Chương 61
Chương 61
Sự thực thì Tae Woo không hề có ý định dò xét, hắn chỉ buột miệng hỏi câu ấy, và h thì nó thành nỗi lo lắng trong hắn. Hắn sợ điều đó là sự thật hơn là nghĩ nó chính là sự thật.
…
Hơn 8h tối
-Rốt cục cha định làm gì? Bạo loạn à? – Tae Woo bực mình sau khi nói chuyện với cận vệ của Kim Tae Jung. không hơn gì bên quản lý Wind, hắn cũng chỉ được thông báo về việc bảo đảm an toàn cho kho vũ khí hạt nhân và sắp xếp lại đàn em để chuẩn bị sẵn sàng đợi lệnh
-Cả năm trời mới xong 1 kho vũ khí, đến h kế hoạch vẫn chưa rõ ràng, mình có còn là cậu chủ của nhà này không không biết!
Hắn nhìn h, rồi bất giác liếc nhìn Fany trên giường, giọng chuyển thành nhẹ nhàng lập tức
-Sao em không ăn tối? Em mệt à?
Cô lắc đầu, úp mặt xuống chiếc gối mềm, nhắm mắt ngủ.
Hắn định hỏi thêm nhưng lại thôi, cô kiểu gì cũng tảng lờ. Hắn bước lại phía bàn làm việc, định đọc tiếp tờ báo chính trị mới ra cuối ngày.
-Iran và Quatar bình ổn 1 tháng nay? – Hắn bật cười trong cổ họng – Cứ yên thân thêm 1 thời gian nữa đi, chuẩn bị mà chờ chết. Các đế chế hùng mạnh sẽ xác định ngà bắt đầu thế chiến sớm thôi. Thế giới lại sắp được dịp náo nhiệt rồi.
Khoảng 2h sau, Tae Woo gục đầu xuống bàn, ngủ quên.
Gần 12h đêm, hắn bất chợt tỉnh giấc. Ngẩng cổ dậy thấy gáy hơi đau, có lẽ do tư thế nằm. Hắn lim dim mắt nhìn về phía giường xem cô thế nào, cô vẫn đang ngủ. Hắn định gục xuống ngủ tiếp cho đủ giấc. Nhưng, bất thình lình, hắn đứng bật dậy, giọng đầy tức giận:
-Mày làm gì vậy, thằng khốn!
Hắn vừa kịp nhận ra, TaeYeon đang ngồi trên mép giường, ngay gần chỗ cô đang ngủ ngon lành
Cậu không có phản ứng sau câu nói của anh trai. Hắn lập tức rời bàn, lao đến…
-Muốn làm cô ấy dậy sao? – Hắn định sẽ túm áo cậu và tặng em trai 1 quả chí mạng, nhưng hắn khựng lại khi cậu vẫn bình tĩnh và buông 1 câu hỏi nhẹ nhàng.
Phải, để cô tỉnh dậy và thấy cảnh 2 người đánh lộn không phải ý hay (mà thực ra cậu không hề muốn dùng tay chân ). Hơn nữa, hắn đã nhận thấy cậu ở đây vì lí do khác chứ không phải như hắn nghĩ.
-Mày làm gì vậy?
TaeYeon nhẹ tay nhất có thể, đang xuyên kim tiêm vào tay cô và rút ra một ít máu.
-Kiểm tra tình trạng bệnh!
-Cái gì? Tao tưởng mày đã chữa khỏi cho cô ấy rồi?
-Gần như là vậy!
-Tức là vẫn đang tiếp tục chữa trị? Mày đã điều chế ra thuốc kháng rồi?!
Hắn vừa dứt lời, hắn cũng thấy em trai dùng xi lanh bơm vào người cô 1 lượng chất dịch nhỏ.
-Là nó sao?… Từ giờ không cần bận đến mày nữa, Đưa thuốc chữa bệnh đây. Tao sẽ thuê bác sĩ tư đến chăm nom bệnh tình cho cô ấy.
