CHƯƠNG 8: BIẾN CỐ
Part 1
Cô mệt mỏi lê từng bước chân ra ngoài cùng với hành trang lỉnh khỉnh mang theo, hôm nay là ngày diễn ra đợt quảng bá sản phẩm của tập đoàn Kudo nhưng có liên quan gì đến cô chứ, chẳng phải chỉ cần bàn giao công việc cụ thể về cách thức cho tổ trưởng tổ chức sự kiện thì ổn thoả rồi sao, thế mà hắn vẫn tìm mọi cách để bắt cô đi cùng, không phải vì cô ngại công việc cực khổ hay phơi mưa đội nắng, chỉ vì cô ghét phải gặp mặt cái tên biến thái đó, mỗi lần nhìn thấy mặt hắn là cơn nổi giận từ năm nào của cô lại kéo đến, còn gì khó chịu hơn khi vừa phải nói chuyện vừa phải nguỵ trang thêm một chiếc mặt nạ cơ chứ.
Nhưng đó chưa phải là những gì cô chịu đựng, định bụng sẽ đi xe cùng với nhân viên tổ chức sự kiện thế mà chẳng hiểu vì lý do gì mà xe bên đấy lại đủ chổ, chẳng phải xe lớn lắm sao, làm sao thiếu khi chỉ có khoảng chục người đi cùng, thế này chẳng phải đáng ngờ sao, chẳng cần biết đủ chỗ hay không, cô toan chạy lên xe không cần sự cho phép của tài xế, mặc kệ ánh nhìn kỳ lạ của mọi người, cứ nghĩ kế hoạch của mình thành công mỹ mãn, dù sao khi cô lên xe rồi thì cho dù có làm gì đi nữa cô vẫn ở lì không xuống. Thế nhưng khi chân cô vừa chạm tới xe, bỗng dưng thân người cô đứng im tại chổ, cho dù cô có cố gắng nhoài người bước tới thì vẫn không thể, cánh tay cô bị bẻ ngoặc ra phía sau bị ghìm chặt bởi ai đó, nghĩ là có chuyện xảy ra, cô quay người lại
-Nè, đang làm gì vậy hả? Buông tôi ra. – Cô tức giận nói và thân người đang giãy giụa cố gắng thoát khỏi vòng kìm của hắn
-Tôi hỏi cô đang làm gì mới đúng? Cô không nghe người ta nói à. Xe bên đấy đủ chỗ rồi – Hắn rằn từng chữ một để cô nghe rõ
-Vậy thì tôi đi bằng cái gì?Cô tức giận quát lên nhưng sau vài giây định thần, cô chợt nãy ra một ý định, nếu thành công cô sẽ được tự do nghĩ đến đây thôi lòng cô bỗng nhiên rạo rực hẳn ra. Cô vui vẻ nói với hắn
-Dù sao thì cũng không đủ xe, với lại không có tôi cũng không sao. Vì vậy, tôi quyết định tôi sẽ ở lại, không đi nữa.
Nhìn ánh mắt gian xảo cùng khuôn mặt đắc thắng của cô, hắn cố gắng lắm để không cười thành tiếng. Biết cô vui là thế, cô mong mỏi ở lại là thế nhưng hắn không hề có chút động lòng nào về việc cho cô ở lại, hắn còn chưa trả thù được cô mà, đâu có dễ như vậy chứ. Hắn nhìn cô và nhìn sang chiếc xe của hắn, tỏ vẻ như chiếc xe đó thì sao?
Cô nhìn chiếc xe cười khổ, như người vừa mới ở thiên đàng ngay sau đó lại bị đày xuống địa ngục, khó chịu, cô khó chịu vô cùng. Đi tham gia sự kiện này gặp mặt hắn đã mệt lắm rồi lại còn thêm đi cùng xe nữa, làm sao cô có thể chịu đựng được đây. Cô nhẹ nhàng nói với hắn với hy vọng mong manh rằng hắn đổi ý
-Thân phận tôi bé nhỏ, làm sao dám đi xe cùng ngài chứ? Hãy để tôi ở lại vì tôi không thể giúp ít gì cho sự kiện của ngài đâu.
