Chương 9: Yamasaki.
- Chị không xứng với tôi!
Hime nói, giọng có vẻ rất giận dữ.
- Anh nói tôi không xứng với anh!? Nghĩ kĩ lại đi tên đần, anh khuôn mặt thì đẹp đấy nhưng cái trí tuệ của anh thì cứ như một đứa con nít lên năm, anh là không xứng với tôi thì có, không phải vì cái gia sản khổng lồ nhà anh thì tôi cũng đâu có hi sinh tuổi thanh xuân của mình cho một tên ngu ngốc suốt ngày khóc lóc đòi mẹ như anh chứ!
Anh khuôn mặt mang theo nét bình thản dựa vào cửa, đôi mắt ngây ngô khi nãy bỗng trở nên sắc bén rõ rệt.
- Là tự cô nói đấy! Vậy thì đừng trách tôi...
- Chứ sao nữa...
Hime hoàn toàn không để ý anh đã thay đổi cách xưng hô từ chị-tôi sang cô-tôi rồi.
Anh nhếch môi nở một nụ cười quen thuộc, chỉ là từ trong tay lấy ra một khẩu súng ngắn, chính xác để ngay mi tâm của Hime. Cô mở to mắt nhìn anh, như không tin vào mắt mình nữa, con người ngây ngô khi nãy biến đâu mất rồi? Thay vào đó là một người đàn ông quyến rũ đến lạnh lẽo.
- Tôi. Nói. Cô. Không. Xứng. Với. Tôi.
Hime vẫn tưởng mình nhìn lầm, vội dỗ ngọt:
- Trẻ con thì không nên chơi với súng nha, rất nguy hiểm đó, bé ngoan, em nên cất súng đi, quăng nó thật xa ra nha!
Anh lại dùng gương mặt ngây ngô nhìn cô:
- Thật sao?
Cô gật đầu lia lịa: - Phải phải a! Bé ngoan em nên bỏ cái thứ nguy hiểm đó xuống đi nha!
Anh từ từ hạ súng xuống, nhưng ngay sau đó lại để đầu súng ngay cổ của cô. Hime mở to mắt kinh ngạc lần nữa, lần này cô thật đã nhìn kĩ sự biến hóa trên gương mặt tuyệt mỹ kia.
- Anh...
Anh ngữ điệu lạnh lùng nói: - Tôi cho cô ba giây, một là chết, hai là biến!
Cô ta nhìn vào đôi mắt sắc bén kia, một trận run rẩy kéo đến, mặt trắng bệt không còn một giọt máu, không nói hai lời lập tức xoay người chạy xuống lầu.
Anh vẫn giữ khí thế bình tĩnh cất súng vào, sau đó xoay người vào phòng, anh thừa biết cô ta không dám nói bậy đâu, nếu cô ta thật sự có gan đó cũng chẳng sao, anh chỉ cần ba giây thì có thể cho cô ta ra đi một cách êm đẹp, anh đã cho cô ta cơ hội sống thì cũng có thể cướp đi cơ hội đó.
____________
Bà Li thấy Hime hớt ha hớt hải chạy xuống lầu thì rất tò mò, chẳng lẽ con bà đáng sợ thế sao? Nó chỉ còn nghĩ mình là một đứa trẻ năm tuổi thôi, nếu là lúc trước thì chuyện này vô cùng bình thường còn bây giờ...sao có thể chứ?
- Hime, con đi đâu vậy?
Hime sắc mặt trắng bệt nhìn bà Li, run rẩy nói:
- Con... thưa bác... ba con bị bệnh nặng... con phải về chăm sóc ông ấy... con xin phép...
Nói rồi chạy mất tăm...
Bà Li sau một hồi suy nghĩ về câu nói của Hime, chợt thốt lên:
- Chẳng phải ông Kimino mất cách đây hai năm rồi sao? Sao còn có thể bệnh nặng được chứ?
Nhưng khi nhìn lại thì Hime đã lên taxi đi mất hút rồi. Bà lắc đầu ngán ngẩm, bỗng lúc này anh từ trên lầu bước xuống, khuôn mặt ngây ngô như trẻ con mà chạy lại chỗ bà.
- Mẹ à~
Bà dịu dàng xoa đầu anh, như một đứa trẻ làm nũng với mẹ. Quả thật cảm giác này đã mất từ lâu rồi, từ nhỏ bà đã bắt ép anh học hết thứ này đến thứ khác, từ kinh doanh đến chế tạo vũ khí, đáng lí ra ở cái độ tuổi đó anh phải được ra ngoài tung tăng chạy nhảy như bao đứa trẻ khác mới đúng. Còn bà thì bận bịu công ty ở nước ngoài, hoàn toàn không có thời gian ở cạnh anh, tuổi thơ của anh cũng theo đó mà không có mấy vui vẻ. Hằng ngày nhìn những bạn học được mẹ đón về nhà, còn được ôm vào lòng nữa, anh thật sự rất ghen tị, anh cũng muốn được mẹ ôm nhưng...hẳn là chẳng bao giờ đi? Bây giờ anh đang giả vờ mất trí nhớ, coi như là bù đắp cái tuổi thơ không mấy đẹp đẽ của anh đi, anh thật sự mong muốn sự yêu thương của người được gọi là mẹ.
