Chap 102
Bên kia, Taeyeon đang ngồi trong văn phòng, gọi giật lại thư kí đang định ra ngoài.
- Eunji, cô đừng đi vội.
Eunji xoay người lại, đi đến bên bàn, đứng thẳng đó, nghĩ chắc hẳn Tổng giám đốc có chuyện muốn dặn dò.
Ai ngờ Tổng giám đốc vốn luôn nghiêm túc lại cười trấn an với cô, lòng Eunji thoáng run lên, tuy rằng mỹ nữ cười rất đẹp nhưng nụ cười xuất hiện trên mặt Tổng giám đốc kiểu gì cũng thấy quỷ dị, nhất là thời gian gần đây vẻ mặt lúc nào cũng như muốn giết người.
Taeyeon chỉ về phía ghế đối diện ý bảo Eunji ngồi xuống.
Còn có thể ngồi xuống trước mặt Tổng giám đốc? Eunji có chút hoảng sợ, trong lòng lo lắng, không biết tổng giám đốc có chuyện gì? Nhất định không đơn giản...
Đang lúc Eunji lén lau mồ hôi lạnh thì cậu bắt đầu mở miệng, cô nghiêng người về phía trước, thần thần bí bí:
- Eunji, hình như cô đã có bạn trai?
- Vâng...
Chẳng lẽ công ty không cho nhân viên nữ có bạn trai? Hình như không có quy định biến thái đó.
- Bạn trai của cô có tốt với cô không?
- Cũng tốt... Eunji cẩn thận đáp.
Cậu lại nghiêng người về phía trước thêm một chút:
- Anh ta... có tôn trọng cô không? Hai mắt nhìn Eunji chằm chằm.
Eunji bị Taeyeon nhìn mà hoảng sợ, đây là tình huống gì, Tổng giám đốc sao lại có hứng thú với đời tư của cô?
- Tổng giám đốc, cô ... rốt cuộc muốn biết cái gì?
Cậu đột nhiên thu người lại, ra vẻ thoải mái:
- À, cũng không có gì, tôi chỉ muốn biết hiện giờ mọi người có tôn trọng người yêu của mình không thôi, nó có lợi với kế hoạch sắp tới của tôi.
À, thì ra là thế? Nhưng mà... có kế hoạch này sao? Cô thân là thư kí của Tổng giám đốc nhưng sao lại không hề biết gì? Chẳng lẽ cô không đủ tiêu chuẩn.
Eunji đáp:
- Bạn trai của tôi rất tôn trọng tôi.
Mắt cậu sáng bừng:
- A, vậy vì sao cô cho rằng anh ấy tôn trọng cô?
Nói đến bạn trai, vẻ mặt Eunji hạnh phúc:
- Bất kể có chuyện gì, anh ấy đều thương lượng với tôi, cũng sẽ không tự mình quyết định mọi thứ...
Mặt Taeyeon đen đi một phần, cái này hình như không giống cách làm của cậu.
- Anh ấy rất coi trọng cảm nhận của tôi, suy nghĩ cho tôi...
Mặt Taeyeon lại đen thêm chút nữa, Eun Hee luôn trách cậu không nghĩ đến cảm nhận của cô.
- Sự lựa chọn của tôi anh ấy đều rất tôn trọng, cho dù không ủng hộ cũng sẽ cố gắng để hiểu tôi, đến khi hiểu được suy nghĩ của tôi thì anh ấy sẽ luôn ủng hộ tôi.
Mặt Taeyeon không thể nào đen hơn được nữa, dường như cho đến bây giờ cậu chưa bao giờ thử cố gắng hiểu suy nghĩ của cô...
Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Eunji, Taeyeon không thể không thừa nhận, Eun Hee nói rất đúng, thì ra cậu thật sự không tôn trọng cô. Cậu luôn cho rằng cậu có thể quyết định tốt mọi thứ, quyết định của cậu là chính xác nhất, tốt nhất, giống như chuyện Jiyoung, cậu luôn cho rằng cậu suy nghĩ vì cô nhưng chưa từng nghĩ Eun Hee cũng có quyền biết chuyện này, có quyền quyết định. Cậu không cho cô quyền lợi này, cậu chỉ là ích kỉ muốn giữ cô lại.
Cậu cũng chưa bao giờ thử hiểu cô, giống như cuộc sống bây giờ cô lựa chọn, cậu chưa bao giờ thử suy nghĩ vì sao cô phải làm như vậy, cậu chỉ cố chấp cho rằng cuộc sống đó không phù hợp với cô, thực ra chỉ vì cậu ích kỉ muốn đem cô quay về.
Taeyeon thở dài, trong lòng vô cùng uể oải, cậu nghĩ đến rất nhiều chuyện đã làm, thì ra còn lâu cậu mới làm tốt được.
Muốn có một tấm chân tình nhất định bản thân cũng phải chân tình, muốn được đối phương thấu hiểu thì mình nhất định cũng phải cố gắng hiểu đối phương.