-Có thể vết tiêm sẽ hơi nhức, nhẹ nhàng với cô ấy thôi!
Hắn cũng chẳng lạ gì với kiểu không coi lời nói của ai ra gì của cậu nữa nên cũng kệ.
-Không phải dạy!
-Nếu cô ấy có gì bất thường, cho người báo ngay với tôi.
-Đừng làm như chỉ có mày mới lo được cho cô ấy. Và đừng làm tao khó chịu thêm nữa!
Trước mắt Tae Woo, cậu vuốt nhẹ tóc cô và mắt chú mục vào cô. Hắn đã lộ rõ vẻ bực mình. Bất giác cậu cúi xuống, đặt lên trán cô 1 nụ hôn thật nhẹ…
-Mày dám… – Người hắn như muốn bốc hỏa ngùn ngụt. Nhưng cậu đã đứng thẳng dậy và ngay tức khắc đứng đối diện với anh trai.
-Anh có thể bảo vệ cô ấy không?
-Tao đương nhiên sẽ bảo vệ cô ấy và việc đó nên thực hiện bằng cách giết mày!
-Tôi cũng không sống được bao lâu nữa… nhưng anh… có thể cho cô ấy an toàn không?
-Mày… mày đang có ý gì?
-Dù cô ấy muốn gì, dù cô ấy là ai…cũng phải bảo vệ cô ấy! Bằng mọi giá!
-Đừng có nói những điều khó hiểu đó!
-Hãy chứng minh điều anh nói…anh yêu cô ấy hơn tôi! Sau tất cả,hãy đưa cô ấy ra khỏi chốn này.
-Mày điên rồi! Mày nói cái quái gì thế?
TaeYeon hít một hơi dài, con mắt đen sẫm liếc nhìn về phía cô, một khoảnh khắc, không bao giờ là đủ cho tình yêu trong trái tim cậu… Cậu quay người và bước đi trước khi hạ giọng nói câu cuối cùng…
-Và … đừng… để cô ấy… phải khóc…
…
6h sáng
Fany tỉnh giấc. Cô cảm giác dễ chịu hơn lúc trước khi ngủ. Có thể do thuốc, có thể do… 1 nụ hôn của 1 ai. Ai? Trong vô thức, cô đã cảm nhận được nụ hôn ấy, đôi môi ấy, và thứ mùi là lạ quen thuộc ấy rất gần, là thực hay cô chỉ mơ? Nhưng có điều cô biết, là hình như cô đang nhớ ngững điều quen thuộc đó.Cảm giác trống rỗng và tìm kiếm xâm chiếm. Cô chợt gạt phăng tất cả suy nghĩ trong phút chốc đó đi, cô còn những điều vô cùng quan trọng phải làm.
Cô nhồi dậy, bỗng thấy bên tai phải hơi nhói lên.
-Em tỉnh rồi sao? – Tae Woo xuất hiện ngay cạnh giường.
-Ai đã đến?
-Làm gì có ai, ta ở trong phòng với em cả đêm qua. À, lúc em mới ngủ, ta có gọi bác sĩ tới tiêm cho em, hình như em hơi mệt.
Fany nâng cánh tay phải lên.
-Hơi sưng thì phải? Ta lấy đá chườm nhé?
-Không! – Cô lại nằm xuống giường, quay vào trong.
-Em ngủ nữa à? Ta sẽ cho người làm bữa sáng rồi mang đến, em muốn ăn gì?
-Không gì cả!
-Thế rút cục là em muốn gì?
-Ồn ào quá!
Hắn cũng không hiểu sao sau một thời gian, cô còn khó chiều hơn. Nhưng hắn quen rồi.
-Cậu chủ! Ông chủ gửi hàng về.
-Biết rồi!
