Part 2
Cảm nhận ánh sáng của trăng cùng với chuyển động của cánh cửa, cô thấy hình dáng của một người đàn ông bước vào, đang quan sát xung quanh, cô rất muốn rất muốn nói với người đó rằng, tôi ở đây, tôi ở đây, làm ơn hãy cứu tôi, nhưng miệng cô làm sao vậy, được bịt kín bằng hàng ngàn miếng vải dày dặn sao, môi mấy máy nhưng không thành lời, tại sao tại sao giây phút quan trọng này mà cô không thể nói được, định lấy tay vẫy vẫy cho người đàn ông đó thấy nhưng tay cô cứ như được nhiều bàn tay bé nhỏ nắm chặt, ghì mạnh xuống đất, không cho cô cơ hội nhấc lên. Cơ thể cô đang biểu tình sau, đừng mà, đừng làm vậy mà, cố gắng thêm tý nữa thôi, tý nữa thôi. Không, không, đừng biểu tình ngay lúc này mà. Người đàn ông kia sao vậy, tôi đang ở đây mà, không nhìn thấy tôi sao, làm ơn hãy thấy tôi, làm ơn đến giúp tôi, xin ông đó!
Chuyện gì xảy ra vậy, người đàn ông đó đang quay đi sao, đừng mà, đừng mà, hãy trở lại giúp tôi, tôi chưa muốn chết, tôi còn nhiều chuyện phải làm mà, đừng đi, đừng đi mà. Không được, phải cố gắng lên, phải làm cho ông ta thấy mình, người đó là hy vọng duy nhất của mình, xin mày đấy hãy mở miệng ra đi, lần cuối thôi, dốc hết hơi thở cuối cùng, thế nhưng một lời cô chẳng bắn ra được, ngay cả tạo tiếng rên cho người đàn ông đó biết sự hiện diện của mình, cô còn không thể.
Cô phải làm sao, làm sao đây. Cơ thể mệt mỏi, chân tay bất động chẳng thể làm gì. Người đàn ông kia bước đi từng bước, chầm chậm, dần khuất.
Làm ơn đừng đi, làm ơn giúp tôi. Đừng.........đi.....
Cô tuyệt vọng nhìn thân ảnh hắn bước từng bước, xa dần, xa dần cô. Cuộc sống cô kết thúc như vậy thật sao. Tia hy vọng cuối cùng mà cô cũng không nắm lấy được. Không thể trách số phận, trách ông trời khi mà ông đã nhân từ cho cô một cơ hội, ngay cả việc tận dụng nó cô cũng chẳng làm được, có trách thì trách cho sự vô dụng của mình.
Chỉ vài bước nữa thôi, hắn sẽ biến mất khỏi nơi đây mang theo sự sống của cô xa mãi. Không được, cô không thể chết, cô phải sống, nhất định phải sống, nhưng mà cô có thể làm gì với cơ thể vô dụng này chứ.
Chợt mắt cô vô tình nhìn thấy một hộp gì đó bằng thiếc, nếu cô có thể làm ngã nó thì cơ hội hắn nghe thấy rất cao, cô nhất định phải tận dụng, cô cố gắng lê chân phải về phía chiếc hộp, tê buốt, nhức nhói, dùng chút sức lực cạn kiệt còn lại, cô khó khăn đá phăng chiếc hộp, một tiếng kẻng khe khẽ vang lên trong màn đêm, đôi chân tê dại nằm yên chẳng thể cử động.
Cố gắng mở đôi mắt mệt nhoài nhìn về phía cánh cửa thế nhưng thân ảnh hắn đã khuất trong đêm tối. Hơi thở yếu ớt bay ra, ánh mắt tuyệt vọng nhìn về phía cửa, từ từ khép lại.
Hắn vừa khuất sau cánh cửa cũng là lúc âm thanh kẻng vang lên, đủ để hắn nghe thấy, bất ngờ hắn dừng lại
Là gì nhỉ? Có phải âm thanh gì đó không? Có khi nào...?
Hắn vội vàng quay đầu lại, cố định vị xem âm thanh lúc nãy phát ra từ đâu, hắn bước sâu hơn vào trong, lần này hắn cố tìm không để bó sót một ngóc ngách nào, khó khăn lắm hắn mới có thể thấy được thân ảnh của cô đang co ro ngồi ở một góc khuất tối tăm của căn phòng.