Sử dụng hết nét thuỳ mị còn sót lại trong người nói với hắn nhằm hy vọng hắn có thể rủ lòng thương mà cho cô ở nhà, vậy thì cô sẽ cảm kích hắn lắm, biết ơn hắn vô cùng. Cô chợt vui mừng khi nghe giọng nói của hắn:
-Hẳn là cô rất muốn ở nhà
Cô gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, hắn đã động lòng rồi sao, hy vọng của cô sắp thành hiện thực rồi sao.
-Hẳn là cô không muốn đi xe cùng tôi
Cô tiếp tục gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Hắn đã nghe thấy nguyện vọng của cô, hắn sắp toại nguyện cho cô, vậy là cô sắp được ở nhà, sắp được tự do mà không phải đối diện với hắn. Cô thầm cám ơn ông trời vì đã giúp cô thoát khỏi hắn.
-Biết làm sao đây khi tôi không muốn cô ở lại?Cô phải đi cùng tôi – Hắn cố tình nói từng chữ để khắc ghi khoảnh khắc này vào tâm trí cô.Thấy hình dạng của cô bây giờ mà hắn không khỏi hả hê vì hành động của mình, cũng phần thoả mãn cơn giận hôm trước. Sau một vài giây bần thần cô phát hiện mình đã bị hắn lôi xồng xộc và ném vào ghế sau của xe. Bạo lực đóng cửa xe lại hắn không để cô có cơ hội lao ra ngoài. Cô vừa lấy tay mở cửa vừa rủa thầm hắn:
-Không thì nói là không đi, lại còn hỏi đủ điều như thấu hiểu, tạo cho người ta hy vọng rồi cuối cùng kết quả vẫn không thay đổi. Từ lần sau sẽ không hy vọng lòng trắc ẩn từ tên này nữa.
Dòng suy nghĩ của cô cắt ngang khi hắn và một người nữa bước vào trong xe. Cô gái ấy cũng khá bất ngờ khi thấy cô hiện diện ở ghế sau, không khí im lặng bao trùm xung quanh, để cho không khí không bị gượng gạo, hắn là người mở lời đầu tiên
-Em làm gì mà lâu vậy, Yuuki? Hắn nói trong khi tay đang thắt dây an toàn và khởi động xe.
-Đồng hồ nhà em có chút vấn đề, em đã báo thức nhưng nó không hoạt động. Cũng may là mẹ đánh thức em dậy. Không thì...? Nói đoạn cô quay sang Ran hỏi.Cô đây là?
-Tôi.....
Không để cô trả lời, hắn nhanh chóng cướp lời cô mà nói:
-Cô ta là đại diện của ASUKA group. Chiến dịch này là do cô nghĩ ra nên cô nhất định phải có mặt rồi đúng không, cô Mori? Hắn nói và cố nhấn mạnh vế sau để cô biết rằng đi cùng hắn là nhiệm vụ của cô chứ không phải do hắn bắt ép.
-Vâng...vâng – Cô liếc xéo hắn một cái cùng với lời nói ngượng ngùng và gật gật đầu đáp lời như hiểu rõ ý định của hắn
– Vậy còn cô đây là?
Lần này Yuuki nhanh chân hơn hắn, cố gắng không để hắn giành lời nói của mình, nhanh nhẹn trả lời:
-Tôi là vị hôn thê của anh ấy.
Gương mặt hắn đanh lại, lộ rõ vẻ khó chịu nhưng chuyện này hắn cũng đoán trước được rồi mà, một khi có Yuuki đi theo thì tất nhiên cô ấy cũng sẽ khoe khoang mình là vợ chưa cưới của hắn, thầm trách bản thân mình vô dụng, ai bảo hắn sợ cái miệng dẻo như kẹo, ngọt như đường của mẹ hắn cơ chứ. Hắn mà không cho Yuuki theo về nhà có nước mà bị tra tấn tai đến chết. Nhưng đó có phải là lý do duy nhất?
