CHƯƠNG 16 - NGƯỜI YÊU CŨ
Bóng đổ in hằn dưới lòng đường, hiện rõ thân ảnh hai người qua ánh sáng óng ánh của đèn đường chi chít. Người con trai cao ráo, vận thun trắng, sơ mi xanh được xoăn ngang khuỷu tay khoác ngoài, quần jeans đơn giản, sneaker trắng, trẻ trung, năng động, phong độ nắm tay người con gái có mái tóc đen nhánh thẳng mượt, vẫn street style đơn giản, sơ mi trắng oversize nhét hờ hững phía trước, quần jeans dài ôm trọn đôi chân thon thả, giày thể thao cá tính thong dong thẳng bước trên con đường dài thẳng tắp, đông đúc người qua lại, được một đoạn thân ảnh người con gái khẽ than thở
-Ay....No chết mất, đi một lúc rồi sao chẳng thấy bớt gì cả? Cũng tại anh hết
Giọng hờn trách cùa người con gái, cùng với ánh mắt khó chịu nhìn người con trai. Đoạn cô gái dùng tay massage vùng bụng căng tròn của mình vì lượng thức ăn vừa được đưa vào, thật ra cô ăn cũng đâu có nhiều, linh tinh vài thứ, chẳng hiểu sao lại no đến thế, chắc do dạo gần đây cô ăn uống không đều đặn nên dạ dày teo nhỏ lại chăng?
Ánh mắt hờn dỗi, oán trách là thế nhưng chàng trai chẳng bận tâm, tuôn ra một tràng bằng chứng cho bệnh ham ăn của cô gái.
-Vậy ai vừa mới ăn một bát mì Udon, một phần thịt nướng, một phần bạch tuột nướng, một phần bánh Takoyaki, thêm một phần Okonomiyaki(*) – Hắn dừng lại ngước mắt lên trời đăm chiêu suy nghĩ, vài giây sau quay sang cô – Còn cả ba ly kem nữa. Em là heo sao? Theo sau là nụ cười "hiền" nhìn cô.
Lời nói của hắn, đúng là cô có chút ngượng ngùng nhưng mặc lời trêu chọc từ hắn, bỏ qua mặc cảm bản thân, tăng thêm kích thước da mặt, cô hất tóc mái của mình, tự tin
-Có thấy con heo nào xinh đẹp như em không?
Hắn nhìn kề sát mặt nhìn chăm chăm vào cô, buông một câu bâng quơ "Lại ảo tưởng"
-Không nói với anh nữa – Cô thả tay hắn ra, đi thật nhanh về phía trước.
Hắn mỉm cười, tiếp bước theo sau. Bỗng cô dừng lại nhìn chăm chăm vào bảng hiệu bằng gỗ viết thư pháp cầu kỳ "Classical". Im lặng tập trung nhìn thẳng bên trong, mọi việc diễn ra, cách sắp xếp bài trí của quán được thể hiện rõ qua lớp cửa kính sáng bóng. Đây là quán nước duy nhất mà cô thường xuyên lui tới, không phải đường phố.
Bỗng cô lên tiếng, mắt vẫn nhìn chăm chăm phía trước
-Chúng ta vào một lát, được không?
Hắn vẫn im lặng đứng cạnh quan sát hành động của cô.
Không nói gì, hắn nắm lấy tay cô, đẩy cửa bước vào, tiếng chuông gió leng keng êm tai và mát dịu, một quán nước nho nhỏ, không quá sang trọng, phủ toàn bộ bằng màu trắng, không gian tĩnh lặng, không ồn ào, có chăng chỉ là những âm điệu của những bản nhạc kinh điển đi cùng năm tháng, nhè nhẹ, ấm áp, lay động lòng người.
Trung tâm của quán là góc thanh nhạc cho những thượng khách đến đây thoải mái thể hiện cảm hứng của mình, phía bên trái có một cây piano lớn màu trắng, giữa là một dàn trống dành cho nhạc công đến biểu diễn, bên phải treo các loại nhạc cụ như violin, guitar cùng một số loại khác.
Nhanh chóng tìm được một cái bàn khuất nhất trong quán nhưng cũng dễ dàng ngắm những nhạc công thể hiện ở phía trên. Hai người yên vị. Từ xa có một người đàn bà trung niên, tóc búi cao, xinh đẹp, dịu dàng tiến lại phía cô.
-Chào cháu, lâu lắm mới gặp được cháu – Bà chìa tay đưa menu, vui vẻ hỏi chuyện.
Thực ra cô là một khách quen ở đây, ngày trước cô cùng Hakuba hay lui tới, thỉnh thoảng có chơi một vài bài nhạc nên bà chủ cũng không xa lạ gì.
-Dạ, dạo này cháu bận lắm ạ - Ánh mắt trìu mến nhìn bà, cô ái ngại trả lời
Cũng đã nửa năm, kể từ lúc chia tay Hakuba cô đã không đến đây, ở ngoài trộm nhìn cô còn chẳng dám, ngắm những vật dụng thân thuộc ở đây, Ran lại nhớ tới anh, những ký ức tươi đẹp ấy lại ùa về, nhưng tất cả.......mãi xa, chỉ là những kỷ niệm vụn vỡ, những đoạn ký ức vui vẻ của tình đầu không trọn vẹn, nhờ hắn cô mới can đảm trở lại nơi này một lần nữa.
Bà chủ nhìn cô, sau đó bất ngờ quay sang hắn, bà cũng đã hiểu phần nào thời gian vắng bóng của cô, trong suốt một năm, cuối tuần hai đứa đều ghé, ở lại tới tận khuya, chỉ là cùng nhau trò chuyện, cùng nhau hoà mình vào cung bậc của âm nhạc. Số lần cô lên biểu diễn chỉ đếm trên đầu ngón tay, vì thua Hakuba trong vài vụ tranh luận hay cá cược nào đấy.
Bà còn nhớ có lần do quá mệt mỏi vì luận án tốt nghiệp, cô đến đây để thư giản, thoải mái tâm hồn sau bao đêm vùi đầu vào sách vở, tài liệu thế nhưng âm nhạc dịu nhẹ ở đây dễ dàng đưa cô vào giấc ngủ, ánh mắt yên bình, khuôn mặt phúng phính, đôi môi chúm chím, thật làm người đối diện muốn cưng, muốn véo. Hakuba nhẹ nhàng để đầu cô tựa vào vai anh, đôi đồng tử chẳng rời nét mặt cô khi đó. Không kiềm được lòng, anh khẽ hôn trộm lên bờ môi nhỏ xinh đó, bất chợt cô mở mắt, nhìn trân trân vào anh, sau một giây bất ngờ, cô khẽ đẩy anh ra, giận dỗi đứng dậy và bỏ đi không một lần ngoảnh lại.
