Chap 20
…………………..Đứt……………………..
Những ngày tôi bắt mình phải CƯỜI.
Trong khi lòng không THỞ được.
………….Gãy………...
*cốc cốc cốc*
-Thưa Tổng Thống, Bộ Trưởng Kwon và Đại úy Choi! – Claudia nghiêng người qua cửa thông báo.
-…………………. – Taeyeon hiện không có vẻ gì nghe thấy lời nào từ cô thư kí. Mắt vẫn chăm chú nhìn đống văn kiện, nhưng có Chúa mới biết hồn cô đang lang thang, lẩn khuất chốn nào.
-Tổng Thống??
-Claudia?! –Taeyeon thoáng giật mình, ngẩng mặt nhìn ra.
-Thưa, Bộ Trưởng Kwon và Đại úy Choi??! – Claudia nhíu mày lặp lại, cô đang tự hỏi Tổng Thống có chuyện gì lại tập trung nhiều như vậy.
-Cảm ơn Claudia, cho họ vào đi! – Taeyeon nhanh nhẹn lên tiếng.
-Chào buổi sáng, Taeyeon! – Yuri và Sooyoung tươi cười nhìn Taeyeon.
-Chào buổi sáng. – Taeyeon nheo nheo mắt rời bàn làm việc đến chiếc ghế nệm dài và buông người ngồi xuống đó – Chuyện gì đây? Hai người đến cùng một lúc….dự cảm không có gì tốt.
-Tống Thống Kim liệu việc như thần nhỉ..... – Yuri cười nhăng nhở.
-Nhưng rất tiếc lần này là ngoại lệ. – Sooyoung tiếp lời Yuri – Sai bét rồi nhé!
-Hummm. – Taeyeo bắt chéo chân, gãi cằm – Thế chỉ còn một nguyên nhân nữa khiến hai người chăm chỉ đến thăm…...Thành thật đi, hai người say nắng cô thư kí xinh đẹp của tôi phải không?!
-Trời ạ, cho xin đi nhé. Bé miệng thôi, Sica mà nghe phong phanh là mình nghỉ việc luôn, ở nhà cho lành đấy. – Yuri nhanh như cắt nhăn mặt nhíu mày khổ sở.
-Không tin được, Taeyeon khiếu hài hước ngày càng xuất sắc không chịu nỗi. – Sooyoung cười nắc nẻ – Mà ý kiến cũng này không tồi, để hôm nào đẹp trời mình sẽ mời Claudia dùng cơm. – Sooyoung gật gù gãi cằm.
-Khổ chưa?! Hễ cứ đùa là hai người đi quên cả đường về. – Taeyeon thở dài – Thật ra cất công đến đây có chuyện gì?
-Được rồi. – Yuri nhanh nhảu nói – Mình đến để xem cậu còn gì căn dặn cho hôm gặp Triều Tiên thương nghị hay không? Vỏn vẹn một tuần nữa là đến rồi.
-Triều Tiên à?! – Taeyeon nghiền ngẫm – Có vẻ mọi người đã chuẩn bị chu đáo rồi. Mình xem báo cáo thấy cũng hài lòng. Cứ theo kế hoạch thôi, Hàn Quốc sẽ tỏ thành ý trước, rút quân đang đóng tại bên đó. Đem đó làm điều kiện thương lượng. Để xem ý định thật của họ là gì.
-Mình hiểu rồi! Vì dù sao buổi tọa đàm cũng diễn ra tận ba ngày. – Yuri nói.
-Rút quân hết, liệu có ổn không? Họ sẽ tranh thủ cơ hội tấn công không? – Sooyoung vẫn thấy lo lắng.
-Chúng ta sẽ chỉ rút quân ra biên giới thôi! An tâm đi. Nếu trở mặt ta vẫn có thể trấn áp được. Tuy nhiên tin tức cũng có đưa rồi, người dân Triều Tiên đang biểu tình cả tuần nay về việc phản đối chiến tranh với Hàn Quốc. Việc rút quân là rất cần thiết, và sẽ hiệu quả. – Taeyeon chậm rãi giải thích.
