CHƯƠNG CUỐI - KẾT THÚC BẤT NGỜ
Sau một ngày mệt mỏi đãi tiệc, tổ chức đám cưới, cũng đã đến thời gian nghỉ ngơi, do hắn vướng phải một dự án quan trọng nên tuần trăng mật được dời lại một ngày nào đó. Dù vậy thì đêm tân hôn cũng không thể dời lại, hình thức thì hôm nay, đêm đầu tiên hai người là của nhau nhưng thực tế cái đêm này xảy ra cách đây một năm trước, cả khi chẳng quen biết, cũng chẳng biết mặt.
Hắn vận một chiếc áo sơ mi trắng, thả một vài nút phía trên, lưng tựa vào thành giường, mắt chăm chú vào những dòng chữ chi chít trên cuốn sách, chẳng buồn nhìn xung quanh, cô bước ra từ nhà tắm, diện trên người chiếc áo sơ mi trắng oversize rộng, dài che khuất hẳn chiếc quần jeans ngắn cũn đang mặc, đôi chân nõn nà, thon thả tiến về phía hắn.
- Thấy sao, trông em quyến rũ chứ - Cô nhướn mắt nói với hắn.
Hắn ngước lên nhìn, sau vài giây mắt vẫn chăm chú vào quyển sách, thế nhưng chẳng một chữ nào được hấp thu, cô thật là biết cách kích thích người khác nha, hắn đã có dấu hiệu bất thường nhưng vẫn giữ thái độ sang chảnh của mình mà thờ ơ "Em đang làm gì vậy?"
Một chút khó chịu, cô tiến về phía hắn, nhanh tay chợp lấy quyển sách, bỏ xuống phía đầu giường, giọng hờn trách "Câu đó, phải do em hỏi. Là đêm tân hôn đó, sao anh có thể thờ ơ mà đọc sách như thế chứ"
Không để ý thái độ bất ngờ của hắn, cũng không cho người vô tâm nào đó cơ hội lên tiếng. Cô vùi đầu vào người hắn mà nũng nịu "Em muốn đi ngủ"
Người ai kia nóng rực, sắp chịu hết nổi, nhanh chóng bật dậy, để cô yên vị đối diện trên đùi hắn.
Da thịt mềm mại, êm ái chạm vào đùi dù được ngăn cách bằng lớp vải của chiếc quần đang mặc thật khiến người ta khó chịu a~. Kềm chế, kềm chế. Hắn không thể như con thú say mồi mà nhảy sổ vào cô.
- Có phải lần đầu đâu, chẳng phải chúng ta đã...
Hắn bỏ lửng câu nói như thể ra ám hiệu cho cô hiểu phần phía sau. Có phải ý hắn là cô đã thuộc về hắn rồi nên không cần phải gấp gáp, khi nào cũng được đúng không? Rõ ràng là vô tâm mà.
Lại nói về lần đó, nhắc đến cô không khỏi tức giận, đã vậy còn dám lên tiếng trước. Bực bội tuôn ra một tràng "Lần trước, anh còn dám nhắc đến lần trước. Là ai ác độc lợi dụng người ta say rượu, cướp mất đêm đầu tiên của người ta. Lại còn trưng vẻ mặt vô tội như chẳng làm gì sai, đồ đáng ghét. Báo hại em chẳng nhớ được gì?"
Chỉ là cô có một chút tiếc nuối vậy thôi, nhưng hắn cố tình hiểu sai ý. Mặt hiện rõ chữ gian "Nếu em đã không thích thì anh sẽ trả lại cho em".
Tưởng cô ngu ngốc chắc, những chuyện này nói không muốn là được sao, để cô chống mắt lên xem ý định của hắn là gì? Giương mắt thờ ơ "Bằng cách nào?"
- Sau này, anh sẽ khiến cho mỗi đêm đều là đêm đầu tiên để bù đắp cho em
Vòng tay hắn siết chặt người cô
- Chẳng phải anh vẫn có lợi nhất sao, xí xoá, em rất cao thượng, anh không cần bù đắp
Lời nói rõ thờ ơ, rõ quan tâm như thế nhưng ẩn thật sâu trong đó chứa đầy chiêu khích tướng đối phương, thật thâm hiểm a~
"Nhưng anh sẽ cảm thấy rất rất có lỗi với em". Vẻ mặt, âm điệu như xót xa, như có tội lỗi lắm
Giây phút chờ đợi đã đến, tung chưởng "Vậy thì bù đắp ngay hôm nay đi. Em muốn có một đêm thật nóng bỏng với anh". Cô nhấn mạnh từng từ kề sát vào tai hắn mà nói.
Chậc...Lời nói của cô sao gợi cảm thế, khiến tâm trạng hắn bồn chồn, rạo rực hẳn ra, thế nhưng hắn vẫn thích tạo bất ngờ, làm cho cô tuyệt vọng rồi tấn công. Chẳng phải thích thú và hoàn hảo hơn sao?. Thôi thì trêu chọc cô thêm một lúc nữa.
- Không được, hôm nay anh rất mệt
Hắn vừa dứt câu, cô nhanh chóng kề sát mặt mình lại gần khuôn mặt nam tính của hắn, hai tay vòng qua lưng, chạm vào môi hắn, thoáng bất ngờ vì hành động của cô, trời ạ, người hắn nóng dần lên, đã không còn nhiều sức để chống chọi, hai người ngã từ từ xuống chiếc giường êm ái. Tay vòng qua lưng, ôm lấy, chân yên vị trên người hắn, quấn chặt.
Hắn đã kìm nén hai mươi mấy năm rồi, thêm một lúc có là gì. Cố gắng thờ ơ, hắn bất động, chẳng có chút phản hồi nào cả. Sau một hồi lâu chẳng tác dụng, cô đẩy hắn sang một bên, bực bội quơ cái gối đập vào liên tục vào mặt hắn "Đi chết đi, đồ vô tâm, đồ đáng ghét"
Tức giận, nghiêng người sang phía bên giường còn lại, lấy chăn phủ lên cơ thể mình. Cô nóng hắn kinh khủng đã thế lại còn mè nheo bên tai cô, cơn bực bội tăng gấp trăm lần.
Cơ hội của ai kia đã đến nên quay sang cô, giọng ngọt ngào di truyền từ mẹ hắn vang lên.
Bà xã
Im lặng
..
Bà xã
Im lặng
..
