10

Chương 61 : Lần  gặp mặt lúng túng

Âm nhạc như mặt nước tao nhã chảy xuôi trong từng góc tiệc. Làm cho người ta cảm thấy không quá chân thật, khắp nơi đều là những người mặc trang phục lộng lẫy, trong tay cầm ly cao cổ, ưu nhã nói chuyện với nhau, trận trận mùi thơm ngát phát ra trong hội trường, làm cho người ta không phân rõ đến tột cùng là mùi nước hoa hay là mùi thơm của rượu và thức ăn, quả là ngợp trong vàng son.

Sân khấu lớn làm bằng thủy tinh, làm cho người ta có cảm giác mộng ảo, Tiffany  không thể không thừa nhận hiện trường bữa tiệc này còn cao quý hơn lần cô đến Anh làm nhiệm vụ.

Bối cảnh sân khấu không phải là cảnh thật, mà được dùng bình phun vẽ ra, đối với người yêu thích vẽ tranh như cô, lần này quả thật kích động, bởi vì bối cảnh sân khấu là do đại sư Hoa Trân vẽ ra, từ lúc bắt đầu vẽ tranh, cô đã chú ý đại sư Hoa Trân, không ngờ lại nhìn thấy ở đây.

Vẽ phun cực kỳ sinh động, độ sâu đã khắc họa chủ đề của bữa tiệc lần này, Tiffany si mê nhìn những nét vẽ kia.

Taeyeon  dẫn cô ngồi ở hàng đầu hội trường, cho thấy thân phận hiển hách của anh, mới vừa ngồi xuống, đám người chung quanh đã xôn xao.

Chỗ ngồi của mỗi người trong hội trường biểu hiện ra thân phận địa vị, càng ngồi ở trước, địa vị càng cao, vừa rồi mọi người thấy lão Lý tiến lên chào hỏi người đàn ông đẹp như thần này, bọn họ dĩ nhiên là chú ý, nhưng còn muốn lấy được nhiều thông tin của đối phương hơn, để dễ dàng tạo quan hệ, nên còn rất nhiều người chờ thời cơ.

Từ khoảnh khắc Taeyeon  ngồi xuống, mọi người mới hiểu được, nam nữ trước mắt là lãnh đạo của ' tập đoàn Kim Thị  ', mà vừa rồi lão Choi  xưng hô đối phương là Kim  tổng , thân phận của anh đã quá rõ ràng, không để ý sự lạnh lùng của Taeyeon , mọi người rối rít tiến lên tạo quan hệ.

"Kim tổng , xin chào, tôi là Bang ChanHoo  của Bang  thị, xin chăm sóc nhiều hơn!" Một người trung niên gầy gò cung kính cầm danh thiếp đưa cho Taeyeon .

"Kim  tổng , nghe nói gần đây quý công ty định phát triển nghiên cứu ở nghề làm đồng phục, hi vọng chúng ta có thể có cơ hội hợp tác. . . ." Một người bụng bự khác nói.

Cũng không chần chừ đưa lên danh thiếp của mình.

"Kim tổng , hi vọng chúng ta có thể có cơ hội hợp tác, tôi là. . . ."

. . . . . .

Một nhóm người xông tới chào hỏi với Taeyeon , mọi người đều chỉ sợ chậm trễ sẽ không có chỗ tốt.

Taeyeon  nhìn những khuôn mặt lấy lòng này, sắc mặt càng ngày càng đen, đây chính là nguyên nhân anh luôn không đến tham gia bất kỳ bữa tiệc nào, cũng không xuất hiện trên tạp chí nào.

Đám người kia quá phiền, mọi người đều dùng gương mặt dối trá, anh rất khẳng định nếu như anh anh không có địa vị hiển hách, đám người kia khẳng định khinh thường nói với anh một câu, chứ đừng nói lộ ra vẻ mặt lấy lòng, có lúc có quyền thế cũng là một chuyện rất đáng ghét.

Những phu nhân giàu này tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, cũng lấy lòng trò chuyện với Tiffany, tìm cơ hội để gia tộc bò lên trên, giờ phút này Tiffany chẳng những không có tâm tình xem tranh, mà tai còn ông ông tác hưởng, cảm thấy phiền não, cô giữ vững nụ cười nhạt lễ phép, nhìn như rất nghiêm túc nghe lời nói lấy lòng của mấy phu nhân và thiên kim tiểu thư bên cạnh

"Kim  phu nhân, nghe nói gần đây  mới có một nhóm châu báu, ngày nào đó rãnh rỗi chúng ta cùng đi xem nhé? Cứ tính tiền cho tôi!" Một người phụ nữ ăn mặc sặc sỡ sang trọng nói, ánh mắt mong đợi, trong lòng thầm nghĩ nếu leo được lên cành cao này, về sau địa vị trong gia tộc của cô chắc chắn sẽ lên cao, còn sợ bà vợ lớn kia nữa sao?

"Cô cho rằng Kim  phu nhân để ý ít tiền châu báu này sao, Kim phu nhân, nghe nói ' khách sạn Á Toa ' có món ăn mới, không biết ngài có hứng thú đi nếm thử hay không?" Một người phụ nữ eo to như thùng nước chu môi đỏ cười híp mắt nói, giọng nói rõ ràng có ý lấy lòng.

"Tôi hỏi bà có biết chuyện hay không? ' Khách sạn Á Toa ' căn bản là của Kim  phu nhân, muốn ăn cái gì lúc nào cũng có thể ăn được, còn cần bà nhắc sao." Một người khác khinh thường nói.

"Bà có ý gì chứ? Kim  phu nhân người ta cười hì hì không nói gì, có phải bà khó chịu khi thấy tôi trò chuyện với Kim  phu nhân không. . . ."

. . . . . .

Trong lúc họ cãi vã, Tiffany len lén dời bước chân của mình, từ từ nhích ra ngoài, cô đảo mắt nhìn Taeyeon  bị mọi người vây quanh một cái, mới phát hiện tình huống của anh không khác cô lắm.

Tiffany cười thần bí, sau đó đi ra ngoài hội trường, ở đây nữa cô sẽ buồn chết , đám người kia quá khoa trương! Bà một lời tôi một câu, lỗ tai của cô sắp điếc vì những chủ đề lấy lòng vô bổ kia.

Làm một sát thủ, cô rất lợi hại trong việc nhìn sắc mặt người khác, đám người kia có tâm tư gì, đều không thể nào thoát khỏi ánh mắt của cô, sự giáo dục của cô không cho phép cô biểu lộ sự khó chịu ra trên mặt, cho nên vô luận bực bội cỡ nào, cô luôn duy trì khuôn mặt tươi cười.

Không khí phía ngoài tốt hơn nhiều, đi ra bên ngoài, Tiffany cảm thụ gió nhẹ ban đêm, hít một hơi thật sâu, trong lòng nhất thời rất sung sướng, phiền não vửa rồi đã tiêu tán không ít.

Bây giờ là lúc bẫu tiệc bắt đầu, lúc nãy vườn hoa còn náo nhiệt nhưng bây giờ rất an tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng kêu chít chít của công trùng trong bụi cỏ, và thanh âm gió nhẹ thổi lá cây bay lất phất, Tiffany lẳng lặng đi trên đường nhỏ trong vườn hoa, đôi tay để ở trước ngực, tâm tư không biết bay tới nơi đâu.

Vừa rồi trong hội trường không có bóng dáng của Jo JinWoon   , đây là kết quả cô có được sau khi tra xét bên trong ba lần, cô còn tưởng rằng Jo JinWoon sẽ xuất hiện với thân phận tổng giám đốc, không ngờ lại không có phát hiện bóng dáng của anh, xem ra cô cũng có lúc thất bại, nhưng không cần lo lắng, cô luôn có biện pháp đến gần Nhiếp Phong .

"Ừ. . . . Ừ. . . . . . . . . . Mau. . . . Mau lên. . . ." Một giọng nữ kiều mỵ từ nơi xa truyền tới.

"Hừ. . . . Tiểu yêu tinh, anh sẽ thỏa mãn em." Giọng nói dâm đãng của đàn ông nhanh chòng vang lên, xen lẫn dục vọng.

"A. . . . . . A. . . . . . Ừ. . . . . . Thật thoải mái. . . . . ." Giọng nữ lớn tiếng hô.

Tiffany  nhìn thấy cái bóng chập chờn dưới gốc cây cách đó không xa, loáng thoáng còn có thể nhìn thấy hai bóng người quấn quít, thỉnh thoảng còn có lời tâm tình phong phú, cô không ngu ngốc đến mức lúc này còn không biết đối phương cần gì, trong nháy mắt sắc mặt trở nên lúng túng, sau đó không biến sắc đi trở về.

Thật là xui xẻo, không ngờ lúc này lại gặp phải người khác đang trộm tình, chỉ là hai người kia quá lớn mật rồi, lại làm loạn bên ngoài, bữa tiệc có nhiều người tới thế, bọn họ không lo lắng sẽ có người xuất hiện sao?

