[Longfic][Trọng Sinh-Thế Thân][ChanBaek] Mở Ra Kết Thúc [Chương 4]




Phác Xán Liệt hài lòng với chữ ký của Biện Bạch Hiền, hắn giữ lại tờ giấy và đưa cho y một xấp tiền nằm trong bao.

"Nếu rảnh thì đếm lại đi, trong đó là mười ngàn như hôm trước đã hứa." Phác Xán Liệt nhìn Biện Bạch Hiền cầm tiền, nhàn nhạt nói.

"Không...không cần, vậy tôi muốn hỏi bao giờ thì tôi bắt đầu làm việc?" Biện Bạch Hiền có cảm giác bất an, dường như khi bắt đầu gặp gỡ và đồng ý giao dịch với Phác Xán Liệt vào ngày hôm nay đã khiến y nhu nhược hơn trước rất nhiều. Đó là cảm giác của nô lệ đồng tiền.

Phác Xán Liệt cúi đầu nhìn văn kiện trên bàn của mình, hắn nhàn nhạt nói: "Ngày mai sẽ có người đến nơi đón anh. Hôm nay hãy về nhà sắp xếp mọi việc cho tốt, anh sẽ không còn được trở về đó trong một khoảng thời gian dài."

Biện Bạch Hiền gật đầu, sau đó hỏi: "Tôi...tôi...có...có thể về được chưa?"

Phác Xán Liệt đưa tay ra cửa, ý nói Biện Bạch Hiền có thể tự nhiên ra về. Y đứng dậy và cúi người chào hắn, vừa đi được mấy bước thì Phác Xán Liệt lên tiếng: "Ngày mai anh chỉ đi một mình thôi, không được mang theo bất cứ thứ gì kể cả quần áo. Tôi chỉ cần người, không cần mấy thứ rác rưởi khác."

Biện Bạch Hiền lạnh cả sống lưng, y cúi đầu nói ba chữ "Tôi biết rồi" và đi thẳng ra cửa.

Tác giả: Sana

Thể loại: Trọng sinh, thế thân, sinh tử văn, niên hạ công, ngược, HE.

Nhân vật: Phác Xán Liệt x Biện Bạch Hiền (trước khi trọng sinh là Byun Baekhyun)

Fic "Mở Ra Kết Thúc" chỉ được đăng tại Sana's house, mọi hành vi đem fic đi nơi khác mà chưa được sự đồng ý của tôi thì đều gọi là ăn cắp.

Sau khi về đến nhà, Biện Bạch Hiền cẩn thận đếm tiền trong tay rồi lại ngồi thẩn thờ. Y biết cầm số tiền này rồi, y sẽ phải trải qua rất nhiều chuyện mà không dễ gì tưởng tượng ra được, nhưng đã bị ép đến đường cùng, y cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Y cười khẩy, mặc cho nước mắt tuôn rơi. Đây là lần đầu tiên y khóc khi ở đất nước xa lạ này. Nghĩ cũng thật trớ trêu, ở Hàn, y nhận lấy biết bao nhiêu là đau khổ, đến khi rời xa đất nước của mình bằng cái chết, y vẫn tiếp tục đối mặt với tình huống éo le. Hình như số y sinh ra là phải như vậy, chấp nhận đau thương hay là chịu đựng thương đau, tất cả đều là bi kịch.

Ngồi ở nhà một lát, Biện Bạch Hiền mặc áo khoác vào và đi đến bệnh viện. Sau khi đóng viện phí xong, chi phí phẫu thuật và tiền thuốc, luôn cả tiền viện phí là năm nghìn tệ (gần 18 triệu VND). Như vậy y vẫn còn dư rất nhiều tiền.

