Chương cuối: Love Panadol.
Có những tình yêu mất rất nhiều thời gian để tìm lại. Có những tình yêu đổ rất nhiều nước mắt khi nhớ đến. Có những tình yêu chỉ cần thở cũng cảm thấy đau lòng. Và tình yêu ấy tồn tại mỗi ngày trong trái tim của Kim Taeyeon. Nó sống ở trái tim cô từ lúc Tiffany Hwang bỏ cô ra đi. Mười năm. Một lần nàng đi, chính là mười lăm năm. Lần tiếp theo nàng đi, đã là mười năm. Kim Taeyeon nghĩ khả năng chịu đựng thương nhớ nàng của mình thật sự rất mạnh mẽ. Và cô vẫn tiếp tục chờ đợi, phải chờ bằng được ngày nàng quay về. Bởi vì nàng nói, nàng sẽ về. Về để cùng cô sống thật hạnh phúc.
"Kim Tổng."
Người phụ nữ ngồi trên chiếc ghế xoay ngẩng đầu lên nhìn vào thư ký của mình. Sau mười năm, cùng với sự cổ vũ của bà ngoại và sự cố gắng tìm tòi học hỏi của mình. Kim Taeyeon rốt cuộc cũng lên được vị trí Tổng Giám Đốc, thay bà ngoại điều hành công ty lớn này. Cô mỉm cười khi nhìn vào vị trí của mình ngày hôm nay. Mọi thứ đều ổn cả. Chỉ trái tim cô thì không.
"Uh?"
"Bên ngoài có người muốn gặp Kim Tổng."
"Là ai?"
"Là cô Goo."
Taeyeon gật đầu, "Đưa cô ấy vào đi."
Tiffany rời xa mình mười năm, mọi thứ cũng không giống như trước nữa. Taeyeon dựa lưng vào thành ghế nhìn Hara từ bên ngoài bước vào. Bạn của cô cũng đã thay đổi. Lúc xưa chỉ là nhân viên nhỏ, người khác có nhìn cũng chẳng thèm để tâm. Nay Hara khác rồi, một lời cô nói ra, căn bản có hơn mười ngàn người phục tùng.
"Chào Kim Tổng."
"Chào Tổng biên tập Goo."
Taeyeon của mười năm trước và mười năm sau, độ giống nhau chỉ còn là mười phần trăm. Hara ngồi đối diện Taeyeon, cố tìm ra từ trên người cô điểm giống của mười năm về trước, "Cậu đến đây làm gì vậy?" – Taeyeon hỏi.
"Mình nhớ cậu thì đến, không được sao?"
Taeyeon mời bạn mình một cốc nước, mỉm cười để lộ đồng điếu ngay cằm, "Dĩ nhiên là được. Nhưng công việc của cậu rất bận. Nói cậu chỉ có nhớ mình mà đến thôi thì có hơi khó tin đấy."
"Quả nhiên là không có gì che mắt được cậu."
Hara rút từ trong túi xách ra một tấm thiệp màu đen sang trọng. Taeyeon nhìn xuống. Cô không cần mở ra nhìn thì cũng biết bên trong ghi gì. Quả nhiên Taeyeon già rồi, ai ai cũng có bến đỗ. Còn cô thì vẫn cô đơn.
"Mình sắp kết hôn."
Taeyeon cười xòa, "Mình lại trở nên cô đơn hơn nữa."
Biết Taeyeon cô đơn là vì ai. Hara không nén nổi buồn phiền trong mắt. Cô nhìn xuống bàn tay Taeyeon, nơi ấy vẫn còn đeo chiếc nhẫn mà Taeyeon luôn trân trọng. Cũng đã lâu lắm rồi. Ngay cả Hara còn chẳng nhớ khoảng thời gian Tiffany bỏ đi là lúc nào. Nhưng xem ra trái tim Taeyeon vẫn còn yêu cô ấy rất nhiều. Sự trống rỗng cô đơn trong mắt Taeyeon đã biểu lộ rất rõ điều đó.
"Cậu vẫn còn nhớ thuyết trái đất mà mình nói chứ?"
Taeyeon vẫn chưa quên những gì mà Hara đã nói. Cô vẫn giống như trước kia đấy thôi, luôn luôn nhắc nhở mình. Một ngày nào đó trên đoạn đường quen thuộc nào đó, cô sẽ gặp lại nàng. Suy cho cùng tình yêu cũng cần phải có chia xa, chỉ là Taeyeon nhớ nàng quá nhiều. Có nhiều khi nhớ quá chẳng biết làm gì, Taeyeon đành phải mượn rượu uống thật là say.
"Mình nhớ mà, chỉ là lâu quá rồi, mình cũng đã dần mất hi vọng."
"Cậu sẽ tìm một người mới ư?" – Hara hỏi, ai cũng được, nhưng nếu là Taeyeon thay lòng thì cô sẽ chẳng tin đâu.
Taeyeon nghe xong, cười khúc khích, "Không có đâu. Tiffany đi cũng là đi cùng với trái tim của mình. Mình mất khả năng yêu người khác rồi. Mình chỉ yêu mình cô ấy thôi."
