Chap 4 - Dần quen!
Những tia nắng len qua cửa sổ, chói vào gương mặt thanh tú đang say giấc nồng, cô khẽ vươn vai nhìn chiếc đồng hồ, đã mười giờ. Hôm nay là chủ nhật nên cô đặc biệt dậy muộn hơn mọi hôm. Cô quên bén đi việc có một con người đang ở trong nhà cô, nên cô bây giờ chỉ là quấn một cái khăn trên người bước ra từ phòng tắm và đi loanh quanh trong nhà. Đây là thói quen của cô, có gì đâu mà phải ngại cô ở một mình mà.
Đang ngồi lau khô tóc cô giật mình nghe thấy tiếng *xoảnggggg* phát ta từ nhà bếp, không nghĩ ngợi gì cô chạy như bay ra ngoài và đập vào mắt cô là cảnh tượng hết sức kinh khủng trên bếp trên sàn lộn xộn hết cả lên, bao mì gói rớt lung tung và điều mà cô chán ghét nhất chính là gương mặt tỉnh bơ của Taeyeon đang đứng nhìn mình.
Cô đối diện với gương mặt đó chính là không biết nói gì, cô thấy Taeyeon cứ tròn mắt lên mà nhìn nên có phần hơi ngại khẽ lên tiếng cho Taeyeon biết mình không thoải mái
"Không cần phải nhìn tôi chằm chằm như thế!"
Nhưng vừa nói xong cô mới chợt nhớ lại và nhìn xuống mình, cô lật đật phi thẳng vào phòng. Thầm trách cái đầu óc quên trước quên sau của mình. Thay đồ chỉnh chu rồi cô mới lết từ từ ra, đứng đó chống một tay lên eo mắt lườm Taeyeon như muốn ăn tươi nuốt sống
"Cô tùy tiện thế chưa đủ à, còn quậy tung cái nhà bếp của tôi. Tôi chưa thấy con người nào như cô vừa bất lịch sự lại khó hiểu. Đi về đi để đó tôi dọn, chắc kiếp trước tôi mắc nợ cô không bằng"
Tiffany đeo tạp dề mệt mỏi thu dọn đám hổn độn mà Taeyeon gây ra. Tuy ở một mình nhưng cô rất gọn gàng, không chịu được sự bừa bãi nên phải dọn thôi. Mãi mê loay hoay, lau lau chùi chùi tự dưng cảm giác có ai đó nghịch nghịch tóc mình. Cô không quay lại cũng thừa biết là ai, con người này phiền chết đi được, mình dọn dẹp mệt không thở nổi còn cô ta thì rảnh rổi đứng đó chọc ghẹo
"Này, làm gì thế đừng có tự ý chạm vào tôi. Cô nghe không hiểu hay sao?" Tiffany bực mình quay phắt qua, Taeyeon cười mĩm với cô đôi tay không yên vị bắt đầu quàng qua cổ cô rút ngắn khoảng cách của hai người. Tiffany có thể cảm nhận được hơi thở và mùi hương quen thuộc của Taeyeon. Giây phút ấy cô như chết lặng.
"Làm sao đây, chị làm em thích thú rồi, chịu trách nhiệm đi. Chị lúc nào cũng hung dữ vậy sao?" Giọng Taeyeon nhẹ nhẹ vang lên làm Tiffany mới giật mình. Cô dùng sức đẩy Taeyeon ra
"Điên à!"
Cô quay lại vẫn than nhiên như chưa có gì xảy ra. Không gian trở nên im lặng khi cả hai đều bận với việc làm của mình. Tiffany thì bận dọn dẹp còn Taeyeon thì bận ngắm nhìn cô.
Sau một lúc loay hoay cô mới dọn xong đống bừa bộn kia, thở dài bực mình. Cô đói hoa cả mắt rồi, quay lại vẫn thấy Taeyeon ngồi đó, nãy giờ nghe im lặng tưởng cô ấy về rồi
"Sao còn chưa về? Muốn gì nữa sao?"
"Đợi chị!"
"Làm gì?"
"Nấu ăn cho em!" Vâng Taeyeon rất tỉnh và đẹp gái.
Tiffany hết lời để nói với con người đang ngồi trước mặt cô. Vì cô có nói cũng không giải quyết được gì. Cô lặng lẽ đi đến tủ lấy hai gói mì cho vào hai bát, chưa đầy năm phút cô bưng hai bát mì ra đặt trước mặt Taeyeon
"Ăn nhanh rồi về, cô phiền tôi nhiều rồi đấy"
Taeyeon nhìn thấy bát mì cũng cầm đũa lên nhưng miệng lại lèm bèm
"Lại là mì gói, chị chẳng có thành ý gì cả"
"Thế bây giờ có ăn không?" Tiffany ngừng ăn ngước lên nhìn Taeyeon
"Sao không, đói chết được"
Thấy không khí căng thẳng quá nên Taeyeon mới lên tiếng
"Tôi nên gọi chị bằng gì?"