Taeyeon cúi đầu, khoát tay với Eunji ý bảo cô lui ra ngoài, thấy Taeyeon đột nhiên cảm xúc tụt thì thấy nghi hoặc, kết hợp với những chuyện xảy ra gần đây, trong lòng cũng có chút hiểu. Nhất định là Tổng giám đốc và vợ có vấn đề. Taeyeon luôn vòng vèo ở đề tài tôn trọng, hẳn là Kim phu nhân trách Tổng giám đốc không tôn trọng mình. Eunji là thư kí của Taeyeon đã nhiều năm, từ một thư kí nho nhỏ đến địa vị hôm nay, biết Taeyeon trước kia vớ vẩn nhưng đối với vợ là chân tình, vừa rồi lại lòng vòng hỏi han mình, có thể thấy cô ấy không muốn li hôn.
Eunji có lòng giúp đỡ, liền đi đến bên Tổng giám đốc cười nói:
- Phụ nữ đều dễ mềm lòng, cũng dễ dàng bị cảm động, chỉ cần có người thực sự để tâm mà muốn bước vào thế giới của cô ấy, cố gắng hiểu những suy nghĩ của cô ấy thì đầu hàng là chuyện sớm muộn thôi...
Taeyeon ngẩng đầu gắt gao nhìn Eunji, hai mắt lóe sáng, sau một hồi lâu mới mỉm cười, nụ cười đầy tự tin, đầy kiên định, điều này khiến khuôn mặt cậu tỏa ra ánh sáng chói mắt, rung động lòng người.
Eunji đi ra ngoài một hồi mới có thể thở bình thường lại. Cô vuốt tim, thầm thấy may mắn, may mà không phải ngày nào cũng nhìn Tổng giám đốc cười nếu không sớm muộn cũng bị bệnh tim mà chết mất. Vẫn là thằng cha nhà mình thực tế hơn, tuy hơi xấu...
Fany từ nhà Yoona về đã là buổi chiều. Cô ở chỗ Yoona nấu rất nhiều đồ ăn có thể để lâu, đủ cho cô ấy ăn mấy ngày cũng dạy cô ấy làm một số đồ ăn đơn giản như trứng xào thịt, rau xanh gì gì đó. Cuối cùng còn khuyên Yoona uống ít rượu và hạn chế ăn mì ăn liền.
Yoona dường như phục hồi cảm xúc, cả sáng đều vui vẻ khiến Fany cũng an tâm rất nhiều. Cuối cùng lại có hương vị của nữ thần.
Cô đi trên con đường nhỏ, giờ thời tiết mùa thu, cây cối chuyển màu vàng. Mặt trời dù không còn gay gắt như mùa hè nhưng vẫn còn chút nóng bức, thái dương cô lấm tấm mồ hôi.
Đột nhiên cô dừng bước.
Trước mặt cô không xa, một chiếc ô tô màu đen quen thuộc cùng biển số quen thuộc, còn cả một bóng người cao gầy dựa vào xe cũng rất quen thuộc.
Áo sơ mi trắng như tuyết, cúc áo chỉnh tề. Quần dài màu đậm, dây nịt màu bạc lóe sáng, đôi tay thon dài đút túi quần. Cả người nhìn tuấn tú tao nhã, dịu dàng như ngọc.
Nhìn thấy anh, tim cô không khỏi đập nhanh hơn một chút, đó dù sao cũng là người đàn ông từng chiếm giữ trái tim cô một thời gian rất dài, người cùng cô lớn lên trong những giấc mơ.
Yunho nhìn thấy Fany thì cười bình thản, ánh mắt chuyên chú nóng rực tựa như nhìn bảo vật mà anh trân trọng nhất đời. Yunho nhìn Fany thoải mái đi về phía mình, khóe miệng cười càng sâu, hai mắt sâu như biển, dường như ẩn chứa những đợt sóng ngầm như muốn xoáy cô vào.
Cô đi đến bên Yunho, đối mặt với Yunho, lòng cô luôn bình tĩnh như vậy, đứng bên anh cô luôn có cảm giác thật an toàn, cô biết, anh là người đáng tin cậy.
Cô cười với Yunho, nụ cười bình thản.
- Hình như tất cả mọi người đều biết em ở đây. Cô nói.
Yunho nhìn cô, ánh mắt thâm thúy:
- Mọi người đến đều chỉ là quan tâm đến người bọn họ muốn quan tâm thôi, Eun Hee, em thật may mắn, xem ra có rất nhiều người quan tâm em.
- Cũng không hẳn? Nhưng có lẽ em đúng là người may mắn.
Fany đi tới, học theo Yunho dựa vào xe.
Cô vừa mới dựa vào, Yunho đột nhiên xoay người ôm cô vào lòng, tốc độ nhanh khiến cô không phản ứng kịp. Đến khi cô ý thức lại thì đã bị anh ôm chặt trong lòng, cảm giác có chút khó thở, cũng nhanh chóng cảm nhận được tiếng tim đập mãnh liệt của anh.
Trên người Yunho có mùi hương thản nhiên thơm ngát tựa như không khí một buổi sớm mai trong lành. Cái ôm này cô từng vô cùng mong nhớ nhưng đến giờ, cô thường xuyên bị anh ôm vào lòng như vậy, chỉ khác là trước kia đều là những cái ôm ấm áp, dịu dàng, lúc này cái ôm này lại quá điên cuồng, liều lĩnh.
