PART 2​

  Cơ thể bé nhỏ nằm gọn trong vòng tay của hắn, đâu đó trong tâm thức của hắn xuất hiện hình ảnh cô gái không khác hiện tại là bao, ký ức mờ nhạt hắn chẳng thể nhìn rõ mặt cô gái ấy, nhưng thời gian bây giờ không phải để hắn suy nghĩ về cô gái đó hắn nhanh chóng lao đi, cảm giác thân quen lại trào dâng trong lòng, tại sao, tại sao dạo gần đây khi hắn chạm vào người cô thì cảm giác ấy lại tràn về, cứ như thân thuộc lắm nhưng hắn và cô làm sao có thể? Bệnh của hắn phải chăng đã trở nên nặng hơn?

Anh đi đâu đấy, Shinichi? – Yuuki bước ra ngăn chặn bước đi của hắn.


Yuuki không quá bất ngờ khi thấy cô đang yên vị bên hắn. Hắn luôn quan sát cô, theo dõi từng cử chỉ hành động của cô dù đang ở bên vị hôn thê là Yuuki đây, anh sao vậy vẻ mặt lạnh lùng như băng hằng ngày của anh đâu, thái độ dửng dung đối xử của anh đâu, lúc nào đối với nó anh cũng dịu dàng và ánh mắt anh luôn chứa chan tình cảm, khi nó gặp nạn vẻ mặt anh hoảng hốt, mất bình tĩnh hiện về. Tại sao vậy, tại sao anh không đối với em như đối với nó, anh chỉ mới gặp nó thôi mà, sao anh lại có thể. Nhất định, nhất định em sẽ không để anh đi như vậy.

Cô ấy bị dị ứng, anh phải đưa cô ấy đến bệnh viện – Hắn gấp ráp trả lời và không quên tiếp tục bước điCòn em? Yuuki vẫn tiếp tục bước theoEm về trước đi, sau khi chắc chắn cô ấy không sao anh sẽ về.Cô ta có bạn mà, sao anh không để bạn cô ấy chăm sóc.


Lý trí hắn một lần nữa dao động, phải chăng hắn quá hấp tấp, cô có bạn, cô lạnh lùng với hắn, cô chẳng cần hắn quan tâm, hắn đâu có lý do gì để chăm sóc cô. Những lý lẽ đó cứ quẩn quanh đầu hắn, làm cho bước chân hắn chậm dần. Chẳng biết là lý lẽ con tim lên tiếng hay tâm thức minh mẫn, vài phút sau hắn tự bịa cho mình một lý do để lo lắng cho cô nhưng thực tế có phải chỉ lý do đó không?

Sao em ích kỷ vậy, giúp đỡ người gặp nạn không được sao. Cô ấy đang bị bệnh, nếu là ai cũng sẽ làm vậy – Hắn có chút bực bội nói với Yuuki chẳng cần biết cô ấy có tin hay không.


Thấy vẻ mặt khó chịu và cùng giọng nói của hắn, Yuuki khôn ngoan dùng vẻ mặt ngây thơ, tốt bụng thường ngày quan tâm cô cũng như lấy lòng hắn.

Ý em không phải vậy, dù sao thì anh cũng nên nói cho bạn cô ấy biết. Anh tự ý đưa đi như vậy, chẳng phải bạn cô ấy sẽ rất lo lắng sao?


Nhanh chóng thu lại vẻ bực bội, hắn nhỏ nhẹ nói nhưng cũng không quên bước đi, vẻ mặt lộ rõ sự hối lỗi vì đã trách lầm Yuuki.

Anh xin lỗi, nhưng mà bạn cô ấy anh không thấy.


Cơ hội của Yuuki đã đến, chỉ cần tìm được Sonoko, chỉ cần giao cô cho Sonoko thì hắn sẽ không có cơ hội quan tâm cô, không có cơ hội tiếp xúc với cô, hắn có thể yên tâm đi về cùng Yuuki rồi. Lia mắt liên tục, thật kỹ, thật nhanh khu vực xung quanh, Yuuki mừng rỡ reo lên khi thấy thân ảnh Sonoko phía xa.

--------------------​


Sonoko dáo dác nhìn xung quanh, mặt lộ rõ sự lo lắng, không biết cô đang ở đâu, chân liên tục bước tới rồi bước lui, tâm trạng bồn chồn, cơ thể không yên. Sonoko giật nãy khi chuông điện thoại reo

Da....dạ....Con biết rồiCô ấy bị ngất và tôi giao cô ấy cho cô – Hắn dìu cô bước tới cùng YuukiCám ơn anh, anh giúp tôi đưa Ran vào xe với – Sonoko nói và nhanh chóng chạy lại mở cửa xe.


Hắn luyến tiếc nhìn cô đang yên vị trong xe, nhanh chóng đóng cửa, dặn dò Sonoko đủ điều, cứ như sợ Sonoko sẽ không chăm sóc tốt cho cô.

Tôi biết, nhưng mà....Sonoko ngập ngừng, phân vân về cuộc gọi vừa rồi, bạn cô đang sốt do dị ứng, trong khi chị cô sắp sanh em bé, phải làm sao đây, bỏ cô lại không ai chăm sóc nhưng Sonoko cũng muốn gặp mặt cháu của mình.

