Chương 17: Biến.
Cơn đau đầu còn vương lại không đủ ngăn cản đồng hồ sinh học của Tiffany. Khi mặt trời chỉ vừa mới hé lộ một chút ánh sáng vàng le lói thì nàng đã tỉnh dậy. Ai kia vẫn ngủ bên dưới lớp chăn chưa chịu nhúc nhích. Nàng mỉm cười vì những hình ảnh như ẩn như hiện hôm qua, nàng vẫn còn nhớ những gì mình đã làm với Taeyeon.
"Dậy thôi."
"Uhm.."
Nàng chọt chọt tay vào má cô, nơi mềm mại như da em bé ấy, "Dậy thôi nào."
"Ngủ .. một chút.."
Giọng Taeyeon mè nheo tựa như vẫn còn buồn ngủ nhiều lắm. Nàng để cho cô làm theo ý mình muốn. Dù sao thì mọi chuyện cũng chẳng gấp gáp gì, nàng có thể làm mọi thứ giúp cho cô. Tên ngốc ấy làm gì cũng bừa bãi thì chi bằng để nàng tự làm.
Được một khoảng thời gian thì rốt cuộc Taeyeon cũng đã chịu động đậy người. Nghe thấy tiếng động lịch kịch xung quanh nên không khỏi tò mò tỉnh dậy. Mọi thứ đều đã sẵn sàng để bắt đầu một chuyến du lịch ngọt ngào chỉ dành riêng cho hai người. Nàng thật xinh đẹp trong chiếc váy màu xanh da trời chứ chẳng phải là màu hồng. Điều này thật quá đỗi ngạc nhiên.
"Cậu .."
"Đi thôi." - Nàng mỉm cười, chỉ tay vào trán cô - "Cậu ngủ ngon quá. Mình không thể đánh thức được."
Kéo lấy vali rồi cầm những thứ linh tinh khác, Tiffany hối thúc Taeyeon mau mau vào vệ sinh cá nhân rồi đi cùng nàng. Nhưng nàng chỉ thấy cô đứng đấy, nhìn chằm chằm vào mình.
"Sao vậy?"
"Cậu .." - Taeyeon nuốt nước miếng - "Cậu mặc váy màu xanh."
Nàng nhìn thấy hình ảnh của mình được phản chiếu trong đôi mắt màu đen của cô và hiểu ra ý tứ vui vẻ đằng sau đôi mắt ấy nãy giờ nhìn mình, "Vì đó là màu cậu thích mà."
.....
Tuy bây giờ Jeonju đã là một thành phố được đô thị hóa với tốc độ chóng mặt nhưng những nét riêng vẫn còn được lưu giữ lại, hoặc là chỉ mất đi chút ít. Tiffany cảm thấy ổn với tiếng xe cộ ở đây nhưng nàng vẫn thích hơn tiếng suối chảy róc rách, hay tiếng xe đạp cót két lâu năm vang lên khi người ta cố gắng đạp chiếc xe sao cho mau về tới nhà. Băng qua cả một đoạn đường dài với hàng cây ngã bóng cao ở hai bên thì rốt cuộc cũng đã đến nơi mà họ muốn đến.
"'Chà!"
Đó là thanh âm ngạc nhiên của cả hai khi chỉ vừa đặt chân xuống mảnh đất yêu thương này. Nơi đây đã không còn là nơi cả hai đã từng sống nữa, nó khác hẳn. Khung cảnh khác hẳn, những khuôn mặt khác hẳn, chỉ có cả hai là không khác đi.
"Nhà của mình.." - Taeyeon nhìn sang phải - "Sao lại mọc lên cái nhà nghỉ âm binh này?"
Tiffany cười khúc khích, huých vào vai Taeyeon trước khi chỉ cho cô nhà của mình, "Còn nhà của mình trở thành nơi bán bao cao su rồi."
"Một bên nhà nghỉ, một bên bán bao cao su. Cặp đôi hoàn hảo của năm đây rồi!"
Taeyeon trở nên phấn khích vì những hình ảnh mà mình đang nhìn thấy. Nơi này hoàn hảo cho những cặp tình nhân quá rồi. Nụ cười hư hỏng của cô làm sao có thể tránh khỏi cặp mắt diều hâu của Tiffany. Nàng thấy hết, nhưng cố ý làm lơ.
"Đi dạo một chút không?"
Nàng đi trước khi nhận được câu trả lời, "Nếu đi thì theo mình."
"Đi làm gì? Vô nhà nghỉ đi kìaaaa!"
Tiffany khựng lại, nàng quay người, ném cho tên ấy ánh nhìn khinh khỉnh, "Tình giùm đi!"
Tên ấy chỉ cười toe toét rồi tung tăng chạy theo.
Đoạn đường cả hai đi đầy sỏi đá. Những con đường nhựa xem ra vẫn chưa đến được tới đây. Các căn nhà ở hai bên đường càng đi thì càng thưa thớt khiến cho không khí vắng lặng tiếng cười, tiếng nói chuyện. Chỉ có tiếng bước chân, cùng tiếng cộc cộc của mấy hòn đá lăn trên đường khi bị Taeyeon đá trúng.