Hắn chả biết diễn tả như thế nào khi hắn gặp cô, khuôn mặt xanh xao, không còn chút gân xanh của máu, hơi thở thoi thóp cùng ánh mắt nhắm nghiền, chẳng thấy một chút sự sống, cơ thể đang run lên từng hồi vì lạnh. Tim hắn khẽ vang lên một tia đau nhói, tội nghiệp sao hay thương hại, không phải, không phải cảm giác đó, là cảm giác mong muốn bảo vệ cô gái trước mặt hắn trổi dậy. Hắn nhanh chóng tiến lại gần cô, lấy tay lay nhẹ người cô, giọng nói lo lắng trầm ấm vang lên, kết thúc là tiếng hét giận dữ
Mở mắt ra đi, cô không được ngủ, tôi không cho cô ngủ. Tỉnh lại mau
Tiếng người nào đó vang dội bên tai, tâm trạng cô có chút vui mừng, dù sao cũng có người đến, mệt nhọc, khó khăn mở hai mi mắt nặng trĩu, thân ảnh hắn cùng ánh mắt lo sợ xuất hiện trước mặt cô. Hắn mỉm cười, thở phào khi nhìn thấy cô. Ánh mắt tha thiết, chan chứa sự biết ơn nhìn hắn, môi cô mấp máy như muốn nói đều gì đó thế nhưng chẳng thể nói được từ nào.
Chẳng cần biết cô muốn nói đều gì, hắn chen ngang không để cô khó khăn phát lời
Không sao nữa rồi, tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện
Hắn bế sốc cơ thể cô và nhanh chóng đưa tới bệnh viện.
Cạch
Cánh cửa một lần nữa đóng lại, là ông ta, chính xác là ông ta, hẳn là trong lúc hắn đi vào ông ta đã phát hiện, đợi hắn khuất trong này và ông ta âm thầm đóng cửa.
Bây giờ có cánh thì hai đứa bây cũng không thể thoát, ở đó mà chờ chết đi. Hôm nay vì mấy đứa tụi bây mà tao vất vả rồi, tao phải nghĩ ngơi nữa chứ. An nghỉ nha hai cô cậu – Người đàn ông hả hê nói, khuôn mặt tự mãn nhìn vào ổ khoá phía ngoài cánh cửa và toan bước đi.
Hắn đặt cô xuống ngay cạnh sát cánh cửa, tay hắn cố gắng đập cửa và vô vọng cánh cửa vẫn không mở ra. Cố dùng hết sức mình để phá nhưng sức của hắn làm sao có thể qua ống khoá được treo lủng lẳng ngoài cửa. Cũng không còn bao lâu nữa, trời sẽ sáng, với sức của hắn, có thể chờ đến đó và mong đợi sự giúp đỡ nhưng hiện tại cô rất yếu, cơ thể run lên liên tục và lạnh toát, hắn chỉ sợ cô không chịu nổi. Cũng phải thôi, cô đang bị thương lại còn chịu cái nhiệt độ lạnh giá này trong hàng giờ qua thì làm sao có thể...., cô sống được tới giờ xem ra cũng là may mắn lắm rồi, không khéo lại bị chết cóng vì lạnh.
Cô khó khăn co người lại, rất lạnh, thực sự rất lạnh. Thân ảnh nhỏ nhắn mỏng manh nay được cuộn tròn chẳng khác nào một cục bông, hắn nhìn cô không khỏi xót xa. Hắn cởi chiếc áo khoác của mình đắp lên thân thể cô, thế nhưng cũng không khá lên là bao, vẫn chưa đủ ấm, thử hỏi bị nhốt ở đây hàng giờ và thân nhiệt cô như hoà vào nhiệt độ nơi đây thì làm sao có thể khoẻ lại chỉ với một chiếc áo mỏng manh.
Cơ thể cô tiếp tục run lên từng hồi, hắn phải làm sao, cửa không thể mở, trong này thì chẳng có gì làm sao giúp cô sưởi ấm để đợi tới sáng. Cô nằm thoi thóp ở đó như cá mắc cạn, trực chờ chỉ để ra đi. Nếu hắn không làm gì thì có thể cô sẽ không thể qua khỏi mất.