Thật ra tôi có việc bận, anh có thể giúp tôi chăm sóc cô ấy được không? – Sonoko lộ rõ vẻ ái ngại.


Cơ mặt của Yuuki đanh lại, lộ rõ vẻ bực mình.

Không phải Sonoko không lo cho cô, không sợ cô gặp kẻ xấu nhưng mà hắn có vẻ là người tốt, trong mắt hắn lại chứa tình cảm dạt dào cho cô, giao cho hắn Sonoko có thể yên tâm. Mắt nhìn người trước giờ của Sonoko rất chuẩn ít nhất trong chuyện tình cảm nên có thể chắc chắn điều này.

Hắn lấy chìa khoá trong túi đưa cho Yuuki và bảo cô ấy về bằng xe của mình, ban đêm đi taxi không tốt đâu. Hắn nhanh chóng phóng vào xe và đi mất

Yuuki tức giận nện đôi giày cao gót dưới lòng đường thật mạnh mà thì thầm

Thật là, cất công làm bao nhiêu chuyện chỉ để tạo cơ hội cho nó. Còn con nhỏ kia nữa, có việc sao đúng lúc vậy. Cứ như không có người thân nào vậy? Nhưng mà...


Nét mặt Yuuki lộ rõ vẻ thắc mắc, khó hiểu mà bước đi.

-------------------​Sao cô không đưa cô ấy đến bệnh viện?

Hắn nhìn cô lo lắng, sau đó quay sang Sonoko hỏi.

Ran chỉ bị dị ứng hải sản thôi, nhà cậu ấy có thuốc, chỉ cần uống thuốc là khoẻ lại thôi. Với lại cậu ấy rất ghét bệnh viện.Á...Sonoko thét thầm trong bụng

Sonoko phải làm sao, làm sao đây, cô cũng không thích người khác biết nhà của mình, theo như những gì Sonoko thấy thì cô cũng không thích tên này mấy, bệnh viện chẳng được nhà cũng không xong. Thật là khó nghĩ. Chưa kịp suy nghĩ phương án tối ưu thì giọng hắn hằn học vang lên

Biết cô ấy bị dị ứng hải sản sau cô còn cho cô ấy ăn hải sản?Tôi đâu có biết, tôi đã bỏ các món hải sản ra rồi không biết làm sao mà nó lại bay vào đĩa nữa – Sonoko lớn tiếng phản bác.


Kétttttttttttttttttttttt

Đột nhiên chiếc xe bất ngờ dừng lại, Sonoko quay về phía sau, nói với hắn

Tốt nhất là nên đến bệnh viện.Nhưng chẳng phải cô vừa nói cô ấy ghét bệnh viện sao? – Nét mặt hắn lộ rõ vẻ khó hiểuTôi suy nghĩ kỹ rồi, đến bệnh viện tốt hơn


Vừa định phóng ga chạy đi thì điện thoại Sonoko vang lên, từ lúc lái xe tới giờ, điện thoại Sonoko cứ reo liên tục. Cô bực bội hét lớn vào điện thoại

Con biết rồi, con đến ngay mà.

Và dập máy không thương tiếc, kèm theo một câu cằn nhằn

Thật là, đã nói là sẽ đến mà, cứ hối thúc mãi.


Hắn cố gắng nhìn ra ngoài màn đêm u tối để xác định xem mình đang ở nơi đâu. Chợt hắn nảy ra một ý định

Chổ này cũng gần nhà tôi, cô cứ đi đến đó, tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy. Chẳng phải cô đang gấp sao.

Ánh mắt ngờ vực của Sonoko nhìn chăm chăm vào hắn, mặt lộ rõ dấu hỏi

Có nên tin tưởng không đây?

Hắn cũng không ngu ngốc tới mức không hiểu ánh mắt của cô bạn

Tôi sẽ không ăn thịt cô ấy đâu, cô khỏi lo.

Nhưng nét mặt của Sonoko vẫn còn lộ rõ sự đắng đo, cũng chẳng biết nên làm sao, có nên giao cô cho hắn không.

Tôi nghĩ kỹ rồi, đến bệnh viện tốt hơn – Sonoko quay đầu xe trở lạiTuỳ cô nhưng từ đây tới bệnh viện khá xa, hơn nữa bệnh viện của chị cô cũng cách xa bệnh viện chúng ta đi tới. Nếu cô không sợ lâu thì cứ đến bệnh viện, phải mất một khoảng thời gian rất lớn để cô có thể gặp mặt cháu mình – Hắn dùng vẻ mặt như chẳng quan tâm từ từ phân tích cho Sonoko rõ.


Đầu óc cô bạn quay cuồng, chẳng biết nên xử lý như thế nào? Thật khó nghĩ, cố gắng bình tĩnh, Sonoko xâu chuỗi sự việc lại với nhau để tìm ra giải pháp tối ưu, hắn có vẻ thích cô nên giao cho hắn sẽ có thể yên tâm, một phần nữa là tạo cơ hội cho hắn vậy, lỡ đâu hắn là Mr. Right của cô thì sao? Nhưng mà hắn có vị hôn thê. Làm sao đây?? Phải chăng trong truyện cổ tích khi lọ lem gặp nạn bụt liền hiện về sao? Sao không có bụt nào xuất hiện giúp Sonoko hết vậy. Sonoko khóc thầm trong bụng. Nhưng hắn có vẻ không thích Yuuki. Bingo! Một công ba việc. Sonoko cười lớn trong bụng và bên ngoài nở một nụ cười không thể gian xảo hơn nhưng cũng không quên hăm doạ hắn.