Tiffany  nhìn ra sau, không thấy ai đuổi theo, mới yên tâm, vừa lúc đó, chỉ nghe cốp... một tiếng, không biết đụng phải thứ gì, cô vuốt vuốt cái trán bị đụng, ảo não quay đầu nhìn về nơi phát ra mục tiêu.

Chỉ thấy trên đất có một người đàn ông đang ngồi, bởi vì ánh đèn, cô không cách nào thấy rõ dáng dấp của người đàn ông trước mắt, nhưng một người đàn ông mà bị một cô gái như cô đẩy ngã thì quá quỷ dị! Cho dù cô là một sát thủ, nhưng vừa rồi cô xác định mình không dùng bao nhiêu sức, sức lực chỉ bằng một cô gái yếu đuối thôi mà, không có lý nào lại đụng ngã người ta?

Mặc kệ mục đích của đối phương là gì, lúc này cô đều phải xử lý cẩn thận chứ không thể bộ đi nếu không sẽ tổn hại hình tượng Kim phu nhân của cô, huống chi đây cũng không phải là phong cách làm việc của Tiffany  cô.

Chương 62 : Đầu óc không bị sốt hồ đồ ?

"Thật xin lỗi, tôi không cố ý! Anh không sao chớ?" Tiffany  đứng tại chỗ nhẹ giọng hỏi, mắt liếc quanh bốn phía, phát hiện cô vẫn còn ở trong vườn hoa, ở đây trừ cô và người đàn ông trước mắt thì không còn ai cả, có lẽ vì bữa tiệc sắp bắt đầu nên tất cả mọi người đã vào bàn!

Nhưng người đàn ông trước mắt không vào dự tiệc mà lại đến vườn hoa, chẳng lẽ cũng ra ngoài hóng mát như cô? Hay là còn có mục đích khác? Giờ phút này Tiffany đã không kịp suy nghĩ nhiều như vậy, mặc kệ đối phương có mục đích gì, cô cũng gặp chiêu phá chiêu.

"Ừ. . . . . ." giọng nam hùng hậu than nhẹ một tiếng ở trong đêm tối yên tĩnh, giọng nói cực kỳ hấp dẫn, làm cho người ta không phân rõ đến tột cùng là đang trả lời Tiffany , hay là bởi vì ngã xuống nên bị đau kêu ra tiếng.

"Tiên sinh? Anh có khỏe không?" Tiffany không có được xác định đáp án, không dám tùy tiện tránh ra, nếu quả thật bởi vì cô lỗ mãng mà khiến người khác bị thương, trong lòng cô cũng sẽ lo lắng, dù sao hiện tại chung quanh không có ai cả, anh muốn tìm người giúp anh sẽ rất khó khăn.

Mặc dù cô là một sát thủ, một sát thủ máu lạnh vô tình ở trong mắt người khác, đời này đã giết vô số người, nhưng cô chỉ giết những người gian ác, bọn họ lúc nào cũng nghĩ cách bóc lột nhân dân, lấy được lợi lộc từ số tiền mà phía trên gửi xuống cho nhân dân nghèo khó, bọn họ lợi dụng quyền lực trong tay tận sức làm hết các chuyện trái đạo lý, bọn họ không hề có nhân tính, những người đó vốn đáng chết.

Cô sẽ không đầy ngập nhiệt huyết mà nói mình vĩ đại cỡ nào, vì quốc gia trừ hại ra sao, tất cả chỉ vì cô nhìn không quen những cách làm bại hoại kia thôi! Thuần túy là tín ngưỡng bẩm sinh, đây chính là Tiffany cô, vừa chính vừa tà, cô chỉ làm chuyện mình cho là đúng.

Không chiếm được đáp lại, Tiffany than nhẹ một tiếng, xem ra có thể là cô làm người đàn ông trước mắt bị thương rồi, cô nhẹ nhàng đến gần người đàn ông ở trước mắt, chuẩn bị đỡ anh ta dậy, nào có thể đoán được mới vừa đụng phải bả vai người kia, liền bị anh ta đẩy mạnh ra, cánh tay trắng noãn của cô bởi vì quán tính, rất tự nhiên đụng phải khuôn mặt người đàn ông đó, sau đó cũng bị đẩy ra.

Tiffany kêu lên một tiếng, bình tĩnh đứng vững thân thể của mình, không ngờ người đàn ông này bị cô đụng té trên đất còn có hơi sức lớn thế, nếu như không phải là cô phản ứng mau, kịp thời ổn định thân thể, lúc này chắc cô đã bị té dưới đất, làn da trắng noãn của cô không bị trày mới là lạ.

Người đàn ông này không có chút lòng thương hương tiếc ngọc sao? Đối đãi một thục nữ mà thô lỗ thế này, Tiffany cau mày, không phân biệt tốt xấu, không biết lòng người tốt, cô muốn giúp anh ta mà! Không cảm kích coi như xong, thiếu chút nữa còn tổn thương cô.

Thôi, thôi, ai kêu cô xui xẻo bắt gặp người ta vụng trộm không nói, còn đụng vào người ta, Tiffany thở phì phò thầm nghĩ.

Nhưng mà da của người đàn ông trước mắt tốt quá đi, vừa rồi tay của cô lơ đãng lướt qua gương mặt của anh, cảm giác vô cùng trơn mịn, non giống như đậu hũ, nhưng quan trọng nhất không phải chuyện này, mà là nhiệt độ trên người của anh, nóng đáng chết, nếu như cô đoán không sai, người đàn ông này bị cô đụng ngã, phần lớn nguyên nhân là anh ta đang bị sốt, đã bệnh rồi mà lúc nãy còn đẩy cô mạnh thế.

Tiffany muốn đi vào trong hội trường tiệc gọi người, nhưng lại lo lắng cô vừa rời đi, nếu đối phương xảy ra chuyện gì không hay, vậy có phải cô trở thành đầu sỏ gián tiếp không? Thôi, thôi, không muốn dây dưa nhiều hơn nữa, dìu anh ta đứng lên giao cho người khác thì sẽ không liên quan đến cô nữa.

Tiffany nhanh chóng đụng vào bả vai người đàn ông lần nữa, muốn đỡ anh, nhưng tay mới vừa đụng phải bờ vai của anh liền có một cơn gió thổi qua, kèm theo một tiếng rống giận dữ: "Cút!"

Tiffany nhanh chóng bắt lấy cánh tay muốn đẩy cô, giọng nói càng rét lạnh hơn anh, giống như hàn băng ngưng kết ngàn năm: "Câm miệng!" .

Đối phương nghe được thanh âm của cô thì dừng lại, tay quả nhiên không cử động nữa, không biết là bởi vì anh ta bị sợ, hay là ta anh xác định giờ phút này mình căn bản không có hơi sức đứng lên.

Tiffany gác một cánh tay khác của người đàn ông lên bả vai nhỏ của cô, một cái tay khác vòng qua dưới nách cánh tay khác của người đàn ông, dùng sức đỡ người đàn ông lên, đi từ từ đến ghế bên cạnh để ngồi nghị.

"O o! Anh không sao chứ! Sao bị sốt còn đi dạo? Anh xác định đầu óc của anh không có bị sốt hồ đồ? Nóng quá, uống thuốc chưa? Hôm nay gặp tôi là anh may mắn, nếu không anh chết ở trong vườn hoa cũng không ai biết. . . . ." Tiffany đặt người đàn ông lên cái ghế bên cạnh, thở nhẹ, bàn tay nhỏ bé lạnh buốt dò lên cái trán nóng bỏng của anh, kêu lên một tiếng, dứt tiếng nói.

Người đàn ông này tám phần là đầu óc bị hư, sốt nghiêm trọng vậy rồi, còn tới đây chạy loạn, nếu có việc không hay xảy ra, người khác đẩy sai lầm lên người cô thì sao? Dù sao nơi này cũng chỉ có hai người bọn họ, đến lúc đó nói sao cho rõ.

Người đàn ông nhìn chằm chằm cô gái đang lầm bầm lầu bầu trước mắt mình, con ngươi màu tím không rõ có biểu tình gì, vừa rồi không thấy rõ diện mạo của cô, vốn tưởng rằng đó là người phụ nữ nào muốn chủ động đến gần anh, cho nên anh mới lạnh lẽo đẩy đối phương ra, không ngờ lại là một cô gái tuyệt sắc không có từ ngữ nào hình dung được.

Bộ áo đầm ngắn màu trắng làm nổi bật hoàn toàn vóc người quyến rũ của cô, trên cổ trắng nõn đeo một sợi dây chuyền kim cương quý giá, càng khiến cô có vẻ kiều mỵ hơn, mái tóc đen nhánh rũ xuống một bên, lộ ra cổ trắng như tuyết, vành tai mượt mà chiết xạ ra ánh sáng rực rỡ dưới ánh đèn chiếu xuống.

Lông mày mỏng rõ ràng đã được nhổ tỉa, lông mi thật dài lay động giống hai cây bàn chải nhỏ, một đôi mắt to xinh đẹp sáng rỡ làm cho người ta chói mắt, linh động có hồn khác thường, giống như đang kể cái gì.

