Chap 8

Cả hai cứ giữ nguyên bầu không khí này cho đến khi vào lớp. Giờ nghỉ trưa, Hoseok xồng xộc lôi cậu xuống cantin, đẩy cậu tới ngồi cùng anh rồi đi lấy đồ ăn. Anh với cậu vẫn là không ai nói với ai câu gì, một bầu không khí khó chịu và ngột ngạt.

Suốt bữa ăn chỉ toàn lời qua tiếng lại của hắn và cậu. Hoseok ngẩng đầu tính nói gì đó với anh, sau đó liền phì cười.

- Taehyung ah, cái thằng, lớn rồi còn để dính ra miệng kìa.

Taehyung cầm khăn giấy theo hướng hắn chỉ lau lau, cơ mà lau thế nào cũng không được. Hoseok thấy thế khoái chí cười ha hả và ngay sau đó là ăn cái trừng mắt của anh. Jimin thở dài một cái, cầm khăn lau cho anh.

- Ở đây này.

Cả anh và hắn đều bất ngờ về hành động của cậu. Hắn không biết về cái gì mà cười như được mùa, anh thì cứ ngơ ra. Còn cậu ngốc lăng cũng không kém, hết nhìn anh lại nhìn hắn. Bỗng có một bàn tay đặt lên vai anh, giọng nói đầy sự mỉa mai.

- Jiyoung đi chưa được bao lâu mà mày đã có người mới rồi sao? Khẩu vị của mày cũng lạ thật đấy.

Gã nhướn mày sang nhìn cậu, khẽ giật mình nhưng rất nhanh đã lấy lại biểu cảm ban đầu.

Park Jimin và Kim Taehyung quen nhau?

Đã vậy còn có hành động thân mật nữa?

Mà cậu khi nhìn thấy gã thì kinh ngạc vô cùng. Những lời gã nói là có ý gì?

Taehyung gạt tay Kang Yoonho ra, lạnh lùng nhìn gã.

- Sao? Bị tao nói trúng tim đen rồi hả?

Gã nhếch khóe môi khiêu khích. Anh bước tới túm lấy cổ áo gã gằn từng chữ một.

- Tao cấm mày nhắc đến cái tên ấy trước mặt tao.

- Tao cứ nói đấy.

Kang Yoonho đẩy tay anh ra khỏi cổ áo mình. Taehyung không nói không rằng vung tay đấm thẳng vào mặt gã.

- Mày dám đánh tao ?

- Tại sao tao lại không dám ?

- Được lắm. Chúng mày lên cho tao.

Gã vừa dứt lời, cả đám đàn em đứng sau gã lập tức xông vào người anh. Jimin bật người đứng dậy, hồi hộp dõi theo từng cử chỉ của anh, tự dưng lại cảm thấy lo lắng lỡ anh bị thương.

Cả cantin bây giờ trở thành một mớ hỗn loạn. Kim Taehyung hạ gục từng tên một cách không thể nhẹ nhàng hơn. Anh đưa ánh mắt sâu vô cảm nhìn gã, lạnh lùng buông một chữ.

- Biến.

- Chuyện này chưa xong đâu.

Gã rút người. Anh đưa mắt nhìn cantin một lượt, ngay lập tức mọi tiếng ồn đều tắt hẳn.

- Không sao chứ người anh em ?

Hắn bước tới vỗ vai anh, nhếch lông mày mỉm cười.

- Có thể sao ?

Anh vô tình lướt qua thấy cậu cứ ngẩn ngơ nhìn mình, trong lòng tự dưng sinh ra một loại cảm giác khó tả. Anh đút tay vào túi quần quay lưng bỏ đi.

- Jimin... Jimin... JIMIN !!

- Hả?

- Cậu sao vậy, sợ quá à ?

Jung Hoseok nghiêng nghiêng đầu, nở nụ cười hết sức gạ đòn.

- Không có.


*


Về đến nhà Jimin liền quăng cặp sang một bên rồi nằm phịch xuống giường, ôm con gấu bông to đùng lăn qua lăn lại nghĩ về chuyện ban nãy.

*flashback*

Cậu và hắn đi sóng ngang trên đường. Hắn đang ngâm nga rap theo bài gì đó mà cứ thi thoảng lại giật giật như bị động kinh. Jimin lúng túng liếc Hoseok một cái, rồi lại cúi đầu cắn cắn môi.

