Chap 70:
5h sáng ngày hôm sau, đột nhiên Luhan bị tỉnh giấc vì tiếng rên đau đớn của Seohyun. Anh chợt mở hai mắt ra, đưa tay phải bật công tắc đèn ở đầu giường lên, sau đó tay trái chống xuống giường, xoay người quan sát tình trạng của Seohyun.
Anh nhìn thấy chân mày đối phương nhíu chặt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn vo thành một nắm, giống như đang bị cái gì đó hành hạ.
Đau đầu sao? Hôm qua bác Chương có nói, nếu là u não rất có thể sẽ kèm theo triệu chứng nhức đầu vào sáng sớm, không ngờ. . . . . . Trong mắt Luhan tràn đầy lo lắng và đau lòng. Anh đè cô dưới thân, lúc cô khẽ nhếch miệng lên, liền đưa đầu lưỡi hơi lạnh của mình vào trong.
Nụ hôn lần này của anh dịu dàng hơn bất kỳ lúc nào khác, hết sức triền miên. Anh dùng đầu lưỡi vuốt ve qua lại đối phương, tay trái đặt dưới đầu cô để tiếp xúc với gối, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô.
_Ưm. . . . . . Seohyun không tự chủ được rên nên một tiếng, nhưng mà lần này trên mặt cô là niềm vui sướng. Cô không mở mắt ra mà chỉ động đậy con mắt, hay tay vòng qua chiếc eo gầy gò của Luhan, để thân thể mình áp vào gần anh.
Luhan biết cô đã tỉnh, liền đưa chiếc tay đang đặt trên má cô di chuyển xuống, đầu ngón tay không nặng không nhẹ chạm vào da thịt trơn bóng của cô. Đầu ngón tay anh xẹt qua da thịt giống như sản sinh ra một dòng điện khiến cho thân thể Seohyun không nhịn được khẽ run lên.
Trong cả quá trình, cặp mắt Luhan luôn dán chặt vào khuôn mặt người phía dưới. Ánh mắt anh đầy phức tạp, có thương yêu, có dục vọng, có thương tiếc, có lo âu. . . . . .
Hyunie, hy vọng thú vui thể xác có thể hóa giải cơn đau trong đầu em.
Buổi tối hôm đó, lúc Seohyun đang nấu cơm ở trong phòng bếp, Luhan ngồi trên ghế sofa xem văn kiện thì nhận được điện thoại của viện trưởng bệnh viện Thiên Lăng.
_Khối u lành tính mới xuất hiện trong đầu, đề nghị phải sớm làm giải phẫu mổ sọ để loại bỏ khối u đi.
U não? Không phải là anh nên cảm thấy may mắn vì nó không phải ác tính sao? Anh có nên cảm thấy may mắn vì đã phát hiện khi còn chưa muộn không? Luhan nhìn về phía phòng bếp, thấp giọng nói:
_Cháu muốn tỉ lệ thành công của giải phẫu là 100%.
Người đầu bên kia trầm mặc một hồi nói:
_Cuộc giải phẫu nào cũng có những rủi ro nhất định, huống chi đây lại là cuộc giải phẫu mổ sọ, không có ai dám đảm bảo tỉ lệ thành công sẽ là 100% cả. Chỉ có điều, khối u lành tính mới xuất hiện trong đầu thì tỉ lệ thành công của giải phẫu sẽ tương đối cao.
Bàn tay đang đặt trên ghế sofa của Luhan nắm chặt thành quyền, anh không cho phép Hyunie có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào!
Một hồi lâu viện trưởng không nghe thấy Luhan nói gì, lại nói tiếp:
_Hanie, cháu phải suy nghĩ thật kỹ, nhưng bác Chương hy vọng cháu đừng để quá lâu. Khối u trong đầu của con bé lan rộng có thể sẽ chèn lên giây thần kinh thị giác, khiến cho thị lực giảm, thậm chí sẽ bị mù.