Vị hôn thê sao, đi cùng vị hôn thê mà lôi cô vào đây làm gì chứ, đúng là kẻ bệnh hoạn, biến thái và kỳ dị - Cô thầm nghĩ trước khi đi vào giấc ngủ
Không gian im ắng bao trùm lên chiếc xe đang chạy bon bon trên đường, chẳng ai nói với ai câu nào, nói làm sao được khi cô đã yên giấc từ bao giờ, còn hắn vốn bản tính lạnh lùng sẵn có làm sao có thể nói chuyện rôm rả với Yuuki chứ. Chợt hắn mỉm cười khi thấy khuôn mặt như mèo con của cô ngủ ngon lành qua kính chiếu hậu. Khuôn miệng hắn vẽ lên vòng cung, hắn bị gì vậy nhỉ? Từ lúc cô xuất hiện, hắn đã cười nhiều hơn. Thật là hắn chẳng hiểu bản thân mình nữa rồi. Chợt hắn nhớ về cảm giác ngày hôm trước.
Cô ta là cô gái hôm đó va phải mình, nhưng vẫn còn một cảm giác khác, rất thân thuộc. Tại sao lại có cảm giác đó chứ, mới gặp lần đầu mà.
Một tay hắn xoa xoa thái dương kêu gọi ký ức tìm về, tay còn lại vẫn đặt trên vô lăng. Sau vài phút suy nghĩ hắn nhớ ra là hắn đang lái xe, bỏ qua những cảm giác mông lung, hắn tập trung lái xe để không gặp những tình huống đáng tiếc.
Nụ cười của hắn bị tia nhìn của Yuuki phát hiện.
Chân mày khẽ nhíu lại, vẻ mặt tức giận, ánh mắt sắc lạnh quay nhanh ra phía cửa sổ, thầm thì
Là anh đang cười, đang cười với nó sao, nụ cười mà chẳng bao giờ anh dành cho em. Là nó, nó phải trả giá.
Không bao lâu chiếc xe dừng lại ở nơi tổ chức sự kiện, mọi người xúng xính áo quần cho phù hợp với chiến lược quảng bá, cô và hắn cũng đang tất bật chuẩn bị. Hắn đang hướng dẫn mọi người trang trí không gian tổ chức sự kiện, cô dặn dò mọi người về cách thức làm việc trong khi Yuuki giúp mọi người chuẩn bị trang phục, kiểm tra xem trang phục có phạm lỗi nào không. Do khách sạn rất xa nơi này nên họ dùng tạm toilet ở gần đây để thay trang phục, bỗng Yuuki tiến lại gần Asami và nhanh nhẹn nhét mảnh giấy vào tay Asami.
Sản phẩm của tập đoàn Kudo là một loại thức uống rất giàu dinh dưỡng, giúp cho trẻ em mau phát triển, người bệnh nhanh chóng lấy sức và người già tăng cường sức khoẻ. Tuy chỉ là thức uống đơn giản nhưng công dụng mang lại cực kì to lớn. Để không mất một sai sót nào, từ mấy hôm trước hắn đã đến đây và khó khăn lắm mới tìm được một kho lạnh bảo quản đồ uống.
Buổi dùng thử sản phẩm và tổ chức một số trò chơi nho nhỏ kèm theo quà tặng nhanh chóng được diễn ra với sự ủng hộ nhiệt tình của người dân nơi đây. Từng thùng, từng thùng thức uống nhanh chóng được di chuyển và không bao lâu kho lạnh đã không còn lấy một thùng thức uống. Sự kiện kết thúc thành công ngoài sự mong đợi của hắn và cô, mọi người ai nấy đều hiện lên vẻ vui mừng. Mọi người đang tất bật chuẩn bị ra về, thì bỗng nhiên:
-A....tôi xin lỗi. Cô có bị làm sao không – Asami nói khi va phải cô cùng với chai nước uống màu đen, nước bắn tung toé vào người cô.Asami xuýt xoa xin lỗi, tỏ vẻ như mình vô tình va phải cô khi ánh mắt mọi người đang chú ý vào sự việc đang xảy ra
-Không sao, để tôi vào toilet rửa lại
Cô nhanh chóng di chuyển về phía toilet, thấy vậy Yuuki và Asami cũng bước tiếp theo sau, bước chân gấp ráp sau vài phút đã bắt kịp Ran và giúp cô giải quyết vấn đề này. Chợt bước chân ba người dừng lại trước cửa toilet, chợt Yuuki lên tiếng:
Toilet này bị sao vậy, lúc nãy bình thường cơ mà. Sao lúc này lại bị khoá thế. Không mở được – Yuuki tiến lại gần cố gắng mở cửa với sức mạnh yếu ớt của mìnhRan và Asami cũng tiến lai giúp nhưng cánh cửa vẫn im lìm ra đó, không chút động đậy.
