[LongFic] Tìm Thấy [Jeti] [Chap 2/1]
Chap 2/1
Trong con người của Fany lúc nào cũng tràn đầy năng lượng và lòng nhiệt huyết của một cô gái trẻ. Thói quen tập thể dục mỗi sáng cũng là một phần nhỏ giúp cô có được những điều ấy, thế nên không ngày nào mà cô bỏ tập, nó giống như việc cô sẽ không thể làm bất cứ điều gì cho một ngày mới. Nhưng buổi sáng hôm nay, việc tập thể dục có phần thay đổi. Cô phải đi qua đi lại, thâm chí chạy luôn mấy chục vòng trong căn phòng này, cảm thấy thật ngột ngạt và khó chịu khi ko được hít thở cái không khí bên ngoài. Do tình thế bắt buộc mà cô đành phải lặng lẽ tập thể dục ở đây, cũng bởi nguyên nhân là cánh cửa ra vào ở dưới nhà đã bị khóa và chưa có ai mở nó ra cho cô mặc dù cô đã gọi họ đến khô cả cổ. Nhưng bù lại một phần vì mấy hôm vừa rồi Fany chỉ biết ôm mấy cái túi vali nặng cồng kềnh đi rong ruổi ngoài đường, tối thì ngủ bụi trên những băng ghế đá ngoài công viên, ko có chăn, nệm êm ái làm cô cũng chẳng có đủ một giấc ngủ ngon. Bay từ Los Angeles đến Hàn Quốc để đi du lịch, ban đầu số tiền của cô đủ cho cả chuyến đi và về, nhưng cũng bởi cái tính nghiện shopping, hic, đặc biệt là đồ màu hồng khiến cô không thể cưỡng lại. Mua cứ mua chẳng còn biết trời đất gì, hay nghĩ đến cái tương lai sẽ ở lại đây làm ăn mày, cô đã bỏ mặc tất cả. Thành ra bây giờ mới tìm đến căn nhà cho thuê này, đến cuối tháng mới trả tiền phòng nên cô đành liều đại.
Ánh sáng Mặt Trời bắt đầu xuyên qua những tấm rèm cửa. Toàn thân của Tiffany bây giờ đã nhễ nhại mồ hôi, khuôn mặt cô lưỡng bóng như vừa mới thoa một lớp kem dày dưỡng thể. Cô chỉ mặc một chiếc áo thun ba lỗ và chiếc quần sooc màu hồng, làm lộ rõ nét đường cong của cơ thể với đôi chân không thể nào chuẩn hơn nữa. Mái tóc ban nãy được túm lại gọn gàng nay rớt xuống lòa xòa hai bên, mồ hôi cũng theo những lọn tóc mà rơi xuống đọng lại một phần trên đôi vai trắng nõn nà.
Fany cuối người gần sát đất để nhặt lại chiếc kẹp mái đã rơi từ lúc nào. Bỗng cánh cửa phòng mở tung, như một luồng không khí bị đè nén bấy lâu bên ngoài bị tràn vào căn phòng đang yên ắng một khoảng lặng . Fany giật mình trố mắt nhìn người đã tự tiện mở cánh cửa ấy, cô chỉ muốn tìm cái lỗ chui vào để che đi cái thân hình thật tệ của cô bây giờ, nó có thể đang bốc mùi. Nhưng không được rồi, vì bây giờ cô phải đối mặt với Sooyeon- người đang đưa đôi mắt sắt như mũi dao chỉa thẳng vào cô.
“ Cô làm cái quái gì trên phòng này thế hả? Nó có phải là nơi của riêng một mình cô đâu chứ! Đây đâu phải là phòng tập thể hình hay là một cái club nào, mà nó là cái phòng cô đang thuê….!!
Fany nãy giờ đứng như bất động, cô sụ mặt như một con cún nhỏ vẻ sợ hãi.
Sooyeon có vẻ cũng nhìn thấy được cái khuôn mặt tội nghiệp đáng thương ấy, nên cô cũng hơi xuống giọng. “ Làm ơn,…. đừng nhảy nhót trên đây,….. vì tôi… còn phải ngủ nữa.”
…
….
“Tớ xin lỗi, tớ thật sự không cố ý” Fany cất tiếng nho nhỏ.
Sooyeon hình như lại không nghe thấy những điều Fany nói vừa rồi. Không phải cô không quan tâm đến những điều lảm nhảm của một cô gái khác như lúc ban đầu Fany đến đây, mà hình như ánh mắt cô đang bị quyến rũ bởi cái sức hút nóng bỏng từ cơ thể của Fany-một cô gái đang đứng bối rối.
Fany vội lấy chiếc khăn ở trên bàn cạnh nơi cô đứng, phủ lên đôi vai. Cô cố làm một sự chú ý khác để đỡ phải đỏ mặt trong lúc này.
