Chương 14: Chìm đắm vào tình yêu.



Nồi canh giò heo sôi sùng sục trên bếp nhưng chẳng có một ai đá động. Người phụ nữ họ Kim, mẹ của Taeyeon đang ngồi cắt cỏ ngoài vườn. Ánh nắng chói chang chiếu xuống đầu bà, thấy rõ những giọt mồ hôi. Sực nhớ ra mình đang nấu đồ ăn nên nhanh chóng buông kéo cắt cỏ chạy vào bên trong nhà.


"Taeyeon?"


Vừa vào bên trong đã thấy Taeyeon đứng ở bếp. Thân mang đồ vest, nhìn chỉnh chu vô cùng, "Sao con dậy sớm vậy?"


"Mẹ, con đã tắt bếp rồi." – Taeyeon nói, quay lại rồi đi đến bên bà, dùng tay lau đi mấy giọt mồ hôi của mẹ mình – "Sao sáng nay mẹ không đi bán? Cỏ ở nhà vẫn chưa mọc nhiều mà, cứ để đó đi. Chủ nhật con sẽ cắt cho."


"Con còn chưa trả lời câu hỏi của mẹ."


Taeyeon mỉm cười, thu tay lại rồi khẽ ôm lấy bà, "Bởi vì hôm nay con gái mẹ sẽ đi làm."


Bà nghe xong không nhịn được tức giận trong lòng, đẩy Taeyeon ra, "Với bàn tay như thế này?" – Bà chỉ vào cổ tay của Taeyeon – "Nó gãy rồi, con còn muốn đi làm?"


"Con vẫn đi được mà. Với lại.." – Taeyeon dùng đôi mắt hạnh phúc nhìn bà – "Con muốn gặp Tiffany. Mẹ chắc đã gặp Tiffany rồi?"


Bà Kim né tránh ánh mắt hạnh phúc của con gái mình. Đôi mắt làm bà vừa cảm thấy những gì mình nói hôm qua với Tiffany là sai, nhưng cũng vừa làm bà cảm thấy tức giận. Bà là mẹ, lo lắng cho con gái mình là chuyện dĩ nhiên.


"Không người mẹ nào cảm thấy vui khi con mình vì người khác mà gặp nguy hiểm cả."


"Đó là khi con chưa tìm được sự bình yên." – Taeyeon nắm lấy tay bà, vuốt vuốt mấy đường nhăn nheo đã càng ngày càng rõ ràng – "Bây giờ con tìm được Tiffany rồi. Người bạn thời thơ ấu của con, mẹ biết con rất quý cô ấy mà." – Taeyeon quyết định giấu nhẹm chuyện tình cảm của mình. Hãy để bà chấp nhận từ từ, từng chút một.


Bằng một đôi mắt chân thành, cùng những lời nói trưởng thành cam kết những gì mình hứa, "Con sẽ không sao đâu mẹ à. Con đã có những thứ con muốn, bây giờ con sẽ sống thật hạnh phúc. Con có bạn của con, con có mẹ, con cần gì nữa đây?"


Bà Kim vẫn chưa bị thuyết phục một cách hoàn toàn. Bà rút tay ra, đi đến bên bếp múc một phần canh giò heo mà bà đã nấu từ sáng sớm cho Taeyeon, "Đem theo và ăn đi. Không ăn hết thì đừng về nhà nữa."


"Awww~" – Taeyeon ôm lấy mẹ mình từ phía sau – "Con biết mẹ thương con nhất mà. Nhưng mẹ ơi, lần này đi làm con sẽ đi lâu đấy."


Bất giác toàn thân bà lạnh run, "Con đi đâu?"


Taeyeon nhìn nét mặt căng thẳng của mẹ mình mà tự nhiên cảm thấy biết ơn vô cùng. Cô ôm lấy phần cơm hộp mẹ đã chuẩn bị, cười toe toét, "Chính là đi công tác cùng Tiffany nha. Mẹ yên tâm, mỗi tối con đều sẽ gọi về cho mẹ. Như vậy mẹ sẽ không thấy lo nữa nha?"


"Hừ!" – Bà Kim hừ lạnh một tiếng – "Cút đi."


"Lại dữ nữa rồi."


Taeyeon hôn đột ngột lên má của mẹ mình rồi chạy biến, "Thưa mẹ con đi làm."


Thân thể nhỏ con nhanh chóng biến mất sau cánh cửa mang màu của nắng. Chỉ còn lại mình bà trong căn nhà vắng lặng. Len lén thở dài qua hơi thở, bà Kim cầm ly rót nước, không hiểu sao lại bị tuột tay khiến chiếc ly chạm đất cứng, vỡ tan tành.


Nhìn về phía cánh cửa, bà cứ lo lắng bất an mãi không thôi.


.....


"Tôi sẽ đi xuống Jeonju. Mọi việc ở đây giao cho anh, nếu có gì cứ điện thoại trực tiếp cho tôi nhé?"


"Vâng, thưa Hwang Tổng."


"Tôi sẽ về sớm thôi."


Rời khỏi công ty với chiếc vali màu hồng không bự lắm. Tiffany đơn giản trong chiếc quần âu đi cùng chiếc áo sermi màu hồng. Chiếc xe hơi mui trần đắt tiền đã đợi sẵn nàng ở bên ngoài cánh cổng. Tiffany đang bấm điện thoại để kiểm tra thêm một số thông tin thì liền nghe thấy thanh âm quen thuộc.


"Hello, Hwang Tổng."


Tiffany suýt nửa đã ngất xỉu khi thấy Kim Taeyeon đứng trước mặt mình, thân thể còn tựa vào xe của mình, nhìn ra dáng bà chủ lắm.