Phải làm sao đây – Asami lên tiếng.Chẳng là vấn đề gì to tát nếu nước bắn lên người Ran không phải vào những chỗ không nên bắn, bình thường cô sẽ mặc kệ nó, về đến khách sạn tắm và thay luôn một thể nhưng nó lại vô tình rơi vào những chỗ nhạy cảm nếu để vậy mà đi về chắc cô phải tìm một chỗ nào chui vào mất.
Lấy đồ của tớ thay đi, tớ có đem theo một cái áo. – Yuuki tỏ vẻ ngây thơ, tận tình giúp đỡ nhưng cũng không quên thắc mắc
- Nhưng phải thay ở đâu?Hay là thay ở kho lạnh, thay một cái áo chắc không sao? – Cô nhanh chóng suy nghĩ ra được một giải pháp tốt.Đoạn Yuuki giả vờ mệt mỏi để lại cô và Asami đi đến kho lạnh. Nhưng biết làm sao khi cô lại quá lo cho sức khoẻ của Yuuki đâu thể nào lại để cô ta trở lại một mình, vì thế cô đi tới kho lạnh mà không có thêm một bóng hình nào nữa. Mong muốn nhanh chóng tống khứ cái vết bẩn trên thân thể mình, cô vội bước đi mà không biết có người theo sau mình. Cùng nụ cười nham hiểm của hai cô giá kia.
Vĩnh biệt, Ran Mori!Yuuki khó khăn di chuyển về nơi tổ chức sự kiện, mọi người chuẩn bị xong tất cả, chỉ cần ba người trở lại là có thể về khách sạn. Yuuki chậm chạp tiến lại gần Shinichi, bước đi nặng trĩu, loạng choạng như người say và:
-Yuuki, Yuuki...Em sao vậy? Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi, Yuuki. Nghe anh nói gì không? Yuuki
Hắn nhanh chóng bế Yuuki ra xe và phóng nhanh tới bệnh viện.
----------------
Sau một khoảng thời gian khá lâu cô mới tìm thấy kho lạnh dù trước đó cô đã từng đến đây. Vui mừng, cô nhanh chóng bước vào, đóng chặt cửa, thoải mái khi trút bỏ được vết bẩn nhạy cảm kia, tâm trạng vui vẻ, thong dong khi tiến về cánh cửa. Thế nhưng cánh cửa vẫn đứng yên ở đó, không dịch chuyển chút nào dù cô dùng hết sức đẩy nó về phía trước. Không từ bỏ Ran cố gắng la hét, đập cửa với hy vọng mong manh là người nào đó có thể đi ngang qua đây mà nghe tiếng cô để giúp cô ra ngoài.
-Có ai ở đây không, còn người trong này, mở cửa ra đi, có người trong này mà. Có nghe tôi nói gì không?
Mặc kệ tiếng gào thét của cô phía trong cánh cửa, bên ngoài này Asami đang cười hả hê, ánh mắt thoả mãn, không quên dặn dò người đàn ông râu ria xồm xàm, khuôn mặt bặm trợn bằng giọng nhỏ nhất có thể.