Ở đâu? Nếu bạn tôi có chuyện gì tôi nhất định không tha cho anh.----------------------​


Hắn để cô nằm gọn trên chiếc giường êm ái của mình, cô vẫn nằm đó, mồ hôi không ngừng tuôn, nhiệt độ không hề giảm đi chút nào, những hạt li ti nhỏ không ngừng mọc lên và lan dần khắp cơ thể, đôi lúc cô vô thức lấy tay gãi mạnh dọc cánh tay. Mắt cô nhắm nghiền nhưng cơ thể cô trằn trọc không yên, nét mặt lộ rõ sự khó chịu. Hắn đứng đó, nhìn cô mà không khỏi xót xa, thế nhưng hắn đâu phải bác sỹ, hắn chẳng biết làm thế nào để tốt cho cô. Bỗng phía dưới nhà, có chuông cửa vang lên

Hắn vui mừng chạy nhanh xuống mở cửa.

Cám ơn bác – Hắn nói khi tiễn vị bác sỹ ra cửa

Ông bác sỹ không nói gì chỉ gật đầu, ánh mắt ông ta nhìn hắn bằng vẻ kỳ lạ, cứ như là chuyện hiếm có nhất trên đời.

Hắn bay như điên lên phòng mình khi ông bác sỹ khuất sau cánh cửa.

Hắn tiến bên giường đỡ cô ngồi dậy và nhanh chóng cho cô uống hết số thuốc ông bác sỹ vừa cho.

Nhưng đây đâu phải thuốc tiên, cô vẫn còn sốt, vẫn còn cảm giác ngứa khắp cơ thể, vẫn còn trằn trọc khó chịu.

Hắn lấy khăn ấm đắp lên trán cô trong khi hai tay kìm chặt hai tay cô để không chạm vào cơ thể mình.

Sau một lúc loay hoay thay khăn cùng với cố gắng giữ chặt tay thì có vẻ thuốc đã có tác dụng, cô không còn khó chịu, tay chân đã chịu yên vị, cũng không còn nóng. Cô đã hoàn toàn yên giấc.

Hắn thở phào nhẹ nhõm khi thấy tình trạng cô đã ổn. Thật may vì chỉ bị dị ứng nhẹ

Đồng hồ đã điểm 3h

Hắn đứng đó ngắm thật kỹ khuôn mặt cô khi ngủ, vẫn là nét mặt này, nét mặt vô tư thanh thản, chẳng phải luôn luôn như vậy không tốt hơn sao, tại sao cô lại tạo vỏ bọc cho bản thân mình, cô có mệt mỏi không, cô có nghĩ một ngày nào đó sẽ gỡ nó xuống không, cô có nghĩ một ngày nào đó sẽ tiếp nhận một người khác không? Hàng loạt câu hỏi không thể trả lời ồ ạt xuất hiện trong đầu hắn như một dòng chảy chẳng thể nào ngưng lại.

Đã bao lần hắn tự lừa dối bản thân, rằng hắn quan tâm cô chỉ là sự thương hại, hắn lo lắng cho cô chỉ là tội nghiệp, tất cả những cảm xúc hắn dành cho cô chỉ là đồng cảm, xót thương không hơn không kém. Hắn đã thất bại, hoàn toàn thất bại, dù cố giấu kín, che đậy những tình cảm trong lòng đó nhưng khi cô gặp nạn những cảm xúc trong lòng hắn không ngừng trào dâng.

Vẫn là hắn bối rối khi chạm vào tay cô, vẫn là hắn khó chịu khi cô lạnh lùng với hắn, vẫn là hắn tức giận khi cô được một người đàn ông khác để ý, vẫn là hắn ganh tỵ khi cô cười nói vui vẻ với người khác mà không phải hắn, còn hàng ngàn cảm xúc khác khi hắn đối diện với cô. Cô đau khổ hắn xót xa, cô vui vẻ hắn an lòng, cô gặp chuyện hắn lo lắng. Chẳng biết từ khi nào tâm trạng của cô đã ảnh hưởng nhiều đến hắn như vậy. Thế nhưng chẳng cần quan tâm từ khi nào, hắn chỉ cần biết là hắn định hình được cảm xúc của mình. Không phải đồng cảm, càng không phải thương hại mà chính là cảm xúc của sự thương yêu từ trái tim rung động của hắn.

Còn cô gái bí ẩn hôm đó, hắn chẳng hiểu vì sao hắn lại cứ suy nghĩ về cô gái đó, phải chăng do tính tò mò và lòng tự trọng của một thằng đàn ông, có ai mà không muốn biết mặt người đã ngủ cùng mình chứ thế nhưng dạo gần đây từ khi hắn gặp cô, hắn đã không còn quan trọng chuyện đó nữa, thật là ngu ngốc nếu cứ suy nghĩ về một người xa lạ, không biết mặt chẳng biết tên, điều hắn cần làm là phải trân trọng và không để vuột mất cơ hội mà ông trời ban cho hắn.