"Mười năm trước khi mình nói với cậu câu đó. Khoảng thời gian ấy, mình vẫn còn lậm Ngôn Tình. Mình nghĩ cứ chờ thì mọi việc sẽ đến thôi. Thứ của mình thì cho dù đi bao lâu, xa bao nhiêu, thì cũng sẽ quay lại, cũng là của mình. Nhưng cùng cậu trải qua mười năm thì mình mới thấy, tất cả những sự chờ đợi đó, nếu đem ra thực tế thì liền trở thành hư cấu ngay. Thực tế cho mình thấy được, chẳng ai trên đời này chịu bỏ ra mười năm để chờ. Chỉ có cậu thôi, nhưng chẳng ai quay về sau khi đã ra đi từng ấy năm. Tiffany .. cô ấy .. dường như đã quên mất cậu rồi .."
Không nghĩ xa như vậy. Taeyeon uống một ngụm nước. Cô đặt ly xuống, ngón tay miết nhẹ vành ly, "Mình .. không nghĩ xa như vậy."
"..."
"Nếu cô ấy thực sự không quay về thì mình cũng chẳng hối hận vì đã chờ đợi đâu. Chính mình đã lựa chọn điều này mà."
"Mình cảm thấy đau lòng cho cậu." – Hara đứng dậy, ôm lấy bạn mình – "Mình kết hôn rồi, sau này, còn ai chăm sóc cho cậu đây?"
"Cậu đâu có nuôi mình, nói tình cảm như vậy là để đóng phim à?"
"Mình vẫn tám với cậu qua điện thoại mà. Sau này kết hôn rồi, mình bận nhiều hơn nữa. Sẽ chẳng còn thời gian dành cho cậu. Mà cậu đang xỉa xói tình cảm của mình đấy à, gì mà đóng phim?"
Taeyeon mỉm cười, kéo ghế cho Hara ngồi trước mặt mình, "Được rồi bạn thân, tôi nói cho cậu biết, tôi vẫn sống tốt. Bạn cứ kết hôn đi ha, rồi sống thật hạnh phúc là tôi vui rồi."
"Thật là, cậu đấy, lo mà đi kết hôn đi, sắp già đến nơi rồi!"
"Mình mới ba mươi lăm à."
Hara liếc, "Sắp đóng bụi đến nơi rồi."
"Yahhh!"
Thật là, sao lại nói huỵch toẹt ra vậy chứ?
"Mình về đây. Nhớ đến dự nhé."
Hara đi rồi quay lại, nói một câu khiến Taeyeon cảm thấy rất buồn cười, "Nhớ đem theo tiền mừng, càng nhiều càng tốt."
"Cậu giàu như vậy mà vẫn còn tham tiền sao?"
"Cậu giàu như vậy mà tiếc vài đồng lẻ với mình sao?"
Taeyeon cười lớn, lên tiếng đuổi, "Thôi đi đi, để cho mình làm việc."
Tấm thiệp mời trên bàn, thời gian địa điểm rõ ràng. Nó nằm im đấy vì Taeyeon không hề đụng vào nó. Tới tận chiều và phải đợi tới lúc tan ca. Taeyeon mới chịu cầm lấy và đút vào túi, không quên xem qua một lần. Nhìn dòng chữ được in trên tấm thiệp, cô lẩm bẩm, "Không biết lúc nào mới là tên mình và tên cô ấy đây."
Đi dọc trên hành lang vắng, ngày nào cũng vậy, Taeyeon cũng đều trở về nhà một mình.
.....
Tiệc cưới diễn ra vào lúc năm giờ chiều nhưng chỉ mới bốn giờ mà khách gần như đã đến đầy đủ. Từ bên ngoài vào bên trong lễ đường, màu sắc làm chủ nơi này chính là màu trắng. Sự hạnh phúc không thể giấu được trên khuôn mặt Hara khi cô xoay người trong chiếc váy trắng tinh khôi. Bên cạnh cô là Taeyeon, đang đứng khoanh tay và mỉm cười.
"Đẹp không?"
"Đẹp!"
Hara nhìn mình ở trong gương, nói, "Mình rất yêu anh ấy. Cuối cùng cũng có thể cùng anh ấy bước vào lễ đường."
Taeyeon không chú tâm đến lời bạn mình nói. Cô nhìn Hara mà hóa thành Tiffany. Nàng đang mang một chiếc váy trắng và gửi trọn cuộc đời phụ nữ của nàng vào tay mình, "Em đẹp lắm phải không Tae?"
"Em lúc nào cũng đẹp.."
Hara nhìn Taeyeon, biết cô đang thơ thẩn vì nghĩ đến Tiffany nên tiến tới, vỗ nhẹ má, "Thức tỉnh đi!"
"Xin lỗi nha." – Taeyeon cười trừ.
"Đã xong chưa em? Ahh, chào Taeyeon nhé."
Chú rể từ bên ngoài chạy vào. Người Hara lấy là một người đàn ông mang quốc tịch nước ngoài. Họ gặp nhau trong lần Hara đi công tác tại LA. Taeyeon nhìn người đàn ông này, khuôn mặt hài hòa, tính cách không hề hung dữ. Taeyeon cũng cảm thấy an tâm khi Hara lấy anh ta.
"Xong rồi. Leo, em đẹp chứ?"
"Em không đẹp thì còn ai đẹp nữa?"