Bất chợt bà khẽ mỉm cười vì những kỷ niệm ngây thơ có chút trẻ con của cô. Nơi đầy ấp ký ức thân thương như thế này, hẳn phải không còn lưu luyến, không còn nhớ thương để một lần nữa can đảm quay lại trốn cũ. Vẻ mặt, tâm trạng khi đó, rất giống hiện giờ. Thế nhưng khuôn mặt này, bà cảm thấy có chút gì đó trân quý, thư thái và vui vẻ hơn.
Mãi lo suy nghĩ bà chẳng hay cô đang ở phía này lấy tay lay lay tay bà, miệng không ngừng vẫy gọi
-Cô ơi, cô....cô.....
Bừng tỉnh, là quá khứ, bà cũng không muốn nhắc đến, giọng nhẹ nhàng vang lên
-Bận đi chơi với bạn trai sao?
Mặt cô đỏ bừng, ngại ngùng nhìn sang kẻ vô tư bên cạnh, hắn không nói gì chỉ nở một nụ cười thoả mãn có chút hạnh phúc vì vẻ mặt của cô. Cô ngước lên nhìn cô chủ quán
-Cô này, không phải vậy đâu ạ
Không thể bỏ lở cơ hội trêu chọc cô, cướp nhanh lời nói
-Sao không phải chứ, cô ấy cứ bám theo cháu suốt.
Cô bắn tia lửa điện sang hắn, lườm mạnh, ánh mắt ấy làm biết bao người lạnh dọc sống lưng ngay lần đầu tiên bắt gặp nhưng hắn đã luyện thành công "mặt dày thần chưởng", tia nhìn nhỏ nhoi đó có ăn nhầm gì với hắn, tới các cú đấm của cô mà hắn còn chả hề hấng gì cơ mà. Tầm thường, tầm thường thôi. Hắn dương dương vẻ mặt tự đắc của mình, hả hê nhìn cô.
Thấy vẻ mặt của hai người, cô chủ quán không muốn làm kỳ đà thêm nên quay trở lại với mục đích của mình.
-Rồi, rồi...Hai đứa uống gì?
..
..
..
-Em đưa anh đến đây không chỉ để uống nước chứ?
Hắn nói khi thân ảnh cô chủ quán dần khuất
-Á...em quên mất
Cô hấp tấp chạy theo cô chủ quán đã rời đi được nửa đoạn đường, hai người thì thầm gì đó, sau đó cô còn kèm theo hàng loạt hành động cảm ơn.
Bà chủ quán nhìn bóng dáng cô chạy về phía hắn, khẽ mỉm cười, thì thầm
-Con bé, đã thay đổi
-Vừa nãy, em nói chuyện gì vậy? – Hắn lên tiếng khi thấy cô vừa đặt chân trở về chiếc ghế dài ngồi cạnh hắn.Tý nữa anh sẽ biết.
Ánh mắt ngờ vực, khó hiểu nhìn cô, thường ngày cô có rất nhiều kế hoạch, tò mò không biết hôm nay hắn phải đối phó với chiêu gì của cô đây. Hắn lấy tay quàng qua vai cô, kéo sát vào vai hắn, thủ thỉ
-Em định giở trò gì nữa đây.
-Anh sẽ biết ngay thôi – Tiếng nhạc vừa dứt, cô thoát khỏi vòng tay hắn, toan chạy về phía trên.
Cô bước về phía cây piano, nhẹ nhàng ngồi xuống, ngón tay lướt nhẹ từng phím đàn một lượt, sau đó quay xuống nhìn hắn, nở một nụ cười toả nắng, xinh đẹp. Rất nhanh từng nốt nhạc đầu tiên từ bàn tay thon dài nhẹ nhàng vang lên.
Hắn nhìn chằm chằm vào cô, hắn những tưởng mình biết nhiều về cô lắm nhưng không phải vậy, cô bí ẩn như một mê cung, hắn vừa mới phát hiện ra con đường, ngỏ ngách này nhưng còn biết bao khu vực hắn không thể khám phá ra được, bí ẩn và khó hiểu.
Thực sự cô rất biết tạo bất ngờ, từ những trò đùa nghịch ngợm đến những lời nói, hành động tình cảm cô dành tặng hắn. Cô là một mê cung mà hắn quyết tâm phải chinh phục, phải khám phá ra mọi thứ.
Cô đang say sưa, đắm mình vào bài hát, thân ảnh cô gái mong manh, tinh nghịch hoà quyện vào từng nốt nhạc, vào từng phím đàn. Bài hát và cô gái mạnh mẽ hoà làm một, giai điệu du dương, dứt khoát vang lên mê đắm lòng người vì cảm xúc trào dâng. Bài hát kết thúc trong tiếng vỗ tay dồn dập của mọi người trong quán.
Cô cúi đầu cám ơn mọi người và đi nhanh về phía hắn.
-Quý ngài có hài lòng về thái độ phục vụ của tôi không? – Cô khom người chìa tay.
Hắn nhìn vẻ mặt nghiêm túc và dáng vẻ làm màu của cô mà cười khanh khách, nhưng cũng không quên hưởng ứng cùng, hắng giọng
-Rất tốt, rất tốt a~.
Hắn gật gật đầu ra vẻ, giật mạnh tay, cô chới với ngả về trước yên vị trong vòng tay của hắn
-Em thật là biết tạo bất ngờ nha
Cô đẩy hắn ra, quay lưng lại và ngồi kế bên
-Còn phải nói sao? Em tự tin khoảng này nhất.
Cô xem lời nói của hắn là một lời khen nên miệng cười không ngớt, ánh mắt lộ rõ sự tự hào.
-Xem ra kỹ thuật của em không tệ, trình độ của em không chỉ một vài năm mà có được.
-Chứ sao, em tài giỏi thế cơ mà – mặt cô nghênh nghênh tỏ vẻ ta đây nhìn hắn
Sau một thời gian bước vào mối quan hệ mới với cô, hắn rút ra được một kinh nghiệm xương máu "Không nên khen cô dù trong bất cứ hoàn cảnh nào". Lỡ dại, lỡ dại mà. Hắn chẳng muốn bỏ qua cơ hội trêu chọc cô nhưng sự tò mò trong hắn đã cao hơn một bậc, khẽ hỏi
-Em chơi từ khi nào?
