Chap 12 - Đừng biến mất được không?
Cô với Taeyeon chỉ mới gặp nhau chưa đầy một tháng, một khoảng thời gian quá ngắn để có thể tạo nên một mối quan hệ bền chặt. Nhưng cô luôn tin tưởng ở tình cảm này, tin tưởng ở Taeyeon vì ở nơi cô ấy cô thấy được sự chân thành tuyệt đối. Mối quan hệ được bắt đầu khi còn chưa kịp tìm hiểu về nhau nhưng cô tin vào trái tim mình, cô còn rất nhiều thời gian để từ từ mà tìm hiểu.
Càng bên cạnh Taeyeon cô thấy mình càng bị chìm sâu vào con người ấy. Taeyeon từ đầu luôn là người bám đuôi cô, bị cô mê hoặc, điên đảo vì cô nhưng không biết từ khi nào tên dẻo mõ đó lại mê hoặc ngược lại cô mất rồi. Bây giờ cô mới hiểu ra vì sao xung quanh Taeyeon lại có nhiều cô gái như vậy.
Hôm nay là ngày nghỉ Tiffany đang ngồi đọc báo bên ngoài phòng khách và dĩ nhiên tên đại lười đó vẫn đang say giấc bên trong. Nhiều lúc cô không lí giải được Taeyeon ăn rất nhiều cứ suốt ngày than đói, ngủ cũng như heo gọi không bao giờ dậy nhưng người thì rất mãnh khảnh trông còn có phần hơi gầy gò. Chẳng bù cho cô để giữ dáng vóc này thì phải ăn ngủ đúng bữa đấy. Ai lại giờ giấc lộn xộn như tên ấy.
Tingtongggg.....
Chuông cữa nhà cô đột ngột vang lên, cô từ tốn đi ra, khi nhìn vào người đối diện cô chưa kịp phản ứng thì người đó đã vui vẻ nhào tới cô
"Chào chị, Taeyeon có nhà không chị? Em nhớ Tae quá nên đến" cô gái ấy chính là Eunji, người đã thân mật với Taeyeon đây mà.
"Ừ em vào đi, Taeyeon còn ngủ bên trong" Tiffany cũng nhỏ nhẹ đáp lại câu hỏi của Eunji, cô không trách Eunji được vì cô ấy không biết cô là quan hệ gì với Taeyeon.
Eunji nghe vậy thì hí hửng chạy một mạch vào trong, nhảy bổ lên giường Taeyeon, vòng tay qua cổ Taeyeon xiết chặt.
"Lười vừa thôi, giờ này mấy giờ rồi còn ngủ? Dậy nhanh cho em" Eunji vừa la oang oảng vừa xiết chặt cổ Taeyeon.
"Gì thế em? Thôi nào để Tae ngủ" Taeyeon lì lợm mắt vẫn nhắm nghiền
"Dậy nhanh!" Eunji búng vào trán Taeyeon một cái, sẵn tay nhéo luôn cái má phụng phịu kia
"Được rồi! Dậy đây!" Cô đầu hàng với Eunji, cô gái này còn lì hơn cả cô nên thôi tốt nhất là cô nên bỏ cuộc.
"Em nhớ Tae, có nhớ em không?" Eunji nhanh chóng ôm Taeyeon từ sau bã vai, giọng cô vui vẻ líu lo như đứa trẻ
"Có, có nhớ. Để Tae đi tắm đã!" Taeyeon gỡ vòng tay Eunji ra, cô sợ sự thân mật này sẽ tổn thương Tiffany. Cô thì không nghĩ gì rồi, nhưng cô sợ Tiffany sẽ buồn. Lúc trước chưa có Tiffany thì sao cũng được nhưng bây giờ cô cần phải chú ý đến cảm giác của cô ấy.
Eunji thì vốn vô tư không biết, cứ cư xữ thân mật như trước giờ vẫn làm. Cô quen với việc coi Taeyeon như là của mình rồi, cô không nghỉ nhiều, khi bên Taeyeon cô là rất yêu cái cách Taeyeon đối xữ với mình. Yêu luôn cả con người Taeyeon.
Eunji thấy Taeyeon bỏ vào nhà tắm thì lại lon ton chạy ra ngoài, thấy Tiffany vẫn đang ngồi đó liền ngồi cạnh bắt chuyện
"Chị ở với Taeyeon có quen không? Tính tình cậu ấy đáng ghét lắm, cậu ấy chỉ dễ chịu với những người cậu ấy thích thôi!" Eunji lại một lần nữa tự đưa mình ra làm trò đùa, cô đâu biết rằng cái con người lạnh lùng trong mắt cô lại trở thành một đứa con nít khi đứng trước mặt Tiffany đâu chứ.