- Có chuyện gì sao Syaoran? Con tại sao lại xuống dưới này? Chẳng lẽ con không thoải mái sao?
Bà ân cần hỏi thăm, không biết cái cảm giác yêu thương con đã mất từ lâu đột ngột quay trở về, bà muốn yêu thương anh, chăm sóc anh, bù đắp lại khoảng tuổi thơ nhuộm đầy cô đơn của anh. Bà biết anh cô đơn thế nào chứ, nhưng vì bận bịu nên bà chẳng có thời gian dành cho anh, lúc ấy ngay cả một cuộc điện thoại hai mẹ con cũng không có nói gì nhiều, bà cũng chỉ hỏi thăm sức khỏe cũng như việc học tập của anh thôi. Nhưng anh lại rất hiểu chuyện mà không bám lấy mẹ như bao đứa trẻ khác, từ nhỏ anh đã được đào tạo toàn diện để trở thành một chủ tịch của tương lai. Bây giờ anh đã làm được rồi, như những gì mẹ anh muốn, anh trở thành một chủ tịch tài năng, điều hành cả một tập đoàn lớn nhất thế giới, hơn nữa còn là một trùm Mafia khét tiếng ở thế giới ngầm. Danh vọng, địa vị, tiền tài, anh có tất cả, chỉ là anh thiếu đi sự yêu thương cùng chăm sóc của mẹ mà thôi. Hãy để anh được mẹ yêu thương trong khoảng thời gian này đi, hãy để anh hưởng thụ cảm giác đó, cái cảm giác đã mất hai mươi năm về trước.
- Syaoran...Syaoran đói a~
Bà cười nhẹ rồi xoa đầu anh. Bây giờ anh như một đứa trẻ đội lốp người lớn, rất thích nhõng nhẽo để được bà yêu thương. Dù bà không muốn anh bị như thế này, muốn anh trở lại là con người của trước kia nhưng bà vẫn thích cảm giác ôm anh trong lòng như thế này.
- Ðể mẹ bảo dì Kim nấu đồ ăn cho con được không?
Anh chu môi bất mãn: - Syaoran là không muốn a~ muốn mẹ nấu thôi~
Bà phì được vì độ đáng yêu này của anh, thật uổng phí một gương mặt tuyệt mỹ mà, là một người đàn ông quyến rũ nhưng lại có hành động của trẻ con. Bà đưa tay véo nhẹ vào một bên má của anh, thật bất ngờ, khi lòng bàn tay tiếp xúc với da mặt, một cỗ mềm mịn xuất hiện, sao bà lại không biết da mặt anh lại mịn hơn cả con gái thế này? Còn trắng nữa nhưng không phải theo kiểu của con gái, vẫn giữ được nét nam tính vốn có. Mái tóc nâu ngày nào đã phủ qua trán và hơi rối, cái mũi cao, đôi môi bạc mỏng, gương mặt góc cạch chuẩn tỉ lệ vàng. Sao bà lại không biết? Hay là trước kia bà vô tâm không để ý đến?
Bà xoa nhẹ mái tóc anh, quả thật là rất mềm, dịu dàng nói:
- Thôi được, mẹ nấu cho con ăn có chịu không?
Anh cười tít mắt vui vẻ: - Vâng.
Bà cười rồi bước vào trong bếp. Anh ngồi trên ghế sô-pha cảm nhận tất cả nhưng gì mẹ anh vừa làm, quả thật được mẹ yêu thương rất thích a! Chắc anh không cần bình thường trở lại đâu.
Bỗng lúc này, ông Wei đi vào, hướng anh mà nói: - Thiếu gia, có người muốn gặp cậu.
Anh nghiêng đầu ngây ngô hỏi: - Là ai a?
Ông Wei điềm tĩnh trả lời câu hỏi ngây ngô của anh: - Là cậu Yamasaki, bạn thân của cậu.
Sao bác quản gia lại có thể nói dối anh như thế chứ? Tên Yamasaki đó tuyệt đối không phải là bạn thân của anh, anh chỉ có một người bạn thân duy nhất. Một và chỉ một đó chính là Eriol, còn cái tên Yamasaki này chỉ là thư kí của anh thôi mà. Cũng có thể miễn cưỡng gọi là bạn nhưng bạn thân thì tuyệt nhiên không phải bạn thân.