-Lúc em 8 tuổi nhưng khoảng mấy năm gần đây em không chơi thường xuyên nữa. Mỗi năm em chỉ chơi một lần ngay ngày giỗ của bố mẹ. Số người nghe được tiếng đàn của em chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi. Anh hẳn phải rất vinh dự.
Lại một kinh nghiệm xương máu được rút ra. Đi với người tự tin thái quá như cô tốt nhất nên im lặng, dù gì thì cô cũng sẽ biến câu nói bình thường của người khác thành lời tự khen bản thân. Đẳng cấp là đây. Bệnh tự luyến của cô ngày càng nặng a.
Nhưng có một cơ hội khác để trêu cô, hắn nhanh chợp lấy
-Em có nói quá không, số người trong phòng này mà đếm trên đầu ngón tay sao?
Đoạn hắn lia tia nhìn khắp quán, không gian không lớn nhưng số người ở đây cũng chẳng ít, phải hơn ba mươi người chứ chẳng chơi. Quay sang trao nụ cười đắc trí.
-Anh...- Cô khó chịu, chân mày nhíu lại, ánh nhìn bằng viên đạn vô tình rọi thẳng vào mắt hắn.
Giả vờ giận dỗi quay ra phía trước, di chuyển cơ thể của mình về sát phía đầu ghế đằng này, giữ khoảng cách. Không thèm nói với hắn câu nào nữa.
Ruột gan hắn được một phen đảo lộn vì cười khi nhìn thấy vẻ mặt trẻ con của cô. Hắn nhích lại gần, cô cũng vì thế di chuyển ra xa, hắn tiến lại một bước, cô lui một bước, cơ thể cô chạm vào thành ghế không thể di chuyển, chẳng thể làm gì ngoài ngồi yên cho hắn tiến sát lại.
-Xem vẻ mặt em kìa, thật là trẻ con – Tay hắn cưng nựng mũi cô – Tại hạ xin lỗi vì làm cô nương giận, tại hạ phải rất vinh dự...vinh dự khi nghe tiếng đàn của cô nương, cô nương tha lỗi cho tại hạ nhé.
Hai tay hắn chụm vào nhau y như phim kiếm hiệp Trung Quốc mà xin lỗi.
Cô nhẹ cốc đầu hắn, môi vẽ hình vòng cung nở nụ cười gian xảo, đắc chí.
-Anh bị lừa nhé, em chỉ giả vờ thôi.
-Hôm nay em toàn cho anh bất ngờ thôi
Hắn tiếp tục lấy tay vòng qua eo cô, kéo cô sát lại gần hắn, tay còn lại nâng cằm cô lên, nói khẽ
-Anh cũng phải có bất ngờ dành cho em chứ
Hắn kề sát mặt mình lại gần mặt cô, khoảng cách ngày càng gần. Cô nhắm mắt lại, đón nhận nụ hôn của hắn.
..
..
..
Khoảng cách gần như bằng không
..
...
..
..
..
Các ngón tay ôm eo của hắn, di chuyển nhịp nhàng, chạm liên tục, nhanh dần vào vùng da nhạy cảm, cô mở mắt, cố gắng gỡ tay nhưng hắn cứ thế chạm nhanh, liên tục không ngừng nghỉ, cô la toáng lên
-Mau bỏ tay ra – Cô nhịn cười trừng mắt với hắn
-Không bỏ. Bất ngờ không? – Hắn vẫn liên tục thực hiện hành động của mình
Quá giới hạn, giọng cười của cô vang dội cả góc phòng. Gỡ tay xích người ra khỏi hắn, thế nhưng tay này cô vừa gỡ thì tay kia của hắn lại liên tục chạm vào.
-Em biết lỗi rồi. Anh đừng làm vậy nữa. Em sẽ chết đó – Mắt tội nghiệp nhìn hắnKhông bỏ, anh sẽ cho em chừa vì dám lừa anh.
Mặc dù năn nỉ, van xin nhưng hắn vẫn không buông tha, tay hắn tiếp tục cù loét, cô liên tục cười, tay đánh liên tục vào tay hắn nhưng vô ích thôi, miệng không ngừng buông lời dụ dỗ.
Chỉ mới 30 giây trôi qua nhưng cô cảm giác như hàng thế kỷ, sắp chết đến nơi rồi, ruột đau quặng thắt, mồ hôi túa ra. Thật khó chịu. Bỗng đầu cô loé sáng một ý tưởng.
Thu chân về, chuẩn bị tư thế
Rầm – Hắn được bay tự do
Dùng hết sức tập trung, cô dùng chân, đá hắn văng ra khỏi ghế. Giây phút hiếm hoi cô được thoải mái. Thật dễ chịu.
Bị đá văng ra ngoài, mông chạm đất, đau ê ẩm, nhưng vẫn chưa muốn dừng lại, càng làm hắn thêm hứng thú, kích thích a~~~, tiến về phía cô đang nhìn hắn bằng ánh mắt dè chừng, một chút nữa thôi hắn sẽ ở ngay bên cạnh, giở trò, cô giơ tay ngăn cản
-Nè, không được đến gần
Bỏ qua sự can ngăn của cô, hắn gạt tay không ngừng bước tới, khuôn mặt thoáng giận yêu vì bị cô hành hạ.
-Em vừa làm cái gì đó? Dám đá anh sao? – Đoạn khuôn mặt hắn gian tà tiến tới.
Biết là có chuyện, cô toan đứng dậy, chạy thật nhanh, hắn nhào tới, ghì chặt lấy cô, hất mạnh người cô xuống ghế.
-Để xem em còn cách gì làm anh dừng lại?
Khuôn mặt hắn, thoả mãn tuyệt đối, ánh mắt đó, haizz, cô thở dài, thầm than cho số phận nghiệt ngã của mình, thật là gian ác nha, sao cứ dùng cái chiêu này mãi vậy. Chưa kịp suy nghĩ gì, thì ôi cảm giác khó chịu tràn dọc sống lưng, ồ ạt và tăng dần cực độ lại tới, hai tay cô đánh liên tục vào tay hắn, nhanh nhẹn lách tay và tiếp tục. Mắt nhìn chằm chằm vào sự chịu đựng của cô mà tâm tình hắn rộn ràng. Cô cũng chẳng vừa định dùng chiêu vừa nãy thì giờ cô mới phát hiện ra. Chân hắn đã kiềm chặt chân cô từ bao giờ.
-Ông trời ơi, giết tôi đi – Cô la hét trong bụng
Tiếng cười của cô không ngừng vang inh ỏi.
