Chương 3: Oan gia ngõ hẹp.
"Mẹ ơi, con về rồi đây."
"Trời đất, đi làm hay theo trai mà tới giờ này mới về?"
Mẹ cô ló đầu ra từ phòng khách, nhìn con gái mình từ đầu đến chân. Nhìn xơ xác vậy chắc là không phải đi theo trai rồi.
Taeyeon uể oải không thèm trả lời, ngày đầu tiên đi làm đã bị bắt tăng ca, còn là mười giờ. Thần trí của cô bây giờ đã bay lên mây vì quá buồn ngủ và cả đói bụng nữa.
"Con tăng ca mà mẹ, mệt muốn chết luôn!"
Úp mặt xuống bàn, Taeyeon thở không ra hơi. Mẹ cô nghe xong không khỏi ngạc nhiên, "Tăng ca mười giờ? Sao lại trễ như vậy, không phải nhân viên mới vào làm thì sẽ không cần tăng ca sao?"
"Con cũng đâu có biết. Đói bụng quá, nhà nấu gì ăn vậy mẹ?"
Con gái than thở mệt mỏi thì mẹ dĩ nhiên phải xót. Bà nhanh chóng dọn cơm lên bàn cho Taeyeon. Cũng ngồi xuống đối diện Taeyeon, vừa nhìn con gái ăn vừa tám chuyện.
"Ăn từ từ thôi. Sao tăng ca mà không ăn đỡ cái gì, để bụng đói như vậy về nhà?"
"Mẹ không biết đó thôi .." – Taeyeon nghẹn, nốc hết ly nước để bên cạnh – "Con trực điện thoại mà, nhỡ một cuộc cũng chết đấy. Lỡ ai điện thoại cho quản lý than phiền là con chết."
"Khổ vậy, mẹ đã bảo mà. Đi bán thịt lợn với mẹ không phải sướng hơn sao, mẹ sẽ không đầy đọa con đâu con gái."
Bà Kim lại nhanh chóng giở chiêu dụ dỗ con gái. Nhìn Taeyeon xơ xác chỉ trong ngày đầu tiên đi làm như vậy bà thật sự xót muốn chết. Đi bán với bà sẽ sướng hơn nhiều, bà sẽ không hành hạ cô, chỉ lâu lâu bực quá mới đánh thôi.
Taeyeon nghe xong liền mắc nghẹn tiếp, "Mẹ, con đã nói bao nhiêu lần rồi. Kim Taeyeon tuyệt đối sẽ không bao giờ bán thịt lợn đâu, có bán thì sẽ bán kim cương thôi!"
"Đến giờ này con vẫn chưa tỉnh mộng à? Hai mươi lăm tuổi nhưng bạn trai còn chưa có, con nghĩ con sẽ làm nên chuyện được à?"
Taeyeon gác đũa, mặt thảm không thể tả được. Cô luôn suy nghĩ vì sao mẹ cô lại ngăn cản sự cầu tiến của con gái, cầu tiến có gì không tốt?
"Mẹ, con cầu tiến có gì không tốt chứ?"
Bà Kim lắc đầu, thở dài thườn thượt, "Con là đang ảo tưởng sức mạnh chứ cầu tiến cái gì, Kim Tổng hả? Nằm mơ quá lâu rồi con gái. Muốn Kim Tổng thì theo mẹ, sạp thịt lợn ngoài chợ đợi con làm Kim Tổng đấy." – Bà Kim chớp chớp mắt, "Nhé?"
"Mẹ đừng dụ khị con. Rồi con sẽ chứng minh cho mẹ thấy, Kim Taeyeon này sẽ làm Tổng Giám Đốc vào một ngày không xa!"
"Ngày không xa ấy chính là chờ hoài không tới." – Bà Kim lắc đầu – "Trừ phi con cưới Tổng Giám Đốc của một công ty nào đấy. Mà Tổng Giám Đốc của con thế nào, đã gặp cô ấy chưa?"
