Chap 104:

Luhan nhìn Seok Jin cười như không cười, lại nói:

"Nếu không anh đổi với Hun đi."

Seok Jin kinh hãi một hồi, sao cái gì hắn cũng biết vậy?

Mắt Sehun thoáng qua tia kinh ngạc, hắn muốn ra tay với mình? Suy nghĩ kĩ một chút, lại cảm thấy có lý, có thể hắn nghĩ mình đã cho người cướp sạch Kim gia.

"Sẽ không phải là trong đó thật sự có gì đấy chứ?" Người phụ nữ nhìn thấy phản ứng này của Seok Jin, không nhịn được rút tay mình ra khỏi khủy tay của hắn, nguội giọng hỏi.

Là mình đã dẫn hắn vào, nếu hắn thật sự xuống tay với đám người Luhan, không phải sẽ liên lụy đến mình sao?

Luhan khẽ mở đôi môi mỏng, gọi:

"Hun."

Sehun hiểu rõ, bưng ly rượu trước người mình lên, bất ngờ đi tới trước mặt Seok Jin, nhấc chân đá một cái vào chân hắn, sau khi hắn đã quỳ xuống, bóp miệng hắn, dốc toàn bộ chỗ rượu vào.

Hình ảnh biểu hiện trên màn hình lớn, khiến mọi người đều nín thở, sợ ngọn lửa chiến tranh sẽ lan đến người mình.

Sehun lúc này làm Yoona có chút sợ, nhưng cô vẫn không ngừng tự nhắc nhở mình tỉnh táo:

"Không cần phải sợ, anh ấy chỉ đang đối phó với kẻ đã chọc đến mình mà thôi."

Yunho và Lam Nguyệt nhìn thấy Sehun lúc này, cũng không khỏi kinh hãi, hình như bọn họ đã quên chưa hỏi thăm thân phận của anh........... Nhưng mà, nhìn bộ dáng của anh, dù thế nào cũng không thể tưởng tượng được anh sẽ có bản lĩnh này, không ngờ anh sẽ lộ ra nét mặt máu lạnh như vậy

Ở dưới tay anh, Seok Jin không có bất kỳ năng lực chống cự nào.............

Người phụ nữ đứng bên cạnh Seok Jin nhìn thấy cảnh này, nhịp tim cũng ngừng đập.

Sehun buông Seok Jin ra, lạnh lùng theo dõi phản ứng của hắn.

Seok Jin lấy được tự do, lập tức dùng tay phải móc họng, muốn phun thứ vừa uống vào trong bụng ra ngoài.

Nhìn thấy phản ứng này của hắn, tất cả mọi người đều đoán được hắn đã cho thứ gì đó vào trong rượu.

Người phụ nữ dẫn Seok Jin đi mặt đã biến sắc, ném ly rượu trong tay xuống đất, chợt nhìn về phía Luhan, ra sức phủi sạch quan hệ của mình:

"Tổng giám đốc Xi, việc này không liên quan đến tôi, tôi hoàn toàn không biết hắn ta lại to gan lớn mật dám xuống tay với các anh. Tôi vô tội, anh phải tin tôi."

Luhan nhíu mày, nhìn cô ta, hỏi:

"Cô làm thế nào để chứng minh sự trong sạch của mình?"

Sau thời gian nỗ lực, Seok Jin đã mất đi ý thức, "bịch" một tiếng, ngã xuống đất.

Toàn hội trường náo động.

Lòng Yoona bị nhéo nghiêm trọng, nếu lúc nãy Hun uống, thì người ngã xuống chính là anh...........

Người phụ nữ quỳ hai chân xuống đất, nói với Luhan:

"Tôi bị hắn lợi dụng. Tôi với các anh không thù không oán, sao phải xuống tay với các anh?"

"Vẫn còn hô hấp." Sehun ngẩng đầu nói với Luhan.

Luhan giơ tay gọi mấy người mặc âu phục đen tới, thản nhiên nói:

"Dẫn đi."

"Tổng giám đốc Xi, tôi thật sự vô tội." Người phụ nữ thét to.

