[LONGFIC] Vì Tôi Là Vampire [Chap 49 + 50]

Chapter 49

Yul cõng Sica đi trên một cánh đồng đầy hoa và cỏ lau trong khi cô nàng thích thú chơi đùa cùng những con chuồn chuồn bên cạnh.

Cảnh vật khiến Yul khẽ chạnh lòng. Biết tới bao giờ cô mới lại được như vậy? Cô chưa làm điều gì cho Sica cả. Bất giác, Yul buông một tiếng thở dài. Và Sica đã nhận ra:

- Yul sao thế? Yul có tâm sự gì sao?

- Ah…uhm…không… - Yul vụng về dấu diếm.

- Yul lạ lắm. – Sica gối đầu lên vai Yul, vòng tay qua cổ cô. – Không nói với em được à?

- Không…uh…Yul chỉ là…chỉ là muốn ở mãi bên em.

Yul nở một nụ cười buồn nhưng khác với lần trước, Sica không thể nhận ra được.

- À phải rồi công chúa! – Yul tự nhiên buột miệng nói. – Nếu sau này Yul không thể ở bên em thì sao?

Sica dụi dụi mái tóc vàng hoe lên vai cô rồi đáp tỉnh rụi:

- Em luôn tin Yul mà. Yul chắc chắn sẽ không bỏ em mà đi phải không?

Yul bước đi yên lặng để Sica tựa vào vai, chìm vào giấc ngủ êm đềm. Lòng cô chợt nặng trĩu và buồn tênh. Nỗi buồn xâm chiếm lấy toàn bộ cơ thể và cô đặc lại thành từng giọt nước mắt mặn chát lăn dài xuống gò má.

***

Sica nằm dài trên bãi lau xanh mướt, thiu thiu ngủ. Yul ngồi kế bên, lặng ngắm thật kĩ từng đường nét trên khuôn mặt ấy, sợ rằng dù chỉ một hơi thở thôi cũng đủ khiến cho khoảnh khắc này tan biến. Cô muôn nâng niu nó. Bỗng trong phút chốc, cô thấy căm ghét số phận nghiệt ngã đã đưa đẩy cô và Sica tới mức này.

Cô nhớ mình đã ghen tị với những cặp tình nhân khác bao nhiêu khi thấy họ tay trong tay, trao nhau nụ hôn và còn cùng nhau hẹn ước biết bao nhiêu.

Trái tim Yul thắt lại khi nghĩ tới đó và cô cố gắng quay đi ngăn tiếng nấc thoát ra. Khẽ đặt lên trán Sica một nụ hôn, Yul thì thầm, lời thì thầm nghe như tiếng thở của gió, chất chứa một nỗi niềm hoài cổ:

- Sica baby, người mà Yul thương yêu nhất, người nắm giữ chìa khóa trái tim Yul, hãy…tha thứ cho Yul được không? Yul xin lỗi em…

***

Hôm nay là một ngày đầy nắng và gió. Nhưng liệu ngày hôm nay có được yên bình hay không?

Sica và Fany đã đi ra ngoài shopping. Vampire đi shopping? Có thể lắm chứ.

Trái ngược với nó, chính là hình ảnh này đây.

Yul đang ngồi nơi góc phòng, cố vật lộn với cơn khát. Cô hiểu nếu như mình xuống dưới nhà bây giờ chỉ để tìm chút máu uống, cô sẽ làm hại tất cả mọi người trong nhà này.

Cô cố cho một cánh tay vào miệng mình tự hút máu.

“Đồ ngốc! đừng bao giờ tự hút máu mình nữa nghe rõ chưa?” – Giọng Sica đánh động tiềm thức Yul. Tại sao ngay cả lúc này, cô vẫn luôn nghĩ về Sica? Càng nghĩ tới đó, cô lại phải càng cứng rắn hơn. Không thể để Sica quay về mà nhìn thấy ngồi nhà hoang tàn bởi máu và xác người hầu do cô gây ra. Yul hút máu mình mạnh hơn, mong thỏa đi cơn khát đang dày vò bản thân.

Cảm giác mất tự chủ lại ùa về. Đôi mắt Yul đã thâm quầng dưới bọng mắt, dấu hiệu đặc trưng của một vampire đang khát. Cô vật lộn một cách khổ sở.