Taeyeon nghe mẹ mình nhắc tới Tiffany Hwang, bà thím trong tâm tưởng của cô, thì bụng cô liền sình lên vì quá tức. Taeyeon vỗ đùi cái tét, bắt đầu chương trình kể xấu Tiffany.
"Đã gặp rồi mẹ à. Con kể mẹ nghe, cô ta, là một bà thím chính hiệu!"
"Bà thím?"
"Dạ, nhìn mặt rất dữ nha, tuy đẹp mà già lắm, cách cư xử cũng rất tệ, còn đuổi con ra khỏi thang máy, không cho con đi nữa!"
Bà Kim chép miệng, "Thật tệ, gặp mẹ là mẹ không cho con bước vào luôn chứ đừng nói cho vào rồi đuổi ra."
"..."
"Nhìn mặt con là thấy ghét rồi, Quản lý chắc cũng ghét con nên bắt con tăng ca."
"..."
"Sao lại nhìn mẹ như vậy, mẹ nói có gì không đúng?"
Vò rồi mái tóc mình, quân địch chưa phản xong lại bị chính quân ta cắn lại. Taeyeon mếu mỏ nhìn mẹ mình, "Mẹ, con có chắc là con ruột của mẹ không vậy?"
"Dĩ nhiên, mẹ sinh con ngay bên cạnh chuồng lợn mà."
"..."
"Lúc con mới chào đời, còn cất tiếng khóc ụt ịt ụt ịt. Lúc đấy mẹ biết chắc con là có duyên chăm lợn rồi. Taeyeon à, con không thấy lúc nhỏ con chơi rất thân với mấy con lợn nhà mình nuôi sao, quay trở về tổ nghiệp đi con gái. Hãy trở thành bà chủ của sạp Thịt Lợn nhà họ Kim!"
"Trời ơi là trời!" – Taeyeon hét lên.
"Con nhỏ này, chạy đi đâu! Yah!! Mẹ còn chưa nói xong cơ mà!?"
Đóng cửa mạnh muốn nứt cả cánh cửa. Taeyeon đổ ập người xuống giường. Mệt mỏi quá nhiều cho nên bây giờ điều Taeyeon muốn làm chỉ là ở dơ như thế này và ngủ luôn. Nhớ đến cảnh lúc chiều tông trúng Tiffany, cách đối xử của nàng dành cho mình chính là điều khiến Taeyeon ghét không thể tả. Có thể đi luôn cũng được không cần đỡ, nhưng ai lại lấy khăn giấy ra chỉ để chùi cổ chân trước mặt cô rồi thẳng tay vứt vào sọt rác như thế?
"Đồ bà thím không biết điều. Tôi không muốn gặp lại cô nữa."
Cơn buồn ngủ ập đến làm cho Taeyeon không còn đủ thời gian để suy nghĩ. Mí mắt trĩu nặng tỉ lệ thuận với thời gian của kim đồng hồ. Cô nhanh chóng nhắm mắt, rớt vào một giấc ngủ thật sâu.
"Axchi!"
Trên bàn làm việc và thời gian đã quá khuya để dành cho việc ngủ, Tiffany hắt hơi liên tục. Công việc bận đến mức nàng vẫn chưa thể ngủ cho dù đã là mười hai giờ sáng. Uống cạn cốc cà phê để ở bên cạnh, Tiffany lại vùi đầu vào những trang giấy khô khốc đầy chữ trong khi mi mắt đã nhíu chặt lại, cơ thể nàng kiệt sức, chính thức gục đầu xuống mặt bàn và ngủ quên.
Cuộc sống của mình, chính là tĩnh lặng.
Cuộc sống của cậu, chính là vui nhộn.
.....
Cho dù hôm qua thức rất khuya và ngủ quên trên bàn thì Tiffany vẫn dậy đúng giờ. Đồng hồ sinh học của nàng đã tạo cho nàng một thói quen như thế. Cẩn thận xem xét mình qua chiếc gương to được đặt trong phòng thay đồ, hôm nay chính là áo sermi trắng cùng quần âu. Tuy đơn giản nhưng vẫn rất sang trọng, làm cho người khác cảm thấy ngưỡng mộ người phụ nữ họ Hwang này vô cùng.