Luhan cau mày không để lại dấu vết, nhìn về phía mấy người mặc áo đen, nói:

"Bịt miệng cô ta lại."

Sau khi hai người bị đưa đi, Sehun bưng ly rượu trước mặt Luhan lên, nhìn anh một cái.

"Đi đi." Luhan gật đầu, nói.

Trước khi đi, Sehun đưa mắt nhìn Yoona, thấy sắc mặt cô có chút tái nhợt, đáy mắt hơi sợ hãi, liền thu hồi tầm mắt, mở hai chân thon dài, sải bước rời đi.

Yoona đấu tranh một hồi, nhìn về phía Seohyun, tựa như muốn rời đi.

Seohyun nâng khóe môi lên, gật đầu một cái.

Sau khi có được sự cho phép, Yoona mang giày cao gót "cộp cộp cộp" chạy theo hướng Sehun.

Lam Nguyệt không nhịn được đứng dậy, lo lắng gọi:

"Na Na!"

Yunho đứng dậy đỡ Lam Nguyệt, nhìn Yoona đang bỏ chạy, trầm giọng nói:

"Đây là lựa chọn của con bé."

Lam Nguyệt quay đầu nhìn ông, cau mày nói:

"Nếu cậu ấy thật sự là............"

Yunho lên tiếng cắt ngang lời bà, ở chỗ này có không ít người của hắc đạo, để họ nghe được cũng không hay:

"Đối với Na Na, đứa nhỏ này thật sự đã móc hết tim phổi ra rồi."

Sehun nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, không khỏi dừng lại, quay đầu nhìn, thấy người đến là Yoona, anh không nhịn được trợn trừng mắt lên, vẻ mặt không dám tin.

Yoona đuổi kịp anh, khoác bên tay không cầm ly rượu của anh, thở phào một cái, nói:

"Rốt cuộc cũng đuổi kịp."

Sehun ngây ngốc hỏi:

"Em đuổi theo anh làm gì?"

Yoona liếc anh một cái, đáp:

"Đương nhiên là anh đi đâu, em phải đi đó."

"Em không sợ?" Sehun đè nén niềm vui tràn đầy xuống, hỏi.

Yoona nghiêm túc nói:

"Sợ, nhưng em càng sợ khoảng cách giữa chúng ta càng ngày càng xa."

Sehun không kìm được, cúi đầu hôn một cái lên môi cô, vui vẻ nói:

"Chúng ta cùng đi đi."

Yoona vốn vừa vận động hai gò mã đã hơi ửng hồng, lúc này càng thêm nóng hơn, cô có chút thẹn thùng đáp:

"Ừm."

"Tôi thiết nghĩ, một việc nho nhỏ ngoài ý muốn này sẽ không ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uống của mọi người đi?" Luhan nhìn về phía mọi người, nói vào Microphone.

"Không có." Mọi người rối rít lắc đầu, cười đáp.

Người trong ban nhạc theo sự chỉ thị, chuyển sang một khúc nhạc êm ái, tuyệt vời, nhất thời, không khí trong đại sảnh bữa tiệc đã khôi phục lại sự lãng mạn, vui vẻ, phấn khởi.

Chỉ có điều, không còn ai dám lên mời rượu Luhan nữa.

"Lão Tôn, ông ổn chứ?" Seohyun nhìn về phía lão Tôn, hỏi.

Lão Tôn thu hồi tâm tư của mình, cười nói với Seohyun:

"Cám ơn Tiểu Thiếu phu nhân quan tâm, tôi rất tốt."

Seohyun gật đầu một cái thu hồi tầm mắt của mình, nói nhỏ với Luhan bên cạnh bằng giọng khẳng định:

"Anh biết hắn có mang theo thứ đó lên đảo."

Mỗi một người muốn lên được đảo đều phải qua kiểm tra, Seok Jin có thể mang đồ vào, nhất định là do Luhan đã bảo người ta mở đường.

Luhan cũng không giấu giếm, từ trong cổ họng phát ra một chữ:

"Ừ."

"Tại sao?" Seohyun hỏi không đầu không đuôi.