Bà xã
Lại im lặng
..
Bà xã
Bịch
Cô quay sang đạp hắn một phát lăn xuống giường, tiếp đất một cách nặng nề. Mông hắn đau ê ẩm, nhưng vẫn không thể dừng lại, lòm còm ngồi dậy, cười gian, bạo lực nhưng hắn thích. Tiếp tục cuộc tổng tiến công, bò lên giường, lay lay người cô.
- Bà xã
- Em ngủ rồi
Ai kia giận dỗi kéo chăn phủ kín đầu
- Bà xã, em giận anh sao?
Người nào đó kéo mạnh chăn xuống
- Không có
- Bà xã, em đừng như vậy mà, qua đây anh thương.
Đoạn hắn xoay người cô lại, nhanh chóng đặt trên môi cô một nụ hôn, cho dù nụ hôn của hắn rất ngọt ngào nhưng mà cô rất giận, không thể dễ dàng bỏ qua.
- Tránh xa em ra, mấy ngày tới anh đừng hòng đụng vào em.
Ai kia vẫn tiếp tục giận lẫy, xô hắn ra.
- Anh đang làm cái gì vậy?
Ánh mắt bất ngờ nhìn hắn ném phăng cái áo trên người. Nhìn chăm chăm vào vòm ngực rắn chắc, vạm vỡ thật là muốn bay đến mà ôm lấy, mà cảm nhận lấy.
Á...Ran Mori, Ran Mori, phải tỉnh táo, tỉnh táo lại. Không được, không được, không được dễ dàng bị quyến rũ như vậy. Vừa nãy tên này mới vừa từ chối tình cảm của mày, mày quên rồi sao, không được mềm lòng, không thể dễ dàng bị dụ dỗ như vậy được.
- Anh muốn thô lỗ với em
Lời nói hắn phát ra nhưng vật thể nằm phía dưới kia chẳng thể lọt tai một từ nào, cứ mãi trấn an bản thân tỉnh táo.
Nhân lúc cô mơ mộng hắn đưa tay tiến lại người cô, cởi từng nút từng nút trên chiếc áo sơ mi. Bừng tỉnh, chợp tay hắn lại
- Em không muốn
- Nhưng anh thì muốn – Mặt dày tiếp tục cởi
- Biến thái, tránh xa em ra.
Đẩy mạnh thân người hắn, lòm còm bật dậy chạy ra khỏi giường thế nhưng vừa đến mép giường thì chân cô đã bị hắn tóm, chân dài cũng là cái tội a~, chân giãy giụa không tác dụng, quay đầu thám thính tình hình, hắn cố tình kề sát lại mặt cô, vừa quay lại môi cô vừa khít chạm vào môi hắn.
- Em nói không muốn nhưng hành động của em đang quyến rũ anh đấy.
Nụ cười của hắn không thể gian hơn.
Dùng hết sức, thoát được hắn, cố gắng chạy.
Trên chiếc giường của căn phòng rộng lớn, hai thân ảnh đang tích cực rượt đuổi nhau, nam mạnh mẽ, thân hình rắn chắc đang cố gắng tóm lấy cô gái xinh đẹp, quyến rũ. Thế nhưng sau một lúc chơi sói vờn thỏ, sói gian xảo vẫn chưa chinh phục được thỏ thơ ngây, thật xui vì thỏ này là con nhà võ, sức chịu đựng tương đối mạnh lại còn nhanh nhẹn, làm cho sói thoáng chút mệt nhưng kết quả mang lại chỉ là những cái chạm môi nhưng vài giây sau thỏ lại gian manh thoát khỏi vòng tay khi sói chưa làm được gì.
Cô đưa tay chạm vào ngực hắn ngăn cản hắn tiến tới "Không giỡn nữa, em mệt rồi, em ngủ đây"
Cô dừng lại, ngã mình xuống giường, kéo tấm chăn phủ lên cơ thể mệt mỏi. Hắn đứng dậy, giả vờ mệt mỏi, để cơ thể rơi mạnh xuống và quay sang vòng tay qua người cô, kéo phăng chiếc chăn ra ngoài
- Nhưng anh chưa mệt
Hắn dùng tay kéo người cô đối diện, một giây ôm chặt, thân ảnh hai người áp sát vào nhau, không chút khoảng cách, một giây nhìn thẳng vào ánh mắt thương yêu, một giây khoá chặt bờ môi ngọt ngào, làm nóng đủ rồi, tay cô vòng qua lưng hắn, không ngừng hoà nhịp cùng. Hắn hôn nhanh dần, ngấu nghiến hai cánh môi mỏng manh, hận không thể hoà tan, nuốt trọn vào cơ thể mình, hai chiếc lưỡi quấn chặt lấy nhau, nhiệt độ trong phòng tăng lên đột ngột, mọi cảm giác của lần trước tràn về trong hắn. Hắn muốn đi sâu hơn, tay lần mò cởi từng nút trên chiếc áo, chuẩn bị ném phăng ra ngoài.
Ở giây phút ấy, tất cả, đều hoàn hảo, tình cảm, sự yêu thương, đồng điệu của tâm hồn, nhịp đập giữa hai trái tim, lòng ham muốn, trừ một thứ.
Rắc...rắc
Rầm
Chiếc giường phản đối.
Hai bờ môi luyến tiếc xa nhau, bật dậy tức giận nhìn hắn, giọng khó chịu
- Cũng tại anh đấy
- Tại ai chạy vòng quanh chiếc giường?
- Tại ai đuổi theo em?. Do ai đó thừa cân, ngã mạnh xuống giường nên mới gãy như thế này.
Hắn ngồi bật dậy, tay cong lên để lộ cơ bắp của mình nhưng rất tiếc chỉ có xương thôi.
- Anh cơ bắp cuồn cuộn thế này làm sao thừa cân được. Em đang nói mình đấy à.
- Em mi nhon thế này mà thừa cân ư? Tại anh
- Tại em
- Tại anh
..
- Tại em
- Tại anh
..
- Tại em
- Tại anh
..
- Tại em
- Tại anh
- Rồi, tại anh.
Cô mỉm cười thoả mãn
Hắn gian xảo bồi thêm
- Lâu lâu dối lòng để em vui anh cũng không chết.
Định nói cãi lại, nhưng lời nói của hắn vang lên "Giờ thì ngủ thế nào đây?"
