CHAP 4: Quá khứ...là đau như vậy sao???
Hyomin chỉ mới xa căn nhà nhỏ của nó có 1 ngày,mà sao cảm giác khi về nhà,lại khó khăn đến vậy.Ngột ngạt,khó thở,nó muốn tung cửa chạy hẳn vào,nhưng lại thôi,rồi lại muốn vào…cứ như thế,Hyomin đứng gần 30 phút ngoài cửa.Cuối cùng,cũng không thể đứng mãi ở ngoài,cô quyết định sẽ vào,nhưng chỉ đứng ngay cửa,Hyomin không muốn để Jiyeon thấy mình.Cô sợ,rồi đây,Jiyeon sẽ bị kích động,rồi lại nghĩ quẩn nếu thấy cô.Nhẹ nhàng bước vào,cô nghe thấy tiếng tivi,chắc là con bé lại đang xem phim hoạt hình,mỗi lần nó không vui là lại lôi hoạt hình ra coi.Nhưng sao cô nghe tiếng ai đang nói,cứ như là giọng của mình,hay là con bé coi phim?Ủa mà trước giờ nó có mê ba cái phim dài tập đâu ta?Tò mò,Hyomin tiến sâu thêm chút nữa,bước chân Hyomin bỗng khưng lại…Jiyeon không xem hoạt hình,cũng không xem phim…Jiyeon….đang….xem…
“A..A…alo….alo 1 2 3 4,đang thử giọng…alo…máy quay gì mà khó xài như quỷ…nút nào đây trời…ah…unnie kia nói nút màu đỏ…ủa,bật rồi…
Alo…đây là Park Ji Yeon….bây giờ là 12 giờ đêm…Hyomin unnie đang ngủ trong kia…và bây giờ là sinh nhật chị ấy…e hèm…Hyomin ah…đây là món quà mà e đã dùng chính tiền làm thêm mua cho chị đấy nhé,chị có thích không?Em biết chị mê chụp ảnh hơn quay phim,nhưng mà…em không có biết lựa máy chụp hình,với lại,em thích quay phim hơn…nó có thể cho chị nghe thấy em nói gì,em đang làm gì…từ bây giờ,hãy dùng nó,quay lại những gì chị và em đã làm…Ohm,chúng ta đã từng hứa là sẽ cùng nhau trở thành những idol thật nổi tiếng,thật thành công….cho nên,nó sẽ giúp chúng ta ghi lại…quá trình từng bước trở thành idol của chúng ta.Cùng nhau cố gắng chị nhé,em yêu chị!!!”
Hyomin nhớ rồi…đây là đoạn clip được quay từ chính cái camera mà Hyomin yêu quí nhất.Chính Jiyeon đã lén công ty và cả Hyomin,4 giờ sáng hì hục đi giao báo và giao sữa suốt 3 tháng trời,để mua cho Hyomin,đồng tiền đầu tiên….mà con bé làm ra….là món quà này.Cho dù sau này nó có hư,có cũ,Hyomin cũng sẽ không bao giờ vứt bỏ nó.Nước mắt đã rơi khi Hyomin nhớ lại khoảnh khắc nhận món quà đặc biết này.
“Bây giờ ta vào quậy unnie nào camera…hí hí…
Dậy….unnie…dậy chơi với em….dậyyyyyyyyyy…-Jiyeon dùng âm thanh với tần số cao nhất để thỉnh Hyomin dậy.
-Gì nữa vậy Jiyeon,còn khuya mà em,để unnie ngủ mà….giờ không phải lúc Jiyeon ah.
Happy birthday to you.
Happy birthday to you.
Happy birthday…Happy birthday
Happy birthday Unnieeeee…..
Giật mình vì bài hát.Hyomin quay người sang…mắt nhắm mắt mở,nó thấy Jiyeon đang cầm cái máy quay trên tay,trên cái máy quay là cây đèn cầy.Cái gì vậy nè trời?Ah,hôm nay là sinh nhật mình…như nhớ ra nguyên do,Hyomin mỉm cười ngồi dậy,dù còn buồn ngủ,nhưng Hyomin vẫn cười…vì tất cả những gì Jiyeon bé nhỏ đã làm cho cô.