"Nói gì đi Tiffany?"
Giọng Taeyeon nghe chán chường vô cùng. Cô đã mong chờ một cuộc hẹn hò ngọt ngào với những nụ hôn môi dây dưa không dứt. Mọi thứ lại khác hẳn khi Taeyeon đến đây. Không nắm tay, không hôn. Những gì họ làm là đi bộ cùng nhau và Tiffany thì cứ mãi im lặng từ nãy tới giờ.
"Tiffany!"
Lúc này chịu không nổi nên mới nhảy ra trước mặt nàng, nhăn nhó, "Không nói thì đi ăn gì đi. Cậu lôi mình lên đây chỉ để đi dạo trước trời nắng như thế này thôi sao?"
"Cậu mau quên quá. Chính cậu là người muốn cùng mình lên đây cơ mà?"
Taeyeon chớp mắt nhớ lại chuyện tối qua, chính cô là người đã rủ rê nàng, "Sao cũng được. Nhưng giờ mình đói rồi. Chúng ta đi ăn đi."
"Ăn với uống.." - Tiffany liếc, vòng tay mình qua tay cô rồi kéo đi - "Đi với mình một chút đi. Mình đang nhớ cậu rất nhiều."
"Sao lại nhớ mình?"
Tiffany không nói gì. Nàng vẫn nhìn về cơn đường phía trước, tựa như đang nuối tiếc điều gì, "Thứ mình buồn nhất chính là mình đã bỏ cậu đi."
Taeyeon im lặng, không đáp. Quãng thời gian ấy như ác mộng, ai trải qua, căn bản đều không muốn nhớ lại.
"Chính vì cậu, mình luôn ở trong trạng thái nhớ cậu rất nhiều, cho dù cậu có ở đây, hay là không. Thì mình vẫn luôn nhớ cậu, rất rất nhiều."
Một nụ cười mãn nguyện được tự do hiện lên môi nàng. Nàng đã giấu những tâm tư ấy rất lâu, nàng nuối tiếc những ngày thơ ấu chưa kịp sống hết mình. Không nghĩ đến hôm nay, sẽ có một lần nàng được nói ra trước mặt cô. Nàng cười như thể nàng được tự do mãi mãi trong cuộc đời này. Ánh nắng vàng rực xóa tan cảm giác cô đơn trong lòng mỗi người. Tay trong tay lại càng thêm ấm khi Taeyeon chủ động đan tay mình vào tay nàng.
"Mình vẫn luôn ở đây." - Taeyeon nói - "Trước kia vì không đủ suy nghĩ, không đủ chín chắn nên cậu mới bỏ đi mình, bây giờ cậu lớn rồi, lại còn xinh đẹp như vậy. Tiffany Hwang, nói cho mình nghe là cậu sẽ không bao giờ bỏ mình đi nữa đi?"
Đứng giữa lòng Trái Đất nhìn nhau. Vài cành cây to lớn rũ phiến lá rộng xuống, ngã bóng lên hai con người đang đắm chìm vào nhau bằng ánh mắt.
Dứt khoát gật đầu, Tiffany mỉm cười chắc chắn, "Dù thế nào, cũng vẫn ở bên cậu." - Nàng đặt tay lên ngực trái của Taeyeon - "Nhưng cũng phải hứa với mình một chuyện được không?"
"Trên thế giới này chỉ mình cậu được ưu tiên, chỉ cần là cậu muốn."
"Hãy nói thật với mình."
Taeyeon rơi vào sự thinh lặng. Tiffany không để ý đến điều ấy, chỉ đơn giản là tiếp tục, "Mình sẽ vì cậu chiến đấu với ba mình. Mình sẽ vì cậu mà không bao giờ chịu buông bỏ. Mình sẽ vì cậu làm mọi thứ. Và cậu chỉ cần sống thành thật với mình thôi. Mình không muốn cậu nói dối mình bất cứ chuyện gì. Hãy tin tưởng nhau nhé, Taeyeon?"
Nàng mỉm cười, một nụ cười thật xinh đẹp. Mà nào biết lòng Taeyeon chết rồi. Nói thật hay không, Taeyeon cũng không thể nào làm được. Đi lùi hay tiến, cũng sẽ là một bước sai lầm thật lớn. Đứng tại chỗ, Taeyeon chọn đứng tại chỗ vì an toàn. Nhưng cách này, không biết sẽ kéo dài được bao lâu.
"Mình sẽ không bao giờ nói dối cậu, bất kể là chuyện gì đi chăng nữa."
Ngay lúc Taeyeon nhắm mắt lại vì đau khổ. Lại cảm nhận Tiffany ấm áp nhẹ nhàng ấn môi mình vào môi cô. Có thể đây chỉ là nhất thời và hạnh phúc chỉ như áng mây trôi. Đến một ngày sẽ bị gió cuốn đi, mất hút ở phương trời hiu quạnh nào đấy.
