[LONGFIC] Vệ sĩ và tiểu thư - Cặp đôi oan gia - JeTi (Chap 12)

Chap 12

Vươn vai sau một giấc ngủ thoải mái, Tiffany bước ra khỏi phòng và xuống phòng khách.

Tiffany dự định sẽ nói lời cảm ơn với Jessica nhưng nhìn quanh quất mà không thấy bóng dáng của cô ấy đâu cả.

Tò mò, Tiffany hỏi bác quản gia:

- Jessica đâu rồi vậy bác Kim?

- Dạ, cô ấy nói là có chút việc nên xin phép ra ngoài một lát.

Gật gù, Tiffany thất thiểu quay trở về phòng.

Nằm phịch xuống giường, Tiffany nhìn chằm chằm lên trần nhà tự hỏi:

- Đi đâu rồi không biết. Sao đi không nói cho mình biết gì hết vậy? Haizz… ZzZ… ZzZ

Tiffany tiếp tục ngủ một giấc đến tận tối mới thức dậy.

Đến khi cái bụng đang cầm cờ biểu tình thì Tiffany mới chịu ngự giá thân chinh xuống nhà bếp.

Ngồi vào bàn một cách lười biếng, Tiffany lên tiếng gọi Jessica:

- Jessica ơi, chuẩn bị thức ăn cho tôi.

Một dĩa thức ăn được bưng đến trước mặt của Tiffany.

Tiffany cảm thấy lạ khi hôm nay Jessica không càu nhàu hay lầm bầm to nhỏ nữa mà im lặng làm việc cô sai bảo.

Ngước mặt lên nhìn thì thấy đó không phải là Jessica mà là bác quản gia Kim đang tươi cười nhìn cô.

Trong khi Tiffany đang ngó nghiêng tìm Jessica thì bác Kim đã lên tiếng:

- Lúc chiều cô Jessica có về và định xin phép cô cho cô ấy về quê một tuần. Nhưng thấy cô còn ngủ nên cô ấy đã nhờ tôi nhắn lại và xin phép lão gia đi rồi.

Lòng hậm hực khi biết Jessica đi mà không nói một lời nào với mình, Tiffany ăn qua loa vài miếng để lót dạ rồi về phòng.

Ngồi trên bàn học bài mà Tiffany chẳng tài nào tập trung được.

Chả là thường ngày mỗi khi Tiffany học bài là quên chỗ nào là Jessica lại chen ngang nhắc nhở, nói này nói nọ.

Lúc đầu Tiffany cũng bực mình lắm chứ khi có người cứ lải nhải bên tai hoài ai mà chịu cho nổi.

Với bản tính bướng bỉnh, Tiffany đâu dễ gì để cho Jessica có cớ trêu chọc cô chứ.

Tiffany quyết học bài thật nhanh cho tên kia khỏi làm phiền nữa.

Thế mà nhờ vậy Tiffany đã rèn luyện được khả năng tập trung cao độ, dù sấm chớp, lựu đạn bay, súng nỗ vang trời Tiffany vẫn thản nhiên học thuộc bài trong vòng tích tắc.

Thành quả này có được cũng nhờ công lao của Jessica đấy chứ nhỉ.

Nay không còn tiếng lảm nhảm của Jessica bên tai nữa hình như Tiffany thấy thiếu một cái gì đó.

Một cái gì đó Tiffany không biết.

Có phải là một thứ gì đó diễn ra mọi ngày dù ta thích hay không thích thì đó đã trở thành một thói quen.

Mà một khi thói quen đó đột nhiên không còn nữa người ta sẽ thấy trống vắng không?

Tiffany không chắc, không dám khẳng định điều đó.

Tiffany chỉ biết rằng mình cảm thấy không vui, không quen với sự yên tĩnh khác thường này tí nào.

Lẽ ra Tiffany phải thấy vui khi con người đáng ghét kia không còn làm chướng mắt mình nữa, không còn những trận cãi lộn, ganh nhau trong từng lời ăn tiếng nói nữa mới phải.

Giờ đây chỉ còn là một không gian im lặng, chẳng phải cô đã luôn sống trong cái bầu không khí tĩnh mịch này sao?

Tại sao giờ lại thấy khó chịu, không quen với nó?

Thở dài chán nản, Tiffany gấp sách lại và leo lên giường đi ngủ mong cho một tuần trôi qua thật mau để… để hỏi tội Jessica???