"Chào Hwang Tổng, chúc cô đi làm vui vẻ nhé."
Ba của nàng ngồi trên ghế salon màu đỏ đô hướng nàng nở một nụ cười thật hiền từ. Nhìn thấy con gái lớn lên và trở nên xinh đẹp và tài giỏi như thế này khiến cho ông cảm thấy tự hào vô cùng.
Tiffany mỉm cười trước lời khen của ba mình. Nàng đổi hướng đi, thẳng tiến đến chỗ ông rồi tặng cho ông một nụ hôn ở bên má.
"Hwang Chủ Tịch, hôm nay con gái tâm tình rất vui. Ông có thể cho con gái một cái hẹn vào tối nay không, chúng ta sẽ cùng nhau đi ăn tối."
"Được thôi, làm gì có ai từ chối được lời đề nghị của Hwang Tổng chứ? Hahahaha."
"Vậy con đi nhé, tạm biệt ba." – Tiffany hôn tạm biệt ba mình một lần nữa trước khi đi làm. Thời tiết hôm nay thật sự rất tốt, Tiffany nhìn cảnh vật bên ngoài cửa kính xe. Khá chắc rằng hôm nay sẽ là một ngày tươi đẹp với bản thân mình.
Còn đối với Taeyeon, ngày nào cũng tệ như nhau.
"Ahhhhhhhh!"
Taeyeon bay ra khỏi nhà, "Trễ rồi, trễ bà nó rồi trời ơi!"
Cũng chính vì hôm qua về quá khuya nên hôm nay đã dậy trễ. Mẹ cô cũng đi bán sớm nên chẳng ai có ở nhà để gọi cô dậy. Kéo quần lên tới ngực rồi chạy như con Kiki nhà hàng xóm, Taeyeon phóng như bị chó rượt ở đằng sau.
"Hmm, không phải Kim Taeyeon sao?"
Mình đã luôn là người thấy cậu đầu tiên.
Mình cũng là người tìm được cậu đầu tiên.
Tiffany nhìn người đang chạy trên vỉa hè, sau ba giây liền chắc chắn đó là Kim Taeyeon, người con gái đã gọi cô bằng bà thím. Nhìn bộ dạng chạy hớt ha hớt hải như vậy chắc chắn là trễ giờ rồi, Tiffany không khỏi cảm thấy thích thú. Đáng đời, cho chừa cái tật gọi nàng là bà thím đi.
"Tài xế Park, chạy chậm thôi."
"Vâng."
Một bên chạy như bị chó rượt, một bên lại rất thong thả ngồi trong xe xem phim hành động. Nếu Taeyeon biết Tiffany là người đang ngồi trong chiếc xe đen đang chạy chậm chậm bên mình xem phim thì có mà tức chết.
"Bà nó chứ, mệt quá đi mất!"
Tiffany nhếch môi, nhưng vẫn không mở cửa xe cho Taeyeon đi nhờ. Nàng không phải tuýp người dễ thân thiện với ai.
"Ahhhh! Tiffany Hwang, tôi ghét cô!"
"Ahhh, ghét tôi sao?" - Tiffany nhếch môi- "Vậy thì tốt, tôi sẽ làm cho cô ghét tôi hơn nữa. Để xem cô sống tốt được không, ha?"
Mình đã không chú ý rằng, cậu là người đầu tiên khiến mình bộc lộc bản thân nhiều đến thế.
Nói xong câu đấy thì không ở lại xem phim nữa. Tiffany ra lệnh cho tài xế Park chạy đi. Taeyeon đằng sau lại tiếp tục đóng phim hành động Mỹ. Cố chạy thật nhanh để bắt kịp chuyến xe bus sáu giờ ba mươi.
Sau một hồi gian truân Taeyeon cũng đã đến công ty, vừa lúc đúng giờ. Đồng nghiệp của cô thì quần áo thẳng tắp, ngồi uống cà phê rất thảnh thơi. Lúc họ nhìn thấy Taeyeon bước vào thì không khỏi ngạc nhiên. Hara tiến đến phía cô, nhìn Taeyeon từ trên xuống dưới.