Không trả lời, đứng thẳng người, nhảy nhảy trên chiếc nệm một vài lượt kiểm tra
- Nhìn này, gãy nhưng vẫn không sao, vẫn có thể ngủ được.
Sau đó đánh sang hắn ánh mắt như muốn tiếp tục chuyện lúc nãy.
- Ngủ thôi, anh hết hứng rồi – Hắn lấy tay lôi người cô xuống, ôm vào lòng mà nhắm mắt.
Nhưng ai kia vẫn chưa hài lòng, vẫn muốn. Cô nhoài người qua cơ thể hắn, đặt lên môi hắn nụ hôn, tay di chuyển trên bộ ngực rắn chắc để tạo cảm giác, lần thứ hai chủ động, hiểu ra mọi chuyện hắn hôn đáp trả cô thế nhưng một lúc sau, hắn đẩy cô ra "Vô ích thôi, em ngủ đi"
Thật là tên này bị sao vậy chứ, cô đã chủ động tận hai lần vậy mà hắn cứ trơ trơ ra như không có chuyện gì.
- Thôi được, anh ngủ sớm đi. Mai em đưa anh đến bác sỹ.
- Làm gì? – Hắn khó hiểu.
- Anh thử nghĩ xem, một người phụ nữ quyến rũ như em, có rất nhiều đàn ông mong muốn mà chẳng được vậy mà em chủ động như vậy sao anh cứ trơ ra thế. Chẳng phải lúc trước em bị tên Amada bỏ thuốc sao, anh đến cứu nhưng mà chẳng động lòng chi cả, lại chuyện lần đầu tiên của chúng ta chẳng phải mẹ bỏ thuốc sao, với lại em nghe người ta nói mấy người đẹp trai như anh hay bị.........yếu sinh lý lắm.
Người nào đó gian xảo chơi chiêu với hắn.
- Em đang nói linh tinh gì vậy hả?
Lại người nào đó không biết mình bị sập bẫy.
- Đừng lo đến bác sỹ sẽ sớm khắc phục thôi. Yên tâm, mai em sẽ đi cùng anh.
Đánh sang hắn ánh nhìn thương cảm. Thủ thỉ "Ngủ ngon"
Cô quay sang phía kia, giả vờ nhắm mắt bất động, phủ chăn kín người.
Hắn đang bất động trước những lời suy diễn quá sức tưởng tượng từ cô vợ quý hoá của mình. Định thần lại những gì cô nói, chẳng phải cô đang xúc phạm đến danh dự của một thằng đàn ông sao, vén nhẹ chăn, nhìn kìa gương mặt bình thản ngủ kia kìa, thật là đáng ghét. Hắn không thể bỏ qua dễ dàng cho cô như vậy.
- Để xem anh xử em như thế nào?
Thật là tội nghiệp cho bị cáo của chúng ta, bị lừa một cú đau đớn mà vẫn không biết, xem ra về gian xảo, cô thực sự đệ nhất nha.
Ai kia chỉ định giả vờ nhưng ngờ đâu ngủ thật, đang thiêm thiếp ngủ thì cảm giác có vật thể lạ nào đó mềm mại chạm vào môi mình, ngọt ngào, ấm áp, trong cơn mê man cũng đã xác định được vài phần, cố gắng mở mắt, không còn nghi ngờ gì nữa, hắn đang hôn cô trong khi tay hắn đã cởi hết các nút trên áo, đóng kịch thì phải đóng cho đạt, giả vờ giật mình tóm lấy tay hắn, giữ khoảng cách, hốt hoảng hỏi:
- Anh đang làm gì vậy? Sao không ngủ đi.
- Chẳng phải em muốn tiếp tục?
- Không phải vì em nói anh có bệnh nên anh mới hành động như vậy chứ, ông xã à, anh đừng gượng ép như vậy, không tốt đâu.
Mặt người nào đó khắc rõ chữ "gian", đâu đó thoáng thấy nụ cười thoả mãn.
- Có bệnh hay không chẳng phải tí nữa em sẽ biết sao?
- Em không muốn
- Muốn hay không, không phải ở em
- B..i..ế..n.......
Lời nói của cô vừa đến miệng, đi ngược trở lại, sâu trong cuống họng, không có cơ hội nào phát ra bởi môi hắn dính chặt lấy môi cô, không còn chút không gian để phát ra âm thanh, cô vùng vẫy thế nhưng môi hắn không ngừng chuyển động, tàn sát trong miệng, lưỡi hắn không ngừng trêu chọc, đùa nghịch, quấn lấy lưỡi cô, không cho cơ hội nào từ chối, phản kháng. Chiếc lưỡi khiêu khích khiến cô không thể kềm chế, vô thức quấn lấy lưỡi hắn, đưa tay ôm chặt, sau vài phút cô đã nằm gọn trong tay hắn.
Tay hắn quay sang chiếc đèn bên cạnh giường.
Bụp
Một không gian âm u bao trùm lấy căn phòng.
Tiếp theo là cảnh bạo lực, tốt nhất, không nên xem đi
---------------
Cô bước ra từ nhà tắm, chuẩn bị sẵn sàng cho ngày đầu tiên làm vợ, làm dâu ở nhà hắn. Ngồi cạnh mép giường, tay chống cằm, ngắm nhìn khuôn mặt hắn khi ngủ, đôi mắt này, cái mũi này, cả cái miệng này nữa, hoàn hảo, càng đẹp hơn khi cùng xuất hiện trên khuôn mặt của hắn. Thật đẹp trai nha. Giật mình khi thấy hắn từ từ mở mắt, trở về tư thế nghiêm trang, nhìn cô hốt hoảng "Tại sao cô lại ở trong phòng tôi"
Mắt cô chớp chớp nhìn, khó hiểu, chẳng biết nói như thế nào?. Một giây bất ngờ, một giây xác định, thêm một giây tiếp nhận. Sau nửa phút cô mới có thể tiêu hoá lời nói của hắn. Có phải bệnh tái phát rồi không? Không đúng, chẳng phải bác sỹ Agasa đã điều chế thuốc trị bệnh thành công. Một mớ bồng bông trong lối suy nghĩ của cô.
Định mở miệng định giải thích, thế nhưng phía kia giọng hắn hốt hoảng
- Tại sao trên người tôi lại không mặc gì? Có phải cô...cô đã...cưỡng bức tôi không?.