Ra ngoài mua cơm cùng trái cây và những món bồi bổ sức khỏe cho mẹ, bà cứ gặng hỏi mãi tại sao y lại có tiền mà mua mấy thứ này. Biện Bạch Hiền bảo bà ăn đi, hai người ăn uống no nê rồi Biện Bạch Hiền mới nói:

"Mẹ à, con tìm được công việc ở chỗ mới, tuy chỗ này khá xa nơi ở của chúng ta nhưng mức lương cũng cao, người đó trả lương trước cho con ba tháng, hẹn ngày mai sẽ có xe đến đón. Con quyết định sẽ đến đó làm."

Bà Châu nghe vậy thì rất ngạc nhiên, bà cũng biết việc làm mà có nhiều tiền lại được hậu đãi như vậy thì chắc là sẽ không dễ dàng, vậy nên bà nói: "Việc con sắp làm là việc gì vậy? Có nguy hiểm hay không con?"

Biện Bạch Hiền giả vờ mỉm cười, y cầm quả cam rồi gọt vỏ để che giấu những bất thường trên gương mặt mình. "Mẹ yên tâm đi, chỉ là giúp việc nhà, dọn cây xanh và chăm sóc vườn tược cho chủ thôi. Việc cũng dễ nên mẹ đừng lo."

"Vậy thì mẹ yên tâm rồi. Nhưng mà con đi làm xa như vậy bao giờ mới được về một lần vậy?"

Biện Bạch Hiền hơi bất ngờ một chút, nhưng y vẫn cố gắng bình tĩnh và nói: "Yêu cầu ở nơi đó là không được về nhà thường xuyên mẹ à, có lẽ là trong ba tháng thử việc con sẽ không được về đây. Nhưng mẹ yên tâm, sau khi hết ba tháng có thể con sẽ được về."

"Đi suốt ba tháng sao? Vậy ngày mai con đi hả?" Bà Châu có chút không nỡ.

"Dạ, ngày mai là con phải đi rồi. Mẹ nè, con xin lỗi vì trong lúc mẹ bệnh mà không thể chăm sóc, nhưng con sẽ thuê người chăm sóc cho mẹ. Con đã gửi tiền lương mà con được ứng trước vào tài khoản mới vừa mở, con đã viết giấy để mật khẩu ở nhà, khi nào cần xài mẹ cứ lấy. Mẹ sau khi xuất viện phải chăm sóc bản thân mình thật kỹ, đừng đi làm sớm, tiền trong tài khoản dư sức để mẹ tịnh dưỡng ở nhà vài tháng mà không cần đi làm."

Bà Châu rưng rưng nước mắt, ôm Biện Bạch Hiền vào lòng và nói: "Có con, mẹ thật sự hạnh phúc. Mẹ vui mừng vì ông trời đã để con sống và ở bên mẹ, mẹ thương con lắm. Nhưng mẹ thà không cần tiền để con ở bên cạnh mẹ, hai mẹ con có cháo ăn cháo, có rau ăn rau, để con đi xa như vậy mẹ không nỡ chút nào."

Biện Bạch Hiền cố gắng không khóc, y nói: "Mẹ đừng như vậy, con làm hết hợp đồng thì sẽ về với mẹ mà."

Buổi sáng hôm sau, Biện Bạch Hiền mặc quần áo xong xuôi rồi thì liền đứng trước cửa nhà chờ. Tưởng rằng mình ra đứng thế này thì quá sớm, nào ngờ ngay lập tức có chiếc xe màu đen chạy đến trước nhà, tài xế mở cửa xuống xe và cung kính nói:

"Phác thiếu gia đang chờ tiên sinh ở nhà, mời lên xe."

"Cảm ơn."

Biện Bạch Hiền lúng túng nói sau đó bước gần chiếc xe, người tài xế lịch sự mở cửa xe ra cho y. Ngồi trên xe, y cũng không biết phải nói gì nên đành im lặng. Y từ nhỏ đã sống trong cô nhi viện, ít tiếp xúc với bên ngoài, còn khi buôn bán thì cũng chỉ là công việc, đầu óc rất cổ hủ và nhát gan, cho nên khó mở lời bắt chuyện được. Nhưng tài xế cũng không có vẻ là muốn nói chuyện gì, anh ta im lặng và tập trung lái xe. Mười lăm phút sau, tài xế dừng lại và xuống xe, mở cửa xe ra cho Biện Bạch Hiền.

