Chap 37: Quan trọng ngang nhau
Ánh mặt trời xuyên qua chiếc rèm màu vàng nhạt trên cửa sổ, chiếu thẳng vào bóng dáng hai người đang quấn chặt trên giường, tạo nên bầu không khí ấm áp.
Người mặc chiếc váy ngủ màu trắng khẽ xoay người, duỗi thẳng lưng ra, tiếp tục ngủ, vẻ mặt thỏa mãn giống hệt một con mèo lười biếng. Đột nhiên, cô mở mắt ra quay đầu nhìn người bên cạnh, thấy Luhan vẫn đang thở đều đều nhẹ nhàng.
Tạo hóa đều không công bằng, cho dù bạn có thừa nhận hay không. Tay Seohyun nhẹ nhàng vuốt ve hàng lông mày gọn gàng, rậm rạp của Luhan, chiếc mũi cao cùng đôi môi mỏng đỏ hồng của anh. . . . . .
Luhan đột nhiên bắt lấy bàn tay nhỏ bé đang làm loạn trên mặt mình, thuận thế đè luôn chủ nhân của nó xuống dưới, nụ cười tràn đầy trong mắt, anh nói ranh mãnh:
_Thì ra em say mê khuôn mặt anh.
Seohyun bị bắt quả tang, ánh mắt cô lóe sáng, gương mặt đỏ bừng lên, trong đầu đang nghĩ ra vô số lý do để giải thích hợp lý cho hành động của mình. Nhưng cô nghĩ lại, anh là người đàn ông của mình, mình say mê khuôn mặt của anh thì có gì phải giấu giếm. Ngay lập tức, cô nhìn thẳng vào mắt anh, hào phóng thừa nhận:
_Ai bảo vẻ ngoài của anh yêu nghiệt như vậy.
Đối với lời thừa nhận thẳng thừng của đối phương, Luhan có chút bất ngờ. Sau khi sững sờ mất hai giây, anh nâng khóe môi lên, dùng giọng trầm thấp, hơi khàn khàn nói:
_Đây là lời tỏ tình trá hình của em đối với anh sao?
Seohyun trừng mắt, bất đắc dĩ nói:
_Anh nghĩ hơi nhiều rồi, em chỉ nói vậy thôi.
Luhan không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Seohyun bằng cặp mắt đầy áp bức, giống như sự yên bình trước cơn bão táp.
Seohyun bị nhìn cảm thấy da đầu đã tê dại. Cô khẽ thở dài một tiếng, hai tay vòng qua cổ Luhan, nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói:
_Trong lòng em đã từng chỉ có em là duy nhất, nhưng bây giờ ngoài em ra còn có anh nữa.
Luhan khẽ cau mày, dường như không hài lòng lắm với đáp án này:
_Anh và em, ai quan trọng hơn?
Seohyun nói không chút do dự:
_Quang trọng ngang nhau.
Chân mày Luhan giãn ra, anh đưa tay phải lên môi Seohyun vuốt ve qua lại, nhỏ giọng nói:
_Đáp án của em khiến anh rất hài lòng.
......................
Nhìn tòa nhà chọc trời đầy khí thế trước mặt, Seohyun tự hỏi, nếu lúc đó cô biết Luhan chính là người đàn ông đeo mặt nạ kia, thì cô có nộp hồ sơ xin làm phụ tá đặc biệt cho anh không? Đáp án của cô chắc chắn là không. Cô nhếch nhếch khóe môi lên thành đường cong đẹp mắt. Đây chính là duyên phận!
Luhan từ chỗ tay lái đi xuống, bước không nhanh không chậm tới bên cạnh Seohyun. Anh đưa tay phải ra ôm ngang eo của cô. Hai người cùng nhau đi vào bên trong tòa nhà chọc trời.
_Chào tổng giám đốc! Chào phu nhân!
Cô lễ tân và những nhân viên đi qua nhìn thấy hai người, đều thi nhau đứng tập trung lại, cúi người xuống 45 độ về phía trước, cung kính lễ phép chào.
Luhan đáp nhàn nhạt ừ một tiếng, ôm Seohyun đi vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc.
Bọn họ vừa đi mọi người liền xúm lại buôn chuyện.
_Phu nhân tổng giám đốc thật xinh đẹp, đẹp hơn cả minh tinh nổi tiếng quốc tế nha.
_Đúng vậy! Nếu cô ấy mà làm diễn viên, chắc chắn sẽ làm mê hoặc hàng vạn đàn ông.
_Hèn gì tổng giám đốc của chúng ta không bao giờ gần gũi với phụ nữ, cũng phải yêu thích cô ấy!
. . . . . .
_Sao em có cảm giác như anh đang không thoải mái vậy?
Seohyun ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt hơi khó coi Luhan thì hỏi. Người này vừa đi qua cửa chính thì bắt đầu tản ra khí lạnh, bàn tay đang ôm eo cô cũng càng siết chặt hơn.
Luhan đột nhiên nói:
_Sau này chúng ta đi làm sớm hơn hoặc muộn hơn một chút.
Seohyun không hiểu nổi, trừng mắt nhìn:
_Tại sao?
_Anh không thích người khác nhìn em. Luhan lạnh lùng, hùng hồn nói.
