Chap 73. Em đã chẳng còn gọi chị là Bảo Bối
Ở một góc hành lang bệnh viện , một bóng hình lặng lẽ cứ một lúc lại đi tới đi lui không sao yên lòng cho được . Cô đã vào bên trong tính ra cũng đã hơn ba mươi phút rồi , tại sao đến bây giờ còn chưa ra vậy ? Tình trạng của Seungwan dạo gần đây cứ hay thất thường , làm cho nàng ít nhiều đều nửa đêm không sao kìm được nước mắt .
" Em không sao rồi "
Có vẻ như nàng thật sự đã quá căng thẳng , cho nên cô dù có từ phòng khám bước ra đứng ở ngay sau lưng của nàng thôi nàng cũng không nhận ra . Cầm tờ giấy khám bệnh của mình trên tay , rốt cuộc đã có thể thở phào nhẹ nhõm ăn nói với người ta . Cô rất sợ khi vào bệnh viện kiểm tra nếu có phát hiện gì nghiêm trọng , nhất định người con gái của cô sẽ ăn ngủ không yên . Nhưng mà xem ra bây giờ thì không cần sợ gì nữa...
" Bạn nhỏ rốt cuộc em bị làm sao vậy ? "
" Bạn của em chỉ là tâm trạng bị stress quá hình thành nên tâm lý có phần kích động thôi , nên nghỉ ngơi nhiều một chút . Không có triệu chứng của tâm thần phân liệt đâu , em yên tâm nhé "
Bác sĩ này từng là một người bạn cấp ba của nàng , nghe nói anh ta rất có tiếng tăm trong lĩnh vực này vì thế hôm nay nàng mới đưa cô đến đây . Quả thật trong tờ giấy kết quả của cô không có ghi chuyện gì bất thường , cả một ngày hôm đó tâm trạng của Seungwan cũng vui vẻ hẳn lên không còn có thái độ hằn hộc nữa .
Những tưởng đâu mọi chuyện sẽ êm đẹp trôi qua như vậy , nhưng đến một ngày kia thì tình trạng đó lại xuất hiện thêm một lần . Sau khi Seungwan ở bên ngoài về đến nhà , nhìn thấy nàng nói chuyện với anh ba qua điện thoại liền tức giận bỏ về phòng . Cả đêm hôm đó không nói với nàng bất cứ thứ gì , khi cô gái bé nhỏ đó dường như muốn nép vào lòng cô , đối mặt của nàng lúc này cũng chỉ là một tấm lưng lạnh lẽo .
" Vài ngày nữa chị cùng với anh ba lại đi công tác , chị..."
Nàng không phải muốn châm dầu vào lửa , cả đêm rồi cô cũng không nói chuyện với nàng . Cho dù bây giờ cô có mở lời ra trách móc , hay ngăn cản nàng không được đi nữa thì hay biết mấy . Rất tiếc cô hiện tại chỉ xem nàng giống như một người bạn ngủ nhờ , ngay cả thái độ hằn hộc cũng không có , chất giọng đều đều như thể chẳng quan tâm .
" Chị muốn đi đâu cần gì nói với em ? Anh ba của chị dĩ nhiên biết cách chăm sóc tốt cho chị "
Phải , đó là câu nói cuối cùng trong ngày nàng được nghe từ người mình thương yêu nhất . Đêm hôm đó chỉ có một người an nhiên chìm vào một giấc ngủ say , chỉ tội cho cô gái bên cạnh cả một đêm không sao biết cách làm cho đôi mắt của mình khô ráo lại .
Người ta nói người khác thay lòng là khi họ tìm được tình yêu mới , là khi họ bây giờ xem mình không khác gì một gánh nặng . Mỗi đêm cô đều ra ngoài tầm một tiếng , nhưng cô có đi gặp bà Lee đó hay không nàng thật sự muốn biết . Vì thế trong một đêm mưa gió , khi một cô cầm theo chiếc ô nàng từng mua tặng bước ra bên ngoài đón taxi , cũng là lúc một chiếc ô khác cùng loại cũng len lén bước theo cùng .