"Đi làm chung đi, mình sẽ hộ tống cậu."


Một thoáng vui vẻ xuất hiện trên môi người phụ nữ họ Hwang. Nàng nhếch môi đi đến bên Taeyeon, tay chỉ vào cổ tay của cô, "Để tôi kiểm tra cô Kim một chút nhé?"


"Cứ tự nhiên đi."


"Để xem.." – Tiffany chọt ngón tay của mình vào cổ tay đang được băng bó của Tayeon – "Như thế này mà nói hộ tống tôi sao?"


"Hộ tống chính là đi bên cạnh, không nhất thiết phải lái xe nha. Nhưng nếu cậu muốn thăm bệnh viện một lần thì cứ đưa mình đi. Mình là tay lái lụa đấy."


Tiffany liền đánh vào vai Taeyeon, "Không đùa nữa. Vì sao cậu lại xuất hiện ở đây, sao không ở nhà nghỉ đi? Cậu thích cãi lời mình lắm ư?"


Taeyeon ôm đầu, giả vờ đau khổ, "Cũng vì mình quá thích cậu đi. Xa cậu một giây cũng đều cảm thấy rất khó chịu. Bắt mình rời xa cậu lâu như vậy thì làm sao mình có thể chịu được. Cho mình đi theo chung đi, nếu không, mình.." – Taeyeon ôm tim – "Ôi đau quá trái tim của tôi!"


Đây là tuổi thơ của cả hai. Những trò đùa lém lỉnh đã đưa tuổi thơ của cả hai từng ngày lớn lên. Trong suốt quãng đời trưởng thành của nhau, nụ cười của Tiffany, cùng vô số màn pha trò của Taeyeon. Chính là những thứ cả hai nhớ về nhau nhiều nhất.


"Vì sao mình lại không nhận ra cậu sớm hơn nhỉ? Tất cả đều là lỗi của mình phải không Taeyeon?"


Taeyeon bật dậy, dưới ánh nắng chói chang, cô mỉm cười với nàng, "Là lỗi của hai chúng ta." – Khéo léo đan chặt bàn tay của hai người vào nhau mà không để cho ai thấy, Taeyeon thì thầm – "Vì vậy để đền bù điều này, chúng ta phải ở bên nhau. Bắt đầu từ giây phút này, không được rời xa nhau."


Đã nhanh chóng đỏ mặt vì Taeyeon quá gần mình. Tiffany lùi lại vài bước chân, tránh khỏi hơi thở thơm mùi bạc hà của Taeyeon, "Vậy chúng ta đi thôi. Trễ rồi, nếu mình đến Jeonju trễ thì cậu có bao nhiêu tiền cũng không đền được đâu."


"Huhuhu, sao cậu né ra sớm thế? Mình suýt nữa đã hôn được cậu rồi!" – Taeyeon ăn vạ phía bên này của xe. Tiffany ở phía bên kia, ném cho cô một cái lườm – "Lên xem mau lên! Không lên thì ở lại, nhé?!"


"Rồi!"


.....


Sau bốn tiếng bị Taeyeon hành hạ thì rốt cuộc cũng đến được nơi. Nói hành hạ thì nghe có vẻ hơi SM, nhưng nếu không dùng từ hành hạ thì rất sai. Taeyeon bị thương thì không nói, đằng này cô bị thương nhưng vẫn thích ghẹo nàng, không cho nàng tập trung lái xe. Hết chọt bên này rồi tới chọt bên kia, không chọt thì cũng ngồi lèm bèm như mấy bà già tới tuổi nhai trầu, lèm bèm đến mức làm Tiffany phát cáu.


"Nín không?!"


Taeyeon mếu, "Người ta pha trò mà sao không cười, còn nạt nộ đồ nữa!?"


"Tôi vứt cậu xuống xe ngay bây giờ. Còn nói nữa?!"


"Ok!" – Taeyeon lập tức vọt xuống xe bằng tốc độ của dàn xe đua F1, nhanh chóng biến mất sau cánh cổng khách sạn lớn nhất của Jeonju.


"Cái người gì mà, vừa nhây, vừa lầy, thật tệ hết sức."


"Tệ gì?" – Tiffany bị Taeyeon đứng ngay phía sau lưng hù một cái, hồn phách nàng ngay lập tức vọt lên trời, "Cậu là ma sao?! Đi đến sao không có miếng tiếng động nào hết vậy?!" – Tiffany cáu.


"Tại tai cậu bị điếc thôi." – Taeyeon nói, đi ra phía sau xe của nàng.


"Làm gì đấy?" – Tiffany nghiêng đầu về phía sau thì thấy Taeyeon đang xách hành lí ra giúp nàng – "Không cần đâu." – Nàng chạy đến, "Tay cậu bị thương mà, cứ để đây cho mình."


"Mình phải galant thôi." – Taeyeon ngay lập tức giật lại, không cho Tiffany xách.


"Cậu là đàn ông sao?" – Tiffany muốn kí đầu tên này một cái quá rồi. Thật bướng bỉnh hết sức.


"Nhưng mình nằm trên cậu!"


"YAHHHHHH!" – Tiffany hét lên – "Đứng lại Kim Taeyeon!"


Nhưng tệ quá, tên này tuy tay phải bị thương nhưng chân thì không bị thương nên có thể chạy rất nhanh. Nhỏ con nên chạy càng nhanh nữa, thoắt một cái đã không thấy đâu rồi. Bỏ nàng ở đằng sau, đi từ từ một cách thật sang chảnh vào bên trong.