Cảm giác thân quen mà hắn có đối với cô, dù đó là gì cũng được, hắn chẳng quan tâm và chẳng cần biết. Chỉ cần hắn có thể yêu thương, chăm sóc cô là đủ.

Chợt hắn thấy sợi dây trên cổ cô, tò mò hắn tiến lại nắm lấy sợi dây

Bụp

Hai nửa trái tim được mở ra.

Là hình cô và Hakuba đang mỉm cười vui vẻ.

Thì ra cô đã từng là người lạc quan và hay cười nhưng chỉ vì một sự việc đáng tiếc mà thay đổi? Có đáng không?

Thoáng một giây nào đó lòng hắn hiện lên tia ganh tỵ và căm ghét tên con trai trong hình.

Không chút do dự đóng mặt sợi dây lại và để nó trở về vị trí ban đầu.

6 năm sao? Tôi sẽ giúp em quên hắn ta


Hắn đứng phắt dậy, tiến về phía cái bàn đối diện với giường của hắn, lấy tay lục lọi trong túi tìm thứ gì đó, hắn ngắm nhìn chiếc vòng thật lâu, thì thầm

Tôi nên để em ở nơi này – Hắn nói khi tay chuẩn bị mở một ngăn nào đó ở phía dưới bàn.


Đột nhiên phía dưới nhà có chuông điện thoại inh ỏi reo lên, hắn vội vàng để chiếc vòng trên bàn và chạy nhanh xuống phía dưới.

-----------------​


Bình minh đang dần hé mở, ánh mặt trời từ từ đi lên mang theo những tia sáng yếu ớt len lỏi qua kẽ lá khẽ chiếu vào căn phòng. Cô giật mình tỉnh giấc, vô thức bật dậy thật nhanh, trong 1 giây cô nhớ về chuyện ngày hôm qua, ngó quanh một căn phòng màu trắng, tương đối đơn giản, nội thất trong phòng chẳng có gì khác ngoài chiếc giường, một chiếc tủ quần áo và một cái bàn được gắn một chiếc gương to ở phía đối diện, hốt hoảng căn phòng này hoàn toàn xa lạ, không phải nhà cô, không phải nhà Sonoko cũng chẳng phải bệnh viện. Không phải sự việc đáng tiếc lại một lần nữa xảy ra chứ. Cô hồi hộp hé từ từ chiếc chăn trên cơ thể mình.

Phù

Thật may vì đồ trên người cô vẫn còn nguyên vẹn.

Cô nhìn khắp cơ thể mình, những vết đỏ do dị ứng hôm qua đã hoàn toàn biến mất, không còn sốt cũng chẳng còn khó chịu, nhưng mà ai đã giúp cô, nơi này là nơi nào? Cô đang ở đâu? Rất nhiều câu hỏi xuất hiện trong đầu. Cô nhẹ nhàng bước chân xuống giường, cô đi vòng quanh căn phòng để giải đáp thắc mắc trong lòng. Chẳng có gì đặc biệt.

Thường thì người ta hay để hình ở đầu giường hoặc nơi nào đó trong phòng? – Cô thầm nghĩ

Cô đi về phía đầu giường chẳng thấy một tấm hình nào, cô từ từ tiến đến chiếc bàn ở phía đối diện để tìm.

Từ từ, chậm rãi

Một bước

..

Hai bước

..

Ba bước

..

Cũng không.

Mắt cô khựng lại ở chiếc vòng, tay chạm vào chiếc vòng, đưa lại gần trong khi mắt vẫn đang xem xét xung quanh.

Cạch.

Cánh cửa bật mở, tim cô đập mạnh một nhịp khi nhìn thấy hắn, tay hốt hoảng bỏ chiếc vòng về với vị trí cũ. Khuôn miệng gượng cười như chẳng tin đây là sự thật

Ầm – Tiếng sét đâu đó văng vẳng bên tai như muốn cho cô biết đây không phải là ảo giác, hoàn toàn là sự thật.

Cô đứng bất động, phía trước chẳng thấy gì chỉ thấy một màu đen vây quanh đôi mắt và tâm hồn cô, tối tăm, mù mịt, không lối thoát. Thầm trách số phận, tại sao vậy? Ông trời đang trêu cô sao? Làm thế nào mà người cô không muốn liên quan, người cô không muốn gặp, người cô không muốn tiếp xúc, hàng ngàn cái cô không muốn lại là người cứu cơ chứ. Cô ước gì mình có thể độn thổ để đào ngay một cái hố mà chui xuống. Mất mặt, mất mặt quá! Chẳng phải hôm qua cô đã khó chịu với hắn vậy tại sao còn giúp đỡ cô chứ. Chợt cô nhớ về chuyện hôm trước.

Thật là, lần nào gặp hắn cô cũng có chuyện, phải chăng....phải chăng, hắn là khắc tinh của cô. Nhưng mà lần nào hắn cũng cứu cô. Có khi nào như hắn vừa là khắc tinh vừa là cứu tinh của cô không? Haizz...Cô rõ thở dài trong lòng.