"Chị thấy cũng bình thường thôi em!" Tiffany chỉ cười nhẹ rồi trả lời, cô rất ra dáng của một người chính chắn, hẳn là biết suy nghĩ.
Taeyeon từ trong phòng bước ra thấy hai người đang ngồi nói chuyện tự dưng lòng cô thấy hơi khó xữ. Cô không biết cư xữ ra sao mới đúng, lỡ làm gì sai thì sợ Tiffany sẽ buồn, làm gì không đúng thì lo Eunji sẽ giận, cô thật muốn trốn khỏi nhà lúc này.
" Tae qua đây ngồi với em! Hay mình đi ăn gì nha?" Eunji mừng rỡ khi thấy sự xuất hiện của Taeyeon, cô vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh mình.
Taeyeon đứng như chôn chân tại đó, cô nhìn Tiffany nhưng cô ấy không thèm nhìn cô đến một cái. Cô bước đến nhưng không ngồi cạnh Eunji cô ngồi ở đối diện, thoáng nhìn thì thấy mặt Tiffany không biểu hiện gì nên cô cũng yên tâm đôi chút.
"Chị, đi ăn cùng đi!" Taeyeon cố bắt chuyện với Tiffany, cô không muốn để cô ấy một mình.
Eunji nghe thấy bèn mở to hai mắt, ngạc nhiên, chị ấy là gì với Taeyeon mà cậu ấy lại cư xữ tốt thế, là lần đầu tiên thấy Taeyeon như vậy. Nhìn vào ánh mắt Taeyeon khi nhìn chị ấy nó thật dịu dàng, không còn là Kim Taeyeon thường ngày mà cô vẫn thấy nữa. Cô dường như cũng hiểu ra một phần rằng người này quan trọng với Taeyeon thế nào, có lẽ vì vậy mà cô ấy mới sống chung được với Taeyeon.
"Thôi không cần đâu, em cứ đi đi, chị muốn ngủ một chút!" Tiffany từ chối, cô không muốn làm Taeyeon phải khó xữ, cô hiểu Taeyeon rất quan tâm đến cảm nhận của cô nhưng cô làm gì để tâm khi mà Taeyeon đã khẳng định rằng mình chỉ coi Eunji là em gái thôi.
"Vậy chị nghỉ đi, em đi rồi về!" Không phải lúc để đôi co, nên Taeyeon nhanh chóng đưa Eunji ra ngoài. Không khí này như muốn đè ngợp cô.
Sau khi Taeyeon rời khỏi thì trên miệng Tiffany bèn nỡ một nụ cười nhẹ nhàng. Đó là vì Taeyeon, sợ cô sẽ giận hay sao mà cuống hết cả lên, nói năng cũng lắp bắp, đúng là chưa chịu lớn. Cô nghỉ rằng chuyện Taeyeon có bạn bè cũng tốt, cô không phải là kiểu người khi yêu thì trói buột, suốt ngày chỉ biết mình cô. Lối sống của cô rất thoải mái, cái gì của cô sẽ là của cô, còn không phải thì thôi cô sẽ không giành.
Đã gọi là của người ta thì mình giữ làm gì? Cô ghét việc đấy, rất ghét! Nếu như một ngày Taeyeon nói không yêu cô nữa cô cũng sẽ để Taeyeon đi, một cách nhẹ nhàng, không phải vì cô không yêu nhưng vì cô không muốn giữ những thứ không thuộc về mình. Như vậy đau lòng lắm!
Taeyeon ra ngoài cùng Eunji nhưng tâm trí thì để ở nơi Tiffany. Cứ như người cõi trên chưa chịu về, đi mà không thèm nói câu nào, làm không khí trở nên ảm đạm.
"Tae có chịu dẹp ngay cái bộ mặt đấy đi không? Hay là đi về" Eunji nhìn cái bản mặt của Taeyeon thì bực bội, làm như đi với cô là cực hình vậy.
"Tae xin lỗi, nào em muốn ăn gì?" Cô nghe Eunji nói vậy bèn lấy lại tinh thần, vui vẻ trở lại. Cô không muốn tâm trạng mình lại làm ảnh hưởng đến Eunji.
Ngay từ nhỏ Eunji đã luôn bên cô, cùng cô lớn lên, cùng cô chia sẽ biết bao nhiêu là chuyện. Nên Eunji đối với cô rất quan trọng, cô không thể làm người thật lòng với mình phải buồn. Eunji ngây thơ lắm, chỉ biết tin mỗi cô thôi, lúc nào cũng chỉ biết có cô. Nên cô dù không yêu Eunji nhưng cũng không thể tổn thương cô ấy.