"Em yêu Taeyeon."
Mà giấc mơ này thì lại quá đỗi ngọt ngào, đủ sức mạnh để bật lại mọi thứ. Bật lại ông trời, bật lại cả những lời nói mà ta đã lỡ lời hứa mất, lỡ lời buông ra.
"Tae cũng yêu em, Tiffany. Yêu bằng tất cả sự chân thành mà Tae có."
Tựa vào nhau trên sườn núi không tên. Ôm ấp nhau bằng một nụ hôn thật nồng nàn. Cái nắng hạ chẳng đủ làm nóng vì nụ hôn ấy đã cướp lấy toàn bộ hơi nóng đong đầy. Phủ lên từng cái hôn, từng cái chạm chặt chẽ nhưng tưởng như chỉ là hờ hững.
"Bây giờ là mấy giờ nhỉ?"
"Hình như chỉ mới mười giờ sáng."
"Vậy còn quá sớm rồi.."
Taeyeon dừng lại nụ hôn, "Sớm cái gì hả em?"
Tiffany chỉ cười, một nụ cười mỉm.
Đến lúc em cho thì em sẽ cho, cho toàn bộ, không hối tiếc.
.....
"Tuyết rơi!"
Taeyeon căng mắng to nhìn vào làn đường ngập tuyết, "Tuyết rơi! Em ơi, tuyết rơi rồi nè!"
Nàng bên cạnh chỉ cười mà không nói. Tên ngốc ấy vẫn như một đứa con nít bao năm qua của nàng. Taeyeon hạ cửa xe xuống một chút rồi đưa tay ra ngoài để có thể chạm vào những bông tuyết. Cái cảm giác khoan khoái đã bao lâu rồi đánh mất đang quay trở lại.
"Thật là đã."
Rồi xòe bàn tay được tuyết phủ trắng xóa và mỉm cười nhìn nàng, "Em xem, thật là đẹp nha."
"Tae cũng đâu phải lần đầu thấy tuyết, vì sao lại ngạc nhiên đến vậy chứ ngốc?"
"Không phải." - Taeyeon cười - "Chúng ta lúc nhỏ có lần ra ngoài đắp ông tuyết phải không? Tae vui vì nghĩ đến tuyết chính là nghĩ đến em. Em lúc nào cũng xinh đẹp như tuyết vậy."
"Khéo nịnh!"
"Nhưng cũng lạnh lùng giống tuyết nữa."
Tiffany muốn nói không có, nhưng lại thôi. Nàng có một món quà muốn tặng cho cô. Chỉ là nàng chưa muốn nói bây giờ. Nàng sợ tên ngốc ấy mà nghe xong lại tăng huyết áp đột tử thì nàng sẽ khóc cả đời mất.
"Sao lại dừng xe vậy?"
Tiffany mở cốp xe lấy vali ra ngoài. Taeyeon cũng theo sau. Tuyết rơi ngập đường thế này thì khó mà về lại trung tâm thành phố được.
"Để Tae."
Nàng cười, đẩy vali qua cho cô xách, "Chúng ta phải ở lại đây đêm nay thôi."
"Ở đây sao?"
Taeyeon quay đầu nhìn về sau, "Nhà nghỉ này, em nghỉ được?"
"Sao lại không được?" - Tiffany cười khúc khích, tuyết rơi trắng xóa cả đôi môi của nàng - "Em đâu phải tiểu thư."
"Nhưng nó hơi tồi tàn nha. Tae sao cũng được, chỉ lo cho em thôi."
Dấu chân nhỏ nhắn của nàng in trên tuyết. Taeyeon nghe loáng thoáng câu nói của nàng bỏ lại, "Ngủ với Tae là được."
Nhưng mà Taeyeon không nghe kĩ nên mới chạy theo. Hai tay xách hai vali nhỏ, kì kèo hỏi cho bằng được, "Em vừa mới nói cái gì?"
"Em không có." - Nàng chối.
"Có mà, Tae nghe ngủ ngủ gì đó? Em buồn ngủ hả?"
Nàng chỉ biết cắm đầu bỏ đi trong khi tiếng gọi í ới của Taeyeon vẫn vang ở phía sau, theo sát nàng.
"Ở đây còn phòng không anh?"
Tiếng nàng đặt phòng vang lên lanh lảnh. Taeyeon đặt va li xuống, nghĩ nàng dù sao cũng không muốn chung phòng với mình đâu vì lần trước cũng vậy rồi nên liền lanh chanh chen vào, "Nếu còn cho hai phòng đơn nha anh?"
Liền bị nàng thúc mạnh cùi chỏ vào ngực, "Đặt phòng để em." - Rồi quay sang người chủ - "Cho tôi .. uhm .. một phòng thôi."
Taeyeon mở to mắt, "Một phòng thôi á?"
"Uhm, là một phòng." - Nàng nhận lại chìa khóa trước khi nhìn vào đôi mắt nai ngơ ngác của tên ngốc đấy - "Có gì không?"