Điều này khiến cho cô có chút bối rối bất an.
Yunho ôm cô thật chặt đến nỗi xương sườn hơi đau, cô định đẩy anh ra nhưng lại càng khiến anh ôm chặt hơn.
Có đôi khi có người qua đường nhìn bọn họ nhưng nay xã hội hiện đại, mọi người thấy cũng chẳng trách cứ, xì xào, chỉ mau chóng đi qua.
Fany đột nhiên có chút sợ hãi Yunho cuồng nhiệt như vậy, cô giãy dụa nói:
- Yunho, anh đừng như thế, buông em ra.
Hai tay Yunho gắt gao ôm chặt cô, cằm anh cọ lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng nói vào tai cô:
- Cái gì không nên? Chúng ta trải qua bao đau khổ, bao nhiêu nước mắt, vất vả lắm mới gặp lại em lại hết lần này đến lần khác bức anh buông tay... nếu Taeyeon thật sự đối tốt với em thì anh sẽ buông tay. Eun Hee, việc cô ta làm với em anh đều biết, anh sẽ không buông tay! Eun Hee, anh sẽ không bao giờ buông tay nữa. Em không nhớ chuyện trước kia cũng không sao, chúng ta có thể bắt đầu lại lần nữa, chúng ta sẽ nhanh chóng lại có nhiều những kỉ niệm hạnh phúc.
Giọng của Yunho trầm thấp lộ ra tình cảm sâu sắc và sự đau đớn mơ hồ khiến lòng cô chua xót. Tình cảm của anh với Eun Hee sâu như vậy nhưng Eun Hee mãi mãi không thể quay về bên anh... Đó có phải nỗi đau cả đời của anh không?
Cô thầm thở dài trong lòng, đang chuẩn bị nói chuyện thì đột nhiên từ phía sau vang lên tiếng hét:
- Buông cô ấy ra!
Tiếp sau, một người như gió xoáy tiến đến, dùng sức kéo Fany ra khỏi lòng Yunho, sau đó dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà đấm lên mặt Yunho. Yunho không kịp phản ứng đã bị đánh, khóe miệng chảy máu đỏ tươi.
Dưới ánh mặt trời, ánh mắt hung ác của Taeyeon nhìn chằm chằm vào Yunho đang ngã dưới đất, hai tay nắm chặt, khớp xương ẩn hiện tơ máu, không biết là máu của cậu hay là của Yunho.
Tay kia của Taeyeon như kìm sắt mà nắm chặt cổ tay cô.
Cậu đứng đó, từ cao nhìn xuống Yunho, cả người tản ra hơi thở lạnh băng thấu xương dường như không khí xung quanh cũng bị đông lại. Giọng cậu như rít từ kẽ răng, như dùng hết sức lực mà áp chế lại, khiến người ta có cảm giác kinh hồn.
- Jung Yunho, tôi vẫn nghĩ anh là quân tử, thì ra chỉ là kẻ tiểu nhân đùa giỡn vợ người. Anh dám có ý đồ với vợ tôi. Anh nghĩ Kim Taeyeon tôi chết rồi sao? Tôi nói cho anh biết, hôm nay một đòn này là tôi cảnh cáo anh, về sau không cho phép anh tiếp cận vợ tôi nữa, nói cách khác, nếu anh còn dám có ý đồ thì tôi sẽ cho anh phải trả giá đắt.
Fany thấy Yunho bị đánh ngã thì cũng muốn đỡ anh dậy nhưng nhìn cơn thịnh nộ của Taeyeon biết mình làm vậy sẽ càng khiến cậu tức giận, đến lúc đó cậu có thể làm gì cũng không biết được. Cho nên cô chỉ có thể đứng đó, lo lắng nhìn Yunho. Bất kể thế nào, cô cũng không mong Yunho vì cô mà bị tổn thương.
- Tae bình tĩnh đi đã...
Fany đứng sau Taeyeon nhẹ nói, hi vọng có thể trấn an cảm xúc của cậu nhưng còn chưa nói xong, cậu đã quay đầu lại, hai mắt đỏ ngầu như con mãnh thú bị thương, trong sự âm ngoan có sự thống khổ.
- Em im đi, giờ em đừng nói gì cả. Một chữ cũng không cần nói.
Taeyeon rống giận, giọng đau đớn. Cho tới giờ cậu cũng không thể chấp nhận nổi những gì mình đã nhìn thấy, Eun Hee và Yunho gắt gao ôm nhau. Rõ như ban ngày, bao người nhìn thấy. Cứ như vậy tình cảm không thể khống chế mà không để ý gì sao? Dưới ánh mặt trời, hai người ôm chặt nhau, ngoại hình tương xứng, ai nhìn chẳng thấy là một đôi hoàn mỹ? Ý nghĩ đó khiến tim cậu như bị dao cắt.
Những lời Jiyoung từng nói lại như cơn ác mộng hiện lên trong đầu cậu.
- Đây mới là lí do chân chính khiến em không muốn quay lại phải không?
Giọng nói có hơi run run, khí huyết nơi ngực cuồn cuộn, tay cậu nắm chặt tay cô khẽ run.