"Gì đây? Cậu đi đánh trận mới về hả?"
"Mình dậy trễ.." – Taeyeon lí nhí – "Cũng tại hôm qua tăng ca khuya quá."
"À.." - Hara gật gật đầu, kéo Taeyeon lại một góc vắng người nói chuyện – "Bây giờ không tiện nói, lúc nghỉ trưa mình sẽ nói với cậu chuyện này."
"Ủa, chuyện gì? Mình bị đuổi việc hả?" – Taeyeon run rẩy hỏi, không được nha, đuổi việc là đi bán thịt lợn thật đó!
"Má khùng ghê, không có. Lát nói, giờ vô làm rồi."
"Nhớ nha."
Cũng vì lời của Hara mà lòng Taeyeon chộn rộn không yên. Từ sáng đến trưa làm việc mà cứ nhoi nhoi như con dòi. Chuông nghỉ trưa vừa mới reng lên là ngay lập tức kéo cô nàng xuống nhà ăn dành cho nhân viên, tranh thủ hóng chuyện.
"Rồi, cậu muốn nói với mình chuyện gì đây?"
Hara nhìn xung quanh, cố ý nói thật nhỏ sợ ai nghe thấy, "Nghe nói bồ hôm qua gây sự với Hwang Tổng phải không?"
"Ừ, rồi sao nữa?"
"Thì chính là chuyện đó đó. Lòng dạ phụ nữ rất thù dai, mà càng xinh đẹp là càng thù dai nữa. Chuyện cậu tăng ca chính là do Hwang Tổng ép trưởng phòng Ahn, bắt buộc anh ấy phải cho cậu tăng ca. Mình tình cờ nghe được chuyện này lúc Giám Đốc Ji và Trưởng Phòng Ahn nói chuyện."
Nãy bụng đói như tám ngàn năm chưa được ăn cơm, giờ nghe xong cơn tức nó dâng lên, cao đến mức khiến Taeyeon muốn nổ cả dạ dày. Thì ra tất cả đều do bà thím đó nhúng tay vào, Taeyeon hiện tại rất muốn chạy đến và xé xác bà thím Hwang đấy thành ngàn mảnh.
"Bây giờ mình khuyên bồ nên đến mà xin lỗi Hwang Tổng đi. Dù gì thì tụi mình chỉ là con kiến, không có bằng con sư tử đấy đâu. Bồ muốn gây chuyện thì phải biết lựa người chứ?"
"Ha .." – Taeyeon trợn mắt – "Mình từ nhỏ tới lớn chưa từng xin lỗi ai, nếu xin lỗi thì chỉ khi mình có lỗi thôi. Cô ta dùng quyền lực đàn áp người khác, hiếp người quá đáng như vậy mà bắt mình xin lỗi sao. Mình không những không xin lỗi mà còn .." – Taeyeon đứng dậy – " Bắt bà thím đó phải xin lỗi mình!!!"
Cả nhà ăn quay lại nhìn vào chỗ Taeyeon và Hara đang ngồi. Tất cả cũng chỉ vì Taeyeon hét lên quá lớn. Hara che mặt mình lại, giả điên như không nghe thấy gì.
"Đợi đi, mình sẽ bắt cô ta phải xin lỗi mình cho xem!"
"Yah! Cậu điên hả Kim Taeyeon, đứng lại đi!"
Tiếng hét của người bạn đồng nghiệp không đủ sức níu kéo Taeyeon ở lại. Taeyeon đi rất nhanh, cô đang nổi điên, và muốn nói chuyện thẳng thắn với cô nàng Tổng Giám Đốc khó ở kia. Chính vì giận như vậy nên không chú ý tới cô lao công đang lau nhà, lúc đi vô tình đá đổ xô nước.
Rầm.
"Á!"
Duyên phận, luôn gõ cửa rất đúng lúc.
Tiếng hét nghe quen quen, Taeyeon quay đầu nhìn lại thì đã thấy Tiffany nằm sải lai dưới nền. Nước lau nhà đổ ra lênh láng, hai con mắt của Taeyeon giật giật. Cô lại gây chuyện nữa rồi.