Taeyeon thật sự cảm thấy không có vấn đề gì. Cô thích được ở chung với nàng, ngủ chung cùng nàng. Ôm nàng, hoặc hơn thế. Cô khao khát chết đi được điều kì diệu này, nhưng Tiffany hành xử như thế này thật có phần kì lạ.
"Không có gì, nhưng mà..ế?!"
Chưa nói xong thì nàng đã đi rồi, "Tiffany, đợi, đợiiii Tae vớiii!"
Xách vali chạy theo nhưng nàng đã nhanh chóng mất hút sau thang máy rồi. Khi cửa thang máy đóng hẳn, Tiffany mới thả lỏng chính bản thân mình. Mặt nàng nóng rang lên khi nghĩ về những điều ấy. Một đêm nồng nàn với Taeyeon. Chuyện này cũng sẽ ổn thôi, không hiểu vì sao nàng lại không thể điều chỉnh tốt bản thân mình được. Đã mấy lần nàng suýt lộ tâm tư trước mặt cô rồi. Còn tên ngốc ấy vẫn ngốc như thế. Hay là giả ngốc? Nàng cũng không biết nữa.
"Tada!"
Taeyeon xuất hiện trước mặt nàng, người mang lỉnh kỉnh một đống đồ, "Em yêu! Em đi nhanh quá!"
Lại thấy lạ vì cách nàng nhìn mình. Taeyeon đặt đồ xuống, lo lắng nắm lấy tay người yêu, "Sao em nhìn lạ quá?"
"Em không có."
Taeyeon nhìn chung quanh, thậm chí chạm xuống nền gỗ ấm áp mà cả hai đang ngồi, "Lò sưởi vẫn đang hoạt động tốt mà. Em không cảm thấy lạnh đúng không?"
Phải huỵch toẹt ra tên ngốc này mới biết sao, chẳng lẽ phải nói đêm nay đã đến. Yêu em đi ..?
"Hay em tới tháng rồi?" - Taeyeon lo lắng nói - "Không ổn rồi."
Nàng mỉm cười, xem ra tên ngốc này đã hiểu vấn đề, "Sao lại không ổn nào?"
"Vì trời rất lạnh. Em tới tháng thì sẽ khó chịu trong người lắm."
Lục lọi trong hai vali mà chẳng tìm ra được thứ cần tìm. Taeyeon ngồi một đống như mất của, "Em đem nhiều như vậy mà không đem theo băng vệ sinh sao? Để Tae đi mua. Em đợi nhé!"
Đồ ngốc...
"Không phải đâu!"
Tiffany xấu hổ muốn chết đi được. Chính nàng đã lôi người ta vào đây, cũng chính nàng âm mưu những điều đấy. Giờ chỉ còn phần sau cùng thôi mà Taeyeon cũng vẫn chưa hiểu ra, còn muốn nàng phải hoàn thành hết luôn những điều ấy.
"Ngồi xuống đây với em."
Ngồi xuống, ngay lập tức ngồi. Ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn như chào cờ, còn xếp bằng nữa cơ!
"Em có gì dặn dò? Có cánh, không cánh? Hay ban đêm, hoặc là loại hàng ngày?"
Tiffany sôi máu, nhưng nàng ráng nhịn.
"Không phải chuyện này." - Nàng cố gắng kiềm chế bản thân mình, không để nó run rẩy quá nhiều - "Cái em muốn là .."
"Huh? Em muốn gì?" - Taeyeon tròn xoe mắt hỏi.
"Em muốn .. bên trong của em .. trống rỗng .."
Em muốn Tae lấp đầy..
"Em đói bụng hả?" - Cô xoa xoa cằm, ra vẻ thám tử - "Ở đây không có ai bán đồ ăn đâu. Hay em ăn mì gói đi, Tae sẽ xuống bên dưới mua mì cho em. Ở đây có bán mì đấy."
Nói mà không để ý da mặt Tiffany đen còn hơn bầu trời u ám ngoài kia. Cứ tiếp tục làm ra vẻ thám tử như vậy, không thèm để ý đến cảm xúc của người ta.
"Hoặc là ăn cơm nhé? Nhà nghỉ ở đây .. uhmmmm.."
Đợi đến khi môi hôn mới hiểu. Đợi đến khi hơi thở nóng bỏng của nàng chạm lên vành môi của mình thì mới hiểu. Yêu thương đến lúc nên thành lời.
"Em muốn Tae."
Ôm lấy gò má của Taeyeon, nàng mãnh liệt hôn thêm thật nhiều cái nữa. Hơi thở của Taeyeon thật mát, nó hấp dẫn nàng vô cùng. Cứ muốn dây dưa mãi ở bờ môi này và tham lam hít lấy để căng đầy buồng phổi.
Yêu đến đây rồi, còn có thể hơn?