Vợ chồng nhà người ta ân ái, Taeyeon không muốn nhìn. Cô xoay mặt ra bên ngoài, nhìn khung cảnh ở sau ô cửa kính. Vô tình nhìn thấy một người rất quen thuộc. Nàng mang một chiếc váy trắng và lướt qua những bậc thang giữa khung trời đầy nắng. Là nàng, là nàng, là nàng. Taeyeon nheo mắt, đích xác là nàng rồi!
Tôi nắm tay trong chiếc vé số của tình yêu.
Đợi chờ ngày được nghe tin trúng tiếng sét ái tình.
Hoặc là ngày được gặp lại người mà tôi đã chờ thật lâu.
Lần này sẽ không để em đi nữa.
"Tiffany!"
Tiffany khựng lại, nàng biết ai đang gọi tên mình. Nàng chỉ mới vừa về nước được hai ngày thì ngay lập tức gặp được Taeyeon ngay. Quả nhiên là định mệnh. Ngoái đầu nhìn về phía sau, người ấy đây rồi. Ngay lúc này nàng chỉ muốn khóc. Nhưng nàng nhịn lại cảm giác ấy. Nếu khóc ở bên ngoài như thế này thì thật không hay. Nàng muốn làm nhiều hơn thế, nhưng nếu muốn như thế thì phải đưa Taeyeon về nhà của nàng đã.
"Em về rồi, em về lúc nào vậy, sao không tới tìm Tae ngay?"
"Em chỉ vừa mới về.."
"Em.."
Taeyeon muốn nói nhiều hơn thế nhưng từ ngữ tự dưng lại chạy đi đâu mất. Cô mừng quá nên chẳng biết nói gì. Bao nhiêu câu từ chạy hết ngay khi gặp được nàng. Cứ nhìn thấy nàng là đầu óc Taeyeon chẳng còn ở trái đất nữa. Cả hai nhìn nhau mà chẳng nói được gì. Taeyeon nhìn nàng, còn nàng thì cứ nhìn xuống đất.
"Em đến dự đám cưới của một người bạn. Em đoán Tae cũng như em, phải không?"
"Uh, đám cưới của Hara." – Taeyeon đáp – "Em dự đám cưới của ai vậy?"
"Leo. Leo là anh trai kết nghĩa của em."
Taeyeon nghe xong liền đáp, "Vậy chúng ta dự chung một đám cưới rồi. Hara chính xác là vợ của Leo đấy!"
Cả hai cùng cười. Đoạn, Taeyeon muốn nắm lấy tay nàng để đưa nàng vào bên trong, "Uh.." – Cô nắm lấy bàn tay nàng – "Vào trong không em? Ở ngoài này nắng quá."
Lâu rồi mới nắm tay mà, cảm giác phải nói là cực kì hồi hộp. Taeyeon đè xuống cảm giác ấy, siết tay nàng nhẹ hơn cả những điều cô muốn, "Đi thôi?"
"Uh, mình đi thôi."
Vào được tới bên trong cũng là lúc tiệc cưới bắt đầu. Taeyeon kéo ghế cho nàng ngồi xuống, tay vẫn chưa chịu buông tay nàng. Tiffany có hơi ngại ngùng, ở nơi này mà cứ nắm tay thì thật không hay. Mà ngồi cũng vẫn nắm, tay nàng tự dưng ngứa ngáy nữa. Nàng muốn gãi nó, nhưng Taeyeon thì nắm rất chặt.
Làm khó nhau ghê.
"Taeyeon..?"
"Uh?"
"Có thể buông tay em ra không?"
"...."
Tiffany thấy khuôn mặt Taeyeon trở nên nghiêm túc thì liền thanh minh, "Em ngứa tay."
"À.." – Taeyeon vội buông, ngay lúc Tiffany định thu tay về thì Taeyeon liền giữ lại, "Em ngứa chỗ nào nói Tae đi, Tae gãi cho."
"..."
Tên ngốc này làm như thiếu hơi người ta lắm vậy. Mười năm rồi nhưng cái tính ngố ngố này vẫn không đổi. Cơ mà Tiffany thích Taeyeon như thế, nhìn rất đáng yêu.
"Đừng có làm em ngại, buông tay em ra đi."
Nghe lời nàng, buông tay nàng ra liền. Taeyeon ngồi ngay ngắn, mắt vẫn len lén nhìn nàng. Tiffany vẫn không thay đổi, nhan sắc của nàng sau mười năm vẫn xinh đẹp như xưa. Thậm chí còn có phần xinh đẹp, mặn mà hơn. Lúc này mới nhìn kĩ nàng ăn bận như thế nào. Một chiếc váy trắng đơn giản, một đôi giày cao gót màu đen tinh tế. Phối hợp cùng mái tóc màu nâu gợn sống nhẹ. Môi nàng đỏ chói, câu hồn Taeyeon.
"Em trả tay lại cho Tae này."
Nàng đặt bàn tay mình lên tay cô, nhẹ giọng, "Còn không mau nắm lấy đi?" – Thức tỉnh một Taeyeon đang ngạc nhiên tột cùng.