- Sao bác có thể nói tên đó là bạn thân của tôi chứ?
Ông Wei cười nhẹ nói: - Thiếu gia thật sự có khả năng diễn xuất, tôi thật sự khâm phục cậu rồi.
Anh biết màn kịch của mình đã bị lộ, quả thật không thể qua mắt vị quản gia này mà.
- Sao bác biết được chứ?
Ông Wei điềm đạm trả lời: - Tôi đã ở bên cạnh cậu từ khi cậu mới chập chững biết đi, còn không hiểu con người cậu sao?
Anh nhếch môi nói: - Quả thật không thể qua mắt bác mà...nhưng tôi mong bác sẽ không nói bí mật này ra...
- Tôi là thuộc hạ của cậu đương nhiên không dám tiết lộ...
- Tốt.
Anh gật đầu nhẹ, ông Wei hiểu ý liền ra mở cửa cho thanh niên kia vào. Vừa thấy anh, người thanh niên kia không nói không rằng trực tiếp bổ nhào tới, anh nhanh nhẹn nhích qua một chút thế là tên thanh niên khi nãy bị đập mặt vào thành ghế sô-pha, hai chân thì cong lên. Thật thảm!
Sau khi chỉnh trang lại đầu tóc với trang phục, tên thanh niên khi nãy bắt đầu giở chiêu nháo nhào lên, lại chạy đến ôm anh chặt cứng.
- Oa~ Syaoran à~ cậu có biết là tôi nhớ cậu lắm không? Thật là...sao cậu lại ra nông nỗi này chứ?
Anh lạnh lùng đẩy cái tên bám mình như sam ra, tay với lấy một tờ báo bắt đầu đọc, không quan tâm con người bên cạnh đang nói những gì.
- Cậu có biết hai tháng nay tên Eriol kia hành hạ tôi thế nào không? Không có cậu tên đó thay mặt điều hành, thế là khiến tôi chạy tới chạy lui, chạy xuôi chạy ngược, thật sự là rất khổ sở a!
- ...
- Này, cậu có nghe tôi nói cái gì không thế?
Thấy thằng bạn của mình nãy giờ cứ duy trì trạng thái im lặng, Yamasaki bắt đầu cảm thấy như mình là...đồ thừa trong cái nhà này. Nhưng anh đúng là đồ thừa mà! Hơn nữa còn là khách không mời mà đến!
Anh đưa đôi mắt ngây thơ nhìn Yamasaki, phút chốc thốt lên một câu:
- Chú là ai?
- Cái gì?
Yamasaki hốt hoảng nhìn anh, anh rốt cuộc đúng là bị mất trí nhớ sao?
- Ai là chú của cậu chứ? Cậu còn lớn hơn tôi một tuổi!
Anh ngây thơ giơ năm ngón tay của mình lên, giọng cực kì trẻ con:
- Năm tuổi...Syaoran chỉ mới có năm tuổi thôi.
Yamasaki mở to đôi mắt đã không mấy to của mình ra, thật sự đây là cái tên lạnh lùng đến đáng sợ kia sao!? Thật sự là chủ tịch đáng kính của S&S sao? Thật sự là trùm Mafia đứng đầu thế giới ngầm sao? Hơn mấy trăm câu hỏi không có hồi kết xuất hiện trong đầu Yamasaki, ai nói cho tôi biết tên Syaoran này chỉ là giả vờ thôi đi, không thể chấp nhận được, đại ca mà tôi kính trọng sao lại thành ra như thế này?
Lấy lại tinh thần thật nhanh, Yamasaki quyết định tin vào những gì mà Eriol đã nói, thật sự phải tin thôi, tên Li Syaoran này thật sự đã mất trí nhớ rồi!
- Syaoran thật sự chỉ mới có năm tuổi hay sao?
Làm ơn ai nói cho Yamasaki biết đây không phải là sự thật đi. Nhưng câu trả lời của anh như một thau nước lạnh tạt thẳng vào ngọn lửa nhỏ nhoi cuối cùng đó.
- Phải a!
Chết lặng...
Lần này không ai đứng ra bảo vệ được Yamasaki đáng thương của chúng ta rồi. Đành trở về để tên phó chủ tịch kia đày đọa vậy.
Đứng dậy, Yamasaki chào anh rồi bước đi, anh thì cũng chẳng để ý mấy, tiếp tục dán mắt vào tờ báo, Eriol không hiểu tại sao lại có sở thích sai tới sai lui tên này, nhưng anh cũng chẳng làm gì được, có may mắn không thì do bản thân cậu ta thôi, anh hết cách rồi, trừ khi Eriol bỏ được cái tính kia, nếu không thì...anh chính là không còn cách nào đâu!
Hết chương 9.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top