Chap 2: Tẩu thoát thành công
Chu Tần Thiên vênh mặt, hất hàm sai khiến:
_Dọn dẹp cẩn thận, sạch sẽ chiếc bàn cùng ghế sofa đối diện kia đi. Còn nữa, đừng cố gắng quyến rũ khách quý của tôi, nếu không cô đừng mong sống sót.
Seohyun nhìn nhà vệ sinh không có động tĩnh gì, cúi đầu nhếch môi cười giễu cợt, đi chầm chậm đến bên cạnh bàn, tay phải cầm chiếc khăn lau lên. Lúc Chu Tần Thiên đang cho rằng cô sẽ lau bàn, trong chớp mắt Seohyun đã ở ngay phía sau lưng hắn, đồng thời không chút do dự, chiếc khăn lau trên tay đã chặn lấy miệng hắn. Tiếp đó, tay trái đặt sau ót hắn, hai tay phối hợp cùng nhau, dùng sức xoay cổ hắn 180 độ theo chiều kim đồng hồ. Cổ hắn đã bị bẻ gãy.
Xi Luhan đang lau tay trong nhà vệ sinh, đột nhiên đánh hơi thấy có mùi nguy hiểm. Anh dừng động tác trong tay lại, rón rén đi đến cửa, từ từ vặn tay nắm, mở cửa ra he hé.
Seohyun nghe thấy có tiếng động, vội vàng ném khăn lau xuống, xoay người bật sợi dây thép từ chiếc nhẫn ra. Ngay tức khắc, sợi dây thanh mảnh lao về phía của đối phương như thế chẻ tre.
Luhan đẩy cửa ra, thoáng thấy sợi dây đang lao vun vút về phía mình, tay phải liền nắm chặt lấy sợi dây, xoay tròn 360 độ để sợi dây quấn quanh vào tay mình, sau đó dùng sức kéo mạnh người đang nắm đầu dây kia về phía mình.
Seohyun thấy thế, ngón cái tay phải không chút chậm trễ, ấn vào một điểm trên chiếc nhẫn làm cho nó rơi ra trong chớp mắt, đồng thời bắn thẳng sợi dây từ chiếc vòng trên cổ tay lên trần nhà, rồi đu người lên lơ lửng giữa không trung. Sau đó, tay trái cô rút ra một khẩu súng vô thanh được giấu sẵn trong bắp đùi, nhằm thẳng về phía tim đối phương bắn.
Luhan không hề lùi bước, vẫn di chuyển thần tốc về phía cô, thấy viên đạn lao tới, cũng chỉ hơi né người, tránh cho viên đạn không vào tim, để mặc kệ cho nó chui vào trong cơ thể.
Seohyun khẽ cau mày, đột nhiên lao về phía cửa sổ. Cao thủ so chiêu, ngay lập tức đã phân cao thấp. Cô đánh không thắng người đàn ông này. Lúc này không đi thì đợi đến bao giờ đây?
Luhan nhìn ra ý đồ của đối phương, anh hơi dùng sức ở hai mũi chân, tung người lên không trung theo một đường cong hoàn mỹ, bàn tay phải thon dài mạnh mẽ bắt lấy cổ chân Seohyun, kéo cô xuống đất không thương tiếc. Sau đó, thừa dịp phản công, đưa tay trái đoạt lấy khẩu súng trong tay cô.
Đôi mắt xinh đẹp của Seohyun tràn ngập khó tin. Đây là người sao? Tại sao lại có thể di chuyển trên không trung một quãng dài như vậy?! Hơn nữa, khẩu súng lục này mặc dù hình dáng rất nhỏ, nhưng uy lực của nó rất lớn, thế nhưng sao anh ta lại giống như không hề hấn gì vậy? Thậm chí ngay cả chớp mắt cũng không có?!