Vào đến nơi thì đã nghe tên trời đánh kia đặt phòng rồi, còn là phòng đôi!


"Chào em." – Taeyeon ra vẻ dân chơi – "Cho chị một phòng đôi đi!"


Tiffany nổi điên, đôi làm gì?!


"Dạ thưa chị, ở đây em có phòng đôi bình thường và phòng đôi vip. Chị muốn phòng nào ạ?"


"Ủa thường với vip khác nhau chỗ nào hả cưng?"


Cưng? Tiffany nghiến răng nghe rõ cả tiếng, nghĩ sao tán tỉnh con gái trước mặt nàng vậy?


"Dạ, thường thì chính là bình thường ạ. Còn Vip thì giường rất rộng, rộng đến mức lăn sáu mươi chín vòng cũng không hết ạ!"


"Ồ!" – Mặt Taeyeon không hiện chữ gì ngoài chữ DÊ. Cô ngay lập tức đập bàn với vẻ phấn khích, "Lấy cho chị phòng Vip đi!"


Cô nhân viên ngay lập tức làm theo lời khách. Lúc này Tiffany mới đi đến, nàng thật ra đang rất điên tiết trong người, nhưng biểu hiện bên ngoài thì không như vậy. Nó khá lạnh, nhưng cũng đủ làm người khác sợ hãi.


"Em gái." – Nàng nói, còn không chịu tháo chiếc kính đen đắt tiền xuống – "Em lấy cho chị phòng đơn, hai phòng. Không đôi không vip nhé."


"Ơ .. nhưng chị này .." – Bạn nhân viên có vẻ bối rối trước hai vị khách với tính cách trái mùa này.


"Khách này không có tiền. Cô ấy là osin của chị, chị là chủ. Em nghe lời chủ hay osin đây?"


Taeyeon ở bên cạnh hiện tại đã không biết giấu mặt đi đâu rồi.


"Dạ tất nhiên là chủ rồi!"


Bạn nhân viên thông hiểu tình hình ngay lập tức. Tay hí hoáy bấm bấm chọt chọt gì đó trên màn hình vi tính, vài phút sau thì liền giao cho hai người hai tấm khóa thẻ từ.


"Của hai người đây, ba không chín và ba một không ạ. Đường lên hướng kia, chúc chủ nhân và osin có một kì nghỉ thật vui vẻ."


Tiffany tao nhã cầm lấy hai chiếc thẻ, "Cám ơn cưng~"- Bộ dạng xinh đẹp đến mức muốn câu dẫn luôn con gái nhà người ta.


Người ghen bây giờ tới lượt Taeyeon rồi. Cô chạy theo Tiffany, cái mỏ vịt của cô vẩu ra cả thước, "Gì mà cưng hả? Gọi ai cưng đó?!"


"Ủa mấy người gọi được sao tôi không gọi được?"


"Thì tôi quen miệng rồi. Cậu đâu có như vậy, trước giờ cậu chưa từng nói chuyện thân mật như vậy với ai?!"


Tiffany bấm thang máy, thỏa mãn với cái cách Taeyeon nổi giận, "Thì sao, thời gian có thể làm mọi thứ thay đổi cơ mà! Tôi thích gọi đấy! Cậu làm gì tôi nào?" Rồi đong đưa cái mông cong thật cong đi vào trong thang máy trước ánh mắt trợn ngược của Taeyeon.


"Còn không đi ư? Vậy.." – Tiffany tạo dáng lả lơi một chút bằng cách đưa tấm thẻ khóa lên miệng, hôn cái chóc, "Vậy lết bộ lên nhé?"


"Khoannn!"


Nhưng cửa đã đóng. Kim Taeyeon đành phải cắn răng đợi chờ chuyến thang máy sau.


.....


Tiffany phải tranh thủ thời gian của mình. Chuyến đi công tác này thực sự rất quan trọng với nàng. JeunesH càng ngày càng nổi trội trong giới mỹ phẩm, sản phẩm nào cũng được săn đón đến mức cung không đủ cầu. Việc của nàng trong chuyện đi công tác lần này chính là mở rộng thêm phạm vi kinh doanh. Jeonju vẫn chưa được JeunesH đặt chân đến một lần. Nàng nghĩ rằng tấn công Jeonju – Khu vực đang phát triển bây giờ - tất nhiên là một ý tưởng không tồi.


Nhưng để có được điều đó, nàng phải kí kết thành công, giành được miếng đất có lợi cho mình.


"Tiffany! Đợi tôi với!!"


Việc thì rất gấp, nhưng người phía sau thì như một con rùa. Trong khi nàng đã xong xuôi hết và đang đến chỗ hẹn để gặp khách hành thì Taeyeon vẫn đang quần ống thấp ống cao, chạy theo nàng.


"Hey! Nhanh quá vậy, vừa mới xuống đã đi rồi?"


"Có hẹn ngay bây giờ. Không đi thì sẽ không được." – Tiffany nhìn từ trên xuống dưới của Taeyeon – "Mình cần thư ký, không cần ăn xin đâu. Style của cậu khác người quá."


Taeyeon nhăn nhó, "Mình còn chưa thay đồ xong mà cậu đã đi rồi. Mình không có thời gian chứ bộ!"


Tiffany không có thời gian để cự cãi tay đôi với Taeyeon. Công việc của nàng bây giờ đang rất gấp, "Mình đi đây. Cậu không cần theo đâu. Cứ ở đây và lo vết thương đi."


"Heyyy!" – Taeyeon chạy theo Tiffany, chạy đến thang máy thì chen một tay rồi chui nửa thân người vào khiến Tiffany giật mình, "Cậu làm gì vậy Kim Taeyeon!?"