-Cám ơn em,Jiyeon.Nhưng mà,sao đèn cầy lại nằm trên camera,hư thì làm sao,em mượn camera của ai mà nghịch đấy,hư thì khổ nhé!
-Gì mà mượn của ai…unnie,unnie thổi nến,cầu nguyện đi,rồi e nói cho nghe….-con bé phồng mặt lên khi nghe tới chữ “mượn của ai”…unnie chết bằm,người ta còng lưng ra kiếm tiền mua,mà bảo là mượn,coi thường Park tiểu thư quá đó nha….
-…Xong….phụt…
-Unnie ước gì vậy?-Jiyeon chớp chớp mắt nhìn Hyomin.
-Sao phải cho em biết,không linh nghiệm thì sao.
-Plè….không thèm.-Cái điêu bộ đáng yêu của Jiyeon khiến Hyomin phải phì cười.Không biết trách Hyomin xui xẻo hay do ông trời khéo sáng tạo mà lại tạo ra một con khủng long lai heo đáng yêu như vậy nữa.
-Em muốn nói gì cho unnie nghe vậy?Nói xem nào…-Kéo Jiyeon ngồi kế bên mình,Hyomin vuốt vuốt mái tóc dài của Jiyeon.
-Thật ra,cái camera này…không phải là em mượn của ai đâu.Nó là quà sinh nhật em tặng cho unnie đó.
-Quà sinh nhật?Tiền ở đâu em mua nó?-Hyomin tròn mắt ngạc nhiên khi nghe Jiyeon nói đây là quà sinh nhật của mình,tiền đâu ra mà con bé mua quà cơ chứ???
-Em đã phải thức dậy sớm lúc 4 giờ sáng,mượn chiếc xe đạp của bạn để đi giao báo,giao sữa.Lúc đầu em có hơi mệt,nghĩ là hay là thôi đi,mua đại cho unnie cái bánh kem cho rồi,sáng nào cũng phải dậy sớm,em mệt muốn chết.Nhưng mà vì unnie ngốc nghếch,ngày nào em cũng phải đạp 2 tiếng mấy mới xong hết đống báo và đống sữa.Về nhà mệt lừ,ngủ một chút lại bị unnie lôi dậy,unnie có biết gì đâu…hix hix….-Jiyeon làm bộ mặt thảm thiết rồi lại tiếp tục công cuộc kể công
-Ngày mà em có tháng lương đầu tiên,em mừng lắm.Cứ muốn kể cho unnie nghe hoài,nhưng mà sợ lộ tẩy…thiệt là,giữ bí mật khó quá trời…em cứ vui,rồi giấu,chả dám kể cho ai…unnie biết không….lựa máy khó gần chết,cái nào có chức năng cao thì mắc muốn chết,cái nào rẻ thì hình xấu hoắc….e đã phải đi hết mấy cái siêu thị mới gom về cho unnie cái em tâm đắc nhất đó.Unnie xài thử đi…-Jiyeon tính chạy lại lấy cái máy đang bất động thu hình 2 đứa đưa cho Hyomin,nhưng nó đã bị cái ôm chặt của Hyomin làm đóng băng các chi,không thể nhúc nhích.
-Jiyeon ah…cám ơn em…unnie không cần gì cả,chỉ cần có em là đủ rồi-Hyomin khóc vì xúc động khi nghe những lời tâm sự chân thành của Jiyeon,con bé ấy cứ nói như một đứa con nít,làm Hyomin không thể nào không khóc được.
-Hêu hêu…sinh nhật mà khóc cái gì…ngoan nào,unnie khóc thấy ghê quá à…-Jiyeon quay người lại,vỗ vỗ lên vai Hyomin.