Da thịt trắng như tuyết tạo thành đối lập rõ ràng với đêm tối, sống mũi thẳng rắn rỏi, có vẻ xinh xắn đặc biệt của phái nữ, môi anh đào mềm mại hiện vẻ trong suốt như bảo thạch hồng, mịn nhẵn đến mức liếc mắt nhìn là có thể làm cho người ta say mê.

Nếu như không phải tự mình cảm thụ tay nhỏ bé lạnh lẽo nhu nhược của cô ấy, anh còn tưởng rằng là ban đêm gặp tiên, nghe cô nói lầm bầm, anh lại cảm thấy cực kỳ dễ nghe, cảm thụ sự lo lắng đến từ nội tâm của cô, mặt hồ trái tim yên lặng hai mươi mấy năm giống như có một tảng đá rơi xuống, tạo nên một loạt sóng, khiến tình cảm phát triển tự nhiên, trên mặt anh vẫn duy trì vẻ bình thường, nhưng đã không còn sự lạnh nhạt và lạnh lẽo như trước.

Chương  63 : Có tiềm chất bức người khác đến phát điên

Tiffany cảm giác người điên đang lầm bầm lầu bầu, nếu lúc này có người xuất hiện, cô không hoài nghi người ta sẽ coi cô như kẻ điên, nếu như không phải cảm thụ được tầm mắt nóng rực phía trên, cô rất hoài nghi người đàn ông này có phải đã ngất đi hay không.

Sốt đến ngất đi cô chưa từng nghiên cứu, nhưng có thể khẳng định người này có bệnh thần kinh, cô tra hỏi nửa ngày, người ta ngay cả cái rắm cũng không phóng. Được rồi! Cô là một thục nữ, không nên nói tục, vấn đề là người đàn ông trước mắt xác thực có năng lực bức người khác đến phát điên.

Tiffany giận dữ ngẩng đầu lên, nhìn dung nhan người đàn ông, hơi sững sờ, sau đó sắc mặt chuyển thành bình tĩnh.

Gương mặt anh tuấn, hai hàng lông mày đậm, phía dưới là đôi mắt sắc bén màu tím, sống mũi không cao nhưng thẳng tắp, hơn nữa đôi môi dày mỏng vừa phải, sắc mặt dưới ánh đèn có chút đỏ ửng không bình thường, góc cạnh rõ ràng, vóc người thon dài cao lớn nhưng không tục tằng, giống như hắc ưng trong đêm tối, khí thế lãnh ngạo bức người, cô đơn phát ra chính là cường thế chấn áp thiên địa.

Tất cả biến hóa trong mắt Tiffany cũng bị người đàn ông thu vào mắt, anh cho rằng khi cô nhìn thấy dung nhan của anh, cũng sẽ giống những người phụ nữ khác, có kinh ngạc, ai biết cô là do mới vừa tức giận, chuyển biến sang sững sờ kinh hãi, cuối cùng trở thành bình thản, trong mắt to xinh đẹp không tìm được một chút kinh ngạc, điều này làm anh có điểm thất bại, anh cảm giác cuộc sống của mình lần đầu tiên trở nên không bình thường.

Chỉ là tại sao trong mắt cô có nhiều biến hóa như vậy, mỗi một biến hóa lại làm anh cảm thấy dị thường đáng yêu, nếu như không phải vừa nghe cô lên tiếng trách mắng, anh đúng là không thể tin được một cô gái nhỏ yếu sẽ cường thế như vậy, ngôn ngữ lạnh như băng, nghĩ đi nghĩ lại, người đàn ông khẽ cong môi một cái, trong đêm tối bắn ra rất nhiều mị hoặc, chỉ là cô gái nào đó đã cúi đầu, căn bản không nhìn thấy, cho dù nhìn thấy cũng không có nhiều biểu tình, bởi vì trong nhà cô đã có một người đàn ông đủ khiến con gái điên cuồng, độc cưng chiều cô.

Gặp được chẳng tốn chút công nào, Tiffany trong lòng cảm tưởng, vừa rồi cô còn vì không gặp được Jo JinWoonnên phiền muộn, không nghĩ tới đánh bậy đánh bạ liền gặp được, trời cao quả nhiên chiếu cố cô, Tiffany  đắc ý thầm nghĩ.

Mặc dù cô chưa từng thấy Jo JinWoon, nhưng khi tiếp nhận nhiệm vụ cô đã điều tra tất cả mọi chuyện lớn nhỏ của anh, bao gồm diện mạo bối cảnh, tính tình, sở thích, ăn uống, cô cực kỳ khẳng định trên thế giới này ngoại trừ mẹ Jo JinWoon, cô là người hiểu rõ anh nhất, trước mắt chính là một Jo JinWoon đang sống sờ sờ.

Tính tình Jo JinWoon trầm mặc ít nói đúng như trong tài liệu, xem ra tin đồn là thật , chỉ là anh bây giờ so mấy với mấy tấm hình như trò hề trên web kia, có thêm một luồng khí chất lạnh lẽo tiềm ẩn, có lẽ đây cũng là nguyên nhân anh hấp dẫn phái nữ.

"Uy? Uy? Anh không sao chớ! Hiện tại đầu còn đau không? Chỗ khác có thương tổn không?" Tiffany thấy đối phương chỉ sững sờ nhìn cô đến ngẩn người, nghi ngờ lấy tay lắc lắc trước mặt anh. Nếu như anh chỉ nhức đầu cũng không liên quan đến cô, trong lòng cô cũng không áy náy, chỉ là người này vẫn nhìn mình chằm chằm, chẳng lẽ nóng đầu đến hỏng rồi? hay là trên mặt cô có gì bẩn?

"Hả?" Jo JinWoonnhìn Tiffany  nghi ngờ hỏi lại, chỉ trách cô quá đẹp, anh chưa từng gặp qua một dung nhan tuyệt sắc như vậy, hơn nữa cô không giống với những phụ nữ anh đã gặp, không cố lấy lòng anh mà cố ý phóng mị lực, để anh bất tri bất giác muốn dựa gần.

"Tôi hỏi đầu anh có đau không? Muốn đi gặp bác sĩ không?" Tiffany  mỉm cười hỏi, lần đầu tiên nhìn thấy Jo JinWoon, cô không có tự tin có thể lập tức tìm được tâm phiến, trước hết cứ hiểu rõ anh đã, coi thử cuộc sống của anh ta có giống trong tài liệu, điều thứ nhất của sát thủ chính là phải hiểu rõ toàn diện mục tiêu, vô luận nhiệm vụ khó giải quyết mấy, cô cũng không để sót điều này.

Dù sao nhiệm vụ lần này có đầy đủ thời gian, cô có thể từ từ ,tranh thủ tin tưởng của anh mà lấy thêm tin tức về tâm phiến.

Jo JinWoon nghe cô hỏi, thấy cô lo lắng, trong lòng có hưng phấn không nói, hướng về phía cô gật đầu một cái, anh cảm giác đầu mình giờ phút này sắp nứt ra, khó chịu muốn chết, trước mắt tựa hồ không phải là mình. Trước kia bất luận bệnh nặng thế nào, anh cũng không rên một tiếng, trước mặt người khác luôn giữ thần sắc lạnh lùng, bởi vì anh là người đứng đầu tập đoàn, muốn tạo uy tín trước mặt nhân viên nhất định phải ngụy trang, nhưng đối diện với ánh mắt lo lắng của cô, anh lại không kìm hãm được mà biểu hiện những yếu ớt của mình, rất muốn cô chia sẻ với mình.

" nhức đầu? Hay là đi gặp bác sĩ? " Tiffany nghi ngờ thầm nói, anh quá kiệm lời, từ lúc bắt đầu đến bây giờ, lời anh nói còn không bằng một câu của cô, cô sắp hỏng mất, khó khai thông a! Nếu không phải chung quanh không có người, nếu không phải muốn nhân cơ hội làm quen một chút, cô sợ mình đã bỏ đi.

Thôi, thôi, người bệnh là lớn nhất, Tiffany  than nhẹ một tiếng, sau đó vòng ra phía sau anh, hai tay đặt hai bên thái dương anh bắt đầu xoa bóp, làm một sát thủ, cô rất quen thuộc tác dụng của các loại huyệt vị, cho nên tự nhiên có thể giúp anh , cảm nhận đối phương buông lỏng thân thể, cô biết xoa bóp đã có tác dụng. Anh ta đúng là may mắn! Ông xã thân ái còn chưa được hưởng thụ kỹ thuật xoa bóp cao siêu của cô.

Trong vườn hoa yên tĩnh, không hề bị ảnh hưởng bởi náo nhiệt của bữa tiệc, an tĩnh đến mức có thể nghe tiếng hít thở lẫn nhau, ngón tay Tiffany vẫn ở trên đầu Jo JinWoon yên lặng ấn, cố gắng giảm bớt thống khổ của anh.