…………
“Ò !Huh!!”Sooyeon vs điệu bộ tằng hắng, cô như lấy lại được thể xác của mình vừa bay lơ lửng đâu đó. …………………..Cô bước ra khỏi phòng và trở xuống lầu…
…..
Đeo chiếc túi xách hiệu J.ESTINA lên bờ vài mảnh khảnh của mình, Sooyeon bước ra khỏi cổng, đi bộ ra khỏi con đường nhỏ của căn nhà và như thường lệ cô đón một chuyến xe bus để đến được công ty nơi cô làm cách khoảng 4 cây số.
Chiếc xe bus quen thuộc ngày nào đã đứng sững sờ ngay bên lề đường. Một chuyến xe vào buổi sáng trễ nên cũng không mấy đông người. Điều đó khiến Syeon cảm thấy thoải mái hơn vì không phải chen lấn, xô đẩy. Nhưng đó chỉ là một phần nhỏ, còn lòng cô lại vô cùng đau thắt khi mà quá khứ lúc xưa cứ tràn về trong tâm trí. Chỉ là cánh cửa ra vào của một chuyến xe bus, nhưng sao cô chỉ toàn thấy hình ảnh của người ấy hiển hiện ngay trước mắt. Đã cố gắng lờ đi rất nhiều lần, nhưng sao nó cứ ám ảnh cô mãi, nó khiến con người cô phải sống trong bóng đêm, một khoảng không vô cùng lạnh lẽo với những giọt nước mắt cứ không ngừng rơi. Người cô yêu thương nhất, tin tưởng nhất, trao hết trái tim của mình chỉ để cho riêng họ. Vậy mà họ đã phủ phàng, không biết trân trọng, gạt phắt đi cái món quà quý giá đó, để rồi cô phải ôm nỗi đau khổ một mình trong suốt một năm trời không nhìn thấy ánh sáng.
“An nhon ha se yo!” Sooyeon cuối đầu chào với tất cả mọi người cùng công ty, nhưng đôi môi cô vẫn không thể nào chuyển tiếp thành nụ cười, dù chỉ là cười mỉm với một ai đó. Có lẽ cô đã không thể cười nữa kể từ cái ngày đó…
Flash back
“ An nhon!” Sooyoung-một cô gái tóc ngắn cá tính đầy sự quyến rũ cất lời chào thân thiện với Sooyeon. Đó có thể được coi là nơi tình yêu bắt đầu giữa hai con người họ, nơi cánh cửa ấy, chỗ ngồi ấy của một chuyến xe bus số 09….
…. Và cô cũng cười….
……..
“ Tớ sẽ luôn là bờ vai vững chắc để cậu dựa vào, là đôi tay ấm áp để cậu nắm lấy và bước đi cùng…”
“ Con người cao nghều kia!! Đừng có mà khoác lác và sến như thế chứ!!” Sooyeon bẹo đôi má phúng phính của Sooyoung trêu đùa.
“Yah!” Sooyoung hơi cáu
Một làn gió nhẹ từ đâu thổi tới, nó tinh nghịch làm bay những lọn tóc của Soo. Khiến cho đôi môi mỏng manh của Sooyeon càng thêm thuận lợi để bắt đầu làm việc. Cô hôn ngay lên má của Soo-một nụ hôn bất ngờ nhưng thật nhẹ nhàng.
“ Đừng tưởng chỉ cậu mới biết sến, tớ cũng không kém đâu. Vì tớ yêu cậu, yêu cậu rất nhiều Soo ạ ~~. Hãy luôn đi cùng với tớ đến hết chặng đường phía trước nhé!” Sooyeon nói hai má cô ửng đỏ.
………Cả hai cùng lồng đôi tay của họ vào với nhau…
……………………………..
Một năm sau..
Xoãng! Tiếng đỗ vỡ hỗn độn của chiếc bình bông….
“ Cậu nói đi! Tại sao cậu lại trờ nên như vậy, cậu đã không còn là một Choi Sooyoung như lúc trước nữa, cậu trở nên lạnh nhạt và không còn quan tâm đến tớ… Tụi mình đang rất hạnh phúc với nhau mà Soo! Có phải…Có phải…….cậu…??” Sooyeon nói nghẹn ngào trong tiếng khóc, tim cô đau nhói, nó như sắp vỡ tung khi cô phải nặng lời với người mà cô rất mực yêu thương.
Soo vội ôm cô vào lòng như để xoa dịu đi sự tức giận đó,cô không muốn nhìn thấy Sooyeon khóc, cũng như không muốn làm tổn thương đến một cô gái mà Soo đã từng yêu, đã từng chăm sóc, đã từng lo lắng…
Nhưng Sooyeon đã cố gắng đẩy Soo ra khỏi cơ thể mình.
“ Có phải cậu đã không còn yêu tớ nữa?” Sooyeon cố gắng kìm chế những giọt nước mắt đang trực trào, cô cố tỏ ra thật mạnh mẽ.
….
….