-Taeyeon, cậu xem cái này. – Sooyoung đẩy tờ giấy về phía Taeyeon – Đây là bố trí quân lực phụ trách an ninh cho cậu trong tiệc sinh nhật sắp đến.
-Tiệc sinh nhật.... – Taeyeon ngán ngẩm cầm lên xem – Mọi người lại được một dịp vất vả nữa rồi.
-Nghe như cậu không mong đợi?? – Sooyoung tò mò – Sulli đã lên kế hoạch cả rồi. Thậm chí cả bố trí lực lượng an ninh cô ấy cũng có tham gia góp ý.
-Sulli?? – Taeyeon nhăn trán nhìn Sooyoung (Lực lượng an ninh….cô ấy can thiệp có phải hơi nhiều rồi.)
-Ý cậu là sao vậy? Cậu không thích tiệc mừng sinh nhật à? Mấy năm qua phải vận động tranh cử, chúng ta đều bỏ qua tiệc sinh nhật. Lần này nhân dịp ăn mừng một thể. – Yuri thắc mắc.
-Lãng phí tiền của và sức người thôi! – Taeyeon lơ đãng nói và hờ hững ném tờ giấy lại trên bàn – Nhưng đành vậy, tất cả đã sắp xếp hết rồi.
-Cậu nên chuẩn bị kĩ lưỡng, đến hôm đó mặc đồ cho đẹp vào. Tổng Thống phải thật tỏa sáng vì đêm đó là dành cho riêng cậu. Ba ngày nữa thôi đấy. Khẩn trương vào. – Sooyoung ra sức nhắc nhở, khích lệ tinh thần Taeyeon – Mấy đống văn kiện bớt lo lại, có Yuri rồi chi mà cực nhọc nữa.
-Được rồi! – Taeyeon cười nhẹ gật đầu. – Cứ như bảo mẫu vậy.
………………
Loay hoay mở tủ lạnh lục tìm xem còn thức ăn đóng gói hay mì ăn liền để bỏ bụng không, nguyên nhân cũng vì tâm trạng mấy ngày qua cực kì tệ sau lần gặp Taeyeon. Fany chẳng thiết tha mà lái xe ra ngoài tẩm bổ khẩu vị của mình như thường lệ. Xui xẻo cho cô, kết quả tìm kiếm là trống không. Chả có gì ngoài nước lọc, môt ít beer và mấy hộp sữa chua, mà dường như chúng đã hết hạn sử dụng “Trời ạ, Hwang Mi Young, cô xui đến thế là hết mức. – Fany vỗ vào trán bất lực than thở.”
*tít tít tít* – tiếng tin nhắn điện thoại reo lên.
*Chánh văn phòng Hwang ơi*
*William?*
*Trời vừa chiều, anh đoán em chưa có gì bỏ bụng nhỉ?*
*Làm thầy bói được rồi đấy*
*Thế anh mời em đi dùng cơm nhé, mà thật ra là một buổi party nhẹ của công ty mới*
*Là buổi party để làm quen đối tác trước khi chính thức đi vào làm việc phải không?*
*Anh qua đón em bây giờ luôn nhé! Mặc gì cho đẹp đẹp vào....*
*Được rồi. 45 phút nữa chờ em dưới nhà*
Nghĩ bụng ở nhà cũng buồn chán, với thêm đúng lúc Fany thấy cần phải bù đắp cho cái dạ dạy đáng thương của cô, khi mà mấy hôm nay chỉ toàn mì gói suốt. Ngẫm thấy cũng thấy tự xót xa cho bản thân “Mình đi đổi gió vậy, vào đó thì cứ ăn thôi, ai làm gì mặc ai. Cứ thế đi.”Sau khi William đưa Fany đến buổi party, đúng như kế hoạch từ lúc còn ở nhà, Fany chỉ đến, cười cười lấy lệ rồi tập trung tìm thức ăn. Nhưng kết quả cũng không như mong muốn, Fany ăn vào mà không thấy ngon tẹo nào.