Luhan lại hiểu rõ ý tứ của đối phương, ý cô hỏi là tại sao biết rõ hắn có ý đồ xấu mà vẫn cho hắn lên đảo; tại sao rõ ràng có thể ngăn được việc hắn ra tay, mà vẫn không ngăn lại.

Anh chỉ thản nhiên nói ra bốn chữ:

"Giết gà dọa khỉ."

"Người phụ nữ kia đâu rồi?" Seohyun lại hỏi.

Luhan nhíu nhíu mày, nói:

"Tình huống của cô ta hơi phức tạp."

Anh còn muốn giải thích thêm, nhưng đã bị Seohyun cắt lời, cô hỏi tựa như không hỏi:

"Cô ta cũng không biết Seok Jin sẽ làm ra chuyện như vậy."

Luhan gật đầu một cái, trầm giọng nói:

"Nhìn phản ứng của cô ta, đúng là không biết."

"Em biết rồi." Seohyun nhíu mày, lên tiếng.

Luhan phản ứng kịp, nhìn Seohyun, có chút lo lắng hỏi:

"Hyunie, em không giận đó chứ?"

Seohyun buồn cười hỏi lại:

"Sao em phải giận?"

"Em không để ý việc trong ngày hôn lễ anh lại làm ra chuyện như vậy sao?" Luhan hỏi.

"Tại sao phải để ý?" Seohyun cười hỏi ngược lại.

Đôi môi mỏng của Luhan khẽ cong, áp vào tai Seohyun thủ thỉ:

"Hyunie, anh yêu em."

"Ừ, em biết." Seohyun dịu dàng đáp.

Cô thấy đối phương vẫn nhìn chằm chằm mình, đầu không khỏi đầy vạch đen, bất đắc dĩ nói:

"Em cũng yêu anh."

Luhan thỏa mãn.

Đây là một hôn lễ thế kỷ khiến người ta phải kinh thán (kinh ngạc + thán phục), cho dù là thân phận, số lượng khách quý đến tham dự, hay là duy mô, cách bài trí của nơi tổ chức, hoặc là những phương diện khác...............

Khi những người bên ngoài vẫn còn đang thảo luận về khí thế ngất trời hôn lễ của bọn họ, thì một trong những nhân vật chính đã đi vào giấc mộng ngon lành.

Có lẽ là do quá mệt mỏi, Luhan tắm rửa sạch sẽ đi ra ngoài, chỉ thấy người trên giường đã ngủ mất.

Anh ngồi xuống mép giường, tràn đầy thâm tình nhìn dung nhan hoàn mỹ của cô khi ngủ, miệng nhếch lên thành đường cong đẹp mắt, từ nay về sau, chúng ta đã chính thức là vợ chồng........... không gì có thể tách chúng ta ra được!

Cùng là đêm động phòng hoa chúc, bên này thì yên tĩnh ngay cả cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được tiếng động, còn bên kia sự kích tình đã bắt ra bốn phía, đủ loại tiếng rên rỉ, đủ những tiếng thở hổn hển, đủ những tiếng nước chảy ........

Qua rất lâu, rốt cuộc phòng ngủ cũng yên tĩnh trở lại, D.O. không còn hơi sức nằm ở trên giường nhắm mắt lại, còn người kia tinh thần vẫn sáng lạn như cũ.

Kai cầm bàn tay trái của D.O., ngắm nghía không ngừng.

"Anh làm gì thế?" D.O. nhíu nhíu mày, dùng giọng có chút khàn khàn hỏi.

Kai hôn một cái lên ngón tay đang đeo nhẫn của D.O., dùng giọng đã nhuốm đầy tình dục nói:

"Thật là đẹp."

D.O. có chút nói không lên lời:

"Anh thật nhàm chán."

Đột nhiên, hắn cảm thấy có cái gì đó ấm áp, ướt át hôn vào lòng bàn tay mình, giống như tránh né một loại rắn rết, đột ngột rút tay lại, bất đắc dĩ nói:

"Anh không được làm loạn."