Nhưng xem ra vẫn có kẻ chưa thông hiểu tình hình. Taeyeon vẫn đơ ra trước hình ảnh chủ động câu dẫn của Tiffany. Nàng không thích Taeyeon ngu ngốc như vậy, nàng thích một Taeyeon hay biến thái vào lúc tối qua. Cảm giác chiếm hữu của nàng dâng lên đến đỉnh điểm. Nàng chủ động trần trụi toàn thân.
Tại nơi chỉ có một mình Taeyeon chiêm ngưỡng. Tiffany trần trụi, đẹp tựa hoang sơ chưa được khai phá.
"Đã hiểu chưa?"
Nàng vòng tay quanh cổ Taeyeon, nàng cười cho Taeyeon nhìn thấy. Và nàng thích cách Taeyeon khờ khạo vì mình, "Kim Taeyeon vẫn chưa tỉnh hả?"
"Sao lại đẹp thế này?"
Tiffany đỏ mặt, "Đang nghĩ gì?"
"Em .." - Taeyeon mấp máy môi - "Đẹp .."
"Còn gì nữa?"
"Thơm .."
Tiffany nhéo lấy mũi cô, "Còn gì nữa không?"
Taeyeon lắc đầu, rồi lại gật đầu, "Đẹp nữa .."
"Ngốc tử." - Nàng cọ cọ mũi mình với cô - "Không muốn làm gì em sao?"
"Đẹp quá nhìn cũng no rồi."
Tiffany đâu dễ dàng tha cho Taeyeon chạy nhanh vậy được. Nàng thích làm chủ mọi thứ. Một con mồi rơi vào bẫy của nàng, thì phải bị nàng ăn tươi nuốt sống ngay thôi.
"Không được, như vậy thì phí phạm quá."
Khuôn mặt cô bị kéo đến sát môi nàng, Tiffany cắn lên chóp mũi của Taeyeon, thì thầm, "Đừng ngồi im nữa."
"Tae .. phải .. làm gì đây? Tae không biết mình nên làm gì ..?"
Khi không cần thì rất thông minh. Khi cần rồi thì lại ngu bất ngờ.
"Em .. em như thế này để làm gì?"
"Để cho Tae."
"..."
"Không chạm vào em thì chúng ta sẽ lỡ nhau mất. Tae muốn có em không?"
Tuyết rơi thật đẹp. Phủ trắng toàn Jeonju. Mùa hè có tuyết là một điều rất đỗi lạ lẫm. Tuyết rơi làm phiền mọi người, nhưng chẳng làm phiền đôi uyên ương đang quấn quít lấy nhau trong này.
"Taeyeon.."
Một tiếng than thở thoát khỏi đôi môi đầy đặn ấy khi bàn tay Taeyeon đang chu du trên bờ ngực của nàng, "Em có hối hận không?"
Taeyeon đang ở cạnh bên nàng, một tay để dưới đầu, tay còn lại vẫn nhẹ nhàng ôm lấy sự cao đầy ấy. Tiến tới bước này là một việc rất đỗi quan trọng. Taeyeon muốn nàng bước đi cùng mình và không bao giờ quay đầu lại dù chỉ một lần.
"Em không biết nữa." - Nàng nhìn vào đôi mắt đen láy của cô, ưỡn ngực lên khi nhận ra Taeyeon đang bóp mạnh hơn - "Nhưng không có Tae thì em lại thấy thật trống trải."
"Kí ức ấy vẫn còn theo em phải không?"
Taeyeon khẽ hôn lên tai nàng. Và đáp lại câu hỏi của Taeyeon, Tiffany chỉ lẳng lặng gật đầu.
"Tae sẽ dịu dàng với em."
Những cái chạm đã nhẹ nhàng hơn ban nãy. Chúng chất chứa vô bàn sự trân trọng cùng nâng niu người phụ nữ đang nằm trong tay mình.
"Em có sợ không?"
Khi Taeyeon trần trụi toàn bộ và nằm lên người nàng. Tiffany đã nhớ mình từng rất sợ, nhưng rồi đã không sợ nữa. Ánh mắt Taeyeon rất rất đỗi an toàn. Nó đã cướp lấy hết nỗi sợ của Tiffany.
"Em không sợ."
"Tae sẽ bỏ em mà đi." - Cô đùa, hôn lên mi mắt ngay khi nhận ra khóe mắt nàng ươn ướt - "Tae đùa mà."
"Đừng như vậy."
Taeyeon cảm thấy đau lòng khi nhận ra sự tổn thương trong mắt nàng, "Em không muốn phải chịu thêm một sự mất mát nào nữa." - Taeyeon nhận ra nàng bấm thật sâu móng tay lên người cô nhưng cô lại chẳng thấy phiền cho dù thật đau. Nàng có quyền như thế, một người phụ nữ xứng đáng nhận được sự thương yêu.
"Mẹ em là điều duy nhất. Tae hứa với em đi, sẽ chẳng có đêm nào kinh hoàng lặp lại như đêm ấy nữa?"