"Trời ơi .. ahh .. cái hông .. cái hông của tôi .."
Tới giờ trưa nên Tiffany đói bụng, nàng muốn lót bụng một thứ gì đấy nên mới xuống căn tin. Trúng hợp đúng lúc Taeyeon đi ngang qua nàng, Tiffany còn định chọc Taeyeon thêm vài câu nữa nhưng chưa kịp mở miệng thì đã bị Taeyeon làm té ngã bằng xô nước lau nhà.
"Chuyện gì xảy ra thế này? Hwang Tổng, cô có bị làm sao không?"
Giám Đốc Ji chạy đến đỡ nàng dậy nhưng Tiffany liền ré lên, "Đau quá, buông ra, đừng động vào người tôi!"
"Tôi .. tôi xin lỗi, gọi cấp cứu, cấp cứu mau lên!"
"Không cần, không cần gọi cấp cứu!" – Nàng thở dốc, quay lại nhìn cái người đang len lén bỏ đi - "Kim Taeyeon!"
Taeyeon biết đời mình xong ngay tại giây phút này rồi.
"Ah .. dạ .. Hwang Tổng gọi em hả?" – Quýnh quá nên xưng hô lộn. Tiffany đau muốn chảy cả nước mắt nhưng nàng không muốn khóc ngay lúc này. Nàng chỉ thẳng mặt Taeyeon, mất mặt như thế này, phải đổ hết lên người cô ta thì nàng mới vừa lòng.
"Lên văn phòng gặp tôi ngay lập tức!"
Khuôn mặt của Taeyeon khắc rõ ràng bốn chữ.
Vĩnh – Biệt – Cuộc – Đời.
.....
"Hwang Tổng, cô không sao chứ? Chắc chắn không cần đến bệnh viện sao?"
Biết Giám Đốc Ji quan tâm mình nhưng Tiffany khá chắc về tình hình hiện tại của nàng. Nàng gật đầu, "Không sao. Anh ra ngoài đi, tôi có chuyện muốn nói với Kim Taeyeon."
"Xin anh đừng, mah baby, Im so sad.." – Taeyeon nghĩ nghĩ trong đầu. Cô gửi đến anh một ánh nhìn mang tính chất cầu xin vô cùng rõ rệt nhưng anh chỉ lắc đầu khi nhìn cô rồi bước ra bên ngoài trước khi nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại.
Rầm.
Tiffany đập tay lên bàn, "Ah .. hông tôi .." – Nàng ngứa mắt nhìn Taeyeon – "Cô Kim, cô có gì để giải thích không?"
"Thì .. Hwang Tổng tự té .. Tôi có gì để giải thích đây?"
Tiffany trợn mắt, "Cô đi đứng để mắt sau mông hả? Không phải do cô đá đổ xô nước thì tôi làm sao mà té được đây?"
"Cô cũng để mắt sau mông mà. Thấy tôi đá đổ xô nước còn không né đi, nhào vô chi vậy?" – Taeyeon trả treo.
"Trời ơi má ơi! Chắc tôi chết quá!" – Tiffany đứng lên – "Ah .. cái hông .. đau quá .."
"Đau vậy mà còn không lo đi khám, ở đây chửi tui .."
Tiffany không biết dùng từ gì để diễn tả cảm giác của mình hiện tại. Người sai là cô ta, người đúng là mình. Thế mà vào đây liền có cảm giác bại trận, bao nhiêu kĩ thuật miệng lưỡi của Tiffany đều biến mất khi đứng trước mặt Kim Taeyeon.
"Không nói nữa, bồi thường tiền cho tôi."
Taeyeon ngạc nhiên, "Bồi thường tiền?"
"Cô làm tôi ngã, không bồi thường còn định quỵt luôn?"
"Cô tiền nhiều vậy để trang trí à?"
"Tôi thích đòi đấy được không? Cô không trả thì nghỉ việc đi."