Cảm giác cổ tay phải của mình sắp bị xé đứt đến nơi rồi, không thể làm gì khác hơn, Seohyun đành đưa tay trái ra, ấn vào một điểm trên chiếc vòng tay thu hồi sợi dây thép trở về vị trí ban đầu. Cũng vì vậy mà cô bị té xuống mặt đất không thương tiếc. Lúc này cô có cảm giác vô cùng hối hận vì mình đã không giết ngay hai tên hộ vệ kia. Hiện tại thì hay rồi, cô đã đem chính mạng sống của mình ra chơi đùa.
Người ở bên ngoài nghe thấy có tiếng động, vội vàng lên tiếng:
_Ông chủ!
_Ông chủ!
Luhan dùng đôi mắt ma mị, quyến rũ nhìn người dưới đất, bất ngờ nói:
_Không có việc gì, không cần vào.
Trong lòng Seohyun khó hiểu, nhìn người kia đầy nghi ngờ.
Luhan đi tới trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống ra lệnh:
_Đứng dậy!
_Anh không giết tôi? Seohyun ngây ngốc hỏi.
Luhan cau mày, lạnh lùng nói:
_Đừng để tôi phải nhắc lại lần thứ hai.
_. . . . . .
Seohyun ủ rũ đứng lên, ra vẻ mặc anh làm thịt đó.
Tay trái Luhan không chút khách khí đặt lên vai Seohyun, để che đi vết máu trên áo sơ mi đen, nói:
_Đi.
_Cái gì? Anh chẳng những không giết tôi, còn đưa tôi ra khỏi biệt thự?
Seohyun không tin được trợn trừng hai mắt hỏi. Thấy đôi môi mím chặt dưới chiếc mặt nạ hình con bướm màu đỏ rực phát ra sự tàn bạo, không khỏi giật mình.
Cô nói:
_Vậy chờ tôi một chút.
Cô cúi đầu lấy chiếc điện thoại đi động từ trong tạp dề ra, gõ hai chữ: Hoàn thành. Sau khi đặt chế độ tự gửi tin nhắn sau hai phút cho nó, mới đặt xuống đất, mở cửa đi ra ngoài cùng người kia.
_Chu tiên sinh đang có chuyện phải suy nghĩ, không muốn chúng tôi làm phiền, cho nên ngài ấy đã đặc biệt ra lệnh cho tôi đưa anh ấy xuống vườn hoa dạo trước. Mặt Seohyun không biến sắc nói.
Bốn người trong đó không hẹn mà cùng gật đầu lên tiếng:
_Xin mời.
Luhan không nói gì, nhếch môi cười, khoác vai Seohyun đi xuống tầng dưới không nhanh không chậm.
Bốn người khác đi theo sát sau lưng họ.
Cuối cùng bọn họ cũng đi đến mấy chiếc xe đang đậu sẵn. Seohyun ghé sát vào tai Luhan nói nhỏ:
_Lên xe nhanh lên, trong vòng 10 giây nữa căn biệt thự sẽ bị nổ tung.
Mặc dù trong lòng Luhan có chút kỳ quái, nhưng vẫn ra lệnh:
_Lên xe.
Khi người thủ hạ mở cánh cửa sau của chiếc xe Maybay cho anh, anh vội đẩy Seohyun vào bên trong, sau đó mình cũng ngồi vào.
Seohyun ở trong xe không chút kiêng nể, cô lớn tiếng nói gấp gáp :
_Nhanh lên, tăng tốc độ tối đa.
Lái xe giương mắt nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Luhan khẽ gật đầu, liền làm theo lời của cô.
Lúc này Luhan mới lên tiếng:
_Người của tôi cũng đã kiểm tra, nhưng không phát hiện thấy có bom trong biệt thự. Anh dừng một lát, lại nói tiếp. Nếu như đáp án sau đó khiến tôi hài lòng, thì tôi sẽ không dùng cực hình đối với em.
Uy hiếp trắng trợn. . . . . . Seohyun thở dài một hơi, nghiêng đầu nhìn sang, nói:
_Anh chờ xem.