Fany nằm trên giường, co người lại. Cô lại nâng cánh tay phải lên, nhìn vết tiêm hơi sưng – 1 cảm giác thật lạ và cũng thật khó chịu…
“Tôi làm em đau? Xin lỗi. Đừng tha thứ khi tôi làm tổn thương em…”
“Làm thế sẽ hết đau?”
“Tôi chẳng hiểu gì cả…”
Cô nhắm nghiền mắt. Đôi môi chạm vào vết thương ấy, sự dịu dàng như vẫn còn đâu đây, tan vào không khí, chìm trong kí ức…
…
Wind đẩy nhẹ cửa phòng 102, bước vào…
-Ông chủ chuyển 1 số hàng về khu biệt thự,phía dưới khung cửa số, bằng ánh sáng từ màn hình laptop, hắn đoán được cậu chủ đang tiêm thuốc.
-Em nghĩ tâm trạng làm cậu chủ không muốn làm việc. không ngờ hệ thống an ninh lại vừa được nâng cấp. Đương nhiên em không muốn cậu chủ bỏ bê công việc, nhưng cậu chủ làm việc quá sức trong tình trạng sức khỏe không ổn định cũng làm em lo lắng!
Đôi mắt Wind vừa bất giác nhìn lên mặt bàn, nơi những vỉ thuốc tiêm trợ tim do hắn chuẩn bị vẫn còn nguyên vẹn, vậy cậu…
Cậu chủ!!!
Hắn lao tới chỗ TaeYeon. Và khi đến gần, hắn mới nhận ra ở cạnh cậu, những ống đựng chất dịch rỗng lăn lóc dưới sàn. Cậu đang tiếp tục dùng xi lanh hút chất dịch. Phía bên kia, 1 hộp gỗ mở nắp, bên trong có 100 ngăn đựng 100 ống dịch… Wind đã lập tức hiểu cậu chủ đang làm gì!!!
Cheng…gg… Ống dịch bị hất văng đi bằng 1 lực thô bạo.
-Cậu chủ điên rồi! Cậu muốn tự giết mình sao?
- Ta phải chữa khỏi bệnh cho cô ấy!
-Cậu chủ định cứu người rồi đưa mình xuống mồ luôn? Sự sống này bao nhiêu người muốn có, cậu chủ dễ dàng từ bỏ nó sao?
-Vậy tìm đi? Tìm 1 mục đích để ta sống đi!
-Em…
-Được gì… khi cuộc sống không còn ý nghĩa? Cô ấy nói đúng. Cách giải thoát duy nhất… là cái chết.
-…
-Đừng nhìn ta bằng ánh mắt thương hại đó. Ít nhất, ta còn có thể bảo vệ được sự sống cho cô ấy! Để… chuộc tội…
-Thì ra… cậu chủ đã biết hết rồi! …Tôi… xin lỗi…
….
- Ha ha! Cuối cùng cũng xong!
Tae Woo có vẻ rất vui với bộ ghép hình vừa tự ghép xong. Chắc hắn sẽ chẳng bao giờ nghĩ mình bỏ thời gian mà làm những trò ngớ ngẩn và đau đầu này nếu không gặp cô.
-Công nhận bỏ nhiều công sức làm 1việc, làm xong sẽ thấy rất thú vị – Hắn quay sang nhìn cô – Mà chắc những người rảnh rỗi như em thì sẽ thấy nó vô cùng thú vị rồi
- Em sao vậy, Fany!
Hắn lay nhẹ người cô khi thấy ánh mắt cô như người mất hồn.
-Em khó chịu chỗ nào sao?
-Gì?
-Đầu óc em để đi đâu vậy? Ta thật sự muốn biết em đang nghĩ gì đấy!
-Gì cũng được! – Cô quay đi, nhìn chỗ khác, cô cũng chẳng rõ mình đang nghĩ gì nữa.
-Mấy hôm nay em lạ lắm. Hay là tại hôm trước ta nghi ngờ em là gián điệp?