Thấy chán cái không khí sặc mùi thuốc lá và rượu, lại ăn không biết ngon. Fany thấy cô thật nhỏ bé giữa chốn đông đúc này, cô thấy tâm mình chợt có chút hoang mang, phút chốc trong tâm tưởng mình cô hình dung mình giống như một cô bé đã ủ ấm trong nhà suốt nhiều tuần liền, rồi bẵng một tối nọ, lê từng bước chân cô đơn đi ăn khuya, lặng lẽ trải dài bóng mình trên phố phường đông nghẹt người, thấy mọi thứ xa lạ hẳn, ngờ ngợ bản thân cô không thuộc vào chốn này vậy. Fany phì cười với cái suy nghĩ trong cô, rồi quay sang bảo với William là cô muốn về sớm. William cảm thấy không an tâm nếu đồng ý để Fany tự đón taxi về, nên anh bảo sẽ đưa cô về.
-Em bị biếng ăn hay sao thế? Em bảo mình thấy đói nhưng đến nơi chỉ toàn nhìn thức ăn là chính, cứ như chúng là cực phẩm nhân gian, em không nỡ ăn ấy! – Willi vừa lái xe vừa hỏi han Fany.
-Chắc em đói con mắt thôi! – Fany lơ đãng nói.
-Thật không? Hay không hợp khẩu vị! Nếu muốn anh sẽ đưa em đi ăn ở đâu em thích nhé!? – Willi đề nghị, khẽ đưa mắt nhìn Fany lo lắng.
-Thôi không sao, ở nhà em còn ít bánh ngọt. – Fany thở dài cười – Có lẽ em thèm đồ ngọt mà không biết. Con gái chúng em là vậy đó, rõ là biết mình cần gì nhưng đôi lúc cứ lờ đi cái sự thật đó.....để đi kiếm tìm những thứ ngoài tầm tay và xa xỉ. Để rồi khi hẫng chân, chới với, đứng không vững......mới chịu thừa nhận mình vốn đã có thứ mình muốn.
William nhíu mày khi nghe Fany nói một hơi khi mà dường như cái câu con gái chúng em gì gì đó, nó không ăn nhập đến chuyện mấy cái bánh:
-Fany à, trí tưởng tượng của em phong phú thật. Nhưng mà..….. – Willi vẫn cảm thấy không yên tâm.
-Được rồi anh….. – Fany cười trấn an – Cũng vừa khi đến nhà em rồi. Tạm biệt nhé chàng trai. Không cần tiễn em.
Fany không chờ William mở cửa xe, cô đã tự tay làm rồi bước chân ra khỏi xe, nhanh chóng đi vào nhà. Do không để ý thấy dây giày của mình đã lỏng từ lúc nào, và một phần trạng thái tinh thần cô vốn đã không tốt, nên Fany chưa kịp ý thức được chuyện gì xảy ra, thì cô đã ngã ngay xuống đường, chỉ sau vài bước đi. Cô ngồi đó, tay xoa xoa cổ chân mà nhăn nhó, tự trách vì cái tính ngơ ngác không chịu được của mình.
Toan lái xe đi nhưng thấy Fany té thì anh đã hoảng cả lên:
-Ôi trời Fany....! – Willi lao ra khỏi xe, đến gần Fany rồi ngồi khụy xuống xem vết thương của cô ấy – Em bất cẩn quá, anh nghĩ trặc chân rồi đó. – Fany bỏ ngoài tai những điều William nói, cố đứng lên, nhưng không được, chỉ vừa mới di chuyển cổ chân được tí, là cô lại thấy đau, muốn té thôi.
-Để anh giúp em! – Willi dùng hai tay bế thốc Fany lên trong sự ngỡ ngàng của cô ấy. Fany do bất ngờ nên theo quán tính choàng tay ôm lấy cổ của Willi để giữ thăng bằng. Cái cảm giác tay anh chạm vào vùng lưng không được che chắn của mình, bất giác cô thấy bức rứt không quen, rất khó chịu.
