[LONGFIC] Vệ sĩ và tiểu thư - Cặp đôi oan gia - JeTi (Chap 26)

Chap 26

- Tất cả đứng yên.

Cảnh sát bất ngờ xông vào bao vây bọn bắt cóc và giải cứu con tin.

Ò e í é.

Jessica được nhanh chóng đưa lên xe cấp cứu chở đến bệnh viện.

===

Trên đường chuyển đi, Tiffany không ngừng ở bên cạnh nắm chặt tay Jessica nói:

- Jessie sẽ không sao. Jessie sẽ không có chuyện gì. Jessie sẽ tỉnh lại mà đúng không? Jessie đã hứa sẽ cùng em đi du lịch vòng quanh châu Âu nữa mà, Jessie không thể bỏ em lại đây một mình được.

Tít… Tít…

Mặc dù được thở bằng oxi nhưng hô hấp của Jessica cứ yếu dần.

Điện tâm đồ cứ nhảy những con số càng ngày càng thấp.

Điều đó càng làm cho Tiffany hoảng sợ hơn bao giờ hết.

Giờ phút này Tiffany mặc kệ hết tất cả, chẳng quan tâm quần áo trên người dính đầy máu hay có bao nhiêu con mắt đang nhìn hai người đi nữa.

Tiffany đỡ cho Jessica dựa vào người của mình, cố dùng bàn tay nhỏ bé ngăn chặn dòng máu đang chảy ra từ vết thương trên đầu của Jessica.

Nước mắt cứ tiếp tục rơi không kiểm soát làm nhòe đi ánh nhìn của Tiffany.

Giọng của cô giờ đây đã nghẹn lại, khản đặc:

- Jessie đừng làm em sợ mà. Jessie hãy mở mắt ra nhìn em đây này. Jessie phải ráng lên, chúng ta sắp đến bệnh viện rồi. Jessie phải ráng lên, đừng bỏ cuộc.

Cho đến khi Jessica được đưa vào tận phòng cấp cứu, tay Tiffany cũng không phút nào rời khỏi tay của Jessica.

Bàn tay cứ nắm chặt lấy nhau, hi vọng có thể truyền một ít hơi ấm, một ít sức mạnh cho con người đang thoi thóp chiến đấu với tử thần.

Tiffany nắm lấy vạt áo của vị bác sĩ già, khẩn thiết nói:

- Ông nhất định phải cứu Jessie của tôi. Tôi cầu xin ông đó. Ông không được để Jessie của tôi xảy ra chuyện gì.

Vị bác sĩ gỡ tay Tiffany ra khỏi áo của mình, nâng gọng kính lên nói với giọng nghiêm túc:

- Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Xin cô hãy giữ bình tĩnh.

Nói xong, vị bác sĩ nhanh chóng bước vào phòng cấp cứu.

Khi cánh cửa vừa khép lại, đèn bật sáng cũng là lúc Tiffany trượt theo bức tường của bệnh viện ngồi bệt xuống sàn.

Tiffany gục đầu lên cánh tay đang vòng quanh chân của mình mà khóc.

Giọt nước mắt của sự sợ hãi, lo lắng, đau đớn cứ lặng lẽ tuôn rơi.

Đáng lí ra người nằm đó là Tiffany Hwang chứ không phải là Jessica Jung.

Lẽ ra là phải thế, nếu không vì bảo vệ cho cô Jessica sẽ không ra nông nỗi như ngày hôm nay.

Tất cả đều là tại cô.

Tất cả đều là tại cô.

Tại cô tất cả.

Tiffany chỉ ước rằng mình là người nằm ở đó thay cho Jessica.

Hay ít nhất là được ở bên cạnh cô ấy trong lúc thập tử nhất sinh như thế này.

Mà giờ đây Tiffany chẳng biết làm gì ngoài việc ngồi bó gối ở một góc tường, miệng lầm bầm cầu nguyện không có điều gì tồi tệ sẽ xảy ra với Jessica, Jessica sẽ không sao, sẽ lại tiếp tục nhìn cô mà mỉm cười.

Tiffany rất sợ khi nhớ lại một Jessica bê bết máu, mắt nhắm nghiền, thân thể mềm nhũn, lạnh dần trong vòng tay của cô.

Tiffany lắc đầu ngoày ngoạy, để những hình ảnh đáng sợ ấy ra khỏi đầu của mình.

Tiffany không muốn nhớ đến chúng nữa, chúng chỉ càng làm cho con tim nhỏ bé của Tiffany quặng thắt lên từng cơn, như ai đó đang bóp chặt, nghiền nát.

Thế nhưng, nỗi sợ vô hình ấy cứ tăng lên theo từng phút giây trôi qua.

Tiffany sợ thần chết sẽ đưa Jessica của cô đi, Tiffany sợ sẽ mất đi Jessica – người mà cô yêu thương nhất, người quan trọng nhất đối với cô.

Tiffany không dám tưởng tượng mình sẽ sống như thế nào nếu con người mang tên Jessica kia ra đi mãi mãi, biến mất khỏi cuộc đời của cô.

.

.

.

.

.

Tiffany ngước mặt lên nhìn thấy Jessica đứng trước mặt của cô mỉm cười.