Taeyeon cúi xuống phủ lấy đôi môi ươn ướt nước mắt và dịch vị của mình, "Sẽ không, Tae sẽ ở bên em và nhìn em lẫn Tae cùng già đi theo năm tháng."
Tiffany đã thôi sợ hãi và hòa mình vào những nụ hôn của Taeyeon. Nàng đã rơi vào sự mê đắm, quên mất thực tại nàng là ai, và cô là ai. Dưới những nụ hôn nhẹ nhàng nhưng mang đầy sức mạnh mê hoặc khủng khiếp này. Tiffany chỉ biết ưỡn người thật cao nhất có thể và van nài một cách thật gợi cảm khi Taeyeon chỉ thích đùa giỡn với nàng.
"Đừng thế mà."
"Không." - Taeyeon lè lưỡi, cắn cắn nơi riêng tư ấy của nàng.
Nàng thở ra một hơi đầy bất lực. Không gian chung quang thật nóng bỏng như vậy là chỉ muốn bức bách nàng mà thôi. Nàng khao khát một sự lấp đầy đến cháy bỏng. Một sự trống trải quá lớn cần Taeyeon lao đến như một mũi tên mang đầy sự thống trị. Vậy mà không, vẫn chơi và đùa giỡn nàng như thế. Tiffany giận dỗi, nàng khép chặt hai chân lại vào nhau khiến tên ấy chết ngộp ở dưới.
"Chết đi đồ ngốc."
"Ahh .. nghẹt thở .. nghẹt thở .."
Rồi đột nhiên nàng phải mở thật rộng hai chân vì cảm nhận có thứ gì đó thật xa lạ xâm nhập. Cùng với đấy là một tiếng thét đến chói tai, "Ahhh!"
Vang lên trong căn phòng tràn ngập những hơi thở nóng bỏng.
Tuyết trắng tinh bị lần đầu của người phụ nữ nhuộm hồng sắc đỏ.
"Em .." - Tiffany đau đớn thét lên - "Em đau quá .. lấy ra .. lấy ra .."
Nàng cứ nghĩ là không sao đâu. Vậy mà thử rồi mới hay, cái đau như lần đầu tai nạn bị té. Nhiều khi còn hơn nữa, nhói đến tận tim và rát buốt. Nàng muốn đạp Taeyeon văng đến tận góc phòng, nàng muốn khép hai chân lại, nàng muốn nhiều thứ hơn như vậy. Đánh tới tấp vào người Taeyeon nhưng Taeyeon chẳng tránh né, lại còn cong người hứng chịu.
"Đau quá .." - Nàng nấc lên.
"Tae biết."
"Em đau, tránh ra đi.."
"Nhưng tránh ra còn đau hơn như vậy." - Phủ lên trán nàng một cái hôn mang tính chất bảo vệ - "Em đau một, Tae đau hơn thế nữa."
Đau đớn sau đó tích tắc qua đi, nóng bỏng lại nhanh chóng quay về. Nơi ấy sau khi co giãn đã thích hợp với những cử động của Taeyeon. Cô nhìn nàng, nàng vẫn yên lặng nhắm mắt.
"Bây giờ Tae thử nhé?"
Nàng giữ lại bàn tay của cô ở tại nơi riêng tư của mình, "Tae phải ở bên em.."
"Cho đến khi em rời bỏ thế giới này." - Taeyeon mỉm cười, bắt đầu cử động mấy ngón tay.
"Ahh .."
Tiffany bên ngoài ra sao, xinh đẹp như thế nào, chắc hẳn không ai là không biết.
Nhưng Tiffany ở đây, cam chịu như thế này nhưng vẫn quyến rũ theo một cách rất riêng nào đấy mới chính là xinh đẹp nhất trần gian. Cái cách nàng thở chẳng kịp theo nhịp đẩy của mình. Cái cách nàng không biết bấu víu đâu ngoài tấm lưng của mình. Cái cách nàng cắn môi để ngăn chặn những tiếng rên rỉ thoát ra. Tất cả, đều là tuyệt tác.
"Đừng cố gắng im lặng."
Taeyeon khẽ tách đôi môi đầy quyết liệt đang cắn chặt ấy ra rồi hôn lên nơi đó, "Em than thở đi, vào miệng Tae đây này."
Tiffany không chịu thêm được một phút giây nào nữa. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời của nàng chịu phải những sự sung sướng pha lẫn chút nhói nhói đến cực điểm như thế này. Mạnh bạo cắn lấy môi Taeyeon, nàng nếm được vị tanh, nhưng nàng không quan tâm nhiều cho lắm vì bên dưới ấy, Taeyeon vẫn đang mạnh mẽ ra vào. Mang đến cho nàng một sự khoái lạc làm nàng mất đi cả lí trí.
"Uhnnn .. Tae ... Tae .. TaeTae ah .. Uhnnnn.."
Vang vọng, thanh âm đậm màu dục tính vang vọng. Tuyết bên ngoài rơi thật dữ dội, choáng hết cả cơn đường lớn. Tiffany cũng bị Taeyeon choáng hết cả quãng đời suy tư. Nàng đã có hai mươi lăm năm sống trên thế giới này, và Taeyeon như tuyết, phủ lấy toàn bộ cuộc đời nàng tính cho đến thời điểm này.