-Ông ở đây canh giữ, không để bất kỳ ai đến cứu cô ta nghe chưa – Cô đưa hắn ta một sấp tiền – Ông đừng có mơ tưởng tới suy nghĩ bậy bạ, cô ta có Karate đấy!Đang định bước đi thì bỗng nhiên điện thoại Asami reo, nhanh chóng tắt máy để tránh cô phát hiện nhưng rất tiếc trong này Ran đã vô tình nghe thấy tiếng xì xầm của hai người nhưng do quá nhỏ cô chẳng thể biết là ai, thật may vì cô vẫn nghe rõ chuông điện thoại. Asami mỉm cười nhanh chóng di chuyển khuất dạng.
Không thể đập cửa và trông chờ người khác giúp như thế này được, phải tìm cách, phải tìm cách gì đó mới được, não ơi, hoạt động, hãy hoạt động đi, nếu không ở mãi trong này cô sẽ bị đóng băng mà chết mất. Bỗng cô nhớ ra món võ nghề của mình, cố gắng dùng hết sức của mình
Kyaaaaaaa
Bốp! Tiếng va chạp giữa chân cô và cánh cửa sắt trước mặt thế nhưng cánh cửa cứng đầu này vẫn trơ trơ đó ra, không chút động đậy.
Một lần không được thì thử hai lần, hai lần không được thì ba, thử đến khi nào phá được cánh cửa này mới thôi. Nếu dừng lại cô sẽ chết mất.
Bốp!
Bốp!
.
.
.
.
.
.
.
-Bác sỹ, cô ấy sao rồi? – Hắn lo lắng hỏi vị bác sỹ
-Không sao, chỉ là suy nhược cơ thể thôi, về nghỉ ngơi và ăn uống đều độ ngày mai sẽ khỏi thôi.
Sau khi nghe bác sỹ dặn dò một vài điều, hắn cùng Yuuki về khách sạn. Khuôn mặt Yuuki hốc hác, bờ môi khô khan, nhợt nhạt toát lên vẻ mặt của người bệnh. Phải công nhận là Yuuki đóng kịch rất giỏi, chỉ vẻ bề ngoài yếu ớt vậy thôi cũng đủ để người ta tin cô là người bệnh, phải chăng cha mẹ sinh ra đã bỏ qua một tài năng xuất chúng, diễn đến tuyệt đỉnh như vậy hẳn là người trong nghề cũng có đôi phần nể phục. Đây là kế hoạch Yuuki đã cất công chuẩn bị từ lâu, vì vậy không thể để thất bại, ngay cả vai diễn cũng đã tập đi tập lại rất nhiều lần, Yuuki quyết tâm không để kế hoạch lớn của mình bị phá huỷ vì vai diễn nhỏ này.
Chiếc xe dừng hẳn ở khách sạn, hắn nhẹ nhàng dìu Yuuki về phòng. Nhẹ nhàng đặt Yuuki xuống giường và yêu cầu nghỉ ngơi. Hắn lấy chăn phủ lên nửa thân người và định quay đi thì tay hắn bỗng bị tay Yuuki ghì chặt:
-Đừng đi, ở lại với em đến khi em ngủ được chứ? – Giọng nói yếu ớt của Yuuki vang lên, ánh mắt năn nỉ nhìn hắn
Vì là người bệnh nên hắn không thể không chấp nhận, xem như giúp Yuuki mau khỏi bệnh. Hắn ngồi xuống cạnh giường, lấy tay gạt những sợi tóc không chịu yên vị với vị trí đáng có sang một bên, tay Yuuki vẫn nắm lấy tay hắn và mỉm cười. Cử chỉ dịu dàng này anh dành cho mình sao, phải chăng anh đã động lòng hay chỉ đơn giản là sự thương hại cho con bé bệnh tật này. Nhưng có quan trọng gì chứ, chỉ cần anh ân cần, dịu dàng dù có thương hại đi nữa Yuuki cũng cam lòng.
-Bệnh như thế này thật tốt, anh nhỉ? Ước chi em mỗi ngày đều bệnh như thế này? Đều được anh quan tâm như thế này thì tốt biết mấy!!