Cuối cùng không chịu được, Yul giật phăng cánh tay ra khỏi miệng, bấu chặt lấy tấm chải thảm.

- A…A…không!!!! Không…!!!

Mồ hôi túa ra như tắm. Một giọng nói con gái vang lên trong vô thức:

- Kwon Yuri…Kwon Yuri…đầu hàng đi…chúng ta là một phần của nhau…đừng cố làm gì vô ích…. Máu…hãy uống máu…khát lắm phải không?

- Im đi!!! Cô là ai???

- Ta là một phần của cô…Kwon Yuri…cô thuộc về ta…

“Choang!!!” – Yul vơ lấy cái cốc thủy tinh, ném thật mạnh vào bức tường đối diện làm mảnh li văng tung tóe.

- Vô ích thôi…hãy để ta…giúp cô…

- Không! Rời khỏi đầu ta! Ngay bây giờ… - Yul ôm chặt đầu, cố gắng lờ đi giọng nói mê hoặc.

Cơn thèm máu trong cô lại bùng lên. Cô phải làm gì đó cho thỏa cơn khát này.

Yul cố gục đầu lên đầu gối, nắm chặt tay đến nỗi làm nó trắng bệch ra.

Nhưng giọng nói ấy vẫn cứ vọng lên rõ mồn một:

- Thèm máu lắm hả?...ở ngay kia kìa…các cô hầu trắng trẻo…một em thôi…tuy không phải là con người nhưng có chết ai…dùng tạm đi…

- A…A…A… - Yul biết một khi hút máu vào rồi, khó có thể kiểm soát lại hành động của mình. Cô vùng bỏ chạy thật nhanh ra chỗ nào đó, chỗ nào đó cho cơn khát qua đi. Nhưng cô không biết quyết định này là một sai lầm.

Yul khựng lại khi thấy một cô hầu trắng trẻo vô tình đi ngang qua chỗ cô. Yul đã hoàn toàn mất phương hướng.

Cô người hầu ngây thơ bước đi mà không hay biết có nguy hiểm rình rập xung quanh.

Chiếc nanh trắng chỉ trực cắm sâu vào cái cổ thon ấy khi khoảng cách còn lại là vài cm.

- Hự! – Yul bị kéo dật ra sau. Cô tức giận hất văng cánh tay đó ra và bước tiệp tới mục tiêu trước khi nó đi quá xa khỏi tầm với.

- Kwon Yuri! – Là Taengoo đang gọi tên cô. Yul biết điều đó nhưng cô không thể dừng lại.

- Urgh… - Taengoo ngay lập tức bị xô mạnh vào tường bằng một lí do nào đó, xuất phát từ cô.

Mồ hôi lạnh túa ra từ lòng bàn tay, Taengoo chưa bao giờ thấy một Kwon Yuri như thế. Một Kwon Yuri với đôi mắt rực đỏ như muốn xé nát tất cả kẻ nào ngáng đường của nó.

Đột nhiên đôi mắt ấy chuyển sang màu xanh biếc, thân thể cô run lên bần bật cho thấy Yul đang phải đấu tranh hết sức giữ dội. Yul gồng mình lên, nhìn thẳng vào mắt Taengoo:

- Taeng…Taengoo ah…đánh mình đi…xin cậu…

- Yul… - Taengoo cứng đờ người. Cô không biết phải xử lí ra sao. Đó là bạn cô kia mà.

- Taengoo…mình…mình không…A…A…A… - Yul gào lên và đôi mắt lại chuyển sang màu đỏ rực, thậm chí còn đỏ hơn cả lúc nãy, hằn học nhìn Taengoo.

Taengoo thoáng rùng mình và rồi thu hết can đảm, đấm mạnh vào má Yul.

Yul gục xuống sàn nhà, thở hổn hển trong khi Taengoo hỏi dồn:

- Xin lỗi cậu…Yul! Cậu không sao chứ?

- Mình ổn. Cậu mà chậm chút nữa chắc mình cắn riết lấy cậu đấy. – Yul nở nụ cười gượng gạo.

Taengoo áp chai máu vào má Yul:

- Của cậu đây.

Yul đón lấy và tu ừng ực như thể chết đói hàng trăm năm.