Chợt hắn tiến lại gần, đỡ cô ngồi dậy và nhẹ nhàng đặt đầu cô tựa vào vòm ngực rắn chắn của hắn, hai tay hắn vòng qua thân thể bé nhỏ của cô. Là hắn, hắn đang ôm cô sao? Cô yếu ớt cựa quậy, như hiểu ý của cô giọng nói quyết tâm của hắn vang lên
Nếu cô muốn chết thì cứ tiếp tục nhưng tôi nhất định không để cô chết
Phải, cô không muốn chết nhưng như thế này thì chẳng thoải mái tý nào. Dù muốn dù không thì cô vẫn đang yên vị trong vòng tay của hắn. Hơi ấm từ con người hắn lan toả sang người cô. Ấm lắm, cô thực sự cảm thấy rất ấm.
Cảm giác này, cảm giác này là gì?
Cảm giác thân thuộc trào dâng trong lòng đôi nam nữ đang ôm nhau trong căn phòng lạnh lẽo tối tăm, cảm xúc ùa về chẳng ai hiểu rõ lý do từ đâu đến cũng như chẳng thể lý giải tại sao lại có cảm giác này khi hai người chỉ vừa mới gặp mặt. Người con gái co ro, thân ảnh bé nhỏ nằm trọn trong vòng tay ấm áp, mạnh mẽ của người con trai. Người con trai đôi lúc khẽ lướt nhìn người con gái, khuôn mặt mệt mỏi, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở đứt quảng mà không khỏi xót xa. Vòng tay ngày càng siết chặt, chẳng muốn buông tay, như muốn tận dụng hết toàn bộ thân nhiệt của mình để truyền sang người con gái, sưởi ấm thân thể lạnh lẽo, không chút sự sống của cô gái.
----------------------
Cô đã khá hơn rất nhiều, cơ thể ấm lên, không còn sự lạnh toát của một xác chết. Cô thiêm thiếp ngủ trong vòng tay của hắn. Đến tận bây giờ hắn mới có dịp nhìn rõ khuôn mặt của cô, thật ra cô cũng không được gọi là tuyệt đẹp, vẻ đẹp của cô chỉ dừng lại ở mức ưa nhìn, một vẻ đẹp thanh bình và trong sáng.
Hắn giật mình, tại sao hắn lại quan tâm chuyện này chứ, hết cảm giác thân thuộc liên tục ùa về lại tới những suy nghĩ vu vơ khi ngắm nhìn khuôn mặt cô, có phải hắn đang động lòng với cô không, không thể, không thể, hắn không thể có cảm giác với cô được. Tâm tình hắn bị gì vậy, có phải hắn bị bệnh rồi không hay chỉ là thương hại một cô gái tội nghiệp. Phải chỉ là hắn thương hại cô, là hắn đang thương hại cô thôi.
Dòng suy nghĩ bị cắt ngang khi đôi bàn tay của cô đập vào mắt hắn, xung quanh bàn tay và các ngón tay đầy vết trầy xước đôi chổ lấm tấm vài giọt máu do đập cửa liên hồi. Hắn nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay của cô, bàn tay hắn nắm chặt bàn tay ấy, ngón tay cái nhẹ nhàng, chậm rãi sờ vào những vết thương trên bàn tay cô, xót xa như chính bản thân mình.
Khuôn mặt hắn đanh lại, tâm trạng bối rối, một chút xót thương khi thấy đôi giày trắng muốt trên chân của cô, một màu đỏ bao phủ khắp đôi giày. Tay hắn chậm chạp tháo đôi giày, không thể thốt thành lời, mười ngón chân của cô đang nhuộm một màu đỏ của máu, các ngón chân cô bắt đầu mềm nhũng ra.
Tại sao tim hắn lại cảm thấy đau vậy nhỉ? Cũng không để tâm đến cảm giác thoáng qua trong tim, hắn xé tay áo của mình, nhẹ nhàng, cẩn thận băng bó cho toàn bộ bàn chân cho cô.
Hắn nhìn lại thật kỹ từng vết thương cô phải chịu, từng cảm giác cô phải trải qua, lòng hắn có gì đó gọi là khâm phục, cô gái có thân ảnh mong manh, yếu ớt nhưng sức sống, sự chịu đựng không hề tầm thường, mắt hắn lia tới những vết thương ở bàn tay, bàn chân của cô một lần nữa, lòng thầm nghĩ
Hẳn cô ấy đã làm rất nhiều việc để tự cứu mình, dù bị thương nhưng không bỏ cuộc, vẫn dùng chút sức lực cuối cùng để giải thoát cho bản thân. Đến cả chân còn không cử động được. Phải chăng tôi đã đánh giá thấp cô?.