Nhưng cô là ai chứ, dễ dàng chịu đựng vậy sao? Rất nhanh sau đó, chỉ trong mấy giây cái đầu tinh ranh của cô chứa biết bao thứ trong đó đã sáng lên một ý tưởng nữa. Cô không đánh, không tháo, không gở tay hắn, không năn nỉ, cố gắng nén cười trong vài giây, tiến lại gần hắn, tuy có chút bất ngờ vì hành động của cô nhưng hắn vẫn không từ bỏ, tay vẫn tiếp tục làm nhiệm vụ, quyết định hy sinh nụ hôn của mình để đổi lấy mạng sống, cũng không hẳn là mạng sống nhưng cười như thế này cô cảm thấy rất mệt mỏi, ruột gan cồn cào, khó chịu vô cùng. Chỉ có như vậy mới mong tên này dừng hẳn hành động của mình.
Khoảng cách ngày càng gần, như biết được mục đích của cô hắn lùi lại, cô tiến tới, đã nhịn cười vài giây rồi, nếu không nhanh e rằng kế hoạch sẽ tan tành vì cười mất. Phóng thật nhanh về phía đó. Hắn biết được lách người né tránh thật nhanh.
Phịch
Vô dụng thôi, vẫn là cô nhanh nhẹn
Người cô nằm trên người hắn, môi cô chạm vào môi hắn, bất động, đứng yên vài giây, trừng mắt nhìn, tay hắn cũng đơ ra, đến khi hắn nhận thức được cô hôn mình, chuẩn bị đáp trả thì cô đẩy hắn ra một cách phũ phàng.
Lùi cách xa hắn nhất, than thở
-Anh có biết em cười mệt lắm không? Cô mệt mỏi, tay khẽ lau mồ hôi đọng lại trên trán vì trận cười hắn mang lại, người tựa vào ghế, mắt nhắm nghiền, thả hồn vào không gian thoải mái, tim nhịp nhàng trở lại.
Khuôn mặt gian tà của hắn tiến lại gần cô
-Cười mệt sao? Vậy thì hôn chắc không mệt đâu nhỉ?
Cô bất ngờ mở mắt nhưng môi hắn đã chạm vào môi cô.
..
..
..
Bước chân vô thức di chuyển trên con đường nô nức người, thời gian vẫn chầm chậm trôi nhưng nỗi nhớ trong anh vẫn chưa dừng lại, phải kiềm nén, phải dằn lòng, phải luôn lý trí Hakuba mới có thể không đến những nơi chất chứa đầy tình cảm, đầy ấp kỷ niệm của hai người.
Hakuba
Một thằng đàn ông đốn mạt, tồi tệ, có vợ xinh, vợ đẹp, có gia đình, có tổ ấm nhưng không thể nào ngăn cản con tim thao thức vì cô, mong mỏi nhớ thương cô. Đã bao lâu rồi nhưng nổi nhớ này, tình yêu này chẳng thể vơi đi, chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà nén vào trong.
Bất ngờ khi đôi chân đã đưa mình đến phòng trà ngày xưa hai người hay lui tới, bất chợt ký ức về ngày xưa lại liên tục ùa về, tiếng đàn của cô, nụ cười toả sáng của cô, nét mặt giận dỗi của cô không hẹn mà xuất hiện trong đầu Hakuba, bất giác môi vẽ hình vòng cung. Như chợt tỉnh, thu lại nụ cười, khẽ thở dài, đã đến rồi, anh cũng không muốn vô tình rời đi, ngắm nhìn mọi vật ôn lại kỷ niệm cũng tốt, nhớ để mà quên.
Khẽ rời mắt khỏi tấm bảng hiệu, chân từ từ di chuyển về phía cửa, tay nắm cửa, đẩy bước vào, bất động, mắt hướng về cô gái mỉm cười vui vẻ, chạy vụt lên cây piano ngày xưa thúc ép, dụ dỗ, năn nỉ cô bước lên. Đoạn Hakuba lia theo ánh mắt cô, thân ảnh chàng trai chẳng hề xa lạ đối với anh, cô đang mỉm cười, đang lướt từng phím đàn vì hắn, giám đốc tập đoàn Kudo, chỉ với lần gặp ấy anh đã có linh cảm hắn sẽ giúp cô từ bỏ tình cảm này, hắn sẽ mang lại hạnh phúc cho cô. Khó chịu đến vậy sao?
Em chỉ chơi đàn cho những người yêu thương, quan trọng nhất nghe thôi
Lời nói trong quá khứ vang lên, lời khẳng định chắc nịnh cô từng nói, đã chẳng là gì?, kể cả anh. Tất cả đối với cô bây giờ, là người con trai kia, người thay anh mang hạnh phúc, mang tiếng cười cho cô, người cùng cô đùa giỡn, người sẽ hưởng ứng theo những trò đùa tinh nghịch, trẻ con của cô, người có thể làm cô giận dỗi vì những lời trêu chọc, người có thể mang lại sự sống mới cho cô, kể cả sự bế tắt, tất cả.........là hắn
Kết thúc thật rồi!
Người con gái anh yêu bằng cả tấm lòng, người con gái đầu tiên anh trao tình cảm chân thành, cảm giác hạnh phúc, ngọt ngào như vẫn còn đây, nhưng cô đã mãi xa, xa tầm nhìn, xa cả tầm với, cô đang ở trước đây nhưng chẳng có can đảm mà chào hỏi. Tình cảm của cô, là thuốc phiện sao? Thế tại sao anh không thể từ bỏ, không thể lãng quên. Ký ức tình đầu mong manh, vỡ vụn như thuỷ tinh ấy nên cất giấu, nên xoá nhoà thì hơn? Tất cả đã trở về nơi bắt đầu, nơi anh và cô chỉ có thể là bạn.
Hắn tiến lại gần cô, chạm môi
Buông tay, khẽ bước quay đi.
----------------------
Sau một vài giây cảm nhận, hắn bật dậy, ánh mắt sắt bén, ra lệnh
-Bỏ tay ra
Cô lắc đầu trong khi tay hai tay che kín miệng mình lại
Phải cô đã sớm phát hiện ra kế hoạch của hắn nên ngay khoảnh khắc quyết định cô đã lấy tay che kín miệng. Xét về độ tinh ranh và gian mãnh cô thực sự đệ nhất nha. Theo nhận xét của hắn thì cô thực sự gian xảo, đi với cô đầu óc hắn phải hoạt động hết công suất để tìm cách đối phó với những trò đùa tinh nghịch của cô, kể cả làm việc hắn cũng không tốn nhiều chất xám đến vậy.
