Chap 2 - Dày mặt!

Tiffany tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngon lành, và hôm nay vẫn giống như những ngày khác. Cô tự thấy bản thân mình quá tốt, hằng ngày gặp gỡ không ít người, tốt xấu đều có nhưng sao đến tận bây giờ vẫn chưa ai có thể lọt vào mắt cô, hay là cô tự đề cao bản thân mình quá chăng? Cô lắc đầu tự an ủi "Mình xứng đáng gặp được một người tốt mà, một ngày nào đó sẽ gặp thôi". Sau đó cô vui vẻ đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, cô tự thấy buổi sáng hôm nay rất sảng khoái, chắc do tối qua cô ngủ ngon.
____________

Bên đây Taeyeon thì mệt mỏi lăn qua lăn lại trên chiếc giường của cô, tai thì bịt lại khó chịu vì âm thanh phát ra từ chiếc đồng hồ. Chịu hết nổi cô mới uể oải ngồi dậy tắt đi báo thức, ngồi đó vò vò mái tóc rối bời của mình. Taeyeon tự trách tại sao mình lại sinh ra vào một gia đình giàu có, suốt ngày cứ tạo áp lực cho cô về số tài sản kết xù mà gia đình cô đang sở hữu, bắt cô phải học thật giỏi, kìm kẹp đủ điều dù cho cô không còn nhỏ nhắn gì nữa. Taeyeon thật nghỉ đến là chỉ muốn chết đi cho rồi, thở dài đứng dậy, đi thay đồ tắm rửa, chau chuốt để chuẩn bị đến trường. Cái bụng đói meo của cô lại reo lên inh ỏi, cô thì chẳng chăm chút cho bản thân nên tủ lạnh lúc nào cũng trống không, chỉ toàn ăn ngoài hay là mì gói thôi. Quyết định đi sớm để kiếm gì đó bỏ bụng, nhưng chợt nhớ hôm qua nổi hứng bảo bác tài hôm nay không cần phải đón, giờ thì còn hơi sức đâu mà lếch nổi nữa. Nghỉ ngợi đủ thứ Taeyeon cuối cùng cũng xách túi cười thật tươi đi ra ngoài.

Tiffany vốn là một người rất nề nếp, dù lười nhưng cô rất chăm chút cho bản thân mình, nhất là về việc ăn uống. Cô lúc nào cũng đối đãi rất tốt với bản thân, và hôm nay cũng không ngoại lệ. Cô đã chuẩn bị xong, đầu tóc gọn gàng, thân hình quá chuẩn trong bộ đồ công sở, ở nơi cô luôn toát lên một vẻ gì đó rất lạnh lùng và đáng sợ. Rất ra dáng một chủ tịch. Lấy vội túi xách cô mở cửa, lo lục lọi tìm chìa khóa xe mà cô không để ý rằng có một con người đang đứng đó khoanh tay nhìn cô từ nãy đến giờ. Mãi mê vừa đi vừa kiếm, cô bất ngờ khựng lại khi cảm nhận được ai đó đứng trước mặt cô, cái con người này phảng phất một mùi hương rất dể chịu làm cô ngây ngất vài giây. Giật mình cô mới ngưng động tác lục lọi lại ngẫng mặt lên nhìn người đối diện. Thế là bao nhiêu ấn tượng trong đầu nãy giờ là tiêu tan hết, lại là cái gương mặt đáng ghét đó, oan gia hay sao mà cứ gặp hoài. Cô cũng chẳng bận tâm gì mấy về việc xuất hiện của Taeyeon. Cô bước qua Taeyeon tính bỏ đi thì Taeyeon mới lên tiếng

"Chị làm gì mà lâu thế, tôi đợi chị mỏi hết cả chân". Nói mà biểu cảm trên mặt Taeyeon vẫn không thay đổi ( kiểu lạnh lùng gơ ). Tiffany không hiểu gì nhưng cũng quay đầu lại đáp trả

"Thế tôi bảo cô chờ à? Linh tinh" Sau đó đi đến cửa thang máy, Taeyeon phía sau lững thửng đi theo, vừa đi vừa nghỉ "Cũng lạnh lùng quá đó chứ, như vậy không ổn rồi, mình phải từ bỏ thể diện mới được, để rồi xem chị có thoát được tôi không?" Vừa nghĩ vừa nháy mắt mà không để Tiffany thấy. Sau đó cô chạy một mach tới níu lấy cánh tay Tiffany

"Cho em đi nhờ một hôm đi, dù sao mình cũng là hàng xóm mà, sao chị làm mọi thứ tệ thêm thế" Taeyeon mặt dày đứng đó nói. Tiffany thấy bắt đầu khó chịu, cái tên này bị cái gì mà cứ đeo bám rồi đụng chạm cô suốt. Bỏ ngoài tai những lời nói của Taeyeon,
Tiffany cứ thế mà bước vào thang máy, Taeyeon cũng tò tò theo sau. Vì là tầng 16, buổi sáng là giờ cao điểm, cứ xuống mỗi lầu là lại có người bước vô, khiến thang máy chật kính cả. Taeyeon cùng Tiffany bị dồn vào trong kẹt, tình thế lúc này là tay của Taeyeon đang để trên cao tựa vào thành thang máy, che chắn cho Tiffany, mặt đối mặt làm cả hai hết sức ngượng ngùng tránh nhìn vào mắt của đối phương. Cứ thế trôi qua cuối cùng cũng đã xuống được tầng hầm. Tiffany đẩy tay Taeyeon ra bước ra ngoài, không mấy bận tâm đến con người khó ưa đó. Đi chưa được ba bước lại nghe cái giọng đó vang lên