Cô vừa nói xong thì Luhan nghe thấy một âm thanh cực lớn từ bên ngoài truyền vào. Anh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cách đó tầm 500m, khu biệt thự cao tầng ngay lập tức đã bị san bằng. Cách một tấm kính, dường như anh cũng cảm thấy được một cỗ bức xạ nhiệt xông vào mặt mình.
Uy lực thật lớn. . . . . .
_Đây là một loại bom mới nhất vừa mới được nghiên cứu ra, còn chưa xuất hiện trên thị trường. Chỗ bom đó không phải là của tôi, mà ngược lại, nó nhằm vào tôi. Tôi có thể phát hiện ra sự tồn tại của nó, là bởi vì một thứ đặc biệt. Seohyun cười châm biếm nói.
Luhan nhớ lại lúc cô đặt chế độ tự động gửi tin nhắn sau hai phút, dường như cũng đã hiểu ra điều gì đó. Anh cũng không vặn hỏi thêm nữa, ngược lại hỏi:
_Mục đích em đến biệt thự là gì?
Seohyun nghe xong, đầy oán giận nói:
_Mục đích của tôi là ám sát Chu Tần Thiên. Nếu lúc đó anh mở cửa chậm một chút, thì tôi đã nhảy ra khỏi cửa sổ được rồi, chứ đâu cần phải ra tay với anh. Lúc này, đã không còn vẻ kìm ném của người bị bắt.
Luhan không thể không bật cười, trêu chọc nói:
_Cho nên đó là lỗi của tôi?
_Đâu có, đâu có, là lỗi của tôi, lỗi của tôi. Tôi nên hành động nhanh hơn mới phải. Seohyun nhục như con chó nói, chỉ thiếu một điều là đưa móng vuốt ra gãi gãi chân người ta thôi.
Luhan nhíu mày, đôi môi có chút tái nhợt cong thành hình vòng cung đẹp mắt, đưa tay kéo cô sát lại gần mình, sau đó dựa đầu vào vai cô nhắm mắt dưỡng thần.
Đầu tiên Seohyun ngẩn ra, sau đó cúi đầu nhìn vết máu trên người anh, dùng giọng nói rất êm tai nói:
_Nếu như anh không muốn bị chết vì máu chảy ra quá nhiều, thì trước tiên hãy đến một bệnh viện gần nhất lấy viên đạn ra đã.
Dĩ nhiên cô tốt bụng như vậy, đơn giản là vì cô muốn thừa cơ bỏ chạy.
_Chanyeol, nghe theo cô ấy đi. Luhan mắt cũng không mở, thản nhiên ra lệnh.
Rất nhanh, bốn chiếc xe hơi màu đen đã dừng trước cửa một bệnh viện. Seohyun đang định đánh thức anh dậy, thì đã thấy người kia từ từ mở hai mắt ra, bên trong đầy tỉnh táo. Tiếp đó lại thấy anh đi xuống xe như người bình thường, cô không khỏi thầm thở dài nói:
_Quả nhiên dũng mãnh. . . . . .
_Tới đây. Luhan quay đầu nhìn thấy người kia vẫn ngẩn ngơ trong xe, yếu ớt nói.
Seohyun vội vàng xuống xe, cũng rất biết điều đi qua đỡ anh vào bệnh viện.
Mọi người bên trong bệnh viện nhìn thấy cảnh này, đã bị dọa cho sợ đến mất hồn mất vía.
Chanyeol bước nhanh vào phòng trực, nói không cho phép kháng cự:
_Lập tức kêu bác sĩ giỏi nhất đến đây làm phẫu thuật!
Hai phút sau, rốt cuộc Seohyun cũng thấy Luhan được đẩy lên phòng cấp cứu tầng ba, trong lòng cô không khỏi vui mừng nhún nhảy tay chân. Chỉ có điều, vừa nghĩ tới câu nói cuối cùng người kia, cô lại cảm thấy ấm ức một trận. Cái gì mà Cứ thử rời khỏi tôi đi, hậu quả thế nào em không gánh được đâu! Xí! Cô cứ đi đấy.