Bỗng nhiên người cô không một chút hơi lạnh thay vào đó thân nhiệt cô đang tăng cao, hắn lo sợ lấy tay áp vào chán cô, cô đang rất nóng, có phải cô đang sốt không. Mồ hôi lấm tấm tràn ra trên mặt, trên trán, trên người cô như không thể dừng lại. Trong cơn mê man cô gọi tên anh:
Hakuba, Hakuba, đừng bỏ em, đừng bỏ em! – Cô mê man nói trong khi tay vẫn nắm chặt tay hắnHakuba....??? Ánh mắt hắn có chút khó hiểu nhìn cô đang lên cơn sốt nhưng vài giây sau đó hắn trở về hiện tại.Cô ta đang bị sảng sao, có phải do sốt cao không?
Hắn phải làm sao đây, không được rồi, không thể đợi tới sáng được, phải nhanh tìm cách thoát ra và nhanh chóng đưa cô ta đến bệnh viện nếu không, hắn không dám nghĩ đến những hậu quả phía sau.
Thân nhiệt cô ngày càng tăng, mồ hôi vả ra càng nhiều, cô thở từng nhịp yếu ớt, ngày càng yếu dần, yếu dần. Cô bất tỉnh trong vòng tay của hắn.
---------------------
Hắn choàng tỉnh dậy, khuôn mặt bất ngờ trước cảnh tượng hắn đang ngủ trong căn phòng màu trắng, dòng người tấp nập qua lại, tiếng cười nói, than vãn, khóc than vang lên inh ỏi, mùi thuốc sát trùng nồng nặc bay lên xộc vào mũi. Bệnh viện sao? Cơ thể hắn bị làm sao vậy? Chân hắn đau nhức kinh khủng, còn tay hắn, miếng băng này là sao? Chả nhẽ hắn bị gãy xương?
Những ký ức hôm qua tràn về ồ ạt trong đầu hắn.
Khi cô sốt cao, hắn la hét, truy hô người đến cứu, tay hắn điên cuồng đập cánh cửa, nhịp đập của hắn ngày càng nhanh và liên tục mặc kệ cho máu chảy dài ướt cả áo của hắn, đến khi tay mệt lả, hắn bắt đầu dùng chân cứ thế đá vào cánh cửa thế nhưng chẳng tác dụng.
Trong cơn vô vọng, hắn tìm kiếm xung quanh với hy vọng mong manh có thể tìm được vật gì đó có thể thoát khỏi cánh cửa này, trời không phụ lòng người, hắn đã tìm được một chiếc cưa nhỏ đã bị rỉ sét, hắn dùng hết sức lực mà cưa, trong lòng thầm trách mình tại sao tại sao hắn không tìm ra chiếc cưa này sớm hơn để giúp cô thoát khỏi sớm hơn, để cô không nguy hiểm đến tính mạng của mình. Sau một hồi loay hoay, hì hục, mồ hôi lấm tấm trên trán, trên người hắn, khó khăn lắm hắn mới tạo ra được một khe hở nhỏ đủ để một người ra ngoài. Cơ thể hắn đang mệt lả, tay chân hắn như muốn đình công nhưng hắn không thể, hắn còn phải đưa cô đến bệnh viện.
Hắn cố gắng giúp cô thoát ra ngoài từ khe hở tạo ra, cô đang mê man bất tỉnh, hắn cực nhọc, khó khăn lắm mới giúp cô thoát ra ngoài. Hắn nhanh chóng lết người ra khỏi căn phòng lạnh toát này, thở phào nhẹ nhõm, hắn nhìn xung quanh tìm kiếm, cô vẫn nằm ở đó, bất động và mệt mỏi thở dốc từng hồi. Không suy nghĩ nhiều hắn bế xốc cô lên và chạy một mạch đến bệnh viện.
Cô được y tá đưa vào phòng cấp cứu, hắn lo lắng, bồn chồn ngồi vào hàng ghế chờ.
Tít
Ánh đèn phòng cấp cứu tắt, đứng phất dậy đến bên vị bác sỹ bước ra thế nhưng hắn bước được vài bước, đầu hắn ong ong quay cuồng, trước mặt hắn khung cảnh mờ dần, mờ dần và mất đi ý thức.