Kai bỗng lật người, lại đem D.O. đè ở dưới lần nữa, đôi mắt đào hoa mờ ám nhìn người trước mặt.

D.O. dùng đôi mắt to nhìn chằm chằm anh,:

"Anh có thôi đi hay không hả?!"

"Tối nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta." Kai khẽ cắn vành tai của hắn, nói.

"Vậy thì sao? Từ sau bữa tiệc trở về, anh cũng chưa từng ngừng nghỉ!" D.O. tiếp tục quát.

Kai ghé sát vào tai hắn, thủ thỉ:

"Anh vẫn còn tinh lực."

"Tôi không còn tinh lực!" D.O. lập tức đáp.

Kai ngoắc ngoắc khóe môi, nói:

"Không sao, em không cần phải làm gì cả, anh làm là tốt rồi."

Đêm dài dằng dặc, đêm dài dằng dặc..........

Sáng ngày hôm sau, Luhan bưng bữa sáng ra khỏi phòng ăn, vừa vặn đụng trúng Kai đang đi vào.

Kai nhìn lướt qua đồ Luhan đang bưng, tò mò hỏi:

"Chị dâu cũng không xuống được giường hả?"

"Sao?" Luhan nhíu mày, hỏi.

"Khụ khụ. . . . . . Cậu hiểu, cậu hiểu mà." Kai nói có chút ngượng ngùng.

Tầm mắt Luhan dừng lại trên mặt Kai một hồi, chỉ nghe thấy giọng anh nghiêm túc nói:

"Túng dục quá độ."

". . . . . . Chúng ta tám lạng nửa cân." Kai tức giận nói.

"So sánh cơ thể của tôi với cậu thì được, còn cái đó của tôi thuộc loại phát tiết bình thường." Luhan nói giống như trần thuật một sự thật.

Anh nói xong, không để ý đến nét mặt vô cùng đặc sắc của Kai, vòng qua Kai, rời đi.

Kai nhìn theo bóng lưng anh, hận nghiến răng nghiến lợi, đây chính là vấn đề trọng đại liên quan đến tôn nghiêm đàn ông của anh nha!

Khi Kai không nhìn thấy được mình nữa, Luhan mới ngoắc ngoắc khóe môi, cậu ta ngàn vạn lần đừng có khoe khoang trước mặt mình chứ, chẳng lẽ không nhìn thấy mấy chữ "Chưa thỏa mãn dục vọng" trên mặt mình sao?

Kì thật, Kai không hề có một chút ý khoe khoang gì cả, anh nhìn thấy Luhan bưng bữa sáng, theo bản năng liền cho rằng cô dâu mới cũng bị làm cho không xuống được giường, liền thuận miệng hỏi thăm một chút mà thôi.

Seohyun tựa vào đầu giường nhìn thấy Luhan bưng bữa sáng vào, cười nói:

"Đã về rồi à."

"Ừ, đụng phải Kai, tinh thần cậu ta rất sảng khoái, một bộ tiểu nhân đắc ý." Luhan ngồi ở bên giường, đặt cái khay lên trên tủ đầu giường, đồng thời nói.

". . . . . ." Đàn ông chưa thỏa mãn dục vọng là đáng sợ nhất rồi, nhìn cái gì cũng thấy không vừa mắt.

Luhan đưa tay vén vén tóc mái của cô, dịu dàng hỏi:

"Đầu còn choáng váng không?"

"Khá tốt rồi." Cô dâu mới nhếch miệng lên, nói.

Luhan bưng khay có đặt cháo qua, dùng cái muỗng khuấy khuấy cho đỡ nóng, nói:

"Ừ, ăn sáng trước đã. Sau đó Hun qua, để cậu ấy xem cho một chút."

Đã từng có vết xe đổ, Seohyun cũng không dám lơ là cơ thể của mình. Cô ngoan ngoãn gật đầu:

"Được."

Luhan đưa một muỗng cháo lên trên miệng thổi thổi, đút vào miệng Seohyun.

"Seok Jin sao rồi?" Seohyun nuốt cháo xong, tò mò hỏi.

Luhan tiếp tục đút cháo cho cô, lơ đễnh đáp:

"Vẫn còn đang hôn mê."