_. . . . . . Thế anh giấu em vào trong túi áo anh vậy. Đối với tham muốn chiếm giữ biến thái của anh, Seohyun có cảm giác vô lực hoàn toàn. Cô không nhịn được, nói mát mẻ.
Luhan thấy thang máy sắp đến tầng 100, liền ôm ngang người Seohyun lên, để cô gục mặt vào ngực mình, nói:
_Anh cũng muốn thế.
Đối với việc cứ động một tí Luhan lại ôm ấp mình, Seohyun cũng không còn cách nào khác, đành để mặc anh vậy, dù sao cô có phản kháng cũng chẳng có ích gì.
_Ding! Cửa thang máy mở. Luhan ôm Seohyun đi ra.
_Chào tổng giám đốc. Sáu vị thư ký nam nhìn thấy người tới, không hẹn mà cùng cúi người chào hỏi.
Lần này Luhan chẳng thèm để ý đến ai, đi thẳng về phía cuối hành lang, đễn chỗ phòng làm việc của mình.
Sáu vị thư ký nhìn nhau, không biết ai đã chọc cho tổng giám đốc tức giận vậy. Không lẽ do bọn họ chào hỏi ầm ĩ, làm ảnh hưởng tới người trong ngực tổng giám đốc sao? Người phụ nữ trong ngực tổng giám đốc chắc là phu nhân của ngài ấy đi, bởi vì trừ cô ấy ra, chẳng có người phụ nữ nào có thể chạm được vào tổng giám đốc.
_Đó là thứ anh đã đặc biệt chuẩn bị cho em sao? Seohyun chỉ vào chiếc bàn đối diện với bàn làm việc của Luhan, nâng cao âm lượng hỏi nhấn mạnh.
Chỉ thấy cái bàn làm việc đó dài chừng hai mét, rộng một mét, bên trên đặt một chiếc laptop màu trắng, chiếc ghế truyền thống được thay thế bằng chiếc sofa màu đen dài hơn hai mét.
Luhan không cảm thấy có gì là không ổn, chỉ nghe thấy giọng nói nghiêm nghị của anh:
_Ừ, em có thể ngồi hoặc nằm xem vi tính, thích ăn gì thì đặt lên bàn. Anh chỉ chỉ về phía chiếc tủ lạnh to lớn cạnh tường, nói thêm. Đồ ăn em thích đều ở bên trong.
Seohyun trợn trừng mắt, vẻ mặt không thể tin nổi:
_Vậy nên công việc chính của em là ăn với uống?
Luhan cởi áo vest vắt lên trên ghế dựa, sau đó ngồi vào trước bàn làm việc của mình nói:
_Công việc của em là ở với anh, còn những thứ khác, em thích làm gì thì làm.
Trên thế giới này, có lẽ không có nhân viên trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc nào được thoải mái như cô rồi. . . . . . Cô đi tới sau lưng Luhan, cúi người xuống đè lên người anh, lẩm bẩm:
_Han, anh sẽ làm hư em mất.
_Anh biết em thích tự do. Luhan không hề kiêng kỵ việc Seohyun vẫn đang ở sau lưng mình, tiện tay mở một bản hợp đồng ra, nhàn nhạt nói.
Không muốn em rời khỏi tầm mắt anh, nhưng lại muốn cho em được tự do sao? Thật ra thì, em đã có thói quen ở bên cạnh anh rồi. Trong lòng Seohyun rất cảm động, cô cười nói:
_Anh đã nói một câu rất đúng.
Tầm mắt Luhan đang đặt trên bản hợp đồng liền chuyển về phía khuôn mặt Seohyun, lông mày anh hơi giãn ra, anh dò hỏi:
_Nói gì?
_Kiếp trước em không gây ra tội gì nên ông trời mới ban ơn cho em gặp được anh. Không những thế, mà kiếp trước em hẳn đã cứu vớt hành tinh, cho nên ông trời mới để cuộc đời em gặp được anh.
...............
Trụ sở chính Chan Gia, thư phòng Chan Sung.
_Tôi muốn cái mạng của Luhan — tổng giám đốc tập đoàn Xi Thị, giá tiền anh tự đưa ra. Điện thoại di động của Chan Sung vừa nối thông với đầu bên kia, hắn liền đi thẳng vào vấn đề chính.
_Mặc dù hắn ta sinh ra trong giới bạch đạo quyền quý, nhưng lại có quan hệ rất sâu sắc với bang Liệt Diễm. Người bên kia điện thoại sau khi im lặng gần mười giây mới dùng giọng khàn khàn, khó nghe nói.
Chan Sung đứng trước cửa sổ sát đất, mắt nhìn phong cảnh bên ngoài, khẽ cười nói:
_Từ trước đến nay tôi không biết, thủ lĩnh của tổ chức sát thủ hàng đầu thế giới, lại là một ông chủ sợ phiền phức đó.
_Mười tỷ. Giọng nói khàn khàn lại vang lên lần nữa.
_Anh đúng là có dũng khí ra giá. Chan Sung nhíu mày, nói giễu cợt.
Hắn dừng một lúc, tiếp tục nói:
_Tôi sẽ chuyển trước cho anh ba tỷ, phần còn lại sẽ được chuyển đủ sau khi thành công.
_Không thành vấn đề.
Chan Sung suy nghĩ một lúc, bổ sung thêm một câu:
_Không được giết chết vợ chưa cưới của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top