Chap 4:Mơ hồ ảo ảnh
-...Shinichi!?!?...
Shiho ngẩng mặt lên, ngơ ngác. Dường như cô mới nghe thấy giọng của Shinichi.
" Tớ đang ở đây, Shiho"
Ở đây..?!
" Tớ đang ở bên cạnh cậu mà, Shiho!"
Bên cạnh tôi ư!??... Shiho nhìn quanh. Nhưng cô chẳng thấy gì ngoài một màn đêm sâu hun hút.
" Tớ luôn ở bên cạnh cậu, Shiho"
Giọng nói ấy dường như rất gần, mà hình như cũng rất xa xăm.
Phải, rất gần, mà cũng rất xa, giống như cô và Shinichi vậy. Rất gần nhau và cũng rất xa nhau.
Trái tim Shiho thắt lại.
Đau....
Cái đau này khác với cái đau mỗi khi cô nhớ về chị.
Khi cô nhớ chị, đau đớn, cô có thể bật khóc.... Còn khi cô nhớ về...về...Shinichi, dù đau, cô cũng vẫn phải cười, vẫn phải tỏ vẻ thờ ơ không quan tâm đến. Nhưng thực sự, cô rất đau.
Shiho túm chặt ngực trái, lắng nghe con tim mình đang thổn thức lạc nhịp.
Cô nhớ lại lần đầu tiên cô gặp Shinichi.
Đó không phải là lần đầu ở trường tiểu học Teitan, hay ở nhà ông tiến sĩ.
Cũng không phải ở Nhật Bản.
Mà là ở Mỹ, nơi cô được Tổ chức gửi đi du học từ khi 8 tuổi.
Shiho bần thần trước kỷ niệm mà cô đã chôn giấu hơn 10 năm trời....Cô chưa bao giờ kể ai nghe về nó, cũng như chưa bao giờ nhắc đến nó trước mặt Shinichi.
Vì...Shinichi đã quên...
Vì...bên cạnh cậu ấy đã có một người con gái khác...
Vì...cô không muốn xen vào tình cảm của hai người, vì cô biết trái tim cậu không có chỗ giành cho cô, vì cô sợ sẽ làm liên luỵ đến cậu, và....và vì...Shiho rất yêu cậu!
Cô đỏ bừng mặt, cảm thấy ngượng ngùng khi phải thú nhận điều đó với bản thân. Phải, cô luôn lừa dối mình, luôn cố gắng che giấu nó và luôn tỏ ra thật lạnh lùng, thậm chí là hơi đanh đá với cậu.
Nhưng, cô biết rằng cô yêu cậu.
Yêu....
Cái thứ tình cảm ngỡ đã chết từ lâu, đã sớm bị xoá đi trong từ điển ngôn ngữ mà tổ chức gieo vào đầu khi cô còn rất bé. Nay, trải qua rất nhiều nguy hiểm, hạt mầm đã chôn thật sâu ấy lại đâm chồi nảy lộc, khiến cô lúc nào cũng trong tâm trạng khắc khoải, lo âu. Shiho sợ...cậu ta sẽ biết!
Phải!
Shiho rất sợ Shinichi sẽ nhận ra tình cảm này.
Cô không muốn cậu khó xử.
Cô không muốn cậu phiền lòng.
Cô không muốn Ran đau khổ hay khóc lóc vì ghen ( ôi cô đã chứng kiến nhiều rồi), vì điều đó sẽ khiến Shinichi rất buồn bã và mệt mỏi.
Cô lại càng không muốn đánh mất tình bạn tri âm tri kỷ hiện nay của 2 người, thứ tình cảm đc dựng xây qua bao ngày vào sinh ra tử, san sẻ những thời khắc sống chết của cuộc đời.
Shiho cười khan, cảm thấy mình thật ngốc.
Đúng, quá ngu ngốc!
Nhưng mặc kệ, ngốc cũng được.
Chỉ cần ở bên cạnh Shinichi, nhìn thấy cậu ấy hạnh phúc, tự khắc cô cũng sẽ thấy hạnh phúc....dù rằng hạnh phúc ấy được đánh đổi bằng những giọt nước mắt cố nuốt ngược vào lòng...
Chỉ cần là chiếc bóng bên cuộc đời cậu ấy....
- Shiho?..!
Giọng nói thình lình vang lên, xen lẫn sự vui mừng và ngạc nhiên. Nhưng Shiho còn ngạc nhiên hơn.
Cô nghĩ là mình hoa mắt, hoặc...hoặc là...do nghĩ ngợi nhiều quá mà sinh ra ảo giác. Cô dụi mắt, nhưng...
Bàn tay ấy đã nắm chặt tay cô, lay mạnh, giọng kích động.
-Shiho?...Shiho?? Là cậu, đúng là cậu rồi!
-Shin..i..chi??- Giọng Shiho đứt quãng. Không, không thể nào là thật đc. Cậu ấy..cậu ấy sao có thể ở đây chứ...
- Cậu..Shiho, cậu vẫn khoẻ, cậu vẫn ổn chứ??? Có đau ở đâu ko?? Có khó chịu ở đâu ko?? - Shinichi một tay túm chặt cổ tay Shiho, một tay níu vai cô, lắc mạnh.
-Có....- Shiho nhăn mặt, cô dường như không tin được. Cô..đúng là ảo giác mà...
- Cậu đau ở đâu?? Nhiều không?? Tớ...tớ phải làm gì đây..??!