Chóc…
-Unnie yêu em,yêu em nhiều lắm nhóc ah..-Nụ hôn bất ngờ lên trán của Hyomin làm Jiyeon bất động tập 2.Chính hành động và câu nói này của Hyomin,đã khiến mọi chuyện đi quá xa so với ý nghĩa thực của nó.Nó khiến trái tim Jiyeon đập liên hồi,thao thức suốt mấy đêm liền,cứ nghĩ đến rồi lại cười mỉm,như thể một cô gái đang yêu…mà như thể gì nữa…Jiyeon của chúng ta đã yêu rồi,chỉ là nụ hôn ấy làm ai kia thức tỉnh thêm ra mà thôi….Và cũng chính câu nói ấy…..ngay bây giờ….khiến trái tim nhỏ bé kia đau như bị dao cứa vào…
XOẢNG…
Ly nước trên bàn cứ thế mà bay thẳng về phía cái đầu đĩa.Jiyeon lấy tay bịt hai tai của mình lại,cô không muốn nghe,không hề muốn nghe lại câu nói ấy một chút nào.
-Giả dối….tất cả đều giả dối…….aaaaaaaaaaaa….-Ôm lấy đầu mình,Jiyeon cố gắng bịt thật chặt tai lại,để câu nói ấy không thể vang vọng trong đầu nó nữa.Nó lại khóc,khóc rất lớn…Sự thật này quá bẽ bàng với nó,dường như nó không thể chấp nhận được.Tại sao lại gieo cho nó biết bao hy vọng,rồi lại thẳng tay cướp đoạt hy vọng ấy đi…chỉ đánh đổi bằng 2 tiếng “xin lỗi”.Jiyeon cứ ôm đầu khóc như thế,nó cứ nghĩ cả thế giới đã ruồng bỏ nó,rằng nó là người đáng thương nhất trên thế gian này,nhưng nó đâu biết,còn 1 người nữa,từ nãy đến giờ cũng ngược dòng quá khứ,tìm về kỉ niệm với nó,chỉ là khoảng cách khác nhau nên nó không hay mà thôi.
Hyomin ngồi thụp xuống,cố gắng dùng hai tay bịt chặt miệng mình lại,cố không cho khóc thành tiếng.Hai con người,một khoảng cách,một nỗi đau,cứ thế….cùng nhau khóc.Không thể chịu đựng nổi khi thấy Jiyeon như vậy,Hyomin vùng dậy,chạy vào ôm Jiyeon trong sự ngạc nhiên của con bé.
-Unnie xin em…đừng như vậy nữa….tất cả là lỗi của unnie….xin em,đừng làm mình tổn thương vì unnie nữa.-Hyomin cố gắng ôm Jiyeon thật chặt,chỉ mong con bé không xô mình ra.
Jiyeon còn đang ngỡ ngàng vì sự xuất hiện của Hyomin,nó cứ tưởng Hyomin sẽ không còn trở về bên cạnh nó nữa.Nó nhớ hơi ấm này lắm,nhớ cái ôm chặt này lắm.Nhưng làm sao dám níu giữ chị ấy lại,khi Jiyeon biết rồi đây chị ấy cũng sẽ lại ra đi,rồi cũng sẽ bỏ rơi nó thêm lần nữa.Nhắm chặt mắt,cố gắng níu kéo chút hơi ấm sau cùng,nó biết từ đây về sau,khó có thể nào được Hyomin ôm vào lòng,vì bản thân nó không cho phép mình tiếp nhận điều đó nữa.Đôi tay ngày thường không nghe lời,sao hôm nay chúng dễ bảo lạ thường.Lí trí bắt Jiyeon đẩy Min ra,nhưng trái tim lại đau đớn xin vài giây níu lại hơi ấm này.Và đôi tay thì làm việc cho lí trí,nào có ai nghe lời trái tim.Dùng hết chút sức cuối cùng,Ji đẩy mạnh Min ra,cố gắng để ánh mắt mình không bị đôi mắt kia bắt gặp.