“Phải vậy không?”… Sooyeon nói rồi mím chặt lấy môi.
“…………..”
“ Có phải vậy không, phải vậy không?CẬU TRẢ LỜI ĐI!! Sao cậu lại im lặng như vậy?????” Sooyeon nắm chặt tay đánh vào lòng ngực Soo,những cái đấm bởi đôi tay yếu ớt giờ đây như đang bùng nổ, cô vùng vẫy.
Soo chỉ biết đứng bất động chịu đựng, cô không thể nói ra những điều mà bấy lâu đã giấu trong lòng. Cô sợ sẽ càng làm cho cô gái đứng trước mặt mình lại thêm đau khổ gấp bội lần. Phải làm gì đây, cô phải làm như thế nào mới là đúng?? Đầu óc cô chỉ là một khoảng không vô hình……
Ánh mắt Soo đang ngấn lệ…….cô khóc thật rồi….khóc vì cảm thấy mình là một kẻ tội lỗi, một đứa hèn nhát,… Cô nhìn Sooyeon-cô gái đó mới đang thật sự đáng để tội nghiệp.
………
Sooyeon đã thiếp đi trong cơn xúc động tột cùng, cô chẳng còn thiết làm gì nữa, có lẽ bây giờ chỉ cần một vấn đề nhỏ bên ngoài tác động vào cũng làm cho Sooyeon cảm thấy bị tổn thương. Soo đã bế cô vào phòng và để cho cô ngủ say.
“Khi tỉnh lại mong cậu hãy quên hết mọi chuyện, mọi vấn đề giữa chúng ta.” Sooyoung thả hai tay vào túi cô đứng thả những dòng suy nghĩ của mình chung hòa vào làn gió bên khung cửa sổ. Cô quay người sang nhìn lại phía chiếc giường nơi Sooyeon đang nằm. Đôi mắt nhắm nghiền nhưng sâu thẳm bên trong là sự đau khổ tột cùng…..
Mắt Sooyoung nhòe đi, cô cảm thấy cả thân thể mình như đang có một thứ gì đó nặng hàng ngàn tấn đè lên người.
“ Tớ chỉ còn biết chọn con đường đó để tốt cho cả đôi ta..” Sooyoung lặng lẽ bước ra khỏi căn phòng.
“Khi cậu cầm lá thư này trên tay là lúc tớ đã đi thật xa cùng với Taeyeon. Sẽ không bao giờ để cho cậu gặp lại đươc tớ, vì vậy hãy yên tâm sống và quên hết quá khứ giữa chúng ta đi.
Sooyeon ak'! Tớ nhận ra rằng giữa chúng ta không có thứ gọi là tình yêu, vì tớ chỉ xem cậu như một đứa em gái. Taeyeon mới chính là người tớ thật sự yêu và muốn sống hết cả cuộc đời này với cô ấy. . Tớ xin lỗi, vì đã không nói với cậu sớm hơn, vì tớ sợ cậu sẽ đau lòng. Và tớ cũng không thể nói trực tiếp được với cậu, vì tớ sợ sẽ thấy cậu khóc….”
Sau khi đọc xong lá thư này tớ chỉ mong cậu ghét tớ thật nhiều vào, hãy xem tớ như món dưa chuột mà cậu sợ vậy. Tạm biệt!”
Sooyeon cầm lá thư trên tay, cô đã chẳng thể tin nỗi đâu là sự thật và đâu là ảo tưởng nữa. Cô chỉ muốn gào lên để xua tan đi nỗi tuyệt vọng, một cuộc sống giả dối mà bao lâu nay cô phải sống….Cô đã khóc, khóc rất nhiều, khóc đến khi cô chẳng còn cười được nữa, khóc đến khi trái tim cô đã hoàn toàn bị đóng băng……..
…………………….
“ Tớ sẽ luôn là bờ vai vững chắc để cậu dựa vào, là đôi tay ấm áp để cậu nắm lấy và bước đi cùng. Tớ hứa là suốt đời này tớ chỉ yêu một mình cậu thôi.”
……………….
“ Đừng khóc nữa baby!” Soo xoa đầu Sooyeon. “ Con mèo nhỏ ngoan của tớ, nào hãy dựa vào lòng tớ mà ngủ đi cưng!”…………….
…………Cậu đã làm cuộc đời tớ khép lại với bốn bức tường ….
End Flash back
“ Này cô Sooyeon, hôm nay cô có thể về sớm, vì phần kế hoạch mới tôi đã bàn giao lại cho anh Lee làm rồi.” Trường phòng Kang nói với Sooyeon.
“ Cám ơn anh, vậy tôi xin phép ra về” Sooyeon nói.
“ Ak' mà khoan đã, cô Jung có thể đi ăn bữa trưa cùng tôi không?” Trưởng phòng Kang nói đặt tay lên vai Sooyeon.
Sooyeon gạt tay của ông Kang……
TBC.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top