Trong mắt Luhan tràn đầy kiên định:
_Chuẩn bị cho cháu một đội giải phẫu tốt nhất, mau sắp xếp thời gian giải phẫu.
Nếu Hyunie có chuyện gì, toàn bộ các người sẽ phải chôn theo.
_Việc này cháu yên tâm, tất cả các nhân viên trong đội giải phẫu đều là những người đứng hàng đầu trên thế giới. Bác sẽ để cho bọn họ làm giải phẫu mẫu nhiều lần, để nâng cao độ ăn ý của bọn họ.
Cúp điện thoại xong, Luhan mở hai chân có chút cứng đờ ra, bước chân hơi nặng nề đi về phía phòng bếp.
Seohyun đang băm thịt trên thớt, mắt liếc thấy bóng dáng của Luhan, không khỏi có chút tò mò quay đầu nhìn đối phương hỏi:
_Sao thế?
Đôi môi mỏng của Luhan nhếch lên, anh đi tới sau lưng Seohyun, hai tay vòng chắc qua eo cô, đầu tựa sát vào tai cô, thì thầm:
_Nhớ em.
_. . . . . . Seohyun trợn trừng mắt không nói gì, mới có mười mấy phút không thấy thôi.
Chỉ có điều, cô rất thích được anh ôm từ phía sau. Rất an toàn, thật ấm áp.
Hai tay Luhan vẫn vòng qua eo đối phương không buông ra, mặc kệ cô đi đâu, anh vẫn như hình với bóng.
_Anh thả em ra trước đã. Seohyun đứng ở trước cửa toilet, quay đầu nhìn anh, có chút bất đắc dĩ nói.
Đột nhiên tính khí trẻ con thích đùa bỡn của Luhan nổi lên, ngoan cố nói:
_Không thả.
_. . . . . .
Mắt to trừng mắt nhỏ một phút, Seohyun đỏ mặt, quát:
_Em muốn đi toilet.
_Anh biết. Luhan lơ đễnh đáp.
Khóe miệng Seohyun không tự chủ được kéo ra, buồn bực nói:
_Vậy sao anh còn không buông ra?
Đột nhiên cô nghĩ ra điều gì đó, nhìn anh không thể tin nổi, lẩm bẩm:
_Chẳng lẽ anh muốn vào toilet cùng với em?
Luhan gật đầu một cái, hỏi ngược lại:
_Có vấn đề gì không?
_. . . . . . Vấn đề lớn !
Seohyun đưa hai tay nắm chặt hai cổ tay Luhan, bất ngờ dùng sức tách hai tay anh ra hai bên, đồng thời nâng chân phải giẫm một cái lên trên dép anh. Thừa lúc vòng ôm của anh có chút buông lỏng, liền nhảy vọt vào toilet giống như con lươn, _bùm_ một tiếng đóng cửa lại.
Luhan cúi đầu nhìn xuống vòng tay trống rỗng của mình, nỗi sợ hãi trong lòng với khí thế sét đánh không kịp bưng tai thâm nhập vào từng dây thần kinh của anh.
Seohyun đi vệ sinh xong, mở cửa ra đã thấy Luhan đang đứng chắn ở trước cửa. Cô chớp mắt hai cái, kỳ quái nhìn anh hỏi:
_Anh đứng ở đây làm gì?
_Chờ em. Luhan xoay người, đưa tay vòng chắc qua eo Seohyun, cùng đi tới bàn ăn.
Seohyun khẽ cau mày, nói có chút nghiêm túc:
_Em cảm thấy hành động của anh rất kỳ quái.
Luhan cười cười, đáp:
_Em nghĩ nhiều rồi. Hiện tại anh khá rảnh rỗi mà thôi.
Anh không có ý định nói cho cô biết nhanh như vậy, cho dù là để cho cô sống thêm một ngày không buồn không lo cũng được.
_Vậy sao? Chân mày Seohyun vẫn nhăn lại như cũ, không tin hỏi.
