13
Chương 84
Lại là một ngày mới, Mĩ Anh nghĩ đã lâu không sang thăm Hứa đại nương, sáng nay nàng dậy sớm liền sang nhà bà ấy.
Đến tới cửa, Mĩ Anh phát hiện cửa viện nhà Hứa đại nương gia hé mở, trong lòng mặc dù hiếu kỳ, thế nhưng vẫn có lễ phép gõ cửa, hướng vào bên trong gọi: "Hứa đại nương có ở nhà không?"
Hứa đại nương đang cùng Thái Nghiên trò chuyện, nghe tiếng gọi bà ngước mắt lên nhận ra người đến là Mĩ Anh, bà quay đầu sang Thái Nghiêncười cợt: " đến rồi"
Thái Nghiên nho nhã lễ độ mỉm cười, Hứa đại nương đứng dậy đi ra đón Mĩ Anh, bà mở cửa nói: "con đến rồi a"
"Đại nương" Mĩ Anh hướng Hứa đại nương chào hỏi.
Hứa đại nương cao hứng dắt nàng vào nhà: "Nhanh, mau vào"
Mĩ Anh từ ngoài sân đi vào, vừa đi vừa nói: "Đại nương ở nhà làm cái gì đấy?"
Hứa đại nương cười thân thiện: "Ta là cái lão thái bà có thể ở nhà làm cái gì, đơn giản chính lựa đậu nấu nướng"
"Vậy con đến giúp đại nương đi..."Mĩ Anh xong liền đi vào nhà.
Hứa đại nương đóng kỹ cửa viện, xoay người lại vội vã khoát tay: "Không cần! Trong nhà còn có khách...". Lời còn chưa dứt, Mĩ Anh đã nhìn thấy Thái Nghiên ngồi ở trong sân dưới bóng cây nhàn nhã uống trà. Thân hình nàng hơi ngưng lại, khuôn mặt tươi cười cứng ngắc trên mặt, không khỏi thốt lên: "Ngài tại sao lại ở chỗ này"
Chưa chờ Thái Nghiêntrả lời, Hứa đại nương từ phía sau đi tới giải thích giùmThái Nghiên: "Phu quân của con cố ý đến thăm hỏi đại nương ta đây". Thái Nghiên gật đầu thừa nhận.
Mĩ Anh bị Hứa đại nương biết Thái Nghiên là chồng của mình, vẻ mặt có chút bối rối nhìn Hứa đại nương lấp loé hỏi: "Đại nương biết rồi sao?"
Hứa đại nương cười gật gật: "Phu quân của con đã nói cả rồi". Bà chỉ tiếc mài sắt không nên kim: "Các con trẻ tuổi, tính khí có đôi khi nóng nảy, hòa thuận sống chung không tốt sao?..."
Mĩ Anh nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, xem ra Thái Nghiênvì nàng tìm cái cớ thật hay, nhìn qua Thái Nghiên thấy nàng ấy đang cười trên sự đau khổ của người khác. Nàng thật giận, lợi dụng lúc Hứa đại nương đang mải mê lải nhải không chú ý trợn mắt trừngThái Nghiênmột cái, đều là nàng ấy gây ra họa! Không thông báo nàng một tiếng đã mang bí mật nói ra ngoài.
Thái Nghiên đem tất cả phản ứng của Mĩ Anh từ lúc vào cửa đến nay thu vào trong mắt, đặc biệt là khi Mĩ Anh nhìn thấy nàng trong nhà Hứa Đại nương, nàng vẫn bất động không gợn sóng, một đôi mắt híp lại, khóe mắt hơi nhếch lên, khuôn mặt nhu hòa làm người khác không khỏi động lòng, làm gì có nửa điểm lạnh lùng. Đối với chuyện Mĩ Anhcăm giận nàng không để ý lắm, cứ để cho Hứa đại nương xử lý đi, sau đó cố ý giả vờ giả vịt bưng chén trà chậm rãi thổi một hơi, lại nhấp một miếng, trong quá trình này ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi Mĩ Anh.
Mĩ Anh bị Thái Nghiênkhiêu khích nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lập tức qua đạp nàng ta một cước. Lại bị vướng phải đại nương ở đây, nàng không dám có thất thố cố nén tâm tình hòa hoãn vẻ mặt, gật đầu thành khẩn: "Đại nương, những việc này chúng ta đều biết, chỉ là tình cờ không nhịn được sẽ phát sinh cãi vã, sau đó chúng ta sẽ ở chung hòa thuận..."
ThấyMĩ Anh nghe lời của mình, Hứa đại nương thoả mãn gật gù khoát tay: "Ngồi xuống đi"
"Vâng" Mĩ Anh đáp lời nói, nàng chú ý trong sân chỉ có một cái ghế nên cố ý đi chậm nửa nhịp để Hứa đại nương ngồi xuống trước.
Sau khi Hứa đại nương ngồi xuống mới phát hiện cái ghế đối diện duy nhất đã có Thái Nghiênngồi.
"Không có ghế a, con ngồi đi" Vừa nói bà vừa đứng dậy.
Mĩ Anhđè lại bờ vai của bà không cho bà đứng dậy: "Đại nương cứ ngồi"
Thái Nghiên thấy thế mới buông chén trà trong tay, đứng dậy nhường ghế của mình cho Mĩ Anh: " nàng ngồi đi, ta đi tới lui cũng được". Mĩ Anh chỉ nhìn nàng không nói lời nào.
"Làm sao có thể để khách đứng như vậy được". Hứa đại nương ngượng ngùng nói.
Mĩ Anh: "Không có chuyện gì, để ngài ấy đứng đi"
Thái Nghiên ở góc tường tìm được một cái ghế con, Mĩ Anhchờ nàng đi lại đây mới ngồi xuống.
Hứa đại nương lợi dụngThái Nghiên đang đi tìm ghế, không nhịn được tán dương nói với Mĩ Anh: "Phu quân của con nhân phẩm thật tốt"
"Đại nương quá khen." Mĩ Anh cười khiêm tốn.
Thái Nghiên cầm ghế chuyển đến ngồi cạnh bên người Mĩ Anh. Hứa đại nương ngồi ở đối diện nhìn các nàng như một đôi Kim đồng Ngọc nữ, thật là xứng. Trong lòng bà cảm thấy vui mừng, trong mắt bà , Mĩ Anh hẳn đã tìm được người chồng vừa ý, Đại Nguyên mặc dù tốt nhưng vẫn là kém một chút.
Bà hỏi: "Các con kết hôn bao lâu?"
Mĩ Anh không chút nghĩ ngợi đáp: "Đã sắp một năm"
Hứa đại nương là người từng trải, tự nhiên có dự kiến trước: "Khi đó còn trẻ, rèn luyện còn chưa đủ, chờ khi sinh hài tử tình cảm sẽ vững chắc hơn". Thái Nghiênnghe được hai chữ hài tử nàng nhìn Hứa đại nương, ánh mắt trống rỗng, tâm tư không biết phiêu đi nơi nào.
Hứa đại nương lại quan tâm hỏi "Các con có hài tử hay chưa?"
Mĩ Anh lắc lắc đầu, cười khổ nói: "Vẫn không có". Hiện đang không có, sau đó khả năng cũng sẽ không có.
Hứa đại nương kinh ngạc: "Làm sao vẫn không có hài tử a? Ta cùng Hứa bá bá mới vừa kết hôn một năm thì có hài tử, hay là đang mang trong bụng?" Nói xong mắt của bà liền nhìn vào bụng Mĩ Anh, nhưng có vẻ không giống có mang lắm.
Mĩ Anh bị bà nhìn mặt đỏ tới mang tai, lại thật không tiện phản bác, chỉ có thể chờ đợi Thái Nghiên thay nàng trả lời. Quay đầu phát hiệnThái Nghiên đang thất thần, nàng đưa tay nắm ống tay áo của nàng ấy cho nàng ấy hoàn hồn trở về. Tuy rằng nàng rất cẩn thận nhưng động tác này vẫn bị Hứa đại nương nhìn thấy, bà cười cợt, coi bộ tiểu phu thê vẫn rất có cảm tình nha.
Thái Nghiên cảm giác có người kéo nàng, nàng nhìnMĩ Anh hỏi: "Sao vậy?"
Mĩ Anh quẫn bách: "Hứa đại nương hỏi ngài chuyện gì kìa?" Cái vấn đề này nàng thực sự không thể tự mình trả lời.
Thái Nghiên bừng tỉnh tỉnh ngộ, hướng về Hứa đại nương: "Thưa Đại nương hỏi gì?"
Hứa đại nương thuật lại lần nữa: "Đại nương là hỏi các con tại sao vẫn không có hài tử?" Thấy Mĩ Anh một mặt lúng túng nên bà hỏi thêm: "Lẽ nào các con có gì khó nói?"
Thái Nghiênkhông nghĩ vấn đề thế này, cũng cảm thấy có chút lúng túng: "Vẫn chưa có... Khả năng là ta còn chưa đủ nỗ lực..." Mĩ Anhnghe vậy mặt càng đỏ, đẩy nhẹ cánh tay Thái Nghiên ra hiệu rằng đừng nên nói bậy bạ, nhưng Thái Nghiên một điểm nhận biết cũng không có lại nói tiếp: "Sau này... Ta sẽ cố gắng..." Thái Nghiên muốn tìm từ ngữ thích hợp, nàng vắt hết óc vẫn không tìm ra, chỉ như trước dùng từ nỗ lực để diễn tả: "Ta sẽ không ngừng nỗ lực..."
Mĩ Anh xấu hổ cúi đầu, giờ khắc này hận không thể tìm kẽ nứt chui đầu vào đó, nàng cảm giác không còn cách nhìn thẳng Hứa đại nương.
"Như vậy cũng tốt, sớm có đứa bé mới tốt". Hứa đại nương thấu hiểu gật gù, Hứa đại nương là người từng trải, có cái gì mà không hiểu đây. Bà cũng cảm thấy việc này nhân chi thường tình, lại hỏi: "Vậy hai đứa chuẩn bị khi nào sinh con?"
"Thuận theo tự nhiên đi" Thái Nghiên giả bộ e lệ, sờ gáy nói.
"Dự định mấy đứa?"
"Này tự nhiên càng nhiều càng tốt..." Thái Nghiên không chút do dự, nghiêm trang nói.
Đề tài này làm sao càng ngày càng xấu hổ, Mĩ Anh vội vã lên tiếng đánh gãy lời Thái Nghiên: "Đại nương, sắc trời cũng không còn sớm, đã sắp trưa, đại nương cũng phải nấu cơm cho Hứa bá bá"
Hứa đại nương ngẩng đầu lên nhìn mặt trời, vỗ cái trán: "Các con xem, ta già cả quá rồi, trò chuyện liền đã quên canh giờ"
Thái Nghiên thấy Mĩ Anh đánh gãy lời của nàng, nghiêng đầu bực bội nhìn thấy Mĩ Anh bất mãn hừ một tiếng, quay đầu đi không muốn liếc nhìn mình một cái.
Thái Nghiên bĩu môi, rõ ràng là nàng ấy muốn nàng giúp giải vây, giờ lại sinh khí với mình, đây là đạo lý gì?