-Em có bỏ ra không?
Cô vẫn tiếp tục lắc đầu, lùi lùi về sau nhưng đã giới hạn rồi, tay vẫn không buông ra.
-Để xem em cứng đầu đến khi nào.
Hắn đưa hai tay sử dụng lại chiêu lúc nãy.
Cô nhanh nhẹn chộp tay hắn lại, nghiêm túc, luyên huyên một tràng.
-Ngài Kudo Shinichi, theo luật tố tụng hình sự năm 2015, ngài đang làm tổn hại thân thể, sức khoẻ, danh dự, nhân phẩm, tự trọng của bạn gái ngài. Theo bộ luật ngài sẽ bị cấm túc một tuần, không được gặp mặt, nói chuyện tiếp xúc, đi chơi với bạn gái. Thay mặt quan toà, hình phạt được áp dụng ngay hôm nay.
Lời nói có trầm, có bổng, có cứng rắn, có uy quyền, có mạnh mẽ, có dứt khoát của cô vang lên, hiện thân của người thực thi pháp luật, nói chuyên ngành của cô là luật sư cũng không quá khó để tin.
Bốp
Cô nắm lấy tay hắn, lấy tay cô vỗ lên, âm thanh vang trời thay cho cách tuyên án thường thấy ở toà án. Mặt lộ rõ thoải mái, mãn nguyện. Cười lớn trong bụng.
Hắn ngơ ngác nhìn, không hiểu sao cô lại có thể suy nghĩ ra nhiều trêu trò thế kia chứ. Cái này có được gọi là "Tài năng có hạn mà thủ đoạn vô biên" không?
Uh..thì...cứ cho là có chút tài năng đi nhưng thủ đoạn của cô thực sự không thể lường trước được điều gí, quá vô biên luôn ấy chứ.
Hắn thôi ngơ ngác, hắng giọng
-Chậc...vậy vừa nãy ai dám tổn hại long thể của tôi chứ, thưa quý cô?
-Đó là tự vệ chính đáng không có tội – Cô gân cổ cãi lại
-Nhưng mà bộ luật quý cô vừa nói, ban hành lúc nào vậy nhỉ? Sao tôi không biết?Vừa mới ban hành bởi hành động không đứng đắn của ngài, người có tội không được quyền lên tiếng.
-Ngài có quyền biện hộ nhưng phải qua thời hạn chịu tội lời nói của ngài mới được xem xét. Không bàn cãi – Cô lại phát ra một tràng luật lệ mà mình vừa suy nghĩ trong đầu cùng với cái phắc tay
Đoạn cô ghé sát vào tai hắn, nói thì thầm
-Bộ luật mang tên Ran Mori, chỉ áp dụng cho ngài Kudo mưu mô xảo quyệt thôi
Sau đó cô quay về vị trí cũ, giữ đủ khoảng cách an toàn nhìn hắn châm biếm, thách thức. Qua quá trình tiếp xúc với tên này, cô cũng có một vài kinh nghiệm xương máu được rút ra, hắn nói cô gian xảo ư? Xời, đừng vì vẻ ngoài đẹp trai, phong độ của hắn mà đánh lừa, hắn cũng chả vừa đâu nhé, có khi nào dễ dàng bỏ qua cho cô đâu, không phải luôn tìm cách trả đũa của sao?
Ông tám lượng, bà nữa cân thôi
Tốt nhất là cô nên tránh xa hắn, không nên ở lại nếu không nhanh chóng sau đó hắn cũng sẽ nghĩ ra một cách gì đó đối phó với bộ luật cô vừa nói thôi. Tẩu vi thượng sách
-Anh ở lại thực hiện hình phạt đi nhé, em về trước.
Nói đoạn cô chạy vụt đi thật nhanh, bỏ hắn ở phía sau
-----------------
Lộp cộp! Lộp cộp
Tiếng bước chân gấp gáp vang lên.
Lộp cộp! Lộp cộp
Tiếng bước chân gấp gáp theo sau.
Dùng hết sức bình sinh, cô bước đi thật nhanh, người ở phía sau cũng nhanh chóng đi theo phía sau.
Lộp cộp
Im lặng
..
Lộp cộp
Im lặng
..
Lộp cộp
Im lặng
..
..
Lại lộp cộp
Lại im lặng
..
..
..
Khó chịu, dừng hẳn lại, quay sang người phía sau.
-Ngài Kudo Shinichi, ngài đang có ý định chống lại luật pháp phải không?
-Tôi bị tội gì thưa quý cô? – Hắn trưng vẻ mặt ngây thơ, vô tội của mình mà nói
-Ngài vừa bị toà án tối cao tuyên án, không được gặp bạn gái trong một tuần.
-Hình như quý cô đã bỏ sót một bộ luật vừa được ban hành
-Lời nói của ngài sẽ được xem xét sau một tuần nữa
Không quan tâm đến lý lẽ ngang ngược của cô, hắn vẫn khăng khăng nói tiếp.
-Theo bộ luật tình cảm năm 2015, bạn trai không được phép bỏ về khi bạn gái giận dỗi và bạn trai phải có nhiệm vụ đưa bạn gái về nhà an toàn. Quý ngài đây chỉ thực hiện theo đúng pháp luật thôi quý cô à!
-Bịp bợm, từ khi nào mà có pháp luật cứng nhắc lại có bộ luật tình cảm sến súa vậy chứ?
-Bộ luật được ban hành bởi quý ngài đẹp trai, phong độ Kudo Shinichi, chỉ được áp dụng cho người tình bé nhỏ của ngài ấy
Rất nhanh sau đó, hắn bay sang vòng tay qua vai cô, ghì chặt mà mỉm cười thoả mãn.
Cô đẩy hắn ra, giọng rõ châm biếm "Đồ láu cá".
Hắn mỉm cười xoay người cô, ôm chặt, Ran không nói gì chỉ khẽ đấm yêu vài cái trên lưng hắn. Cũng đưa tay ôm chặt.
Cô nhìn xa xăm bỗng dưng bất ngờ, gấp gáp nói với hắn "Shinichi, anh có quen cô ấy không? – Cô chỉ tay về phía sau hắn
-Cô nào?
-Cô gái ở phía sau anh ấy, cô ta cứ nhìn anh suốt.
-Chắc là một người nào đó tương tư anh ấy mà
Lại mặt dày tự tin quá mức dù vậy, hắn vẫn tò mò quay đầu về phía sau.