Có ai đủ lạnh lùng trước sự chân thành của một người? Có ai đủ cứng rắn để không rung động trước người yêu thương mình thật tâm? Có ai đủ tàn nhẫn tổn thương người luôn đem đến điều tốt nhất cho mình? Có ai đủ mạnh mẻ để không đau lòng trước sự thiếu vắng của một bóng hình quen thuộc?
Taeyeon tuy lạnh lùng đó nhưng trái tim cô hoàn toàn bị sự chân thành nơi Eunji làm tan chảy. Cô cũng đã quen với việc cuộc sống có Eunji, lúc nào cô ấy cũng đi theo cô, suốt ngày sai khiến cô, nhưng cô biết đó là vì cô ấy rất tin tưởng mình, luôn dựa dẫm vào cô và cô là người đầu tiên cô ấy tìm đến mỗi khi có chuyện, cô ấy như một người bạn mà Taeyeon rất chân quý trong cuộc đời này.
Thử hỏi người mà luôn bên cạnh bạn trong ngần ấy thời gian, nếu như bạn lỡ làm một điều gì đó khiến họ phải rời xa bạn thì bạn có đau lòng không? Đau lắm chứ! Họ đau một nhưng mình đau gấp mười lần như vậy vì đã đánh mất đi một người mà cả đời này tìm lại cũng chẳng ra!
Và dĩ nhiên sau khi thấy được sự hối lỗi ở Taeyeon thì Eunji cũng đã vui vẻ trở lại, họ đi ăn uống, mua sắm cả ngày hôm đó và Taeyeon vẫn là người đi theo để xách đồ. Đi cả ngày mà không dám than phiền, không kêu ca một tiếng, không dám mặt mày bí xị dù là một giây ( Tư lé vốn dại gái có tiếng mà )
"Này này, em tính mua hết trung tâm à? Vào đây nghỉ tí đi, Tae theo em không nỗi nữa rồi" cô cuối cùng cũng hết sức với niềm đam mê mua sắm của Eunji, cứ vào những nơi như vậy là như cá gặp nước, cô ấy cũng quên luôn Taeyeon là ai rồi.
"Chán Tae thế! Coi bộ mua cũng nhiều rồi đó nhỉ?" Eunji nhìn đống thành quả của mình trên tay Taeyeon thì cũng gật đầu hài lòng
"Chị ấy là gì với Tae?" Đang ngồi uống ăn kem thì Eunji hỏi thẳng Taeyeon, cô biết là nếu như cô hỏi thì Taeyeon sẽ chẳng nói dối cô.
"Tae thương chị ấy!" Taeyeon nhẹ nhàng trả lời, cô không muốn dấu Eunji bất kì điều gì, từ nhỏ đều đã như vậy.
"Em hiểu rồi!" Eunji cũng không quá bất ngờ trước câu trả lời của Taeyeon, cô hiểu Taeyeon mà. Nhưng cô thấy buồn.
Ai mà không buồn khi một người quan tâm mình có đối tượng khác để yêu thương. Có hơi hụt hẫng, lẫn cảm giác bị phản bội, ghen tị cũng có, ghét con người trước mặt cũng có. Tuy không yêu nhau nhưng cô thấy dường như Taeyeon đang bỏ rơi cô, cô chính là đang ghen đấy.
"Tae có bỏ rơi em không?" Eunji bộc lộ nỗi niềm của mình qua lời nói
"Linh tinh quá! Sao Tae lại bỏ rơi em chứ, em rất quan trọng với Tae!" Taeyeon biết thế nào đứa nhóc này cũng phản ứng như vậy mà, cô nhớ lúc nhỏ có lần cô có người yêu bị Eunji phát hiện liền giận cả tháng, từ mặt không thèm nói chuyện đến cô, còn khóc lóc um sùm khi cô đi hẹn hò nữa cơ.
Lớn lên thì biết Taeyeon rất lăng nhăng, nhưng đều là đùa giỡn nên cô cũng chẳng thèm bận tâm làm gì. Nhưng bây giờ cô thấy cô ấy có vẻ nghiêm túc nên cảm giác lúc xưa lại trở về. Nhưng cô lớn rồi không thể khóc lóc um sùm lên được, cũng chẳng thể giận hờn vô cớ được, cô có quyền gì mà lại cấm Taeyeon yêu đương chứ.
"Nhưng em buồn đấy. Tae tính làm sao đây?"