"Điều thứ nhất mình muốn hỏi, cậu hẹn ở đâu vậy?"


"Nhà hàng DB."


"Điều thứ hai mình muốn hỏi, cậu sẽ không giận khi mình làm điều này chứ?"


"Cậu tính làm gì?"


"Cậu chỉ cần trả lời thôi."


Tiffany vì đang gấp nên trả lời cho có, "Uhm!"


"Điều thứ ba, chính là mình sẽ hôn cậu ngay bây giờ."


Môi chạm môi, dù chỉ là thoáng qua nhưng cảm giác rất mãnh liệt. Thang máy đóng, Taeyeon đã biến mất sau cánh cửa nhưng Tiffany vẫn đang ở trạng thái cứng đờ.


Suốt những năm tháng trôi với cô đơn là điểm tựa.


Mình đã dần dần tìm thấy hạnh phúc.


Tiếng cười của cậu là cơn mưa rực rỡ trên cầu vồng của cuộc đời mình.


Thì thầm dưới những cơn mưa, chúng ta yêu nhau sâu đậm mất rồi.


Hai người con gái, ở hai nơi khác nhau, đều cùng nhau vẽ lên mặt nụ cười hạnh phúc.


.....


"Chúng ta sẽ nói lại những vấn đề này ở lần gặp tiếp theo. Nhưng yên tâm, Hwang Tổng là người để lại cho tôi nhiều ấn tượng tốt nhất."


Kết thúc gặp mặt với khách hàng, Tiffany thỏa mãn rời đi. Con đường thành công nàng đã đi được một nửa, dường như năm nay chỉ toàn là may mắn đến với nàng.


"Có một công việc tốt, điều hành cũng tốt." – Tiffany nhìn lên bầu trời trong xanh – "Và gặp được Taeyeon nữa."


Chưa bao giờ nàng cảm thấy hạnh phúc như vậy. Niềm hạnh phúc này to lớn đến mức nếu như nàng không giải thoát chúng thì lồng ngực của nàng sẽ vỡ ra mất thôi. Chạy ùa vào đám chim bồ câu đang đi qua lại để ăn lấy thức ăn của những người du khách. Tiffany như thiên thần rơi xuống trần giang trong chiếc váy hoa mang màu hồng nhẹ. Xoay từng vòng nhỏ, phá tan sự tĩnh lặng nơi đây. Đàn chim bồ câu bay toán loạn, cũng là lúc Tiffany va trúng phải người nào đấy.


"Taeyeon?"


Lúc nào cũng vậy, Taeyeon sẽ xuất hiện đúng lúc cần phải xuất hiện.


"Nhìn cậu vui quá nha, còn không rủ mình đi cùng? Vậy mà bảo đi lo chuyện làm ăn sao, rõ ràng cậu đang chơi đùa cùng chim bồ câu cơ mà?"


Tiffany bị Taeyeon hiểu lầm. Nàng không thích bị ai hiểu lầm nên lên tiếng giải thích, "Không phải. Mình thật sự mới bàn chuyện xong. Cậu chỉ thấy phần sau thôi, cậu không hề thấy phần đầu!"


"Vì mình không thấy phần đầu cho nên mình mới không biết cậu có xạo mình hay không?" – Taeyeon lém lỉnh nói – "Chi bằng hôn mình một cái đi, mình sẽ tin cậu?"


"Rõ cơ hội!" – Tiffany lườm, chỉ vào má của Taeyeon, "Đừng bao giờ mơ mộng giữa ban ngày nữa. Cậu tỉnh dậy đi, mình không thích làm những chuyện như thế này ở ngoài đường."


"Ồ.." – Taeyeon gật gù – "Không thì thôi. Ủa .. bác là.."


Thấy Taeyeon nhìn về phía sau lưng mình thì Tiffany cũng liền quay lui, nhưng phía sau nàng, chẳng có ai cả, "Ủa, đâu có.."


Chụt ~


Giữa trời nắng thật xanh trong. Cái hôn ai kia chỉ như là chuồn chuồn chạm nước. Vậy mà làm ai đứng ngẩn ngơ, làm ai kia cứ mãi thẩn thờ.


Tiffany giống như bị đóng băng vậy. Nàng không hề chuyển động sau nụ hôn của Taeyeon. Cảm giác ươn ướt trên má cứ mãi lay động trái tim của Tiffany. Yêu Taeyeon thật sâu sắc.


"Sao Tiffany đóng băng rồi ta?"


Taeyeon nghiêng đầu, đứng trước mặt Tiffany nhảy nhảy, "Tiffany bị đóng băng rồi à?"


Những ngày rời xa nhau thật sự rất đau khổ.


Thời gian chính là thứ quý báu nhất, tụi mình bây giờ thật sự rất hạnh phúc.


"Tiffany! Cậu xem, bồ câu đang bay này?"


Mình không biết khi nào hạnh phúc này sẽ chấm dứt.


Mình sợ ngày mai đến. Mỗi ngày mình đều muốn thấy cậu lúc bình minh thức dậy.


Mất mát đối với mình chẳng là gì cả. Đau khổ chỉ là một cơn gió nhẹ, nếu như cậu chịu ở bên cạnh mình mãi mãi.


"Miyoung, lại đây với mình nào?"


Đôi tay rộng lớn của Taeyeon dang ra, đón chào người mà cô xem là cả thế giới của mình.


Với mỗi bước chân mà Tiffany chạy đến, nàng đã gần hơn với thế giới tâm tư của mình.