==========

Ngày đến đêm qua đi, mặt trời mọc rồi lặn, thời gian cứ thế âm thầm lặng lẽ trôi.

6 ngày nay, Tiffany có vẻ như khác hẳn không còn sôi nổi, nói cười ríu rít.

Sáng thức dậy Tiffany uể oải bước lên xe được vệ sĩ khác đưa đến trường.

Đến lớp, Tiffany cũng chỉ ngồi đấy nhìn vu vơ ra ngoài cửa sổ mà chẳng tập trung được gì.

Bạn bè hỏi thì trả lời, không thì chỉ im lặng hồn cứ để ở đâu đâu.

Taesun đều biết rõ nguyên do đó là gì?

Vì ai ư?

Vì cô nàng tóc vàng, kiêm vệ sĩ, kiêm quản gia, kiêm osin, kiêm kẻ thù của Tiffany – Jessica Jung.

Hai người đó ở gần nhau thì cứ cãi lộn chí chóe, như nước với lửa, như là kẻ thù truyền kiếp ấy.

Thế mà khi xa nhau lại thấy nhớ, không cần ai nói chỉ cần nhìn thấy gương mặt buồn xo, thỉnh thoảng lại nhìn về chỗ ngồi của Jessica là đoán được rồi.

Bằng chứng rành rành ra đấy thế mà khi hỏi Tiffany là đang nhớ Jessica hả thì cứ chối đây đẩy, chối còn hơn là giết người không bằng.

Thế rồi một tuần nhàm chán cũng trôi qua, biết được hôm nay Jessica trở về nên Tiffany thức dậy từ rất sớm.

Ngồi trên chiếc xích đu trong vườn mà lòng chộn rộn không yên, mắt Tiffany cứ chăm chăm tia cái cánh cửa cứ như là sẽ nhìn xuyên qua nó.

Chiếc xe đạp chạy chậm rồi dừng hẳn, Jessica dựng xe qua một bên rồi lên tiếng kêu bác quản gia mở cửa:

- Bác Kim ơi, mở cửa cho cháu!

Nghe tiếng của Jessica, gương mặt đang xụ xuống, héo úa của Tiffany bỗng dưng rạng rỡ hẳn lên.

Tính chạy ra mở cửa cho Jessica nhưng không biết Tiffany nghĩ gì mà lại chạy một mạch về phòng.

Khi chạy ngang qua phòng khách, Tiffany không quên kêu bác quản gia:

- Bác Kim ra mở cửa cho Jessica kìa.

Ngồi trong phòng một hồi mà không thấy Jessica qua chào mình một tiếng, Tiffany lật đật đi xuống dưới nhà xem tình hình như thế nào.

Nhìn kìa, nhìn kìa.

Nhìn cái gương mặt nham nhở kia đang mua chuộc, lấy lòng mấy người giúp việc trong nhà cô mà phát ghét.

Cả bác Kim nữa chứ, nhận quà của Jessica mà làm gì vui dữ vậy?

Cái tên Jessica đáng ghét kia nghĩ sao mà không mua chuộc cô chủ mà lại đi mua chuộc người làm cơ chứ?

Đột nhiên rùng mình như vừa bị ai sờ gáy, Jessica chầm chậm quay ra sau thì thấy gương mặt lâu ngày không gặp của Tiffany vẫn... đáng sợ như xưa.

Trong khi Tiffany nhìn không mấy là thiện cảm, Jessica phải nuốt nước bọt một cách khó khăn.

Cô vừa mới về thôi mà, có cần như thế không?

Uổng công cho cô nhớ người ta mấy ngày nay, vừa về tới nhà là được chào đón như thế thì ai mà không sợ cơ chứ.

Không biết cô đã đắc tội gì với cô nàng Nấm Ú này nữa.

Jessica đúng là số khổ mà.

Tiffany mặt hầm hầm xách túi đi ra xe, không quên ngoảnh lại:

- Jessica, cô đi theo tôi sao còn đứng đó.

Thấy Jessica cứ đứng đực mặt ra đấy Tiffany muốn chết ngất vì cười nhưng phải nhịn, phải giữ khuôn mặt hình sự này để Jessica biết rằng cô đang giận cô ấy.

Nhìn cái khuôn mặt ngố đó dễ thương làm sao, giờ muốn giận cũng không nỡ giận nữa rồi.

Nhanh chóng bước vào xe, Tiffany nở một nụ cười kín đáo để không cho ai kia biết rằng cô đang vui, vui vì sự trở về của ai kia...

Tobe continue...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #jeti