Mãi lo suy nghĩ vu vơ, cô không hay hắn đã tiến lại gần cô. Miệng lầm bầm.

Có vẻ cô đã hết bệnh.


Có cái gì đó thật ấm chạm vào trán cô.

Đứng hình! Khi cô phát hiện ra bàn tay của hắn. Hắn đang để ở đâu kia. Thật là, sao hắn lại tỏ vẻ thân thiết như vậy chứ? Sao lại tự nhiên sờ vào mặt con gái như thế chứ. Cô với hắn thân thiết lắm sao?. Mặt cô thoáng chút đỏ nhìn chằm chăm vào hắn, nét mặt nhăn nhúm, ánh mắt trợn tròng bất ngờ, khó hiểu nhưng nhanh sao đó cô gạt mạnh tay hắn ra khỏi. Giọng lắp bắp

Là ngài đã giúp tôi sao?Vậy cô nghĩ là ai?

Thật là, con nhỏ này, sao lại dám giao mình cho tên này chứ, tớ nhất định sẽ xử cậu.

Chị của bạn cô phải sinh em bé, nên cô ấy nhờ tôi chăm sóc cô.

Cô ngại ngùng chẳng biết phải đối diện với hắn như thế nào càng không muốn hắn nhìn thấy khuôn mặt hồng hào của cô vì xấu hổ. Cô phải phi nhanh ra khỏi cái nơi quỷ quái này, càng không muốn tiếp xúc, chạm mặt hay nói chuyện với hắn. Cố bình tĩnh cô gấp gáp nói

Cám ơn ngài, xin lỗi vì đã làm phiền. Tôi xin phép đi trước

Cô vụt đi thật nhanh, lấy hai tay sờ vào hai má mình, cô có thể cảm nhận được mặt cô đang nóng lên từng hồi, ngại ngùng, xấu hổ, chân bước đi bước đi liên hồi, không một lần ngoảnh lại.

Hắn không nói gì nhìn thân ảnh thân ảnh cô bước đi mà không ngừng cười.

Thật là dễ thương.------------------​


Trong không gian mát mẽ, rộng lớn có chút thanh bình, yên tĩnh của quán cafe có hai cô gái đang ngồi đối diện nhau, khuôn mặt cô gái có mái tóc dài ngang lưng hừng hực sát khí, nhìn tròng trọc vào cô gái đang ngồi đối diện với thái độ thờ ơ như chẳng có chuyện gì. Ánh mắt sắt lạnh đó chẳng ảnh hưởng gì đến tâm trạng của cô ta, đôi lúc cô ta còn trộm cười vì vẻ mặt của cô gái.

Sonoko, cậu làm cái gì vậy hả? Sao lại giao tớ cho tên đó – Cô tức giận hét vào mặt cô bạnChuyện có gì đâu? Hắn chăm sóc cậu tốt thế cơ mà – Vẫn thái độ thờ ơ, Sonoko trả lời cô bạn của mình.


Quả thật, suy nghĩ kỹ lại thì hắn đã lo cho cô rất tốt, chẳng còn một dấu vết nào, lại chuyện hôm trước, hắn cũng rất quan tâm cô mà.

Á...cô nghĩ gì vậy. Kệ hắn, hắn quan tâm cô thì cũng không liên quan gì đến cô.

Bỏ qua những suy nghĩ vu vơ, cô quay sang hắng giọng với cô bạn.

Nhưng dù sao thì tớ không thích tiếp xúc với hắn.


Bỗng Sonoko nở một nụ cười gian xảo, mặt tiến sát lại gần cô, nhìn thẳng vào mắt cô tra hỏi

Không lẽ cậu....cậu...cậu sợ, cậu thích hắn sao?Sonoko.....cô ngượng ngịu vì ánh nhìn của cô bạn mà gằng từng tiếng.


Thu về khuôn mặt gian xảo và giữ khoảng cách như lúc đầu với cô, Sonoko nhẹ nhàng

Thôi được, không có thì thôi. Nhưng mà mặt cậu sao đỏ thế kia?

Kèm theo đó là một nụ cười vang dội cả một góc quán.

Cậu đừng có mà lừa tớ, tớ biết hết nhé.

Miệng cô nói vậy nhưng nhân lúc Sonoko không để ý cô cũng lấy tay chạm vào mặt mình xem có đỏ thật không?

Xuỳ...con nhỏ này thật à gian xảo – Cô bạn nói khi lấy ngón trỏ chỉa vào giữa trán cô.


Nhưng mà hắn không làm gì cậu chứ? Sonoko tiếp tục

Cậu lại nghĩ bậy bạ gì nữa vậy? – Mặt cô nóng bừng mà hét thẳng vào mặt cô bạn

Tớ có nói gì đâu. Thật là, không có thì thôi, mắc gì mà phải quát lớn như vậy hả? Điếc cả tai – Sonoko lấy tay xoay tròn vào hai tai của mình


Ánh mắt gian tà cô nhìn chằm chằm vào Sonoko, từ từ tiến mặt lại gần cô bạn, hai tay nắm chặt lấy tay cô bạn.