Sắc mặt Taeyeon tái nhợt, ánh mắt ảm đạm, đau khổ, ẩn chứa ngọn lửa thiêu đốt. Tim cô như bị kim đâm, trong nháy mắt, tay chân lạnh toát.
- Taeyeon, nếu em nói là hiểu lầm, nếu em nói chuyện không như Tae nghĩ thì Tae có tin không?
Hai mắt đẹp của Fany nhìn Taeyeon không chớp, trước mặt Yunho cô không thể nói là mình bị ép buộc. Tuy rằng cô biết điều này là khó tin nhưng trong lòng cô, cô vẫn mong Taeyeon có thể tin tưởng mình.
Taeyeon gắt gao mím môi không nói gì. Bên kia, Yunho thong thả đứng lên.
Góc miệng của anh ửng hồng, sơ mi trắng như tuyết bị nhiễm bẩn nhưng vẻ mặt anh vẫn thong dong, động tác vẫn tao nhã. Anh lấy khăn tay lau máu ở khóe miệng sau đó vứt khăn xuống đất. Động tác này tuấn nhã vô cùng
Yunho nhìn Taeyeon cười khẽ, trong nụ cười có sự châm chọc vô hạn:
- Kim Taeyeon, tôi thật sự bội phục cô, bản thân cô làm ra những chuyện không ra gì nhưng còn ra vẻ đàng hoàng mà chất vấn Eun Hee. Làm người mà đến trình độ như cô, đúng là mất mặt.
Một câu nói lại khiến lửa giận trong lòng Taeyeon bốc cháy, cô như con mãnh thú nhào tới chỗ Yunho. Chớp mắt đã vung quyền đánh lên Yunho.
Lòng Fany hoảng sợ, thiếu chút nữa kêu lớn.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Yunho cũng nhanh chóng đón lấy quyền đó, tay kia nắm chặt hung hăng đấm lại, lực mạnh khiến Taeyeon không đứng nổi, ngã xuống đất.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, Fany ngẩn ngơ đứng đó không kịp phản ứng. Đợi khi cô thấy vết thương trên mặt Taeyeon, tim đau đớn, cô định bước lên xem thì Yunho lại đi đến trước mặt cậu.
Yunho lạnh lùng nhìn Taeyeon:
- Cô nghĩ rằng tôi chỉ biết đánh người như cô sao? Một quyền này là đánh vi những gì cô đã làm với Eun Hee. Cô không xứng ở bên Eun Hee, tôi sẽ không để Eun Hee ở bên cô. Eun Hee vốn thuộc về tôi, tình cảm của chúng tôi cô vĩnh viễn không thể hiểu được. Giờ tôi sẽ không nhường bước, Kim Taeyeon, cô có thủ đoạn gì thì cứ dùng. Chuyện của cô tôi cũng nghe phong thanh không ít, xem xem cô làm được gì tôi.
Sắc mặt Taeyeon âm trầm đáng sợ, cô đứng lên, phun ra một búng máu, hung hăng nhìn chằm chằm Yunho. Người sau cũng lạnh lùng nhìn thẳng lại. Hồi lâu, Taeyeon đột nhiên cười.
- Yunho, tình cảm của hai người dù sâu thế nào thì cũng đã là chuyện quá khứ. Giờ tình cảm của chúng tôi sớm đã xóa nhòa đi tất cả rồi. Tôi và Eun Hee chỉ là hiểu lầm, anh đừng tưởng rằng anh có thể nhân dịp chen chân. Nói tôi ti tiện, anh cũng chẳng đàng hoàng lắm đâu. Nhưng tôi sẽ không cho anh cơ hội đó đâu.
- Đủ rồi, mọi người đừng nói nữa.
Fany luôn yên lặng đứng đó đột nhiên mở miệng.
Hai người giương cung bạt kiếm không hẹn mà cùng nhìn về phía nàng.
Làn da cô trong sáng như tuyết, ngũ quan tú lệ, quý khí bức người, đôi mắt như ngọc dưới ánh mặt trời chiếu sáng.
Một khắc này, hai người đột nhiên cảm thấy bình tĩnh trở lại.
Fany đi đến bên bọn họ nhìn bọn họ. Hai người đó vô luận là Yunho thanh nhã hay Taeyeon lạnh lùng đều là người có quan hệ chặt chẽ với Choi Eun Hee, cũng có quan hệ chặt chẽ với Tiffany Hwang.
Bốn người này rốt cuộc là có duyên phận gì? Thật đúng là không thể nói rõ.
Nhưng Fany biết, bốn người bọn họ không thể cứ dây dưa mãi như vậy được, cứ như vậy với bọn họ chính là một loại thương tổn.
Đầu tiên, Fany nhìn về phía Yunho, góc miệng anh bầm lại, cánh tay trầy xước, cả người anh tỏa ra hơi thở sắc bén, lạnh băng. Đây là lần đầu tiên cô thấy Yunho như vậy, cô chỉ biết Yunho rất ấm áp, thân thiết, thì ra với tình yêu, anh cũng không sợ hãi, hết sức tranh thủ, chỉ là cô không phải là người anh yêu. Yunho cảm nhận được ánh mắt của cô nhìn cô cười nhẹ, trong mắt là tình cảm sâu đậm không hề che dấu. Cô cảm nhận được hơi thở của Taeyeon trở nên nặng nề hơn.