"Tae yêu em .. Tae thật sự rất yêu em .."
"Taeyeon .. ahhnn .. không .. chậm lại .. Taeyeon ..!!"
Nàng cảm nhận mình đến rồi vì nàng cảm thấy dạ dày mình đang cuộn trào một cảm giác gì đấy. Nó bắt nàng phải cầu xin người phía trên chậm lại.. Nhưng thật bất lực làm sao khi người nằm trên lại không thèm nghe đến, còn đem chân nàng tách ra rộng thật rộng hơn.
"Taeyeon! Khônggg!"
Vô cùng yếu đuối, nàng lúc này chính là yếu đuối vô cùng. Một đóa hoa xinh đẹp và đem toàn bộ sự xinh đẹp ấy dâng hiến cho chúa tể của một vùng trời. Taeyeon là chúa, cô âu yếm lấy đóa hoa ấy không kịp nghỉ. Chúng dưới tay Taeyeon trở nên thật sự rất xinh đẹp, và cũng rất ướt át.
"Đừng .. đừng liếm nữa .. Dừng lại ... Taeyeon .. Em nói .. ahhhh!"
Đó là khi nàng cảm nhận được một vùng trời xanh biếc bao quanh, với mây, gió, và một chút nắng nhẹ. Một sự mềm mại phủ đầy thân người nàng. Đây là những nụ hôn của Taeyeon. Nàng chẳng nhìn rõ được ai là ai, đâu ra Taeyeon, và đâu là trần nhà của căn phòng này.
Có phải em đã chết, chết trong ái tình..?
"Tae xin lỗi vì đã mạnh bạo với em."
Nàng chỉ biết ôm lấy Taeyeon, ghì cô xuống lồng ngực nàng, ôm thật chặt, "Ở lại với em mãi mãi."
"Tae sẽ không nói hai lời."
Cô nằm xuống bên nàng, dùng tay đỡ lấy đầu nàng. Tiffany nhanh chân lăn vào lồng ngực của Taeyeon, chỉ muốn bình yên một cuộc đời ngay tại bến dừng chân này, "Tae này."
"Uhmm...?" - Taeyeon luồn tay vào mái tóc mềm của nàng.
"Em muốn có Tae."
Không chậm hơn và nhanh như ý nàng muốn. Taeyeon đã kéo nàng nằm lên trên mình và giữ cho nàng khỏi bị té bằng tay của cô, "Cứ làm những gì em muốn. Tae là của em mà."
Nàng ngạc nhiên, phì cười trước cách Taeyeon nói chuyện, "Em cứ tưởng Tae sẽ đòi nằm trên mãi mãi."
"Không được." - Taeyeon cười lém lỉnh, nhìn xuống bàn tay của Taeyeon - "Ngón tay của em dài thế mà."
"Đồ quỷ."
Taeyeon giữ lại nàng đang phá phách trên người khi nàng cứ thích nhéo vào người mình. Ánh mắt hai người nhạ nhàng chạm nhau, cô gật đầu, "Đến đây mà lấy lần đầu của Tae đi này."
Nàng nhếch môi, lao vào cô như một con sư tử háu đói.
....
Đồng hồ tích tắc chạm vào số ba, đã ba giờ sáng. Đôi tình nhân sau bao yêu thương đã ôm nhau ngủ. Bỗng tiếng động lạ từ nơi nào chẳng rõ vang lên, khiến Taeyeon tỉnh giấc.
Tỉnh dậy cố gắng làm mọi thứ thật nhẹ nhàng. Mang lại quần áo xong xuôi, Taeyeon đứng tại cửa rồi dùng tai áp lên để nghe ngóng tình hình.
Tiếng động mỗi lúc một gần hơn, đây là tiếng bước chân. Có lẽ là hai người. Taeyeon căng thẳng nhìn vào Tiffany, giác quan của cô cho cô biết đây không phải là khách trọ bình thường. Vì chúng đi rất nhẹ và còn rất từ từ. Hơn nữa ba giờ sáng thì chẳng phải là thời gian lí tưởng cho một cặp đi thuê nhà nghỉ ở đây.
Thanh âm biến mất, cũng là lúc Taeyeon thấy bóng chân của chúng phản chiếu qua khe hở bên dưới cửa. Taeyeon biết điều tiếp theo chúng làm sẽ là gì. Cô lùi lại, cất tiếng chỉ đủ cô và hai người bên ngoài nghe.
"Muốn sống hay chết?"
"..."
"Dù là ai thì khi bước qua cửa này sẽ không được chết một cách nhẹ nhàng. Muốn thử không?"
"..."
"Đi đi."
Bóng chân ở khe cửa biến mất. Taeyeon thờ phào nhẹ nhõm, nhưng tiếng động tiếp theo lại khiến Taeyeon trở nên nổi điên ngay tức thì.