Anh bế cô vào đến nhà, anh muốn giúp Fany chăm sóc vết thương ở cổ chân, nhưng Fany một mực bảo cô tự làm. Willam đành chịu thua tính bướng bỉnh của cô ấy và miễn cưỡng rời đi.
-Em chắc chắn không? – Willi quay đầu lại khi đã đứng ở cửa.
-Em chắc! Cảm ơn anh. Anh cứ về đi! – Fany mỉm cười nói nhanh.
-Được rồi. – William thở dài với vẻ miễn cưỡng – Thấy không ổn cần giúp đỡ, thì liên lạc ngay cho anh nhé. – Anh nói rồi khép cánh cửa gỗ lại.
“Xin lỗi William, em thấy không quen khi phải thân thiết với anh quá. Em không hiểu tại sao, với cái ý nghĩ anh và em, chung một nhà, giữa đêm thế này, em thấy không thích chút nào. Một chút cũng không. – Fany thở dài rồi lấy hộp y tế dự phòng tự chăm sóc lấy vết thương của mình. Thoáng chỉ thoáng thôi, cô thấy nhớ Taeyeon da diết – Nếu là thường ngày, em đã gọi cho Tae để nũng nịu, để thở than rồi.......Có lẽ em phải nên tập làm quen. Để Tae luôn thấy em ổn mà khỏi phải bận tâm, nghĩ ngợi về em.”
………………
-Tổng Thống?!!
-…………..... – Hiện tại Taeyeon đang lật xem những tấm hình do Sunny chụp lại, mắt cô hằn lên những tia ghen tuông, không hài lòng chút nào (đó là những tấm hình lúc Willi bế thốc Fany và cô choàng tay vào cổ anh ấy. Đó là những shots ảnh được chụp ở chế độ liên tục từ lúc đó đến lúc vào tận nhà.)
-Lúc đó cô Hwang dường như bị trặc chân. – Sunny ngần ngại nói.
-Được rồi! Cô có thể về tiếp tục giám sát.
*Rầm* Taeyeon đập những tấm hình lên bàn sau khi khuất bóng Sunny……
-Dav……. – Cô lên tiếng gọi.
.
.
………………
Fany nghe tiếng chuông cửa thì rủa thầm trong bụng ai lại đến khuya lơ khuya lắc thế này, ngay lúc cô đi đứng bất tiện nữa chứ. “William chăng? Anh ấy chắc lo lắng mình ở một mình với cái chân…..”
-Wil - Taeyeon? – Fany mở cửa với đôi mắt mở tròn hết cỡ.
-Em thật là hậu đậu. – Taeyeon thở hắt rồi dìu Fany vào nhà.
Chẳng nói chẳng rằng Fany cứ tròn mắt như thế khi Taeyeon tự nhiên nắm tay cô vào nhà, không khác gì là mấy căn nhà này là của Taeyeon, còn cô là khách:
-Sao-sao lại? Em chẳng phải đã nói là đừng tìm em sao? – Fany ngỡ ngàng nói.
-Em bị thương kìa. Không thấy sao? – Taeyeon để Fany lên ghế, rồi ngồi xuống xem xét cổ chân của cô ấy, cô sờ tới sờ lui, nắn nắn xem thế nào. Taeyeon lúc này nhìn chuyên nghiệp như một bác sĩ vậy. Chốc chốc cô lại nhăn mặt rồi thở dài, lẩm bẩm điều gì đó chỉ mình cô nghe, có vẻ là đang thầm trách móc tính ngơ ngác của Fany.
-Nè! Làm cái gì thế? – Fany toan rút chân ra khỏi tay Taeyeon – Ở đâu lại hiên ngang vào nhà em đã đành, lại còn đụng đụng chạm chạm cái chân em vô tư thế hả?
-Em băng bó kinh thế này?! – Taeyeon chẳng để tâm Fany nói gì – Để Tae băng lại đàng hoàng mới được. – Taeyeon nói rồi lấy hộp y tế băng lại cho Fany, mặc cô ấy giãy giụa.