Cô nói với Yunho:
- Yunho, em tuy rằng không biết trước kia chúng ta đã có chuyện gì nhưng em thực sự cảm ơn anh. Anh nhất định đã cho em một thời gian hạnh phúc, cảm giác hạnh phúc ấy có lẽ cả đời em sẽ không nhớ lại được nhưng chung quy nó cũng từng tồn tại, nó có lẽ ẩn sâu trong lòng em, chỉ là em không tìm được chìa khóa để mở nó. Nhưng Yunho, cánh cửa đó khép lại quá khứ của em, cũng khép lại Choi Eun Hee của quá khứ. Em đã quên Jung Yunho, không còn là người trong cảm nhận của anh nữa. Giờ em không muốn đặt suy nghĩ vào những thứ đã qua. Quá khứ với em không quan trọng, em cũng không muốn tìm lại nó cho nên, Yunho, em như vậy không hợp với anh đâu. Cho dù em và Taeyeon có li hôn hay không thì điều này cũng không thể thay đổi, cho nên Yunho...
Cô lẳng lặng nhìn anh, hai mắt lưu chuyển dường như xuyên thấu đến lòng anh.
- Đừng coi em là Choi Eun Hee khi xưa nữa, cũng đừng đăt tình cảm vào em nữa, em không nhận nổi nó. Nhìn xung quanh anh mà xem, đừng xem nhẹ người thực sự quan tâm đến anh.
Khóe miệng Yunho vẫn cười nhưng hai mắt ảm đạm u tối, anh đau đớn nhìn cô, ánh mắt này khiến tim cô co rút.
Fany dời mắt, cô quay đầu nhìn Taeyeon, gò má bị Yunho đánh bầm dập chảy máu nhưng ánh mắt cậu vẫn luôn kiêu ngạo, có lẽ nghe xong những lời cô vừa nói mà ánh mắt nhìn cô, mọi sự kiêu ngạo đều hóa thành tình cảm dịu dàng.
Ánh mắt này khiến tim cô đập thật nhanh. Fany cố gắng lắm mới khắc chế xúc động muốn vuốt ve vết thương cô nói với Taeyeon.
- Taeyeon, em không trách Tae hiểu nhầm em, dù sao nhìn cảnh khi nãy, mười người chỉ sợ chín người đều hiểu nhầm thôi. Nhưng em luôn hi vọng Tae là người cuối cùng đó, nhưng Tae cũng không hiểu em, chưa bao giờ thực sự tin tưởng em nên đương nhiên Tae sẽ không phải là người đó. Nhưng cũng không thể trách Tae, chúng ta thực sự ở chung là sau khi em mất trí nhớ, thời gian thực sự quá ngắn ngủi, nếu không phải chúng ta đã kết hôn thì có lẽ sẽ chẳng có gì xảy ra. Tae, đừng ép sát như vậy, cho nhau chút thời gian đi, có thể phai nhạt quá khứ, hiểu biết lại từ đầu.
Yunho vội kéo Fany hỏi:
- Eun Hee, cô ta làm ra chuyện đó, em còn có thể dễ dàng tha thứ, cho cô ta cơ hội sao? Tính tình Taeyeon như thế, cô ta sẽ không thay đổi, sao em còn muốn cùng cô ta dây dưa, em sẽ không hạnh phúc đâu.
- Yunho, để ý lời nói của anh đi! Đây là chuyện giữa vợ chồng tôi, anh không có quyền nhúng tay!
Cậu nhìn Yunho, giọng gay gắt
- Chỉ cần liên quan đến Eun Hee, tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn!
- Eun Hee là vợ tôi, không liên quan đến anh.
Yunho cười lạnh:
- Nghe nói hai người đang làm thủ tục li hôn.
- Anh...
Cậu nắm chặt tay có vẻ như lại chuẩn bị vung lên nhưng Yunho lạnh lùng nhìn Taeyeon, không chút yếu thế.
Fany vội chen vào giữa bọn họ, tay Taeyeon dần dần hạ xuống, Yunho cũng quay mặt đi.
- Xin hai người bình tĩnh một chút, đây là chỗ em ở, mọi người muốn em bị bàn tán sao?
Cô nhìn sang Yunho:
- Yunho, em biết anh quan tâm em, nhưng xin anh đừng lo chuyện này, Taeyeon là người thế nào em sẽ cố gắng hiểu, em sẽ không làm khó chính mình nhưng em cũng không muốn dễ dàng buông tay.
Cô nhìn về phía chân trời khẽ nói:
- Tình cảm giữa em và cô ấy em cũng không dễ dàng buông tay được. Giờ, trong lòng em không bao giờ còn có Jung Yunho nữa...
Sắc mặt Yunho trong nháy mắt trở nên trắng bệch, sự bi thương trong mắt anh khiến Fany vô cùng khổ sở nhưng cô biết, nếu không làm anh ấy hết hi vọng với Choi Eun Hee thì anh sẽ mãi mãi không thể hạnh phúc.
- Eun Hee, thì ra em có thể tàn nhẫn như vậy.