"Tiên sinh, đã tới nơi rồi."

Biện Bạch Hiền gật đầu ngại ngùng cười với tài xế, sau đó ngơ ngác nhìn căn nhà lớn trước mặt. À không phải gọi là nhà, mà trong phim người ta gọi là cái gì nhỉ? Biện Bạch Hiền vừa nghĩ đến đó thì hai tên vệ sĩ mặc vest đen mở cổng, đưa tay ý mời Biện Bạch Hiền vào trong.

................

Nơi này thật sự rất rộng, Biện Bạch Hiền có cảm giác đây như một cái sân vận động vậy. Tuy căn nhà này vô cùng lớn nhưng mảnh đất vẫn còn dư có thể cất được mấy căn nhà, vậy mà xung quanh chỉ là cỏ kiểng và trồng những loại cây ăn quả. Những khu đất ở nơi này được người ta gọi là tấc đất tấc vàng, vậy mà lại dùng nó vào mục đích phung phí như vậy, đủ hiểu Phác Xán Liệt giàu đến mức nào.

Khi đến trước cửa nhà, Biện Bạch Hiền lại một lần nữa ngơ ngác đứng nhìn. Nó không phải gọi là nhà đâu, nó giống như một khách sạn lớn thì đúng hơn. Căn nhà được sơn màu trắng, khắp xung quanh đa phần là kính trong suốt, y nghĩ Phác Xán Liệt đúng là ông chủ ngu ngốc, nhà làm bằng kính thế này để trộm dễ dàng đập nát rồi vào nhà à, tư duy của mấy người giàu có sao luôn khác thường một cách thiểu năng như vậy?

Biện Bạch Hiền đâu có biết rằng đây là loại kính dùng trong nội thất, một mét của nó có giá tận hai ngàn tệ, cho dù dùng búa tạ đập cũng không vỡ được.

Bước vào trong, Biện Bạch Hiền lại lần nữa bất ngờ trước sự xa hoa lộng lẫy của căn nhà những gì mà y trông thấy nó chẳng khác gì trong phim, mà còn đẹp hơn như vậy.

Phác Xán Liệt trông thấy Biện Bạch Hiền bước vào thì hắn liền mỉm cười như để tự chúc mừng sự thành công của chính mình. Thấy y cứ nhìn tới nhìn lui mà lại không để ý đến mình, hắn nói:

"Lại đây!"

Biện Bạch Hiền sau khi nghe có người lên tiếng thì bừng tỉnh, vội vàng khép nép đến sofa nơi Phác Xán Liệt đang ngồi.

"Ngồi đi." Phác Xán Liệt nói, tay chỉ vào ghế trước mặt Biện Bạch Hiền.

Nhìn chiếc ghế dài màu đồng bắt mắt, bên dưới là vải nhung có đính đá, bên trên là gỗ được chạm trổ cầu kỳ, còn những chiếc gối bốn bên đều có những sợi dây dài tua rua đẹp mắt, Biện Bạch Hiền chỉ vào và nói: "Cái này...có thể ngồi sao?"

Phác Xán Liệt hơi bất ngờ, tuy hắn biết người đàn ông này hoàn toàn mù tịt những thứ hiện đại, nhưng hắn không ngờ lại mù mờ đến độ này. Hắn cầm lấy Ipad trên tay liên tục lướt. "Đó là ghế, đương nhiên có thể ngồi."