Đi tới bên cạnh bàn ăn, Luhan ngồi lên trên ghế, ôm Seohyun ngồi lên trên đùi mình, nhàn nhạt lên tiếng:
_Ừ.
Anh thấy ánh mắt đối phương vẫn nghi ngờ nhìn mình, liền dùng nĩa xiên một miếng dưa chuột nhỏ bỏ vào miệng cô nói:
_Ăn tối nhanh lên, nghĩ nhiều như thế để làm gì?
Việc dùng đầu óc cứ để anh là được rồi, em chỉ cần sống vui vẻ thôi.
_Reng reng reng. . . . . .
Hai người ăn tối xong, vừa nhàn nhã đi đến phòng khách liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong phòng khách vang lên.
Luhan nhíu nhíu mày, không có mấy người biết số điện thoại nhà anh. Người biết cũng sẽ không gọi vào đó mà bình thường đều sẽ gọi vào di động của anh. Anh đi tới bên cạnh điện thoại cầm ống nghe lên, còn chưa kịp nói gì thì trong ống nghe đã truyền đến giọng nói gấp gáp, hốt hoảng:
_Tiểu thiếu gia, lão gia đã bị người ta bắt đi rồi.
_Ông nói gì?! Luhan không thể tin nổi vào tai của mình, cả kinh nói.
Ở biệt thự của ông nội, mình đã an bài đội bảo vệ tuần tra 24h, bọn cướp giật căn bản sẽ không thể đến gần đó được. Người có năng lực xông vào. . . . . .
Seohyun nhìn thấy điện thoại di động của Luhan trên ghế sofa nhấp nháy, liền đi tới cầm điện thoại lên nhìn, ba cuộc gọi nhỡ, đều là số điện thoại từ bên biệt thự của ông nội. Lúc này, cô nghe thấy giọng nói có chút hốt hoảng của Luhan, liền ngẩng đầu lên nhìn anh. Đã xảy ra chuyện gì sao?
Chuyện có thể khiến cho Luhan biến sắc là chuyện gì được đây? Chẳng lẽ ông nội đã xảy ra chuyện?!
_Một đám người mặc tây trang màu đen cầm súng đã xông vào bắt lão gia đi rồi.
Sắc mặt Luhan vô cùng âm u, anh lạnh lùng nói:
_Tôi biết rồi.
Nếu như anh đoán không sai, đối tượng của bọn họ chính là anh.
Đột nhiên, điện thoại di động trên tay Seohyun rung lên, cô nhìn số hiển thị trên màn hình, nói với Luhan:
_Không hiện số.
Luhan đi đến trước mặt Seohyun, cúi người nhận lấy chiếc điện thọai di động trên tay cô, ấn nút nghe áp vào tai nói:
_Tôi là Luhan.
_Chắc anh đã nghe ra tôi là ai?
Tròng mắt đen nhánh của Luhan gió êm sóng lặng nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác vô cùng nặng nề. Điều này đại khái chính là dấu hiệu báo trước cơn giông bão sắp tới. Giọng anh rét lạnh:
_Chan Đương gia.
Seohyun nghe xong bất giác nhăn mày, là người đàn ông âm u như con rắn đó.
_Tôi đã cho người mời ông nội anh đến làm khách chỗ tôi, uhm, nghe nói hiện tại đang ở trên bầu trời Đại Tây Dương.
Con mắt sắc bén của Luhan thay đổi từng chút chút một, màu đỏ dần dần thay thế cho màu đen. Anh biết đối phương làm như thế là vì cái gì, nhưng anh không thể đáp ứng yêu cầu của đối phương được. Anh hỏi dù đã biết:
_Nói đi, anh muốn gì?
_Tổng giám đốc Xi quả nhiên thẳng thắn. Từ đầu đến cuối thứ tôi muốn đều chỉ là cô ấy.
Seohyun thấy sắc mặt Luhan rất khó coi, liền đứng dậy đi đến trước mặt anh, vòng hai tay qua hông anh, dựa đầu vào lồng ngực anh.