-Ngốc quá, mau ngủ đi
Hôm nay là một ngày mệt mỏi đối với Yuuki, từ lúc sinh ra tới giờ có khi nào vận động và đi lại nhiều thế đâu, là một tiểu thư cành vàng lá ngọc không cần đụng tới móng tay ấy vậy mà vì hắn Yuuki đã đi đến nơi xa xôi này, chạy đi chạy lại, đội nắng cả ngày chỉ giúp công việc của hắn xuôi trèo mát mái nhưng dù sao hôm nay cũng đã nhận được những cử chỉ dịu dàng từ hắn, chẳng phải rất đáng sau.
Nhanh chóng vào giấc ngủ, nhìn lại đồng hồ cũng đã 10h khuya rồi. Hắn lấy tay Yuuki đang nắm chặt tay mình đặt lên giường và nhanh chóng rời khỏi. Hắn đi lướt qua phòng cô, bất chợt hắn dừng lại đứng đó chẳng nói gì.
-Khùng điên, thật là bị gì vậy nhỉ?Hắn vội vàng cất bước về phòng.
----------------------------
Ky-aaaaaaaaaa
Bốp!
Cái cửa này sao vậy, đây là lần thứ bao nhiêu cô đá vào nó rồi cô cũng chẳng nhớ nữa, chân cô bây giờ đã bị thương, thứ chất lỏng màu đỏ cũng vì thế mà đọng lại ở mười đầu ngón chân của cô. Mềm nhũng, đau rát, khó chịu. Sức tàn lực kiệt, bây giờ cô chẳng thể sử dụng võ nữa rồi. Cô ngồi ịch xuống đất, khuôn mặt thất thần, vô vọng, trên trán lấm tấm mồ hôi do cuộc vận động với cánh cửa. Hết rồi, hết thật rồi, giờ này còn có ai đi qua ngang đây cơ chứ. Chợt cô nhớ đến điện thoại của mình, lấy tay sờ soạng tìm kiếm:
Thật là, lại bỏ vào túi xách! – Cô cười khổ cho sự vô dụng của mình.
Cho dù có đi nữa, trong không gian tăm tối này chưa chắc có thể gọi người giúp. Cuộc đời cô coi như kết thúc như vậy sao, ông trời nỡ lòng nào tước đi cuộc sống của cô vậy sao, lấy đi tình yêu của cô, lấy đi Hakuba của cô chưa đủ sao, ngay cả mạng sống bé nhỏ này sao ông cũng đành lòng tước đi vậy. Cô mang lầm lỗi gì hay đã đắc tội với ông. Sao ông lại ác độc với cô như vậy. Không được, cô phải sống, cô không được chết, cô nghĩ đến ba mẹ, đến Sonoko, còn cả công việc yêu thích của cô nữa. Không thể, dù với sức lực cuối cùng cô cũng phải cố gắng, mặc dù chân cô bị thương nhưng tay cô, cô tiếp tục lấy tay đập mạnh cánh cửa sắt và la hét:
-Cứu tôi, có ai không?
Mở cửa cho tôi.
Tại sao các người lại làm vậy với tôi.
Cứu tôi.
Mở cửa cho tôi
Có ai không, mở cửa cho tôi
Tiếng la hét, tiếng kêu cứu thất thanh của cô gái tội nghiệp vang lên trong đêm tối nhưng chẳng có ai nghe thấy tiếng gọi của cô, chẳng có ai quan tâm đến sự sống, đến cuộc đời của cô. Mọi người đã bỏ cô đi hết rồi. Giờ đây chỉ mình cô chống trọi với cuộc đời, với số phận của mình. Phải chăng số phận quá ác độc với cô?
Con nhỏ này phiền phức thật đấy, đã bao lâu rồi mà vẫn chưa mệt?
-----------------
Hắn bước ra từ nhà tắm, thả người xuống giường, mắt nhắm nghiền, lòng hắn thầm nghĩ
Thật thoải mái, một ngày mệt mỏi nhưng rất đáng.Bỗng âm thanh gì đó vang lên, âm thanh từ trong bụng hắn vang lên ì ục, ăn mặc gọn gàng hắn bước xuống nhà ăn của khách sạn tìm món gì đó ăn tạm, hắn lướt qua phòng cô, tối tăm, không hề có chút âm thanh nào cả, ngủ rồi sao. Hắn lại có những suy nghĩ vu vơ nữa rồi, nhanh chóng xua đi, hắn cất bước thật nhanh.