Đau khổ nhìn hắn, trời ạ, cưỡng bức cơ đấy? Là ai chứ, cứ như cô là cường nhân ấy.
Bỏ qua suy nhĩ vu vơ, cô trở lại phân tích vấn đề của hắn.
Giả dụ bệnh có tái phát thì cũng chỉ quên tối hôm qua, làm sao quên cô được chứ. Có khi nào thuốc trị không khỏi nhưng bệnh càng thêm nặng không?
Cô bối rối, lo lắng chẳng biết làm thế nào?
Chợt nhớ đến mẹ chồng của mình, cô phải nói cho bà ấy biết, dù gì bà cũng đã có kinh nghiệm trong những lúc như thế này. Toan chạy thật nhanh ra khỏi phòng.
Ai kia nhìn vẻ mặt hốt hoảng của cô, cười lớn trong lòng, đừng tưởng tối hôm qua hắn không biết gì về kế hoạch của cô, dám chơi chiêu với hắn? Hắn sẽ đáp trả cho cô chừa thói khiêu khích hắn.
Nhưng mà, vài giây sau đó hắn lại thấy xót xa, đau lòng nữa. Hình như hắn đùa hơi quá đáng rồi. Nhanh chóng bắt lấy tay khi cô định chạy khỏi phòng. Ghì mạnh để cô ngồi đối diện với hắn. Mỉm cười giải thích
- Em thật ngây thơ, anh chỉ đùa thôi. Làm sao anh có thể quên cô vợ xinh đẹp, gian xảo như em được chứ.
- Quá đáng
Ánh mắt buồn bã thất vọng cô chỉ buông ra một câu nhỏ nhẹ. Không nhìn lấy mặt hắn, bước đi
Thế nhưng hắn níu tay, không cho cô thực hiện ý định, ánh mắt tràn đầy vẻ tội lỗi "Em đừng như vậy mà, anh chỉ muốn trêu em một xíu thôi. Đừng giận mà, bà xã"
Cô gần như hét lớn vào mặt hắn "Anh có biết em đã rất lo lắng không? Sao anh có thể đem sức khoẻ mình ra đùa như vậy"
Hắn chưa từng nghĩ đến thái độ này của cô, nét mặt phảng phất sự tức giận nhưng hơn thế là một nỗi lo lắng, một nỗi sợ vô hình. Tạm thời chưa biết phải phản ứng ra sao, bất ngờ khi một giây sau đó cô sà vào lòng hắn, ôm chặt, bộc bạch
- Xin anh đấy đừng lấy căn bệnh này ra đùa giỡn có được không? Nếu anh thực quên, em phải làm sao đây?
Cô như chú mèo con hoảng sợ, cần được vỗ về, cần được an ủi, hắn vỗ vỗ lưng cô, chứa đầy tình cảm
Được rồi, anh xin lỗi. Anh sẽ không làm vậy nữa. Tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Đừng giận anh nữa, được không?
Cô gật gật đầu phía sau hắn.
"Con gái nói có là không, nói không là có". Câu nói huyền thoại mọi người hay truyền tai nhau, hắn chưa bao giờ nghĩ tới đều này, cũng không bao giờ tin sự thật đằng sau đó, ít nhất là đối với vợ thân yêu, hắn hoàn toàn tin tưởng như thế.
Sai lầm, thực sự sai lầm
Sự việc xảy ra tối hôm đó, khiến hắn thay đổi nhận định của bản thân.
..
..
..
Lại một đêm nữa trôi qua, không gian u tối bao trùm khắp nhân gian, người con trai vẫn đang đọc sách, ánh mắt dừng hẳn lại ở người con gái lượm thuộm bước ra từ nhà tắm.
- Em đang làm cái gì vậy? Hắn bất ngờ khi nhìn thân ảnh cô hoàn toàn hiện rõ.
- Không có gì, chỉ là em thích mặc vậy.
- Em đang là vợ của giám đốc tập đoàn Kudo, phải giữ hình tượng cho mình chứ, em ăn mặc như vậy để người khác mà biết được có khi phải nhập viện vì cười mất - Phải mất mấy giây hắn mới nhận định được sự việc đang xảy ra, giọng cười lanh lảnh vang lên
Không để tâm, cô vẫn thản nhiên ngồi bên mép giường "Em mặc gì là chuyện của em, hơn nữa có ai ngoài anh thấy đâu"
- Bây giờ không phải mùa đông, có phải em bị bệnh gì không – Hắn tiến lại ngồi cạnh để tay lên trán cô sau đó để lên trán mình kiểm tra.
Hắn lo lắng "Trời nóng như thế này, em ăn mặc vậy có khi nóng chết đó"
- Hình phạt cho sự đùa giỡn quá đáng của anh hồi lúc sáng – Ánh mắt cô nhìn chăm chăm vào hắn mà khẳng định
- Chẳng phải em nói bỏ qua rồi sao, em thật là gian xảo – Hắn vừa nói vừa véo thương vào má cô
- Sao có thể, hôm nay em nhất định không để anh đụng tới em.
- Nhưng anh đâu có nói là sẽ đụng tới em
- Với loại người biến thái gian xảo như anh em phải đề phòng, nhỡ đâu nữa đêm anh tỉnh dậy làm bậy rồi sao
- Chà..chà.. – Hắn mỉm cười nhìn cô, giả vờ khen ngợi – Vợ của anh thật là thông minh.
Giọng hắn vừa nhấn mạnh vừa kéo dài, trong lời nói chẳng thấy khen ngợi, châm biếm phần nhiều. Thật là biết cách kích thích hắn a~
- Nhưng anh sẽ không bỏ qua cho em, anh nhất định sẽ lột hết những bộ đồ em đang mặc.
Hắn hùng hổ bay đến ôm cô vào lòng, tay hắn không ngừng cởi nhưng cô chống trả quyết liệt, chạy khắp căn phòng không để hắn thực hiện ý định.
Nếu cô cứ chạy, hắn cứ đuổi tới sáng vẫn chưa cởi hết, đầu óc nhanh nhạy của hắn mau chóng tìm được một cách kềm chân cô. Hắn dùng hết sức ôm cô thật chặt, không cho vùng vẫy, môi hắn từ từ tiến lại chạm vào bờ môi cô, như biết được ý định cô quay đầu sang hướng khác không để hắn toại nguyện, nhưng hắn là ai cơ chứ, dễ dàng bỏ qua sao? Tay dài cũng là một lợi thế nha, vừa ôm thân người nhỏ nhắn vừa ghì chặt đầu cô không cho di chuyển, từ từ bắt đầu nụ hôn ngọt ngào, người nào đó hạnh phúc đến nổi quên đi trời đất, cảm giác ngọt ngào hạnh phúc lên ngôi, cũng quên bén đi mục đích của ai kia.