Hứa đại nương nhiệt tình: "Buổi trưa chỉ có một mình ta ở nhà, hai con ở lại ăn cơm đi"
"Hứa bá bá hôm nay không trở về sao?" Mĩ Anh không hiểu hỏi.
Hứa đại nương giải thích: "Lão ấy xuống chợ, không về nhanh thế đâu"
"Ngại phiền phức đại nương" Mĩ Anh xua tay từ chối: "Chúng con vẫn là trở về nhà mình ăn" Nói xong liền kéo tay Thái Nghiên đứng lên.
Hứa đại nương cũng đứng lên ngăn cản các nàng: "Đừng, cứ ở đây ăn với ta" Thấy Mĩ Anh còn muốn chối từ, bà cố ý sừng sộ: "Lẽ nào chê đại nương ta làm cơm ăn không ngon sao?"
Mĩ Anh vội vã phủ nhận: "Không phải như vậy."
Hứa đại nương tươi cười rạng rỡ nói "Vậy thì lưu lại, Đại nương nấu cơm cho các con ăn"
Thịnh tình khó từ chối, Mĩ Anhcùng Thái Nghiên nhìn nhau, gật gật đầu: "Vậy thì phiền Hứa đại nương"
"Không phiền, không phiền" Hứa đại nương vui mừng khôn nguôi: "Các con có thể lưu lại ăn cơm, đại nương ta cao hứng còn không kịp đây"
"Hai người các con tiếp tục trò chuyện đi, đại nương ta trước tiên đi làm cơm" Hứa đại nương thấy hai người lúc đầu vào đến giờ vẫn chưa nói với nhau câu nào, bà ra sức cầu hòa.
"Đại nương để con giúp đỡ". Mĩ Anh nào có lĩnh hội hảo ý của bà, tiến lên một bước nói rằng.
Hứa đại nương liếc nhìn Thái Nghiên thấy nàng không có biểu thị gì nên gật đầu: "Vậy con đến giúp ta rửa rau đi"
"Được" Mĩ Anh đáp.
Thái Nghiêncũng mở lời hỏi nó:i "Đại nương vậy ta có thể giúp làm cái gì?"
Hứa đại nương vội vã khoát tay: "Con cũng đừng làm, nào có nam nhân nào xuống bếp, cứ ngồi ở đây, chúng ta làm một lát xong ngay"
Mĩ Anhtheo Hứa đại nương đi tới nhà bếp. Mà Thái Nghiên lại tiếp tục ngồi ngay ngắn xuống uống trà.
Ở trong phòng bếp, Hứa đại nương thái thịt trên kệ bếp, Mĩ Anh ở dưới hỗ trợ tẩy rửa thức ăn. Hứa đại nương thái thái đột nhiên dừng lại một chút, lên tiếng: " chuyện các con ta đều biết"
"A?" Mĩ Anh bị bà nói như thế bất ngờ, đầu óc dại ra.
"Phu thê đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, đều là người một nhà. Đừng có tính toán nhiều như vậy?" Hứa đại nương nói tiếp.
Mĩ Anh rõ ràng muốn nói gì, nhưng lại mím môi không nói.
Chương 85 :
Hứa đại nương tận tình khuyên nhủ: "Đại nương ta là người từng trải, so với con tóc bạc nhiều hơn. Hắn nếu như nhận đã sai, xin lỗi con, con cũng nên bỏ qua, đừng để quan hệ hai người trở nên xa cách. Sau này còn phải cùng nhau mà sống"
"Vạn sự dĩ hòa vi quý, con nhường một bước, hắn nhường một bước, chuyện này không phải giải quyết rồi sao? Cần gì phải tranh thắng thua đây? Coi như con thắng, con có ích lợi gì?" Hứa đại nương ngoài miệng thì nói, tay thái thịt vẫn tốc độ không có chậm lại.
Mĩ Anh thùy mi đáp: "Con biết rồi." Cũng không biết Vương Gia cho Hứa đại nương ăn cái mê hồn dược gì để Hứa đại nương nói giúp cho nàng ấy. Nàng dừng lại một chút: "Chỉ tại ngài ấy thực sự là quá phận, con mới tức giận như vậy"
Hứa đại nương nghiêng đầu nhìn Mĩ Anh tò mò hỏi: "Hắn làm sai chuyện gì sao?"
Mĩ Anh căm giận bất bình: "Ngài ấy lừa dối con". Còn lừa dối lâu như vậy! Nàng vừa nói tay vừa vặn vẹo thật mạnh làm nước trong chậu bắn tung tóe ra ngoài.
Hứa đại nương thử nói: "Hắn lừa con ra bên ngoài tìm nữ nhân?"
Mĩ Anh tỉnh táo lắc đầu: "Này thật không có, ngài ấy không dám"
"Không phải cái đó thì mấy cái khác đều có thể nhẫn". Hứa đại nương đem thịt cắt gọn phóng tới trong bát.
"Đại nương, người không hiểu"Mĩ Anh lắc đầu.
Hứa đại nương thở dài một hơi: "Được rồi, các con trẻ tuổi, tự mình giải quyết đi"
Bà suy tư: " Con thật sự họ Kim sao?" Mặc kệ là ở kinh thành hay ngoài kinh thành, hai người cùng họ không thể thông hôn. Phu quân của Mĩ Anh họ Kim , nếu như Kim Anh cũng họ Kim, cha mẹ bọn họ làm sao có khả năng để bọn họ kết hôn.
Mĩ Anh không giấu giếm nữa: "Con họ Hoàng, lập gia đình tự nhiên là theo gia tính bên chồng"
"Thì ra là như vậy". Hứa đại nương cũng không hy vọng chuyện này, thầm mắng mình ngu dốt: "Đại nương không nghĩ con thật sự lập gia đình, còn muốn vì con và Đại Nguyên mà tác hợp, suýt chút nữa phá hỏng chuyện tốt thành chuyện xấu"
Mĩ Anh cười: "Đại nương cũng là tốt bụng"
"Con cũng đừng nhắc với phu quân con chuyện này, nếu không mặt mũi đại nương còn biết để đâu". Hứa đại nương thật cảm thấy xấu hổ.
Mĩ Anh gật đầu đáp ứng bà.
"Con ở nhà gọi phu quân thân mật là gì..." Hứa đại nương tò mò hỏi
Mĩ Anh xoắn xuýt: "Cái này..."
Hứa đại nương liền biết nàng không tiện nói "Cũng được, đại nương biết rồi"
"Đại nương a... Chính là nghĩ..." Hứa đại nương do dự chuẩn bị lại bắt đầu lải nhải.
Mĩ Anhđem món ăn rửa sạch, bưng lên đánh gãy lời của bà: "Đại nương thức ăn rửa sạch rồi phải làm sao?"
Hứa đại nương mới vừa cầm lấy đao định đập củ tỏi, thấy thế mới để đao xuống đỡ đĩa rau dưa từ tay Mĩ Anh: "Con trước hết không vội, đi ra ngoài đi để đại nương một mình làm được rồi"
Mĩ Anhlau tay khô ráo tay từ chối: "Đại nương một mình làm sao hết, con ở lại giúp đỡ đại nương". Nhưng nàng cũng không biết phải làm những gì, lại không nghĩ sẽ ra ngoài kia ngồi đối mặt với Thái Nghiên, lại không thể đứng mãi, nàng thấy Hứa đại nương một hồi muốn thái rau, một hồi lại đốt lò, liền đề nghị: "Không bằng con đến giúp đại nương nhóm lửa"
Hứa đại nương suy nghĩ một chút gật đầu: "Vậy con làm đi". Mĩ Anh được sự cho phép sau đó ngồi xuống cạnh bên bếp lò nhóm lửa. Hứa đại nương rãnh tay đẩy nhanh tốc độ nấu nướng, lời muốn nói quay đầu liền quên hết, hai người đều đâu vào đấy bắt đầu phối hợp làm cơm.
Sau khi làm xong tất cả, các nàng bưng mâm cơm đi ra.
Thái Nghiên thấy các nàng đi ra, muốn bước đến hỗ trợ lại bị Mĩ Anh đẩy ra, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là đứng nhìn các nàng.
Hứa đại nương vừa đi vào hỏi Thái Nghiên: "Con là quý nhân sống ở kinh thành, nhất định ăn không quen đồ ăn ở đây phải không?"
Thái Nghiên suy nghĩ một chút: "Có chút ăn không quen" Trong vương phủ món ăn đều nấu thật tinh tế, nguyên liệu nấu ăn cũng được tuyển chọn tỉ mỉ. Còn ở đây tùy tiện xào xào một cái là có thể ăn.
Hứa đại nương cùng Mĩ Anh dọn xong bát đũa, sau đó ngồi vào chỗ của mình: "Con hiện ở trong thôn này luôn phải không?"
"Vâng, đúng vậy" Thái Nghiên tiếp nhận chém cơm trong tay Hứa đại nương đưa cho nàng.
"Làm sao bên người không mang theo hạ nhân". Hứa đại nương mặc dù là phụ nhân nông thôn, nhưng ánh mắt vẫn tinh ranh đã sớm nhìn ra Thái Nghiên không phải người bình thường, nhất định là quý nhân trong kinh thành hoặc là quan to, mà quan to hay quý nhân bên mình sẽ có hạ nhân theo cùng, nhưng bà không nhìn thấy ai lạ khác trong thôn ngoại trừ Thái Nghiên.
Vấn đề này Mĩ Anh cũng đang muốn biết, nơi này dù sao không phải vương phủ, không có nhiều hạ nhân hầu hạ, Vương Gia ở trong vương phủ mỗi ngày đều người hầu hạ, ở đây nhiều ngày như vậy có thể nào quen thuộc sao?
"Ra ngoài ở bên ngoài, không cần như vậy chú ý"
"Vậy mấy ngày nay ở đây con ăn cái gì đây?" Hứa đại nương hỏi tiếp.
Thái Nghiênkhẽ mỉm cười: "Tại hạ nấu ăn thấp kém cho nên mỗi ngày ứng phó ăn qua loa cho xong"
"Này tại sao có thể" Hứa đại nương nhìn lướt qua Mĩ Anh, nàng đã bưng chén cơm lên từng miếng từng miếng nhã nhặn ngồi ăn, nét mặt mặc dù đối với câu chuyện của hai người giả vờ như mắt điếc tai ngơ, nhưng lỗ tai của tai đã sớm dựng đứng lén lút lắng nghe, không bỏ sót một chữ trong lời nói của Thái Nghiên.
Hứa đại nương cười nhìn Mĩ Anh, đây chính là con vịt chết còn mạnh miệng, rõ ràng trong lòng đã tha thứ cho phu quân, vậy mà thái độ vẫn như cũ không chịu thừa nhận.
"Hôm nay ở ăn bữa cơm này của đại nương là bữa ăn con được ăn ngon nhất mấy bữa nay". Thái Nghiên nhìn chén cơm tẻ tự than thở.
Mĩ Anhnghe Thái Nghiên nói xong trong lòng nổi sóng chập trùng nhưng không dễ dàng biểu hiện ra, nàng vẫn ngoảnh mặt làm ngơ. Mãi đến tận khi Hứa đại nương hỏi: " con không nói gì sao"
"Đáng đời" Mĩ Anhdừng lại động tác ăn cơm, nhíu mày giận hờn nói. Xem ra Hứa đại nương định đứng ra hòa giải đây mà.
Hứa đại nương sững sờ, bất đắc dĩ cười nói: "Đứa nhỏ này... Này dù sao cũng là phu quân của con a."
Thái Nghiên lên tiếng khuyên nhủ: "Đại nương không có chuyện gì, nàng ấy còn giận hờn, là con không nên..." Lời kế tiếp nàng không có nói ra, thế nhưng Hứa đại nương cũng đủ hiểu.
"Khổ cho con, con này nếu như không chứa chấp con, con mỗi ngày ăn cơm liền đến nhà đại nương ăn đi" Hứa đại nương thương tiếc.
Thái Nghiên cùng Mĩ Anh đồng thời lên tiếng: "Này quá phiền phức cho đại nương". Cả hai phát hiện hai người cùng nói chuyện, liếc nhìn nhau xong lại trầm mặc xuống.
Hứa đại nương chỉ chỉ Mĩ Anh: "Con không cho phu quân con đến nhà ta ăn, vậy cũng không thể để chồng của con mỗi ngày đều ăn những thứ dở tệ". Hứa đại nương không cần nghĩ cũng biết một đại nam nhân không có nữ nhân ở nhà làm sao mà sống.
Mĩ Anh không có gì để nói. Hứa đại nương thừa dịp truy kích: "Không bằng con cho phu quân vào nhà con ăn cơm đi"
Thái Nghiên ở một bên liên tục phụ họa: "Hứa đại nương nói rất đúng"
Mĩ Anhtrừng mắt vớiThái Nghiên, thề thốt phủ quyết:"Không được". Nàng còn chưa tha thứ cho nàng ta, tại sao có thể dễ dàng để nàng ấy vào nhà của mình được.
" Này thì con sai rồi. Con vừa sợ phiền phức đại nương, lại không cho phu quân vào nhà, chẳng lẽ con muốn chồng mình chết đói?" Hứa đại nương cố ý đem sự tình hướng khuếch đại lên, vô cùng dẻo miệng: " con thật có thể độc ác như vậy?"
Mĩ Anh bị bà nói á khẩu không trả lời được, được rồi, vì cái gì mà nàng trở thành người sai chứ. Nàng nhìn Thái Nghiên bên kia, Thái Nghiênchính là vô cùng đáng thương nhìn lại nàng, cảm giác nếu như mình không nhường một bước, ngài ấy lập tức liền có thể tiêu hồn mất xác, tâm nhất thời mềm nhũn ra.
Thái Nghiên đa mưu túc trí liên thủ cùng Hứa đại nương gừng càng già càng cay, há chỉ có một Mĩ Anh làm sao địch lại. Hai người một xướng một họa, phối hợp mười phân vẹn mười, Mĩ Anh rất nhanh thua trận nhượng bộ nói: "Con có thể mỗi ngày nấu cơm, ngài ấy phải tự đến mà ăn". Muốn vào nhà nàng sao, tuyệt đối không thể nha.
Thái Nghiênchỉ cần có tiến triển một bước liền thỏa mãn, gật đầu liên tục: "Được, được"
Hứa đại nương tuy rằng cảm thấy còn có thể tiến thêm một bước nữa, nhưng gấp gáp sẽ ăn không được đậu hũ nóng nên cứ từ từ: "Vậy là tốt rồi". Này dù sao cũng là chuyện hai đứa nhỏ, bà cũng can thiệp không được bao nhiêu, chuyện tiếp theo vẫn là để con bé dạy dỗ phu quân của nàng đi.
"Đại nương ăn cơm đi, không ăn sẽ nguội" Mĩ Anh không muốn đàm luận chuyện này nữa nên nói sang chuyện khác.
"Được được được" Hứa đại nương gật đầu cầm lấy bát đũa bắt đầu ăn cơm.
Thừa dịp Mĩ Anh cúi đầu ăn cơm không chú ý, Thái Nghiên tặng cho Hứa đại nương ánh mắt cảm kích, Hứa đại nương nét mặt hiểu rõ gật gù.
Ba người ăn cơm xong, sau khi Mĩ Anhgiúp Hứa đại nương thu dọn xong bát đũa nàng nói với Hứa đại nương: "Trời không còn sớm, chúng con xin cáo từ"
Hứa đại nương giữ lại: "Như thế nào phải đi? Có muốn hay không lưu lại một hồi?"
Mĩ Anhlắc đầu từ chối: "Ở nhà còn có chuyện chưa làm xong, con cũng không tiện ở lâu"
Hứa đại nương thở dài: "Vậy cũng tốt" Ngược lại bà hỏi Thái Nghiên : "Con khi nào thì đưa con bé về? Đại nương sẽ đưa tiễn các con"
"Thời gian vẫn chưa định, khi nào đi chắc chắn sớm sẽ nói cho đại nương biết". Thái Nghiên liếc mắt nhìnMĩ Anh trả lời.
"Được được được" Hứa đại nương hài lòng gật đầu. Bà bỗng nhiên nghĩ đến lễ vật khi Thái Nghiên mang đến đây thăm viếng mới nói: "Hai đứa chờ một chút"
Mĩ Anh: "Hứa đại nương có việc gì?"
Hứa đại nương đưa ra lễ vật màThái Nghiên mang đến: " con đem những thứ đồ này mang về đi"
"Món đồ gì?" Mĩ Anh không biết gì cả.
Thái Nghiên đứng ở bên cạnh nàng nhìn thấy lễ vật trong tay Hứa đại nương nên mới giải thích: "Là lễ vật ta mang đến"
Không chờ Mĩ Anh phản ứng, lại nói với Hứa đại nương: "Đại nương, đây là tâm ý, xin đại nương liền nhận lấy đi"
"Không thể nhận, tuyệt đối không thể nhận, con lấy về đi" Hứa đại nương cự tuyệt nói, vừa nói vừa muốn đem lễ vật nhét vào tayThái Nghiên .
Thái Nghiên đẩy trở lại: "Coi như cảm tạ đại nương khoảng thời gian này chăm sóc nương tử của con "
"Việc này là phải làm, có gì đâu mà cảm tạ" Hứa đại nương lần thứ hai cự tuyệt.
Lúc này Mĩ Anh cũng khuyên hứa đại nương: "Đại nương, lễ vật này người nhận lấy đi"
Hứa đại nương lắc đầu: "Này sao được, những lễ vật này nhất định phải tốn không ít bạc đi"
"Không có bao nhiêu." Thái Nghiên phủ nhận nói.
Hứa đại nương từ chối không được đành nhận lấy, sau khi đưa hai người ra cửa mới nói: "Có cơ hội hai đứa đến thăm ta đó"
Mĩ Anh: "Nhất định sẽ". Hai người sau đó liền rời khỏi.
Hai người đi khỏi nhà Hứa đại nương một lát Mĩ Anh đột ngột nói với Thái Nghiên : "Mang ta đến chỗ Vương gia ở xem một chút đi". Nàng đúng là muốn nhìn xem Vương Gia thật sự có thảm như lời ngài ấy nói không?
Chương 86 :
Trầm Sơ Tình sắp xếp cho Thái Nghiên một căn nhà cách đó không xa, từ cửa thôn đến nhà nàng khoảng một nén hương. Mĩ Anh và Thái Nghiên cùng nhau đến nơi này.
Mĩ Anh đứng ở ngoài sân có chút khó tin Vương Gia sẽ ở nơi như thế này.
Bởi vì chuyện xảy ra bất ngờ, Trầm Sơ Tình không kịp chuẩn bị chỗ đàng hoàng cho Thái Nghiên , hơn nữa Thái Nghiên cũng không nghĩ sẽ trụ ở đây lâu, vì thế ngôi nhà này có phần tơi tả, nguyên lai chủ nhân của nó dời vào trong kinh thành giao ngôi nhà lại cho trưởng thôn, mà Trầm Sơ Tình chính là tìm đến trưởng thôn rồi mua lại ngôi nhà này.
Mặt trời và gió thiêu đốt ván cửa đen ngời, do không chịu nổi thời gian tàn phá cứng ngắc nứt toác ra, chỉ cần dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào có lẽ ván cửa sẽ rơi xuống lộ ra những thanh gỗ ghép bên trong.
Những tấm ván gỗ củ lỹ chen chúc nhau giữa khe hở chật hẹp cũng không che được hết khung cảnh ngôi nhà, liếc mắt một cái là có thể nhìn rõ mồn một cảnh tượng bên trong. Hai bên cửa viện dán đôi câu đối không biết đã từ năm nào, góc viền trường liên tróc ra, mặt trên tranh chữ vẫn còn, mà màu giấy đỏ từ lâu đã phai tàn trắng bệch. Nguyên bản kẻ đập cửa phải là màu vàng óng ánh nay mặt trên mọc đầy gỉ sắc làm cho nó mất đi vẻ uy nghiêm.
Không chỉ những thứ này, còn có tường ngói mọc đầy rêu xanh, ngoài sân mỗi một nơi không chổ nào không hiện sự cũ nát, khỏi cần nói cảnh tượng khi vào nhà.
Mĩ Anh không thể tưởng tượng nổi đưa tay chỉ cửa viện: "Vương Gia ở nơi này?"
Thái Nghiên gật đầu. Sau khi Trầm Sơ Tình mua lại cái nhà này, vốn định cho Hoán Sơn phái người lại đây dọn dẹp một phen và cũng phái mấy cái hạ nhân đến hầu hạ Thái Nghiên, tuyệt không thể để cho Thái Nghiên ở trong ngôi nhà cũ rách thế này được. Thế nhưng Thái Nghiên từ chối thỉnh cầu của Trầm Sơ Tình, nàng đâu có yếu ớt như vậy, có chỗ nào mà không thể ở, đừng vì ở có mấy ngày mà hao tốn tiền bạc.
"Vào xem một chút đi". Thái Nghiên đi phía trước đẩy cửa ra. Trục cửa lâu ngày thiếu tu sửa, bị ngoại lực đưa đẩy chuyển động phát sinh âm thanh nặng nề.
Trong sân cũng không có rách nát như Mĩ Anh tưởng tượng, bên trong phòng ốc tuy rằng cổ xưa nhưng mỗi một góc đều được người quét tước sạch sẽ, trên đất một mảnh lá rụng cũng không có.
Mĩ Anh đi vào trong sân, đưa tay chạm cây cột chống đỡ mái hiên, mặt trên không hề có một chút tro bụi. Ánh mắt đảo qua tường cửa sổ, nhìn thấy trong nhà một bàn đầy tấu chương, có cái còn đang mở ra để trên bàn. Tới gần thấy cạnh chiếc bàn là một cái ghế cũng đầy ấp tấu chương, bên cạnh bày ra xa một chồng tấu chương chỉnh tề, đại thể hẳn là đã thẩm duyệt qua. Trong nghiên mực hồng vẫn còn chưa khô cạn, bên cạnh bàn ngọn nến đã cháy chỉ còn một đoạn.
Tâm Vương Gia mặc dù thuộc về nàng nhưng con người ngài ấy là vì thiên hạ.
Mĩ Anh trên mặt bất mãn chớp mắt, nàng chỉ vào khoảng sân sạch sẽ hỏi: "Vương Gia chính mình quét dọn sao?"
Thái Nghiên đi theo phía sau nàng, gật gật đầu: "Đúng thế"
Mĩ Anh buông xuống lo lắng, xem ra nàng coi thường Vương Gia rồi, Vương Gia cho dù không có hạ nhân cũng có thể làm rất tốt, làm hại nàng lo nghĩ một hồi. Nàng không nói một lời, chuyển hướng nhà bếp muốn đi vào xem sao.
Thái Nghiên hốt hoảng chặn trước mặt nàng: "Nàng muốn đi đâu?"
Mĩ Anh thâm tường đáp: "Nhà bếp". Nếu như nàng đi vào phát hiện Vương Gia ăn sung ăn sướng, vậy thì nàng ấy lại lừa nàng nữa rồi.
Thái Nghiên nghe thấy nàng nói muốn ra nhà bếp, vội vã đem nàng kéo trở lại: "Nhà bếp đừng đến xem, bên trong lung ta lung tung, không có gì đẹp đẽ"
"Thiếp không tin". Mĩ Anhcho rằng Vương Gia nhất định ở trong phòng bếp dấu diếm nàng cái gì, không để ý Thái Nghiên khuyên can nàng đẩy Thái Nghiên ra đi thẳng vào. Bởi vì Thái Nghiên chưa có viết hưu thư, nên khi không có người nàng tự xưng là thần thiếp.
Đẩy cửa phòng bếp Mĩ Anh đi vào, vừa đi vào một bước mũi liền ngửi được mùi cháy khét dày đặc, nàng không nhịn được ho khan mấy lần.
Thái Nghiên không đành lòng thấy nàng như vậy mới khuyên nhủ: "Không có gì đẹp đẽ, chúng ta vẫn là đi ra ngoài đi" Nói xong muốn lôi Mĩ Anh ra ngoài.
Mĩ Anh lắc đầu không chịu. Nàng vừa ho khan vừa dùng tay bưng miệng mũi, mở to hai mắt thấy rõ cảnh tượng trong nhà bếp.
Vách tường cạnh kệ bếp đen thùi giống bị hỏa thiêu, khói đen lan tràn hướng ám lên trên, thiếu một chút nữa đã đến nóc nhà. Nguyên bản chỗ đặt củi lữa cũng là hỏng bét, củi lửa đã bị đốt thành than cũng không nhìn ra được cái gì, còn có một nửa đã thành than một nửa còn nguyên xi nhưng cái lò thì ướt nhẹp.
"Chuyện gì thế này?" Mĩ Anh sắc mặt nghiêm nghị hỏi.
Thái Nghiên quẫn bách: "Bản vương thật sự không nấu cơm được, như nàng thấy..." Giải thích như vậy cũng coi như là trả lời cái vấn đề của Mĩ Anh.
Mấy ngày trước đây nàng muốn thử nhóm lửa nấu cơm, sau khi châm lửa kết quả không khống chế được hỏa suýt chút nữa đem nhà bếp đốt thành tro. May là nàng mang nước giếng từ bên ngoài vào kịp, không phải vậy toàn bộ nhà này không chừng đã bị thiêu đốt. Kết quả làMĩ Anh nhìn thấy như hôm nay.
Mĩ Anh buông tay bịt miệng ra nhìn Thái Nghiên : "Vậy ngài mấy ngày nay ăn cái gì?"
"Không phải đã nói rồi sao? có gì ăn nấy..." Thái Nghiên do dự trả lời.
Mĩ Anh cau mày đánh gãy lời của nàng: "Làm mà có gì ăn nấy?"
Thái Nghiên suy nghĩ mấy ngày qua nàng cũng chỉ ăn đại vài thứ vào bụng, đơn giản nói rằng: "Cơm chưa chín hết, đậu hũ nữa sống nửa chín, nước muối cải thìa... Nhà bếp bị cháy, bản vương ở bên ngoài làm bếp nấu cơm..." Làm bếp nấu cơm, nói thật dễ nghe, kỳ thực chính là dùng mấy tảng đá tạo thành có thể đặt một cái nồi. Mỗi lần nấu cơm mặt mày Thái Nghiên xám xịt, nàng không cho ám vệ của Trầm Sơn Tình đến giúp đỡ, cũng không cho bọn họ đi nói cho Mĩ Anh .
Khởi đầu còn cảm thấy hứng thú nấy mấy bữa, sau đó hứng thú biến mất, nàng tình nguyện một ngày chỉ ăn một bữa, cũng không muốn ra tay nấu nướng. Nàng trước mặt Hứa đại nương nói những lời kia quả thật không ngoa.
Thái Nghiên bây giờ nghĩ lại thấy may mắn, ăn những thức ăn như thế mà cái bụng của nàng vẫn chưa có hư.
Lòng Mĩ Anh từ khi nhìn thấy nhà bếp vẫn căng thẳng, nghe Thái Nghiên nói thế nào càng cảm thấy trong lòng không rõ tư vị gì.
"Sau này Vương Gia đến nhà thiếp ăn cơm đi, đừng làm hỏng thân thể, không đáng" Mĩ Anh xem Thái Nghiên nhà bếp thì nói một câu như thế.
Kinh hỉ đến bất ngờ, Thái Nghiênkhông hề có chút choáng váng, vội vã gật đầu. Đây chính là Vương phi cam tâm tình nguyện nấu cơm cho nàng ăn đó nha, mà không phải vì nàng cùng Hứa đại nương liên thủ tạo áp lực hay tỏ vẻ đáng thương, ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
"Thế nhưng... ta có một điều kiện, không biết Vương Gia có đáp ứng hay không?"
"Điều kiện gì?" Thái Nghiên mừng rỡ như điên hỏi. Lúc này Mĩ Anh bất luận đưa ra điều kiện gì nàng đều sẽ đáp ứng.
"Ngoài ra, Vương Gia không được bước vào phòng ta, ta cũng sẽ không cho Vương Gia lưu lại" Mĩ Anh cùng nàng ước pháp tam chương.
"Được" Thái Nghiênkhông chút do dự đồng ý, giơ bàn tay lên cùng Mĩ Anh chưởng ba cái, cứ như vậy đi.
Nhưng Mĩ Anh không nghĩ ngày đó không còn xa, bản thân nàng tự mình nuốt lời.
Sau khi đàm luận, Mĩ Anh liền muốn rời khỏi nhà Thái Nghiên.
Thái Nghiên: "Ta đưa nàng về nhà"
"Không cần".Mĩ Anh từ chối Thái Nghiên quay đầu đi cũng không ngoáy lại.
Tuy rằng Mĩ Anh không cho Thái Nghiên đưa nhưngThái Nghiênvẫn âm thầm đi theo phía sau nàng, đưa nàng trở lại nhà, sau đó chính mình một người trở về.
Mĩ Anh trở về thì bắt đầu chuẩn bị cơm tối. Buổi chiều thăm qua nơi ở của Thái Nghiên, những cảnh nhìn thấy khiến trong lòng Mĩ Anhphát sinh biến đổi lớn. Nguyên lai nàng cố chấp không muốn cho Thái Nghiên bước vào nhà nay cũng đã buông lỏng. Tuy rằng nàng trước sau không chịu thừa nhận mình đã tha thứ Vương Gia, nhưng nàng đau lòng Vương Gia, đây là ý nghĩ chân thực.
Nàng chuẩn bị cơm tối sớm chính là muốn làm cho Thái Nghiên một niềm vui bất ngờ. Lúc ở nhà Hứa đại nương nàng chú ý thấy Vương Gia khoảng thời gian này gầy gò rất nhiều, nguyên nhân có thể làm cho Vương Gia gầy guộc cũng có nhiều nguyên nhân, mà có lẽ một trong những nguyên nhân lớn chính là mình. Nàng muốn bồi thường cho Vương Gia, nhưng vì không bỏ xuống được mặt mũi nên thật không tiện mở miệng. Trước mắt có cơ hội tốt như vậy tại sao không cố gắng lợi dụng cơ hội này kia chứ?
Khi nàng làm xong một bàn cơm lớn, ra khỏi nhà bếp vừa nhìn mới phát hiện đã đến hoàng hôn, Vương Gia một hồi sẽ qua sang ăn cơm. Nàng đem thức ăn bưng ra, lại dọn xong bát đũa, sau đó ngay ngắn ngồi giữa sân nhà chờ Vương gia.
Mãi đến tận khi mặt trời khuất dạng sau ngọn núi Mĩ Anh còn chưa thấy Thái Nghiên sang, nàng đậy mâm cơm lại bước ra ngoài nhìn. Bỗng nghe thấy cửa lớn có người gõ, vang vọng âm thanh có thể nghe được người nọ cấp thiết muốn vào nhà.
Mĩ Anh cẩn thận cao giọng hỏi: "Là ai vậy?"
Ngoài sân truyền đến giọng nói Mĩ Anhquen thuộc: " Anh nhi , là ta, mở cửa nhanh". Sau đó lại liên tiếp vài tiếng gõ cửa như bên ngoài có dã thú đang truy đuổi nàng.
Tiếng nói của Vương Gia đối với Mĩ Anh là độc nhất vô nhị, nàng vội vàng mở cửa: "Làm sao vậy?"
Thái Nghiên thấy cửa mở, vội vàng vọt vào: "Chờ một chút hãy nói." Không chờ Mĩ Anhhỏi lại, nàng kéo Mĩ Anhvào trong, xoay người liền đóng cửa lại thả chốt xuống. Sau đó mới thả lỏng ra dựa lưng vào cửa lớn thở hổn hển, đầu đầy mồ hôi.
"Vương Gia làm sao vậy? Có chuyện gì gấp?" Mĩ Anh từ trong tay áo lấy khăn ra đưa tay lau mồ hôi trên tránThái Nghiên.
Thái Nghiêncòn chưa kịp trả lời, khăn trên tay Mĩ Anhlau sát đến miệng, nàng lúc này mới phát hiện khóe miệng Vương Gia ứ đọng một khối máu. Nàng dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào, Thái Nghiên đau đến nín thở.
Thái Nghiênbị đau kéo tay Mĩ Anhra: "Đừng chạm vào, đau."
"Chuyện gì thế này?" Mĩ Anh nhìn vào mắt Thái Nghiên, nhíu mày hỏi.
Thái Nghiên khổ sở: "Bản vương bị người ta đánh, Vương phi có muốn thay bản vương báo thù không?"
Chương 87 :
"Ai dám đánh Vương Gia" Mĩ Anh vừa nghe liền nổi giận, có người lại dám đánh Vương Gia, không phải là không muốn sống nữa sao.
"Là Đại Nguyên". Thái Nghiên nắm chặt nắm tay, căm giận bất bình.
"Cái gì" Mĩ Anh giật mình.
"Chính là Đại Nguyên đánh ta".Thái Nghiên thả xuống nắm đấm, cắn răng nói.
"Thật sao?" Mĩ Anhhoài nghi nhìn nàng, Đại Nguyên ở trước mặt nàng vẫn biểu hiện đàng hoàng, không giống như người khác tùy tiện động thủ, hơn nữa Vương Gia và Đại Nguyên lại là người xa lạ, hắn làm sao đánh Vương Gia.
Thái Nghiên bị nàng nhìn chột dạ, nhưng vẫn như cũ gật gù: "Thật" Nàng chỉ vào máu ứ nơi khóe miệng nói rằng: "Nàng nhìn đi, đây là chứng cứ, ta là bị hắn đánh đổ máu"
"Hắn tại sao đánh ngài?" Mĩ Anh hỏi.
Thái Nghiên mím môi cân nhắc một hồi, nghiêm trang nói: "Có lẽ là vì bản vương cưới ý trung nhân của hắn". Lời này vừa nói ra náo loạn cái mặt đỏ của Mĩ Anh, nàng trách mắng: "Ngài nói gì không đâu"
Thái Nghiên còn chưa kịp nói thêm, ngoài sân đã truyền tiếng người chạy xồng xộc, người đó đến cửa thì ngừng lại bước chân. Thái Nghiên vội vã che miệng Mĩ Anh xoay người đem nàng ấn lên ván cửa, ra hiệu nàng đừng nói chuyện, mà chính mình thì nín thở khẩn trương nhìn chằm chằm cửa như có thể nhìn xuyên qua đó biết ai ở bên ngoài.
Ngay trong nháy mắt này Thái Nghiên ép đụng cái "chỗ" mà không nên ép, Mĩ Anh nhất thời mặt đỏ tới mang tai. Tuy rằngThái Nghiên ép không nhẹ cũng không nặng, nhưng nàng vẫn có chút không thở nổi.
Người nọ đứng ở cửa thở như trâu, hắn nghỉ ngơi một hồi sau đó liền hướng về phía bên trong hô lớn: "Cái thằng ở kinh thành kia, ngươi đi ra đây cho ta"
"Chớ trốn ở bên trong không lên tiếng! Ta biết ngươi ở bên trong! Trốn sau lưng nữ nhân có gì thú vị".
Mĩ Anhvừa nghe liền biết đó là tiếng của Đại Nguyên.
Từ khi Mĩ Anhchuyển tới thôn trang này đến nay, trong thôn truyền tai nhau nói Mĩ Anhtiểu thiếp của quý nhân nào đó trong kinh thành được bao dưỡng bên ngoài, quý nhân đó đã có vợ, Mĩ Anh bị chính thê phát hiện bức bách phải rời khỏi kinh thành đến nơi này. Câu nói đầu tiên là Mĩ Anhkhông phải nữ nhân tốt, suốt ngày đi quyến rũ nam nhân.
Mĩ Anh cũng không thèm để ý người khác huyên thuyên, mà Hứa đại nương cũng không kể cho nàng nghe mấy chuyện này nên nàng không hề biết mình bị người ta nói ra nói vào.
Người trong thôn đối tin đồn này cũng là nửa tin nửa ngờ, tuy rằng thấyMĩ Anh cùng bọn họ khác nhau nhưng vẫn không có nghĩ rằng nàng xấu như vậy. Mà Thái Nghiên vừa xuất hiện lại phù hợp với lời đồn rằng có quý nhân kinh thành, vì thế mấy ngày nay lời đồn càng lan truyền lợi hại hơn, nói quý nhân không nỡ xa tiểu thiếp, hắn lại tìm đến nàng. Thôn dân không tin bây giờ cũng bắt đầu hoài nghi.
Mẫu thân của Đại Nguyên cùng thôn phụ trong thôn tình cờ thảo luận chuyện Mĩ Anh, vừa lúc bị Đại Nguyên nghe được, hắn tin là thật, xông ra khỏi nhà nghĩ muốn tìmMĩ Anh nghe giải thích, không nghĩ đến trên đường gặp phải Thái Nghiên. Trang phục củaThái Nghiên khác hẳn người trong thôn, lại cùng Mĩ Anh có chút tương tự, hắn lập tức nhận định người này chính là thằng chồng bắt nạt Mĩ Anh.
Thái Nghiêntuy rằng không quen biết hắn, nhưng thấy dáng vẻ của hắn hung hăng tự nhiên vẫn nên đề phòng. Hai người một lời không hợp, hắn liền hướng về Thái Nghiên vung tới nắm đấm...
"Cô để hắn đi ra cho ta, ta muốn cùng hắn quyết đấu. Nam nhân cùng nam nhân giải quyết, nhất định phải dùng nắm đấm mới có thể giải quyết". Đại nguyên ở bên ngoài giơ cao nắm đấm tiếp tục kêu.
Trong sân Thái Nghiên phục hồi tinh thần lại mới phát giác được bầu không khí có chút không đúng, rõ ràng nàng cùng Mĩ Anh mới là phu thê danh chính ngôn thuận, vậy tại sao nàng phải trốn như kẻ thứ ba, mà hắn chỉ là một người theo đuổi Vương phi. Hắn còn làm như các nàng là kẻ gây rối. Nàng bỗng nhiên cảm giác được trước ngực áp phải cái gì mà mềm mại, không tự chủ cọ cọ, còn cảm thấy rất thoải mái, mà Mĩ Anh vì sao mặt càng thêm ửng đỏ....
Cọ cho đã xong rồi Thái Nghiên cúi đầu nhìn cái nơi nàng vừa cọ, bất ngờ chạm phải ánh mắt của Mĩ Anh, bốn mắt nhìn nhau, Phương Đàn chớp mắt một cái chăm chăm nhìn vào đôi môi đỏ hồng của Mĩ Anh, trong đầu đột nhiên có suy nghĩ muốn ngậm lấy nó, dường như các nàng đã lâu không có thân thiết. Nàng chậm rãi cúi đầu muốn hôn lên môi Mĩ Anh.
Thái Nghiên và Mĩ Anh hoàn toàn không đếm xỉa đến động tĩnh bên ngoài. Mà Mĩ Anh vẫn đang tập trung đề phòng ngực của mình không có nhận ý đồ của nàng, cũng không tránh né tùy ý Thái Nghiên đến gần.
Ngay khi hai người sắp chạm vào nhau, cửa bên ngoài lại tiếp tục vang lên. Thái Nghiên bị người ta phá hoại chuyện tốt, không thích chút nào, nàng buông Mĩ Anh ra, trên mặt mang theo vẻ tức giận: "Bản vương đi giải quyết hắn". Sớm biết vậy khi nãy đã ra tay mạnh một chút với hắn, lần này nhất định phải đem hắn đánh ngã xuống đất bò cũng không bò dậy nổi.
Một Đại Nguyên thì tính là gì, coi như mười cái Đại Nguyên nàng cũng xem thường. Chỉ là hắn quá mức khó chơi, truy đuổi không buông, nàng mới phải chạy nhanh như vậy.
Mĩ Anh cúi đầu từ trong lòng Thái Nghiên thoát ra, mặt hồng hồng sửa lại tóc tai và vạt áo. Nghe Thái Nghiên nói, sợ hai người bọn họ lại đánh nhau, nàng kéo tayThái Nghiên: "Để thiếp đi ra"
Thái Nghiên quay đầu lại hỏi: "Nàng có thể?"
Mĩ Anh mím môi gật đầu.
"A Anh , nàng đừng tiếp tục che giấu hắn ta nữa, nhanh để hắn đi ra đây cho ta". Đại Nguyên lửa giận ngút trời gõ cửa, tay đập càng ngày càng mạnh, mỗi một cú vỗ vào cửa như muốn đem cánh cửa đập tan thành ngàn mảnh. Hắn không cẩn thận đập đến bị thương ở tay, không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh.
Chờ hoãn lại vài phút, hắn lại tiếp tục gõ cửa. Bên trong cửa vang ra tiếng động, hắn lập tức ngừng tay. Chỉ thấy Mĩ Anh mở cửa từ bên trong đi ra, hắn thấp giọng gọi: "A Anh..."
Mĩ Anh ngẩng đầu lên thấy dáng vẻ người trước mặt, trong lòng sợ hãi thật sự. Người trước mặt đúng là Đại Nguyên sao? Thương tích khắp người, sưng mặt sưng mũi, khóe miệng đang chảy máu cũng không có lau sạch. Tóc tai lung tung, trên y phục bám đầy bụi bặm còn rách mấy lổ, hoàn toàn không giống dáng vẻ thường ngày. So với thương tích củaThái Nghiên, thương tích của hắn nhận được vô cùng thê thảm.
Nếu nói là Vương Gia bị hắn đánh, nhìn thấy Đại Nguyên bộ dạng này, Mĩ Anh tuyệt đối không tin, này rõ ràng là Vương Gia đánh Đại Nguyên thì có.
Nàng thăm dò hỏi: "Đại Nguyên?"
Đại Nguyên nghe được nàng gọi hắn, mặt mày hớn hở: "Là ta"
Mĩ Anh không tin hỏi: "Ngươi làm sao bị đánh thành như vậy?"
Đại Nguyên sờ soạng mặt, dùng tay áo lau đi vết máu nơi khóe miệng đáp: "Trước tiên không nói chuyện này, A Anh cái gã kinh thành có phải đang trốn trong sân hay không?"
Mĩ Anhhờ hững gật gù.
Đại Nguyên vừa nghe liền kích động, nguyên lai hắn ban đầu chỉ hoài nghi, nhưng khi hắn truy đến đây thì người kia biến mất, hắn mới không thể không hoài nghi người kia trốn vào nhà . Đại Nguyên vung vẩy nắm đấm nói rằng: "Cô để hắn đi ra đây, ta muốn cùng hắn so tài"
"Ngươi tìm ngài ấy làm cái gì?"
"Ta muốn cùng hắn lại đánh một trận, ta muốn đánh thắng hắn, để hắn cúi đầu chịu thua" Đại Nguyên ý chí chiến đấu sục sôi, vừa nói vừa đạp chân.
"Đại Nguyên đừng đánh nhau nữa! Ngươi bị ngài ấy đánh thành như vậy..." Mĩ Anhkhuyên can: "Ngươi đánh không lại ngài ấy đâu"
Đại Nguyên trợn mắt bất mãn: "Làm sao mà không lại. Hắn dáng vẻ trói gà không chặt, làm sao có khả năng đánh thắng được ta"
Mĩ Anh nghe vậy ánh mắt trên người Đại Nguyên đảo một vòng, cuối cùng nhìn thấy mắt của hắn bầm tím, ý nghĩa thế nào không cần nói cũng biết.
"Đây chỉ tại bất ngờ" Đại Nguyên sợ nàng hiểu lầm mình yếu kém nên giải thích.
"Đại Nguyên, ngươi nhanh về xử lý vết thương đi" Mĩ Anh chỉ vào vết thương trên mặt Đại Nguyên nói rằng.
"Trời tối rồi, ngươi không quay về mẹ ngươi sẽ lo"
Đại Nguyên quật cường lắc đầu: "Không, ta phải ở chỗ này chờ hắn đi ra". Lại nhớ tới lời đồn đãi, hắn do dự hỏi: "A Anh cô lẽ nào... cô lẽ nào thật sự như nương ta nói?"
"Nói thế nào?" Mĩ Anh không hiểu gì hỏi ngược lại.
Đại Nguyên: "A Anh, người kia đúng là phu quân của cô?"
"Đúng thế"
Được đáp án khẳng định, mặt Đại Nguyên tái mét, không nhịn được nộ khí tức miệng mắng to: "Lẽ nào là thật. Loại cặn bã này cũng xứng sao..."
Nét mặt Mĩ Anh lập tức thâm trầm, nàng tuyệt đối không cho phép có người sỉ nhục Vương Gia: "Đại Nguyên không nên ở chỗ này sỉ nhục phu quân của ta, ngài ấy tốt hay xấu ta rõ ràng nhất, không cho phép ngươi xen vào"
"A Anh, không phải như cô nghĩ, hắn thật sự..." Đại Nguyên không nghĩ tới Mĩ Anh lại đột nhiên tức giận, tay chân luống cuống muốn giải thích.
"Không cần nhiều lời" Mĩ Anh lộ vẻ bực dọc đánh gãy lời của hắn: "Đại Nguyên ngươi trở về đi, ta không muốn cùng ngươi nói thêm điều gì"
"Cô nhìn hắn đánh thành như vậy, hắn tốt ở chỗ nào hả..." Đại Nguyên chỉ vào mình mặt, dùng sức bôi đen danh dự Thái Nghiên.
Mĩ Anh có lý có chứng vì Thái Nghiên giải thích: "Phẩm hạnh phu quân ta thế nào biết, nếu như ngươi không phải chủ động trêu chọc ngài ấy, ngài ấy sẽ không tùy tiện động thủ. Ngươi bị đánh thành như vậy, tuy rằng phu quân ta có lỗi, nhưng ngươi có phải cũng nên kiểm điểm chính mình hay không"
Đại Nguyên bị Mĩ Anh nói á khẩu không trả lời được. Hắn ngốc như gà gỗ đứng tại chỗ. Hắn đã quên mình và Mĩ Anh không có quan hệ gì, mà Thái Nghiêncùng Mĩ Anh nhưng thân mật yêu nhau. Một thê tử cho dù người bên ngoài chửi bới phu quân của mình, cho dù đang cùng phu quân của mình chiến tranh lạnh kịch liệt đến đâu, nàng cũng sẽ đứng ra phản bác người kia.
Mĩ Anh cũng không muốn cùng Đại Nguyên dây dưa, sau đó cho Đại Nguyên một cái công đạo: "Ta thay ta phu quân xin lỗi ngươi, ngươi hãy bỏ qua cho ngài ấy"
Đại Nguyên vẫn đứng trước mặt của nàng không muốn đi, Mĩ Anh bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là cùng hắn giằng co.
Cha của Đại Nguyên là trưởng thôn nghe được người khác nói con trai của hắn chạy đi đánh người, ông bèn bỏ cái cuốc suống, vội vàng từ trong ruộng chạy đến đây, Nương của Đại Nguyên thì chạy theo sau lưng của ông.
Cách nhà Mĩ Anh một khoảng xa ông đã nhìn thấy Đại Nguyên cùng Mĩ Anhmặt đối mặt đứng chung một chỗ, nổi giận gầm lên: "Đại Nguyên, ngươi đang làm gì. Ta không phải không cho ngươi đi ra ngoài sao"
Đại Nguyên nghe được tiếng gào cả người chấn động, chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác, sợ hãi muôn dạng kêu: "Cha..."
Chương 88 :
Trưởng thôn vọt tới trước mặt hai người, thấy Đại Nguyên cả người đều thương tích, kinh ngạc hỏi "Ai đánh? "
Đại Nguyên lắc lắc đầu không chịu nói, đánh nhau với người ta mà còn đánh thua, đây là chuyện tuyệt đối mất mặt.
Đại Nguyên tuy rằng không chịu nói nhưng trưởng thôn vẫn suy đoán ra mấy phần. Ông chỉ vào mũi của hắn mắng to: "Thứ hỗn trướng, bị người ta đánh thành cái dạng này rồi còn có mặt mũi đuổi tới nhà người ta sao"
"Cha, con thật sự thích A Anh". Đại Nguyên cau mày, mặt dày mày dạn nói lớn.
"Ngươi" Trưởng thôn nổi trận lôi đình, giơ tay lên muốn tát cho Đại Nguyên một phát.
Nương của Đại Nguyên chạy tới ngăn cản: "Cha Đại Nguyên đừng như vậy, ông đừng đánh Đại Nguyên a"
Trưởng thôn mắng mẹ của Đại Nguyên: "Im miệng, bà nuông chiều nó đến hư thân rồi". Sau đó vẫn thu tay về quát Đại Nguyên: "Mày nói bậy bạ cái gì. Người ta có vợ có chồng, mày không biết xấu hổ nhưng mà tao biết"
Chuyện về Mĩ Anh cùng với người ở kinh thành kia thông qua Hứa đại nương ông đã hiểu. Chỉ hận đứa con trai này quá không hiểu chuyện, rõ ràng nó đã không lọt vào mắt người ta, vậy mà còn mặt dày bám lấy. Ngày hôm nay còn đánh phu quân của người ta, nó đem cái mặt già của ông ném xuống đất hết rồi.
Trưởng thôn lôi kéo Đại Nguyên: "Về nhà! Đừng ở chỗ này làm mất mặt của tao" Mĩ Anh đứng ở một bên muốn giải thích với ông một chút nhưng lại không chen lời vào được, nàng lúng túng không thôi.
Đại Nguyên không dám ngỗ nghịch trưởng thôn, lại không muốn đi, hắn trầm mặc không nói đứng im tại chỗ.
Trưởng thôn nhìn thấy hắn dáng vẻ lì lợm lại bắt đầu phát cáu, tới gần hắn một bước trợn to hai mắt mắng: "Còn không đi! Chẳng lẽ muốn tao đưa mày về"
Đại Nguyên hùng hổ muốn phản bác, mẹ của hắn thấy hai cha con cãi cọ vội vã đẩy Đại Nguyên ra: "Đại Nguyên chúng ta đi nhanh lên, chớ chọc cha con tức giận". Đại Nguyên nghe mẹ hắn nói thế hắn liền ngoan ngoài bước ra.
Trước khi đi còn nói lớn với Mĩ Anh: "A Anh, cô yên tâm, nếu như hắn không cần cô nữa cô tìm đến ta, ta thích cô, ta sẽ cho cô hạnh phúc". Trưởng thôn tức giận dùng tay chân kéo tên phá hoại này, suýt nữa đã muốn đánh chết nó. May là mẹ Đại Nguyên kịp lúc lôi hắn đi.
Trưởng thôn để cho mẹ Đại Nguyên mang hắn đi rồi mới xoay người hổ thẹn nói với Mĩ Anh : " Cô nương, thực sự xin lỗi, ta không biết dạy con để gây phiền toái cho cô"
"Cái này cũng là phu quân của con sai, con cũng thay ngài ấy xin lỗi Đại Nguyện, ngài ấy cũng..." Mĩ Anh không nói ra được 3 từ "bất đắc dĩ", mấy chữ này dù sao đầu đuôi sự tình Mĩ Anh cũng chưa rõ ràng lắm: "Xin trưởng thôn yên tâm, chúng ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm"
"Không có chuyện gì, việc này cứ để qua đi, Đại Nguyên tính khí nóng nảy cũng nên cho hắn một chút giáo huấn". Trưởng thôn phất phất tay, hào phóng nói rằng.
"Không thể nói như vậy, phí chữa trị cho Đại Nguyên con và phu quân sẽ chịu". Mĩ Anhmóc ra một tấm ngân phiếu khách khí đưa cho trưởng thôn.
Trưởng thôn liếc mắt thấy ngân phiếu giá trị quá cao, ông làm ruộng mười mấy năm còn chưa đến con số đó, không nhịn được tâm chuyển động, nghĩ Đại Nguyên đúng là bị phu quân nàng đả thương cần thỉnh đại phu, nếu không cầm tiền vậy ông chính là kẻ ngu si.
Ông cũng nhìn ra thành ý của A Anh nên cũng không tiện chối từ, cuối cùng vẫn là nhận lấy tiền của nàng: "Nếu như không có chuyện gì ta trước hết xin cáo từ, đã quấy rối Kim cô nương"
"Trưởng thôn đi thong thả." Mĩ Anh nói với theo.
Thái Nghiên ở trong sân nhà hiển nhiên là nghe thấy tất cả lời của Mĩ Anhở bên ngoài, trong lòng có bao nhiêu là xúc động. Khi Mĩ Anh trở vào nhìn thấy nàng toét miệng cười, một mình đứng đó cười khúc khích.
Mĩ Anh đi tới trước mặt nàng, hồ nghi hỏi: "Nàng đang cười cái gì?"
Thái Nghiên bị nàng gọi làm tỉnh hẳn cơn vui, cấp tốc thu hồi nụ cười: "Không có". Thấy Mĩ Anh vẻ mặt nghi ngờ, nàng hỏi: "Bọn họ đều đi rồi?"
Mĩ Anhđáp: "Ừ"
"Vậy Vương phi, chúng ta ăn cơm đi". Thái Nghiên kéo tay Mĩ Anh hướng về bàn ăn nói rằng.
Mĩ Anh kéo tay của nàng: "Món ăn đã nguội, đừng ăn. Ta trước tiên thoa dược cho ngài"
Thái Nghiên suy nghĩ: "Nếu không trước tiên hâm nóng thức ăn lại rồi ăn, một hồi thoa dược cũng được, nếu thoa bây giờ lát ăn cơm không phải làm tan dược rồi sao"
Mĩ Anhcho rằng nàng nói rất có lý, liền thuận theo đáp ứng.
Lúc hâm cơm lại, Thái Nghiên muốn vào nhà bếp hỗ trợ lại bị Mĩ Anh đẩy đi ra nên nàng đành tìm một cái ghế con ngồi trước nhà bếp nhìn Mĩ Anh bận bịu. Cũng không biết nghĩ đến cái gì mà ngồi cười mỉm chi một mình. Mĩ Anhnhìn thấy trong mắt nàng có điểm vi diệu, Vương Gia không phải bị đánh đến ngốc rồi hả trời.
Trời đã tối, người trong thôn lần lượt lên đèn, bên ngoài chó cũng bắt đầu trách nhiệm giữ cửa của mình, chúng nhìn thấy chủ nhân mang cơm cho chúng ăn cũng không nhịn được nhếch cái đuôi lên ăn như hùm như sói, lại hưng phấn tru lên ầm ĩ vài tiếng.
Thái Nghiên nhẫn nhịn vết đau từ khóe miệng cùng Mĩ Anhăn cơm, sau đó theo nàng đi vào phòng ngủ thoa thuốc.
Mĩ Anh để Thái Nghiên ngồi ở bên giường, từ trong ngăn kéo lấy ra một bình thuốc lưu thông máu ứ để một bên, lại từ trên bàn bưng tới giá cắm nến đặt lên bàn nhỏ, dùng tay nâng cằm nàng lên, dựa vào ánh nến cẩn thận tỉ mỉ xem vết thương nơi miệng của Thái Nghiên .
Da thịt trắng nõn xen vào vết bầm tím nổi bật rõ ràng, nàng lơ đãng nhíu mày. Thái Nghiên tùy ý để Mĩ Anhmuốn làm gì làm, ánh mắt vẫn theo động tác của nàng chuyển động, thấy nàng cau mày, chớp mắt khẽ mỉm cười, xem ra mình bị thương thật là đáng giá.
Mĩ Anh đưa ngón tay thấm chút nước thuốc, một tay nâng cằm Thái Nghiên , một tay nhẹ nhàng thoa thuốc lên vết thương của nàng. Thái Nghiên bất thình lình bị nước thuốc chạm vào lạnh lẽo dọa nàng giật mình co rụt cổ lại, né tránh tay Mĩ Anh.
Mĩ Anh lông mày vẫn như cũ nhăn lại: "Đừng nhúc nhích"
Thái Nghiên nghe vậy lập tức trở lại vị trí ban đầu.
Sau khi Mĩ Anh thoa dược xong còn giúp Thái Nghiên chậm rãi xoa vết thương: "Có phải là do Đại Nguyên đánh không?"
Thái Nghiên đau muốn chết, sau một lát mới khá hơn một chút. Nàng nhìn thẳng Mĩ Anh: "Nàng không tin bản vương?" Lúc nói chuyện, đáy mắt một điểm sóng lớn cũng không có.
Mĩ Anhho khan, nàng quả thật có chút không tin, nàng biết Vương Gia là người có võ công, làm sao có khả năng bị Đại Nguyên đánh, nàng không nghĩ Đại Nguyên có bản lĩnh đó. Hơn nữa nhìn mặt mũi Đại Nguyên mà xem, nàng dám khẳng định nhất định là do Vương Gia hạ thủ.
"Vương Gia không phải biết võ công sao? Làm sao bị Đại Nguyên đánh?"
"Khi đó không phải là bất ngờ nên chưa kịp chuẩn bị sao? nên bị hắn đánh". Thái Nghiên khuếch đại chỉ tay ra hiệu nói rằng "Còn có hắn to lớn như vậy, bản vương làm sao đề phòng"
"Đáng đời" Mĩ Anh trong lòng vẫn còn có chút không tin, lúc trước tình huống nguy cấp Vương Gia còn có thể mang nàng né tránh quả cầu lửa, bây giờ sao có thể trì độn. Nàng nghĩ như vậy nên tay đột nhiên nặng một chút, Thái Nghiên đau muốn cắn môi.
Mĩ Anh ý thức được mình làm đau Vương Gia, động tác lại nhẹ nhàng: "Trầm hộ vệ đâu? lúc Vương Gia bị đánh nàng không ra bảo vệ Vương Gia sao?" Nàng đem nghi hoặc trong đáy lòng từng điều nói ra.
"Nàng được ta phái đi làm việc vẫn chưa về". Thái Nghiên rành mạch đáp, cũng không thể nói lúc nàng bị Đại Nguyên đánh chính là nàng không cho Trầm Sơ Tình xuất đầu lộ diện.
"Ừ."
Thái Nghiên cắn răng: "Bản vương cũng không muốn đánh lại, nhưng cũng không thể để hắn đánh mình như vậy"
Mĩ Anhliếc nàng: "Nàng là Vương Gia, còn có thể cùng bách tính tính toán?"
"Vương Gia thì làm sao, Vương Gia cũng là người".Thái Nghiên tức giận nhỏ nhí nói: "Huống hồ hắn còn muốn bò vào nhà Vương phi của ta". Giọng nói nhỏ đến độ đến Mĩ Anh cũng không nghe thấy.
"Một cái nữ..." Mĩ Anh dừng một chút, trong lòng xoắn xuýt: "Ngài tại sao có thể cùng nam tử đánh nhau đây"
Thái Nghiên xem thường: "Là hắn chủ động khiêu khích". Trong lòng nàng còn ghi nhớ sự tình mới vừa rồi bị Đại Nguyên quấy rối còn chưa có làm xong nha, lại thật không tiện nói thẳng ra.
Cánh tay nắm eo Mĩ Anh. Mĩ Anh eo rất nhỏ, Thái Nghiên một tay liền có thể ôm trọn lấy. Cằm tựa ở bụng của nàng, nhếch đầu lên nhìn Mĩ Anh: "Nàng không đau lòng ta sao?"
Mĩ Anh bĩu môi, nhìn lên cố ý không ngó tới Thái Nghiên, khẩu thị tâm phi nói: "Đau lòng thì có ích lợi gì, đánh thì đánh, nàng cũng đánh người ta thành như vậy rồi, chẳng lẽ còn muốn gọi Đại Nguyên xin lỗi ngài hay sao?..."
"Ta không phải ý này..."
Mĩ Anhđối với ý tứ của Thái Nghiên giả bộ làm ngơ, nàng lấy cái tay của Thái Nghiên ra, vừa thu thập dược phẩm: "Nàng ở đây lâu như vậy trong triều đình có chuyện thì làm sao bây giờ?"
Thái Nghiên : "Ta đã an bài xong, có những vị quan lão thành kia nên không có việc gì. Vương phi so với triều đình sự vẫn quan trọng hơn". Lại tiếp tục ôm eo Mĩ Anh kề sát tới trên người nàng cọ cọ, làm nũng gọi: "Vương phi ~ "
Mĩ Anh thân thể cứng đờ, đối với Thái Nghiên biểu hiện như vậy không hề sức đề kháng, chỉ cần nàng gọi mình là Vương phi, trái tim của mình liền nhuyễn ra, cảm giác mình sắp luân hãm theo đó rồi, nàng miễn cưỡng nói: "Vết thương cũng thoa thuốc, cơm cũng ăn qua, ngài có thể đi rồi"
Thái Nghiên : "Ta buổi tối có thể ở lại hay không?"
Mĩ Anhkiên quyết từ chối: "Không thể"
"Một mình trở lại... Ta sợ... Trời tối..." Thái Nghiên châm chước.
Mĩ Anh kinh ngạc: "Vương Gia còn sợ trời tối?"
"Ta không sợ trời tối, chính là sợ Đại Nguyên đột nhiên xuất hiện đánh ta nữa thì sao". Ý đồ của Thái Nghiên là thu phục Mĩ Anh: "Hơn nữa trở về không ai bôi thuốc cho ta"
"Trầm hộ vệ bây giờ có lẽ đã trả lại"Mĩ Anh suy nghĩ một chút nói rằng.
"Nàng tại sao có thể để nữ nhân khác chạm vào ta?" Thái Nghiên không thích chút nào.
"Vương Gia, Trầm hộ vệ là thuộc hạ của ngài." Mĩ Anh hảo ý nhắc nhở.
"Vạn nhất ta không cẩn thận liền động lòng cơ chứ?"Thái Nghiên đemMĩ Anhxoay chuyển thân, ngẩng đầu lên nhìn thẳng mặt Mĩ Anhchăm chú nói rằng.
Mĩ Anh chưa bao giờ từng nghĩ qua cái này giả thiết, hai người đối diện nhau hồi lâu sau Mĩ Anh giơ tay lên khẽ vuốt vầng trán Thái Nghiên , ánh nến phản xạ thâm thúy đôi mắt Thái Nghiên , Mĩ Anh từ nàng trong con ngươi nhìn thấy tâm tình của nàng ấy. Nơi đó có một người, là nàng, chỉ có nàng.
Ma xui quỷ khiến Mĩ Anh dùng môi dán lên môi của Thái Nghiên .
Nàng chỉ có thể cho ngài ấy một câu trả lời chắc chắn.
Chương 89 :
( Đổi xưng hô nha mấy chế )
Thái Nghiên ôm sát Mĩ Anh eo, chậm rãi thu ngắn khoảng cách giữa hai người, Mĩ Anh chân mềm nhũn liền ngồi lên đùi của nàng. Độ cao của hai người hiện tại vừa vặn cho môi Thái Nghiên chạm đến môi Mĩ Anh.
Thái Nghiên còn tiếc chưa đủ gần, nàng muốn chính là cứ sát lại một chút, sát lại một chút... Mãi đến tận khi cho dù bên ngoài phát sinh chuyện gì các nàng cũng không thể tách rời nhau. Nàng ngẩng cao đầu, bàn tay hướng lên trên kéo nhẹ Mĩ Anh xuống thấp một chút, đến khi hai người đầy đủ gần gũi, nàng duỗi đầu lưỡi đến cạy hàm răng Mĩ Anh ra nhưng không cẩn thận chạm đến vết thương nơi khóe miệng, không nhịn được tê một tiếng, nhất thời bầu không khí ám muội hoàn toàn biến mất.
Mĩ Anh cả người chấn động, lý trí đột nhiên trở về, nàng mở mắt ra rời môi Thái Nghiên , đứng lên. Thấy Thái Nghiên dường như đang rất bất mãn.
Thái Nghiên thất vọng mất mác buông tay ra, âm thầm hối hận, sớm biết vậy đã không đánh nhau với Đại Nguyên làm gì. Thái Nghiên đứng lên cúi đầu thu dọn quần áo: "Tất nhiên Vương phi không chịu cho ta ở lại, ta sẽ rời đi". Trong giọng nói có phần buồn bã.
Nếu tối nay không được, vậy thì ngày mai trở lại, nàng không tin Mĩ Anh tuyệt tình như vậy. Nhưng nàng cũng không thể mặt dày mày dạn ở chỗ này, sẽ chọc giận Mĩ Anh phiền lòng.
Bên tai truyền đến giọng nói Mĩ Anh : "Chờ đã..." Thái Nghiên nghe tiếng ngẩng đầu lên mê man nhìn nàng.
Mĩ Anh nhượng bộ: "Vương Gia buổi tối ở lại đây đi". Nàng đưa tay sờ sờ gò má của mình, mặt trên nóng bỏng a thật nóng bỏng.
Thái Nghiên thụ sủng nhược kinh hỏi: "Thật sao?"
Mĩ Anh xệ mặt: "Nếu không tin, Vương Gia có thể đi". Thái Nghiên lập tức im re không dám nói nữa lời.
Hai người rửa mặt xong xuôi,Thái Nghiên tiến vào phòng ngủ ngồi ở bên giường, không là nên nằm trong hay nằm ngoài, trước đây Mĩ Anh chờ mình là nhiều, nàng chờ Mĩ Anh rất ít, mà hầu như không có. Mỗi đêm khi Mĩ Anh đã đi ngủ nàng mới trở về, khi đó Mĩ Anh đã sớm nằm ở trên giường, không cần đến nàng suy nghĩ. Hiện tại đến phiên nàng lên giường trước, nàng cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Trong lúc xoắn xuýt, Mĩ Anh mặc trung y màu trắng từ gian phòng cách vách đi vào, ánh mắt Thái Nghiên nhất thời bị nàng thu hút.
Ban ngày vấn tóc, giờ khắc này tóc được xõa ra tùy ý rối tung trên bờ vai, dài như thác nước, không hề có một chút uốn lượn, tóc đen mượt mà nhung tơ. Trên người trung y thuần trắng, từ bộ ngực trở xuống thoải mái giữa áo quần, vai gầy cho đến eo nhỏ, càng lộ ra vẻ đẹp động lòng của Mĩ Anh .
Thái Nghiên cúi đầu hít thở ổn định tinh thần, ngẩng đầu lên thì Mĩ Anh đã đến trước mặt nàng, ánh mắt quét qua người Thái Nghiên thấy nàng vẫn y quan chỉnh tề, không có thể hiểu được hỏi: "Nghiên không chuẩn bị ngủ sao?"
"Ngủ..." Thái Nghiên gật gù, nàng thật vất vả mới có cơ hội đây.
"Vậy nhanh thay quần áo đi..." Mĩ Anh nhẹ như mây gió nói.
"Vương phi là muốn làm gì?" Thái Nghiên hô hấp hơi ngưng lại, trong đầu nảy ra một số hình ảnh làm người ta mắc ngượng, ấp a ấp úng.
Mĩ Anh nhăn đôi lông mày thanh tú rất thiếu kiên nhẫn: "Nói Nghiên cởi thì Nghiên cởi đi, nói nhiều phí lời"
Thái Nghiên không hiểu Mĩ Anh đây là làm gì, nàng còn chưa bao giờ bị người ta đối xử như thế nha, cảm thấy có chút buồn cười, không nghĩ mình cũng sẽ có một ngày như thế. Nhưng cũng không thể làm gì, ai bảo nàng hiện tại là tội nhân đây. Chỉ có thể gật gật đầu: "Ta cởi, ta cởi". Thái Nghiên cúi đầu, ngón tay chậm rãi mở nút thắt sam y. Lúc cởi còn thoáng ngẩng đầu lên thấyMĩ Anh quay đầu đi chỗ khác, không khỏi lộ ra tia mỉm cười, nhưng lập tức bị Mĩ Anh phát hiện, nghiêm mặt quát lớn: "Cởi nhanh một chút"
Thái Nghiên thu hồi nụ cười, tăng nhanh tốc độ tay đem ngoại sam cởi xuống: "Cởi rồi đó, sau đó thì sao? Còn muốn cởi nữa không?" Bởi vì nàng lần này đã nói thật cho Mĩ Anh nghe, nên nàng không có mặc nhuyễn giáp, lại là mùa hè, khí trời nóng bức trên người chỉ mặc quần áo mỏng manh. Sau khi cởi ngoại sam ra bên trong cũng chỉ còn sót lại một trung y. Nếu như lại cởi nữa thì nàng chẳng còn gì trên người.
Mĩ Anh chưa từng làm mấy chuyện này, suy nghĩ một chút gò má đã nóng lên nhưng không biểu hiện ra: "Nghiên nằm xuống nhắm mắt lại ngủ. Không cho loạn tưởng, không được lộn xộn"
"A? " Thái Nghiên kinh ngạc nhìn Mĩ Anh , gọi nàng cởi quần áo xong thì bảo ngủ, này là sao trời?
"A cái gì mà a? Không ngủ thì Nghiên ra ngoài..." Mĩ Anh cứng rắn chống đỡ, khí thế nói rằng.
"Được rồi, ngủ". Thái Nghiên vươn mình lên giường, không chút nghĩ ngợi nằm ở rìa ngoài. Đợi nàng nằm yên ổn xong rồi Mĩ Anh mới liếc mắt nhìn cuối giường. Thân thể Thái Nghiên thon dài, nguyên lai trước đây nàng ngủ một mình vừa một giường nhưng hôm nay Thái Nghiên vừa nằm xuống liền có chút nhỏ hẹp, cái giường giống như bị Thái Nghiên chiếm.
Nàng muốn vào bên trong nhất định phải nhấc chân bước qua Thái Nghiên , đây thật là động tác xấu hổ, Mĩ Anh hiện còn không dám lớn mật như thế. Nàng đứng ở bên giường đẩy Thái Nghiên một cái: "Nghiên vào bên trong đi"
"Không được" Thái Nghiên lắc lắc đầu từ chối yêu cầu của Mĩ Anh , Thái Nghiên muốn kiên quyết bảo vệ địa vị đương gia trong nhà của mình nha, nếu không sau này nàng làm sao lấn át được Vương phi đây.
Mĩ Anh đỡ trán thở dài, nàng thực sự là dẫn sói vào nhà.
Bây giờ đã nửa đêm canh ba, đâu thể đuổi Vương Gia ra ngoài, đó là còn không nói bên ngoài đen như mực, còn có chó dữ, nếu không chú ý sẽ bị cắn một phát. Mà nếu như bị những bà nhiều chuyện biết lại mang ra bêu rếu khắp thôn trang, nàng không muốn tên tuổi của mình ô danh thiên cổ.
Thái Nghiên chính là nắm đúng điểm này mới dám cùng nàng tung kế sách hôm nay.
Mĩ Anh nhìn thấy Thái Nghiên nằm tuy là nằm ngoài nhưng vẫn còn nhiều chỗ, mình vóc người nhỏ bé chắc có thề nằm vừa bên ngoài, trong lòng liền có dự định. Nàng đi thổi tắt ngọn nến, sau đó trở lại bên giường đẩy Thái Nghiên thật mạnh cho nàng ấy nhích vào trong, chính mình lại nằm nghiêng chỗ nhỏ hẹp bên ngoài.
Lúc nàng làm một loạt động tác này Thái Nghiên như chết tùy ý nàng chen chen đẩy đẩy. Chờ khi nàng nằm xuống thở phào thì Thái Nghiên mới trực tiếp vươn tay mạnh mẽ đem nàng ôm vào trong lồng ngực, thấp giọng rù rì: "Thật an ổn"
Mĩ Anh cho rằng Vương Gia lại muốn làm chuyện khác với mình, cả người đều cứng ngắc căng thẳng, tinh thần cảnh giác chuẩn bị phản kháng. Không nghĩ rằng Vương Gia chỉ là đem nàng ôm vào trong ngực mà thôi, sau đó cũng không có làm gì khác. Xem ra nàng suy nghĩ quá nhiều, giờ nàng yên tâm rồi.
Nàng muốn thoát ly cái ôm của Thái Nghiên , lại không dám trực tiếp nhích ra bên cạnh, ai biết nàng hiện tại cách mép giường bao xa, không chừng mình vươn một cái liền có thể rớt xuống giường đi. Cho nên nàng đưa tay hướng về bên cạnh sờ sờ, mới vừa đưa tay ra đã sờ vào không khí, xem ra mép giường ngay bên cạnh nàng, nàng thật hoảng sợ thu tay về.
Giường nằm có bao nhiêu đó mà Vương Gia còn chen lại đây, Mĩ Anh buồn bực xoay người muốn đẩy Thái Nghiên ra, không nghĩ Thái Nghiên đoán được nàng muốn làm gì, ở trong bóng tối chuẩn xác nắm lấy tay của nàng lôi kéo, hai người trực tiếp kề sát vào nhau hơn. Thái Nghiên dùng khẩu khí lười nhác nói rằng: "Đừng nhích ra ngoài nữa, nhích nữa sẽ ngã xuống đất"
Mĩ Anh tức giận hừ một tiếng. Thái Nghiên mặc kệ nàng đưa tay kéo chăn mỏng đắp cho hai người, dịch góc chăn phủ lại cho Mĩ Anh sau đó hôn lên tóc nàng, vỗ về lưng của nàng, giọng nói mang theo ngàn vạn nhu tình: "Ngủ đi, ta cũng có chút mệt mỏi, một tháng qua bên người không có nàng, ngủ không có ngon giấc"
Mĩ Anh không đáp, làm bộ như mình đã ngủ rồi nhưng tay chăm chú nắm vạt áo Thái Nghiên . Sau khi rời vương phủ, nàng cũng như Thái Nghiên, chưa bao giờ ngủ an giấc.
Không biết lúc nào hai người đều ngủ say, trong phòng triệt để yên tĩnh, hai người trên giường ôm chặt lấy nhau, rõ ràng phía sau còn khoảng trống nhưng vẫn cứ chen ở mép giường bên cạnh.
Sắp tới nửa đêm, trăng lên giữa trời, thôn trang trên dưới yên tĩnh không hề có một tiếng động, ngay cả con chó giữ cửa chăm chỉ nhất cũng nằm nhoài bên trong ổ mà ngủ, lỗ mũi phát ra từng trận tiếng ngáy.
Mênh mông trên bầu trời đêm tô điểm vài ánh sao yếu ớt vây quanh mặt trăng. Nếu lúc này có người ngắm nhìn bầu trời, không cần tìm kiếm vẫn có thể rõ ràng nhận ra kia là sao Bắc cực, kia là sao tử vi tinh.
Thôn trang an tĩnh đột ngột vang lên tiếng chim đỗ quyên như giọt mưa rơi vào mặt nước tĩnh lặng, nổi lên từng vòng gợn sóng.
Thanh âm này rất nhanh sẽ truyền trong sân nhà Mĩ Anh , Thái Nghiên trong lúc ngủ say chợt trong mở mắt ra, ánh mắt sáng sủa mà có thần, không mang theo dấu hiệu mê man hay vừa tỉnh ngủ. Một tiếng chi ca nhỏ đến mức không nghe thấy được, cửa phòng ngủ mở ra một cái khe cửa, Thái Nghiên ăn mặc chỉnh tề từ bên trong đi ra ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm một chút thì có một người áo đen quỳ gối trước mặt nàng: "Tham kiến Vương Gia"
"Xuỵt" Thái Nghiên ra hiệu nhỏ giọng, nàng liếc nhìn phòng ngủ một chút sau đó cũng đè thấp âm thanh của mình: "Chuyện gì?"
Người mặc áo đen hồi đáp: "Chuyện triều đình Vĩnh Ân công công không thể sắp xếp được, xin Vương Gia mau trở về"
"Đám đại thần muốn đảo lộn sóng gió hay sao?" Thái Nghiên nhíu mày hỏi.
"Hoàng thượng bệnh quá lâu, các đại thần bắt đầu khả nghi. Khang thừa tướng dẫn đầu liên tiếp bẩm tấu đòi gặp hoàng thượng, bị Vĩnh Ân công công bác bỏ. Sau đó Khang thừa tướng và các đại thần cùng nhau quỳ gối ở ngoài cung, hiện tại vẫn chưa đứng lên"
Thái Nghiên gầm gừ, xem ra nàng thật sự phải thu dọn đại thần trong triều một lần, nàng suy nghĩ một phen: "Bản vương biết rồi, ít ngày nữa sẽ về, ngươi nói Vĩnh Ân cố gắng thêm mấy ngày đi"
"Xin Vương Gia lấy đại sự làm trọng" Người mặc áo đen thỉnh cầu.
Thái Nghiên gật đầu: "Bản vương biết, ngươi đi về trước đi"
"Vâng"
Người mặc áo đen đi rồi, Thái Nghiên ở trong sân đứng một hồi mới trở lại phòng ngủ, cởi quần áo nằm bên người Mĩ Anh nhìn nàng.
Nàng đi ra ngoài một chuyến trở về mà Mĩ Anh một điểm thức tỉnh cũng không có, có thể thấy được nàng ngủ có bao nhiêu say. Thái Nghiên đưa tay sờ mặt Mĩ Anh mặt, thở dài một hơi, hiếm thấy thời gian có thời gian nhàn hạ, Thái Nghiên hy vọng có thể cùng Mĩ Anh ở thôn trang này bình tĩnh sống hết đời, coi như không có quyền không có thế cũng tốt.
Nhưng quyền thế này nàng đã không thể nói bỏ là bỏ. Thái Nghiên muốn bảo đảm một đời chu toàn cho Mĩ Anh .
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top