Chap 7
Jimin tung tăng xách cặp ra về, nay Hoseok có việc bận nên không thể về cùng cậu. Dù sao hôm nay cậu cũng về sớm, đi dạo hóng gió chăng ? Và nghĩ là làm chính là châm ngôn sống của cậu.
Sau khi phởn chán chê xong, cậu chính thức nhận ra một điều là: mình đã bị lạc. Ồ tố kề, bây giờ cậu phải làm sao đây ...
- Hay là mình gọi cho Kim Taehyung nhỉ ?
- Không được không được. Mình mà gọi cho cậu ta thế nào cũng bị trêu cho thối mũi.
- Nhưng giờ mình về bằng cách nào ?
.
.
.
.
.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng gọi hay không gọi, cuối cùng Jimin vẫn quyết định là không gọi, có chết cũng không gọi. Cậu ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế đá gần đấy, cố vắt óc ra nghĩ làm thế nào để về nhà. Bỗng có người ngồi phịch xuống cạnh cậu, cậu từ từ đưa mắt nhìn.
- Anh bị thương rồi kìa.
Cậu lục cặp lấy ra một chiếc băng cá nhân, nhích người về phía gã.
- Cậu định làm gì ?
Gã hơi lùi về phía sau, né tránh bàn tay đang hướng về phía mình.
- À tại tôi thấy anh bị thương nên...
Cậu chìa chiếc băng cá nhân ra. Gã khẽ đánh giá người đối diện, cậu nhóc này vừa mới gặp gã thôi đã tốt vậy sao ?
- Để tôi giúp anh dán lại.
Gã không nói gì nhưng cả cơ thể đều căng cứng. Tự nhiên gã căng thẳng cái quái gì chứ, chẳng phải chỉ là dính cái băng gạt hộ thôi sao? Hừ.
Có điều... đã lâu lắm rồi, không ai giúp gã băng vết thương cả.
- Này nhóc, cậu tên gì ?
- Park Jimin, 17 tuổi. Còn anh ?
- Kang Yoonho, 18 tuổi.
- Hyung, thất lễ rồi.
- Sao nhóc lại ngồi ở đây ?
Đến bây giờ cậu mới nhớ lại thực tại. Chết cha, lỡ ngồi buôn với ông anh này mà quên béng mất việc làm thế nào để về nhà. Phải mau về thôi không bác gái lại lo lắng.
- À em lạc đường.
Gã nhẹ bật cười. Lớn vậy rồi còn lạc đường, bó tay luôn.
- Vậy nhà nhóc ở đâu anh đưa về.
- Thật ạ ?
Mắt cậu sáng lên còn hơn cả đèn pha công suất lớn. Ahihi vậy là khỏi lo về nhà kiểu gì.
- Yoonho hyung này, hyung cứ gọi em là em hoặc Jimin ý, chứ em lớn rồi gọi là nhóc trẻ con lắm.
- Lùn thế này mà lớn ?
- Hyung!
Cậu nhíu mày chu chu mỏ. Cái ông anh này kì ghê, đang yên đang lành lại đi đụng chạm vào nỗi đau của cậu. Do cậu hiền quá mà.
*
Taehyung nằm phịch xuống giường lôi điện thoại ra bấm. Kể cũng tan học lâu lắm rồi mà sao vẫn chưa thấy cậu vác mặt về nhà, bình thường cậu là học sinh nghiêm túc lắm cơ mà. À không phải anh đây rảnh rỗi quan tâm cậu đâu nhé, chỉ là mẫu hậu đại nhân cứ hỏi nên anh mới phải truy tìm tung tích thôi.
- Yeoboseo ?
- Hoseok à, Park Jimin có ở chỗ mày không ?
- Jimin á, không. Nay tao bận việc trong hội học sinh nên cậu ấy về trước. Mà mày có chuyện gì à ?
- Không.
Cậu cũng không ở chỗ hắn, vậy có thể đi đâu được nhỉ ? Có khi nào cậu đi lạc ? Ầy cái này rất có khả năng. Anh đứng dậy định đi tìm cậu, vừa lướt qua ban công liền thấy cậu đi cùng ai đó. Taehyung nhíu mắt nhìn, tại cái đầu cậu cứ ngó ngoáy che hết mặt cái tên kia. Chợt anh siết chặt tay lại với nhau, đó chẳng phải Kang Yoonho sao ? Gã làm gì ở đây, tại sao lại đi cùng cậu, hai người quen biết nhau từ bao giờ ?