"Cái gì?!" – Taeyeon nổi đóa – "Bà thím kia, tôi nhịn cô đủ rồi nha. Cô gây chuyện bắt tôi đổ vỏ hả? Tự dưng đuổi việc tôi, cô có tư cách sao?"
Tiffany nhếch môi, rất sẵn lòng lao vào cuộc chiến đấu mỏ này. Nàng xoay cái bảng Tổng Giám Đốc lại rồi hất mặt, "Cái này đủ sức đè cô rồi thưa cô Kim. Cô làm tôi mất mặt như vậy thì tôi làm sao cho cô sống yên ở đây được?"
Về tiền, Taeyeon dĩ nhiên không có rồi. Nhưng về lý thì Taeyeon chắc chắn mình sẽ thắng. Đặt hai tay lên bàn làm việc của Tiffany, Taeyeon trầm giọng cảnh cáo.
"Cô mà đuổi việc tôi thì tôi sẽ bêu rếu cô cho xem. Nói cô chính là người không biết lý lẽ, đuổi việc một nhân viên một cách rất vô lý."
Tiffany đứng trước lời cảnh cáo của Taeyeon, không những không sợ, còn có chút buồn cười, "Cô Kim, tôi hiện tại có ba tỷ trong ngân hàng. Cô nghĩ ba tỷ của tôi có đủ sức bịt mồm thiên hạ lại không?"
Taeyeon bị sốc văn hóa, Tiffany nói đúng rồi, cô dĩ nhiên sẽ không đấu lại nàng.
"Thế giờ cô muốn bao nhiêu đây?!" – Taeyeon bị ép đến đường cùng, nhanh chóng xuống nước.
"Một triệu won."
Taeyeon nổi điên lần thứ n, "Má tưởng tôi là cái máy đẻ tiền hả má!? Tôi mà có nhiều tiền như vậy còn ở đây làm nhân viên của má sao?!"
"Ồ vậy thì thôi, nghỉ đi. Tôi mệt lắm rồi, hông tôi đau lắm, cô nhanh chóng biến khỏi mắt tôi đi."
Giờ mà nghỉ làm thì chỉ có nước đi bán thịt lợn cùng với mẹ. Taeyeon sợ hãi, thà làm trâu làm mọi cho công ty này chứ cũng không muốn đi bán thịt lợn. Vậy là lần đầu tiên cô Kim xuống nước, đi vòng qua bàn làm việc của nàng Hwang rồi làm giọng năn nỉ.
"Hwang Tổng..."
Tiffany nghe, nhưng làm bộ không nghe thấy.
"Hwang Tổng, tôi không có nhiều tiền như thế và tôi cũng không muốn nghỉ việc. Cô có thể bỏ qua cho tôi hay không?"
"Bỏ qua hả, được." Tiffany mỉm cười, ngẩng đầu lên, "Nghỉ làm đi."
"..." – Taeyeon tắt tiếng, đến nước này, chỉ còn biết khúm núm cầu xin thôi – "Hwang Tổng, tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho cô, đi mà, cô đừng đuổi việc tôi được không?"
Bản chất của Tiffany đã là người luôn biết lý lẽ rồi. Chẳng qua chỉ muốn hù dọa Taeyeon một chút. Thấy Taeyeon khổ sở như vậy, năn nỉ mình thiếu điều muốn khóc thì tâm trạng nàng đã đỡ khó chịu hơn một chút. Nhưng chung quy vẫn muốn hành hạ Taeyeon thêm nữa vì hiện tại cái hông của nàng vẫn còn đau nhiều lắm.
"Muốn làm việc ở công ty này lắm sao?"
"Muốn, muốn đến chết đi được. Có Hwang Tổng xinh đẹp làm người nắm quyền thì dĩ nhiên là muốn rồi." – Taeyeon giở trò mồm mép. Từ ngày gặp Tiffany, tính thành thật của Taeyeon đã bị gió cuốn trôi đi mất sáu mươi chín ngàn cây số tính vậy cho đẹp.
"À, Hwang Tổng xinh đẹp?" – Tiffany nhếch môi – "Vuốt đuôi ngựa hay lắm, vậy bây giờ làm tạp vụ nhé? Cô đồng ý không?"