-Gián điệp! Thì là gián điệp đấy!! – Fany có vẻ bực bội. Cô đứng phắt dậy và bước nhanh đi.
Nhưng đến gần cửa thì cô khựng lại, vì có một vòng tay từ đằng sau đã ôm chặt ấy cô.
-Ta xin lỗi! Xin lỗi! Đừng có giận mà.
Fany không hiểu nổi cảm xúc của chính mình. Rõ ràng có 1 nỗi khó chịu trong cô, không hẳn vì căn bệnh quái ác.
-Có điều này ta rất muốn nói với em. Ta đã nghĩ khi ở trong ngục tù là nếu còn gặp lại em, ta sẽ nói hàng trăm lần. Ta – yêu – em! 1 động từ có lẽ đã từng là khó khăn với hắn nhưng bây giờ hắn thấy thật dễ dàng để nói ra.
-Nghe rồi!
-Nhưng ta muốn em nghe nữa. Ngày nào ta cũng sẽ nói. Nói, nói mãi đến hết đời thì thôi. Giá mà em hiểu được ta yêu em nhiều đến thế nào. Còn nhiều hơn ta nghĩ nữa.
Cảm xúc trong hắn lúc này rất thật, cô im lặng.
-Ta không cần em cũng yêu ta và yêu nhiều đến thế. Nhưng em hãy hứa với ta 1 việc… Đừng…đừng bao giờ phản bội ta, được không?
-…
-Thế gian này…ta căm ghét nhất là sự phản bội, căm ghét nhất!
…
Khu A. 7 h tối.
-Oaaa… Trông Sica cũng xinh lắm đấy!
-Ừ, không ngờ đấy. Trông như công chúa vậy, thích quá!
Jessica quay 1 vòng trước gương, khẽ mỉm cười:
-Thật sao?
-Đúng mà. Sica trang điểm và ăn vận lên thấy khác hẳn!
Sica đang mặc 1 một chiếc váy chiết eo, ngang đầu gối, 2 vai và tay làm bằng ren, trông xinh xắn và nhẹ nhàng. Mái tóc luôn buộc túm lên cũng thả ra, xõa ngang vai. Mái tóc đen tuyền dày và mượt. Chính nhỏ cũng không nhận ra mình trong gương nữa.
-Nếu thêm vài đồ trang sức chắc sẽ xinh hơn!
-Phải, phải! Để chị tìm coi có thứ nào không nhé!
Sica nhìn mình trong gương, nét tươi tắn đáng yêu của 1 cô gái mười tám, đôi mươi còn hiện rõ nhưng suy nghĩ của nhỏ dường như chẳng còn trong trẻo và ngây ngô của lứa tuổi ấy nữa.
- Thôi, không cần đâu. Em không quen đeo trang sức! Bé tới giờ các chị thấy em đeo hồi nào đâu chứ ?
-Ơ, thế cái nhẫn ở tay đấy là gì?
-Ukm, chật ních rồi mà không chịu tháo ra.
Sica nhìn xuống tay phải mình, nơi ngón giữa đúng là có đeo 1 chiếc nhẫn vàng gắn đá. Nhỏ đã đeo nó hơn 10 năm rồi…
-Sica! Sica!
-Chuyện gì vậy?
-Chị…
-Chị lại chưa đem đồ ăn tới cho cậu hai sao?
-Nhưng mà cậu hai cũng có ăn đâu, 2 ngày nay không ăn gì sất.
Sica nhíu mày, nhỏ đoán là do Tae Woo đã trở về.
- Lần sau chị không được thế, để bây giờ em mang đến cho cậu hai!
…
Fany lang thang dọc các hành lang. Cũng lâu rồi mới có cảm giác này. Cô đi không mục đích, suy nghĩ muốn tìm kiếm thứ gì đó đã bỏ quên nhưng chính nó là gì cô cũng chẳng đoán nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top