Yunho cúi đầu, nhẹ giọng nói.
- Bởi vì em không còn là Eun Hee của quá khứ.
- Không, em vẫn là em, chỉ là trong lòng em không hề yêu anh...
Đôi mắt sâu của Yunho như động đen không đáy, tĩnh mịch vô cùng không chút ánh sáng, trống rỗng lộ ra sự tuyệt vọng tận cùng. Anh lặng lẽ xoay người, bóng dáng cứng ngắc đầy sự cô tịch, cảm giác như trong nháy mắt bị cướp hết mọi hi vọng khiến cô suýt khóc.
Cô cũng biết giờ mình hẳn là nên ngoan tâm, lặng lẽ để anh rời đi. Nhưng bóng lưng anh cô đơn như vậy, người đàn ông ấy đã cho cô sự ấm áp vô tận nhưng cô lại trả lại anh sự tàn nhẫn xót xa.
Cô không nhịn được bước lên một bước nhưng vừa bước lên thì phía sau có một bàn tay nắm chặt tay cô. Taeyeon nhẹ kéo cô về phía mình:
- Để anh ấy đi thôi, đừng để anh ấy có chút hi vọng nào nữa, như thế mới là chuyện tàn nhẫn nhất với anh ấy.
Bọn họ lẳng lặng nhìn Yunho đi đến bên xe, ánh mặt trời yếu dần chiếu lên người anh, bóng đen cô đơn trải dài trên mặt đất.
Yunho lên xe, nhìn chằm chằm vào bóng dáng đã khắc sâu vào tâm trí mình qua gương chiếu hậu. Nếu nhất định anh không thể có được cô thì vì sao lại để cho anh gặp cô? Mũi anh cay cay, cuối cùng không thể khắc chế, nước mắt lặng lẽ chảy xuống. Vận mệnh đang trêu đùa anh sao? Sao chỉ là gặp gỡ thoáng qua.
Anh thu hồi tầm mắt, khởi động xe, bóng người yểu điệu càng lúc càng xa, càng lúc càng mơ hò. Anh không khỏi nhớ lại lần đầu tiên gặp nhau, dưới gốc anh đào, hoa rơi đầy trời, như trong giấc mơ, cô như ánh sáng chiếu rọi lòng anh sau đó cười thản nhiên với anh...
Miệng cười rực rỡ như hoa đó, thì ra chính là vết thương khắc sâu trong lòng anh.
Fany nhìn bóng xe biến mất ở góc đường rồi mới quay đầu lại.
Vừa quay đầu đã thấy đôi mắt vui mừng của Taeyeon đang nhìn mình chăm chú. Cậu kìm lòng không đậu cầm tay cô, khóe miệng không dấu được ý cười:
- Eun Hee, hôm nay nghe được em nói những lời này Tae thực sự rất vui. Em vẫn luôn lý trí như vậy, bình tĩnh như vậy đến độ Tae không thể không hoài nghi địa vị của mình trong lòng em. Giờ Tae đã hiểu trong lòng em có Tae, cái này đáng vui hơn tất cả mọi thứ.
Cậu nhìn cô, đôi mắt đen thâm thúy sáng bừng, bên trong chiếu ra bóng dáng của cô.
Cô rút tay về nhẹ giọng hỏi:
- Taeyeon, em nói như vậy không có nghĩa rằng em đã hoàn toàn quên đi mọi thứ, cũng không phải là em sẽ đón nhận Tae, em không thể xác định Tae có phù hợp với em không, cũng không có tin tưởng vào tương lai của chúng ta.
Cậu nhìn bàn tay trống rỗng, trong lòng buồn bã:
- Eun Hee, trước kia Tae làm rất nhiều chuyện có lỗi với em nhưng giờ Tae đã hiểu trước kia mình đã sai cỡ nào. Tae sẽ không yêu cầu em làm gì, cũng sẽ không ép em phải quyết định điều gì. Từ nay trở đi Tae sẽ tôn trọng em, cố gắng hiểu em, Tae sẽ để em dần dần tin tưởng Tae, tin tưởng vào tương lai của chúng ta, sau đó cam tâm tình nguyện quay về bên Tae.
Giọng cậu nhẹ nhàng, dịu dàng như cơn gió nhẹ thổi qua tim. Cô nhẹ nhàng cười, khuôn mặt tươi cười như đóa hoa bách hợp trắng muốt khiến cậu chói mắt.
Cô bị cậu nhìn mà mất tự nhiên cúi đầu:
- Taeyeon, chuyện không đơn giản như Tae nghĩ đâu, Tae đứng ngoài thì nói rất dễ dàng nhưng hành động lại khác hẳn.
- Chuyện cũng không phức tạp như em nghĩ, Tae đã quyết làm chuyện gì thì chắc chắn sẽ làm được. Tae lấy danh dự của Jung thị mà cam đoan, Kim Taeyeon tuyệt đối nói được thì làm được!
Fany nhìn thần thái của Taeyeon chân thật hiếm thấy, cậu nhìn chăm chú vào mắt cô. Lòng cô như bị kích thích, mặt hơi nóng lên. Cô cúi đầu xoay người đi về phòng trọ, cậu cũng nhanh chóng đuổi theo sau. Cô nói:
- Tae không về đi, theo em làm cái gì.