Taengoo nhìn Yul, suy nghĩ về chuyện tối qua, rồi lại suy nghĩ về Yul của ban nãy.

Có lẽ việc phong ấn Yul lại là chắc chắn. Một cảm giác khó chịu chợt dâng lên. Taengoo nắm chặt tay lại trong khi vẫn nhìn về phía Yul. Phải tự tay phong ấn bạn mình bằng chính con dao gia bảo liệu có dễ chịu chăng?

Yul vứt chai máu sang bên cạnh, ngả đầu vào tường nói:

- Cậu đã thấy đấy…Taengoo ah! Cậu đã nhìn thấy. Nó…càng ngày càng dồn dập…và hôm nay…mình đã nghe thấy tiếng nói ấy…

- Tiếng nói ấy? – Taengoo nhướng mày khó hiểu.

- Cô ta nói mình thuộc về cô ta. Hôm nay, ngay trong chính ngôi nhà của mình, mình đã không làm chủ được…. Suýt tí nữa…. – Nói tới đây giọng Yul trở nên ngắt quãng, nghẹn ngào chỉ trực khóc òa. – Nếu…nếu Sica là cô người hầu đó…nếu…

- Sẽ không như thế! Mình sẽ không để chuyện đó xảy ra. – Taengoo tối sầm mặt lại. Cô chứng kiến tất cả ngày hôm nay. Nhưng dù đau lòng cỡ mấy thì mất một người bạn là đã quá đủ. Cô phải ngăn cản chuyện này, trước khi có thêm hai hay ba vampire hoặc có thể là hàng trăm vampire bỏ mạng. Hoặc có thể…Fany nằm trong số hai hay ba hay hàng trăm ấy.

Taengoo là một vampire chín chắn. Cô được ông nội giao cho trọng trách phải bảo vệ những đứa em của mình đi theo đúng đường, và chăm sóc chúng.

Và bây giờ là lúc cô phải làm trách nhiệm của mình. Dù đó có là sự mất mát.

- Vậy là…cậu sẽ giúp mình điều cuối cùng đó chứ? – Yul cười buồn, chờ đợi câu trả lời dù biết rõ câu trả lời sẽ thế nào.

Taengoo im lặng một hồi lâu. Cuối cùng cô đành ngậm ngùi đáp, tiếng nói tưởng chừng như nhỏ tới nỗi rơi tõm vào khoảng lặng len lỏi trong căn biệt thự:

- Mình…hứa…

Không khí ảm đạm bao trùm lấy ngôi biệt thự to đẹp, nhưng lại nhuốm một màu đen nhức nhối tới thê lương.

Cả hai vampire đang đứng lặng bên trong cũng im lặng. Mỗi người trong họ đều mang một suy nghĩ khác nhau của riêng mình. Một suy nghĩ chẳng mấy dễ chịu. Nhưng trong hai con người đó, cũng có chung một ý nghĩ.

Số phận đã an bài.

And chapter 49

 Chapter 50

Note: Au xin trân thành xin lỗi các rds *dập đầu tạ tội* vì nhà Au hỏng mạng, bây giờ mới sửa xong nên up fic có phần chận trễ. Mong các rds bỏ quá cho.

Vì không yên tâm với Yul trong vụ ngã khi trước nên hôm nay, Sica quyết đi theo Yul.

- Yul này!

- Uh huh??? – Yul đáp nhẹ, tay vẫn cài tiếp một nút cardigan của mình.

- Hôm nay em sẽ đi cùng Yul.

- Em sẽ…em sẽ cái gì? – Yul ngẩng hẳn lên, ngạc nhiên hỏi.

- Hôm nay em sẽ đi với Yul. – Sica bình thản nhắc lại.

Yul đang lo sợ. Nếu như Sica đi theo, lỡ cô ấy thấy Yul trở thành kẻ thế nào, lỡ Yul mất tự chủ…và làm hại Sica? Bao nhiêu cái lỡ như ấy làm Yul rùng mình vội từ chối:

- Nhưng Yul đi đánh nhau chứ có đi Shopping đâu!

- Em không yên tâm được. Nếu Yul lại vấp té như hôm nọ thì sao? Em chỉ có mình Yul…

- Oh baby! Em lo nghĩ quá rồi. – Cô đi đến và hôn lên môi nàng một cách nồng nàn. – Yul sẽ không để chuyện đó xảy ra.