"Anh ngã bệnh sao còn đến?" Tiffany  rốt cuộc không chịu nổi không khí an tĩnh quỷ dị, nhàn nhạt mở miệng nói.

"Thế nào? Không nói được? Tôi phát hiện anh ngoài trừ nói ' ừ ' chính là ' cút ', ha ha!" Tiffany  cười giỡn trêu nói, trao đổi cùng người trầm mặc ít nói, nhất định phải chủ động mở miệng, nói nhăng nói cuội đều tốt, nếu không sẽ rất yên tĩnh.

"Thật xin lỗi!" Jo JinWoon thành khẩn nói, trong giọng có ý hối tiếc, vừa rồi anh không biết là cô, còn tưởng là đám phụ nữ lấy lòng kia, cho nên mới đẩy cô ra, hi vọng cô không vì vậy mà ghét anh, anh không muốn cô dùng ánh mắt chán ghét nhìn mình, trong cuộc đời hơn hai mươi năm lần đầu tiên anh quan tâm đến tình cảm của một người.

Người đàn ông trước giờ lạnh lùng lần đầu tiên khẽ đỏ mặt, nếu như Tiffany  không phải đang ở phía sau giúp anh xoa bóp, chắc chắn sẽ nhìn thấy cảnh lạ này.

Là lòng ai đang thất lạc! Là ai rơi vào trầm luân! Tương lai có rất nhiều điều chưa biết.

"Ha ha! Tôi tha thứ cho anh! Vừa rồi tôi không cẩn thận đánh anh, anh lại đẩy tôi 1 cái, coi như chúng ta huề nhau."Tiffany  cười híp mắt nói, người đàn ông này bản chất không xấu, còn biết nói xin lỗi, làm cô cảm thấy ngoài ý muốn, điểm này cùng ông xã thân ái không kém bao nhiêu.

Ông xã thân ái chỉ nói xin lỗi với mình cô, nhưng anh chưa từng làm chuyện có lỗi với cô, chỉ có lúc về muộn anh mới cảm thấy áy náy, người đàn ông làm người ta không thương không được, nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng Tiffany  sinh ra mấy phần ngọt ngào, đột nhiên có chút nhớ anh rồi, đã ra ngoài một lúc, không biết lúc anh phát hiện cô không ở bên cạnh sẽ như thế nào? Giận dữ nóng nảy? Xem ra cô phải nhanh trở về mới được.

Jo JinWoon nghe cô nói, khóe miệng khoái trá ngoắc ngoắc, anh phát hiện tâm trạng mình rất tốt, đầu cũng không còn đau, khi tay cô xoa bóp đầu anh, giống như có ma lực, khiến anh cảm giác rất thư thái, cô gái nhỏ trước mắt đúng là trân bảo, dung nhan tuyệt sắc, tay nhỏ bé nhẹ nhàng mà lạnh như băng, giọng nói như hoàng oanh, tất cả đều hấp dẫn anh, anh nghe thấy tim mình đập nhanh mấy cái.

"Tốt lắm, có phải không còn đau nữa?"Tiffany  thả tay xuống đi tới trước mặt anh, cười hì hì hỏi, không phải cô khoe khoang, mà là cô tự tin thủ nghệ xoa bóp của mình đã đạt đến mức nhập hồn rồi.

"Ừ, cám ơn!" Jo JinWoon mất tự nhiên nói, từ giọng nói ngại ngùng có thể biết người này nhất định rất ít nói ' cám ơn ', ' thật xin lỗi ' , nếu không thần sắc của anh cũng không kỳ quái như thế.

"Bây giờ không còn đau, nhưng anh vẫn còn sốt, lúc kết thúc bữa tiệc phải đi khám, mấy ngày nay không nên ăn cay, không nên uống rượu." Tiffany  như một bà già càu nhàu nghiêm túc nói, thủ nghệ của cô có thể làm giảm đau đớn, nhưng không thể trị tận gốc, điểm này cô hi vọng anh có thể hiểu, cô không muốn hiện tại anh cảm thấy thoải mái mà trì hoãn thời gian trị liệu, nếu không tội lỗi của cô rất lớn.

Jo JinWoon nghe cô cẩn thận dặn dò, trong lòng nồng đậm cảm động, trước kia những người này bởi vì anh nắm quyền mà đối xử tốt với anh, nhưng cô gái trước mắt căn bản không biết anh là ai lại quan tâm như vậy, trong lòng anh đột nhiên thật ấm áp, anh tham lam muốn thời thời khắc khắc đều được cảm thụ sự quan tâm của cô.

"Ai —— anh có nghe hay không? Anh không nói chuyện, tôi phải đi" Tiffany  thuyết đạo xong, không kịp đợi đối phương trả lời, cô xoay người hướng tới hội trường bữa tiệc.

Cô tựa hồ nghe ông xã thân ái đang kêu cô, xem ra cô phải nhanh trở về mới được, nếu không cái dấm thùng đó thấy cô nói chuyện với người đàn ông khác, còn hoàn hảo tâm giúp người ta xoa bóp, anh nhất định sẽ bộc phát, đến lúc đó thua thiệt chỉ có cô.

"Cái đó, đợi đã nào...!" Jo JinWoon thấy cô xoay người chạy đi, gấp giọng hô, anh không biết tại sao chỉ mới gặp lần đầu nhưng lại không bỏ được, là bởi vì vẻ đẹp của cô, cô thiện lương, cô dịu dàng, trên người cô có khí chất cao quý, hay là cô không giống những phụ nữ trước kia, anh cũng không rõ, chỉ là nhìn thấy bóng dáng cô càng ngày càng xa, anh cảm thấy một tia khủng hoảng trước nay chưa từng có, liều mạng muốn bắt được cánh tay cô, trên thực tế anh đã làm như vậy.

"Thế nào? Vẫn còn khó chịu sao? Vậy tôi gọi người khác tới giúp anh có được không?" Tiffany xoay người, liếc mắt nhìn bàn tay to của anh đang kéo tay mình, vẻ mặt anh còn chưa che giấu khủng hoảng, nghi ngờ nói. Hiện tại cô không đi không được, bởi vì tiếng gào của ông xã thân ái càng ngày càng gần, tin tưởng anh không bao lâu nữa sẽ tới đây, chỉ là người đàn ông trước mắt lại đột nhiên khủng hoảng? Làm một người lãnh đạo, những thần sắc này không nên xuất hiện, không lẽ anh sợ bóng đêm! Nhưng cô không thể quản nhiều như vậy, hiện tại thân cô còn khó bảo toàn.

Cô đột nhiên phát hiện có người ẩn thân trong bóng tối, theo dõi cô hồi lâu, không biết do ai phái tới, nhưng mấy ngày nay cũng không làm gì, chỉ là cô đi chỗ nào, họ cũng theo tới chỗ đó, trừ biệt thự chính. Nếu những người này do ông xã thân ái an bài, cô sẽ không lo lắng, bởi vì cho dù anh biết cô gặp mặt Jo JinWooncũng không thể quang minh chính đại ghen tuông, cô cũng không phải chịu ' trừng phạt ' đặc biệt, Tiffany  đắc ý thầm nghĩ.

Jo JinWoontheo ánh mắt nhìn tay mình đang nắm cánh tay trơn mềm của cô, vội vàng buông ra, nhẹ giọng nói ra: "Cái đó, tôi tên là Jo JinWoon." , sau đó cứ như vậy ngắm nhìn cô, hắn cũng không biết nói gì, chỉ là nhớ lúc cô rời đi có hỏi anh thoải mái hay không, anh rất muốn gật đầu, nhưng nghe được câu nói tiếp theo thì dừng lại, anh chỉ muốn cô mà thôi.

"Tôi tên là Tiffany Hwang , rất hân hạnh được biết anh! Rất xin lỗi, hiện tại tôi phải đi rồi." Tiffany  cười nói, sau đó chạy thật nhanh về hướng thanh âm quen thuộc.

"Rất hân hạnh được biết cô!" Jo JinWoon si ngốc bóng cô đi xa nhẹ nhàng rù rì nói, tất cả ngôn ngữ thổi tan trong gió. 

Tiffany Hwang 

Tên cũng như người, đều rất đẹp, Tiffany , hi vọng lần sau chúng ta sẽ gặp nhau, trong lòng Jo JinWoonyên lặng thầm nghĩ.

Xa xa nhìn thấy cô nhào vào ngực một người đàn ông, tim anh nhất thời buồn bực , dị thường khó chịu, anh cau mày, trong lòng âm thầm suy đoán người kia là ai? Cụ thể là có quan hệ thế nào với cô, tại sao bọn họ thân mật như vậy, là bạn bè? Anh em? Tình nhân? Hoặc là quan hệ sâu hơn, càng nghĩ lòng anh càng không thoải mái.

Taeyeon  ôm chặt thân thể mềm mại đang chạy như bay tới, trong lòng tràn đầy thỏa mãn, nóng nảy lập tức tiêu tán. Anh chôn trong mái tóc cô hít một hơi thật sâu, mùi thơm ngát thuộc về cô, thuộc về thân thể mềm mại của cô, thời thời khắc khắc làm anh nóng ruột nóng gan, hận không được dụi cô trong tim, hoà tan vào anh.