- Hoseok này.

- @bfdh#%&$*

- Hoseok!

- Sao vậy?

- Tớ... hỏi cậu một... một chuyện được không ?

- Được chứ, hỏi đi.

- Tớ... Tớ muốn hỏi chuyện...ừm.. chuyện của Taehyung và... cô gái tên Jiyoung ấy.

_ Chuyện... Chuyện này...

Hoseok hơi bất ngờ, ấp úng không biết nên nói gì. Jimin thấy vậy liền lảng đi, nếu hắn không muốn nói thì cậu cũng không ép.

- Tớ chỉ hơi tò mò thôi, không nói cũng không sao đâu.

- Jiyoung... là bạn gái cũ của Taehyung.

- Hả ?

Cậu ngạc nhiên mở to mắ nhìn. Hắn cười nhẹ bắt đầu kể.

- Trước đây hai người họ nổi tiếng đẹp đôi nhất trường. Tuy nhiên anh trai Jiyoung là Kang Yoonho lại phản đối, chính vì thế Taehyung và anh ta luôn đối đầu đến tận bây giờ. Một năm trước Jiyoung đột nhiên chia tay để ra nước ngoài, Taehyung dù đã cố giữ cô ấy lại nhưng Jiyoung nhất quyết không thay đổi quyết định. Từ đó Taehyung trở nên lạnh lùng mà trầm mặc như bây giờ.

Cậu cứ ngây người nghe hắn kể. Mặc dù cậu chưa có lấy mảnh tình vắt vai nào nhưng cậu hiểu không có gì đau khổ hơn là khi người mình yêu thương nhất lại rời bỏ mình mà đi.

- Taehyung...chắc đau khổ lắm.

- Ừ. Cậu ấy yêu Jiyoung sâu đậm đến vậy mà.

*end flashback*

Khi đã biết được nguyên lai tường tận sau lớp bọc lạnh lùng của anh, cậu cũng không còn ghét cảm với anh nữa. Trải qua nỗi đau lớn như vậy, anh đóng kín trái tim là phải thôi. Cậu thở hắt ra, sau đó lấy đồ đi vào nhà tắm.

Đến tối, Jimin ôm sách vở sang phòng Taehyung học. Cậu mở vở, hí hoáy viết gì đó rồi quay sang hỏi anh.

- Bài hôm qua tôi bảo cậu đã làm chưa ?

- Chưa.

- Sao cậu chưa làm ?

- Không thích.

- Cậu tùy hứng vậy sao ?

- Ừ.

Mặt cậu đen dần, liếc mắt lườm người bên cạnh. Anh đang thi trả lời nhanh với cậu đấy hả ? Đúng là, bớt đi được ít ghét cảm thì tăng cả nghìn ác cảm.

- Tôi sẽ không so đo với cậu. Bây giờ cậu làm bài này đi.

- Không.

Taehyung thản nhiên trả lời trong khi ngồi bấm bấm điện thoại. Hắc tuyến ngày càng dày đặc trên mặt cậu. Jimin điên tiết giật lấy cái cái điện thoại, hét lên khiến anh giật mình.

- Yah Kim Taehyung, cậu có học hành cho đàng hoàng không hả ?

- Rồi, trả điện thoại đây.

- Không trả. Khi nào cậu làm xong bài thì tôi trả.

- Đưa.

- Không.

Hình như hai cái con người này cứ thích giằng co câu qua câu lại thì phải. Anh đưa tay giật lấy cái điện thoại, trong khi cậu bán sống bán chết giữ chặt. Cứ thế anh một đầu, cậu một đầu giằng co nhau, đến là mệt mỏi.

Anh giật mạnh một cái khiến cậu mất đà bổ nhào vào người anh, hai tay chộp lấy vai anh. Taehyung cũng theo phản xạ tự nhiên vòng tay ôm lấy thắt lưng cậu. Jimin mặt đối mặt với anh, hơi thở nóng hổi phả vào mặt cậu.

- Mẹ đem ít đồ ăn nhẹ lên cho hai đứa này.


°°°

Đăng mừng #9 VMin

Yêu các cậu, mặc truyện dở tệ ❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top