Taeyeon thích chết, nắm ngay liền. Không nghĩ nàng sẽ làm điều này nữa cơ. Gương mặt Taeyeon không thể che giấu được niềm hạnh phúc. Ở trên người ta đọc lời thề nguyện mà dưới này Taeyeon chẳng hề chú tâm, cứ nhìn nàng, rồi lại cười, rồi lại nhìn nàng, rồi lại tiếp tục cười. Đến mức Tiffany phải nhắc nhở, "Im lặng nào ngốc."
Taeyeon im re đến hết buổi.
"Các cô gái, bây giờ hãy cầu nguyện đi!"
Leo hét lớn, yêu cầu một sự chú ý. Cô dâu của anh – Hara – đang xoay lưng về phía khách tham dự tiệc cưới. Tay cầm bó hoa, nâng lên thật cao.
"Ai muốn năm sau kết hôn nào?"
"Tôi!"
"Tôi nữa!"
"Em!"
Tiffany đưa tay thật cao, Taeyeon ở bên cạnh, mím mím môi, mỉm cười hạnh phúc, "Em muốn lấy Tae sao?"
"Ai nói em sẽ lấy Tae nào?"
"Ơ..."
Tiffany mỉm cười thích thú, "Tae là cầu thủ dự bị nha, không phải là tiền đạo đâu."
"Gì? Người ta là thủ môn, người ta trấn giữ khung thành của em từ mười năm trước rồi!"
"Tên ngốc này, ăn bậy nhưng không được nói bậy ở nơi công cộng nghe chưa?"
"Một hai ba! Ném!"
Tiếng Leo kéo cả hai về thực tại. Cả hai cùng nhìn về phía chú rể và cô dâu. Bó hoa được tung lên cao và xoay trong hai ba vòng trước khi rớt xuống. Ngọt ngào làm sao, nó rơi thẳng vào lòng người con gái đang ngồi cạnh Taeyeon trong sự ngỡ ngàng của Taeyeon và của những người xung quanh.
"Chúc mừng Tiffany nha!"
Tiếng chúc của Leo và của Hara vang lên. Tiffany mỉm cười, nhìn vào bó hoa. Nàng cầm nó trong tay, vỗ vỗ nhẹ vào ngực tên đang cười ngố ngồi cạnh mình, "Biết mình phải làm gì chưa?"
"Hahahaha!" – Taeyeon vui quá, cười như đứa khùng.
"Ngốc."
.....
Đời căn bản đâu có ngọt ngào sẵn vậy. Gặp nàng xong thì liền phải chia tay. Nàng bảo rằng hãy đợi nàng hai ngày nữa, nàng vẫn còn một số chuyện chưa giải quyết. Đến nụ hôn gặp lại còn chưa được có. Taeyeon đành phải bấm bụng đợi nàng hai ngày nữa.
Đã hai ngày trôi qua, Taeyeon như ngồi trên đống lửa không thể làm được chuyện gì ra hồn. Mẹ và bà ngoại cứ kêu ai bắt mất hồn con gái cháu gái của họ. Chỉ mình Taeyeon biết, người làm ra việc này là Tiffany. Cô chưa thông báo cho cả hai là nàng đã về, cô muốn tạo cho hai người một sự bất ngờ.
Điện thoại trong túi đột nhiên reo lên. Taeyeon nhìn dãy số mà mình không quen. Cô không có thói quen bắt máy số lạ. Nhưng cũng phải nhấc máy, vì lỡ đâu là Tiffany gọi thì sao.
"Alo?"
"Là em nè."
Đấy, không bắt là lỡ rồi. Taeyeon nhảy một phát, tưởng đầu đụng cả vào trần nhà rồi. Nàng quả là đúng giờ đúng ngày. Nói hay ngày thì liền đúng hai ngày. Nếu hôm nay nàng mà không gọi Taeyeon sợ là mình sẽ lật tung cái Seoul này lên và tìm nàng luôn mất.
"Em muốn hỏi Taeyeon có rảnh không?"
"Rảnh, làm sao mà không rảnh được!"
Tiffany nghe giọng Taeyeon háo hức ở bên kia, liền mỉm cười, "Chạy xe đến địa chỉ này nha, em đợi."
Nàng rủ mình đến nhà nàng. Nàng rủ mình đến nhà nàng. Nàng rủ mình đến nhà nàng. Ohhhhhh, chuyện quan trọng phải nói ba lần. Không phải Taeyeon nghĩ bậy sâu xa gì đâu. Tại nàng chứ bộ, khi không lại rủ người ta đến nhà nàng như thế. Taeyeon xới tung cả căn phòng của mình lên chỉ để tìm được một bộ đồ vừa ý. Rốt cuộc cũng chỉ là đồ vest thôi. Cô ba mươi lăm rồi, làm gì có đồ dạng xì tin chu cheo để thu hút nàng được. Nhìn mình ăn vận nghiêm túc như thế này, hi vọng vẫn còn thu hút nàng. Taeyeon ra khỏi phòng, đụng ngay mặt mẹ của mình, "Ô, đi đâu đấy?"
"Đi gặp bạn."
"Bạn mà cưới tí ta tí tởn thế kia, thần kinh à?"
Mười năm, miệng lưỡi của bà Kim vẫn bén lắm. Taeyeon không trả lời mà chỉ cười rồi tiếp tục đi. Bà Kim nhìn con mình, thầm nghĩ khùng thật rồi. Cười như con dở người thế, có khi nào là nhớ Tiffany quá hóa khùng không. Mười năm FA coi bộ cũng làm cho người khác bị bệnh được sao?