Anh mới bị một đám thương nhân vây quanh một lát, cô liền biến mất không thấy, không ai biết một khắc kia anh khủng hoảng cỡ nào, nghĩ tới thiên thiên vạn vạn lí do cô biến mất, thậm chí còn hoài nghi có phải anh không ý thức được kẻ thù tìm tới cửa, đem cô ra uy hiếp, một khắc kia anh quên mất mình có an bài ám vệ; quên mất cô là đệ nhất sát thủ, võ công giỏi tất nhiên sẽ không dễ dàng bị người khác bắt đi. Cái gì cũng không kịp nghĩ, anh chỉ biết bảo bối bị anh vứt bỏ, tâm cũng vô ích, vì vậy anh lo lắng tìm khắp nơi, càng không tìm được cô, tim anh càng khó chịu tựa như xác không hồn.

Cô gái nhỏ anh yêu nhất rốt cuộc cũng trở về trong ngực anh rồi, anh có thể nào không kích động.

"Em vừa đi đâu? Anh còn tưởng rằng anh mất em rồi." Taeyeon ôm chặt eo thon của cô, dịu dàng nói, cho dù lúc cô rời đi anh cỡ nào lo lắng, cỡ nào tức giận, cỡ nào sợ, anh cũng không thể biểu hiện ra, bởi vì anh không đành lòng hù doạ cô, chỉ cần cô thời thời khắc khắc sống trong ngực anh là tốt rồi, hắn sẽ đem vạn vật thế giới nâng đến trước mặt cô, chỉ cần cô thích.

" Bữa tiệc quá buồn chán, cho nên em ra ngoài hóng mát một chút." Tiffany  nũng nịu nói, cứ mặc cho anh ôm thật chặt, trong tai nghe trái tim anh nhảy từng tiếng, cô vẫn có thể cảm thấy cánh tay anh khẽ run, anh sợ! Là cô không biết nặng nhẹ, biết rõ anh quan tâm mình như vậy, còn chưa nói một tiếng đã chạy ra. Nghĩ xong! Cô đưa ra cánh tay mảnh khảnh ôm chặt hông anh, đầu tựa vào ngực anh.

Taeyeon  nhẹ nhàng buông cô ra, hai bàn tay to ôm khuôn mặt cô giống như đang cầm trân bảo trên thế giới, dịu dàng lại nghiêm túc nói: "Lần sau không cho phép tùy tiện rời khỏi bên cạnh anh, biết không?" .

Nếu như cô còn lặng yên không tiếng động đi mất, anh lo lắng trái tim mình sẽ tùy thời bãi công, sờ không tới, thậm chí không cảm thấy hơi thở thuộc về cô, loại cuộc sống này quá khổ, anh không muốn nếm thử nữa.

"Thật xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy nữa."Tiffanynghe anh nói , lỗ mũi không nhịn được đau xót, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, cô vội vã dùng hai tay ôm chặt cổ anh, bảo đảm nói. Người đàn ông này đã yêu cô đến tột đỉnh! Nếu không giọng điệu của anh sao lại có tia sợ hãi.

Đúng nha, hiện tại cô không phải chỉ có một người, muốn đi liền phủi mông chạy lấy người, hiện tại anh và nàng tựa như trẻ sinh đôi, ai cũng không thể rời bỏ người kia! Cứ như vậy dựa vào nhau thật chặt ở chung một chỗ cũng cực kỳ tốt, ít nhất anh cưng chiều cô như vậy.

"Ngoan." Trong mắt Taeyeon  lập tức thoáng qua mừng rỡ, cưng chiều nói, khêu gợi môi đỏ mọng ngậm đôi môi mềm mại của cô, môi lưỡi tùy ý dây dưa, tiến vào từ răng ngọc khẽ mở, cường hãn công chiếm mỗi một phe tấc không gian. Mút lưỡi cô, đổi lấy cô nhiệt tình đáp lại, môi lưỡi nước miếng dây dưa.

Đây là mùi thuộc về cô, chỉ có anh mới cảm nhận được cô chân thật tồn tại, cô gái nhỏ này đã đáp ứng không dời khỏi anh, để lấy được đáp án này, anh dùng toàn bộ tài phú đổi lại cũng đáng giá, nóng bỏng hôn nhiệt liệt , giờ phút này trong mắt bọn chỉ tồn tại lẫn nhau, thân thể quấn quít mềm mại, dưới ánh trăng có bao nhiêu mỹ, giống như hướng mọi người tuyên bố tình yêu khắc cốt vĩnh viễn.

Hồi lâu sau, Taeyeon  mới thở hổn hển thả Tiffany ra, ôm cô vào trong ngực, giúp cô nhuận khí, trong lòng từ từ cảm động đến thỏa mãn.

"Chúng ta đi thôi! Bữa tiệc sắp bắt đầu." Taeyeon dịu dàng nói bên tai cô, hơi thở nóng rực cứ như vậy nhẹ nhàng thổi vào lỗ tai cô, khiến nó nhanh chóng nổi lên một tầng đỏ ửng, ở chỗ không xa ánh đèn chiếu rọi xuống, càng thêm mỹ lệ động lòng người.

Mặc dù rất muốn cùng cô quấn quýt si mê, nhưng lại không đành lòng để cô bỏ qua phần mở màn hoa mỹ, anh yêu bảo bối, anh nghĩ cho cô tất cả mọi thứ trên thế gian.

"Ừ." Tiffany ôm cánh tay anh, theo vào bữa tiệc, đi chưa được hai bước, đột nhiên phát ra cái gì, cô len lén quay đầu nhìn về phía Jo JinWoon , nhìn thấy bóng dáng anh xa xa, hơi sững sờ, trong nháy mắt có chút ngượng ngùng , xem tình hình này có lẽ anh đã nhìn thấy bọn họ kịch liệt ôm hôn đi! Anh có thấy cô thấy sắc quên bạn không?

Thôi, thôi, thế giới của Tiffany cô rất nhỏ, không thể chú ý cảm thụ nhiều người như vậy, lần sau tìm cơ hội đi tới nhà Jo JinWoon khảo sát một phen, mặc dù tối nay cô có thể lấy cớ anh ngã bệnh, đưa anh về nhà, thuận tiện thăm dò thực tế, nhưng ông xã nhà cô sẽ lo lắng đến chết, lại không muốn cho anh biết chuyện cô đang làm, bọn họ cứ gắn bó yêu nhau như vậy cũng tốt, cất giữ một chút bí mật không làm thương hại đối phương.

"Thế nào? Nhìn cái gì? Chuyên tâm như vậy." Taeyeon cảm thấy cô gái bên người mờ ám, quay đầu, mắt sắc bén liếc về phía vườn hoa, giống như hàn băng, trong mắt cảnh cáo lạnh buốt, sau đó không biến sắc dùng ánh mắt nhu tình nhìn cô, trong mắt cưng chiều và yêu say đắm không chút nào che giấu.

"Không có gì, chúng ta đi thôi!" Tiffanynghe lời của anh, hơi sững sờ, khẽ cười nói, sau đó nắm cánh tay anh hướng tới hội trường, nhìn bộ dạng Nhiếp Phong đã hiểu khá nhiều, cô không quên lúc nãy anh đứng cũng không vững, tốt nhất nên gọi người tới giúp anh, dù sao anh vẫn đang bệnh,Tiffanynghĩ thầm.

Taeyeon không biến sắc nhìn cô gái bên cạnh khẽ mất hồn, trong lòng ghen tức bay ngang, dựa vào nhãn lực của mình, lúc cô vừa chạy tới, anh đã biết bên người cô có đàn ông, điều này làm anh ghen ghét nổi điên, người đàn ông kia là ai? Đáng chết thừa dịp anh không có ở đây đến bắt chuyện, quả thật chán sống, phụ nữ của Kim Taeyeon  anh mà cũng dám đến gần, tìm chết! Buồn bực trong lòng từ từ dâng lên, cô yêu anh, như vậy là đủ rồi, về phần những tên mơ ước đến cô, anh sẽ từ từ xử lý.

Đứng ở vườn hoa cách đó không xa Jo JinWoon cứ nhìn chằm chằm như vậy, anh cảm thấy tim mình như bị xé nứt đau đớn, đầu cũng đau choáng váng, không biết vì phát sốt, hay bởi vì một màn chói mắt trước mặt.

Đã rõ quan hệ, cô và ngừoi đàn ông kia nhất định tình nhân, nếu không không thể nào hôn quấn quýt si mê như vậy, ngọt ngào khiến anh vô cùng ghen tỵ, cô gái tốt đẹp như vậy đã có người yêu, nhưng những thứ ấm áp đó đều không thuộc về anh, điều này khiến anh cảm thấy mất mát chưa từng có.

"Tổng giám đốc? Tổng giám đốc? Ngài đang ở đâu?" Tiểu phụ tá Zelo  lo lắng la lên, thanh âm của anh ta trong đêm tối có vẻ vô cùng đột ngột.