Biết mình chẳng thay đổi ý định của Taeyeon nên Fany đành ngoan ngoãn ngồi nhìn Taeyeon chăm sóc vết thương cho cô. Ngồi nhìn Taeyeon loay hoay băng bó cho cô, cẩn thận nâng niu chân cô, cô thấy lòng mình xúc động lắm. Chỉ chút xíu này thôi, Tae của cô đã đến quan tâm cô rồi. Hạnh phúc với Fany chỉ cần một hành động giản đơn như lúc này. Cô khéo léo giấu nụ cười để không bật thành tiếng, nhưng rồi lắc nhẹ đầu. “Fany à, phải kiên nhẫn.....”
-Xong rồi thì Tae về đi! – Fany nhăn mặt lấy chân ra khỏi tay Taeyeon khi cô ấy đã hoàn thành việc băng bó – Sau này.....cũng đừng có tùy tiện đến đây nữa.
-Tiffany! Em nói vậy mà nghe được? William đến thì được sao? – Taeyeon nhíu mày hỏi.
-Cái gì chứ? Theo dõi em đã đành, giờ lại......?!
-Tae quan tâm em thôi. Nếu không làm sao biết em ngơ ngác đến như thế này? Em đừng đẩy Tae rời xa em Fany….
-Kim Taeyeon! Lời em nói nghe không có trọng lượng vậy sao? Em đã bảo là chúng ta nên dừng lại. Dừng lại. Sao cứ thích làm theo ý mình thế? – Fany trừng mắt nhìn Taeyeon.
-Fany à…...sao lại khiến mọi chuyện không cứu vãn được chứ? Rõ ràng chúng ta yêu nhau, làm sao chỉ mình em nói, chia tay là chia tay được. Đứng nhìn em lặng lẽ rời xa cuộc đời Tae, Tae không làm sao đứng yên được. Thấy em bị thương thế này, lại ở nhà một mình, Tae sao để em cứ y vậy một mình cho đành lòng. – Taeyeon nhăn mặt khó nhọc nói. – Em nên hiểu là khi Tae biết em bị thương, chỉ là chút xíu này thôi......Tae đã dừng lại hết mọi chuyện. Tae đến ngay đây, ngồi ở đây, chỉ để có thể chính tay mình chăm sóc, lo lắng cho em. Sao em lại khó khăn với Tae như vậy? Sao lại khiến Tae có cảm giác thừa thải như vậy? Em biết là tim Tae đau lắm không, Mi Young?
Từng câu tưng lời Taeyeon khiến Fany lặng người. Thật tâm cô không muốn phải nói thêm những lời làm tim Taeyeon đau nhói, nên cô bảo cô ấy về. “Làm tan nát trái tim Tae chẳng khác gì làm đau chính em. Sao cứ phải bướng bỉnh mà tìm em, mà nghe, mà chịu đựng những lạnh lùng, xua đuổi này.....” Fany quay mặt mình đi, không nhìn Taeyeon nữa, cô khó nhọc giữ bình tĩnh hay chí ít là cố giữ để không phải bật khóc nữa. Cô biết những khi để bản thân rơi nước mắt, những khi đó cô luôn yếu đuối nhất.
Taeyeon chạm vào hai vai Fany, cố gắng nhỏ nhẹ khuyên nhủ:
-Fany à..... – Taeyeon hít một hơi thật sâu vào ngực – Em à, Tae biết giờ em đang kích động, một phần là do những lời Sulli tác động trước đó, nên em trở nên thế này. Em xua đuổi, quay lưng lại với Tae, tim Tae đau nhiều lắm. Em hãy cho Tae ít thời gian nữa đi, giờ Tae vẫn chưa ổn định mọi chuyện nên không thể làm gì để bù đắp, chia sẽ những khó khăn của em. Nhưng Tae là yêu em thật lòng, nên Tae sẽ không để chúng ta thế này mãi đâu......