5 phút
Nửa giờ
Một giờ
Hai bờ môi vẫn quấn quýt nhau không rời, tay hắn tiếp tục làm nhiệm vụ, thế nhưng hắn lột mãi, lột mãi mà vẫn chưa hết, chất thành đống cao ngất, có khi mở shop thời trang được luôn ấy chứ. Mệt mỏi buông cô ra, giọng lộ rõ vẻ bực dọc
- Em đang làm cái quái gì vậy? Sao mặc nhiều đồ như vậy? Lâu vậy mà vẫn chưa xong.
- Anh mệt rồi à – Mỉm cười thoả mãn vì ý định từ bỏ của ai kia.
Hắn quay sang nhìn đống đồ vừa được hắn giải phóng, chợp lấy một chiếc áo sơ mi, đưa lên trước mặt cô
- Cái gì đây? Em lấy cả áo anh mặc cơ à
- Đúng vậy, em đã mặc hết đồ của em và đồ của anh.
- Em bị điên à – Giọng bực dọc nhưng rất nhanh sau đó hắn thay đổi một vòng trái đất, giọng ngọt ngào, nài nỉ vang lên – Bà xã, em đừng như vậy mà, tha lỗi cho anh đi mà, tại sao em lại đối xử với anh như vậy?
- Bỏ cuộc rồi sao? Vậy em đi ngủ
Thật là cô cũng khâm phục khả năng của mình, nghĩ ra cái chiêu làm hắn nhức đầu như vậy, cô thoải mái, đắc chí ngã xuống giường. Nhưng mà với đống đồ cô đang mặc quả thực rất nóng, dù đã lột rất nhiều nhưng số lượng còn lại cũng không ít, nóng sắp chết tới nơi dù trong phòng vẫn có máy lạnh, mồ hôi lấm tấm đổ trên trán. Nhưng dù sao thì cũng không thể để hắn biết được. Sẽ hỏng chuyện mất.
Lại nói về hắn, lột mãi không hết hắn tức tối nhìn cô, người gì mà có thể mặc nhiều đồ như vậy chứ, không thể bỏ qua cho cô được, IQ của hắn lại một lần nữa có tác dụng, để xem cô gian manh hay hắn xảo trá.
Hắn phi nhanh đến bên cô, giọng nũng nịu
- Bà xã
Hắn ôm chầm lấy cô thật chặt. Cơ thể cô chứa một khối đồ đã nóng, lại bị hắn ôm còn khó chịu gấp trăm lần, cô nhanh chóng đẩy hắn ra. Giả vờ như không có chuyện gì.
- Em không động lòng đâu, anh đi ngủ đi.
- Bà xã à, em mặc như thế này không nóng sao? Xem kìa mồ hôi em đổ trên trán rất nhiều.
Hắn tỏ vẻ quan tâm lau mồ hôi đọng lại trên trán cô.
- Để anh giúp em đi tắm nha.
Giây phút hắn nói ra câu này, cô biết kế hoạch của mình trên đà phá sản. Tên này là gì thế không biết. Không thể nào đấu lại hắn mà. Sẽ thất bại thảm hại sao?. Không thể.
- Không, em mới vừa tắm xong, anh không thấy sao?
- Nhưng trông em có vẻ rất khó chịu vì nóng, không tắm làm sao yên giấc được – Giọng ai kia giả vờ quan tâm
- Trời tối như thế này tắm không tốt đâu, em không thấy nóng, em cảm thấy rất thoải mái
Cô cố tỏ vẻ thoải mái nhất có thể dù trong lòng cô cũng muốn cởi chúng ra ngay tức khắc.
Để đạt được mục đích, hắn phải phục vụ tận tình "Anh sẽ pha nước ấm cho em tắm"
- Cơ thể em rất dễ bị nhiễm lạnh. Tắm nhiều sẽ bị bệnh.
- Anh sẽ đưa em đến bác sỹ
- Em không muốn gặp bác sỹ
- Vậy thì anh sẽ là bác sỹ của em
- Em không muốn.
- Nhưng anh muốn
Vừa dứt lời hắn lôi cô vào nhà tắm, tay cô nắm chặt giường, nằm lì một chổ, chẳng còn cách nào hắn tháo tay, bế xốc cô đi thẳng một mạch. Giãy giụa khỏi vòng tay hắn nhưng chẳng thể, dùng chiêu cũ vậy, tiến về phía cánh tay, định cắn một phát thật mạnh, thế nhưng răng vừa chạm tới lớp vải, hắn dừng lại nhìn chăm chăm vào cô, hăm doạ
- Cắn đi, anh sẽ ném em thật mạnh xuống đất. Lần trước là do em bị thương, đừng tưởng lúc nào anh cũng nhẹ nhàng.
Cô rúc mình vào người hắn như cún con, không phải từ bỏ đâu nhé, là đang tìm cách khác.
Thua keo này mình bày keo khác. Bày tới nào thắng thì thôi. Cố lên.
Mỉm cười tiến bước thật nhanh.
Hắn để cô đứng bên cạnh, quay sang xả nước vào bồn, chăm chú xả nước, kiểm tra độ ấm, sau đó quay sang vật thể bên cạnh "Bà xã à, nước đầy rồi. Đủ độ nóng nha, em vào tắm đi chứ"
Thế nhưng ai kia đã biến đâu mất, tranh thủ lúc hắn không để ý, âm thầm, lén lút chạy đi. Nhìn về phía cửa, tay ai kia vặn khoá cửa, ra ngoàii. Hắn bay như hoả tiễn đến cánh cửa sẽ mở ra trong một giây nữa.
Rầm
Hắn đưa tay chặn ngang cánh cửa, không thể mở, cô lo lắng từ từ ngẩn mặt lên nhìn, ánh mắt hắn chớp chớp, thờ ơ nhìn cô.
Thật là, cô rủa thầm trong bụng
- Em đi đâu vậy, bà xã..! – Gợn tóc gáy, da nổi óc dày đặc, lời nói tình cảm vậy đó, nhưng cô chẳng cảm nhận được gì ngoài sự gian ác của người phát ra lời nói.