Nhìn Phác Xán Liệt ung dung tự tại như không chú ý đến mình, Biện Bạch Hiền cẩn thận ngồi xuống, một cảm giác êm ái như ngồi trên mây khiến y hân hoan vui sướng không thôi. Thì ra có tiền luôn mang lại những thứ chỉ có trong tưởng tượng, quả thực rất đáng giá.

Phác Xán Liệt đọc thông tin trong Ipad ra: "Biện Bạch Hiền, ba mươi tuổi, đang làm công nhân quét dọn vệ sinh, sống cùng mẹ. Hai năm trước từng bị tai nạn giao thông và làm người thực vật trong khoảng thời gian dài, vừa tỉnh lại vào hai tháng trước."

Biện Bạch Hiền nghe hắn đọc như vậy thì cực kỳ ngạc nhiên, y hỏi: "Sao...sao cậu biết chuyện của tôi?"

Phác Xán Liệt không ngẩng lên, hắn vẫn lướt Ipad và nhàn nhạt trả lời. "Những người mà tôi sử dụng thì tôi luôn phải tìm hiểu thật kỹ. Anh cũng nên nắm rõ thông tin của tôi đi."

Phác Xán Liệt lúc này mới ngẩng lên nói: "Tôi là Phác Xán Liệt, hai mươi bốn tuổi, là chủ tịch hội đồng quản trị công ty cổ phần xây dựng Sky. Ba mẹ tôi đều ở Mỹ, tôi là con trai độc nhất của gia đình."

Biện Bạch Hiền nghe Phác Xán Liệt nói thì gật đầu ghi nhớ, y cũng không hiểu chủ tịch hội đồng quản trị là gì.

"Từ nay anh sẽ ở lại đây, nếu cần gì thì có thể gọi điện thoại hỏi trợ lý của tôi, cậu ta tên là Kim Chung Đại." Phác Xán Liệt để một cái card trên bàn, trong đó có ghi số điện thoại của Kim Chung Đại.

Biện Bạch Hiền cầm lấy, sau đó nhìn khắp xung quanh xem trong căn nhà lớn này còn có ai nữa hay không, thì Phác Xán Liệt đã lên tiếng:

"Tôi có việc phải đi rồi, vì hôm nay là ngày đầu tiên anh đến đây cho nên không cần phải nấu nướng, buổi trưa sẽ có người mang cơm đến. Bây giờ anh đi vòng vòng để biết rõ toàn bộ căn biệt thự này đi, ngày mai chính thức làm việc. Tôi đi đây."

Phác Xán Liệt nói xong thì cầm Ipad bước ra cửa, Biện Bạch Hiền lúng túng đứng lên nói: "À có...có chuyện này..."

Phác Xán Liệt nghe tiếng của Biện Bạch Hiền nên dừng chân lại, y liền nói tiếp: "Tóc...tóc của tôi hơi dài rồi, bây giờ tôi có thể ra ngoài để cắt tóc được không?"

———-

Tác giả: Sana

Thể loại: Trọng sinh, thế thân, sinh tử văn, niên hạ công, ngược, HE.

Nhân vật: Phác Xán Liệt x Biện Bạch Hiền (trước khi trọng sinh là Byun Baekhyun)

Fic "Mở Ra Kết Thúc" chỉ được đăng tại , mọi hành vi đem fic đi nơi khác mà chưa được sự đồng ý của tôi thì đều gọi là ăn cắp.

—————

Biện Bạch Hiền lúc này mới chợt nhớ ra vấn đề quan trọng là mình chưa cắt tóc. Từ lúc ra viện đến nay, mọi thứ trong cuộc sống đều nhanh chóng cuốn y đi, khiến cho y không có thời gian đi cắt tóc. Tóc của y hiện giờ đã dài chấm vai rồi, ngày hôm qua định ăn cơm chiều cùng mẹ thì đi cắt tóc để sáng mai xuất hiện gọn gàng trước Phác Xán Liệt, nào ngờ bà không cho đi, muốn y ở cùng bà thêm chút nữa. Trời tối y mới về nhà, lại quên mất mà đi ngủ. Hôm nay đến đây, vô tình nhìn xuống chiếc bàn làm bằng kính ở sofa thấy tóc quá dài, y mới chợt nhớ.