Vừa rồi anh chỉ đi mua thuốc hạ sốt cho tổng giám đốc thôi mà, không nghĩ tới quay lại tổng giám đốc đã không thấy tăm hơi, tổng giám đốc đang bệnh, nếu có việc gì không hay xảy ra, anh làm sao giải thích với Hội đồng quản trị, sớm biết vậy đã cố gắng ngăn tổng giám đốc đến dự bữa tiệc này, bình thường tổng giám đốc làm việc thiện còn thiếu sao? Phải tự mình đến đây, theo anh thấy là đám ngừoi kia muốn biết tổng giám đốc tập đoàn đứng thứ hai A thị mới là thật , Zelo  phẫn hận thầm nghĩ.

"Tổng giám đốc? Tổng giám đốc? . . . . . ." Đi hơn nửa biệt thự, vẫn không tìm được người muốn tìm, Zelo trong lòng bắt đầu lo lắng.

"Ở chỗ này, chớ la lên." Jo JinWoon trầm thấp nói, phụ tá này cái gì cũng tốt, chính là có chút tiểu quái, thứ gì cũng muốn an bài tốt, thật làm cho anh chỉ có thể im lặng, cố tình trên công việc có một chút sơ sót cũng không được, không cho người ta có cơ hội trách cứ, thôi, anh ta cũng là quan tâm mình, mặc dù có lúc thật sự dài dòng đến mức lỗ tai đều đau.

"Tổng giám đốc, thì ra ngài ở nơi này, tôi tìm ngài nửa ngày, còn tưởng ngài xảy ra chuyện gì, lo lắng chết tôi rồi." Zelo che ngực thở nhẹ, đứt quãng nói, hoàn toàn không nhìn thấy người đàn ông bên cạnh vẫn nhíu chân mày, anh chỉ muốn nói cho Tổng giám đốc đại nhân là mình rất lo lắng.

"Đủ rồi, thuốc đâu?" Jo JinWoon  trầm thấp nói, hiện tại giọng nói anh bắt đầu có chút khàn khàn, không biết tại sao phụ tá anh rõ ràng là đàn ông, nhưng so với phụ nữ còn dài dòng hơn, không nhìn thấy anh đang bệnh sao? Đầu đau sắp rách ra, anh ta còn luyên thuyên nói chuyện không ngừng, thật muốn đánh một cái, nhưng đánh anh ta còn phiền toái hơn.

"Ô ô, nơi này." Zelo  lúc này mới nhanh chóng đưa nước và thuốc cho Jo JinWoon , tự mình nhìn anh uống mới an tâm.

Jo JinWoon liếc mắt nhìn phương hướng Tiffany và Taeyeon biến mất, sau đó đi tới bữa tiệc.

"Ai —— tổng giám đốc, anh không về nhà nghỉ ngơi sao? Anh bây giờ vẫn còn bệnh, không cần tham gia bữa tiệc này không được sao? Ai —— dầu gì cũng chờ tôi một chút nha." Mắt phượng nhìn người đàn ông đi càng lúc càng nhanh, vừa hô vừa nhanh chóng đuổi theo.

Taeyeon  và Tiffany lần nữa tiến vào hội trường, những người đó mặc dù rất muốn tiến lên làm quen, nhưng lại không dám như sợ đụng phải xương cuồng, chỉ mỉm cười chào hỏi, sau đó liền tránh ra, bọn họ không quên một khắc kia, khi Kim tổng  không tìm được Kim  phu nhân, trong mắt lạnh như băng, giống như muốn đem bọn họ nuốt vào, mặc dù bọn họ tung hoành thương trường nhiều năm, nhưng vẫn là lần đầu tiên biết chữ ' sợ ' viết như thế nào.

Xem ra hôm nay muốn cùng Kim  tổng  thiết lập quan hệ, mấu chốt là từ Kim  phu nhân, chỉ cần dụ dỗ cô vui vẻ, Kim  tổng  cái gì cũng đáp ứng, đến lúc đó ích lợi không ngừng xông tới một cách tự nhiên, phải dỗ dành Kim  phu nhân vui vẻ, mọi người đều nhất trí nghĩ như vậy.

Chương 64 : Vợ ! Khiếp sợ !

Âm nhạc như mặt nước tao nhã chảy xuôi từng cái góc, Tiffany đi theo Taeyeon ngồi ở hàng đầu tiên, an tĩnh chờ đợi yến hội bắt đầu, đám người chung quanh mặc dù cũng rục rịch ngóc đầu dậy, nhưng ngại tròng mắt vô tình lạnh như băng của Taeyeon , chậm chạp không dám đi tới.

Tiffany nhìn tình huống trước mắt, khóe miệng khẽ vểnh lên, trong nháy mắt giống như ngôi sao lóe sáng, mê huyễn mọi cặp mắt.

Đột nhiên lối vào hồi trường vang lên tiếng động lớn, những người mới vừa muốn nịnh bợ Taeyeon  đều chạy ra cửa,  Tiffany nghi ngờ quay đầu nhìn lại, muốn biết đến tột cùng chuyện gì khiến đám người kia hưng phấn như thế.

Gương mặt anh tuấn đột nhiên xuất hiện ở cửa hội trường, hai hàng lông mày đậm, ở dưới là đôi mắt sắc bén màu tím, sống mũi không cao nhưng lại thẳng tắp, hơn nữa đôi môi dày mỏng vừa phải, sắc mặt dưới ánh đèn có chút đỏ ửng không bình thường, bóng lưng đứng thẳng, góc cạnh rõ ràng, vóc người thon dài cao lớn nhưng không tục tằng, giống như chim ưng trong đêm tối, khí thế lãnh ngạo bức người, cô độc phát ra cường thế chấn áp thiên địa.

Tiffany hơi sững sờ, đây không phải là Jo JinWoon sao? Cô còn tưởng rằng anh sẽ nghe lời, sẽ ngoan ngoãn trở về dưỡng bệnh, không ngờ cô chân trước mới vào, chân sau anh đã tới rồi, anh sao lại không thương tiếc mình như vậy, Tiffany khẽ cau mày đẹp, thôi, dù sao cũng là thân thể của anh, bởi vì cô muốn lấy tâm phiến trong tay anh, nên hiện tại mới có tia áy náy, muốn bồi thường anh thôi.

Lúc này Jo JinWoon cũng nhìn thấy bóng dáng của Tiffany, người đàn ông ngồi bên cạnh bị anh tùy ý bỏ quên, anh hướng về phía cô lộ ra nụ cười nhàn nhạt, cười đến vô cùng không lưu loát, có thể thấy anh nhất định không tuỳ tiện lộ ra nụ cười, chỉ là vô luận nụ cười không lưu loát không tự nhiên cỡ nào, vẫn bắn ra vô hạn phong hoa.

Tiffany khẽ mỉm cười, gật đầu một cái, coi như đáp lại.

"Bảo bối, em đang nhìn cái gì? Hiện tại nên nhìn lễ đài, nếu không xíu nữa sẽ không thấy gì." Taeyeon  phát giác tâm tình của cô, quay đầu bá đạo lấy tay nhẹ nhàng đẩy đầu cô, để tầm mắt cô nhìn về khán  đài.

Mặc dù anh ghen tỵ với bất kỳ thứ gì đoạt đi tầm mắt cô, nhưng thay vì để cho cô nhìn ngừơi đàn ông khác, còn không bằng để cô nhìn vật chết, Taeyeon mắt lạnh lướt qua Jo JinWoon , đối phương tựa hồ phát hiện nhìn về phía anh, trong biển người mênh mông, hai người đàn ông ưu tú giống nhau đối chọi ánh mắt, trong mắt tản mát ra vô tận hàn băng, sau đó yên lặng thu hồi nhãn thần, nguyên do cụ thể chỉ có bọn họ mới hiểu.

Những người khác trong lúc vô tình nhìn thấy Jo JinWoon mỉm cười, mặc dù chỉ ngắn ngủn trong nháy mắt, nhưng là cũng đủ rơi vào trong mắt bọn họ, phần lớn những người có tâm cơ đều rối rít tiến lên, tận tình ở trước mặt của anh hiến mị.

Chuyện cười, bây giờ không động thì muốn đợi đến bao giờ, Jo JinWoon mặc dù vô cùng lạnh lùng, nhưng so với Kim  tổng , bọn họ tương đối không sợ anh, chỉ cần không xúc phạm ranh giới cuối củng của anh, anh sẽ không tức giận, anh chính là điển hình của người ngoài lạnh trong nóng, huống chi vừa rồi Jo  tổng lại cười, còn chưa đủ đánh sập bọn họ sao?

Kim tổng  thì không giống, thực lực của anh có thể nói là cường hãn đến không người biết, tất cả mọi người thận trọng, lo lắng đắc tội anh sẽ phá hủy sự nghiệp của mình, hơn nữa anh ít xuất hiện nơi công chúng , biết anh chỉ lác đác vài người, bọn họ càng không biết tính cách anh như thế nào, nếu như không phải Choi lão mới nói, bọn họ cũng không biết anh chính là tổng giám đốc của 'tập đoàn Kim Thị ', cho nên khi anh mắt lạnh lướt qua, tất cả mọi người không dám đến gần chút nào.