Nơi cô đến chính là bề ngoài cũng giống như một quán trà bình thường , đến lúc nàng bước vào thì thái độ của những nhân viên ở đây hoàn toàn kỳ lạ . Bọn họ hỏi nàng có muốn dùng loại trà đặc biệt hay không ? Nàng cũng muốn xem thử rốt cuộc loại bọn họ nói đó là gì . Khi Joohyun bước vào phòng chờ đợi , nàng phát hiện dường như có một thứ hương xông gì đó làm thần trí của mình có chút không tỉnh táo . Vì thế khi nhân viên nơi đó đem trà cho nàng xong , nàng cũng nhanh tay lấy nước trà đó dập tắt thứ hương xông đang nhóm ở trong phòng .
Trước đây khi nàng học ở Mỹ , cũng chính là khi nàng còn quen với Bogum hai người họ từng đi đến một quán trà của người Trung Quốc . Cũng là khi đó bọn họ hỏi nàng và anh ấy có muốn dùng loại đặc biệt hay không ? Nàng còn nhớ khi mình uống vào liền thần trí không tỉnh táo , cũng rất may Bogum khi đó vẫn là một chàng trai hiền lành . Nhắc lại dường như thứ hương xông này thật sự cũng rất quen , có khi nào cùng với hương vị năm đó là cùng một loại .
Bạn nhỏ có phải chính vì bị những thứ này tiêm nhiễm vào người nên mới trở nên như vậy hay không ? Cũng trong lúc này nàng nghe thấy ngoài hành lang có tiếng động , chất giọng phát ra đủ cho nàng biết được người nàng cần tìm chỉ cần mở ra một cánh cửa liền có thể dễ dàng gặp mặt .
" Bà Lee , tôi muốn nói chuyện với bà một chút , không phiền chứ " – quả thật người Seungwan vẫn hay gặp vào mỗi đêm , chính là người phụ nữ có tiếng tăm trên thương trường tàn khốc này .
" Tổng giám đốc Bae , à à không phải . Thứ nhất bây giờ dường như cô không còn làm Tổng giám đốc nữa , thứ hai cũng bị nhà họ Bae từ mặt rồi thì phải " – bà ta ở trước mặt Seungwan giả nhân giả nghĩa như thế nào không thể nói hết , nhưng ở trước mặt Joohyun lại giống như không cần che đây .
" Đúng là nét đẹp trên mặt tỷ lệ nghịch với lòng dạ rất hợp để nói bà , rốt cuộc bà có chuyện gì cần phải nói chuyện với Seungwan mỗi ngày đều đặn như vậy ? "
Đối với loại người này nàng không hề muốn vòng vo , nhìn thấy nét mặt châm chọc của bà ấy một phút thôi cũng cảm thấy vô cùng chán ghét . Không hiểu đối với loại người này , sức hút ở đâu để mỗi đêm ra ngoài gặp mặt .
" Tôi thật sự không hiểu nổi , loại người như cô đây lại có thể đi yêu phụ nữ . Còn là một đứa trẻ nhỏ hơn mình đến ba tuổi , ba mẹ cô từ cô quả thật cũng hợp tình hợp lý "
" Kể từ lúc nào bà đối với chuyện của tôi lại có tìm hiểu đến như vậy ? "
" Tôi cần gì đi tìm hiểu , chính là người bạn nhỏ đó của cô mỗi một đêm đều kể cho tôi nghe một chuyện đấy thôi . Sao vậy ? Cảm thấy kinh ngạc lắm sao ? "
Người đàn bà này rốt cuộc đang nói đến thứ gì ? Bạn nhỏ của nàng đi bên cạnh bà ta đề cập tất cả về những chuyện bọn họ từng xảy ra . Nhưng khi về nhà ngược lại một câu cũng chẳng hề muốn nói , Seungwan ơi Seungwan , em là đang muốn chơi trò gì với chị thế này ?