Luhan đưa tay không cầm điện thoại đặt lên eo Seohyun, khẽ cười đáp:
_Anh cảm thấy có khả năng sao?
_Không có gì là không thể, một đổi một, giao dịch hết sức công bằng.
Luhan châm chọc:
_Tôi tự hỏi, tại sao từ lúc ở Đỉnh Vô Danh về, Chan Đương gia lại chưa có hành động gì, thì ra là dùng phương pháp này sao?
_Ừ, bắt ông nội của anh thế nhưng lại khiến tôi hao tốn sức lực thật lớn. Đội quân bảo vệ hùng hậu như vậy, thật khiến tôi tưởng rằng người trong đó chính là ông nội của Liệt Diễm đấy.
Luhan không tiếp lời hắn, mà hỏi ngược lại:
_Nếu tôi không đồng ý yêu cầu của anh?
_Vậy tôi không thể làm gì khác hơn là thay anh tận hiếu rồi. Anh yên tâm, tôi sẽ để cho ông ấy trước khi chết sẽ được nếm đầy đủ các cực hình của Chan Gia.
Bàn tay Luhan đang đặt bên eo Seohyun xiết chặt lại, nói:
_Cho tôi thời gian ba ngày để suy nghĩ.
_Được! Khi ông nội anh đến Chan Gia, tôi sẽ nói chuyện hàn huyên trên trời dưới đất với ông ấy vậy. Nhưng mà, anh cũng đừng để cho tôi chờ lâu quá đấy.
Nghe trong điện thoại di động truyền đến tiếng _tút tút_, bàn tay Luhan đang cầm điện thọai từ từ buông thõng xuống bên bắp đùi.
_Hắn ta nói gì? Seohyun ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt quan tâm hỏi.
Luhan ném điện thọai lên trên ghế sofa, hai tay ôm thật chặt Seohyun, nhàn nhạt nói:
_Không có gì, một chút chuyện vặt vãnh thôi.
Chân mày Seohyun nhăn lại dữ tợn, chuyện vặt vãnh?! Coi cô là con ngốc sao? Rõ ràng là chuyện có liên quan đến ông nội! Cô có vẻ tức giận, giọng đã lạnh đi mấy phần:
_Luhan! Em hỏi lại lần nữa, đã xảy ra chuyện gì?
Luhan biết cô tức giận, cũng không dám lừa gạt cô nữa. Anh thở dài một cái, chậm rãi nói:
_Chan Sung đã bắt ông nội đi, hắn muốn anh dùng em để đổi.
Seohyun im lặng một hồi, vẻ mặt mịt mù hỏi:
_Vậy anh định làm gì?
_Anh tuyệt đối sẽ không nhường em cho bất kỳ một ai! Luhan nói giống như tuyên thệ, giọng vô cùng kiên định.
Khóe miệng Seohyun không tự chủ được cong lên thành đường cong đẹp mắt, cuộc đời này có anh là đủ rồi.
_Chúng ta cùng đi Italy đi.
Luhan cúi đầu nhìn cô một hồi lâu. Lúc Seohyun tưởng rằng anh sẽ cự tuyệt thì anh nói:
_Được.
Anh muốn cột cô vào bên cạnh mình từng thời từng khắc, để đề phòng cô sẽ quên anh.
Tối nay, Luhan đè Seohyun xuống giường từ rất sớm, như lời anh nói là muốn làm bù cho mấy ngày tiếp theo đây.
Thật ra anh làm thế là vì không muốn để cho cô phải nghĩ ngợi đến những chuyện khác, như là lo lắng cho sự an nguy của ông nội, nghĩ cách cứu ông nội... Anh lo là được rồi.
Seohyun mệt đến mức ngủ mê man đi Luhan mới nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, xoay người ra khỏi giường, sau khi mặc áo ngủ xong liền đi tới thư phòng. Anh muốn thu xếp mọi chuyện ở đây cho ổn. Không phải lo nghĩ chuyện ở nhà mới có thể buông tay đi làm việc được.