Phác Xán Liệt biểu tình phức tạp, như nửa tin nửa ngờ về lời nói của Biện Bạch Hiền, hắn nhíu mày nói: "Anh không đọc điều khoản trong hợp đồng à?"

"Đọc cái gì?" Biện Bạch Hiền không hiểu.

"Ngày hôm kia tôi đưa anh xem rồi, điều kiện thứ 3 trong hợp đồng là anh phải để tóc dài, anh quên rồi sao?"

Biện Bạch Hiền há hốc mồm, y hỏi ngược lại: "Để...để tóc dài sao?"

Phác Xán Liệt chẳng hề kinh ngạc, hắn nói: "Tôi đã ghi rõ vậy rồi, anh cũng đồng ý còn gì?"

Biện Bạch Hiền chân hư nhuyễn suýt ngã, y lắp bắp còn lợi hại hơn. "Tóc...tóc dài...giống...giống...con gái ư?"

"Phải. Anh đã chấp nhận làm thế thân cho một cô gái, thì bản thân anh đương nhiên phải là một cô gái rồi."

Tác giả: Sana

Thể loại: Trọng sinh, thế thân, sinh tử văn, niên hạ công, ngược, HE.

Nhân vật: Phác Xán Liệt x Biện Bạch Hiền (trước khi trọng sinh là Byun Baekhyun)

Fic "Mở Ra Kết Thúc" chỉ được đăng tại , mọi hành vi đem fic đi nơi khác mà chưa được sự đồng ý của tôi thì đều gọi là ăn cắp.

Biện Bạch Hiền còn định nói rằng y không chấp nhận chuyện này, nhưng Phác Xán Liệt đã có cuộc gọi, hắn lập tức ra ngoài. Biện Bạch Hiền hoang mang đến tái mặt, y không đủ sức đi đến ghế ngồi mà lại ngã ngồi xuống đất. Chuyện gì thế này, chẳng lẽ y làm người thế thân thì không còn được phép là chính bản thân mình nữa ư, còn phải hóa thành cô gái kia thêm bao nhiêu chuyện nữa mới đủ đây?

Bởi vì quá mức bối rối, Biện Bạch Hiền không còn nghĩ về chuyện khác nữa, chỉ còn biết ngồi thẫn thờ trong góc. Vài tiếng đồng hồ sau, có chuông cửa. Y chạy ra ngoài cổng định mở nhưng không được, cửa đã bị khóa rồi. Người bên ngoài kéo một tấm thiếc trên cửa ra, lập tức hiện một cái ô nhỏ có thể nhìn thấy mặt người bên ngoài. Anh ta nói là người giao hàng, rồi đưa cho y mấy túi thức ăn. Anh ta nói thêm rằng tiền đã được trả rồi, cho nên y chỉ việc cầm vào nhà. Nhìn ba, bốn món thịnh soạn trong túi, Biện Bạch Hiền tìm chén đĩa để đổ chúng ra, gắp mấy đũa cảm thấy ngon cực kỳ. Y cũng không biết thức ăn đặt bên ngoài lại có thể ngon như vậy, y chú ý đến những thứ người ta dùng làm nguyên liệu, ngày mai y sẽ làm. Mà khoan đã, y chấp nhận mọi chuyện thật rồi sao?

Biện Bạch Hiền bị suy nghĩ của mình dọa đến hết hồn, nhưng rồi một lúc sau y cảm thấy như vậy cũng không có gì là quá sức tưởng tượng, hiện giờ y còn có sự lựa chọn khác hay sao? Tiền cũng đã cầm rồi, chữ ký cũng đã ký rồi, chỉ có thể ngoan ngoãn sống trong nhà tù này mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top