Khi ánh mặt trời chiếu sáng khuôn mặt của họ. Tiffany đã đứng gọn trong vòng tay của Taeyeon.


Khi cơn gió thổi ngang, mau mùi của biển và thanh âm của hạnh phúc. Cả hai nghe rõ tiếng tim đập của đối phương, cũng như thưởng thức được cả những hương vị tình yêu khi bản thân mình đang chìm sâu vào nụ hôn tình ái kia.


Đối phương, chính là tất cả những gì mà họ cần.


......


Sau khi đi ăn thì cả hai cùng nhau trở về khách sạn. Tình hình hiện tại chính là Tiffany một phòng, Taeyeon một phòng. Lúc chia tay ở trước cửa, người tỏ vẻ không vui nhất chính là Taeyeon.


"Hay chúng ta ngủ chung?"


"Cậu điên à?"


"Ngủ chung có gì không tốt đâu?" – Taeyeon nhất quyết đòi cho được quyền lợi của mình.


"Mình không thích, mình quen ngủ một mình rồi."


"Nhưng mà.." – Taeyeon vẫn còn muốn kì kèo nhưng Tiffany đã chỉ tay vào trán Taeyeon – "Hôm nay mình mệt rồi. Taeyeon không mệt sao? Mình muốn ngủ lắm, ngủ với cậu thì mình cá chắc cả đêm sẽ bị cậu làm phiền!"


"Aida! Mình sẽ không làm phiền cậu đâu mà!"


Taeyeon nói nhưng Tiffany đã đóng cửa lại rồi, cự tuyệt không muốn nghe thêm. Ỉu xìu mất sức sống lăn về phòng, Taeyeon chổng mông lên trời, cắm đầu xuống gối. Làm sao cũng không thể ngủ được.


"Thật là! Tiffany rõ cổ hũ mà, không được, phải qua thôi!"


Vậy là rón rén đi qua, nhưng quên mất cửa đã khóa. Taeyeon xoa xoa cằm, suy nghĩ.


Bèn chạy ra ban công, đoán không sai ban công bên phòng nàng vẫn mở cửa. Taeyeon nhếch môi, người đẹp không cho vào thì đành phải làm cách này thôi!


A lê hấp!


Bay cái vèo qua ban công phòng nàng. Đu đưa đu đưa bằng tay trái rồi dùng lực tự kéo thân mình lên. Taeyeon cảm thấy phục mình sát đất, mấy năm ở trong Death xem ra không vô dụng rồi.


Nhảy lên được, nhanh chóng chạy vào bên trong. Nhưng vừa vào bên trong thì liền cảm thấy sai lầm. Nàng đang tắm, và cửa kính của phòng tắm này hoàn toàn trong suốt.


Taeyeon thấy hết rồi.


"Trời ơi số hưởng! Kim Taeyeon, mày đúng là số hưởng rồi!"


Cạch.


Nhưng còn chưa mừng lâu thì Tiffany đằng kia đã xong xuôi, còn đang mở cửa, chuẩn bị đi ra.


"À.."


Tiffany đã đi ra khỏi phòng tắm với chiếc khăn bông cỡ lớn quấn quanh người. Nàng nhìn Taeyeon, Taeyeon nhìn nàng. Ngay lập tức Jeonju xinh đẹp ngập chìm trong tiếng thét thất thanh của Tiffany Hwang.


"KIM TAEYEON! CẬU .. CẬU LÀM SAO LẠI XUẤT HIỆN Ở ĐÂY HẢ?!"


"Mình .. ơ .. mình .."


Trước khi đại não Taeyeon kịp soạn ra văn bản xạo sự để lừa Tiffany thì đã bị một trận mưa gối bay tới tấp vào mặt, "KIM TAEYEON! CẬU CÚT NGAY CHO MÌNH! CÚT NGAY!! NGAY LẬP TỨC!!"


"Trời ơi .." – Taeyeon chạy sang bên này – "Đừng ném .." – Rồi lại chạy sang bên kia – "Đừng ném nữa mà!"


Tiffany đâu có bình tĩnh mà nghe được Taeyeon đang nói gì. Nàng cứ ném, nàng phải ném, ném cho đến khi Taeyeon biến mất khỏi đây!


"Trời ơiiii đừng ném nữa mà Tiffany!!" – Taeyeon cố gắng chạy đến Tiffany trong cơn mưa gối.


"Đi! Đi chết đi! Tên dê xồm mất nết vô dụng vô sỉ biến thái không có lòng tự trọngggggg!"


"Bắt được rồi!"


Tiffany thở không ra hơi, nhìn người đang nắm tay mình, "Cậu buông ra!"


"Cậu đối xử với mình tệ bạc như vậy thì mình phải hành lại cậu chứ?"


Tiffany ngượng chín cả mặt. Nàng đang khỏa thân, chỉ quấn khăn thôi. Nhấn mạnh lại điều ấy một ngàn lần nữa!


"Mình đang quấn khăn tắm đó!"


"Thì sao?" – Taeyeon nhướng mày.


"Mình đang quấn khăn!!"


"Thì sao nào?" – Taeyeon thích thú trêu nàng.


"Mình đang khỏa thân đó. Điều quan trọng phải nói ba lần!!!"


"Hahaha! Cậu cứ nói đi, mình vẫn ở đây thôi. Còn không ngại giúp cậu phục vụ nha?" – Taeyeon chớp chớp mắt.


"Với tất cả lòng tự trọng còn sót lại trong cậu. Biến ngay cho mình! Get out!"