"Đã biết hắn cho thuốc gì vào trong rượu chưa?" Seohyun lại hỏi.

Luhan trầm giọng đáp:

"Kết quả phân tích đã có, cụ thể phải chờ Hun đến mới biết được."

Seohyun gật đầu một cái, còn muốn nói gì đó, liền bị Luhan ngắt lời:

"Em chính là lo nghĩ quá nhiều, làm cho não bộ quá độ, nên mới bị choáng váng đầu."

Cô đã lo nghĩ cái gì? Seohyun nói thầm:

"Em chính là không có gì để suy nghĩ, mới làm cho não bộ han rỉ, đầu mới bị choáng váng."

Luhan nghiêm túc nhìn cô.

Seohyun mím mím môi, thỏa hiệp:

"Đúng đúng đúng, em không lo nghĩ nữa."

Luhan ngoắc ngoắc khóe môi, nói hết sức thân mật:

"Ừ, ngoan."

Ngoan cái rắm, tôi đây là khuất phục trước cách lạm dụng uy quyền của anh. . . . . . Seohyun nói thầm trong bụng.

"Em nghỉ ngơi một lúc đi." Cho ăn bữa sáng xong, Luhan dịu dàng nói với Seohyun.

Seohyun không dám nhìn thẳng mặt Luhan, nói nhỏ:

"Bụng em hơi no. . . . . ."

Quả nhiên, Luhan nghe xong, mặt liền biến sắc. Anh đặt tay lên cái bụng lùm lùm của cô, xoa chầm chậm nhẹ nhàng, trách cứ

"Lúc ăn đã no sao không nói với anh?"

"Không ý thức được." Seohyun như đứa bé làm chuyện sai.

Luhan nhíu nhíu mày, nhìn chằm chằm mặt cô, trầm giọng hỏi:

"Vừa rồi em đang nghĩ đến điều gì?"

"Nhìn anh." Seohyun rất thành thật đáp.

Tức giận tích lũy trong lòng Luhan trong nháy mắt đã tiêu tan, anh buồn cười hỏi:

"Thế nên vừa rồi em chuyên chú như thế là do đang nhìn anh?"

"Ừ." Seohyun gật đầu như gà con mổ thóc, đáp.

"Anh với trước đây có gì khác hay sao?" Luhan nhíu mày, hơi tò mò hỏi.

Seohyun lắc đầu một cái.

"Vậy bây giờ em nhìn đủ chưa? Có muốn anh cởi hết đồ ra cho em nhìn không?" Luhan nói đùa.

Seohyun liếc mắt, có chút nói không lên lời:

"Đồ điên. . . . . ."

Luhan cười cười, không trêu cô nữa, bưng cái khay lên, đứng dậy, nói với cô:

"Có lẽ Hun đến rồi, anh đi xuống trước đây. Em ở đây nghỉ ngơi một chút, lát nữa anh sẽ dẫn cậu ấy lên."

Seohyun gật đầu nói:

"Đi đi, đi đi."

Đi xuống tầng, Luhan ngồi xuống bên cạnh Sehun, đặt cái khay lên trên mặt bàn, hỏi:

"Sao rồi?"

"Thuốc đó là đồ của Chan gia, nếu dùng với liều lượng đủ lớn, có thể sẽ làm cho người ta chết luôn. Dựa theo tình huống hiện tại của Seok Jin thì xem ra, hắn đã đổ một phần số thuốc đó vào trong hai ly rượu." Sehun thấp giọng nói.

"Oh, đúng là số mệnh của hắn vẫn chưa đến đường cùng." Luhan nói giễu cợt.

"Có muốn làm cho hắn tỉnh lại để hỏi xem hắn làm thế nào mà có được chỗ thuốc này không?" Sehun hỏi.

Luhan thản nhiên nói:

"Không cần. 89% là Chan Sung đưa, hắn muốn mượn tay Seok Jin để đối phó tôi. Nếu không phải người của chúng ta đã làm được việc, thì hôm nay hắn nhất định sẽ đến cướp dâu."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top