Đi đến bên Fany giữ chặt tay cô, nắm chặt nhưng lại làm bộ như không có chuyện gì, giống như đang làm một chuyện hết sức tự nhiên.
Cậu nhìn phía trước, phối hợp với bước chân của cô:
- Eun Hee, Tae phải hiểu em nhưng em cũng phải cho Tae cơ hội chứ đúng không? Giờ Tae muốn biết mỗi ngày em làm gì, em sẽ không từ chối Tae đúng không?
Cậu quay đầu nhìn cô cười, tay nắm tay càng chặt, mười ngón tay đan vào nhau, cô có thể cảm nhận được lòng bàn tay nóng rực và chút mồ hôi của cậu.
Là vì thời tiết nóng bức hay là vì lo lắng? Fany không có đáp án nhưng nhìn đôi mắt đầy hi vọng của Taeyeon, câu từ chối không thể nói thành lời.
Hơn nữa, vì sao phải từ chối? Cho dù là cho hai người một lần nữa hiểu lẫn nhau, một lần nữa làm lại thì có cái gì không tốt?
- Chỗ em ở rất đơn sơ, chỉ sợ Tae không quen. Cô nói.
- Kì lạ, đại tiểu thư như em có thể quen thì sao Tae không thể quen?
Tuy rằng nói như vậy nhưng khi cậu tới phòng cô thì thực sự không quen.
Nơi này không phải cậu chưa từng tới, trước kia chủ thuê nhà nhân lúc các cô không ở nhà đã mở cửa cho cậu vào xem nhưng khi đó cậu chỉ đứng ở cửa liếc vội vào trong mấy lần đã bị căn phòng đơn sơ làm cho chua xót đến tột cùng, vội bước ra ngoài.
Nhưng hôm nay, cậu đứng trong gian phòng nhỏ hẹp này, nhìn trần nhà mốc meo, cảm giác trần nhà lúc nào cũng có thể sập xuống.
- Eun Hee, chỗ em ở hình như còn nhỏ hơn chỗ Yoona.
Cậu đứng đó, có cảm giác luống cuống chân tay.
Sunny ở nhà, thấy Fany dẫn Taeyeon về thì cũng giật mình. Giờ thấy Taeyeon không biết theo ai nhưng lại cứng rắn tỏ vẻ tự nhiên đột nhiên cảm thấy thật đáng yêu.
Sunny cười nói với Taeyeon:
- Đừng đứng, ngồi đi, ghế sau dựa được đó.
Lúc này cậu mới ngồi xuống.
Ghế dựa là ghế bành bình thường không có tay vịn, cậu ngồi xuống rồi, cảm giác hai tay không biết nên đặt đâu, sờ soạng một hồi cuối cùng chỉ đành đặt lên đùi mình, tư thế rất mất tự nhiên.
Sunny không nhịn được phì cười, còn cậu thì xấu hổ.
Cũng may Fany vừa kịp đến giải cứu cho Taeyeon. Cô đặt một ly trà ở bên bàn cho cậu rồi nói:
- Tae đã đến chỗ Yoona ở? Đi bao giờ.
- Chính là ngày Tae uống say đó.
Fany nhớ lại lần trước cô nhờ Yoona đưa Taeyeon về nhà, thì ra Yoona không đưa về biệt thự mà mang về chỗ mình.
Lúc này, Taeyeon bị công cụ trang điểm lạ trên bàn hấp dẫn, cậu tò mò cầm mấy món đồ lên xem rồi nói:
- Đây chẳng phải là đồ trang điểm sao? Cái này là cái gì?
Cậu cầm lấy bộ mi giả.
- Đây là bộ lông mi giả, đó đều là công cụ trang điểm.
Cậu lật xem từng thứ một, cô thấy cậu hứng thú, mà đó lại là thứ mình thích nên cao hứng giới thiệu từng thứ:
- Bọn em học stylist đều phải dùng những thứ này. Tae đừng xem có những thứ bé tí nhưng tác dụng rất lớn đó. Ví dụ như mi giả này có thể khiến cho mắt trở nên sáng bừng, nếu biết cách sử dụng chính xác, phát huy công dụng thì dù là người con gái bình thường nhất cũng có thể tỏa sáng vô cùng,
Fany giới thiệu từng thứ cho cậu xem, tập trung tinh thần, thao thao bất tuyệt mà nói. Hai mắt cô sáng bừng, thần thái chói mắt, lực chú ý của Taeyeon dần chuyển sang khuôn mặt cô, lúc này cô hơi cúi đầu, lông mi dài đen bóng, hai má hơi ửng hồng, đôi lúc ngẩng đầu nhìn cậu một cái, đôi mắt đen láy trong suốt tựa như ánh sao trong đêm đen. Cậu chưa bao giờ thấy cô chuyên chú như vậy, chân thật như vậy. Tựa như cô đang triển lãm báu vật của mình, vẻ mặt đầy sự yêu thương mà nhiệt tình.