"Con bé hẳn là đi gặp Tiffany rồi."
"Sao mẹ biết?"
Bà ngoại xuất hiện, cơ bản, không còn sức để hất đầu sang chảnh nhưng vẫn còn sức để búng được cái tay, "Mẹ biết mà, hồi xưa, mẹ trốn nhà đi gặp ba con cũng vẻ mặt đắm đuối trái chuối như vậy."
"...."
"Lần này sẽ gạo nấu thành cơm được chứ? Mười năm rồi, mẹ sắp xuống lỗ rồi mà còn chưa gặp được cháu."
"Mẹ cũng phải từ từ chứ. Với lại, Taeyeon là phụ nữ, muốn có con với Tiffany cũng phải đợi sự can thiệp của y học. Đâu phải muốn là được đâu?"
Thấy cũng tội mà biết làm sao bây giờ. Đâu phải cứ muốn có cháu là được. Vợ chồng người ta lấy nhau về phải nhún cả trăm lần mới được mụn con ấy. Đây Taeyeon và Tiffany còn là phụ nữ nữa. Trừ phi Taeyeon có "khẩu súng thần công" cơ. Mà điều này thì hơi xa quá, thôi đừng nhắc đến nữa.
"Đắng." – Bà ngoại Kim nhìn cháu gái đang đi ở xa, lắc đầu – "À mà thôi."
.....
"Có thể tặng cho Taeyeon biệt danh làm màu được rồi đấy."
Nàng mỉm cười. Sở dĩ nói như vậy là do Taeyeon lúc xuất hiện trước mặt nàng, lãng mạn đến mức tặng nàng một bó hồng thật là to. Còn thêm cả một chai rượu vang đắc tiền nữa. Tiffany nhíu mày trong khi đang cầm chai rượu. Tên ngố này nghĩ cái gì, chẳng lẽ nàng không biết sao? Có rượu còn có cả hoa, chắc chắc là muốn làm thịt nàng rồi.
"Lạnh quá."
"Cũng tại Taeyeon, trời lạnh như vậy còn không chịu mặc áo lạnh."
Không phải là Taeyeon không chịu mang, mà chính là mang áo lạnh ở bên ngoài sẽ làm giảm phần khí chất soái ca ấy. Giờ ba mươi lăm rồi, phải tranh thủ tạo ấn tượng cho nàng chứ. Sau mười năm thì Taeyeon không thể nào so sánh mình với mười năm trước được nữa. Mười năm trước soái bao nhiêu, mười năm sau thì xìu xìu ển ển, cơ bản là có một chút bánh bèo.
Vào sâu trong nhà mới biết nhà đẹp. Như nàng vậy, vào sâu trong tâm hồn nàng mới biết nàng rất nhu mì, dịu dàng. Nhà của nàng nhìn phát là ấm liền. Toàn một màu hồng chói lóa, chói quá chói, lóa quá lóa. Tường được sơn màu hồng, rèm cửa màu hồng, dép bông màu hồng. Một con chó chạy ra, rất may lông không màu hồng. Chói đến mức nhìn tưởng lé mắt luôn. Taeyeon toát mồ hôi hột. Nàng cũng ba mươi lăm rồi, sở thích như vậy so với ba mươi lăm có phần khác người quá đi. Taeyeon thắc mắc trong mười năm qua nàng làm gì nên lên tiếng.
"Mười năm qua em làm gì?"
Tiffany đặt chai rượu lên bàn, ở đấy, đã có sẵn đồ ăn để cho Taeyeon dùng, "Em làm đủ thứ."
"Tức là em làm những thứ gì?"
"Việc em làm khiến cho người khác sướng ấy."
"..."
Tiffany phì cười. Nàng nhìn khuôn mặt chưng hửng của Taeyeon, "Lúc rời khỏi đây, em chưa biết mình sẽ làm gì. Em chỉ nghĩ rằng bằng mọi giá mình phải rời khỏi đây, tránh xa nơi này. Em sang Pháp, em làm cho một tiệm làm bánh, thợ bánh mì. Ở nơi đấy rất tốt. Nhưng rồi em bỏ, em sang Anh, làm nhiếp ảnh gia. Mọi chuyện diễn ra rất tốt, cuộc sống cũng rất êm đềm. Nhưng em lại bỏ, em lại chuyển đến rất nhiều nơi khác nữa. Nhân viên pha chế, nhân viên văn phòng, nhân viên mát – xa.."
"Dừng lại!"
Nàng đang nói thì bị Taeyeon nhảy vào họng, "Em nói em làm nhân viên mát – xa sao?"
"Uh, có gì sao?"
"Mát – xa cho đàn ông sao?"
Tiffany chống cằm, "Thì sao, có gì không ổn à?"
"Yah!" – Taeyeon tức muốn lật bàn – "Em là của Tae mà, sao em có thể mát – xa cho người đàn ông khác chứ?"
Tiffany hỏi lại, "Ai nói em là của Tae, em là của em. Em là của Tae hồi nào?"