Trong một giây hắn biết mình bị sập bẫy và nhanh trở về hướng ban đầu hét lớn vào người con gái đang vụt chạy thật nhanh phía trước
-Ran Mori, đứng lại!
Hắn bay như tên đuổi theo, tiếng bước chân dồn dập, vội vã vang lên trong đêm tối, thân thủ của cô không hề tệ, tốc độ chạy cũng khá nhanh nhưng mà chân dài vẫn có lợi hơn, một bước chạy của hắn gấp đôi bước chạy của cô a~, khoảng cách ngày càng thu hẹp dần, cô ngoảnh lại phía sau dò xét, chỉ còn một đoạn nhỏ nữa thôi hắn sẽ đuổi kịp, sức cô cũng không còn đủ để chạy nhanh như ban đầu nữa, đôi đồng tử vui mừng khi nhìn thấy con hẻm nhỏ tương đối khuất phía trước, chọn thời điểm thích hợp, nhanh nhẹn lách vào, rất nhanh sau đó ở phía ngoài, thân ảnh hắn chạy vụt qua nơi cô đang ẩn nấp.
Đợi một lúc. Thở phào nhẹ nhõm, âm thầm, cẩn thận, không tạo ra tiếng động thập thò bước ra, kiểm tra hướng hắn chạy đi. Hoàn toàn biến mất, lòng có chút khen ngợi tốc độ của hắn, chưa được một phút trôi qua mà đã khuất hẳn trên con đường dài xa tít mịt mù.
Tuy vậy, với khả năng của tên này, không loại trừ khả năng hắn lẩn trốn gần đây, tiếp tục đi thật nhanh về phía ngược lại.
Hắn âm thầm nấp phía sau tấm poster quảng cáo to lớn, một khe hở nho nhỏ đủ để quan sát con hẻm hắn nghi ngờ, cô từ từ bước ra, lòng vui như trẩy hội...Để xem ai gian ảo hơn ai?
Hắn vụt chạy về phía cô tóm lấy.
Cảm nhận được có tiếng bước chân phía sau, ngày càng nhanh dần và dồn dã, cô quay đầu và ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh nhưng số phận của cô được định sẵn có thành kiến với đấng tối cao, chẳng để ý phía trước, cô đâm sầm vào một người đi đường.
Chẳng ngẩn mặt lên xem người đó như thế nào, không kịp xin lỗi và bật dậy trong vòng một nốt nhạc chạy tiếp.
Chân dài thực sự có lợi a~, chỉ với mấy giây ngắn ngủi không chạy, hắn đã đuổi kịp, ngay lúc cô định cất bước chạy đầu tiên, hắn đã bay ngay đến và ôm chặt lấy eo, nhấc bỗng thân người cô. Nhìn chăm chăm vào cơ thể đang bướng bỉnh vùng vẫy mà nói
-Bắt được rồi nhé, em đừng mong mà trốn khỏi.
Chân cô liên tục đá mạnh, đạp sâu vào không khí, tay không ngừng đánh đánh, gở gở tay hắn, sau đó thôi hành động kia, lại suy nghĩ ra một cách, dùng hết sự dịu dàng nữ tính có trong người, ánh mắt cún con tội nghiệp nhìn hắn chớp chớp nũng nịu, giọng ngọt ngào
-Thả em ra đi, thả em ra nha.
Tiếp tục chớp chớp, dụ dỗ
Ai kia mặt dày dùng "Mỹ nhân kế" mà năn nỉ hắn, tay không ngừng lay lay tay áo hắn, thế nhưng ai đó cũng biết tất tần tật kế hoạch, mỉm cười khoái chí vì thái độ, bộ dạng dễ thương của cô.
Ánh mắt hắn vô hồn, bị ánh nhìn của cô hút vào, ai kia mừng lớn trong bụng, ai kia từ từ nhẹ nhàng hạ cánh tay xuống, ai kia thầm cầu mong trong bụng
Một tý một tý nữa thôi, nhanh lên, nhanh lên. Á...chân chạm đất rồi
Người nào đó lòng vui như hội vì lế hoạch của mình. Rất hạnh phúc nha
Thế nhưng vừa giây phút đó mắt hắn trở nên gian xảo lạ kỳ, hất mạnh cô trên tay, trở về tư thế ban đầu
-Định dùng khuôn mặt này lừa anh sao? Không thả - Giọng hắn ngân dài, đáng ghét.
Thất vọng tràn trề, tên này là gì vậy, không thả thì thôi còn giả vờ.....Aida.....Cô tức giận, hét lớn vào mặt hắn ra lệnh
-Mau thả bổn cô nương đây ra, không thì đừng trách?
-Không thả, không thả - Hắn nói thật chậm, tự đắc, khoái chí, thách thức nhìn cô dạng khó chịu, tức giận của cô.
Rất nhanh sau đó, giọng hét thất thanh vang lên
-Bới người ta, bới người ta, có người...........Um...um
Lời nói chưa kịp hét hết hắn đã nhanh lấy tay bịt chặt miệng cô, gian manh, thật gian manh nha, định hét lên với mọi người để thoát khỏi hắn sao, hắn cũng không ngu dại gì để cô thực hiện kế hoạch của mình, bỗng tay hắn có cảm giác mát lạnh, hiểu ra mọi chuyện, hắn thách thức
-Nè, cắn đi, cắn đi – Hắn nhìn cô cười "hiền", tay hắn cố đè sát miệng, không chừa một khoảng để cô thực hiện thủ đoạn của mình, bất lực cô thôi hành động chỉ hận không thể đánh, không thể cắn, không thể xé, không thể giết, không thể phanh thây hắn ra trăm mãnh.
-Game over nhé, quý cô xảo quyệt!
Hắn buông tay khỏi miệng, tức giận nhìn hắn buông ra một câu giận dỗi
-Đồ gian manh, xảo trá, bạo lực, không thương bạn gái.
Quay phắt sang chỗ khác.
-Như vầy có được gọi là thương không?
Đoạn hắn dùng một tay véo chặt má cô mà cưng chiều, mà nâng niu thật mạnh, cô bực bội hét lên
-Mau bỏ tay ra, tên kia.
Người con gái nhăn mặt khó chịu, cố hét ra lệnh người con trai bỏ tay ra thế nhưng càng hét chàng trai càng nựng nịu, véo thương vào má liên tục, cười thoả mãn, không hề để mắt tới người thứ ba đang hiện diện, là nạn nhân cô va phải lúc nãy, chưa kịp rời đi còn phải vô tình được xem phim kiếm hiệp kiêm hài lãng mạn của hai người lạ mà quen này, cơ mặt anh ta co lại, lộ rõ vẻ khó chịu, ánh mắt sâu thẫm, có chút buồn bã.