"Jo  tổng , hiện nay 'tập đoàn Jo Thị  ' như mặt trời ban trưa, nhớ chăm sóc Tiểu Lão Đệ nha." Một trung niên cầm ly rượu đưa cho Jo JinWoon cười ha hả xưng huynh gọi đệ với anh, trong mắt tham lam không chỗ ẩn nấp.

"Jo  tổng , đã lâu không gặp! Xin chỉ giáo nhiều!" Một người khác cũng không nhượng bộ nói.

"Jo  tổng , đã lâu không gặp!" Bên cạnh người đàn ông trung niên cười ha hả nói.

"Jo  tổng , ngài khỏe chứ!" Một người mới hơi xấu hổ nói, thần sắc còn vô cùng non nớt, giống như từ giáo viên đại học đi ra... Người vẫn chưa lây nhiễm mùi vị thương trường, Jo JinWoon nhìn đối phương một cái, sau đó im lặng không lên tiếng thu hồi tầm mắt, cho dù hiện tại anh ta không bị ô nhiễm những thứ xấu xa của thương trường, nhưng một khi vào cái nghề này, bị ô nhiễm chỉ là chuyện sớm hay muộn.

. . . . . .

Mọi người chào hỏi như không có chuyện gì, toàn bộ đều rục rịch ngóc đầu dậy, càng ngày càng nhiều người cầm rượu tiến lên.

"Các vị rất xin lỗi, tổng giám đốc chúng tôi hôm nay không thoải mái, rượu này do người phụ tá tôi đây chịu giúp, các vị chịu nể mặt?" Tiểu phụ tá Zelo cười híp mắt nhận ly rượu của Jo JinWoon , ngửa đầu uống một hơi hết sạch, sau khi uống xong mặt không đổi sắc, ngay sau đó bưng một ly khác uống hết, nhìn mọi người vui sướng lên tiếng kinh hô.

"Jo  tổng , nhớ bảo trọng thân thể!"

"Đúng nha, Jo  tổng , thân thể quan trọng nhất."

"Đó, nguyên lai là Zelo  phụ tá a! Đủ hào phóng! Chúng ta cạn!"

"Zelo phụ tá, phiền toái ngài ở trước mặt Jo  tổng thay chúng ta nói tốt vài câu."

"Không hổ là Zelo  phụ tá, đủ hào phóng! Chúng ta cạn ly."

. . . . . .

Mọi người ngươi một lời ta một câu nói, tất cả mọi người đi theo Zelo liều mạng uống rượu, đừng xem thường Zelo  này, anh ta là đại nhân vật của 'tập đoàn Jo Thị  ' dưới một người trên vạn người, bọn họ đương nhiên phải nịnh bợ thật tốt, ai dám không cho anh ta mặt mũi, đắc tội tiếp theo là cả 'tập đoàn Jo Thị  ', chỉ là tiểu tử Zelo  này cho người ta cảm giác giả ngu ngốc, nhưng Jo JinWoon cố tình rất tín nhiệm anh ta.

Zelo ngược lại có thể đem không khí chuyển thành tích cực, Jo JinWoon thản nhiên nhìn đám người trước mắt đang náo nhiệt, khẽ cau mày, trong lòng đối với cách làm của Zelo liều mạng uống rượu như vậy rất không đồng ý, mặc dù anh ta rất có năng lực, nhưng tiếp tục như vậy sớm muộn sẽ ngộ độc rượu.

Tiểu tử Zelo  này nổi danh nghĩa khí, uống rượu cũng là bởi vì anh, xem ra chỉ cần anh đi mất, tiểu tử Zelo  này có thể thuận lợi thoát thân, nghĩ như vậy, Jo JinWoon lập tức bỏ lại đám đông đang uống rượu, nhanh chóng đi về phía Tiffany ,

"Jo  tổng  a, để anh đợi rồi." Lão Choi  cười ha hả xuất hiện trước mặt Jo JinWoon , tựa như cùng bạn cũ lâu năm đến gần.

"Choi lão, đã lâu không gặp! Thân thể cứng hơn rồi." Jo JinWoon thản nhiên nói, trong giọng nói không có một tia không tôn kính, bình thường lại hiền hoà.

Bây giờ mặc dù anh nóng lòng đi tìm Tiffany , nhưng tiền bối trước mắt vẫn không thể bỏ rơi, dù sao trước mắt chính là lão nhân năm đó sáng lập thần thoại đầu tiên của A thị .

"Ha ha ha. . . . . . . Lão già rồi, bây giờ những người tuổi trẻ các cậu là thiên hạ!" Choi  lão đối với giọng điệu bình thản của Jo JinWoon không hề tỏ ra ngoài ý muốn, ngược lại cười ha ha, giống như rất vui vẻ, có thể thấy được ông đối với Jo JinWoon thái độ thân thiết hơn.

"Choi  lão khiêm nhường!" Jo JinWoon trước sau như một trước, mặt sắc bình thản, cùng người khác nói chuyện như vậy có lẽ là nói nhảm, nhưng bộ dáng Choi  lão trước mắt như vậy, rõ ràng đang ẩn núp một đống lớn kế hoạch buôn bán, cho nên anh mới tốn nhiều thời giờ như vậy cùng ông nói chuyện.

"Dự án mới kia hi vọng chúng ta có cơ hội hợp tác, , tôi dẫn cậu làm quen một người, tính tình hai ngươi vô cùng giống nhau, xuất sắc giống nhau, lãnh đạm giống nhau, có lẽ hai ngươi sẽ hợp." Choi lão cười ha hả vỗ vỗ bả vai Jo JinWoon , sau đó lôi kéo anh đi về phía trước.

Nhìn thấy Taeyeon  đã có vợ, mục tiêu của ông lập tức chuyển sang Jo JinWoon trước mắt, hai người này đều vô cùng xuất sắc, chỉ là tương đối mà nói, ông thích Taeyeon hơn, nhưng Jo JinWoon cũng cực kỳ tốt, cùng cháu gái ông vô cùng xứng đôi, cho nên ông đương nhiên phải hảo hảo bồi dưỡng cậu ta, cho cậu ta mở rộng giao thiệp.

"Kim  tổng , tôi giới thiệu một chút, đây là tổng giám đốc của 'tập đoàn Jo Thị ' Jo JinWoon ." Choi  lão cười ha hả lôi kéo Jo JinWoon tới trước mặt Taeyeon , hắng giọng nói, cười híp mắt, che lấp tinh quang trong mắt.

Tổng giám đốc 'tập đoàn Kim Thị  ' này mặc dù cao một chút, nhưng Taeyeon  luôn luôn đối với người mới đều có cảm giác tương thích, cho nên ông mới tùy tiện vì bọn họ giới thiệu, hi vọng bọn họ có thể trở thành bạn tốt, có thể trợ giúp tiền đồJo JinWoon , Jo JinWoon tên tiểu tử này cũng không tệ, còn nhỏ tuổi đã đứng đầu tập đoàn thứ hai của A thị, không thể không nói người này có tiềm chất phát triển vô hạn, nếu như không phải Taeyeon  như một vị thần ở trước mắt, A thị nên thuộc về Jo JinWoon , chỉ có cạnh tranh mới có tiến bộ.

"Jo JinWoon , vị này là tổng giám đốc của '  tập đoàn Kim Thị  ' Kim Taeyeon ." Choi  lão tính toán đem cháu gái mình giới thiệu cho Jo JinWoon , hắn tin tưởng dáng ngoài cùng tài hoa của cháu gái mình nhất định có thể mê hoặc Jo JinWoon , cho nên thân cận kêu tên anh.

"Kim tổng , xin chào!" Jo JinWoon lễ phép hướng Taeyeon đưa tay, bởi vì vừa nhìn thấy người đàn ông ở trước mắt ôm hôn Tiffany , cho nên anh đối với anh ta không có bao nhiêu hảo cảm, trực giác nói cho anh biết, anh ta sẽ là một đối thủ, đối thủ vô cùng cường hãn, màJo JinWoon anh cho tới bây giờ chưa từng sợ ai.

Taeyeon  đảo mắt nhìn Jo JinWoon , dáng dấp người đàn ông này rất anh tuấn, điểm này anh không thể không thừa nhận, hơn nữa còn có mị lực làm cho người ta khó có thể kháng cự, có chút lạnh mạc.

Anh đứng tại chỗ, toàn thân tản mát ra cao quý ưu nhã không hề thua kém Jo JinWoon , khí chất lạnh lùng, liều lĩnh mà thần bí, gương mặt như một vị thần, con ngươi đen nhánh khiến mọi thứ như mờ đi, sâu không thấy đáy. Bắt tay với Jo JinWoon , dùng ngôn ngữ vừa hấp dẫn vừa lạnh như băng nói: "Jo  tổng , xin chào!"