" Seungwan đang ở đâu ? "
" Người yêu của mình đang ở đâu ? Cô cũng phải đi hỏi người ngoài như tôi . Cô làm tình nhân của người ta kiểu gì vậy ? "
" Trước khi tôi không kiềm chế được mình , tốt nhất bà nên biết điều đừng bám vào người đó nữa . Tôi với bà cũng không ít lần chạm trán trên thương trường , thì bà cũng nên hiểu rõ tôi không phải là một người lương thiện "
Đối với loại người này , cho dù có dư một câu một chữ cũng cảm thấy vô cùng lãng phí . Thêm vào đó chính là trên người của bà ta nàng thoáng nghe qua mùi hương xông lúc nãy , nó lại làm nàng khó chịu , không nên nán lại đây quá lâu . Về phần Seungwan , nhất định tối nay nàng sẽ một lần nói rõ ràng với cô .
Nhưng Joohyun có nằm mơ cũng không ngờ cuộc trò chuyện của họ có một người nghe thấy , sự có mặt của người đó ở sau một tấm màng bà Lee đó là người hiểu rõ nhất . Sau khi Joohyun vừa khuất dạng , trên gương mặt của bà ta đã nở một nụ cười đầy u ám .
----------------------
" Chị muốn nói chuyện với em "
Seungwan từ lúc bước về nhà đã nhìn thấy nàng ngồi đợi ở sofa , nhưng một lời cũng không mở miệng . Cho đến khi cô tắm rửa xong hết cả rồi muốn vào phòng ngủ , rốt cuộc cũng nghe được chất giọng của người đã ngồi ở đó từ rất lâu .
" Chuyện gì ? "
" Bà ta có cái gì khiến em nhất định không nghe lời của chị , em có nhận ra quán trà đó có vấn đề hay không vậy ? Mỗi ngày em đến đó không phải để bàn họp đồng , em đến là để kể cho người ta tất cả những gì giữa em và chị ? "
Nàng không muốn giữa bọn họ có chuyện phải dẫn đến gây gỗ , nhưng nếu như nói đến chịu đựng thì hơn một tuần nay đã quá đủ rồi . Người đàn bà đó ai cũng biết bà ta thâm độc , tại sao chỉ có một mình em không biết ? Nơi đó u ám bao quanh tràn ngập , em vẫn muốn ngày ngày đều đi đến ?
" Nói xong rồi phải không ? Em muốn ngủ "
" Đứng lại đó , em bây giờ là đang có thái độ gì ? "
" Chị thông minh lắm mà , chị không nhận ra thái độ của em bây giờ là chị thật sự rất phiền phức , chị làm cho em cảm thấy chẳng hề muốn quay về đây chút nào "
Nhất định là nàng nghe lầm có đúng không ? Là ai vào năm đó ở viện dưỡng lão trao tặng đôi mắt chân tình nhiều năm không thể nào quên lãng . Là ai năm đó chịu mọi sự khó khăn nhất để vào WR chỉ để yêu Tổng giám đốc của mình , là ai nửa đêm khóc trên ghế đá công viên , là ai xông vào biển lửa . Là ai chịu thay chị những trận đòn roi trút xuống , là ai đã nói với chị , cho dù cả thế giới đều có thể chán ghét chị , thì bạn nhỏ của chị vẫn yêu thương chị nhất . Seungwan , làm ơn nhắc lại cho chị nhớ , lời thề của em ở dưới thác Cheonjiyeon...
" Lúc nào chị cũng chỉ biết đem nước mắt ra giống như bản thân mình vô cùng yếu đuối , chị ở trên thương trường chẳng phải cường ngạnh lắm hay sao ? "
" Seungwan , em nhất định đã bị thứ gì ở nơi đó làm mù quáng mất rồi "
Joohyun , nhất định mình phải bình tĩnh lại để suy nghĩ vấn đề . Chẳng phải lúc đó ngửi phải hương xông cùng tách trà đó đã giống như thần trí mê loạn hay sao ? Nhất định là bạn nhỏ của mình bị thứ đó tác động , không đâu , cô không phải là loại người này .
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top