Chanyeol đi qua chặn trước mặt cô, mặt không thay đổi nói:
_Không có lệnh của ông chủ, cô không thể rời đi.
Seohyun chớp chớp đôi mắt rất chi là vô tội, tháo sợi dây chuyền của mình ra đưa cho hắn, nói:
_Tôi chỉ vào nhà vệ sinh một chút thôi. Cái này là thứ quý giá nhất của tôi, chỉ cần nó còn ở đây, nhất định tôi sẽ quay lại.
Dây chuyền coi như để tạ ơn anh ta đã không giết mình đi, dù sao cô giữ lại cũng chẳng để làm gì.
Chanyeol nhận sợi dây chuyền không chút do dự, chỉ vào một tên thủ hạ nói:
_Cậu đi cùng cô ấy.
Seohyun thoáng liếc mắt, chỉ có điều để cho hắn buông lơi cảnh giác, nên cũng không cự tuyệt.
Vừa đi vào nhà vệ sinh nữ, cô liền chạy thẳng tới cửa sổ, sau khi quan sát một lượt xung quanh, thừa dịp không có ai liền nhảy ra ngoài, đồng thời bắn sợi dây thép ở chiếc vòng tay ra, cho bám vào thành tường nhằm không chế tốc độ, không để mình rơi xuống đất.
Mười phút sau, Chanyeol thấy người kia vẫn chưa về thì ắt đầu trở nên nôn nóng. Hắn vội phái một người đi xem tình hình, nhưng người lại kia trở về báo, cô vẫn đang ở trong nhà vệ sinh.
Hai mươi phút sau, vẫn như cũ không thấy bóng dáng của đối phương đâu, trong lòng hắn không khỏi có dự cảm xấu. Hắn nhìn mười mấy tên hộ vệ tinh nhuệ đang đứng canh giữ bên ngoài phòng cấp cứu nói:
_Các cậu ở chỗ này trông chừng, sống chết cũng phải bảo vệ an toàn cho ông chủ.
Nói xong, hắn vội vàng đi về phía nhà vệ sinh nữ trên tầng 3. Khi đến trước mặt tên thủ hạ, hắn nhìn chằm chằm tên đó hỏi:
_Không có bất kỳ động tĩnh gì sao?
Sau khi nhìn thấy cái gật đầu của tên kia, không chút chậm trễ, hắn liền xông vào nhà vệ sinh nữ.
Có thể là vì đã quá muộn nên trong nhà vệ sinh không có một ai.
Đôi mắt chim ưng sắc bén của hắn nhìn quét qua nhà vệ sinh nữ mấy lần, đưa ra kết luận —— không có ai. Hắn đi tới cửa sổ nhìn xuống dưới, cách cửa sổ thẳng tắp khoảng 10m, là một sân cỏ bằng phẳng trên mặt đất... Không phải là cô ấy đã nhảy từ đây xuống chứ?
Hắn vỗ vào đầu mình một cái. Một người phụ nữ có thể làm cho ông chủ bị thương, thì có thể là một người bình thường ư? Sao hắn lại có thể để cho đối phương vào nhà vệ sinh một cách dễ dàng như vậy?! Nhìn sợi dây chuyền đang nằm yên tĩnh trong tay một lúc, hắn liền đem nó nhét vào trong túi, thất vọng quay trở về trước cửa phòng cấp cứu, trong lòng không ngừng cầu nguyện: Ông chủ, ngài ra tay nhẹ nhẹ một chút nha ~
Ba mươi phút sau, Luhan từ phòng cấp cứu đi ra. Không sai! Anh tự đi ra ngoài. Anh thấy cô gái kia đã biến mất bặt vô âm tín, nhếch mép cười nhợt nhạt.
Quả nhiên vẫn bỏ chạy được? Anh đã cho là, ít nhất cô cũng sẽ đợi đến lúc anh ra khỏi phòng cấp cứu.......
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top