-Chị còn làm thế để làm gì?Chị đang thương hại tôi sao?Làm ơn….hãy để tôi được yên….Đi….đi ngay đi…Tôi không muốn nhìn thấy chị nữa….Điiiiiiiii……[Ai lại tàn nhẫn thế này,tại sao cứ phải dằn xé trái tim của tôi,có biết tôi đau thế nào không?Tại sao lại làm tôi đau như thế chứ….làm ơn,ngưng hết lại đi…làm ơn.]
Cơ thể kiệt sức vì mệt mỏi,Ji ngã gục xuống sàn.Nhìn Ji lúc này,khó ai có thể cầm lòng được.Bế xốc thân hình nhẹ tênh kia lên,Hyomin mang Ji vào phòng,đặt xuống giường.
-Em gầy đi nhanh vậy sao Jiyeon?-Min chua xót nhìn khuôn mặt Jiyeon đang ngủ,chỉ có lúc ngủ,con bé mới thật sự yên bình.Ở cạnh Ji cho đến chiều tối,Hyomin dọn dẹp sạch sẽ lại căn nhà,nấu một bữa ăn nhỏ rồi để lại một mảnh giấy.
-“Em hãy ráng giữ sức khoẻ…xin lỗi em”.Dường như Hyomin đã có một quyết định cho riêng mình,cô muốn tốt cho Jiyeon…Cô và Jiyeon đều được training tại cùng công ty gỉai trí CCM,cô hơn Ji 4 tuổi,nhưng lại được chủ tịch sắp xếp vào debut cùng một nhóm.Dự định ban đầu sẽ là một cặp song ca chuyên hát ballad,nhưng với tình hình thế này,việc cô ở lại,sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến tinh thần và tương lai của Jiyeon.Có lẽ cô sẽ xin rút ra khỏi công ty,vào học một khoá đào tạo nhiếp ảnh gia rồi xin đi tu nghiệp ở nước ngoài cũng nên.Dù sao đó cũng là đam mê của cô.Nhưng liệu bỏ Jiyeon đi như thế này,có phải cô quá ác độc không?Bao nhiêu công sức luyện tập,dự án,đã quen thuộc với phong cách,ưu điểm,nhược điểm của nhau…giờ đây vì cô,mà Jiyeon phải bắt đầu từ con số 0 sao.Thiệt là khó nghĩ quá!
…Chủ tịch đang gọi…
Chết thật,sao lại gọi ngay lúc này cơ chứ?-Hyomin xanh mặt khi thấy số của Kim Hwang Soo.
-Dae chủ tịch…cháu là Hyomin!
-Tại sao 2 đứa không luyện tập?-Giọng KHS lạnh tanh ở đầu dây bên kia.
-Dạ….thưa chủ tịch….Tối qua Jiyeon ốm nặng,sáng giờ cháu vẫn chưa thể báo cho Jason biết,cháu xin lỗi ạ?-Nói dối là nghề của Min…chắc một điều như đinh đóng cột rằng nó là sự thật.
-Bệnh thế nào?Nặng tại sao không đi bệnh viện?Bệnh hay lười biếng?Tôi sẽ cho người lên kiểm tra.-Có vẻ như KHS vẫn chưa tin lắm vào câu nói của Hyomin.
-Vâng,em ấy bị sốt từ tối qua.Cháu nghĩ là sốt nên không cần đi bệnh viện ạ…-Giọng Hyomin nhỏ dần nhưng vẫn rất ngọt ngào.
-Thôi được rồi,ráng chăm sóc con bé.Ngày mai nếu nó khoẻ hai đứa lên gặp ta ngay.-Giọng nói ngọt ngào đó hình như phát huy tác dụng đúng lúc,xoa dịu cơn lửa bùng bất ngờ của Kim phù thuỷ.Tiếng cúp máy lạnh lùng cũng y chang con người lạnh lùng chỉ biết có tiền này.
Dù sao mình cũng phải nói với ông ta về quyết định của mình.Không biết ông ta sẽ làm gì mình nhỉ.Càng nghĩ Hyomin càng cảm thấy mệt mỏi,không biết rồi đây,mối quan hệ giữa cô và con bé ngốc kia sẽ lại về đâu.Chỉ mong nó không tệ như hôm nay….
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top