"Không thân thiết tới mức biết tên nhau làm gì"
"Dù sao cũng là hàng xóm, chị ích kỹ thế, bộ cho biết tên thì chị mất miếng thịt nào à?....." Taeyeon ngồi đó luyên thuyên, nhiều lời
"TIFFANYYYY" Tiffany bực mình nói để cho tên này ngậm miệng lại, ồn ào chết mất.
"Chị bao nhiêu tuổi? Làm gì thế?"
"Cô tò mò mấy chuyện đấy làm gì? Tôi không thích chia sẽ về bản thân cho người khác." Rất quyết đoán, Tiffany trở về với vẻ cô chủ tịch lạnh lùng của mình.
Taeyeon như bị tạt nước lạnh vào mặt cô đành ngồi im ăn hết mì của mình. Cũng là mì gói bình thường nhưng hôm nay lại thấy ăn rất ngon, chắc là do được người đẹp nấu, nhưng chị ấy đúng là khó gần.
*tít tít títtttt* Chuông điện thoại Taeyeon vang lên
"Tớ nghe!"
"Cậu đang đâu thế tối nay 9h hẹn ở Bar xxxx nha, đừng muộn." Yuri đen giọng ong ỏng trong điện thoại
"Tối gặp!"
Cúp máy ngó qua thì đã không thấy Tiffany nữa, chắc cô ấy dưới bếp, cô bưng bát mì đã được mình vét sạch lon ton chạy xuống. Đúng như cô đoán Tiffany đang đứng uống sữa ngay bên tủ lạnh mắt ngó xa xăm ngoài cữa sổ trông rất cô đơn, không biết trong cô đang nghỉ gì nhưng có thứ cảm giác gì đó thoi thúc cô muốn được ôm chị ấy vào lòng. Cô liền đi đến ôm lấy eo Tiffany, cằm tựa lên vai nhìn ra hướng cửa sổ.
Cứ tưởng là sẽ bị chữi cho một trận ra trò hay ít nhất cũng quát vào mặt mình vì tội chạm vào người chị ấy. Nhưng trái với những gì Taeyeon nghỉ, Tiffany không có động tỉnh gì, thấy thế Taeyeon siết chặt cái ôm
"Này, đừng tưởng bở, buông ra đi" giọng của Tiffany rất nhẹ nhàng, dường như cô đã bắt đầu quen với việc đụng chạm của Taeyeon.
"Không muốn!" Taeyeon càng ôm chặt hơn
"Thế bây giờ muốn bị mắng nữa sao?"
"Không muốn!"
"Thôi, đừng đùa nữa. Chắc với ai cô tự tiện thế này à?" Tiffany gỡ tay Taeyeon ra, đi đến sofa ngồi, tiện tay bật tivi.
"Chị nghỉ ai em cũng chạm vào sao?" Vừa nói vừa đi đến ngồi cạnh Tiffany
"Vậy luôn đấy! Em nghỉ mình là ai thế?" Tiffany đùa, và thật sự cô cũng không biết Taeyeon là ai.
Taeyeon nghe Tiffany nói vậy thì bỉu môi, hai người cùng ngồi xem tivi, tự thấy mối quan hệ đang bắt đầu có phần tiến triển.
Thời gian cứ thế trôi qua họ quanh quẩn bên nhau. Đến tối Taeyeon có hẹn nên luyến tiếc đi về nhà thay đồ đến buổi hẹn, Tiffany được trả lại không gian yên tỉnh, đáng lẽ đuổi được tên phiền phức ấy đi cô phải thấy nhẹ nhõm nhưng cô bây giờ lại thấy trống vắng, thấy thiếu gì đó. Chắc tại Taeyeon suốt ngày luyên thuyên, đụng chạm cô nên cô đã bắt đầu quen với nó, cô sờ eo cô nơi mà lúc nãy Taeyeon vừa ôm tự dưng tim lại lỗi đi một nhịp, cô xua tay "bỏ đi bỏ đi" tên đó đúng là phiền cô mà.
Cứ mỗi ngày trôi qua mối quan hệ của họ ngày càng được mở ra!
___________
Mình thi tạch rồi nên tâm trạng nó hơi bị tệ, không có tinh thần nên chap này hơi ít. Mấy b đọc vui nhaaaa, mình đi chết đây :(((((
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top