Ánh mắt....cậu...là gì vậy hả? Sonoko lắp bắp


Cô cười thách thức nhìn Sonoko, lấy tay nụng nịu khuôn mặt cô bạn.

Nhìn mặt cậu kìa, đỏ hết cả lên. Thích tớ à


Sau đó buông tay và quay về vị trí ban đầu.

Nói thật từ trước giờ khi hai đứa chơi xỏ nhau có khi nào Sonoko thắng nổi cô đâu, số đòn công kích của Sonoko thì hoàn toàn áp đảo cô nhưng nhanh chóng sau đó cũng bị cô chơi lại một trận đau đớn, nhiều lúc nghĩ không biết làm bạn thân với cô là phước hay hoạ nữa.

Hai tay Sonoko nắm chặt thành quyền, rõ lên rõ xuống trong không khí, tức giận nhìn vẻ mặt thách thức, chẳng thể nói gì ngoài

Cậu được lắm, được lắm.


Cô mỉm cười thoả mãn nhìn Sonoko, vài giây sau lấy lại vẻ nghiêm túc, nói với cô bạn.

Không đùa nữa. Tớ chờ cậu giải thích. Tại sao lại có thứ đó.

-------------------Flashback------------------------​


Từ phía xa, Yuuki và Asami chăm chăm nhìn vào Sonoko đang cẩn thận lựa chọn thức ăn, những món chế biến từ hải sản cô ta đều lần lượt bước qua, chẳng buồn đụng đến. Hai cô gái âm thầm trao đổi ánh mắt và tiến lại gần Sonoko.

Chào cô, chẳng phải cô là con gái tập đoàn Suzuki sao? Yuuki tiến lại và thân thiện làm quen với Sonoko


Nghe thấy tiếng người nói chuyện với mình, Sonoko đặt hai đĩa thức ăn lên bàn và quay ra phía sau nói chuyện với người vừa cất tiếng

Đúng vậy, vậy cô là?Tôi là Yuuki, con gái duy nhất của tập đoàn Yotsui. Hân hạnh, hân hạnh làm quen với cô.


Yuuki thân thiện hoà nhã làm quen với Sonoko. Hỏi chuyện đủ điều còn Sonoko thì khỏi nói, cô là người hướng ngoại, rất thích trò chuyện với người khác, hơn nữa lại là cô gái hoà đồng, chẳng chảnh choẹ như mấy tiểu thư, công tử khác.

Sonoko vui vẻ, thoải mái, tiếp chuyện mà không biết rằng phía đằng sau Asami âm thầm, lén lút gấp từng món mà Sonoko đã bỏ qua vào cả hai đĩa, cẩn thận che lấp chúng bằng những thứ đang sẵn có, thức ăn ở đây chế biến thật đẹp mắt, dù có ăn cũng chưa chắc biết là hải sản. Sau khi thực hiện xong thủ đoạn của mình, Asami nháy mắt với Yuuki, sau đó bước nhanh ra khỏi bàn tiệc. Yuuki nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện với Sonoko.

Xin lỗi cô, mãi lo nói chuyện với cô mà tôi quên mất vị hôn phu của tôi đang đợi – Nói đoạn cô ta chỉ tay về phía hắn đang nói chuyện với một vài người bạn.Anh ta sao? Chẳng phải người nói chuyện cùng Ran lúc nãy sao, ánh mắt anh ta nhìn Ran không bình thường chút nào, có vị hôn thê rồi à, vậy mà còn tán tình con gái người ta, mấy vị danh môn công tử đều hay có tính trăng hoa như vậy sao.À. Vị hôn phu cô thật đẹp trai. Cô cứ đi trước, bạn tôi cũng đang đợi.Vậy tôi đi trước, mong rằng có dịp chuyện trò cùng cô nhiều hơn.


Yuuki bước đi và không quên vẫy tay chào tạm biệt Sonoko.

Sonoko nhanh chóng quay lại lấy hai đĩa thức ăn cô đang bỏ lỡ.

Sonoko khó hiểu nhìn hai đĩa trên bàn.

Kỳ lạ, lúc nãy đâu có nhiều như vậy

Chợt cô bạn nghĩ tới Ran đang đợi nên nhanh chóng, chẳng do dự lấy hai đĩa thức ăn tiến về phía cô.

----------End Flashback--------------​Được, tớ sẽ kiểm tra thật kỹ vụ này. Cậu theo tớ.

Cô nhanh nhẹn nói với Sonoko và hai cô gái nhanh chóng rời khỏi quán.

-------------------Toà cao ốc Irochi----------------
​Thật sự không được sao ạ? Cô dùng ánh mắt ngây thơ, tội nghiệp nhìn trưởng phòng quản lý.


Ông quản lý cao ráo, khoảng tuổi băm, tóc đã có vài sợi điểm bạc, tuy đứng tuổi nhưng ông rất chăm sóc cho vẻ ngoài của mình, nhìn rất phong độ nhưng cũng hiền từ. Vẻ mặt ông ấy nhìn cô trìu mến, cũng tội nghiệp, cũng xót xa, cũng muốn cho cô xem nhưng quy định của công ty ông không thể làm khác được.