Trong lòng cậu bỗng dâng lên sự cảm động. Thì ra đây là chuyện mà cô yêu thích, chuyện này sẽ mang lại cho cô nhiều niềm vui, thỏa mãn như vậy. Cậu vẫn luôn nghĩ rằng chẳng qua cô không có việc gì làm, làm việc này chẳng thoải mái gì, chỉ là chuốc khổ vào thân. Nhưng xem ra, cậu sai rồi. Cũng như cậu thích làm việc, hưởng thụ thành công của công việc, cô cũng cần có chuyện vui vẻ để làm phong phú cuộc sống của mình.
Không, cậu không thể so cô với những phu nhân hào môn khác được. Vợ của cậu là đặc biệt, cô có tư tưởng độc đáo và sự cứng cỏi của mình, cô có dũng khí theo đuổi mọi thứ. Ánh hào quang của cô rực rỡ không thể che giấu như vậy. Nếu cậu chỉ muốn nắm bắt lấy cô, giữ chặt cô thì càng xa cô hơn mà thôi.
- Chúng em sắp học thiết kế hình tượng chỉnh thế, thì ra thông qua ăn mặc có thể thay đổi khí chất của một người, cũng có thể phát huy nhuần nhuyễn tính cách của người đó, đây là chuyện thật thú vị. Thử nghĩ mà xem, em có thể biến một người phụ nữ tính cách nghiêm cẩn thành một người con gái dịu dàng đa tình...
Fany mỉm cười tự tin, vẻ mặt này khiến cho Taeyeon như đang đắm chìm trong hồ nước ấm áp, thoải mái.
- Làm sao có thể, em đừng có ba hoa lừa Tae, bản thân người tính cách vốn nghiêm cẩn, thay đổi bề ngoài làm sao mà biến thành nữ nhân dịu dàng, đa tình được?
Fany lắc đầu, hai mắt rạng rỡ:
- Phụ nữ thì trời sinh sẽ luôn có sự dịu dàng, chỉ là vì hoàn cảnh hoặc nguyên nhân nào đó ngăn cản thôi. Chỉ cần thay đổi chút bề ngoài cùng với quần áo của cô ấy thì sự dịu dàng của cô ấy sẽ tự nhiên mà bộc lộ ra.
- A, nói rất đúng, có vẻ có lý đây.
Sunny ở bên nhìn bọn họ, lúc này hai người ngồi cùng nhau, đầu bất tri bất giác kề sát, đôi lúc bốn mắt nhìn nhau... Bọn họ như đang sống trong thể giới nhỏ của riêng họ, trong thể giới đó, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy nhau, không cho bất kì người ngoài nào xen vào. Hình ảnh ấm áp lãng mạn đó làm cho người ta thật ghen tị.
Nhìn thế nào cũng là một đôi yêu nhau ... Một khắc này, Sunny bỗng nhiên hiểu ra lời Fany, giờ mọi thứ cô ấy làm đều là vì mong có thể kéo dài sự ấm áp này...
Có cá tính riêng, kinh tế độc lập, không phải dựa vào bất kì ai thì mới được người khác tôn trọng, mới có thể duy trì tình cảm lâu dài.
Sunny cười cười, xoay người đi vào phòng bếp, xem ra tối nay phải nấu cơm nhiều một chút, không biết vị đại tiểu thư kia có quen ăn cơm rau dưa như bọn họ không nữa?
Fany thấy Sunny bắt đầu nấu cơm thì ra giúp. Taeyeon vô cùng kinh ngạc:
- Eun Hee, đừng nói rằng em còn có thể nấu cơm!
Cô tự gào gật đầu:
- Em tuyệt đối lợi hại hơn Tae nghĩ nhiều.
Cậu mở to mắt nhìn cô, như là một lần nữa quen biết cô, nhìn cô từ đầu đến chân rồi mới nói:
- Eun Hee, em luôn khiến Tae phải ngạc nhiên.
Cơm chiều rất nhanh đã làm xong. Cậu nhìn đồ ăn nóng hổi trên bàn, trong lòng đột nhiên có cảm giác kì dị. Cậu có thể ăn được đồ ăn Eun Hee tự tay làm, thật thần kì...
Sunny mang canh gà nấm đến trước mặt Taeyeon nói:
- Taeyeon, đồ ăn đơn giản thôi, cô đừng để bụng.
Taeyeon nhìn Eun Hee, nụ cười của cô giữa làn khói mỏng có sự dịu dàng vô cùng. Chỉ cần ăn được đồ ăn cô tự nấu thì dù là gì cậu cũng chẳng để ý.
Ba người đi đến bên chiếc bàn nhỏ, lẳng lặng ăn cơm mà không nói gì. Nhất thời chỉ nghe tiếng bát đũa chạm nhau. Taeyeon chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình ngồi trong căn phòng đơn sơ này, ăn đồ ăn giản dị này. Nhưng vì bên cậu có cô mà cảnh này trở nên vô cùng đẹp đẽ.
Nếu có được sự tin tưởng của cô, bất kể trả giá gì cũng phải cố gắng, cố gắng làm cho cô cam tâm tình nguyện trở lại bên cậu. Người con gái xinh đẹp, tốt bụng, tinh thuần này, cho dù bắt cậu hi sinh mọi thứ, kể cả mạng sống cậu cũng phải trân trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top