"Há há há!" – Taeyeon cười chảy cả nước mắt, Tiffany lúc giận thật đáng yêu quá đi mất. Mặt thì đỏ lên, còn nói cà lăm nữa, "Với tất cả tình yêu của cô gái nhà họ Kim, mình thật sự mong muốn được ở lại đây."


"Không được!" – Tiffany nghiến răng – "Mình ngủ với cậu sao?" – Nàng ngượng, càng lúc càng ngượng – "Thề có chúa, mình sẽ giết chết cậu!"


"Không thể.." – Taeyeon giả vờ ngồi xuống giường, ôm mặt khóc – "Cậu không thể đối xử như vậy với mình được. Cậu có biết vì sao mình qua đây không?"


"Vì cái gì thì mình cũng không cần biết. Trong vòng năm giây cút ngay cho mình!"


Taeyeon nhảy đỏng đỏng trên giường Tiffany, sau đó chui cả mặt vào chăn bông thơm lừng mùi của nàng, "Mình sợ ma quá đi! Cho mình ngủ chung đi mà!"


"Cái tên này!" – Tiffany tức anh ách, đánh vào mông cô – "Bây giờ có đi không?"


"Không!"


Đánh cái nữa.


"Đi ngay cho mình!"


"Người ta bảo không mà, người ta sợ ma lắm!"


Tiffany bất lực, không biết nói gì hơn ngoài chui vào phòng tắm để thay lại đồ. Khi đã lịch sự và kín kẽ toàn bộ thì nàng mới chịu đi ra. Lúc này Kim Taeyeon đã chịu chui mặt ra khỏi chăn bông, hai chân bắt chéo nhau. Người thoải mái tựa vào thành giường, miệng nhai rôm rốp quả táo xanh.


"Chào người đẹp."


Tiffany muốn nhai đầu tên này ghê luôn. Nàng ngồi xuống bàn trang điểm để thoa kem dưỡng da ban đêm, "Nhìn cậu thảnh thơi như vậy còn bảo sợ ma sao? Hư cấu!"


"Thật mà!" – Taeyeon ném quả táo cắn dở vào sọt rác rồi ngồi nghiêm chỉnh – "Cậu có từng nghe chuyện ma kinh điển ở nơi đây chưa?"


"Ma cỏ gì. Mình chẳng tin đâu. Cậu đúng là bánh bèo chết nhát."


"Xì." – Taeyeon vẩu mỏ - "Nó rất đáng sợ nha. Mấy con ma ở đây lúc trước đều không chồng, cho nên rất khao kháo trai đẹp đó!"


"Sao cậu biết người ta không chồng, sao cậu biết người ta khao khát trai đẹp?"


"Thì toàn trai chết không mà, chả có người phụ nữ nào chết hết." – Taeyeon giải thích – "Nhưng mình thì ngoại lệ."


Tiffany nhếch môi trong gương, "Vì sao lại ngoại lệ?"


"Vì mình quá đẹp trai."


Tiffany suýt nữa đã đánh rơi hộp mỹ phẩm đắt tiền. Nàng liếc sang Taeyeon, nghiến từng chữ, "Mình không muốn thấy cậu ở đây nữa. Về phòng cậu đi." – Lúc này nàng mới chợt nhớ ra – "Ủa mà cậu vào đây bằng cách nào?"


"Cậu đâu có khóa cửa?"


"Thật sao?" – Tiffany nhăn mày – "Rõ ràng có mà!"


"Không hề nha. Nếu có sao mình vào được chớ?" – Rồi lại tiếp tục câu chuyện ma của mình – "Cậu có biết mấy con ma đó tên gọi là gì không?"


"Chẳng phải đều gọi chung là ma sao?"


"Không, họ gọi mấy con ma ở đây là ma vú dài!"


Tiffany cắn cả lưỡi, "Đồ biến thái!"


Taeyeon cười khanh khách, "Hổng tin thì thôi. Người ta thì thích ngực bự, chết rồi thì ngực xệ dài xuống tới h.." – Taeyeon nhìn xuống nơi giữa hai chân Tiffany, ngay lập tức nàng khép lại, ném đồ vào mặt Taeyeon, "Coi chừng mình móc mắt cậu!"


"Ahehehehe!" – Taeyeon giả điên gãi đầu, lại quay trở về câu chuyện – "Cho nên ngực bự chết rồi thì sẽ thành ma vú dài, rất là xấu nha. Tường thành mới là chân lý!"


Kèm theo vẻ mặt tự mãn. Tiffany nhìn thấy, liền khinh bỉ ra mặt.


"Get out!"


Taeyeon tiu nghỉu, "Sao cậu thích đuổi mình quá vậy, cho mình ngủ chung đi. Mình ngủ ở trên giường, cậu ngủ dưới đất cũng được?"


Taeyeon chớp chớp mắt, nói như đúng rồi. Tiffany lúc này đã chăm sóc xong da mặt của mình. Phủ đầy đủ loại kem cần dùng cho ban đêm.


"Bây giờ, một là cậu về. Hai là tụi mình trả phòng, về ngay trong đêm. Ok?"


"Như vậy bất công quá mà. Mình sợ ma lắm.." – Taeyeon đóng mặt buồn - "Thôi vầy đi, cậu nắm tay mình đi, kéo mình đi ra được tới cửa thì mình sẽ về."


Tiffany liền nhanh chóng chấp nhận. Tưởng gì, Kim Taeyeon là hạng siêu siêu bánh bèo cơ mà. Nàng nghĩ mình đôi khi còn mạnh hơn cả Taeyeon đấy chứ.


"Được, đứng lên đi."


"Yes madam!"