- Không, em không tắm
Cô la toáng lên, tay nắm chặt lấy khoá cửa không buông, chân liên tục giãy giụa, đạp thẳng về phía sau trong khi hắn đang dùng hết sức ôm eo cô, lôi về phía bồn tắm.
- Không, đừng buông tay em, đừng buông tay em, đừng mà..........khoá cửa à
Cô khóc ròng trong bụng khi tay cô bắt đầu di chuyển, xa dần, xa dần cái khoá cửa
Luyến tiếc rời xa cái khoá cửa, tay với tới nắm, mắt xót xa nhìn nó, nằm gọn trên vai hắn, đi một mạch về phía trước, ném thẳng vào bồn tắm, cả người ướt sũng.
- Bà xã à, em ở đó tắm nha.
Ánh mắt tia lửa điện phóng vào hắn, thế nhưng chẳng để tâm, giả vờ vu vơ như chẳng có chuyện gì. Hắn ghé sát tai cô mà nói cùng với nụ cười gian xảo
- Không thích sao, hay là muốn anh tắm cùng – Đưa tay chuẩn bị cởi nút hâm doạ
- Không cần, ra ngoài đi – Không quan tâm hành động lố bịch của ai kia, giận dỗi
- Vậy anh đợi em ở ngoài a~
Trước khi đi khuất, hắn bồi thêm một câu: "Em đừng mong trốn khỏi anh"
Cô bực bội một phần vì bị bức ép, phần vì kế hoạch đã hoàn toàn phá sản. Chẳng biết nên vui hay nên mừng nữa, thật sự vừa gian manh vừa biến thái nha. Sao lại có thể nghĩ ra cách này chứ hắn chỉ việc ngồi đợi, còn lột đồ là do cô. Cực khổ mặc bao nhiêu đồ giờ lại phải cởi ra, đã vậy ra ngoài có thể bị hắn xé xác lắm chứ. Nhìn xuống thân hình ướt sũng của mình, cô ngán ngẫm khi phải cởi bỏ bao nhiêu là bộ.
Một
Hai
.
.
..
..
Mười lăm
Mười sáu
..
..
Hai mươi chín
Ba mươi
..
..
Ba mươi lăm
Ba mươi sáu
Thật là kinh khủng cuộc đời cô, sau một hồi loay hoay cũng trút bỏ được toàn bộ, vẫn còn tức giận, đợi sao? Cô sẽ tắm thật lâu, dám ép buộc, tiếp tục ngâm mình thêm một lúc nữa. Khẽ nhắm mắt tận hưởng làn nước thanh mát cọ sát vào da thịt, thật thoải mái.
Ầm
Ầm
Tiếng gõ cửa phía ngoài vang lên dữ dội, cô giật mình tỉnh dậy, trong lúc lơ đễnh cô đã ngủ quên và hậu quả giờ là hắn tức giận đập cửa phía ngoài, ra lệnh "Em có ra không? Trong ba phút nữa nếu em không ra anh sẽ vào đó lôi em ra"
Thật là, có lâu lắm đâu, chỉ ngủ quên một giấc thôi mà. Ngán ngẩm ra khỏi bồn tắm, hốt hoảng khi ra bây giờ chẳng còn lấy một bộ để thay, thở rõ dài, thật là nguy hiểm, nguy hiểm a~ dù vậy cũng không còn cách nào, quấn đại chiếc khăn tắm đi ra ngoài, chỉ cần tìm lại những bộ đồ lúc nãy là an toàn.
Đầu cô thấp thoáng phía ngoài kiểm tra hắn đang ở vị trí nào, ngủ rồi à, vậy mà đập cửa hùng hổ thế cơ đấy, từ từ bước ra khỏi nhà tắm lia mắt xung quanh tìm đống đồ vừa nãy, thót tim khi toàn bộ số đồ kia không cánh mà bay, phân nữa số đồ đã ướt không thể mặc, số đồ này lại biến mất, ai vào đây được cơ chứ.
Tức giận đi lại, đứng cạnh giường nơi hắn đang thoải mái nằm ngủ, khuôn mặt kia, thật là đáng ghét, dám chơi xỏ cô sao.
Tay nắm lại thành quyền, dùng hết sức lực cùng với sự tức giận trong lòng cô đánh mạnh xuống giường và một tiếng hét vang dội cả căn phòng
- Shinichi, đống đồ kia anh giấu ở đâu rồi.
Một cú đấm giáng mạnh xuống giường như động đất cùng với tiếng hét như sét đánh ngang tai, ba hồn chín vía của hắn đang phiêu lưu ở nơi nao cũng nhanh chóng nhập vào thân xác, mở to mắt, hiện trong mắt hắn bây giờ là bóng dáng của người con gái rất quyến rũ nha, bờ vai trần nõn nà được khoe hoàn toàn khi chỉ quấn tạm khăn tắm, dửng dưng trước mặt hắn, lại còn khuôn mặt đang giận giữ kia nữa, thật đáng sợ nhưng dễ thương vô cùng.
Khi nãy do dùng hết sức lực nên cơ thể bị dao động mạnh và thế là cái khăn tắm cũng nhanh chóng rơi ra trước con mắt ngẩn tò te của cô và người phía đối diện.
Một
..
Hai
..
Ba
..
Sau ba giây trôi qua người nào đó mới nhận thức được sự việc xảy ra, mắt chớp chớp nhìn chăm chăm vào người nào đó.
Chiếc khăn chưa kịp rơi xuống, cô đã nhanh nhẹn tóm được, nhanh chóng đưa nó vị trí ban đầu.
Thật đáng tiếc a~
Định hình lại câu hỏi của cô, việc hắn cần làm là phải trả lời, nếu không sẽ có thêm một cái đấm trời giáng nữa nhưng không phải cái giường mà là khuôn mặt đẹp trai của hắn. Thế nhưng chẳng để tâm đến câu hỏi của cô, chỉ cần lấp liếm cho qua chuyện
- Bà xã à, em đang quyến rũ anh sao?
- Em hỏi anh, đồ của em ở đâu rồi – Cô gằng từng tiếng
Vẫn giọng nói bỡn cợt, hắn tiếp tục "Em đang làm con chúng ta sợ đó, em yêu"
Có vẻ hắn đã luyện thành công môn võ mình đồng da sắt rồi nên cô hăm doạ đến cỡ nào thì hắn vẫn trơ như chẳng có chuyện gì, đành phải dành biện pháp khác.