"Tae đã từng cầu hôn em rồi, em cũng đã mang nhẫn rồi. Em đừng có vi diệu chối bỏ nha, không chơi trò này nữa!" – Taeyeon đứng lên, không cần ăn những món mà nàng đã bỏ công nấu. Cô nắm lấy tay nàng, cô kéo nàng lên đùi mình, "Nhẫn đâu?"
"Nhẫn gì?"
"Lúc trước Tae tặng em đấy?"
Tiffany nghĩ nghĩ một chút rồi nói, "Em đã từng làm nhân viên tạp vụ. Lúc em chà rửa bồn cầu không may để rớt vào đấy rồi."
"Em không nhặt nó lên sao?!" – Taeyeon lớn giọng, tức quá mà, sao em nỡ ném tình tôi vào bồn cầu vậy?!
"Em lỡ tay nhấn nút xả nước luôn." – Tiffany đáp tỉnh queo.
"Yahhhh! Trời ơi! Điên quá mà!" – Taeyeon nổi máu bánh bèo của mười năm trước – "Em làm nhân viên mát – xa. Em quăng nhẫn của tôi vào bồn cầu. Và em đừng nói với tôi là em còn có con nha!?"
"Mẹ ơi!"
"...."
Taeyeon nín ngay lập tức. Đứa nhỏ không biết ở cái lỗ nào chui ra. Chạy từ trên lầu xuống, níu lấy tay Tiffany, "Mẹ ơi, con đói!" – Rồi nhìn Taeyeon, trừng mắt – "Cô là ai, sao ôm mẹ cháu?"
"Ớ.." – Taeyeon chưng hửng, nhìn nàng bị lôi đi – "Cái gì vậy?"
"Đây là .." – Nàng bồng cô bé lên, giới thiệu với Taeyeon – "Là con gái em."
Ba chữ con gái em nghe xong, thật khiến người ta muốn nhảy lầu tự vận. Biểu cảm Taeyeon kinh dị y chang những người xem phim The Ring ấy. Hai má hóp vào, cái mỏ tròn vo. Biểu cảm chính là, "Cha mẹ ơi không thể tin được!"
"Có gì mà không tin được, phụ nữ có con là chuyện thường tình mà?"
Taeyeon chết rồi, Taeyeon chết ngay trên bàn ăn. Cô lắc đầu liên tục, nhưng tệ quá, đây không phải là mơ, "Vậy .. em có con, vậy .. chắc em đã có chồng rồi?"
"Dĩ nhiên, em đã có chồng rồi."
"..."
Đắng, à mà thôi. Không phải đắng nữa là là đau khổ vô cùng, đau như thể bị đứt từng khúc ruột ấy. Ban nãy là soái ca bước vào nhà nàng, bây giờ là khổ ca bước ra khỏi nhà nàng. Taeyeon buồn nẫu ruột, đứng dậy, định ra khỏi nơi đây thì liền bị bé con trong tay Tiffany níu lại.
"Mẹ ơi, cô này cư xử hơi hơi khùng, giống y cô Taeyeon mà mẹ kể. Phải cô Taeyeon không?"
"Ừ, là cô ấy đấy."
Còn gì nữa đâu mà mong với chờ. Nhắc tên mình làm gì, buồn cháy cả ruột đây. Taeyeon nghĩ nghĩ.
"Woah, là cô Taeyeon thật sao, mẹ cháu nhắc tới cô hoài á!"
Taeyeon đáp, mà mặt buồn xo, "Nhắc thì sao chứ, mẹ cháu có chồng rồi!"
"Không phải chồng mẹ cháu là cô sao?"
"Hả?" – Taeyeon chưng hửng. Hôm nay Taeyeon cảm thấy mình chưng hửng quá nhiều.
"Ủa mà khoan đã." – Bé con làm ra vẻ suy tư – "Mẹ bảo mẹ rất yêu cô Taeyeon, cô Taeyeon là chồng của mẹ. Mà cô Taeyeon không có râu, tóc cô Taeyeon không có ngắn, như vậy là khác ba mẹ của mấy bạn cùng lớp với Miyeon rồi."
"Miyeon?"
Nghe đến tên cô bé. Taeyeon nhìn nàng, cảm thấy xúc động. Chậc chậc chậc, còn ghép tên mình với tên nàng nữa cơ. Taeyeon ôm lấy cô bé từ tay Tiffany. Nhìn kĩ lại cũng dễ thương quá chớ. Giống mình y xì đúc này. Chắc là con mình thật rồi.
Cảm thấy có chút ảo tưởng nhẹ quanh đây.
"Mẹ Miyoung nói cô là chồng của mẹ thật hả?"
"Dạ, nhưng mà cô Taeyeon không có râu." – Miyeon rờ rờ má Taeyeon, bĩu môi – "Cô Taeyeon là phụ nữ, cô Taeyeon không phải đàn ông. Mà cô Taeyeon yêu mẹ con, mà mẹ con cũng yêu cô Taeyeon nữa. Ôi con đau đầu quá đi."
Bé con đáng yêu quá, thật muốn hôn một cái. Taeyeon hôn cái chóc vào má Miyeon, nhìn Tiffany, "Con nuôi hả em?"
"Tưởng ngu đến mức không biết cơ." - Tiffany khoanh tay, cười khúc khích.
"Nhưng dễ thương lắm, Tae thích con bé."