Anh ngồi trước bàn đọc sách, nhìn Sehun qua màn hình máy vi tính, nhàn nhạt nói:
_Gọi Kai lại đây.
Chỉ một lát sau, đã thấy bóng dáng Kai cũng xuất hiện trên màn hình máy vi tính.
Luhan dựa lưng vào ghế, căn dặn:
_Tôi với Hyunie phải đi Italy một chuyến, tập đoàn và chuyện trong bang giao lại cho hai người. Kai, cậu phụ trách chuyện tập đoàn; Hun, cậu phụ trách chuyện trong bang.
Kai và Sehun không hẹn mà cùng nhíu nhíu mày, lúc này đây, bộ dáng ba lăng nhăng của Kai đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ mặt trầm ổn nghiêm túc. Hắn nhìn về phía Luhan hỏi:
_Hai người đi Italy làm gì? Nơi đó là địa bàn của Chan Gia.
_Ông nội bị Chan Sung bắt đi. Luhan không chút giấu diếm nói với bọn họ.
Kai nhớ lại chuyện lần trước Chan Sung đã chạy qua đây để bắt chị dâu, lại nhớ đến sự xuất hiện của hắn ở Đỉnh Vô Danh rồi khẳng định.
_hắn ta là vì chị dâu.
Luhan gật đầu một cái.
_Cậu định để hai người hành động? Kai lên tiếng hỏi lần nữa.
Luhan không bác bỏ suy đoán của hắn, nói:
_Ông nội đang ở trụ sở của Chan Gia, nhiều người sẽ dễ bị lộ.
_Tôi đi cùng hai người. Kai nói với thái độ rất kiên quyết.
hắn dừng một chút, lại nói:
_Coi như một tuần cậu không đi làm thì tập đoàn Xi thị cũng sẽ không có bất kỳ vấn đề gì cả.
_Đấy là lúc đang bình thường. Với thời điểm bây giờ, ai có thể đảm bảo được là Chan Sung sẽ không thừa lúc tôi không có ở đây mà ra tay với tập đoàn chứ. Luhan cự tuyệt hắn, nói.
Trước khi Kai định lên tiếng lần nữa, Sehun đã lên tiếng trước. hắn nói với Luhan.
_Cậu cứ yên tâm đi đi. Tôi và Kai sẽ xử lý tốt chuyện trong bang và tập đoàn.
_Ừ. Luhan đáp lại một tiếng, đóng video vào rồi tắt máy tính đi. Anh đứng dậy khép máy tính lại, đi về phía phòng ngủ.
Vào đến phòng ngủ, anh đi thẳng đến phòng tắm rửa tay, dùng chiếc khăn lông sạch sẽ lau khô tay xong mới đi đến giường ngủ cởi áo ngủ ra, nằm xuống bên cạnh Seohyun.
Anh cẩn thận từng li từng tí đưa tay ôm cô vào trong lòng, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô, từ từ khép lại hai mắt.
Sáng sớm ngày hôm sau, Seohyun lại phát ra tiếng rên đau đớn.
Luhan lại lặp lại chiêu cũ, lại yêu thương cô một hồi vô cùng dịu dàng.
Chờ Seohyun tỉnh lại lần nữa thì đã là 9 giờ sáng. Hai người ăn sáng xong, Luhan liền lái xe chở cô đi tới kho hàng số 10 của tập đoàn Xi thị
Kho hàng số 10 chuyên dùng để đặt máy bay tư nhân, bên trong đó có sân bay.
Luhan dẫn theo Seohyun chọn một chiếc máy bay tư nhân có vẻ bề ngoài hết sức bình thường, sau khi đi vào buồng lái anh tự lái máy bay đi.
_Tại sao lại chọn chiếc này? Seohyun hơi ngạc nhiên hỏi.