Taeyeon nhảy ra khỏi giường, chìa một bàn tay cho Tiffany để nàng nắm. Khi nắm rồi, Tiffany ngay lập tức kéo đi nhưng thật kì lạ. Taeyeon vẫn đứng yên mà không hề suy suyển hay nhúc nhích một chút gì.


"Hự!"


Thêm cái nữa, vẫn không nhúc nhích. Tiffany rất mất mặt, nhưng cố gắng không để lộ ra. Nàng cố gắng kéo mạnh hơn, nhưng kiểu nào cũng như cũ, Taeyeon vẫn đứng tại chỗ như một tượng đá đã bị chôn chân rất lâu.


"Cậu đang gồng lên đây hả? Sao không nhúc nhích được chút gì vậy?"


"Ai nói?" – Taeyeon cười khúc khích – "Là do Tiffany yếu mà."


"Không thể! Cậu yếu hơn mình. Không được rồi. Mình không chịu thua đâu!"


Vậy là Tiffany vẫn muốn chơi trội, lao vào cuộc chiến với mục tiêu quan trọng là lôi được Taeyeon đến cánh cửa.


Taeyeon mỉm cười ở phía sau lưng Tiffany. Cô đâu phải yếu, cô chỉ giả vờ là mình yếu thôi. Tiffany còn lâu mới khỏe hơn cô. Nàng chỉ là một cành hoa, trong khi Taeyeon đã được đào tạo thành con sư tử từ khi chỉ mới mười mấy tuổi.


"Ôi Tiffany à, cậu kéo được không? Mình mỏi tay quá hà!"


Tiffany quay ngoắt lại, trừng mắt, "Coi đây, lần cuối đây! Nếu cậu không đi thì mình thề mình sẽ cho cậu ngủ cùng mình!"


"Hây daaaaaaaaaaa!"


Taeyeon đã nhúc nhích. Tiffany mừng rỡ vô cùng.


Rồi chợt nhận ra hình như có gì đó sai sai.


Chính là vì nàng kéo quá mạnh, còn Taeyeon thì lại thả lỏng cho nàng kéo. Cho nên nàng đã kéo được Taeyeon về phía trước, đồng thời nàng cũng té ngã theo Taeyeon.


"Hự!"


Và khi nàng mở mắt ra, nàng té ngã trên người Taeyeon, trong khi Taeyeon chính là người giúp nàng tiếp đất không đau bằng cách ôm lấy nàng.


Chỉ trong vòng chưa đầy một cái chớp mắt. Tiffany không hiểu vì sao Taeyeon lại có thể di chuyển nhanh đến như vậy. Nằm dưới nàng, giúp nàng tránh khỏi những cơn đau.


Nhưng đó chẳng phải là chuyện quan trọng nữa. Bởi vì khi té xuống, môi cả hai đã gần nhau hơn.


Lại một lần nữa, tim của Tiffany lại run lên khi hơi thở của Taeyeon vờn nhẹ má mình.


"Tiffany.." – Taeyeon cọ cọ đầu mũi đáng yêu của mình vào nàng – "Cho .. cho mình .. ngủ lại nhé? Mình .. sẽ không làm gì đâu .."


Chẳng hiểu vì sao bản thân lại căng thẳng đến mức này. Tiffany quả thật là người đặc biệt đối với cô.


"Mình .." – Tiffany xấu hổ quay mặt đi – "Hứa là không làm gì đấy nhé?"


"Không làm mà.."


"Hứa đi.."


"Bây giờ mình hứa thì cậu không tin. Cậu phải cho mình cơ hội để thực hiện chứ?"


Tiffany nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Taeyeon, "Cậu mà làm chuyện điên rồ với mình. Mình thề mình sẽ ghét cậu mãi mãi."


Mùa Xuân, mùa Hạ, mùa Thu, hay cả Mùa Đông.


Chúng ta cứ mãi hạnh phúc như thế này được không?


"Lên đây nằm nào."


Câu chuyện tình của tụi mình vẫn còn nhiều thứ cần lo lắng.


Nhưng mình nghĩ tay trong tay của nhau thì không còn gì phải sợ hãi.


"Tiffany, mình có thể ôm cậu được không?"


"Đã nói là không làm gì mà..?"


"Chỉ ôm thôi mà.."


"Thôi được rồi.."


Cũng bởi vì mình thật ngốc nên mới rời xa cậu lâu như vậy.


Từ bây giờ, hãy để mình đền bù cho cậu nhé?


Tình yêu.


.....


Một mái tóc vàng rực rỡ xuất hiện sau chiến limo đen bóng lưỡng. Thoạt nhìn mái tóc vàng ấy, người ta sẽ nghỉ đây là một quý bà cao quý. Nhưng khi nhan sắc được lộ rõ dưới vầng trăng bạc sáng cao phía trên kia thì người ta mới có thể nhìn rõ được chủ nhân của mái tóc vàng kia là ai.


Trưởng thành trong bộ suit cùng màu với chiếc limo. Người con gái với mái tóc vàng rực bước vào bên trong club. Nơi có người rất quan trọng với cô đang chờ đợi.


"Đời buồn quá."


JooHyun cắm cúi bên ly rượu mạnh, chẳng hề biết có người đang tiến đến từ phía sau. Người ấy cướp lấy ly rượu trên tay JooHyun rồi nốc cạn.


Khi rượu hết, cũng là lúc đôi mắt nâu kia nhìn thẳng vào mắt cô, "Về thôi."


"Khôngggg!" – JooHyun phản kháng lại hành động của cô gái ấy, bàn tay không tự chủ đặt trên mông của cô gái, "Jade, mông em căng quá nha!"