"T .. ạ .. p vụ ...?" – Taeyeon run rẩy hỏi lại, sợ mình nghe nhầm.
"Chẳng phải cô bảo muốn làm lắm sao, tôi hiện tại rất bực mình cô, chưa thể cho cô trở về vị trí cũ được. Vậy thì làm tạp vụ, lao công ấy, làm bạn với cây lau nhà ấy, chịu không?"
"Đậu, tôi ở nhà còn không bao giờ đụng tay vào việc nhà nhé!"
Nghĩ là vậy nhưng ở bên ngoài cười tưoi lắm, "Haha, Hwang Tổng nói gì thì nghe cái đó đi, hahahaha, tôi cũng thích làm lao công lắm, hahahaha..."
Taeyeon cười bên ngoài mà trong lòng mưa giăng khắp nơi, còn có sấm chớp đùng đùng giật giật. Phen này đúng là gặp phải đối thủ rồi, Taeyeon nghĩ rằng những ngày về sau mình sẽ khó sống rồi đây.
"Ai mà làm bạn trai của cô ta thì đúng là mắt lé siêu cấp!" – Taeyeon rủa xả trong lòng!
Ai mà biết, người sau này yêu cậu say đắm, lại chính là mình đâu.
.....
Lúc Tiffany về nhà thì người làm phải nhanh chóng chạy ra đỡ nàng. Đau hông là vậy nhưng Tiffany không muốn đi bệnh viện. Nàng ghét cảm giác ấy, nơi đã mang mẹ nàng đi mãi. Và dù sao thì nhà nàng đủ tiền để có bác sĩ riêng, không cần phải đi đến nơi đấy.
"Chuyện gì đã xảy ra, con bị tai nạn sao?"
Tiffany ngồi xuống bên cạnh ba mình, "Từ từ thôi.." – Nàng nhắc nhở người làm – "Không có gì đâu ba, chỉ là trượt chân thôi."
"Trượt trân mà như thế này, đã gọi bác sĩ chưa?"
Tiffany gật đầu, uống một ít nước, "Con gọi rồi. Cũng đã uống thuốc, ba đừng lo nữa."
Ông Hwang lo lắng, lắc đầu nguầy nguậy, "Con như vậy làm sao ba có thể không lo, hay đi bệnh viện ngay đi, ba cùng đi với con!"
"Ba, ba biết vì sao con luôn cười khi ở bên cạnh ba không?" – Nàng giữ chặt tay ông.
Ông Hwang ngồi xuống ghế trở lại, chăm chú nhìn con gái mình, "Vì sao?"
Nàng cười, mẹ mất rồi, chỉ còn mỗi ba. Lúc nàng đau khổ nhất cũng chỉ có ông, lúc nàng hạnh phúc nhất cũng chỉ có ông. Ba nàng là tất cả của nàng vào thời điểm hiện tại.
"Chỉ cần con buồn một chút, đau một chút thì liền có ba bên cạnh. Con gái sẽ không sao đâu, chỉ cần ba ở bên cạnh con thôi. Bao nhiêu bệnh cũng sẽ hết nhanh ngay ấy mà."
Ông xoa đầu đứa con gái duy nhất của mình, "Thành thật mà nói ba chưa bao giờ lo lắng về con. Con từ rất lâu đã luôn là chỗ dựa của ba rồi. Con gái à, nếu mai còn đau thì phải đi bệnh viện ngay nhé?"
"Ứ đi đâu.."
Người làm cười khúc khích, chỉ khi Tiểu Thư ở bên ba mình thì mới trở thành một đứa trẻ con đúng nghĩa. Trông nàng không khác gì lúc nhỏ, có chút mè nheo, cũng có chút đáng yêu. Không giống như nàng ở công ty, lúc nào cũng là một bộ dạng cứng ngắc từ đầu đến chân.
"Ngoan nào, nếu không đi ba sẽ không thương con nữa."
Tiffany rời khỏi vòng tay của ba mình, cười khúc khích không thôi, "Để cho ba yên tâm, con gái sẽ tạm nghỉ làm để nghĩ dưỡng thân thể. Còn chuyện bệnh viện thì ba biết là con gái không làm được mà, phải không?"