"Tao đã nói là cút đi rồi cơ mà!"
Taeyeon lao ra khi hai kẻ bên ngoài liều mạng mở cửa, chĩa khẩu súng ngắn đã được gắn nòng giảm thanh vào bên trong. Tiffany vẫn đang ngủ thật sâu, không biết rằng ngay bên ngoài cánh cửa kia đang xảy ra một trận chiến kịch liệt.
Bằng một tốc độ quá mức kinh ngạc. Khi cửa vừa mở thì Taeyeon liền lao ra. Hai tên sát thủ còn chưa kịp đặt tay lên cò súng thì đã bị Taeyeon tống thẳng vào tường. Một tên ngã xuống, tên còn lại không may mắn như vậy. Bị Taeyeon nắm lấy tay đang cầm súng của mình rồi chỉa thẳng lên cằm của chính mình, bắn.
Chỉ một tiếng bụp khe khẽ vang lên. Tên ấy từ giã cõi đời trong khi chưa kịp chớp mắt.
Taeyeon quay người nhìn tên còn lại, gương mặt cô bây giờ phủ đầy những chấm nhỏ li ti màu đỏ. Cô đi từng bước đến bên hắn, tai nghe thấy một tiếng động khác từ xa vang đến.
"Chơi tao à?"
Nhanh như cắt, tên còn lại làm bia đỡ đạn thay cho Taeyeon. Từ dưới tầng một lao lên thêm một người, dùng súng được gắn nòng giảm thanh bắn vào Taeyeon. Nhưng không giết được cô vì Taeyeon đã lấy tên kia làm là chắn trước mình.
"Tao không muốn chết thì đừng hòng ai giết được tao!"
Đó là câu cuối cùng mà tên thứ ba được nghe khi Taeyeon quăng xác tên thứ hai xuống, đá lăn hắn xuống dưới tầng một. Bên dưới toàn bộ chủ nhà và các khách trọ đã bị ngất xỉu, đoán chừng bị thuốc ngủ đánh mê. Hắn bị nhấc bổng lên, sau đó bị ném thật mạnh vào tường. Cơn đau chưa thuyên giảm ở sau lưng, lại căng mắt ra nhìn thấy Taeyeon lao đến hắn, tay đưa lên thật cao.
Rồi tiếp tục chịu thêm một cú đấm nữa, ngay tại cổ họng của mình.
"Khụ .. khụ .. hộc ..."
Hắn ho, máu văng từng ngụm nhỏ ra ngoài, dính lên bàn chân trần của Taeyeon.
"Một phút hai mươi tám giây. Leonard xem ra vẫn còn giá trị lắm."
Giọng nói này nghe rất quen. Taeyeon chạy ra bên ngoài nhưng chẳng có gì ngoài cơn mưa tuyết rơi lất phất trên đầu.
Cô nghĩ về mẹ mình, về bản thân, và về nàng. Quay lưng lại đối mặt với kẻ giấu mặt, cô không biết bọn chúng là ai. Nhưng bất kể là ai cũng không quan trọng, chỉ biết nếu như bọn chúng đụng đến gia đình của cô thì bọn chúng sẽ phải trả giá đắt.
"Nghe cho kĩ đây."
Taeyeon biết kẻ giấu mặt ấy vẫn đang ở đây, "Nếu như mày đụng đến gia đình tao thì tao sẽ cho mày xuống âm phủ mà không thể nói chuyện."
Chỉ có tiếng gió xé nát không gian.
"Tao không nói hai lời đâu."
.....
Tiffany tỉnh giấc, quờ quạng xung quanh tìm kiếm hơi ấm nhưng lại chẳng thấy Taeyeon đâu, "Taeyeon?"
Nàng ngồi dậy, kéo mền che đi phần ngực trần, tự hỏi bản thân rằng bốn giờ sáng như vậy mà Taeyeon lại đi đâu mà không có ở đây.
"Em yêu, hãy ngủ đi."
Taeyeon xuất hiện sau cánh cửa, ôm lấy Tiffany rồi đè nàng xuống, "Sao không ngủ tiếp?"
"Tae đã đi đâu thế?"
Cô cười, "Tae đi hóng mát."
"Thật ngốc, trời bên ngoài lạnh lắm. Hóng mát gì giờ này?"
Tiffany nhéo mũi tên ngốc ấy, lại nhận ra ánh mắt của cô có phần lạ lẫm, "Sao vậy?"
"Nếu Tae làm sai điều gì thì em có trách Tae không?"
Trước ánh mắt nhìn có phần đau thương của Taeyeon, nàng nghĩ cô chắc lại giống mình, sợ lung tung, sợ mất nàng, "Đây là trái tim của người em yêu phải không?" - Tiffany hôn lấy ngực trái của cô - "Em sẽ tha thứ hết."
Đến khi giông tố giăng đầy
Đến khi tình chúng ta chỉ là một vũng bùn đen lầy lội?
Em sẽ cho tôi một cơ hội khác, phải không em?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top