Cô gái tên Jade, mặt nhanh chóng đỏ lên, "Chị say rồi, để em đưa chị về."


"Không, Jade, không về. Chị không về." – JooHyun níu lấy quầy rượu nơi đó như thể nó chính là mạng sống của mình – "Chị phải uống thôi. Jade .. à không, Seulgi à, chị bây giờ buồn lắm. Em có biết không?"


Kang Seulgi là tên thật của Jade. Cũng là một thành viên của Death và cũng là người bí mật bảo vệ cho JooHyun, "Vì sao lại buồn nào? Có thể nói cho em nghe không?"


JooHyun nhìn gương mặt của Seulgi, tự dưng lại phá lên cười, "Em chẳng giống Leonard gì cả."


Tai nghe đến cái tên ấy. Seulgi nhanh chóng cảm thấy khó chịu, "Em là người sống, em không giống người chết. Chị đừng nhắc đến người ấy trước mặt em."


JooHyun cười khẩy, uống cạn ly rượu, "Sống chết cái gì? Leonard chưa chết, đang sống rất tốt. Còn .." – JooHyun nấc nhẹ - "Còn có cả người yêu nữa cơ."


Đôi mắt màu nâu kia phảng phất chút nguy hiểm. Vô tình nhìn về phía cửa sau của club thì thấy được một bóng đen vụt đi. Biết là chuyện không lành nên Seulgi nhanh chóng đuổi theo.


Đoạn đường phía sau club rất bẩn thỉu. Rác chất đầy, và xác chuột lúc nào cũng có mặt trên đoạn đường nồng mùi nước cống.


"Thomas, anh vừa mới thấy cái gì nào?"


Seulgi tấn một nam thanh niên lên tường, dùng tông giọng rất có uy, "Anh vừa thấy cái gì?"


"Tôi .. tôi thấy .. chỉ huy .. cùng với Rosemary đang nói chuyện.."


"Ồ." – Seulgi mỉm cười – "Nhưng lạ quá, Rosemary chết rồi cơ mà? Phải không?"


Hắn hiểu ý tứ chỉ huy của mình. Gật đầu lia lịa để cứu lấy mạng sống, "Đúng, Rosemary chết rồi. Đã chết từ năm năm trước."


Seulgi hài lòng, "Đúng rồi, vậy những gì anh thấy lúc nãy là như thế nào?"


"Tôi .. tôi không thấy gì hết. Hoàn toàn không thấy gì hết!"


"Tôi có thể tin tưởng anh được không?"


Hắn ta gật đầu muốn đứt lìa cả cổ, "Tất nhiên! Tất nhiên được!"


Seulgi buông tay, mỉm cười, mắt híp lại biến thành một đường chỉ nhỏ, "Anh có thể đi rồi Thomas."


"Cám ơn chỉ huy!"


Hắn ta đi được vài bước, vẫn không thấy chuyện gì xảy ra. Đúng lúc này, hắn có ý định bỏ chạy thật nhanh thì liền cảm thấy toàn bộ xương của mình dường như đang bị gãy rời, từng phần từng phần một.


"Nhưng tôi tin tưởng mình hơn. Ngủ ngon nhé Thomas."


Xương tay và chân đều bị bẻ gãy. Yếu hầu bị bóp nát. Đoạn đường đầy xác chuột, nay đã xuất hiện một xác người chết trong tư thế rất đỗi thương tâm.


.....


Seulgi bước vào một căn phòng lớn. Căn phòng này rất lớn, nhưng không hề có ánh đèn le lói. Nhưng Seulgi vẫn biết, nơi này đang có người. Và người ấy hiện tại đang ngồi ở đâu.


"Thưa Jack."


"À, Jade sao?" – Giọng nói ôn tồn phát ra từ nơi đâu chẳng rõ trong bóng đêm – "Có chuyện gì?"


"Tôi đến mang cho ngài một tin buồn."


Từ trong bóng đêm, vọng lại giọng nói trầm khàn chẳng rõ có tức giận hay không, "Nhiệm vụ thất bại?"


"Thưa không. Đây là một chuyện đáng buồn đối với Death."


"Nghe rất quan trọng. Nói ta nghe."


Seulgi cắn môi, "Cuộc thanh trừng năm năm trước dành cho những kẻ phản bội. Đã có một người trốn thoát."


"Để ta đoán nhé.." – Jack suy tư trên chiếc ghế mềm – "Là lão già Insung sao?"


"Thưa không."


"Azzue?"


"Không."


"Hay cô nàng nguy hiểm Rosemary vậy?"


Seulgi rùng mình, "Thưa không, những người ngài nhắc đến đều đã chết."


"Hahahaha!" – Jack cười lớn – "Ta nghĩ ta biết là ai rồi. Con sư tử đấy đúng là sống dai quá nhỉ, hahahaha!"


Seulgi biết Boss hiện tại đang rất tức giận. Mỗi lần hắn trở nên đáng sợ thì việc đầu tiên chính là cười rất lớn. Bản thân Seulgi cũng tức giận chẳng kém, giết không được người muốn giết, buồn lắm thay. 


"Vậy chúng ta bây giờ phải làm gì đây?"


Đèn bật sáng, Jack ngồi trên chiếc ghế xoay, mỉm cười nhìn Seulgi, "Hãy cho sư tử trở về với nơi mà nó vốn thuộc về."


Tiffany bất giác lạnh người. Nàng rúc sâu vào lòng Taeyeon, người đã ngủ rất say.

"Mình yêu cậu, Taeyeon. Đừng bao giờ rời xa mình nữa nhé."

......


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top