Hắn yên vị ở một cái bàn gần cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời đêm thật tuyệt, những ánh đèn leo loét trong từng căn hộ, trung cư hay xí nghiệp như những ngôi sao thu nhỏ, cảnh thanh bình, yên tĩnh và lòng hắn như dịu lại. Hắn trở về thực tại khi anh bồi bàn mang phần thức ăn hắn gọi ra.
Âm thầm, chậm rãi và nhẹ nhàng bỏ thức ăn vào miệng, từ từ thưởng thức.
Phần thức ăn này mang lên phòng 8 hả? – Anh bồi bàn nhận thức ăn và hỏi cô lễ tân đang dặn dò đầu bếp.
Không, là phòng 7. Chủ nhân phòng 8 còn chưa về lấy đâu ra mà gọi thức ăn – Cô lễ tân trả lời.
Phòng 8? Phòng 8 không phải phòng của cô ta sao. Hắn bỏ bữa thức ăn đang dang dở và nhanh chóng chạy lên phòng cô đập cửa dồn dập. Hắn đập liên tục và ngày một mạnh hơn. Tâm trạng hắn ngày một rối bời. Tiếng gõ cửa vang dội cả dãy phòng, mọi người khó chịu nhìn hắn nhưng chẳng quan tâm, hắn cứ tiếp tục nhưng vô vọng, chẳng có ai trả lời hắn có chăng chỉ là tiếng vọng lại từ những cái gõ cửa thô bạo của hắn. Trong lòng hắn chợt dâng lên một nỗi lo lắng vô tận, như hắn sắp mất đi một thứ gì quan trọng lắm, cảm giác này không giống như cảm giác hắn nhìn thấy Yuuki ngất, là cảm giác gì vậy, lòng hắn như lửa đốt và không thể chờ lâu hơn nữa hắn chạy nhanh xuống quầy lễ tân:
-Cho hỏi, chủ nhân phòng số 8 về chưa?
Cô lễ tân từ từ, chậm chạp kiểm tra mà đâu biết rằng thân nhiệt hắn đang tăng cao, lòng hắn đang có ngọn lửa đang cháy dữ dội
-Chưa, thưa quý khách.
-Có chuyện gì với cô vậy, cô đang ở đâu, cô đã xảy ra chuyện gì, sao tới giờ cô vẫn chưa về? Làm ơn, ai nói cho tôi biết cô ấy đang ở đâu, cô ấy đang ở đâu. Nhận thấy sự nóng vội không mang lại lợi ích gì cả, hắn dùng hết sức để ổn định tâm trạng, suy nghĩ thật kỹ về chuyên hồi chiều. Hồi chiều, hồi chiều...........Hắn nhanh chóng lấy xe và phóng như bay về phía ấy.
--------------------------
-Làm ơn, có ai không? Mở cửa cho tôi...M..ở..c..ử..a...c..h..o..t..ô...i
Cô khép nép ngồi sát cánh cửa, giọng nhỏ dần, tay vẫn cứ tiếp tục đập cửa, âm thanh yếu ớt vang lên, bây giờ đến cả sức nói chuyện cô còn chẳng có.
