[LONGFIC] Vệ sĩ và tiểu thư - Cặp đôi oan gia - JeTi (Chap 11)
Chap 11
Rầm.
Nghe thấy tiếng động phát ra từ cửa chính, Jessica vội xô cái bàn ngã xuống che chắn cho họ.
Cô giáo Choi, với đôi chân dài thẳng tắp đang chạy tới chỗ họ với vận tốc ánh sáng.
Đưa cái đầu vàng nhô ra khỏi cái bàn, giọng oanh vàng có dịp được vận dụng:
- ĐỨNG LẠI.
Sau khi hồn đã quay trở lại xác bởi tiếng hét kinh hồn đấy, cô giáo Choi lên tiếng mọi cách e dè:
- Có… có… chuyện gì àh?
- Cô có thể kêu những người khác ra ngoài được không? Còn nữa, cô hãy tìm giúp tôi hai bộ quần áo sạch sẽ ngay bây giờ.
Đón lấy bộ quần áo từ Sooyoung, Jessica nhanh chóng mặc vào cho mình và cho Tiffany.
Xong xuôi đâu đó, Jessica bế Tiffany lên đưa ra xe và trở về nhà.
Tiffany vòng tay ôm lấy cổ của Jessica và rúc sâu vào trong vòng tay ấm áp ấy.
Hơi thở của Tiffany cứ liên tục phả vào cổ của Jessica làm cô ấy phải đỏ mặt, trông rất dễ thương.
Tiffany thích thú với phát hiện mới này của mình.
Không ngờ một con người lạnh lùng như Jessica cũng có lúc phải ngại ngùng nữa.
Thật thú vị.
Nhìn kìa, nhìn gương mặt đỏ đỏ giả vờ nhìn về hướng phía kìa.
Đáng yêu quá.
Được thể làm tới, đâu dễ gì có dịp trêu chọc Jessica như thế, Tiffany tiếp tục ghé mũi sát cổ Jessica vừa thở, vừa thổi phù phù vào đó.
Biết Tiffany đang lợi dụng chuyện mình đang ngại mà chọc phá, Jessica cũng không lí nào lại chịu thua cô tiểu thư ngang ngạnh này.
Jessica lên tiếng hăm dọa:
- Cô mà còn như vậy nữa thì đừng trách tôi.
- Tôi vẫn làm như thế đó, làm gì nhau nào? – Giọng điệu thách thức.
- Tôi… tôi… tôi sẽ… hôn cô.
- Cô mà… dám… dám sao?
Jessica cúi xuống sát mặt của Tiffany cười nhếch mép:
- Cô tưởng tôi không dám sao? Cởi đồ của cô tôi còn dám nữa là chuyện này.
Nhắc đến chuyện hồi nãy, không hẹn mà cả hai cùng đỏ mặt.
Thấy mình đùa hơn quá đáng Jessica hạ giọng:
- Tôi xin lỗi. Tôi không có ý đó.
-…
-…
Một khoảng im lặng.
Một lúc sau Tiffany ngập ngừng lên tiếng:
- Hồi nãy… cô đã thấy… thấy những gì rồi?
Jessica thường ngày thông minh tự nhiên hôm nay ngốc nghếch lại đi khai thật:
- Có cái gì mà để nhìn đâu chứ. À mà hình như nó hơi nhỏ hơn tôi tưởng.
(Au: ý của Jessica là vòng eo của Tiffany. Thường ngày chỉ nhìn bề ngoài cứ tưởng Tiffany không được mi nhon nên mới kêu là Nấm Ú, nay ôm eo của Tiffany mới biết).
- Cô… cô…
Jessica có cảm tưởng là trên đầu của Tiffany đang bốc hỏa và hai bên lỗ tai đang xịt khói.
Lại thêm một hành động ngốc nghếch của Tiffany khi không ý thức được tình trạng của mình mà đã đánh thùm thụp lên ngực của Jessica một cách vô tội vạ.
Ouch.
Cả hai cùng té xuống đất, cũng như những lần trước Tiffany không sao cả khi đã có đệm thịt Jessica đỡ rồi.
Tiffany mặt nhăn nhó trách móc Jessica:
- Tại cô không đó. Làm tôi đau muốn chết nè.
-…
- Hey. Cô bị sao vậy?
-…
- Sao không trả lời tôi?
Thấy Jessica không trả lời mình mà cứ nhìn tập trung về một phía, Tiffany ngoái đầu ra sau nhìn thì thấy một cô gái có đôi má phúng phính đang khoác tay đi chung với một cô gái ôm ốm, có một nụ cười rất đặc biệt.
Phải so sánh với cái gì đây nhỉ?
À, đúng rồi, cô gái ấy có nụ cười của cá sấu.
Đang thích thú với ý nghĩ của mình, Tiffany đã bị Jessica bế xốc lên đưa cô ra xe.
Suốt trên quãng đường từ trường về nhà, Jessica không nói với Tiffany một lời nào.
Thấy cách cư xử khác lạ của Jessica, Tiffany cũng không còn hứng thú gì mà trêu chọc cô ấy nữa.
Dù gì cả ngày nay cô cũng đã mệt lắm rồi, Tiffany không để ý gì đến xung quanh, tự nhiên ngã đầu lên vai Jessica rồi nhắm mắt lại.
Thấy Jessica không có phản ứng gì là hất đầu cô ra cả, Tiffany tủm tỉm cười và an tâm chợp mắt một lát.
Về đến nhà, thấy Tiffany ngủ ngon lành, Jessica không nỡ đánh thức nên bế Tiffany đi nhẹ nhàng lên phòng.
Đắp chăn một cách cẩn thận, Jessica đặt lên trán Tiffany một nụ hôn khẽ rồi bước khỏi phòng.
Tobe continue...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top