Nhìn thấy nụ cười tựa nắng mai ấy, Tiffany cũng mỉm cười nhẹ nhõm, chỉ là do cô lo xa, tự mình hù mình quá thôi.

Thấy không, Jessica đã không có chuyện gì, vẫn bình thường đấy thôi, còn nhìn cô mỉm cười nữa kìa.

Có chuyện gì xảy ra đâu nào.

Tiffany nhanh chóng chạy đến với mong muốn ôm chầm lấy Jessica mà khóc nức nở vì giờ đây Jessica đã không sao, để trút đi hết bao nỗi lo lắng, sợ hãi đè nặng lên trái tim của mình.

Thế nhưng…

Khi chỉ vừa vươn hai tay ra, Jessica đã tan ra thành trăm ngàn mảnh nhỏ, vỡ vụn, tan biến.

Trong thế giới rộng lớn ấy, Jessica đã biến mất, chỉ còn lại một người con gái vòng hai tay trong không trung, như ôm lấy một thứ gì đó vô hình, không nhìn thấy được.

Đôi tay ấy cứ siết chặt, thu hẹp dần, cho đến khi không còn khoảng cách.

Và cuối cùng nó đã ôm lấy chính chủ nhân của mình.

Khụy gối xuống đất, Tiffany vòng tay ôm lấy chính mình, cơ thể không ngừng run lên theo từng tiếng nấc nghẹn nào.

Tiffany gào lên trong đau đớn, hi vọng Jessica có thể nghe thấy:

- JESSIE. ĐỪNG BIẾN MẤT. ĐỪNG RỜI XA EM MÀ. ĐỪNG BỎ EM LẠI MỘT MÌNH. ĐỪNG MÀ…

.

.

.

.

.

- ĐỪNG.

Tiffany giật mình tỉnh giấc, vầng trán ướt đẫm mồ hôi.

Thì ra chỉ là mơ, một giấc mơ thật khủng khiếp.

Nhìn về phía phòng cấp cứu, cánh cửa vẫn im lìm, đèn vẫn còn sáng chứng tỏ Jessica vẫn còn đang phẫu thuật.

Những điều Tiffany mơ thấy sẽ không xảy ra đâu.

Sẽ không đâu.

Tiffany cố trấn an mình, nhưng nỗi sợ vẫn còn đó, vẫn đang giày xéo trái tim mềm yếu của cô.

Tiffany kiên nhẫn nhìn chằm chằm về phía phòng cấp cứu, chờ đợi trong lo âu.

.

.

.

.

.

Trong khi đó ở trong phòng cấp cứu, các vị bác sĩ đang cố hết sức tranh đấu, giành giật Jessica ra khỏi tay của tử thần.

.

.

.

.

.

Jessica lang thang, bước đi không định hướng.

Jessica không bước mình đang ở đâu, xung quanh chỉ toàn là màu trắng, không có bóng người.

Chả lẽ Jessica đã chết và đang ở thiên đường?

Cũng phải thôi, hồi nãy bị đập đầu đâu quá mà.

Kìa, cánh cửa thiên đường đang mở rộng chào đón Jessica.

Phía sau cánh cửa đó là một thế giới tươi vui, không có lo âu, muộn phiền.

Đúng vậy, chỉ cần bước qua đó thôi, chỉ cần một bước nữa thôi.

.

.

.

.

.

Tít… Tít…Bíp… Bíp…

- Nhịp tim không ổn định, càng ngày càng thấp.

- Dao.

- Kéo.

- Kiềm.

- Búa.

- 1, 2, 3.

- Làm lại lần nữa.

- 3, 2, 1.

.

.

.

.

.

Bước chân của Jessica đột nhiên dừng lại.

Hình như cô đã quên mất điều gì đó, một điều rất quan trọng.

Và hình như có tiếng ai đó đang gọi tên cô, một tiếng nói quen thuộc.

- JESSIE. ĐỪNG BIẾN MẤT. ĐỪNG RỜI XA EM MÀ. ĐỪNG BỎ EM LẠI MỘT MÌNH. ĐỪNG MÀ…

Phải rồi.

Người con gái Jessica yêu thương nhất đang chờ cô, đang đợi cô về.

Jessica không thể ra đi như thế được, cô phải quay trở lại.

Jessica phải sống, cô không thể bỏ Tiffany một mình được.

.

.

.

.

.

Vị bác sĩ già thở phào nhẹ nhõm, ra lệnh cho y tá:

- Phù. Cuối cùng cũng xong. Đưa cô ấy ra ngoài đi.  

Từng phút trôi qua cứ như kéo dài hàng thế kỉ, cuối cùng Jessica cũng được đưa ra ngoài.

Giây phút nhìn thấy Jessica bình an vô sự, sống sót trở ra, Tiffany đã vô cùng sung sướng, mừng rỡ đến mức độ nào.

Tiffany tóm lấy áo của vị bác sĩ lay, rối rít nói lời cảm ơn rồi phóng như bay đến nơi mà Jessica đang nằm.

Giữa một hành lang vắng, có một vị bác sĩ già mắt kính bị lệch, quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bù đang nửa cười nửa mếu vì cô gái quá kích động kia.

Tobe continue...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #jeti