Cô bực tên này kinh khủng, đã biết cô không thích mà cứ ghẹo liên tục. Tức chết cô mà...Đồ đáng ghét, đồ đáng ghét. Bất lực không thể làm gì, cô xịu mặt như chú mèo con lầm lỗi, trông rất tội, bơ luôn hành động của hắn.
Hắn nhìn biểu hiện của cô thật kỹ, ngẩn mặt lên, cười thoả mãn, vui vẻ, chợt hình ảnh người con trai đang nhìn chăm chăm vào hình tượng của hai người, hắn nhìn xuống, cô đang bị nhấc bổng bởi bàn tay của hắn, tay hắn liên tục ghẹo vào má, tư thế rất ư là bất bình thường, nhẹ nhàng thả cô xuống, lấy lại phong độ của một giám đốc lạnh lùng.
Tranh thủ cơ hội, cô véo vào người hắn một phát thật mạnh. Cảm giác đau vừa tràn tới, hắn nghiến răng, gồng mình kìm nén để không hét lên, nhanh tay chợp lấy tay cô, không quên liếc xéo một cái, khẽ lấy tay xoa xoa, mắt nhìn thẳng về trước. Cười trừ lên tiếng
-Chào anh, Saguru!
Saguru! Cô bất ngờ quay lại, thân ảnh quen thuộc hiện diện trước mắt, người con trai cô từng yêu hơn cả mạng sống, hơn cả thứ gì trên đời đang ở trước mắt đây.....nhưng đã là quá khứ, anh đã có gia đình, có hạnh phúc và cô cũng vậy, đã có hắn, có niềm vui của riêng mình. Hạnh phúc cho tất cả. Nhưng ánh mắt sâu thẫm, buồn bã kia nhìn cô là gì? Dù là gì đối với cô cũng không quan tâm, đối với cô những gì thuộc về anh đã chẳng quan trọng. Anh chỉ như một người bạn không hơn không kém. Lời nói của Hakuba kéo cô về thực tại
-Chào anh, Kudo! – Hakuba lịch sự.
Như nhớ ra, anh là nạn nhân của cuộc va chạm lúc nãy, cô khẽ nói
-Thành thật xin lỗi, vì không cẩn thận đã va phải anh, anh không sao chứ?
Câu nói xin lỗi của cô vang dội bên tai, anh và cô đã trở nên xa lạ thế sao, thời gian sáu năm quá đủ để anh hiểu tính cách của cô, chưa một lần nào cô nói chuyện đối xử với anh theo cách này, e dè, kiểu cách, thực sự khiến người ta khó chịu và không quen. Cảm giác này, anh chưa từng nghĩ sẽ trải qua, là như vậy sao, hụt hẫng, đau lòng đến thế, Hakuba đang bị trừng phạt vì chính cảm xúc do mình dựng nên, siết chặt cõi lòng, bóp nát con tim đang ngày một mòn mỏi, ngày một yếu dần vì tình yêu, nỗi nhớ không bao giờ trở lại.
Kìm nén sự dao động, Hakuba lên tiếng sau câu hỏi của cô
-Tôi không sao
Thoáng vài giây nào đó, ánh mắt thắc mắc, khó hiểu của Hakuba nhìn tay hắn đang nắm tay cô, tuy chỉ là ánh nhìn thoáng qua nhưng cả cô, cả hắn cũng không ngu ngốc mà không hiểu ý nghĩa của tia nhìn đó, hắn không hành động gì, chờ phản ứng từ cô.
Đoạn cô giật mạnh tay khỏi tay hắn, mặt hắn tối sầm, đanh lại khó chịu vì thái độ này của cô, quen hắn nhưng lại không muốn cho tình cũ biết sao? Hắn cười chua chát. Thế nhưng cơ thể hắn lại có một cảm giác khác tràn tới, là ấm áp, là hạnh phúc khi cô ở cạnh đang nhích lại gần, đưa một tay vòng qua người hắn, ngẩn mặt mỉm cười, hắn không quên dùng tay nắm chặt tay cô đang yên vị trên người hắn, hai ánh mắt thấm thiết tình cảm nhìn nhau, không một lời giải thích, chỉ có hành động nói lên tất cả, chỉ cần như vậy thôi cũng quá đủ để khẳng định với tất cả mọi người hay ít nhất trong trường hợp này là Hakuba, họ thuộc về nhau.
---------------------
Bao nhiêu bọc dực, khó chịu, giận dỗi đều đã đi xa mãi khi hai người gặp được Hakuba. Hết giận là thế như ai kia vẫn thích giữ sĩ diện của bản thân, giả vờ lạnh nhạt mà bước đi, nhưng đối với hắn chẳng hề hấng chi cả vẫn tiếp tục đi bước theo phía sau với ánh mắt chẳng có chuyện gì, một lúc tiếng một người con trai văng vẳng vang lên
-Nè
..
-Nè
..
-Ran
..
-Ran
..
-Em sao vậy?
..
-Trả lời đi chứ?
..
-Nè
..
-Nè
..
Một người mỉm cười trong bụng vì thái độ của ai kia, một người lo lắng đi theo với gọi, năn nỉ, một chút buồn bã vì thái độ mặt lạnh của người nào đó
..
Vẫn kiên trì
..
-Nè
..
Im lặng
..
Hắn không gọi cô, lời nói cứ văng vẳng bên tai, ai nói hắn lạnh lùng đâu chứ, lạnh lùng mà thế cơ đấy? Hết trêu chọc cô, giờ lại huyên thuyên bên tai suốt. Thật mệt mỏi. Giả vờ bực bội, ánh mắt sắc bén nhìn hắn, phán một câu
-Em vẫn còn giận đấy?
-Vậy vừa nãy ai đưa tay ôm anh thế, còn nhìn bằng ánh mắt thắm thiết nữa?
Thật là, cô ngại ngùng tìm lời nói lấp liếm, thế nhưng bao nhiêu lý lẽ, lập luận thường ngày của cô bay đâu mất, chẳng thể nói được gì, chỉ úp úng vài chữ
-Uh...thì...uh...thì........Uh..thì....Uh..thì cái gì nhỉ? – Hắn lặp lại trêu, không quên bồi thêm – Uh..thì...sự thật là em đã hết giận anh rồi, còn giả vờ
Kèm theo sau là nụ cười 'hiền' mười phần có chín phần châm biếm trong đó.