Fany nhắm nghiền mắt cố ngăn bản thân ngả quỵ trước những lời nhỏ nhẹ yêu thương và chân thành mà Taeyeon đang cố an ủi mình. Cô sợ bản thân mình không chịu đựng được mà xoay lại, ôm lấy Taeyeon mất thôi. “Không thể tin được là có một ngày như hôm nay, em phải đứng đây......ngăn bản thân mình hạnh phúc, ngăn bản thân mình được nhỏ bé, được che chở......Trời ơi, chết mất thôi. Nếu để Tae tiếp tục nói mình sẽ bị khuất phục.....”
-Taeyeon à.....yêu em, đến đây chăm sóc cho em, rồi thì sau đó? – Fany nén một thở thu hết sự nhẫn tâm vào lời nói – Thật chất không thay đổi được gì, Tae đang tạo ra nguy hiểm cho mình, không hiểu sao!? Nghe lời em, buông tay em, nghiêm túc làm Tổng Thống là được. Sau này cũng đừng tự ý đến nhà em nữa. – Fany nhăn mặt, mím môi khổ sở – Dần dần học cách rời nhau ra và.....sống không có nhau. – Càng nói cô càng thấy khó nhọc, tưởng chừng như tắc thở được chứ chẳng đùa. Chết quách cho rồi còn sung sướng hơn là ép bản thân nói những điều mình không muốn, làm những điều mình có nghĩ cũng chưa dám nghĩ.
“Sao – sao em lại nói được như vậy.....???” Taeyeon thấy tai mình như ù đi vậy. Những lời này sao Fany của cô lại có thể nói ra cho được:
-Mình yêu nhau lâu rồi Fany, em đừng từ bỏ như vậy! – Taeyeon xoay người Fany lại.
-Em không thuộc về Tae. – Fany cố thu hết tàn nhẫn nói tiếp – Em không phải của Tae.
-Fany….... – Taeyeon siết mạnh tay – Tae sẽ không….buông tay, dù em có nói gì. – Taeyeon ngừng lại giây lát – Em bảo không đến nhà em sao? Em còn nhớ đã nói sẽ để Tae góp tiền nhà với em, giờ thì em….lơ hết mọi thứ đã nói, đã có với nhau sao?!
-Tae không buông tay….....thì em sẽ! – Fany cương quyết dằn lòng nói (em xin lỗi, xin lỗi, em phải cứng rắn, em không thể, không thể để mặc mọi chuyện nữa. Sulli sẽ hủy diệt Tae mất thôi, cô ấy sẽ….đó là chưa kể kẻ đã theo dõi em có mục đích gì….)
-Hwang Mi Young, em không được tự ý quyết định. – Taeyeon hét lên.
-Taeyeon....... – Fany nhìn Taeyeon dịu dàng chạm vào gương mặt thân thương – Tae có yêu em không? Yêu nhiều không? Sẽ vì em nguyện ý làm tất cả?
-Tae yêu em, yêu rất rất nhiều! Em là tất cả của Tae..... – Taeyeon ôm chầm Fany. – Là cả cuộc sống của Tae em à.
-Nếu vậy......hãy để em đi! – Fany nhẹ ôm Taeyeon, để một giọt khóc bung ra rời khỏi mi, lăn dài. Cứ như thế cô khóc ngày một nhiều và không sao ngừng lại được...... “Tin em đi, vứt bỏ Tae là điều dũng cảm nhất.”
Taeyeon tay ôm chặt lấy Fany mà thần trí thì thảng thốt và bàng hoàng tột độ. Lời nói của Fany tan vào gió, gió lùa vào tim, tim thắt lại......rồi vụn vỡ.
Tất cả những gì Taeyeon cảm nhận được khi Fany vòng tay ôm lấy cô, khóc trên vai cô, áp mặt vào sâu hõm cổ cô......Đó phải là hạnh phúc tìm về. Là những tin yêu chứ. Phải là những yêu thương mới đúng. Sao lại là.....
Chênh vênh.
Chưng hững.
Và.
Đứt......
.
.
.
.
.......gãy.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top