"Yên tâm Tae đối với em vẫn không thay đổi" cô cười rồi xoa nhẹ đầu của Eunji, cô ấy đúng là mong manh quá, nhìn cô ấy ai lại nỡ tổn thương chứ.
"Em đùa thôi, không nghiêm trọng thế đâu, về thôi em mệt rồi!" Eunji giả vờ tỏ ra vui vẻ trước mặt Taeyeon, cô đau lòng lắm, cho rằng cô ích kỷ cũng được nhưng cô không muốn chia sẽ Taeyeon với ai hết.
Cô đưa Eunji về nhà cô ấy, rồi cô một mình đi về, bây giờ cũng đã chiều rồi, cô lại nhớ hình bóng ấy, phải về nhanh thôi!
___________________
Tiffany hôm nay ỡ nhà thì nhận được cuộc gọi của nhà sản xuất, bản thiết kế trong lúc đang được thực hiện thì bị lỗi, phải sửa lại toàn bộ bản thiết kế. Cô hết sức lo lắng, nếu như không giao hàng đúng hợp đồng thì tổn thất cho công ty rất nặng nề. Cô vội chạy đến công ty, một mình cô loay hoay với hàng đống công việc, cô rất rối, rối đến độ quýnh quáng hết cả lên. Cô ngồi từ trưa đến tận khuya mới sửa sang lại hết, cô thở phào, ngày mai chỉ cần bộ phận chỉnh sửa tăng ca thì có thể đã ổn rồi.
Cô lấy điện thoại ra bỗng giật mình, hàng chục cuộc gọi của Taeyeon, hàng chục tin nhắn của cô ấy, cô sơ suất quá, cô luôn có thói quen tắt chuông khi làm việc, chắc là Taeyeon lo lắng lắm, bây giờ cũng đã một giờ khuya rồi!
*Tae*
"Chị sao không nghe máy?"
*Tae*
"Chị giận à? Bắt máy đi chứ!"
*Tae*
"Em lo!"
*Tae*
"Em phải làm sao đây?"
.................
Nhìn vào những dòng tin nhắn ấy cô rất đau lòng, không nghĩ gì nữa cô nhanh chóng đứng lên chạy thật nhanh về nhà. Chắc lúc này Taeyeon đang bối rối lắm, cô thật có lỗi với Taeyeon.
Vừa mở cửa bước vào nhà thì thấy Taeyeon ngồi dưới đất, tay cầm chặt chiếc điện thoại, mặt cuối gầm xuống, đèn cũng không mở. Nhìn lúc này Taeyeon thật cô đơn. Tiffany thấy hình ảnh ấy thì tim cô thắt lại, chỉ vì sự vô ý của mình mà làm người ta đau lòng như thế đó. Cô bước thật nhanh đến, ngồi xuống ôm Taeyeon vào lòng, ôm bằng tất cả những tình cảm của cô dành cho Taeyeon.
"Chị xin lổi, xin lổi...chắc em sợ lắm đúng không?" Cô ôm thật chặt Taeyeon trong lòng
"Chị về là tốt rồi! Lần sau đừng như thế nữa, em lo" cô cũng dùng hết tất cả sự lo lắng mà ôm lấy cơ thể vẫn còn hơi lạnh của Tiffany, được nghe mùi hương này thật nhẹ nhõm.
"Lần sau chị sẽ chú ý hơn!" Tiffany vẫn còn thấy có lỗi với Taeyeon
"Tưởng chị giận, bỏ đi rồi!" Taeyeon béo má Tiffany, cười cười, bây giờ thì có thể yên tâm cười nói rồi
"Sao chị lại giận?"
"Vì Eunji"
"Em nghĩ chị nhỏ mọn thế sao?" Tiffany bây giờ cũng mĩm cười trước suy nghĩ của Taeyeon
"Thật không giận?"
"Chị không. Sao chị lại giận khi em có bạn chứ, chị rất vui khi em biết nghĩ cho chị nhưng chị cũng rất hạnh phúc khi thấy em vui. Nên là chị sẽ không giận mấy chuyện vặt vãnh thế đâu. Nhưng cũng phải biết giới hạn đấy, không là chị giận thật thì đừng trách!"
"Đây có thể coi là lời hăm dọa không?" Lại một lần nữa cô ôm Tiffany vào lòng, đè cô ấy cù cho một trận hả hê
"Em cứ thử xem. Hahaha....nhộtttt....dừng lại"
Thế là trong căn nhà nhỏ lại vang lên đầy ấp tiếng cười, họ hạnh phúc cũng khiến cho người ta khi nhìn vào cũng thấy ấm lòng hơn.
________________
Viết riết rồi không biết Tư lé là giới tính gì nữa, khổ gê :))))
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top