Ngượng chín mặt, bỏ mặt, bước đi.
Bỏ qua gọng điệu đùa giỡn, trêu chọc, hắn đi bên, quan tâm cô
-Em không khó chịu chứ?
Hai người vẫn tiếp tục bước đi, cô hỏi lại
-Chuyện gì?
-Chuyện em gặp lại Hakuba.
Cô dừng lại, quay sang hắn, nhìn chăm chăm
-Bao nhiêu đó không đủ để anh nhận ra tất cả sao?
Hắn lắc đầu, bồi thêm
-Không phải, anh muốn biết những gì em cảm nhận được?
Cô khẽ lắc đầu, nhìn thẳng vào hắn mà nói
-Không còn cảm giác gì cả
Đoạn cô nắm lấy tay hắn, mắt không rời khỏi bàn tay đang nắm chặt mà nhẹ giọng
-Chỉ cần nắm lấy tay anh, mọi người đều không quan trọng.
Ngẩn mặt lên ngước nhìn. Hắn cười lớn trong lòng, nhưng mà không khí này thật khiến hắn không quen, mọi khi cô chỉ tìm cách trêu chọc, đùa giỡn với hắn thôi, ít khi tình cảm như thế này. Chợt hắn lên tiếng phá tan không khí yên tĩnh, giọng nói cũng tình cảm không kém
-Cám ơn em, vì tất cả.
Hắn nắm lấy tay cô, song song bước đi, chợt nhớ đến cuộc va chạm vừa nãy, hắn lên tiếng hỏi.
-Vừa nãy em ngã không sao chứ?
-Tác phẩm của anh đây – Dừng lại, cô chìa tay lòng bàn tay trầy xước về phía hắn, giọng nói đã có phần tinh nghịch trở lại.
Hắn cầm lấy bàn tay, ánh mắt xót xa nhìn những vệt máu dài li ti hiện diện, sau đó cẩn thận lướt nhẹ phủ bụi trên vết xước, khẽ trách
-Sao em lại bất cẩn vậy chứ?
-Chẳng phải như vầy thì sẽ được anh quan tâm, lo lắng hơn sao?
Nhìn khuôn mặt lộ rõ hạnh phúc, vui vẻ của cô mà trêu
-Yêu anh đến thế cơ à
-Không thích thì thôi
Giận dỗi giật mạnh tay lại, chân bước nhanh
-Nếu em muốn ngày nào, lúc nào anh cũng sẵn sàng quan tâm em như vậy
Bước nhanh theo sau, giật mạnh tay cô nắm chặt, khẽ đặt lên đó một nụ hôn và quàng tay qua vai cô bước đi đều đều.
..
..
..
..
Hakuba nhìn thân ảnh hai người hạnh phúc, cười nói vui vẻ bước đi, tự nghĩ về hạnh phúc, niềm vui của bản thân, chẳng phải anh cũng có khoảng thời gian như thế, vẫn tưởng có thể nắm lấy tay cô, vẫn tưởng có thể vượt qua sự khó khăn của hoàn cảnh nhưng không, anh đã bất chấp hy sinh cô, hy sinh hạnh phúc của mình, của cả ba người để đạt được mục đích, để có cuộc sống giàu sang, biết trách ai đây, khi tất cả đều có sự lựa chọn riêng, chính anh đã chấp nhận bước đi như thế này thì không thể đổ lỗi cho bất cứ ai, có chăng người có lỗi nhiều nhất vẫn là thằng đàn ông khốn nạn như anh. Đã là sự lựa chọn thì mãi mãi không thể thay đổi.....!!!
Dù có trăm lần, ngàn lần dối lòng thì sự thật cô đã không còn chút tình cảm nào với anh, sợi dây đó, tính vật định tình đầu tiên anh nắm lấy tay cô, đã không còn. Tất cả, sáu năm được gói gọn trong hai từ "kết thúc". Lý trí luôn mong muốn cô có thể quên anh, có thể tìm được tình yêu, bờ bến mới nhưng giờ đây, tất cả đã xảy ra, đã rành rành trước mắt nhưng con tim anh, đau đớn, không đành sao?
Thật ngớ ngẩn
Ít kỷ đến thế là cùng
Mỉm cười xót xa, quay lưng về phía đối diện bước đi
End Chương 16
--------------------------------------------------
-Em làm cái gì vậy hả? Mau tỉnh lại mau. Em còn nằm đó, anh sẽ bỏ mặc em.
-Tỉnh lại đi mà bà xã, xin em đấy.
-Anh đang làm gì vậy? Lúc cô ấy còn bên cạnh anh chỉ lo tơ tưởng đến người con gái khác, giờ thì khóc lóc, van xin, như xót xa lắm. Anh diễn cho ai xem.
Đây chẳng phải là kết cục anh mong muốn sao? Dù gì thì anh cũng đâu yêu cô ấy, giải thoát chẳng phải tốt cho hai người sao? Anh đi tìm hạnh phúc của anh, cô ấy vui vẻ lên thiên đàng, không phải đau khổ vì sự ích kỷ của anh.
-Việc mà em nói là được tên đó ôm sao
-Anh đang ghen sao?
-Tốt bụng thì ít mà gian xảo thì nhiều
-Nè, em thấy cái này bao giờ chưa?
-Cái này được gọi là "Viên kẹo hạnh phúc".
-Xem anh kìa, nói dối không biết chớp mắt. Khâm phục, khâm phục a~~~~
-Nếu ăn vào em thực sự hạnh phúc thì không được giận anh nữa. Dám thử không?
-Đồ ba xạo, đồ biến thái, đồ xảo quyệt
-Có lẽ mình nên tạo ra truyền thuyết về viên kẹo này
-Em thấy sao?
-Truyền thuyết đúng chứ
-Cô đã có thai được 5 tuần
-Xin lỗi anh
Tôi với ngài chỉ cộng sinh. Hai bên cùng có lợi.
Bọn họ không tầm thường như ngài nghĩ. Nếu ngài không hành động, cô ấy sẽ sẽ dao động trước cử chỉ quan tâm, yêu thương của Shinichi. Sớm thôi.
Vậy ra rất cực cho cô em nhỉ? Phải tìm mọi cách kể cả bán rẻ nhân cách để giành giựt tình yêu
Đi đi...Tôi có cách của tôi, chẳng cần lòng tốt của cô em. Đi mà tìm thằng khác chịu giúp cô.
Thủ đoạn khá thông minh đấy, nhưng anh chỉ thích mì ăn liền thôi cô em à
Anh có thể giúp em
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top