-Lạnh, lạnh quá
Nói đoạn cô lấy hai tay xoa xoa vào nhau tạo hơi ấm sau đó ôm thân ảnh của mình, ngồi co ro bên cạnh cánh cửa, miệng không nói nên lời. Cô cố gắng giãn đôi đồng tử của mình nhìn xung quanh, dùng hết sức lực cuối cùng cô khập khiễng bước đi trên đôi chân bị thương, đau rát, mỗi bước đi như ngàn mũi kim chích vào, xung quanh chẳng có gì ngoài vài vỏ thùng giấy chứa sản phẩm của tập đoàn Kudo cùng với một tấm bạc. Cô thu người lại ngồi ở nơi khuất nhất nơi mà ít tiếp xúc với khí lạnh nhất, tay cô run run lấy tấm bạc phủ lên cơ thể mỏng manh của mình, nhưng làm sao đủ ấm chỉ với một tấm bạc cơ chứ, tận dụng hết những gì hiện có cô lấy toàn bộ phủ lên người, phủ lên chân, lên tay của cô, hạn chế tiếp xúc với khí lạnh càng nhiều càng tốt. Cô thiêm thiếp ngủ như đã sẵn sàng chờ đợi lưỡi hái của tử thần vung vào cô.
-Vĩnh biệt Hakuba. Vĩnh biệt Sonoko. Ba mẹ chờ con nhé
--------------------------
Chiếc xe của hắn phóng nhanh như bay về nơi tổ chức sự kiện. Trong tít tắc hắn đã tới nơi, cố gắng lần mò trong bóng tối tìm đến toilet, sau một hồi loay hoay cực khổ hắn cũng đã đến nơi. Thế nhưng cửa khoá, khó khăn lắm hắn mới có thể mở được cánh cửa nhưng một màu đen phủ lấy không gian tối tăm, chẳng có ai.
-Cô ta đang ở đâu, đang ở đâu cơ chứ. Cô đang ở đâu vậy? Làm sao tôi mới có thể tìm được cô. Trước khi tôi tìm được cô, cô không được có chuyện gì, cô nhất định phải đợi tôi đến.
Chẳng hiểu vì sao hắn có linh cảm sẽ có chuyện không hay xảy ra với cô, lòng hắn đã nóng lại càng nóng hơn, trong người rực như lửa đốt, bồn chồn khó tả, bế tắc khi chẳng biết tìm cô ở đâu.
-Khoan đã, cửa khoá! Chẳng phải cô ta sẽ tìm một chỗ nào đó để thay đồ sao? Xung quanh đây, chổ nào, chổ nào nhỉ?
Hắn cố gắng, cố gắng nhớ, dùng hết chất xám trong đầu hắn mà tập trung suy nghĩ vì hắn biết rằng nếu chậm trễ một giây có thể hắn sẽ không còn gặp được cô, không thể chọc giận cô, không thể trả thù cô được nữa.
-Phải, là chỗ đó
Phóng nhanh như bay về nơi mà hắn nghĩ tới.
-Lạnh quá, lạnh quá
Cô sẽ chết như thế này sao, cô rất nhớ mẹ nhớ ba, đã lâu rồi cô không về thăm hai người, cô nhớ Sonoko, cô nhớ tính cách nhí nhảnh của cô bạn, cô nhớ anh, cô nhớ sự quan tâm của anh. Cô nhớ tất cả mọi người. Cô còn chưa kịp trăn trối gì nữa mà. Kết thúc rồi. Cô thoi thóp, hơi thở lạnh toát, yếu dần yếu dần như đang đợi sự ra đi thanh thản. Tay cô, chân cô, người cô bắt đầu trở nên lạnh toát.
Cạch
Cánh cửa mở ra, mang theo ánh sáng hiu hắt của đêm trăng tàn, soi rọi một góc kho lạnh, hắn nhìn xung quanh và tìm kiếm. Thế nhưng dù có ánh sáng của trăng cùng ánh mắt của hắn thì vẫn không soi rọi được nơi cô đang yên vị. Hắn vẫn tin rằng cô đang ở đây, vậy tại sao hắn lại không thấy cô, thực ra cô đang ở đâu, một sự thất vọng trào dâng trong lòng hắn. Tất cả các nơi xuất hiện trong đầu, hắn đều đã tìm đến, thế nhưng hình bóng của cô thì vẫn mất dạng, dù muốn dù không trong đầu hắn chỉ còn một suy nghĩ cũng như niềm hy vọng mong manh duy nhất.
-Có lẽ cô ta đã trở về.Nghĩ tới đây, hắn quay lưng bước đi.
End part 1
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top