"Chị tính cứ thế mà đi sao, em đói lắm rồi đây, đi không nổi nữa đâu. Tối qua đến giờ đã có gì trong bụng đâu chứ" Taeyeon tỏ vẻ giận dỗi có lẫn chút mè nheo đối với thái độ lạnh lùng của Tiffany. Cô chẳng thể hiểu nổi mình bị ăn trúng cái gì nữa, Taeyeon lạnh lùng của mọi ngày đâu rồi. Thôi cứ kệ, qua cơn đói hôm nay đã.

Tiffany chau mày nhìn cái con người đó, phiền mình chưa đủ hay sao giờ lại còn trách móc mình. Chuyện cô ta đói bây giờ mình phải lo luôn sao? Ngao ngán đành nhỏ giọng hỏi

"Thế bây giờ cô muốn gì ở tôi? Sao mà cô phiền phức thế, cứ lạnh lùng như hôm qua có vẻ tốt hơn đấy." Tiffany kiên nhẫn đứng đó coi Taeyeon bày trò gì. Taeyeon sau khi đưa tay lên cằm gãi gãi tỏ vẻ suy nghỉ rồi cuối cùng cũng lên tiếng

"Dù sao chị cũng chưa ăn mà đúng không? Thế đi ăn thôi, em cũng muốn xin lỗi chuyện hôm qua". Không để Tifany nói gì Taeyeon lôi cô ấy đi, vào tới nhà xe thì Taeyeon hỏi "Xe của chị đâu, mình nhanh đi, ăn xong chị chở em đến trường hộ". Tiffany đối với cả đống lời nói của Taeyeon vẫn là không quan tâm. Cô đi đến xe mình mở cửa xe ngồi vào trong, và dĩ nhiên cái con người tự tiện ấy cũng yên vị bên ghế bên cạnh.

Tiffany lái xe trong im lặng. Làm không gian có vẻ căng thẳng, Taeyeon lúc này mới có dịp ngắm nhìn Tiffany, chị ấy đẹp thật, gương mặt thanh tú nhưng có vẻ rất uy nghiêm, đôi môi thật gợi cảm và điều đẹp nhất chính là đôi mắt của chị ấy. Đang mãi ngắm nhìn chị chủ tịch xinh đẹp thì điện thoại chị ấy lại reo lên

"Con nghe đây bố" Tiffany nói nhưng mặt vẫn cứ đều đều lạnh lùng, làm ngồi đó Taeyeon tự hỏi "Chị ấy vẫn thường lạnh lùng như thế này sao. Cũng quyến rũ đó"

"Tối nay con về ăn cơm nhé, có bạn bố tới đấy" Ông Hwang nhỏ giọng nhưng có chút ra lệnh

"Bố lại tính đem con giới thiệu với ai nữa à? Con biết rồi, tối con sẽ ghé, chào bố" Nói xong cô cúp máy, nhìn sang Taeyeon nãy giờ vẫn đang nhìn mình say mê, cô cất tiếng

"Cô nhìn đủ chưa, giờ cô đi đâu nói nhanh, tôi muộn giờ rồi không kịp ăn đâu" Tiffany nói với vẻ khẩn trương

"Thế thôi, chở tôi đến trường Xxx đi" Taeyeon lại trở về với vẻ lạnh lùng nói

Tiffany không nói chỉ lo lái xe, cô nghỉ cái tên này bị đa nhân cách sao, lúc này lúc khác thật không nói nổi. Hết hôm nay mình sẽ không mong gặp lại cô ta. Nhưng cô ta giàu có lắm sao, vào học trường này đâu phải tầm thường....Cuối cùng cũng đến trường Taeyeon học, Taeyeon bước xuống mà không thèm nói gì đến Tiffany, Tiffany tính nổi điên lên thì cô thấy từ đâu có hai ba cô gái chạy tới bu quanh Taeyeon cười cười nói nói gì đó nhưng cô không nghe được. Cô chỉ thấy biểu hiện của tên đó vẫn không thay đổi, vẫn lạnh lùng và bước đi. Cái tên đó với ai cũng bất lịch sự thế à? Không thể chịu được mà, Tiffany thầm rủa cái tên đó làm hư cả một buổi sáng tốt lành của mình. Đúng thật là không thể gặp nhau thêm lần nào nữa. Cứ thế mà lái xe đến công ty, và ngày hôm đó, thật xui xẻo cho ai dám làm trái ý Tiffany.

______
Chap này ít quá không? Chap sau bù nha. Mấy b có ý kiến gì cứ góp ý, mình sẽ lắng nghe. Tại lần đầu viết fic mà, đừng đọc xong thì bỏ đi chứ :(

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top