Bằng mọi giá cô phải xem được đoạn camera đó, chợt cô suy nghĩ đến một biện pháp, trông chờ vào nó vậy. Cô ghé sát tai Sonoko thì thầm.

Cậu chỉ cần thêm dầu vào lửa, mọi chuyện cứ để tớ lo.


Đoạn cô khóc lóc thút thít, tựa vào vai Sonoko mà cố tình nói để ông quản lý nghe rõ.

Sonoko, tớ thật có lỗi với mẹ, ngay cả kỷ vật duy nhất của mẹ tớ cũng không tìm lại được.


Sonoko nhìn cô mà ánh mắt lộ rõ bất ngờ, cô gian xảo Sonoko biết nhưng không nghĩ là tới mức này. Đúng là ranh ma mà. Cô bạn sẽ ôm bụng mà cười toét miệng nếu không có ông quản lý ở đây. Nhanh chóng sau đó, Soonoko cũng luyên thuyên hùa theo

Không sao, không sao đâu, chúng ta có thể tìm ở chổ khác – Tay Sonoko vỗ vỗ vào vai cô an ủi


Cô dùng tay đấm đấm vào ngực trái của mình, khóc to hơn thế nhưng khuôn mặt chẳng lấy một giọt nước.

Không thể, không thể rồi. Tớ đã tìm tất cả nhưng chẳng thấy, chỉ duy chổ này chưa tìm. Thế nhưng nơi này lớn lắm, chỉ cần xác định rơi ở nơi nào mới mong có thể tìm được.


Tớ là đứa con tồi tệ mà – Cô tiếp tục gục mặt vào vai Sonoko mà khóc thét lên, lâu lâu lén nhìn biểu hiện của ông quản lý.


Ánh mắt ông ấy nhăn lại, lộ rõ xót xa, đau khổ khi thấy cô tự trách mình.

Mọi ánh mắt, biểu hiện của ông ta cô đều bắt gặp, sắp thành công rồi, ông ấy đã dao dộng vì tình cảm của cô đối với mẹ rồi. Không bỏ qua cơ hội, cô lay nhẹ tay Sonoko, như hiểu được ý cô bạn quay qua ông quản lý năn nỉ.

Không giúp được thật sao ông? Đó là món quà duy nhất của mẹ bạn cháu để lại trước khi qua đời.


Ông ta đắn đo suy nghĩ, lộ rõ vẻ phân vân nhưng vẫn chưa gật đầu đồng ý

Ta....Cho tụi xem chút xíu cũng được, cháu sẽ không nói với ai đâu ạ.


Khuôn mặt bối rối, khó xử ông nhìn sang Sonoko, sau đó nhìn sang cô.

Sonoko tiếp tục bồi thêm.

Nhìn bạn cháu đau khổ như vậy cháu không đành, ông cũng không đành đúng không? Cố gắng giúp tụi cháu đi ông.Cháu năn nỉ ông đấy, xin ông mà. Chỉ một lúc mà cứu được cả mạng người đấy ạCứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ đó ôngChiếc vòng thực sự rất quan trọng với cô ấy


...

..

Sonoko luyên thuyên hết câu này tới câu khác cùng với âm thanh thút thít của cô, hai người quyết tâm thuyết phục cho bằng được ông ấy. Khuôn mặt ông ấy chuyển biến nhanh chóng từ cứng rắn sang tội nghiệp, phân vân, bối rối sang mỉm cười vui vẻ sau một loạt lời nói xu nịnh, năn nỉ của hai người. Dù biết hai cô cố tình giả vờ khóc lóc để mong ông mềm lòng nhưng nét mặt này ngây thơ, ánh mắt tội nghiệp này, không phải là người có ý định xấu xa gì. Thực sự ông kìm lòng không đặng.

Ông tiến lại gần cô, lấy tay vỗ nhẹ nhàng an ủi cô cùng với nụ cười vui vẻ

Đừng khóc, xem như ta thua chiêu này của hai đứa


Ánh mắt cô và Sonoko lộ rõ vẻ bất ngờ nhìn ông ấy.

Ông biết sao ạ? Cám ơn ông, cám ơn ông đã chịu giúp cháu - Cô nắm tay gật đầu lia lịa, tỏ vẻ vui mừng nhìn ông quản lý.


Ông ấy khẽ gật đầu, toan bước đi về nơi lưu trữ, miệng thì thầm

Có cần phải vui như vậy không?.


---------------------------​


Sự thật phơi bày, đoạn video kết thúc, ông ấy tiến lại máy tính, định lấy đĩa ra. Nhanh chóng cô chạy lại, dùng khuôn mặt ngây thơ, tỏ vẻ biết ơn, nhỏ nhẹ nói

Để cháu, xem như cám ơn ông.


Cô nhanh nhẹn lấy cái đĩa, sau đó cẩn thận đưa cho ông quản lý

Hai cô gái cảm ơn ríu rít và nhanh chóng bước đi.

Phía căn phòng kín khuất sau phòng quản lý, thông qua tấm kính hắn đã chứng kiến toàn bộ, mọi cử chỉ, biểu hiện, màn kịch của cô hắn đều biết hết. Khuôn mặt hắn nhìn chăm chăm vào chiếc đĩa trên tay, miệng mỉm cười thật tươi, thì thầm

Em thật là gian xảo.