Trong sân bay của trụ sở Liệt Diễm không phải cũng có mấy chiếc máy bay tư nhân của anh sao?
Hai tay Luhan vẫn đang điều khiển một đống các nút, nhàn nhạt đáp:
_Chiếc máy bay này được sản xuất hàng loạt, sẽ có lợi cho chúng ta thoát khỏi tai mắt của Chan Gia.
Bệnh viện Ái Dân, trong phòng bệnh VIP cao cấp, tầng 36.
Sau khi Họa Sa mở mắt, bà người làm liền đi tới phòng khách, cung kính nói với Seok Jin đang vùi đầu vào công việc:
_Thiếu gia, phu nhân đã tỉnh.
Trong mắt Seok Jin thoáng qua tia vui mừng. hắn dẹp công việc qua một bên, đứng dậy đi tới phòng của Họa Sa.
Ở trong nhà, người có thể khiến cho hắn cảm nhận được sự thân tình, cảm thấy ấm áp cũng chỉ có mẹ thôi, cho nên bà không thể có việc gì được. Những người khác hắn chẳng quan tâm.
_Mẹ, mẹ đã đỡ hơn chút nào chưa? Seok Jin cười dịu dàng, ngồi xuống mép giường nhìn về phía Họa Sa thấp giọng hỏi.
Họa Sa có chút bất ngờ khi nhìn thấy hắn. Lần trước bà tỉnh lại cũng thấy hắn ở đây, chẳng lẽ những ngày qua hắn đều chăm sóc bà? Bà dùng giọng có chút yếu ớt hỏi:
_Seok Jin, con không đi làm sao?
Seok Jin lắc đầu, lơ đễnh nói:
_Con không, ở đây làm việc cũng giống thế thôi.
Họa Sa nhìn Seok Jin thương tiếc. Bà đưa tay vuốt ve khuôn mặt có chút tiều tụy của hắn. Qua một lúc lâu, giọng nói có chút cầu xin của bà mới vang lên:
_Seok Jin, dẫn mẹ đi gặp Seolhyun một chút thôi.
Vẻ mặt Seok Jin không đồng ý, nói:
_Mẹ, cơ thể của mẹ chưa thể ra viện được.
Họa Sa rất kiên quyết:
_Chỉ cần cho mẹ nhìn con bé một chút, trở về mẹ sẽ an tâm dưỡng bệnh.
Seok Jin nhìn bà một lúc, gật đầu:
_Được.
Tới bệnh viện tâm thần, Seok Jin dìu Họa Sa đi theo y tá về phía phòng cách ly đặc biệt.
_không thể để cho tôi vào trong phòng trò chuyện với con bé được sao? Họa Sa nhìn qua tấm kính thủy tinh thấy bên trong phòng con gái đang ngồi ngẩn người trên giường thì nước mắt chảy lã chã xuống đất, lẩm bẩm.
Y tá lắc đầu một cái, đáp:
_Xin lỗi phu nhân, không thể để cho người ngoài gặp cô ấy được. cô ấy có chứng vọng tưởng bị hại cực kỳ mãnh liệt, trông thấy bất kì ai cũng sẽ khiến cho cảm xúc của cô ấy dâng trào.
Seok Jin nhìn thấy bộ dạng Seolhyun như thế cũng chẳng có cảm xúc gì quá lớn. hắn thực sự không thẻ tin nổi, em gái của mình sẽ làm ra những loại chuyện như vậy, ghép hình phá hỏng tình cảm của người khác, rồi bỏ thuốc....Có lẽ, nơi này chính là kết cục tốt nhất của nó.
hắn cầm khăn giấy lau nước mắt trên mặt cho Họa Sa, mạnh mẽ dìu bà rời đi, dùng giọng không cho phép kháng cự nói:
_Mẹ, mẹ phải về rồi.
Họa Sa nhìn Seolhyun một cái thật sâu, lau nước mắt đang chảy không ngừng rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top