Biết mình không thể khuyên con gái về phương diện này nên ông cũng không nói nữa. Hai cha con lại trở về bữa ăn trong sự thầm lặng. Được một lúc thì ông lại quay qua, "Con định nghỉ bao nhiêu ngày?"
"Khoảng năm sáu ngày gì đấy thưa ba."
"Không phải quá ít sao. Con có thể xử lý công chuyện khi ở nhà được mà. Cũng không nhất thiết phải đến công ty, không cần tự làm khó mình như thế."
Tiffany lắc đầu, "Con không muốn như vậy, làm lớn, phải là tấm gương cho mọi người."
Ba nàng cười, "Vậy con có muốn nuôi một con pet nào không? Ba thấy đứa con gái nào cũng nuôi hết, con cũng nuôi một con đi. Ở nhà một mình như vậy sẽ thấy buồn lắm."
Tiffany suy nghĩ về lời đề nghị này. Nàng gác đũa, "Pet sao?"
"Dạ thưa Tiểu Thư, ông chủ nói đúng đấy ạ. Tiểu thư cũng nên nuôi một con pet đi, sẽ rất là vui."
"Uhm..." Tiffany ậm ừ.
"Vậy Tiểu Thư thích chó hay mèo, nếu mèo thì mèo ba tư, hay mèo nào? Chó thì Chihuahua hay Chow Chow hoặc Husky, hay mấy giống khác?"
Vài câu chuyện đáng yêu xuất hiện trong đầu não của Tiffany. Giọng nói trẻ con rất đáng yêu, nó xuất hiện cùng với một hình ảnh đáng yêu không kém.
"Mình là hiệp sĩ heo, Kim Taengoo!!!"
Tiffany mỉm cười, "Chị hãy mua giúp tôi một con heo nhé."
"Hả?"
Người làm và cả ba nàng đều ngạc nhiên, "Heo?" Ba nàng hỏi lại, "Con chắc không?"
"Dạ vâng thưa ba, là một con heo. À, chị Min này, nhớ là da con heo này phải hồng hồng một chút nhé."
Màu yêu thích của Tiffany là màu hồng. Và nó có phần không hợp với tính cách nàng nên nàng cực lực che giấu. Ở nhà mới bộc lộ ra, còn công ty thì chẳng ai biết nàng thích màu hồng.
"Con nghiêm túc thật luôn ư? Tại sao không phải là chó hay mèo mà lại là con heo?"
"Mình là hiệp sĩ heo Kim Taengoo. Với sức mạnh của loài heo, mình sẽ chinh phục cả trái đất!"
Kim Taengoo, cái tên này, lẫn người bạn thuở ấu thơ này vẫn mãi khắc sâu trong trí óc nàng.
"Thì con thích vậy thôi. Quyết định như thế nhé, hãy mua cho tôi một con heo con."
"Dạ vâng thưa Tiểu Thư."
Ba nàng vẫn nhìn nàng theo kiểu kì lạ. Ông thật sự không hiểu con gái mình cho lắm, heo thì không đáng yêu bằng chó và mèo. Mà cũng chẳng lạ gì nữa, Tiffany vốn không giống những đứa con gái bình thường, thích mấy thứ đáng yêu.
"Mà Tiểu Thư định đặt tên con heo là gì ạ?"
Tiffany ngẫm nghĩ, một nụ cười vui vẻ tỏa sáng trên đôi môi nàng, trên đôi mắt của nàng.
"Taengoo đi."
"Axchi!"
Taeyeon bên này hắt hơi liên tù tì. Cô chùi nước mũi, vứt tấm khăn giấy thứ mười vào sọt rác rồi nguyền rủa, "Bố đứa nào chửi chị vậy bây, hắt xì muốn nứt cả mũi."
Tụi mình vốn đã quen nhau từ rất lâu.
Bây giờ chỉ là gặp lại.
Rồi bắt đầu duyên phận đã dở dang từ trước.
......
=))))))
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top