Bắt tay theo tiêu chuẩn, hai người đồng thời buông ra.

Nếu như nói Jo JinWoon là sư tử ngủ say, như vậy Taeyeon chính là một con báo đang kiếm mồi, sự lạnh lẽo khác nhau, nhưng đều rất nguy hiểm.

Điều khiến Taeyeon  chân chính chú ý tới Jo JinWoon là vì lúc ở ngoài, dường như người này thừa dịp anh không ở bên cạnh bảo bối, tùy ý đến bắt chuyện, khiến anh thở phì phò âm thầm ghen lâu như vậy, cho đến giờ vẫn còn chua xót.

" JinWoon a, vị này là vợ Kim  tổng ." Choi  lão thấy hai người họ bắt tay, trong lòng nhất thời rất sảng khoái, hoàn toàn không phát hiện tròng mắt họ đã đôm đốp đôm đốp giao chiến mấy hiệp, lập tức giới thiệu Tiffany  bên cạnh anh.

"Jo  tổng , Xin chào!" Tiffany  cười gật đầu một cái, lúc này cô cũng không dám tùy tiện vươn tay, nếu dấm thùng lớn nhà cô nhìn thấy, không biết sẽ làm chuyện gì, chỉ là thận phận của cô hù doạ anh sao? Nếu không ánh mắt anh sao lại quá kinh ngạc, còn có thống khổ, lúc sáng lúc tối , làm người xem không biết tất cả suy nghĩ của anh, một người mâu thuẫn, Tiffany  thầm nghĩ.

Suy nghĩ một chút cũng đúng, đường đường là một tổng giám đốc sao lại dễ dàng bị người khác nhìn thấu như thế, nếu không làm sao lãnh đạo nhân viên.

"V...vợ?" Jo JinWoon nghe Choi lão giới thiệu, lỗ tai kêu ông ông, người khác nói cái gì anh không biết, đầu lặp đi lặp lại câu nói của Choi  lão.

Vị này là vợ Kim tổng !

Vị này là vợ Kim  tổng!

Vợ của Kim  tổng !

Vợ của người khác! Thì ra cô đã là vợ của người khác, vừa nhìn thấy bọn họ ôm hôn, anh còn tưởng rằng họ chỉ là người yêu, thì ra quan hệ của họ đã thân mật như vậy.

Giờ phút này trong lòng Jo JinWoon không biết có tư vị gì, chỉ biết cô gái nhỏ vừa thiện lương vừa xinh đẹp, cô gái nhỏ lúc anh bất lực nhất đã cho anh sự ấm áp thì ra là hoa đã có chủ, ông trời không cho anh một chút cơ hội nào, đầu càng ngày càng đau, tim cũng bắt đầu đau đớn, từ lúc anh chào đời tới nay lần đầu tiên muốn nói tục, thật là đạo lí con mẹ nó, ngay cả tâm cũng bị đả thương.

"Cậu cũng cảm thấy ngoài ý muốn sao! Lúc biết bọn họ đã kết hôn, tôi còn khiếp sợ hơn cả cậu, hai người kia, hai năm trước đã tư định cả đời rồi, ha ha ha. . . . . . Già rồi, già rồi, theo không kịp thời đại rồi !" Choi  lão cười hì hì, hoàn toàn như một bộ trưởng bối đối với tiểu bối, kéo gần khoảng cách quan hệ.

Tiffany cười nhạt không nói, mặc cho Choi  lão cười ha hả nói, về phần sự tích huy hoàng của lão nhân trước mặt cô cũng biết một chút, nghe nói vị này xuất thân từ nông thôn, chỉ dựa vào 100 đồng tiền tay trắng dựng nghiệp, thành lập ' Tập Đoàn Choi  Thị ' bây giờ, kích thước mặc dù không bằng 'tập đoàn Kim Thị ', nhưng cũng không để người ta có thể khinh thường, lúc mới sáng lập đó chính là thần thoại thứ nhất của A thị .

Jo JinWoon nghe Choi  lão nói, sắc mặt càng thêm khó coi, không biết bởi vì bệnh, hay là kích thích từ sự kiện kia .

"Anh. . . . . . Có khỏe không! Đầu lại bắt đầu đau sao?" Tiffany  nhìn thấy đối phương nhăn mày càng ngày càng sâu, quan tâm hỏi, xem đi! Xem đi! Liều mạng chống đỡ, bị bệnh còn chạy đến nơi đây, hiện tại thì tốt rồi, bắt đầu nhức đầu.

"Tôi không sao, cám ơn!" Jo JinWoon phục hồi tinh thần, thản nhiên nói, hàm ý câu cám ơn này chỉ có người trong cuộc mới hiểu.

Hiện tại anh vẫn chưa kịp thích ứng người trước mắt đã kết hôn, hơn nữa đã được hai năm, bọn họ bỏ lỡ hai năm, giai đoạn trống không này phải bổ sung như thế nào, cuối cùng vẫn chỉ còn một mình anh. Anh đã đem cô đặt ở trong lòng, bây giờ phải quên cô, sau đó chờ đợi người khác.

Chỉ là hình ảnh một người đã tiến sâu vào trong lòng, có thể nói bỏ là bỏ sao?

Nhìn thần sắc của cô, chân chánh quan tâm mình, không giống như giả, nhưng loại này quan tâm chỉ là bạn bè thôi! Nghĩ đến bạn bè, ở cái thương trường ngươi lừa ta gạt, anh đúng là không có một người bạn nào thật lòng, chỉ là quan hệ trên dưới.

"hai người biết nhau?" Choi lão nghe Tiffany và Jo JinWoon nói chuyện, nghi ngờ lên tiếng, xem thần sắc hai người giống như đã biết trước, Kim  phu nhân trước mắt đúng là vô cùng thần bí, chẳng những gả cho Taeyeon , ông một chút tin tức cũng không có; ngay cả biếtJo JinWoon , ông cũng không biết.

"Đúng, ở hội trường bên ngoài, lúc ấy Jo  tổng bị bệnh, bị tôi không cẩn thận đụng ngã." Tiffany  mỉm cười giải thích, cô không nói hai người biết nhau ở vườn hoa, chỉ là không muốn người khác nghĩ sai. Tình hình lúc đó, vườn hoa yên tĩnh, cô nam quả nữ, rất khó không để cho người khác hiểu sai.

"Sao? Cái bộ dáng này, JinWoon bị bệnh sao không ở trong nhà nghỉ ngơi? Tuổi trẻ không cần đánh liều, thân thể là tiền đề của cách mạng , bảo trọng thân thể mới phải!" Choi  lão dặn dò, ý tưởng người tuổi trẻ bây giờ cùng ông lúc đó không sai biệt lắm, chỉ là một người vì sự nghiệp phấn đấu, cậy vào chính mình trẻ tuổi thân thể khoẻ mạnh, kết quả lúc về già, bệnh xấu một đống, dù sao tiền làm mãi không hết, chúng ta kiếm tiền đồng thời phải hiểu được hưởng thụ.

Jo JinWoon nghe vậy, gật đầu một cái, nếu không phải muốn vào tìm cô, anh đã trực tiếp về nhà, bây giờ đầu anh đau muốn nứt, lòng đau khó nhịn, nếu như lúc ấy anh không có tiến vào hội trường, có phải anh sẽ không phải biết sự thật tàn khốc này, tim anh sẽ không vĩnh viễn nhớ đến sự ấm áp đó, chỉ là cuộc sống không có nếu như , làm chính là làm, chúng ta phải thừa nhận kết quả.

Taeyeon  ở bên cạnh vẫn nhìn nhất cử nhất động của Jo JinWoon , trong lòng anh đố kỵ muốn bộc phát,Jo JinWoon này quả thật là chứa tâm tư đối với bảo bối, may là anh đã sớm đem bảo bối cưới trở về nhà, cánh tay sắt ôm thật chặt hông Tiffany , đắc ý nhìn mắt Jo JinWoon chợt lóe lên đen tối, người trước mắt tốt nhất nên nhận rõ sự thật trước mắt, bảo bối trong ngực là của Kim Taeyeon  anh .( đồ của A4 cấm đụng )

Tiffany cảm nhận được cánh tay nóng rực ghìm chặt eo thon của cô, im lặng không lên tiếng, trong mắt lóe lên một nụ cười, anh sợ rằng lại đang ghen, cô hiểu rõ anh, cô chỉ cần cùng người đàn ông khác nói một câu thừa thải, trước mặt mọi người, anh sẽ biểu hiện loại động tác bá đạo này, mà anh cũng là người bá đạo nhất, nhưng cô lại cố tình cảm thấy loại bá đạo này mê người đến chết.

Jo JinWoon không biến sắc nhìn Tiffany  và Taeyeon  , trong lòng khẽ co rút đau đớn , trước tình huống này cơn sốt của anh sẽ càng bộc phát nặng hơn.

Lập tức, không khí chung quanh bọn họ có vẻ dị thường quỷ dị.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #taeny