- Ông xã à, đồ của em đang ở đâu? – Giọng cô ngọt như đường vang lên.
- Hôn anh cái đi – Hắn lấy tay chỉ vào má mình
Lấy đại cuộc làm trọng, quan trọng bây giờ là tìm đồ mặc lại thật nguy hiểm nếu cô cứ đứng trước mặt hắn trong bộ dạng này, kiềm nén cơn tức giận trong lòng, tiến về khuôn mặt nghênh ngang chờ đợi kia
Chụt – Cô hôn nhẹ vào má hắn
Rất nhanh sau đó nói thêm "Bây giờ, đồ của em đâu?"
- Chỗ này nữa? – Vẫn là khuôn mặt vênh váo tự đắt hắn chỉ vào môi mình
Tên này đang thử thách kiên nhẫn của cô đó à, nén giận, nén giận, đại cuộc làm trọng, đại cuộc làm trọng........
Chụt – Thêm một lần cô hôn nhẹ lên môi hắn
Ai kia mỉm cười gian xảo.
Cô tiếp tục nhiệm vụ đòi đồ "Nói được chưa, quý ngài?"
- Ôm anh cái đi?
Mặt cô bắt đầu tối sầm lại, gian xảo, gian xảo a~, cô ngây thơ vậy sao, đâu có dễ, lừa cô hai lần, đừng mong có lần thứ ba.
- Anh quay lưng lại đi. Em muốn ôm từ phía sau.
Người nào đó vẫn không biết ý định của ai kia, vui vẻ quay lưng lại
Cô tiến lại, đưa hai tay vòng qua lưng hắn, ôm chặt, hai tay cô nắm lấy tay hắn, bẻ ngoặc ra phía sau, hăm doạ
- Đồ của em ở đâu? – Cô nhấn mạnh từng chữ mà đe doạ
Mặt hắn thoáng chút đau đớn thế nhưng ai đang ở thế thượng phong, dù gì thì cô cũng không đánh hắn được, chỉ hăm doạ thôi, chiêu cỏn con này, tép rêu đối với hắn.
- Anh không biết – Giọng nói vô tội vang lên
- Không nói thật sao? Cô vừa nói tay vừa ghì chặt lấy tay hắn, cơn đau đang tới nhưng hắn vẫn mặt dày giả vờ
- Thật
Bó tay, hết cách, trâu bò đi, cũng chỉ bạo lực tới mức đó thôi, đâu thể nào mạnh hơn nữa được. Buông tay hắn ra, lại ngọt ngào
Đừng vậy mà, ông xã. Không phải anh muốn em ngủ trong bộ dạng này chứ, anh biết em chịu lạnh rất tệ mà, em sẽ bị cảm nếu cứ để như thế này.
Ai kia hết sức năn nỉ nhưng tên này đâu có dễ xơi. Hắn quay người đối diện với cô, khuôn mặt khắc rành rành chữ 'gian'
Vậy thì anh sẽ tình nguyện làm máy sưởi, sưởi ấm cho em – Đưa tay ôm chặt người cô
- Nhưng em vẫn muốn tìm đồ của mình
- Làm sao đây, em yêu nhưng anh không hề muốn.
Tên này thật là khó chiều mà, ngọt ngào không được, dụ dỗ cũng không, dùng biện pháp mạnh lại càng không. Tháo tay hắn, bước xuống giường. Ra vẻ đại ca mà nói
- Bây giờ anh có nói cho em biết không? Em hết kiên nhẫn với anh rồi.
Hắn tiến lại gần cô, từng bước từng bước một, bất chợt hắn tiến thì cô lùi, tay vẫn khăng khăng giữ cái khăn. Nhanh chóng bị hắn ép sát vào tường
- Em sợ anh ăn thịt em sao?
Lắc đầu "Không có"
Đánh ánh nhìn sang đôi bàn tay cô "Thế tay em đang làm gì thế kia?"
Lãng tránh sang vấn đề cô cho là quan trọng, mắt hâm doạ "Bây giờ anh có nói chỗ giấu đồ không? Hay là anh muốn em sử dụng võ đối với anh"
- Nếu anh không nói thì sao?
Vô tư thách thức. Hắn ngày càng tiến sát lại gần, khoảng cách bây giờ chỉ đủ để một con muỗi bay qua, thế nhưng không dấu hiệu dừng lại, ngày càng gần, không ngừng tấn công, môi cũng đã sắp chạm, rất gần rất gần.
Thấp thoáng trong căn phòng thân ảnh người con trai đang cất cánh bay, vài phút sau đáp thật mạnh xuống chiếc giường êm ái. Phải chính là hắn, hắn đã bị cô đá cho một phát bay tự do trên không trong vài giây khi khoảng cách giữa cô và hắn gần như bằng không. Chẳng biết trách hắn ngu ngốc hay gan dạ nữa.
- Đừng trách em – Lời cuối cùng cô nói với hắn khi quyết định cho hắn bay tự do
Vài phút trôi qua mà hắn vẫn nằm bất động trên giường, cô hốt hoảng chạy lại, lực đạo cô phát ra, rất nhẹ, chỉ đủ hâm doạ, làm sao có thể bất tỉnh, lòng nghi ngờ hắn bị gãy xương. Nhưng một giây sau cô lắc đầu, nếu gãy xương không thể nằm yên như vậy. Đầu óc cô rối tung chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, hai tay cô lay lay con người hắn thật mạnh với mong muốn hắn cảm thấy đau, cảm thấy cô đang lo lắng mà có thể tỉnh dậy thế nhưng chẳng có dấu hiệu gì cả, hắn vẫn nằm im lìm, mắt vẫn nhắm nghiền.
Cố gắng giữ bình tĩnh, cô quan sát thật kỹ, hắn vẫn thở, tim vẫn đập nhịp nhàng. Chợt mắt cô thu được hình ảnh mắt hắn khẽ động đậy, mỉm cười gian xảo
- Anh định giả vờ với em sao?
Cô khóc lóc, năn nỉ ỉ oi, liên tục gào thét mong hắn tỉnh lại trong khi tay âm thầm chợp lấy cái gối gần nhất và
- Anh bị gì vậy, tỉnh lại đi mà. Đừng làm em sợ, đừng chết mà. Nếu anh chưa chết em sẽ làm cho anh chết luôn.