Thân ảnh hai cô gái bé nhỏ bước ra khỏi toà nhà cao lớn, cô gái có mái tóc nâu ngang vai đôi lúc quay sang trò chuyện với cô gái có mái tóc dài bằng nét mặt lo lắng.

Không sao chứ Ran?Cậu đừng lo, nơi đó có rất nhiều camera – Cô vẫn bình tĩnh trả lời mà không quên bước điNhưng mà.... – Sonoko vẫn không hết lo lắngKhông sao đâu, chỉ là tớ mượn tạm để làm chứng cớ thôi. Với lại cái đĩa này đối với mọi người chẳng khác nào vật phế thải. Yên tâm.


Cô quay sang trấn an Sonoko bằng ánh mắt quyết tâm và vỗ vai an ủi thật nhẹ nhàng. Bỗng giọng cô nhẹ nhàng như đã làm chuyện gì có lỗi lắm.

Nhưng dù sao thì tớ thấy ái náy với ông quản lý. Ông ấy tốt thế cơ mà.Biết chúng ta diễn kịch mà vẫn giúp đỡ. Ông ấy tốt thật – Sonoko cũng lên tiếng khen ngợi vài câu, một lúc như nhớ ra chuyện gì, nét mặt lộ rõ sự thắc mắc – Nhưng tại sao cô ta lại hại cậu nhỉ?


Ánh mắt cô đượm buồn nhìn Sonoko.

Tớ cũng không biết, nhưng tớ nhất định sẽ điều tra.

Chỉ vài phút sau, mặt cô thoáng trở nên nghiêm túc và quyết tâm

Tớ nhất định phải bắt cô ta chịu tội.


Bỗng trong đầu cô loáng thoáng nhớ về hình ảnh cô gái đêm qua xuất hiện mờ nhạt trong ký ức. Chân liên tục bước đi mà lòng không ngừng suy nghĩ về hình ảnh đó.

Một cô gái say rượu ư? Thân ảnh cũng rất quen thuộc.

Như nhớ ra chuyện gì đó, hai tay cô vỗ vào nhau thật mạnh, miệng mỉm cười, cơ mặt dãn ra cứ như mở được một bí mật nào đó.

Phải rồi, cô đã nhớ ra chuyện hôm đó. Nhưng mà sự việc xảy ra sau lúc ngất cô không nhớ chuyện gì cả. Thật là...


Nhưng mà cô có vấn đề gì vậy, chẳng phải thầm nhủ sẽ không một lần nào nhớ về chuyện đó nữa, sẽ chôn chặt nó tận sâu trái tim cơ mà.

Khỉ thật – Cô thầm rủa bản thân mình.

Mặt cô nhăn lại, lấy tay xua đi ký ức vừa mở ra, hai chân bước đi thật nhanh, chẳng thèm để ý tới sự hiện diện của cô bạn trong khi miệng thì thầm

Không nhớ, không nhớ, không nhớ...

Sonoko nhìn dáng vẻ lúng túng, ngượng nghịu, gấp gáp bước đi của cô, mặt lộ rõ dấu hỏi to tướng

Con nhỏ này, bị gì vậy nhỉ?End chap 10​

  Chương 11 (Thật ra chưởng 11 rất dài nên teaser sẽ dài hơn một chút).
Không phải ngài đang thích tôi đấy chứ?

Vậy là người yêu sao?

Có phải bố mình đã vụng trộm ở đâu đó và có con rơi không. Không được, không thể được.

Tướng phu thê

Tôi cũng không có phúc cưới cô làm vợ. Ai cưới được cô phải tu luyện mười kiếp mới có nội công thâm hậu chịu đòn của cô chứ. Tôi không dám trèo cao.

Tôi không muốn

Nhưng tôi muốn

Sau cô đi chậm vậy? Trời tối rồi, nếu không sẽ không kịp đâu đấy.

Á – Cô reo lên

Tôi nói cô trèo lên

Mình bị làm sao vậy? Tại sao lại nhớ tới hắn. Điên rồi, mình điên thật rồi

Em tự bước vào hay là em muốn tôi bế em vào

Không phải em định đánh dấu chủ quyền chứ

Đừng có mà gọi tôi bằng em

Tôi sẽ đón em lúc 11h

Tuỳ ngài, nhưng tôi nhất quyết không đi

Cậu có khi nào cười đâu, chuyện lạ đáng ghi nhận trong sách Guiness

Lại thêm một chuyện lạ đáng ghi nhận trong sách đỏ, hôm nay công tử Kudo biết cười lại còn có hẹn với một người con gái trong tâm trạng hào hứng, vui vẻ.

Bingo!!!Thông minh quá. Hoàn hảo

Em định chơi mèo đuổi chuột với tôi sao? Được.

Xem ra, em trốn hay hơn tôi tưởng

Tôi cũng đâu bắt ngài làm vậy

Á......á......

Em có phải người không vậy?

Xem ra em có rất nhiều tài lẻ mà tôi chưa biết

Lần sao tôi sẽ thay cho em

Tôi là con gái

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #nguồn