"Nãy thấy mặt như khỉ ăn ớt mà, diễn sâu vậy, con bé biết hết đấy."
Miyeon nhìn hai người tiến đến gần nhau. Cô Taeyeon còn cười tươi nữa, mẹ Miyoung thì ngại ngại. Rồi hai người tiến rất sát nhau. Ahh, Miyeon biết cả hai định làm gì rồi. Miyeon lớn rồi, sáu tuổi rồi, Miyeon biết hai người sắp đóng phim Hàn Quốc.
"Cô giáo nói không được hôn nhau trước mặt trẻ con. Hai người đừng có hôn mà ! Miyeon sẽ ngại lắm!"
Cả hai phì cười, thuận theo yêu cầu của Miyeon, "Được rồi, không hôn nữa. Miyeon mở mắt ra đi."
"Cô Taeyeon không có râu." – Bé Miyeon vẫn chưa quên chuyện cũ – "Thì sao hả con, con không thích hả?"
Miyeon lắc đầu, nhìn mẹ mình rồi nói nhỏ với Taeyeon – "Con thích mà, chỉ cần mẹ con thích thôi. Con sao cũng được hết á." – Bé con nắm lấy tay hai người đặt lên nhau – "Con ủng hộ hai người. Nhưng mà.." – Miyeon mếu.
"Sao hả con?"
"Con đói quá đi."
Bé Miyeon kéo hai mẹ của mình tới bàn ăn. Taeyeon nhìn con bé ăn, có chút buồn nha. Đồ ăn này là đồ ăn của Tiffany làm cho mình mà. Tiffany bó tay khi nhìn cảnh hai cô cháu giành ăn qua lại.
"Cái này mẹ con nấu cho cô đấy, đừng có ăn hết thế chứ?"
"Cô lớn to quá hà, ăn như vậy sẽ mập xấu xí!"
"Cô ốm nhom à, con mới mập đấy, bớt ăn đi."
"Cô không cho con ăn, con nói mẹ không cho cô ăn đâu!"
"..." – Gì gì gì, con nít con non, sao biết mấy vụ này sớm vậy!
Tiffany cười đến sặc cả nước, "Ý con bé là không nấu cho Taeyeon ăn. Nó còn nhỏ, hay nói sai. Con bé vẫn chưa biết gì đâu mà." – Tiffany giúp Taeyeon hiểu những gì mà Miyeon nói
"À.." – Taeyeon hiểu ra, kí đầu Miyeon – "Ăn với nói, sau này chính cô sẽ dạy con. Không cho con nói sai nữa."
"Làm người phải có sai lầm mà. Mẹ con nói vậy, mẹ còn nói, quan trọng là phải biết tha thứ nữa cơ!"
"Mấy tuổi rồi ăn nói già vậy cô hai?"
"Miyeon lớn rồi." – Miệng đầy ụ thức ăn, Miyeon tuyên bố số tuổi của mình – "Sáu tuổi nha!"
"Lớn ghê ha, cô ba mươi lăm tuổi nha, cô lớn gấp mấy lần cháu!"
"Có ai như cô không, cô còn trẻ con hơn cháu nữa. Đi so tuổi với cháu kìa!"
Taeyeon trợn mắt, "Cái con bé này.."
"Hahahahah!"- Tiffany cười khoái chí.
Đêm lên trên căn nhà nhỏ. Sau khi đã ru ngủ Miyeon thì Tiffany mới chịu ra ngoài. Taeyeon hờn dỗi nằm trên ghế sopha, lăn qua lăn lại. Tiffany nhìn thấy cảnh ấy thì liền mỉm cười hạnh phúc. Xa cô mười năm, căn bản để xem thử mình có thể quên được người này hay không. Câu trả lời rốt cuộc là không, Tiffany yêu Taeyeon nhiều hơn là bản thân nàng nghĩ.
"Em ra rồi."
Đứa nhóc to xác ấy ngay lập tức bắt lấy nàng. Taeyeon vuốt ve bàn tay của nàng sau khi đã để nàng ngồi vào lòng mình. Chiếc nhẫn đã xuất hiện, Taeyeon mỉm cười. Rõ ràng là nàng troll mình mà.
"Nghe nói em để nó trôi vào bồn cầu rồi?"
"Em mới nhặt lên đấy."
"Xả nước rồi còn nhặt lên được sao?"
"Quyền lực của Tiffany mà."
Áp lấy gương mặt cô bằng hai bàn tay mình, Tiffany khẽ hôn lên đôi môi mềm của Taeyeon. Mười năm rời xa nhớ nhất chính là cảm giác này. Cảm giác được cô nâng niu, được cô chiều chuộng. Nàng biết rằng mình chẳng thể yêu ai được nữa. Taeyeon là lựa chọn đầu tiên và cuối cùng dành cho nàng. Nàng sinh ra là để dành cho Taeyeon.
"Có biết em chuyển nơi sinh sống nhiều như vậy, làm nhiều nghề như vậy để làm gì không?"
"Không, em nói đi." – Taeyeon trả lời trong lúc tay cứ mải miết vuốt ve đùi nàng.
"Chính là ở đâu cũng thấy Taeyeon. Em nghĩ chuyển sang nơi khác sống thì sẽ ổn hơn. Nhưng Taeyeon tồn tại trong đầu em rồi, thành ra đi đâu cũng thấy."