Sica đáp lại:

- Ai mà biết được đấy.

Yul vẫn ngoan cố gạt phăng:

- Không được baby! Nguy hiểm lắm. Có chuyện gì không may xảy ra với em thì sao?

- Không có chuyện gì đâu. Vả lại em là vampire, họ có thể làm gì chứ.

- Không! Em không thể đi. Chốn binh đao nguy hiểm đầy cạm bẫy đó.

Sica phát cáu, gỡ Yul ra, nghi ngờ:

- Tại sao chứ? Yul đang cố che dấu cái gì vậy? Hay Yul lại bỏ đi gái gú khi không có em hả?

Yul thấy Sica đã phừng phừng lửa ghen vội rối rít ôm cô nàng vào lòng:

- Ok, ok, em đi cũng được! Yul sợ em gặp nguy hiểm thôi mà công chúa.

Sica vùng ra, đi xuống dưới, không quên lườm Yul một phát:

- Liệu hồn với em đấy.

***

Yul dằn cái khăn giấy trong tay để lau đi những giọt mồ hôi, khẽ liếc Sica qua kình chiếu hậu. Cô hồi hộp, tự nói với lòng mình rằng không được để sai sót nào xảy ra hết.

- Cậu mà còn lau nữa chắc chiếc khăn đó sẽ chảy nước ra đấy. – Taengoo nhắc.

Lúc này cô mới để ý tình trạng của chiếc khăn trên tay, vội buông nó ra, đồng thời nói nhát gừng:

- Uhm…chỉ là…well…cậu biết đấy…

- All right! Tớ hiểu mà. Đừng quá lo lắng. Sẽ không sao đâu. – Taengoo xiết nhẹ vai Yul. Cùng lúc đó có tiếng Fany tằng hắng phía sau và ngay lập tức Taengoo rụt tay về, nhìn Fany hối lỗi.

Sica lo lắng nhìn Yul:

- Yul có muốn uống chút gì đó không?

Từ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô lúc này là “máu”. Cô không muốn! Màu đỏ làm cô hoang mang, thèm khát. Yul quá căng thẳng nên hét lên:

- KHÔNG!!!! – Nhưng rồi nhận ra mình đã phản ứng thái quá khi tất cả con mắt đều đổ dồn về mình thì vội dịu lại, lắp bắp nói: - À…ý Yul là…Yul không có tâm trạng lúc này.

Sica bĩu môi ra chiều hờn dỗi. Thấy vậy, Yul trườn người hôn nhẹ lên môi nàng công chúa nhõng nhẽo, dỗ dành:

- Oh thôi mà baby! Em không muốn Yul seobang manly của em vừa đánh nhau vừa ì ạch ôm cái bụng quá khổ đúng không nào?

Sica vẫn không chịu đáp lại cái hôn ngọt ngào mặc dù nàng chỉ muốn cười phá lên khi nghĩ về cái cảnh ấy:

- Nhưng Yul đâu cần to tiếng vậy chứ.

- Chỉ là Yul căng thẳng chút thôi mà. – Yul cọ cọ vào cằm Sica làm cô nàng nhột, bật cười đẩy Yul ra:

- Chỉ được cái dẻo mỏ thôi.

***

Trong khi đó tại một nơi khác, vẫn là biệt thự nguy nga.

Những tiếng nhịp tay lách cách trên bàn bỗng dừng hẳn. Người đàn ông nhắc máy, giọng lạnh tanh:

- Có chuyện gì vậy?

Tiếng rè rè bên kia trả lời:

- Mọi chuyện đã đâu vào đấy. Chỉ còn đợi lệnh ngài.

- Gọi lũ thợ săn đến.

- Dạ.

“Rắc!!!” – Chiếc điện thoại trong tay lão vỡ vụn. Lão bật cười thích thú, lộ cả hàm nanh nhọn, gằn giọng:

- Kwon Yuri! Game over!!!! Ha ha ha…

Căn phòng chết chóc lại vang lên tiếng cười man dại len lỏi trong biệt thự đậm vẻ u buồn buổi sáng sớm.

End chapter 50

Warning: Drama sắp tới.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: