10
Chương 61
Lúc này Mĩ Anh mới rảnh rỗi ngồi xuống, ổn định tâm tư. Lẽ nào chuyện trong mộng thành sự thật sao? Nàng nhắm mắt lại, bàn tay xoa trán đưa cái ý niệm không hay này ra khỏi đầu. Không thể, Vương Gia sẽ không có chuyện gì.
Khởi Tú thấy nàng bất an, lên tiếng khuyên nhủ: "Vương phi yên tâm, Vương Gia nhất định không có chuyện gì"
Mĩ Anh nghe vậy xiết chặt tay không nói lời nào.
Nàng dặn Khởi Tú: "Triều đình xảy ra chuyện lớn chắc chắn sẽ lan truyền ra bên ngoài, trước đó nhất định phải hết sức thăm dò tin tức, chuẩn bị tốt tất cả"
Bên hông đại sảnh có tiếng người vang lên, Mĩ Anh đứng lên cất bước đến phía trước nhìn cửa nói với Khởi Tú: "Ngươi đi xem coi là ai"
"Vâng". Khởi Tú đáp, lập tức đi mở cửa, quả nhiên là Trầm nhị hộ vệ đến rồi, vui mừng quay đầu nói với Mĩ Anh: "Vương phi, Trầm nhị hộ vệ đến"
"Nhanh cho nàng vào đi"
"Vâng." Khởi Tú hướng ra bên ngoài: "Trầm nhị hộ vệ mời vào"
Trầm Sơ Tình nói cám ơn với Khởi Tú, sau đó đi vào đại sảnh, vừa thấy Mĩ Anh liền quỳ xuống: "Thuộc hạ vô năng không thể cứu Vương Gia, xin Vương phi trách tội"
Mĩ Anhđỡ nàng dậy: "Trầm nhị mau mau đứng lên, việc này không quan hệ đến ngươi, Trầm hộ vệ không nên tự trách"
"Nhưng là..." Trầm Sơ Tình như trước cho rằng mình có lỗi, hổ thẹn không dám nhìn thẳng Mĩ Anh.
"Hiện tại không phải lúc nói chuyện này, mau đem sự tình kể lại cho ta". Mĩ Anh đánh gãy lời nói của nàng.
Trầm Sơ Tình nghe nàng nói như thế cũng ý thức được lúc này không phải thời điểm tự trách: "Hộ vệ bên người quan nhân không thể vào triều cùng quan nhân, đó là luật"
Mĩ Anh nhíu mày, kể từ khi biết Vương Gia xảy ra chuyện nàng vẫn luôn nghi ngờ: "Lẽ nào các ngươi cũng không biết trong triều xảy ra chuyện gì?"
Trầm Sơ Tình bị Vương phi hỏi mới trả lời: "Chuyện xảy ra trên triều là do Quá thường tự khanh Hoàng gia nói cho thuộc hạ"
"Cha của ta sao?" Mĩ Anh hồ nghi.
"Thưa, đúng vậy"
"Nói tiếp đi" Mĩ Anh gật đầu.
"Vâng" Trầm Sơ Tình tiếp theo thuật lại từng lời Tống Trưng Chi kể cho nàng nghe lại cho Mĩ Anh.
Mĩ Anh cắn môi ngồi trên ghế: "Ta hiểu rồi". Như vậy Vương Gia đang gặp nguy hiểm.
Trầm Sơ Tình vì không để Vương phi lo lắng quá mức, đợi nàng định tâm mới tiếp tục nói: "Vương phi yên tâm, Vương Gia tự có biện pháp thoát thân, hơn nữa ca ca của thuộc hiện tại đang bảo vệ Vương Gia, Vương Gia nhất định sẽ an toàn trở về"
Mĩ Anh khác nào nghe được tin cứu mạng, vội vàng đứng lên rụt rè, kích động nhìn Trầm Sơ Tình: "Có thật không?"
Trầm Sơ Tình gật đầu: "Vương Gia trước đây giao phó cho thuộc hạ nói cho biết Vương phi biết chỉ cần lo liệu việc trong phủ thật tốt, kiên trì chờ ngài ấy trở về là được"
Mĩ Anhnghe Vương Gia dặn dò như thế, dần dần yên tâm, thấp mi, khóe miệng hơi mỉm cười: "Vương Gia an toàn là tốt rồi, thiếp sẽ không để cho Vương Gia lo lắng". Lời nói nhỏ dần, nửa câu đầu Trầm Sơ Tình còn nghe rõ, đến nửa câu sau đã biến thành tiếng nỉ non.
Mĩ Anh thu hồi nụ cười, mạnh mẽ kiên cường: "Khởi Tú ngươi đi nói thủ vệ vương phủ đóng cửa lại, bất luận ai tới gõ cửa đều không cho vào, bọn họ nếu như có hỏi cứ trả lời là Vương gia tạm thời ra ngoài không tiếp khách. Người trong vương phủ cũng không được phép ra ngoài. Nếu như có chuyện nhất định phải ra ngoài, phải chờ mấy ngày trôi qua rồi hãy nói, trong khoảng thời gian này không thể để sai sót, đừng để cho Vương Gia thêm lo lắng". Nàng muốn Vương Gia yên tâm đối phó hoàng thượng.
"Bên Thái phi cũng tăng cường người bảo vệ, nhưng đừng để Thái phi phát hiện"
"Nếu Thái phi có hỏi Vương Gia làm sao vẫn chưa trở về, hãy trả lời là Vương Gia sắp tới bận bịu công vụ nên không có thời gian đến thăm Thái phi, chờ Vương Gia hết bận lại cùng Vương phi đến vấn an bà"
"Nếu như Thái phi muốn đến thư phòng tìm Vương Gia, ngàn vạn lần phải ngăn cản, không cho bà đi". Mĩ Anh dặn dò việc lớn việc nhỏ, không để bất kỳ sơ suất.
"Vâng"
"Còn có, phái người gọi Phương thúc và người của thúc ấy trở về, đừng hỏi thăm tin tức nữa"
Khởi Tú: "Vương phi lẽ nào không muốn biết tin tức Vương Gia sao?"
Mĩ Anh đầu óc phân tích: "Lúc này những đại thần kia đều sợ rước họa vào thân, nhất định sẽ rũ sạch quan hệ với Vương phủ, nào có chuyện hé môi tin tức"
"Còn Hoàng phủ bên kia?"
"Cũng không nên hỏi, phụ thân chỉ nói được như thế thôi, cũng không biết thêm tin gì nữa đâu"
"Vâng"
"Mau đi đi"
Khởi Tú vâng lệnh rời đi.
Mĩ Anh hướng Trầm Sơ Tình căn dặn: "Xin Trầm hộ vệ nói các hộ vệ ẩn nấp bảo vệ Vương Gia phải cảnh giác, để ngừa việc bất ngờ. Mặt khác phái mấy người trong vương phủ chờ khi Vương Gia trở về liền lập bẩm báo"
Trầm Sơ Tình chắp tay: "Thuộc hạ đã rõ"
Mĩ Anh hướng về nàng phúc thân: "Vậy phiền phức Trầm hộ vệ."
Trầm Sơ Tình ngăn cản nàng: "Vương phi không cần khách khí như thế"
Khi trên đại sảnh chỉ còn lại một mình Mĩ Anh, nàng chậm rãi thở dài, còn chưa hít vào thì lúc này cửa đại sảnh lại có tiếng người.
Mĩ Anhgiương giọng: "Là ai?"
Ngoài cửa truyền đến thanh âm a hoàn: "Vương phi, Hoàng phu nhân tới chơi, có gặp hay không?"
Mĩ Anh trong lòng cảm thấy kinh ngạc, không biết Hoàng phu nhân đến làm gì, cân nhắc một phen mới nói: "Mời bà vào đi"
"Xin Vương phi chờ một chút" A hoàn ngoài cửa nói xong chính là một trận tiếng chạy bộ gấp gáp đi xa.
Mĩ Anh tính toán đoạn đường từ cửa đến đại sảnh, đại khái là phải một khoảng thời gian mẫu thân mình mới đến đây, trong lòng đếm từng phút từng phút, khi nàng ngừng lại quả nhiên cửa đại sảnh đã mở ra.
"Vào đi" Nàng với a hoàn bên ngoài.
Lập tức a hoàn bên ngoài mở cửa ra, Hoàng phu nhân từ sau cửa đi vào. Mĩ Anh nhìn thấy bà tươi cười rạng rỡ, chạy đến gọi: "Mẫu thân"
Hoàng phu nhân nhìn thấy nàng không có chuyện gì, trong lòng cao hứng, gọi một tiếng "con gái"
Mĩ Anh hỏi: "Mẫu thân đến có chuyện gì?"
Hoàng phu nhân đình trệ chốc lát: "Phụ thân con nói ta đến thăm con"
Mĩ Anh đỡ tay của bà: "Vào trong rồi nói"
Hoàng phu nhân gật đầu theo nàng hướng vào đại sảnh, đôi mắt thỉnh thoảng lén lút quan sát vẻ mặt của nàng. Mĩ Anh bình tĩnh khiến cho Hoàng phu nhân còn tưởng rằng nàng chưa biết chuyện Vương Gia. Bà dò xét: "Vương Gia trở về chưa? sao còn chưa thấy ngài ấy"
Mĩ Anh tự nhiên đáp: "Vương Gia vẫn chưa về, chắc là có việc bận"
Hai người đến đại sảnh, Mĩ Anhdẫn bà đến chiếc ghế cho bà ngồi xuống: "Mẹ ngồi đi"
"Được" Hoàng phu nhân thuận theo ngồi xuống.
Mĩ Anh hướng ra ngoài gọi: "Dâng trà"
Hoàng phu nhân ngăn cản: "Thôi khỏi, mẫu thân đến một chút liền đi". Mĩ Anh cho người dâng trà lui xuống.
Bà một lần nữa thăm dò: "Nghe phụ thân con nói Vương Gia xảy ra chuyện?"
Mĩ Anh nhếch môi, không trả lời Hoàng phu nhân. Hoàng phu nhân nhỏ nhẹ: "Ta đến chính là vì chuyện này"
Mĩ Anh mong mỏi nhìn bà: "Mẫu thân có biện pháp cứu Vương Gia sao" Nếu như có thể cứu Vương Gia sớm một chút, Vương Gia sẽ không gặp nguy hiểm. Nàng nghĩ mẫu thân không thể tham gia vào chuyện này lại càng không có năng lực: "Phụ thân có biện pháp?"
Hoàng phu nhân mặt lộ vẻ quẫn bách: "Phụ thân con làm sao có khả năng". Sợ Mĩ Anhcho rằng Hoàng Mã Thanh là cố ý không cứu, lại bổ sung: "Nghe phụ thân con nói hoàng thượng là muốn ép Vương gia đến chỗ chết, ai khuyên can cũng đều muốn giết". Không cần bà giải thích, Mĩ Anh trong lòng từ lúc biết qua chuyện này đã rõ ràng, chỉ là nàng vẫn cố giữ một tia hi vọng.
Mĩ Anh gật đầu, lại nghe được Hoàng phu nhân nói: "Hiện tại không phải lúc nói chuyện này"
"Nếu là Vương Gia..." Hoàng phu nhân ngập ngừng, bà muốn lựa lời mà nói, cuối cùng vẫn cảm thấy chỉ có mang suy nghĩ thật trong lòng nói ra: "Mẫu thân đến chính là muốn hỏi xem nếu Vương Gia không thoát được, con định làm sao?" Bà mặc dù lời lẽ có phần quanh co, thế nhưng Mĩ Anh vừa nghe liền hiểu ý của bà, nàng do dự: "Chuyện này..."
Hoàng phu nhân thấy nàng đáp không được đành thay đổi câu chuyện: "Vương Gia có chuyện, hoàng thượng có trách tội toàn vương phủ hay không?" Nói xong căng thẳng nhìn Mĩ Anh , chỉ lo nàng gật đầu. Nhưng may là Mĩ Anh lắc đầu nói: "Con cũng không biết"
Điều này làm cho Hoàng phu nhân nhẹ nhõm: "Mẫu thân vốn đi cầu cậu của con, mà phụ thân con không cho nên đành phải thôi. Con cũng đừng trách trách mẫu thân". Hoàng phu nhân áy náy nhìn Mĩ Anh.
"Con gái làm sao trách tội mẫu thân, dù mẫu thân đi cầu, cậu cũng sẽ không đáp ứng". Mĩ Anh mỉm cười an ủi Hoàng phu nhân, trong nội tâm nàng không hy vọng mẫu thân vì nàng mà đi cầu xin.
Hoàng phu nhân lộ ra thần sắc bất an: "Con đã biết?"
Mĩ Anh trầm mặc gật đầu.
"Con không nên trách cậu của con, cậu của con cũng là tâm nhỏ hẹp..."
"Con hiểu" Mĩ Anh biết rõ ý tứ của Hoàng phu nhân ý tứ.
Đã như thế, Hoàng phu nhân cũng muốn vì Ôn Ngự Sử giải thích. Nghĩ lại khi Mĩ Anhchưa gả không khỏi thở dài: "Mẫu thân lúc trước cũng nghĩ trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy, hoàng thượng làm sao vô duyên vô cớ tứ hôn cho con, phụ thân con trong triều đâu phải trọng thần. Đã nói với cha con rồi mà ông ấy nào có tin". Bà không hiểu quan trường phức tạp, cho nên nói trắng toạc ra, bà thấy đúng là đúng, sai là sai.
Mĩ Anhkiên định: "Con đã gả cho Vương Gia, không oán không hối hận"
Hoàng phu nhân thấy nàng kiên trì, phảng phất nhìn thấy như mình năm đó, đau thấu tim gan: "Mĩ Anh con vẫn là cứng đầu như thế, mẫu thân không phải đã nói..."
Mĩ Anh cuống quít giải thích: "Vương Gia không phải người như mẫu thân nghĩ đâu"
Hoàng phu nhân thấy nàng vẫn không hiểu, lòng như đao cắt: "Mĩ Anh con có phải là con ngu muội hay không..." Bà biết bà khuyên không được, đành nói: "Con cùng mẫu thân về Hoàng phủ đi, phụ thân con tuy rằng không có năng lực nhiều, thế nhưng dùng hết cái mạng già cũng sẽ bảo vệ con"
Chương 62 :
TMĩ Anh ánh mắt quật cường: "Con sẽ không về, con tin tưởng Vương Gia nhất định sẽ trở về". Nàng đối với Vương Gia trước sau tin tưởng tuyệt đối, Vương Gia nói sẽ trở về nhất định là trở về, ngài ấy xưa nay đối với nàng không thất tín. Nàng muốn ở lại, bảo vệ Thái phi, bảo vệ vương phủ của hai người, không cho người khác phá hủy.
Coi như... tới bước đường cùng, Vương Gia không về nữa, nàng sinh là người vương phủ, chết là mà vương phủ, tuyệt đối không về Hoàng phủ.
Hoàng phu nhân chẳng tin rằng hoàng thượng nếu muốn người nào chết, người kia còn có thể sống sao? "Mẫu thân nói nếu là..."
Bà tận tình khuyên nhủ: "Con là Vương phi, con muốn lưu lại hẳn mẫu thân cũng không có gì để nói. Thế nhưng con suy nghĩ một chút, nếu Vương Gia không trở về thì làm sao đây? Coi như hoàng thượng không giáng xuống, một mình con có đảm đương được cái vương phủ to lớn này không?"
Mĩ Anh lui về phía sau một bước, hai đầu gối khụy xuống, quỳ trên mặt đất.
Hoàng phu nhân lúc này đứng lên kinh ngạc nhìn nàng: "Con làm cái gì vậy? Nhanh đứng lên" Vừa nói, vừa muốn đi tay nâng nàng dậy.
Mĩ Anhcự tuyệt Hoàng phu nhân, ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Hoàng phu nhân, quyết tuyệt nói rằng: "Mẫu thân nghe con nói đi" tiếp theo không chút do dự kể lại những tin tức nàng biết được cho Hoàng phu nhân nghe: "Hoặc sống hoặc chết, con nhất định phải đợi Vương Gia trở về, nếu bất hạnh... con nguyện cùng Vương Gia sống chết có nhau"
Hoàng phu nhân bị lời của nàng chọc giận run người, một tay chỉ vào nàng: "Con..." Nhưng bà cũng không thể làm gì Mĩ Anh, thống khổ nói: "Con có nghĩ tới ta và cha con ngậm đắng nuốt cay nuôi con lớn lên không? Con có nghĩ đến cảm nhận của bậc làm cha làm mẹ như ta không? "
Mĩ Anhcắn môi không nói lời nào, trực tiếp dùng hành động thay thế ngôn ngữ. Nàng cúi người xuống dập đầu lạy tạ mẫu thân, Hoàng phu nhân tuy rằng tức điên, thế nhưng bà đau lòng con gái, đưa tay cản nàng nhưng mà cản không được.
Mãi đến khi cái trán sưng đỏ, Mĩ Anh mới dừng lại: "Con gái phụ lòng công ơn nuôi dưỡng của phụ thân và mẫu thân, con hổ thẹn trong lòng, xin cha mẹ tha thứ. Ân tình của cha mẹ, con kiếp này chưa trả hiếu, nguyện kiếp sau đầu thai dưới gối cha mẹ báo đáp công ơn sinh thành"
Hoàng phu nhân nghe vậy muốn giơ tay lên tát Mĩ Anh một tát, cho nó tỉnh táo lại. Từ nhỏ đến lớn, Mĩ Anhđều rất hiểu chuyện, chưa từng chọc giận bà, cho nên bà cũng chưa từng đánh nàng, ngày hôm nay chính là phải đánh. Hoàng phu nhân cắn răng hạ tay xuống.
Thế nhưng tay giơ thật cao cuối cùng vẫn không đành lòng, bà hận chính mình nhẹ dạ mà thu tay lại, tiếp theo lại khuyên nhủ: "Vương Gia sẽ không trở về, con mau cùng ta về Hoàng phủ, nơi này không an toàn"
Mĩ Anh lần đầu tiên cãi lời Hoàng phu nhân: "Con không đi. Con phải ở đây chờ Vương gia trở về"
Hoàng phu nhân quyết định dùng biện pháp cứng rắn, bà nắm tay Mĩ Anh lôi ra ngoài: "Ta mặc kệ con muốn thế nào, con ngày hôm nay nhất định phải đi theo ta về Hoàng phủ". Mĩ Anh căn bản không nghe lời bà nhưng bà nhất định phải mang con gái mình đi khỏi đây. Bà không hiểu được cái gì gọi là gia quốc đại nghĩa, bà chỉ biết là bà muốn Mĩ Anhcòn sống.
"Mẫu thân, xin tha thứ con gái bất hiếu". Mĩ Anh cắn răng nói, nàng không giải thích được cho Hoàng phu nhân hiểu Vương Gia nhất định sẽ không có chuyện gì, đành tùy ý bà lôi kéo nhưng thân thể vẫn quỳ trụ một chỗ sừng sững như núi Thái Sơn không nhúc nhích.
Hoàng phu nhân đang lôi cánh tay Mĩ Anhbỗng nhiên cảm giác trong đầu một trận mê muội, tiếp theo chính là đất trời tối tăm, cả người không biết làm sao ngã về phía sau.
Mĩ Anh mắt thấy Hoàng phu nhân hôn mê bất tỉnh, vội vã đưa tay ra đỡ lấy Hoàng phu nhân, liên tục gọi: "Mẫu thân, mẹ làm sao"
Nàng trước tiên nâng Hoàng phu nhân ngất xỉu đưa đến ghế nằm, sau đó lập tức gọi phủ y đến xem bệnh tình của bà.
Sau khi phủ y chẩn đoán bệnh, thu ngón tay về, Mĩ Anh vội hỏi: "Phủ y, mẫu thân đây là thế nào?"
Phủ y ôn hòa: "Vương phi không cần sốt ruột, Hoàng phu nhân đây là tức giận quá độ dẫn đến ngất đi, nghỉ ngơi một quãng thời gian là tốt rồi."
Mĩ Anh: "Mẫu thân ta khi nào có thể tỉnh lại?"
"Đại khái có thể đêm sẽ tỉnh lại". Phủ y nhìn nhật quang trước sân nhà, bấm nhẩm thời gian đáp.
"Vậy có cần dùng thuốc không?"
"Người ngất không cần dùng thuốc, chỉ là Hoàng phu nhân thân thể gần đây có chút hư, lão phu có một ít thuốc bồi bổ thân thể cho bà ấy" Phủ y cân nhắc.
"Vậy cũng tốt." Mĩ Anh nắm tay nói.
Phủ y đứng lên hướng Mĩ Anh hành lễ: "Vậy lão phu đi sắc thuốc"
Mĩ Anh đáp lễ: "Tiên sinh mau đi đi"
Mĩ Anhvốn định mang Hoàng phu nhân đến hậu viện vương phủ nghỉ ngơi nhưng nghĩ đến vương phủ hiện tại cũng không an toàn, đành chờ phủ y sắc thuốc cẩn thận, sau đó lập tức sắp xếp xe ngựa để a hoàn đưa Hoàng phu nhân về Hoàng phủ, không để cho bà ở lại vương phủ thêm phút nào.
Chờ xe ngựa đi xa, Mĩ Anh si ngốc đứng trước cửa vương phủ thấp giọng thì thầm: "Trên đời làm gì có chuyện song toàn, không phụ như lai không phụ khanh"
Nói xong liền xoay người kiêng cường đi vào vương phủ, ra lệnh cho thủ vệ: "Đóng cửa đại môn, ai cũng không được phép ra ngoài"
Thủ vệ phía sau nàng đồng thanh: "Tuân lệnh"
*******
Mặt trời lặn, màn đêm buông xuống. Đêm nay đặc biệt, sắc tối bao trùm không thấy mặt trăng, đến một vì sao lạc cũng chẳng thấy đâu. Trên thành cao, binh lính thủ thành cầm trong tay trường thương, đứng bên tường ngẩng cao đầu quan sát bầu trời, một người nói: "Tối nay làm gì mà đến một ánh nguyệt quang cũng không có? Ta nhớ tối hôm qua trăng tròn kia mà"
Thủ vệ kia ánh mắt quan sát phía dưới bờ thành, theo ánh mắt nhìn một lượt, lại tiếp tục cúi đầu: "Khả năng là sắp mưa rồi"
Vị binh sĩ sắc mặt u ám: "Vậy coi như nguy rồi, quần áo nhà ta còn chưa lấy vào"
"Vợ ngươi không phải có ở nhà sao? Sợ gì, nàng nhất định sẽ lấy vào" Người bạn của hắn đứng kế bên không để ý lắm nói rằng.
Vị binh sĩ ngây ngốc nở nụ cười: "Cũng đúng a"
Mây đen gió lớn, giết người trong đêm, lúc này bên trong hoàng cung đèn đuốc sáng choang, lặng yên không một tiếng động, mơ hồ như đang âm thầm chờ đợi cố sự.
Kim Thương Viên trong cung chắp tay đi tới lui lòng vòng, trong lòng vừa hưng phấn đồng thời lại không muốn hiển lộ ra tâm tư của mình, cố gắng cưỡng chế niềm vui, hai cỗ tâm tình giao thoa khiến cho khuôn mặt của hắn vặn vẹo đến khó coi. Ngoài điện tình cờ có cái cung nữ đi qua, đều phải nhìn Kim Thương Viên một cái.
Qua một quãng thời gian, hắn sẽ hỏi Thạch Tu bây giờ là canh mấy khắc mấy, khả năng là trong lòng hắn quá kích động, luôn cảm thấy thời gian trôi chậm chạp, rốt cục không thể chờ đợi được nữa ra lệnh: "Động thủ đi"
Thạch Tu cũng là vui vẻ, thế nhưng đầu óc hắn vẫn hết sức tỉnh táo, liếc mắt nhìn đồng hồ nước trong cung nhắc nhở: "Hoàng thượng hiện tại mới giờ hợi, không phải đến giờ tý mới động thủ sao?"
Kim Thương Viên ngẩng đầu lên xem, hắn đứng cách long ỷ không xa nên nhanh bước vài bước lên bậc thang nói rằng: "Trẫm không đợi kịp, trẫm muốn hắn chết ngay bây giờ! Ngươi lập tức ra lệnh động thủ"
Hắn cuối cùng cũng giết được kẻ chướng tai gai mắt, xem sau này ai còn dám đối phó với hắn! Khúc mắc từ dạo đăng cơ đến nay coi như được giải rồi. Loại sảng khoái tràn trề này hoàn toàn không phải từ một thê thiếp nào trong hậu cung mang đến cho hắn. Hắn đặt mông ngồi trên long ỷ, hai tay đỡ hai bên đầu rồng, đôi mắt rảo quanh đại điện, tất cả mọi ngóc ngách đều thu vào trong mắt, phảng phất như nhìn thấy người trong thiên hạ đều đứng trước mặt của hắn, tùy ý cho hắn bài bố. Đó là con dân của hắn, đó là thiên hạ của hắn, hắn gọi bọn họ đi đâu làm gì, bọn họ nhất định phải tuân lệnh.
Thạch Tu phía dưới cung kính: "Nô tài hiểu rõ" Lời còn chưa dứt, hắn liền từng bước chạy ra ngoài ra lệnh cho bên ngoài.
Khi hắn trở vào bỗng nhiên trông thấy một cung nữ hướng đại điện vội vàng chạy tới.
Hắn quát người cung nữ kia: "Hoang mang cái gì? Không có phép tắc" Sau khi quát lớn xong liền muốn xoay người trở lại bên trong điện.
"Thạch công công" Người cung nữ kia thấy hắn ở ngoài điện, không để ý đến việc hắn quở trách lớn tiếng gọi, tăng nhanh tốc độ dưới chân chạy về phía hắn.
Thạch Tu nghe tiếng dừng lại, thấy nàng ngừng trước mặt mình há miệng thở dốc: "Có chuyện gì sao?"
Cung nữ thở hổn hển phủ bên tai của hắn, nhỏ giọng nói vài câu.
Thạch Tu nhíu mày, suy nghĩ một chút: "Hoàng thượng hiện tại không rảnh, ta nghĩ hoàng thượng sẽ không đi"
Cung nữ vì số ngân lượng được thưởng cũng liều mạng nắm tay Thạch Tu, lơ đãng dùng bộ ngực cọ cọ cánh tay của hắn nũng nịu: "Xin công công nhất định phải nói cùng hoàng thượng, nương nương chúng ta còn đang chờ hoàng thượng"
Thạch Tu bị nàng cọ cọ trong bụng thấy râm ran, lại còn đẹp như thế, không chịu được lời cầu xin, thuận miệng ứng phó: "Được rồi, ngươi về trước đi, bản công công sẽ nói với hoàng thượng". Ngại cung nữ lại nhiều lời, xoay người liền muốn trở lại điện, trước khi đi còn quang minh chính sờ soạng cái mông tròn vo của cung nữ. (Đã là công công rồi thì xơ múi được gì nữa đâu mà cố, trời ạ)
Cung nữ vui vẻ ra mặt hành lễ: "Đa tạ công công"
Thạch Tu cũng không quay đầu lại. Trở lại bên trong cung điện, hắn báo cáo với Kim Thương Viên : "Hoàng thượng đều an bài xong" Không hề nhắc đến chuyện cung nữ khi nãy đã nhờ vả.
Kim Thương Viên vui mừng khôn xiết, bàn tay đập đầu rồng: "Rất tốt" Lúc này hắn chỉ cần ngồi đợi kết quả.
Bên trong nhà giam Hình bộ, Thái Nghiên bị giam ở nơi sâu xa nhất. Nơi này âm u ẩm ướt, trên đất trên chỉ rải mấy tầng cỏ khô, không có nổi một chỗ nằm tử tế, trong đống cỏ thỉnh thoảng chui ra vài con sâu bọ, phát hiện phòng giam có người, chúng sợ hãi chạy trốn trối chết.
Bên góc tường đặt hai vại nước, bên trong chứa đựng chất bẩn của người tỏa ra từng trận hôi thối. Duy nhất có thể thông ra bên ngoài là cửa sổ nhỏ trên tường, cái kia cửa sổ kia cách mặt đất vừa tầm chiều cao người bình thường, mặt trên dùng song gỗ lan phong thô, khe hở song cửa chỉ đủ thân hình một con gián chui qua.
Nơi tra hỏi phạm nhân là một gian phòng nhỏ, ba mặt đều vây quanh bằng tường thật dầy, trên tường treo đủ phụ kiện hình cụ doạ người còn lưu lại vết máu. Giữa phòng là cây thập tự giá, trên giá treo lơ lửng xích sắt rỉ sét, một phần buông dài trên mặt đất, không biết đã từng có bao nhiêu người mất mạng ở đây.
Nơi này căn bản là không phải chỗ của người, quả thực có thể gọi là địa ngục giữa trần gian. Mà vô luận ra sao lại có một người y quan chỉnh tề, Thái Nghiên ngồi nghiêm chỉnh so với hoàn cảnh chung quanh hoàn toàn có vẻ không phù hợp.
Chương 63
Hai người ngục tốt được phái đến trông coiThái Nghiên là một già một trẻ ngồi bàn bên ngoài phòng giam nhậu nhẹt chuyện trò vui vẻ. Tình cờ đôi mắt liếc xéo về phía Thái Nghiên đang ngồi xem thường, một ngày không ăn cơm vậy mà vẫn có sức lực, thực sự là lợi hại.
Ở trong mắt bọn họ, quan chức đều là những nhân vật chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, khi tới đây rồi thì chẳng còn lại gì. Hai người bọn họ ở trong cái ngục này bao lâu còn chưa từng thấy có người nào nguyên vẹn bước ra ngoài.
Ai đến cũng kêu oan, khi nhìn thấy hình cụ tra khảo hai chân như nhũn ra, khóc đến thiên hôn địa ám, cuối cùng mệt mỏi mới chịu yên, mặc cho bọn họ làm gì làm. Còn không như Thái Nghiên , từ lúc mới vào đã nhắm mắt lại đối mặt với vách tường, không nói câu nào, mặc bọn họ ở bên ngoài ra sức đe dọa vẫn không hề lay động.
Thật có thể giả bộ được sao, một hồi hai người bọn họ phải giở thủ đoạn xem Thái Nghiên còn giả bộ được đến bao lâu.
Cửa ngục lớn bỗng vang lên, hai người bọn họ nhìn nhau, lão ngục tốt nói với tên tiểu ngục tốt: "Mở cửa đi, giờ chết của hắn sắp đến rồi". Tiểu ngục tốt sải bước đến cái ghế cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng thịt nhét vào trong miệng.
"Ừ" Tiểu ngục tốt ấp úng đáp, đem thịt trong miệng nhai nhanh mấy lần nuốt vào, sau đó từ trên ghế nhảy xuống đập sạch sẽ tay mới chạy ra bên ngoài mở cửa.
Lão ngục tốt ở trong ngục nghe bên ngoài cửa lớn chi ca một tiếng mở ra, sau đó là một trận yên tĩnh, cũng không lâu lắm lại nghe chi ca một tiếng, hẳn là người đến lại đi rồi.
Chờ tiểu ngục tốt trở về, hắn ngẩng đầu lên hỏi: "Là ai?"
Tiểu ngục tốt trong tay nhấc theo một lam cơm, ánh mắt quái dị nhìn lão ngục tốt: "Là người đưa cơm."
Hai người ý tứ nhìn nhau, lão ngục tốt lập tức trưng ra ánh mắt chỉ huy: "Mở ra coi đồ ăn trong đó trước đi"
Tiểu ngục tốt đem lam cơn để lên bàn, mở nắp, lão ngục tốt cầm lấy cây tăm xỉa xỉa thịt trong kẽ răng nhổ phẹt ra đất, đá văng ghế dưới chân, tung người an vị trên mặt bàn. Tiểu ngục tốt đưa mắt nhìn lão ấy rồi nhìn Thái Nghiênxem đang làm gì.
Tiểu ngục tốt lặng lẽ đến nhà tù thấy Thái Nghiên như trước nhắm mắt lại mới quay gật đầu ra dấu cho lão ngục tốt biết. Lão ngục tốt nhận được tín hiệu, đem cây tăm trong miệng nhổ ra đất, vừa từ trong tay áo móc ra một cái bọc giấy lớn tiếng nói: "Ai u, món ăn cũng không tệ lắm, không hổ danh là thành vương! Bữa ăn cuối cùng phong phú đến thế"
Hắn thuận lợi mang bột phấn trộn vào bên trong cơm, cầm lấy chiếc đũa đảo qua đảo lại mãi đến tận khi bột phấn hòa lẫn vào cơm, mới nói tiếp: "Xem ra ngươi chỉ ăn được cơm lần này nữa thôi, huynh đệ chúng ta cũng không cướp miếng ăn của ngươi". Nếu không phải hoàng thượng ra lệnh nhất định phải cho Thành vương chết ở đây thì món ăn kia đã vào bụng hai huynh đệ bọn họ, làm sao đến phiên hắn. Lão vừa nói vừa liếm mép, quá đáng tiếc, xem ra món ăn thật ngon nhưng bọn họ không thể chạm vào.
Đây là kịch độc, ăn một miếng liền lập tức mất mạng. Bọn họ còn muốn sống lâu nên không thế tranh giành thức ăn với Vương Gia.
Hắn đem nắp lam cơm đậy lại, bĩu môi với tiểu ngục: "Mở cửa ra"
"Được rồi" Tiểu ngục tốt đắc ý vênh váo lấy chìa khoá từ bên hông ra mở cửa phòng giam. Lão ngục cầm theo lam cơm đi vào, tiểu ngục tốt theo phía sau của hắn biết thêm chút chuyện.
Hắn đem lam cơm đặt trên mặt đất, nói với Thái Nghiên: "Thành vương gia, ăn cơm đi"
Thái Nghiên như trước không nhúc nhích, ngoảnh mặt làm ngơ.
Tiểu ngục tốt thấyThái Nghiên dám không để ý đến lão ngục tốt, trẻ tuổi nóng tính nhất thời lên cơn giận dữ, mắng to: "Phi! Ngươi coi mình vẫn là thành vương cao cao tại thượng à! Đại ca ta nói chuyện với ngươi, ngươi dám không thèm để ý, không phải không muốn sống! Xem lão tử làm sao giáo huấn ngươi" Nói xong cuốn tay áo muốn xông lên.
Lão ngục kéo ống tay áo của hắn, khuyên nhủ: "Hà tất cùng một hấp hối sắp chết tính toán?"
Tiểu ngục tốt oán hận trừngThái Nghiên, vừa liếc nhìn đại ca của hắn, tán thành nói: "Đại ca nói rất đúng"
Một tay nắm lấy cánh tay lão ngục tốt kéo ra ngoài: "Hắn có ăn hay không đại ca không cần quản, một hồi hắn đói bụng nhất định sẽ ăn! Chúng ta đi ra ngoài đi"
Lão ngục tốt gật đầu: "Vậy chúng ta đi ra ngoài trước đi, đừng chậm trễ Vương Gia ăn cơm". Sớm muộn gì cũng chết, hắn không cần bức bách Vương gia làm gì, cũng vì chính mình tích chút công đức.
Hắn trước khi đi còn sâu sắc nhìn Thái Nghiên, sau đó dùng xích sắt khoá lại cửa phòng giam.
Hai người trở lại ngồi vào bàn, lão ngục tốt cầm lấy chiếc đũa liếc mắt nhìn thịt bò trong mâm, chợt nghĩ đến điều gì đó vội thả xuống, rồi lại cầm lên, mắt nhìn tiểu ngục tốt vẻ mặt khó lường: "Tiểu đệ a, ngươi có cảm giác gì không?"
Tiểu ngục tốt gãi gãi cái cổ, nghi hoặc không hiểu: "Làm sao vậy?" Hắn còn trẻ, trải qua chuyện đời rất ít, có một số việc lão ngục tốt so với hắn có kinh nghiệm hơn nhiều.
Lão ngục tốt giọng nói thấp thỏm bất an, nhỏ giọng nói rằng: "Tiểu đệ, đại ca tối hôm nay luôn có một loại cảm giác bất an, tâm thần không yên, thật khó chịu"
Tiểu ngục tốt quan tâm: "Đại ca có phải là bị bệnh?"
Lão ngục tốt híp mắt: "Ngươi nói xem Vương gia làm sao bình tĩnh như vậy, hay là có người bên ngoài chuẩn bị cướp ngục, không phải vậy nào có ai không sợ chết. Ngươi nhìn mấy đại quan trước đây khi vào trong này đều là kêu cha gọi mẹ, đâu có như Vương gia lẳng lặng như vậy"
Tiểu ngục tốt kinh ngạc nhìn hắn: "Không thể nào, còn có người dám cướp thiên lao sao?"
Lão ngục tốt nghiêm giọng: "Làm sao không dám! Ngươi đã quên hắn là ai, là Thành vương gia, là huynh đệ hoàng thượng, thủ đoạn còn có thể thấp hay sao?"
Tiểu ngục tốt vẫn là chưa tin: "Vậy hắn tại sao lại tới nơi này?"
Lão ngục tốt dùng sức lắc đầu, lộ ra con ngươi hàm súc: "Ngươi chưa nghe nói Quân muốn thần tử, thần không thể không tử hay sao? Không chừng bọn cướp ngục đang chờ bên ngoài, đợi thời cơ sẽ xông vào, đến lúc đó huynh đệ chúng ta coi như xong"
Tiểu ngục tốt bị lời nói làm sợ teo trym rồi, đứng lên hai chân: "Vậy làm sao bây giờ"
Lão ngục tốt vội vàng: "Ngươi vừa nãy có đóng cửa kỹ chưa?"
Tiểu ngục tốt dưới tình thế cấp bách, không khỏi tự hỏi mình có khóa cửa hay chưa. Do dự nói rằng: "Có, không có, mà hình như có"
Lão ngục tốt bàn tay lực lưỡng vỗ vào cái trác đến mức chấn động đem tiểu ngục tốt kinh sợ giật mình: "Đại ca làm sao vậy?"
Lão ngục tốt giả vờ cao thâm: "Còn không ra nhìn tới xem có khóa hay không, nếu như bọn họ xông vào còn có cái cửa chống đỡ vài giây, huynh đệ chúng ta nhân cơ hội chạy trốn"
Tiểu ngục tốt bị hắn doạ sững sờ, vội vã gật gù: "Ta lập tức đi xem xem."
Hắn đứng dậy liền muốn chạy ra ngoài, nhìn bóng đêm đen thùi nguyên lai cũng không cảm thấy có cái gì đáng sợ. Nhưng vừa bị đại ca hắn hù dọa một trận, nhất thời cảm thấy trong bóng tối khắp nơi tiềm ẩn sát cơ, nói không cái chỗ ngoặt kia là nơi ẩn náo của sát thủ đến cướp ngục, trong lòng sinh ra khiếp đảm, dũng khí bước đi cũng không có.
Lão ngục tốt thấy hắn như thế giơ chân lên đạp vào mông hắn một cưới, quát lên "Nhanh đi"
"Ta lập tức đi ngay" Tiểu ngục tốt lúc này mới lấy dũng khí đi ra ngoài.
Chờ tiểu ngục tốt lảo đảo ra ngoài kiểm tra cửa nẻo, lão ngục tốt sờ soạn cái cằm đầy đặn không khỏi dào dạt đắc ý nghĩ đến gừng càng già càng cay a! Mau cầm lấy chiếc đũa gắp miếng thịt bò to bỏ vào miệng nhai nhóp nhép. Sau khi nhai nát lại vò vò cái bụng, lúc này mới hài lòng để đũa xuống, dùng tay áo lau cái miệng bóng mỡ. Hắn không khỏi cảm thán may mà nghe kịch nhiều mới có thể bịa ra đoạn nói dối hoàn mỹ như vậy, doạ tiểu đệ sợ hãi đến trắng mặt.
Đồng thời trong lòng hắn cực kỳ xem thường vị tiểu đệ thông minh này, vừa nói như thế đã tin, thật khờ. Không suy nghĩ đây là đâu sao, đây chính là thiên lao a, bốn phía đều vây quanh tường cao mười trượng, cửa còn có trọng binh canh gác, Thành vương có thủ đoạn thế nào cũng chạy đằng trời. Hắn ghét bỏ nhìn bóng lưng Thái Nghiên. Cái gì mà Thành vương, gặp tai họa phượng hoàng cũng không bằng gà, người tới chỗ này mặc kệ từng là Thành vương hay là tể tướng, ở trong mắt của hắn toàn bộ đều là phạm nhân thấp hèn.
Hắn ngày càng đắc ý, còn có lòng tốt khuyên nhủ Thái Nghiên: "Thành vương nên thức thời, ngoan ngoãn ăn cơm, không nên làm khó hai huynh đệ chúng ta, không phải vậy hai huynh đệ chúng ta cũng sẽ không để ngươi dễ chịu" Mặc kệ Thái Nghiên có nghe được hay không, hắn nghênh ngang ngồi trên ghế nhàn nhã ca lên tiểu khúc, chờ tiểu ngục tốt trở về.
Hắn không nhìn thấy sau lưng, vẫn nhắm mắt ngồi thẳng nhìnThái Nghiên.
Có người đến rồi.
Chỉ chốc lát, tiểu ngục tốt từ bên ngoài mừng rỡ chạy vào: "Đại ca ta không có quên đóng cửa."
Đáp án này là lão ngục tốt đã đoán trước được, hắn gật đầu nhìn về phía tiểu ngục tốt, vừa định cúi xuống đột nhiên ý thức được cái gì nhất thời trợn to hai mắt sợ hãi hỏi tiểu ngục tốt: "Phía sau ngươi là ai?"
Tiểu ngục tốt bận bịu xua tay phủ nhận: "Sau lưng ta không có ai a" Bỗng nhiên dừng lại haha cười nói: "Đại ca liền đừng làm ta sợ, ta đã kiểm tra cửa đóng, làm gì có ai đi vào theo sau ta đâu"
"Vậy một nhóm bóng đen sì kia là cái gì" Lão ngục tốt run cầm cập tay chân, chậm rãi đứng, thân thể bất ổn lui về phía sau một bước va vào ghế ngã sấp xuống đất. Còn chưa kịp đứng lên, hai chân đạp trồi lui về phía sau thật xa, đôi mắt như trước nhìn phía sau lưng tiểu ngục tốt, môi trắng bệch không ngừng co giật.
Tiểu ngục tốt thấy hắn bộ dáng như gặp quỷ, không giống giả vờ, cảm giác sau lưng mát lạnh, tóc gáy dựng lên, đang muốn quay đầu đến xem chỉ nghe âm thanh trường đao tuốt ra khỏi vỏ, cái cổ có thêm một lưỡi đao sắc bén. Hắn không dám quay lại nhìn sau, sững sờ hỏi: "Đại ca, ngươi không phải nói khóa cửa là được rồi sao? Bọn họ làm sao vẫn vào được". Phía dưới đũng quần của hắn đã ướt một bãi.
Chương 64 :
Lão ngục tốt sớm đã bị sợ hãi đến hồn vía lên mây, cả người run lẩy bẩy, một câu cũng không nói được. Không nghĩ vừa mới nói chơi thôi lại ứng nghiệm như vậy, trong lòng hối hận không thôi, hận không thể cho mình mấy cái vả miệng.
Tiểu ngục tốt cảm giác một bàn tay sắc lạnh ở sau lưng của mình đẩy mình một cái, hắn liền không tự chủ bước về phía trước mấy bước, nhưng trường đao vẫn vững vàng gác bên cổ, chỉ cần động đậy một phát hắn liền mất mạng.
Mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống, hắn gian nan nuốt nước miếng vì chính mình lên tiếng cầu xin: "Tráng sĩ hạ thủ lưu tình. Chúng ta không thù không oán, có chuyện có thể cố gắng nói..."
Lão ngục tốt lúc này cũng phản ứng lại, ngẩng đầu lên thấy một người áo đen uy hiếp tiểu ngục tốt từ trong bóng tối dần dần hiện ra. Lão vội vã nhào đến ôm lấy chân của hắn khóc lóc: "Đại nhân a, nhà tiểu nhân còn có con thơ, cầu xin đại nhân buông tha cho tiểu nhân"
Người mặc áo đá hắn một đá: "Cút"
Nhóm người mặc áo đen phía sau bước ra. Lão ngục tốt thấy có tới hơn mười người lập tức câm như hến, núp ở góc, ý đồ né tránh sự chú ý của bọn họ.
Nhóm người mặc áo đen bọn họ không cho phép bất kỳ ai xúc phạm đến Vương Gia dù chỉ là tiểu tiết, người mặc áo đen kề đao vào cổ tiểu ngục tốt nháy mắt ra ám hiệu cho hai người đứng kế bên, lập tức hai người mặc áo đen rút đao ra khỏi vỏ, một hướng về lão ngục tốt khống chế hắn, một thay thế vị trí người áo đen kia tiếp nhận trường đao trong tay của hắn, thô bạo nắm cổ tay tiểu ngục tốt vặn ngược ra sao, tiểu ngục tốt bị đau gào gào kêu: "Nhẹ chút nhẹ chút."
Người mặc áo đen hừ lạnh, một cước đạp vào gối hắn: "Quỳ xuống"
Tiểu ngục tốt chỉ cảm thấy có đôi chân từng trận tê rần, cả người không chống đỡ được liền quỳ trên mặt đất. Lực đạo quá mạnh khiến hắn cảm thấy xương sụn bắt đầu vỡ nát ra từng mảnh nhỏ. Thế nhưng hắn không dám nữa kêu, bởi vì hắn sợ lưỡi đao trên cổ không có tình người, lưỡi đao oằn lên cổ hắn một vệt máu dài tinh tế.
Người mặc áo đen đứng cạnh giựt xâu chìa khóa bên hông tiểu ngục tốt hỏi: "Chìa nào mở cửa phòng giam?"
Tiểu ngục tốt ngước đầu ấp úng nửa ngày cũng không nói ra được. Người mặc áo đen đưa thanh đao xoay ngang, ép bức: "Nói mau!"
"Tiểu nhân không nhìn thấy" Tiểu ngục tốt kinh hồn bạt vía nhìn thanh đao trước cổ, căn bản không có đầu óc đi phân biệt chìa khóa.
Ngươi cầm xâu chìa khóa đưa ánh mắt cho người cầm đao, người mặc áo đen nâng đao sát theo vào cổ tiểu ngục tốt, sau đó nắm chuôi đao, cánh tay đi hơi dùng sức đem trường đao thẳng tắp cắm trên đất nơi hắn quỳ.
"Thành thật khai báo! nếu không thì chết" Người mặc áo đen cảnh cáo.
Tiểu ngục tốt nhìn chuôi đao run run, mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau chảy, cúi đầu nói: "Không dám không dám"
Người mặc áo đen ném xâu chìa khóa tới trước mặt hắn: "Nhanh lên tìm đi"
Tiểu ngục tốt không dám trễ nãi, luống cuống tay chân cầm lấy xâu chìa khoá bắt đầu tìm chìa khoá phòng giam. Cái này không phải, cái này cũng không phải. Tiểu ngục tốt càng tìm càng hoảng, tròng mắt quét qua quét lại từng chiếc chìa khóa, đồng thời dùng ngón tay sờ cẩn thận từng chiếc, sợ bỏ qua đúng chìa khoá cần dùng. Mồ hôi lạnh trên trán không ngừng mà chảy xuống, chảy đến cằm tích tụ lại thành giọt nhiễu xuống đất.
Người mặc áo đen thiếu kiên nhẫn, cau mày hỏi lần nữa: "Đến cùng chìa nào? "
Tiểu ngục tốt đột nhiên ánh mắt sáng lên, không khỏi kích động hô to: "Tìm thấy rồi" Hắn quên hết tất cả đứng lên đem chìa khóa giơ trước mặt người áo đen: "Đại nhân tìm thấy rồi"
Những người mặc áo đen cho rằng hắn muốn chạy trốn, đồng loạt rút đao bên hông hướng về tiểu ngục tốt. Ngay cả thanh đao cắm trên mặt đất cũng đã muốn rút lên, nhưng nhìn qua thấy tiểu ngục tốt cũng không có hành động gì khác, nhóm người áo đen liền dừng hành động.
Tiểu ngục tốt nhận ra bốn phía nguy hiểm bủa vây, cả người cứng đờ, chậm rãi quay đầu nhóm người áo đen, hai chân mềm nhũn lại suy sụp khóc ròng ròng: "Các đại nhân thứ tội"
Người mặc áo đen nhìn nhau, thu hồi trường đao.
Tiểu ngục tốt thấy thế, liếm đôi môi vì căng thẳng mà run bần bật, phủ phục trên đất cầu xin tha thứ "Cầu xin đại nhân dị tình buông tha tiểu nhân đi"
Hắc y đứng phía sau cười giễu cợt: "Tiểu tử ngươi đúng là làm quá rồi" Lại rút thanh đao lại kề trên cổ, thấp giọng nói rằng: "Câm miệng của ngươi lại. Ngươi không nói đâu ai nói ngươi câm"
Người còn lại cũng không thèm nhìn hắn, từng người tự làm việc của mình. Hai người trông coi bọn ngục tốt, một người khác lấy ngân châm ra thử độc lam cơm. Người còn lại cầm chìa khóa người mở cửa phòng giam.
Sau khi tiến vào nhà giam, bọn họ kéo xuống khăn bịt mặt, cùng nhau hướng người bên trong nhà giam quỳ xuống, bên ngoài hai người, một tay cầm trường đao, một tay nắm lấy áo tên tiểu ngục tốt cùng theo bọn họ quỳ xuống: "Thuộc hạ đến muộn, để Vương Gia đợi lâu"
Người đi đầu chính là hộ vệ bên người Thái Nghiên - Trầm Hàn, mà những người khác cũng là hộ vệ ẩn náo thường theo bảo vệ Thái Nghiên.
Thái Nghiên che miệng ho khan. không biết bởi vì mùi bẩn trong nhà giam, vẫn là quá lâu không nói chuyện nên giọng chưa thông.
Qua chốc lát, thanh âm trầm thấp liền vang lên: "Mọi người đến thật đúng lúc."
Thái Nghiênđỡ đầu gối chậm rãi đứng lên, phần lưng như trước thẳng tắp, cũng không có bởi vì thân ở nhà tù mà ít đi nửa phần khí thế vương giả. Vóc người kiên định đối lập với hoàn cảnh hỗn loạn xung quanh càng toát thêm khí thế uy vũ.
Trong mắt những người áo đen bọn họ hận không thể bái nàng làm thần thánh, bọn họ kính trọng nàng, bọn họ phủ phục trước nàng nàng, dù nàng ở đâu đi chăng nữa điều này mãi mãi vẫn không thay đổi.
Động tác của nàng khiến xích sắt va chạm vào nhau phát sinh tiếng vang ồn ào. Trầm Hàn lúc này mới phát hiện hay tay Vương Gia còn khóa xích sắt.
Không khỏi lo lắng sợ Vương Gia trong nhà giam có bị thương hay không, mỗi người nhíu chặt mày, hận hoàng thượng đến xương tủy. Nếu không vì hoàng thượng, Vương Gia sẽ không bị đọa đày ở đây. Trong lòng bọn họ chỉ có Vương Gia là chủ nhân, bọn họ xưa nay chỉ trung thành với Vương gia, hoàng đế là cái thá gì bọn họ không cần để vào mắt.
Thái Nghiênnhìn thấu tâm tư của mọi người, mới nói cho bọn họ khỏi lo lắng: "Yên tâm, bản vương không có chuyện gì." Lời này vừa nói ra, bọn họ thở phào nhẹ nhõm.
Thái Nghiên đập sạch sẽ bụi bậm trên người, cử động cổ chân, lại hoạt động tứ chi xong xuôi mới xoay người lại đối mặt Trầm Hàn, khoát tay: "Đều đứng lên đi"
"Tạ ơn vương gia." Trầm Hàn cùng thủ hạ đồng thanh đáp, sau đó cả nhóm rất nhanh đứng dậy.
Thái Nghiên chờ mọi người đứng dậy, vươn tay giơ xích sắt ra hiệu cho Trầm Hàn: "Mở ra cho ta" Kim Thương Viên biết nàng có võ công, lo lắng nàng trốn ngục nên nhọc lòng hạn chế hành động của nàng, không chỉ phái trọng binh vây kín thiên lao mà còn dùng xích sắt khóa hay tay của nàng, làm cho nàng nửa phần cũng đừng nghĩ chạy sẽ trốn.
Trầm Hàn nói với hai người canh giữ ngục tốt hạ lệnh, hai người kia lập tức đem ngục tốt ép hỏi "Chìa khoá ở nơi nào"
Hai cái ngục tốt lá gan sớm đã bị bọn họ doạ đến hư, bị bọn họ hỏi như vậy không dám do dự, lập tức khoát khoát tay: "Chúng tiểu nhân không có chìa khoá"
"Làm sao lại như vậy" Hộ vệ nghĩ hai người họ là cố tình không nói nên càng đe dọa: "Ngươi dám không nói, ta lập tức đem tay của ngươi chặt bỏ" Nói xong liền giơ trường đao trong tay giả vờ giả vịt như muốn bổ xuống.
Lão ngục tốt dáng dấp vô cùng chật vật, đầu óc sớm không biết đã chạy đi đâu, hắn bám vào người hộ vệ cầu khẩn: "Đại nhân a! Chúng tôi thật không có. Cầu xin đại nhân buông tha cho chúng tôi" Đôi mắt không ngừng liếc trộm lưỡi đao sắc bén, chỉ lo sơ ý một chút đắc tội bọn họ, đao phong kia liền chém xuống.
Lúc này Thái Nghiên mới lên tiếng: "Đừng làm khó dễ bọn họ, trên người bọn họ không có chìa khoá". Kim Thương Viên sẽ không yên tâm đem mình giao cho hai gã ngục tốt này, nói cho cùng hắn không tin tưởng một ai ngoài bản thân hắn, nếu không ngoài dự đoán chìa khóa xích sắt nhất định nằm trong tay hắn.
Lão ngục tốt gật đầu liên tục, không ngừng phụ họa nói: "Vương Gia nói đúng, tiểu nhân thật không có"
Vương Gia nói không có thì chắc chắn là không có, Trầm Hàn khoát tay áo ra hiệu cho thuộc hạ đừng làm khó dễ ngục tốt, chuyển hướng Thái Nghiên hỏi: "Vương Gia muốn làm sao mở xích?"
"Nghe nói thanh đao trong tay ngươi chém sắt như chém bùn, bản vương còn chưa được thấy qua, hôm nay liền đến thử xem đi" Thái Nghiên đem hai tay xếp đặt đưa ra trước, hời hợt: "Dùng cây đao đó chặt xích đi"
Hai khóa xích sắt được tạo thành từ nửa cung tròn, hai cái nửa cung tròn đối lập đặt ở cùng một chỗ. Nửa cung tròn lại được chia làm hai đoạn, vừa khít hợp lại cùng nhau, có thể tự do trên dưới di động. Một miếng thiết được khoét lỗ tròn, vừa vặn có thể chứa đựng tay người. Mặt sau miếng thiết nối liền với xích sắt thật dài, nối liền tay này qua tay kia, phạm vi hoạt động rất nhỏ.
Mà Thái Nghiênmuốn Trầm Hàn bổ lên miếng thiết chụp. Cho dù một cây đao lại chém sắt như chém bùn, nó cũng cần khí lực thật lớn mớ bổ ra được. Mà khoảng cách giữa tay Thái Nghiên và miếng thiết rất gần, nếu như Trầm Hàn sơ ý một chút sẽ bổ vào tay Vương gia. Đến lúc ấy hắn chính là tội nhân, hắn không dám mạo hiểm như vậy, vội vã chắp tay phản đối: "Thuộc hạ không thể làm"
"Ngươi sợ thương tổn bản vương?" Thái Nghiêntrên mặt nổi lên ý cười, nhìn Trầm Hàn cười trêu nói: "Thiết diện hộ vệ lúc nào thành nhát gan như vậy?"
Trầm Hàn giải thích: "Vương gia an toàn là trên hết, thuộc hạ không thể không cân nhắc, xin..." Thái Nghiên không chờ hắn nói xong, liền đánh gãy lời nói của hắn: "Bản vương nói ngươi làm cái gì, ngươi làm cái đó đi, ngươi dám chối từ hử?"
Thái Nghiên quơ xích sắt trên cổ tay, lần thứ hai nói: "Đến đây đi, bản vương tin tưởng ngươi."
Thấy Trầm Hàn vẫn còn do dự bất quyết, nàng nhấn mạnh: "Bản vương ra lệnh cho ngươi, mở nó ra"
Nếu Vương Gia đã ra lệnh, Trầm Hàn không dám không tuân theo, cắn chặt răng từ trong vỏ đao chậm rãi rút đao ra.
Người đứng bên cạnh hắn muốn đứng ra khuyên can Vương Gia, bị Thái Nghiên nhàn nhạt nhìn vào mặt, nhất thời nín thinh trở về vị trí của mình.
Trầm Hàn hai tay nắm huôi đao, cố giữ bình tĩnh, thái dương cũng đã chảy đầy mồ hôi hột.
Chương 65 :
Trầm Hàn hai chân đứng vững chãi, nghiêng người nắm trường đao, đôi mắt nhìn sắc mặt Thái Nghiên . Vương Gia rất trấn định, chỉ chờ hắn chặt xích sắt ra mà thôi, hắn không cách nào khuyên Vương Gia, đành làm theo lời Vương gia ra lệnh.
Hắn đối với đao pháp của mình cũng tự tin, một tay chặt xuống dứt khoát là chặt, chỉ là người đối diện là Vương Gia, hắn mới thật sự lo âu.
Hắn cầm đao nhắm ngay chổ khóa xích, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, đầu óc cực kỳ tập trung, mọi người xung quanh dần dần mơ hồ, không có Vương Gia, không có thủ hạ sau lưng, chỉ có hắn cùng cái khóa xích.
Chuẩn bị kỹ càng, hai tay nắm đao nhanh chóng lùi về sau một bước, đem toàn sức mạnh dồn vào lực cánh tay, hét lớn một tiếng, sau đó không chút do dự giơ tay chém xuống.
Thuộc hạ phía say tuy rằng tin tưởng vào đao pháp thủ lĩnh của mình nhưng khi đao hạ xuống vẫn là cùng nhau nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn thẳng. Chỉ nghe tiếng đao phong đập vào mặt, tiếp theo răng rắc một tiếng, lại là răng rắc một tiếng, lại mở mắt ra thấy xích sắt trên tay Vương Gia đã được mở ra, một đao cắt đứt, vết đao trơn nhẵn, gọn gàng nhanh chóng. Bọn họ trợn to hai mắt, trong lòng không nhịn được cảm thán một câu, đao pháp tuyệt. Đối với Trầm Hàn càng thêm kính nể.
Trong quá trình này, đôi mắt Thái Nghiên không hề chớp, trấn định như một cái cây cao trụ trời khiến mọi người hết sức sùng bái. Đây là chủ nhân thông tuệ cỡ nào, cứ như vậy tin tưởng thủ hạ của mình, đến tính mạng của mình cũng dám giao cho thủ hạ.
Trong lòng mọi người quyết định muốn đối với Vương Gia tận trung đến cùng. Coi như phó thác tính mạng của mình cũng không hề hối hận.
Thái Nghiên hiển nhiên từ lâu dự liệu được kết quả như thế, tay run lên liền đem xích sắt cởi ra rơi trên đất.
Trầm Hàn sau khi chặt khóa xích lập tức cất đao trong ta, quỳ xuống: "Vương Gia đắc tội rồi"
Thái Nghiên chuyển động hai tay đau nhức nâng hắn dậy: "Trầm hộ vệ đứng lên đi. Bản vương cũng không lo ngại, Trầm hộ vệ có thể yên tâm."
"Vương Gia, nơi đây không thích hợp ở lâu, Vương Gia vẫn là mau rời đi." Trầm Hàn đứng dậy nói
"Không vội." Thái Nghiên phất tay áo, đem hai tay chắp sau lưng, khí tức ôn hòa: "Vương phi bên kia sao rồi?"
Trầm Hàn bẩm báo: "Thời gian còn chưa đến, người Vương Gia sắp xếp vẫn chưa mang Vương phi cùng Thái phi đi, hiện tại Vương phi hẳn là còn ở trong vương phủ."
Nàng hỏi tiếp: "Có báo bình an cho vương phủ bên kia hay chưa?"
"Muội muội sớm đã trở về bẩm báo"
Thái Nghiên gật đầu: "Được"
"Hiện tại là giờ nào?" Nàng ngẩng đầu lên nhìn cái cửa sổ duy nhất trong phòng giam, xuyên thấu qua hàng rào chỉ thấy bên ngoài ô cửa mong lung một mảnh, không nhìn thấy mặt trăng, thỉnh thoảng có bóng đen đong đưa trước cửa sổ, đó là cành lá đại thụ sinh trưởng gần thiên lao.
"Thuộc hạ lúc tiến vào là giờ hợi một khắc, hiện tại đại khái đã qua hai khắc."
Thái Nghiên suy tính: "Vẫn tới kịp"
Trầm Hàn không nghe rõ nàng, sợ bỏ qua mệnh lệnh của Vương gia: "Vương Gia đang nói cái gì?"
"Không có gì, đi thôi." Thái Nghiên ra lệnh.
Trầm Hàn đưa ta hướng cửa nhà lao: "Vương Gia, xin mời." Hộ vệ phía sau hắn đồng loạt cúi người xuống, chờ Vương Gia đi ra ngoài.
Thái Nghiên bước ra khỏi phòng giam, lúc này người hộ vệ vừa nãy thử độc mới nhìn kỹ lại ngân châm biến thành đen, bên cạnh hắn đã có mười mấy cây cũng biến thành đen, mỗi món ăn hắn thử ngân châm đều hóa đen, thử đi thử lại nhiều lần kết quả vẫn như nhau. Nói cách khác, mỗi một món ăn bên trong đều chứa kịch độc. Hắn nghiêm nghị liếc mắt con chuột nhỏ chết khi ăn phải thức ăn, trong lòng hiểu rõ là ai làm chuyện này.
Nếu như bọn họ chậm đến chậm một chút, Vương Gia ăn bữa cơm này vàp, hậu quả khó mà lường được, đồng thời cũng vui mừng vì bọn họ đã đến đúng lúc.
Hắn buông lỏng chân mày, bên tai chợt nghe tiếng bước chân ngẩng đầu lên thấy Vương Gia, vội vã thả ngân châm hướng Vương Gia hành lễ: "Tham gia Vương Gia"
Thái Nghiên nhấc lên bàn tay: "Đứng lên đi". Ánh mắt của nàng nhìn lướt qua ngân châm đặt trên bàn cùng đồ ăn: "Nghiệm thế nào rồi"
"Những thức ăn này bên trong đều bị hạ thạch tín cùng Liễu diệp đào."
"Liễu diệp đào?" Thái Nghiên nhíu mày, đối với thủ đoạn của hoàng huynh cảm thấy coi thường. Để ngục tốt hạ độc còn chưa đủ, hắn còn cố ý hạ vào một thứ, chỉ lo nàng không chết được. Lúc này có thể hắn sẽ thất vọng rồi. Chỉ thời gian nữa thôi hắn sẽ được thấy nàng sống nhăn răng đứng trước mặt hắn, một chút tổn thương cũng không có, khi đó là lúc kết thúc của hắn.
Bây giờ dù có biết những chuyện này đối với Thái Nghiên mà nói không có ý nghĩa gì. Đêm nay nhất định là một đêm không bình thường, qua đêm nay thiên hạ không còn thuộc về Kim Thương Viên , nàng còn có gì đáng sợ.
Hộ vệ giải thích với nàng: "Liễu diệp đào, nguyên danh là cây trúc đào, hàm chứa độc tố, chút ít liền có thể khiến người ta tử vong, trước khi chết co giật liên tục, lúc chết rất kinh khủng"
"Bản vương biết." Thái Nghiên tâm như nước: "Lấy ra chôn đi, để tránh người khác ăn nhầm"
"Tuân mệnh" Người hộ vệ kia cùng Trầm Hàn đồng thời gật đầu.
Trầm Hàn dùng tay chỉ vào hai gã ngục tốt: "Hai người này có mưu đồi ám hại Vương Gia, nên xử lý như thế nào?"
"Vương Gia tha mạng a! Chúng tiểu nhân biết sai rồi". Hai gã ngục tốt kêu trời trách đất: "Tiểu nhân khờ dại, tiểu nhân trong nhà là trụ cột duy nhất, nếu như chết rồi, toàn gia cũng không xong"
"Vương Gia đại nhân đại lượng tha cho chúng tiểu nhân đi"
Thấy Vương Gia không có phản ứng, lão ngục tốt định nhào tới ôm lấy chân Vương Gia chân, tiểu ngục tốt học cũng làm theo răm rắp, hai người dợm đứng lên đã bị hộ vệ đạp trở về tại chỗ, ôm bụng lăn lộn trên đất. Hộ vệ dùng toàn lực đạp vào bụng bọn họ suýt chút nữa đã phá hư cái bụng ruột gan rớt ra ngoài.
Hộ vệ cảnh cáo: "Cách Vương Gia xa một chút"
Thái Nghiên không thèm nhìn, nhẹ nhàng nói: "Đừng lưu lại". Sau đó liền đi ra ngoài, không có ý dung tha.
Trầm Hàn ra hiệu cho hộ vệ cầm đao giải quyết hai người kia, sau đó theo sát Vương Gia rời đi, hạng người như thế không đáng cho hắn ra tay.
Hai cái ngục tốt còn không biết Vương Gia đi rồi, gian nan từ trên mặt đất bò dật còn muốn cầu xin. Hộ vệ không chút lưu tình vung đao xuống.
Thái Nghiên đi không bao lâu liền nghe âm thanh ngã xuống đất, dưới chân hơi ngưng lại, quay đầu đi thấy Trầm Hàn từ phía sau đi đến: "Vương Gia, đã xử lý xong"
Thái Nghiên gật đầu, mặt không hề cảm xúc: "Vậy đi ngay"
Một đội quan binh tuần tra thiên lao đi qua, trong tay nắm trường thương quan sát. Một người từ phía sau chậm rãi mở cửa dò xét, một người áo đen nhô đầu ra, thấy bốn phía quan binh tuần tra đã đi khỏi mới dám hướng về phía sau báo cáo: "Vương Gia an toàn" Sau đó mở cửa đi ra đầu tiên.
Một hộ vệ nghiêng người kề sát vách tường cẩn thận di chuyển thân thể, thò đầu ra lần thứ hai quan sát hoàn cảnh, mãi đến khi xác nhận bốn phía không có bất kỳ nguy hiểm nào mới hướng về phía sau vẫy vẫy tay cho mọi người theo sát phía sau hắn.
"Vì an toàn của Vương Gia, không thể động thủ với quan binh, vì thế thuộc hạ chỉ có thể mang Vương Gia đi lối khác, Vương Gia xin yên tâm". Trầm Hàn trần tình, quay đầu nói vớiThái Nghiên bây giờ đã quấn khăn che mặt.
Thái Nghiên ra dấu tỏ vẻ đã hiểu.
"Vương Gia mời theo thuộc hạ". Trầm Hàn nói xong liền nhanh nhẹn đi trước, Thái Nghiên ở sau lưng hắn.
Đám người bọn họ âm thầm đến gần cửa lớn, còn hai khúc quanh nữa là đến cửa, chỉ cần ra khỏi cửa thiên lao là an toàn. Nhưng trời không chìêu lòng người, trong lúc khẩn cấp quan trọng, một đội tuần tra quan binh cũng từ đằng xa đi đến.
Nhóm người Thái Nghiên cũng vừa từ khúc quanh đi tới, nhìn thấy những quan binh kia, đôi mắt ai nấy đều thận trọng lùi về phía sau. Có người không thu hồi kịp chân, ngã một cái phát sinh tiếng động, lập tức gây sự chú ý cho quan binh. Đội tuần tra nhìn sang bên này hỏi: "Là ai!" Bọn họ nghĩ rằng là người của mình, bởi vì trừ bọn họ ra còn ai có thể hơn nửa đêm ở trong thiên lao tản bộ, các phạm nhân đều có ngục tốt trông coi, không thể chạy trốn.
Lại gọi thêm một lần: "Đến cùng là ai! ra đây! nếu không chúng ra sang đó"
Không có ai trả lời, quan binh nhìn nhau, một người trong đó suy đoán: "Có nghe lầm không?" Một người khác phản bác: " Làm sao nghe lầm, ai cũng nghe được mà" Hắn đề nghị: "Đi qua xem một chút đi."
"Được" Mọi người gật gật đầu.
"Có ai không?" Góc này được vách tường cao lớn che kín, không có đèn lồng, vì thế một vùng tăm tối, bọn quan binh cầm trong tay đèn lồng hướng bên này đi tới, cố gắng tìm xem cái gì gây ra tiếng động, đồng thời dò dẫm từng bước chân, chỉ lo giẫm phải thứ nghiệt ngã.
Hộ vệ vì sự an toàn của Vương gia, dán chặt vào tường, không dám thở mạnh, mắt thấy tình huống càng ngày càng nguy hiểm, bọn quan binh lúc nào cũng có thể đến đây, nhóm hộ vệ cắn răng kiên nhẫn. Bọn họ không sợ chém giết, thế nhưng vì Vương Gia không thể khác hơn là nhẫn nhịn, hi vọng quan binh không bước tới.
Trầm Hàn lên trong bóng tối ánh mắt lóe lên một tia tàn nhẫn ra lệnh: "Các ngươi mang Vương Gia vòng phía sau"
Sau đó quay đầu nói với Thái Nghiên : "Vương Gia xin theo bọn hắn ra ngoài, nơi này giao cho thuộc hạ"
Thái Nghiên tin tưởng năng lực của Trầm Hàn gật đầu dặn dò: "Chú ý an toàn"
"Được" Nhóm hộ vệ hoàn toàn tin tưởng Trầm Hàn một mình có thể có thể đối mặt với vài con mèo quào, nên sau khi nghe được lệnh của hắn không chút do dự mang Thái Nghiên rời đi.
Chờ cho mọi người an toàn đi cửa sau, Trầm Hàn rút đao bên hông lạnh lùng xoay một cái, lưỡi đao thay đổi phương hướng, mũi đao hướng xuống đất, sau đó hắn nhấc trường đao từ chỗ khúc quanh đi ra, càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nhanh, cuối cùng không thấy nổi dáng lưng.
Mà bọn quan binh không biết mình sắp chết đến nên rồi, còn lọ mọ đi về phía này.
Không bao lâu bọn họ gặp nhau. Quan binh cả kinh còn chưa kịp phản ứng đèn lồng trong tay đã rơi xuống, một vệt máu tươi phun ra tứ phía.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top