Phải, hắn phải đi thăm cô. Nói đoạn hắn phóng nhanh xuống giường. Thế nhưng hắn chưa kịp bước thì có một vị bác sỹ bước vào như biết ý định của hắn, ông ta nhanh nhảu nói:
Con bé không sao, chỉ bị sốt và một vài vết thương nhỏ. Tịnh dưỡng vài ngày thì sẽ khỏi.
Hắn như trút được gánh nặng và thầm cảm ơn ông bác sỹ bao đồng này. Hắn nhìn vào cánh tay mình bị băng bó và quay sang vị bác sỹ già:
Còn tay tôi bị làm sao vậy?Chỉ bị thương nhẹ thôi, ngay ngày mai có thể tháo băng – Ông bác sỹ ôn tồn đáp.
Thật là ông trời còn thương hắn, không để hắn bị gãy xương. Phải sống chung với cục bột đó hằng tháng trời thì chẳng phải là cực hình sao, hình tượng của hắn coi như đi tong, đã vậy nếu tin đồn vì gái mà bị thương, ôi trời, hắn chẳng dám nghĩ đến hậu quả nữa.Khoan đã, tại sao hắn còn nhớ, tại sao hắn không quên, nhưng chuyện đó chẳng quan trọng, thật may vì hắn có thể nhớ hết tất cả mọi thứ. Chợt khuôn mặt hắn đăm chiêu suy nghĩ
Chuyện này nhất định có người đứng phía sau, ta nhất định phải điều tra ra mi.
-------------------
Cô đang yên giấc, đôi môi này, ánh mắt này, chiếc mũi này, khuôn mặt này thật yên tĩnh, yên bình, và trong sáng. Hắn chóng tay lên thành giường ngắm nghía khuôn mặt cô khi ngủ. Bỗng môi cô mấp máy như muốn nói điều gì, ánh mắt vẫn khép lại, nhưng chẳng tiếng nào được phát ra, hắn kề sát tai lại thế nhưng chẳng nghe được gì. Hắn khó hiểu nhìn cô. Bỗng nhiên hắn nhìn thấy bờ môi khô khốc, nức nẻ như sa mạc của cô
Có phải khát nước rồi không?
Chẳng cần biết hắn suy nghĩ đúng hay sai, nhanh chóng lấy nước và móm từng muỗng nước trên bờ môi khô khốc của cô, như trời hạn gặp nước, môi cô giờ đã hồng hào hơn trước. Hắn vẫn tiếp tục làm công việc của mình trong khi mắt cô khẽ giật giật vài cái trước khi từ từ mở mắt và nhìn thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào mình, cô từ từ ngồi dậy, lưng dựa vào giường dưới sự giúp đỡ của hắn, giọng cô nhỏ nhẹ vang lên thêm chút ngại ngùng
Ngài...ngài...làm gì nhìn tôi dữ vậy?
Ngắm cô ngủ....Hắn nói như chuyện hắn nhìn cô ngủ là một chuyện bình thường.
Cô không để ý đến lời nói của hắn, nhìn giáo dác xung quanh, sau đó nhìn mình và nhìn hắn, bắn ra một câu không thể ngu ngốc hơn:
Tôi còn sống sao, tôi chưa chết, tôi chưa chết đúng chứ? – Giọng nói khe khẽ cùng chút vui mừng vang lên
Hắn cốc vào đầu cô một cái khá đau để chứng tỏ những gì cô nhìn thấy là sự thật, không phải mơ.
Cô vui mừng cầm lấy tay hắn, gật lên gật xuống. Hắn nén đau để mặc tay cô điều khiển. Chợt nhận ra mình đang nắm lấy tay hắn, cô ngại ngùng bỏ tay hắn ra nhưng cô cũng phát hiện hắn đang bị thương. Cô nhìn cánh tay hắn, sau đó nhìn hắn:
Ngài có bị sao không?Vì cứu cô mà tôi gãy cả tay và bó bột một tháng – Khuôn mặt hắn tỏ vẻ đau khổ vì vết thương lắmThật sao? Ngài đừng có mà lừa tôi, đây có phải bột đâu – Cô vừa nói vừa chỉ vào đống vải trắng quấn quanh cánh tay hắn.
Không thể đùa giỡn mãi được, hắn như quay 180 độ thành người khác, trong lời nói chỉ chứa sự nghiêm túc
Nhưng mà chuyện lần này, không phải cô gây thù với ai chứ?Tôi không nghĩ ra ai cả, chắc là do một người nào đó vô tình thôi.