"Hóa ra em giận Tae sao, chẳng phải em đi vì em không chịu được cảm giác đau lòng khi mất ba?"
"Có một phần đó nữa, em lúc ấy rất đau khổ. Ngay cả việc yêu Taeyeon cũng khiến em cảm thấy mệt mỏi. Em cứ như bị trầm cảm trong khoảng thời gian ấy. Nhưng rồi em gặp Miyeon, con bé khiến em cảm thấy ổn hơn. Em nhận nuôi con bé vì lúc nó mới sinh ra đã mồ côi rồi. Tai nạn đã cướp mất cha mẹ của con bé. Em cảm nhận ở trong tâm hồn của con bé, nó giống y hệt em. Em muốn xoa dịu cảm giác cô đơn của nó, giống như xoa dịu cảm giác cô đơn của em vậy."
Taeyeon nắm lấy tay nàng, "Từ bây giờ sẽ không như vậy nữa. Tae sẽ ở bên hai mẹ con em, sẽ lo lắng và chăm sóc cho hai mẹ con em."
"Làm sao em tin được?"
"Làm sao lại không tin được?" – Cô hỏi lại, hôn lên tay nàng tha thiết.
"Taeyeon còn chưa cầu hôn em đàng hoàng thì em làm sao tin được."
Nàng đang bật đèn xanh cho mình kìa. Vậy là phải mau mau hốt nàng ngay thôi. Taeyeon hôn bàn tay nàng, chú ý chọn ngay chiếc nhẫn để mà hôn, "Em lấy Tae nhé?"
"Không có gì làm quà sao?" – Tiffany giả bộ ỏng eo.
"Không có, có cái thân xác này với cái công ty lắm tiền thôi. Em lấy không?"
"Điền kiện tốt thế mà, không lấy chính là ngu rồi."
Hai người tựa trán vào nhau. Sâu trong mắt Taeyeon là Tiffany. Sâu trong mắt Tiffany là Taeyeon. Mười năm qua đi rốt cuộc thuyết trái đất mà Hara nói đã trở thành hiện thực. Thứ của mình chính là của mình, đi bao nhiêu lâu, xa bao nhiêu ngày, rốt cuộc cũng sẽ trở về thôi.
"Tae muốn làm cái gì đó." – Taeyeon gợi ý về một đêm nóng bỏng. Cũng lâu quá chưa được chạm vào nàng rồi còn gì.
"Làm cái gì là làm cái gì?" – Tiffany vặn vẹo những điều nàng đã biết trước.
"Thì.." – Taeyeon hôn phớt qua môi nàng – "Em cho Tae ăn ấy .."
"Hư hỏng, dám nói thẳng luôn?"
"Em thích mà, Tiffany."
Taeyeon nói rồi kết thúc câu chuyện bằng một nụ hôn. Bao nhiêu từ ngữ cũng vô dụng bởi họ chỉ cần hôn cũng đã biểu lộ được khao khát. Taeyeon đứng dậy, dùng hai tay mình đỡ lấy mông nàng trong lúc nàng dùng hai chân, quấn chặt eo của Taeyeon. Lưỡi họ quyện lấy nhau dữ dội để bù lại cho những ngày xa cách. Khi Taeyeon gần đi về phía phòng nàng, khi gần có được nàng trong tay rồi thì đột nhiên từ phòng Miyeon, tiếng thét ré lên, "Mẹ ơi, Miyeon sợ ma quá hà. Vào ngủ với con đi!!"
Cả hai nhìn nhau, mỉm cười.
"Tae nghĩ mình nên đặt tên cho câu chuyện tình của mình, đến cả sắp được yêu rồi cũng bị làm phiền nữa kìa."
"Tình yêu của chúng mình gian nan quá mà." – Tiffany vuốt gáy của người yêu, suy nghĩ – "Tên gì đây ta?"
Cả hai cùng nghĩ rồi cùng nhau lên tiếng, "Tình yêu đau cả đầu?"
Rồi lại mỉm cười. Taeyeon thả Tiffany xuống, nàng xoay người, kéo cô đến phòng ngủ của con gái, "Từ bây giờ, em là của Taeyeon. Miyeon là con gái của Taeyeon, Taeyeon phải chăm sóc hai mẹ con em, nhé?"
Giọng nàng dịu dàng bên tai cô. Taeyeon dường như đã nghe thấy tiếng vang hạnh phúc của tương lai gọi về. Bỏ ra nhiều công sức, nhiều nước mắt, chịu đựng nhiều đau khổ như vậy rốt cuộc tình cũng đã nở thành hoa rồi. Nhìn hai bàn tay đan chặt nhau này, rồi thêm cả một bàn tay nhỏ xíu của Miyeon. Taeyeon xúc động nhìn vào hai mẹ con.
"Tae yêu hai người, gia đình nhỏ của Tae."
"Em cũng vậy."
"Miyeon cũng yêu nữa, nhưng mà hai người ru Miyeon ngủ đi, Miyeon buồn ngủ rồi."
"Hahaha!"
Tình yêu đau cả đầu, xem ra, cũng có thể có được một kết quả tốt.
Toàn Văn Hoàn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top