Lại nói đến hai người kia, đến nhà cậu liền vui vẻ cảm ơn.
- Cảm ơn hyung đã đưa em về.
- Ừm, mà Jimin này, chúng ta... kết bạn được không ?
- Được chứ ạ.
- Ừ vậy thôi em vào nhà đi.
- Tạm biệt.
Jimin vui vẻ đi vào nhà, giải thích với bà Kim rồi đi lên lầu. Anh đang dựa lưng vào tường, khoanh tay trước ngực, hai mắt nhắm hờ. Phải nói là nhìn thế nào cũng thấy vô cùng đẹp troai, soái khí bốc ra ngùn ngụt, bên cạnh đó cũng không thể thiếu được luồng khí lạnh đặc trưng như từ Nam Cực thổi về. Cơ mà anh đứng đây làm gì ? Tạo dáng sao ??? Thôi kệ. Cậu cứ thế phớt lờ anh mà đi thẳng. Đột nhiên anh chặn cậu lại, ép sát vào tường.
- Cậu... Cậu định... làm gì ?
Jimin lắp bắp mãi mới thành câu. Gì chứ cái tư thế này thật sự là không có đùa được đâu.
- Cậu có thể qua lại với bất cứ ai nhưng riêng Kang Yoonho thì không được.
- Cậu đang nói gì vậy ?
- Tôi chỉ cảnh báo cậu vậy thôi. Anh ta không phải dạng tầm thường đâu.
Nói rồi anh đi vào phòng, bỏ lại cậu đang đứng đơ ra đấy. Cái tên Kim Taehyung chết tiệt kia cũng thật đáng ghét. Anh bảo cậu có thể quen với bất kì ai sao ? Cậu trong mắt anh tầm thường ai cũng có thể giao du?
*
Nay cậu mang cả mớ tâm trạng nặng trĩu sang phòng anh. Hai người ngồi cạnh nhau mà chẳng ai nói với ai câu nào, suốt buổi chỉ toàn là tiếng giảng đều đều của cậu. Hai người bọn họ đang chìm đắm với những suy nghĩ riêng của mình. Nhưng mà sao anh lại biết gã nhỉ ?? Bây giờ cậu mới nhớ ra là lúc đó anh có nhắc tên gã. Chẳng lẽ hai người quen nhau ?
- Cậu...quen Yoonho hyung ?
Cái gì mà Yoonho hyung ?! Hai người bọn họ quen biết bao lâu rồi mà xưng hô nghe có vẻ thân mật vậy. Thế mà nói với anh thì chẳng thấy câu nào tử tế.
- Không những quen biết mà còn có mối quan hệ phức tạp với anh ta. Tốt hơn hết là cậu nên tránh xa anh ta ra...
- Vậy theo ý cậu thì tôi là hạng người gì ?
Cậu tức giận, thật sự tức giận nhưng lại không rõ lí do tại sao mình lại như vậy nữa.
- Tôi...
Cậu bỏ chạy về phòng. Anh ngơ ngác nhìn theo bóng lưng nhỏ ấy. Cậu ta làm sao vậy?
*
Suốt bữa sáng anh và cậu đều im lặng ăn cơm. Đến cả bà Kim cũng thấy lạ. Bình thường hai cái đứa này cũng phải chí chóe với nhau mấy câu thì mới chịu được, thế nào mà nay lại chẳng đứa nào nói năng câu gì. Bọn trẻ thời nay thật khó hiểu.
Suốt chặng đường cả hai cũng chẳng ai mở miệng nói với ai câu nào. Anh lạnh lùng đi trước, cậu lẽo đẽo theo sau.
Đến trạm xe buýt, hôm nay bất chợt đông lạ thường, người xuống nườm nượp khiến Jimin không tài nào lên được. Thấy vậy anh cũng rất tự nhiên mà nắm lấy tay cậu kéo lên. Bàn tay cậu nhỏ nhắn lọt thỏm trong bàn tay của anh. Cậu ngạc nhiên hết nhìn anh lại nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình. Taehyung kéo cậu ngồi xuống ghế rồi mới buông tay, cậu có một chút hụt hẫng khi rời khỏi bàn tay ấm áp ấy. Thật ra thì cậu cũng chẳng giận gì anh đâu, chỉ là cậu không biết phải mở lời như thế nào thôi. Vậy nên cậu chỉ biết im lặng.
°°°
Àn nhon, tui đã trở lại và ăn hại như xưa 😆
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top