Hai người, hai tâm trạng nhưng có cùng một ý nghĩ, có thật là do vô tình không? hay do có người dàn dựng, dù không muốn nói ra nhưng hắn và cô không nghĩ đó hoàn toàn là do vô tình, những chứng cứ, sự việc xảy ra làm cho cả hai người có một quyết tâm sẽ điều tra thật kỹ chuyện này. Cho dù người bị hại là cô nhưng suýt chút thì hắn cũng phải mất mạng vì vậy không thể bỏ qua cho những người dám xem thường mạng sống của người khác. Nhất định, nhất định hắn sẽ âm thầm điều tra.
Nè, ngài sao vậy? Cô lấy tay quơ quơ trước mặt hắn khi thấy tâm tình hắn cứ để nơi đâuThôi cô nghĩ ngơi đi, tôi cũng đi về phòng
Cơ thể cô vẫn còn yếu, vì vậy hắn đỡ cô nằm xuống giường, lấy chăn đắp lên người cô và quay đầu đi về phòng mình. Hắn đi được một vài bước chợt giọng nói của cô vang lên, nhỏ nhẹ và chan chứa tình cảm
Tôi xin lỗi, vì cứu tôi mà ngài phải bị thương lại còn suýt nữa đánh đổi mạng sống của mình. Thật lòng xin lỗi ngài.
Hắn quay lại, cô vẫn cúi mặt xuống không dám nhìn đối diện với hắn. Thấy cô tự trách mình như vậy lòng hắn bỗng có chút không quen. Hắn tiến lại gần, xoa xoa đầu cô và nói
Cô ngốc quá, tôi không sao, cô không sao là tốt rồi. Chỉ là vết thương nhỏ thôi, tôi không dễ chết vậy đâu.
Cô hơi bất ngờ trước cái xoa đầu của hắn, ngước mặt lên nhìn hắn với ánh mắt cảm kích và có cả sự biết ơn trong đó. Hắn khẽ gật đầu
Thôi cô ngủ đi
Hắn vẫn đứng đó ngắm nhìn gương mặt tái nhợt đã có chút hồng hào của sự sống, ánh mắt nhắm nghiền đã đi sâu vào giấc ngủ, lòng hắn cũng thấy yên bình đôi chút. Chợt hắn nhớ tới bàn tay và chân của cô, thở phào nhẹ nhõm khi thấy chúng được băng bó cẩn thận, chắc hẳn hôm qua cô đã rất hoảng sợ, đừng lo tôi nhất định sẽ tìm ra người đứng sau vụ này. Cô cứ yên tâm nghĩ ngơi.
Người con gái có mái tóc màu nâu ngang lưng tức giận bỏ đi, cô ta nhận được tin hắn vào bệnh viện nhưng khi đến thăm chẳng thấy hắn đâu, trong đầu cô ta chỉ có một sự lựa chọn duy nhất cho nơi hắn tới, quả thật cô ta đã đúng, khi thấy hắn đứng nhìn cô yên giấc bằng ánh mắt dạt dào tình cảm, cô ta đã biết rằng cuộc tranh giành tình cảm này không thể dừng lại. Ánh mắt này không phải ánh mắt của sự thương hại hắn dành cho cô ta, cũng không phải là sự đồng cảm với người gặp nạn, chẳng phải là một ánh mắt gì cả, đó là ánh mắt của sự yêu thương, một ánh mắt mà cô ta hằng khao khát.
Thứ mà Yuuki này muốn thì có chết cũng phải đạt được.
*Trailer chap 9
Im lặng, một không khí im lặng bao trùm lấy căn phòng. Cô vẫn nằm đấy, không động đậy, vẫn đang yên giấc.
Sâu ngủ, đúng là sâu ngủ mà. Ngủ mê đến thế cơ à. Không chút cử động.......
Cái gì đây?
Tôi đâu có rảnh mà làm không công cho cô
Okay, tôi sẽ tới.
Anh ấy là Hakuba Saguru, chồng sắp cưới của tôi
Rất vui khi gặp cô
Vẫn còn yêu tôi thế à
Tôi không muốn tương lai mình bị huỷ vì một người nghèo kiết sát như cô.
Còn có tôi, có tôi đây, tôi sẽ bảo vệ cô, cô sẽ không sao
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top