Nói đoạn cô lấy cái gối che khuôn mặt của hắn, tay đè mạnh trên cái gối không cho chút không khí nào tiếp xúc, hắn giãy giụa gở cái gối ra khỏi khuôn mặt mình, tay cô càng áp mạnh hơn, nói lớn vào mặt hắn
- Dám giả vờ để lừa em sao, đừng có mơ. Cho anh chết.
Càng nói tay cô càng đè mạnh vào cái gối. Dù cô có võ nhưng sức cũng không thể bằng sức của hắn. Dùng hết sức hắn đẩy cái gối trong tay cô, hằn học:
- Em đang định giết chồng em đấy à.
- Anh thật là, chiêu này em thấy xuất hiện trên phim nhiều rồi. Mai mốt dùng bộ não tài năng của anh mà suy nghĩ ra những chiêu mới lạ và sáng tạo hơn đi.
Cô dùng hai tay xoay xoay hai bên huyệt thái dương của hắn và nhanh chóng bước đi về phía bên kia giường.
- Vậy thì chiêu này thế nào? Hắn chạy nhanh lại giật phăng chiếc khăn quấn trên người cô
Cô cũng không phải dạng vừa, đã kịp nắm cái khăn lại.
- Không được, buông ra mau. Anh có muốn em cho một đá nữa không.
Chắc do hắn sống trong hang hùm nên sức đề kháng của hắn cũng khá mạnh, phải nói là hắn rất gan dạ, cho dù cô hâm doạ cỡ nào, hắn vẫn nhất quyết nắm lấy cái khăn, bên kia cô cũng không buông, chân cô định đá thế nhưng hắn kịp né sang chỗ khác, dùng hết sức tiến lại gần cái giường, hắn dùng hết lực giật phăng cái khăn ra ngoài, không như mong đợi, cô đã nhanh chóng thay cái khăn bằng chiếc chăn vừa tóm được.
Nhanh chóng phóng lên giường, cuộn tròn trong chiếc chăn, không để hắn có cơ hội mà giật ra, nhất quyết không buông tha, hắn tiến lại ôm chiếc chăn vào lòng từ phía sau, tay cô vẫn nắm chặt, sợ rằng thả tay, hắn sẽ giật phăng đi mất.
- Bà xã à, sao em lại sợ anh như vậy – Ánh mắt thống khổ, giọng nói buồn bã như xót xa, như đau khổ. Lại giả vờ, lại đóng kịch.
Nghe lời nói từ hắn, cô cảm thấy có lỗi chút ít, cùng chút quá đáng, giọng vang lên
- Như vậy có gọi là sợ không? – Lại ngây thơ, lại dễ dàng bị qua mặt
Cô quay người, đối diện với hắn, hai tay cố định đầu của hắn, môi cô tiến lại gần môi hắn
Chụt. Thật lâu
Hắn đẩy cô ra, nhìn chăm chăm "Em có biết là em đang quyến rũ anh không?"
Chỉ chờ cái gật đầu của cô, lý trí phản ứng nhanh nhạy, không để cô đợi lâu hắn nhanh chóng đáp trả, hôn lần lượt ở môi trên, môi dưới, sau đó mút nhẹ, lưỡi liếm liên tục trên đôi môi được dán chặt kia, cô hé môi để hắn từ từ đưa lưỡi vào bên trong đùa giỡn. Quấn chặt. Hạnh phúc, ngọt ngào từ những nụ hôn, ấm áp từ những cái ôm trào dâng trong lòng đôi vợ chồng trẻ trên giường.
Sau một hồi lâu, cô cắn yêu bờ môi hắn và rời khỏi khi cơ thể hắn đang nóng dần lên.
- Đồ của em được giấu ở đâu, em sẽ cho anh bất ngờ ?
Cô nhẹ nhàng bước xuống và kèm theo cái nháy mắt tinh nghịch cùng với nụ cười tuyệt đẹp nhìn hắn.
Mắt hắn luyến tiếc nhìn theo bóng dáng cô đi đến nơi giấu đồ. Thực sự hắn không nghĩ cô lại có nhiều trò gian xảo như vậy, làm cho hắn luôn cảm thấy hứng thú, bất ngờ. Như những bộ đồ dày cộm mà cô đã mặc, lột hết lớp này lại đến lớp khác, con người cô cũng vậy, luôn bí ẩn như thế, luôn biết tìm cách để hắn mỗi ngày một yêu nhiều hơn, hắn thề hắn sẽ lột hết những bí ẩn trong cô. Con người cô là một công trình khám phá mà hắn nhất định phải chinh phục.
Từ nhà tắm bước ra với mùi hương ngọt ngào, ngất ngây thôi miên người đối diện, vận trên mình một chiếc váy màu đỏ, ôm sát cơ thể, rất ngắn, đôi chân thon thả, trắng nõn được khoe tuyệt đối, chiếc váy ôm trọn vòng một căng đầy, vòng eo thon gọn, mọi đường nét trên cơ thể đều được tôn lên một cách tuyệt đối. Mắt hắn vẫn chăm chăm nhìn, không rời một giây khi cô tiến lại gần hắn.
Đứng cạnh mép giường, cô đặt một chân lên thành giường, một tay từ từ vén chiếc váy ngắn ngắn hơn nữa, tay còn lại cô cố tình kéo một bên vai áo xuống để lộ bờ vai trắng ngần, ánh mắt khiêu khích nhìn hắn.
- Sao, thấy em đủ gợi cảm chưa? Cô nở nụ cười thật tươi pha chút đùa giỡn nhìn hắn
Chỉ với ánh mắt, bộ dạng thường ngày của cô cũng đủ sức quyến rũ hắn rồi, nhưng hôm nay quá sức tưởng tượng của hắn, thân hình kia thật là nóng bỏng, thật là hấp dẫn nha. Hắn muốn bay đến mà vồ lấy, mà nâng niu, mà âu yếm. Cô như một con mồi béo bở mà biết bao tên thợ săn khao khát tìm kiếm. Thế nhưng cái váy kia chẳng phải quá ngắn sao, để lộ gần hết còn gì. Là một người chồng hắn không thể chấp nhận được.
- Sao em mặc váy ngắn vậy, em mặc như vậy ra đường chẳng phải bao thằng đàn ông nhìn em bằng con mắt thèm thuồng sao?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top