Mặt Shinichi tái đi. Giọng cậu run run. Hình như cậu ấy đã rất hoảng hốt.
- Đau..tay...Cậu nắm...- Shiho thở dốc- Cậu..chỉ cần buông tớ ra là đc rồi.
- Tớ...tớ xin lỗi...
Shinichi bỏ vội hai tay xuống, trong khi Shiho xoa xoa bả vai trái một cách khó khăn.
- Cậu...thật sự không đau, ko bị thương ở đâu chứ??
Shinichi nhìn cô dò hỏi, đồng thời lướt dọc đôi mắt khắp thân thể cô. Tạ Chúa! Cô ấy chẳng có vết thương nào! Thật may mắn!
Nhưng Shiho thì không nghĩ vậy. Cô băn khoăn không hiểu sao thình lình Shinichi lại xuất hiện ở cái nơi tối tăm này. Sao thình lình cậu ta lại xông tới bên cô mà cô không hề hay biết. Sao thình lình...
Shiho chợt đỏ mặt.
Không biết cậu ấy..có thấy...có thấy bộ dạng chết tiệt lúc nãy của cô không nhỉ? Rồi...không biết cậu ta có nghe cô vừa nức nở vừa gọi tên cậu ta như một đứa khùng hay không? Cậu..cậu ta sẽ nghĩ gì?
Shiho đột nhiên phát cáu.
Cậu ta...sẽ phát hiện ra chăng? Tình cảm của mình, ôi không...
Sao cậu ta lúc nào cũng bất thình lình xuất hiện trong lúc cô chẳng ngờ nhất, và cũng chẳng muốn nhất thế này...
-Shiho..cậu khóc à??- Shinichi hạ giọng, một ngón tay quệt khẽ lên bờ mi của cô, dịu dàng.
Nhưng cô hất tay cậu ra, và né sang một bên, như cách cô vẫn thường làm để từ chối sự quan tâm ấy.
- Tớ không sao...Nhưng cậu..
Cô nghiêng đầu nhìn cậu, một cách lạ lẫm và ngờ vực.
-Sao..cậu lại ở đây....
- Tớ không biết- Shinichi gãi tai- Tớ...gọi tên cậu...và tớ thấy mình ở đây.- Shinichi cười- Thật tốt khi tớ thấy cậu như vậy, Shiho ạ. Cậu làm tớ lo đến phát điên.
- Hả- Lúc này, Shiho bắt đầu tròn mắt ngạc nhiên- Sao lại lo..?
- Tớ...- Shinichi ngập ngừng, rồi cậu im lặng. Cậu không muốn nhớ lại cảnh ấy. Cậu không muốn nhớ lại hình ảnh ấy. Nó thật...khủng khiếp... Nhưng bây giờ, cô ấy không sao, cô ấy đang ở trước mặt cậu, với gương mặt xinh đẹp lạnh lùng và thân thể hoàn toàn lành lặn. Dẫu là mơ, cậu vẫn muốn mơ mãi...
- Vì tớ đã hứa là sẽ ở bên cạnh cậu, bảo vệ cậu, nên khi không thấy cậu, tớ rất lo.
Shinichi cười, nụ cười thật lạ. Có gì đó xót xa, có gì đó đau đớn. Lại có gì đó nuối tiếc và ân hận.
Shiho im lặng. Lời nói ấy...như lưỡi dao cứa vào con tim vốn đã không còn nguyên vẹn. Cậu vẫn vô tình xát muối lên những vết thương cô cố gắng che đậy, lên tình cảm cô cố gắng chôn sâu. Cậu lúc nào cũng tỏ ra lo lắng cho cô, bảo vệ cho cô, nhưng trái tim cậu lại ko thuộc về cô.
Dẫu vậy, cô vẫn muốn ở bên cậu.
Dẫu vậy, cô vẫn bồi hồi, xao xuyến khi nhận những cử chỉ quan tâm lo lắng đó...dù biết rằng, những lời nồng ấm ấy đơn thuần chỉ giành cho một người bạn.
BẠN...
Phải, là bạn, vì cậu ấy đã có bạn gái rồi.
Một cảm giác nhói buốt thốc mạnh vào tim Shiho....
-Tôi có còn là trẻ con đâu mà cậu phải lo chứ...
Shiho nói, vừa như thầm thì vừa như gắt gỏng.
Đáp lại, Shinichi chỉ cười.
- Nhưng tớ thật sự rất lo cho cậu.
- Cậu nên lo cho Ran thì tốt hơn.
Shiho ngẩng lên nhìn xoáy vào mắt Shinichi. Giọng cô vang lên một chút ganh tỵ, một chút đắng cay quyện vào nghìn lần chua xót.
Shinichi thần người khi bắt gặp ánh mắt ấy. Đã bao lần cậu nhìn thấy đôi mắt này, và cậu luôn cố nhủ rằng chỉ là cô ấy có quá nhiều lo lắng, suy nghĩ về bọn áo đen.
Từ cái lần mẹ cậu nói là Shiho quan tâm tới cậu bằng một tình cảm khá đặc biệt - khi cậu ấy còn là Haibara- cậu đã không tin và xem như lời đùa tinh quái của mẹ. Cho đến khi chính cậu bắt gặp ánh mắt ấy...
Ánh mắt như muốn xuyên thủng trái tim của cậu, vừa rất buồn bã lại rất dịu dàng. Vì cô lúc nào cũng tỏ vẻ thờ ơ, lúc nào cũng giam mình trong phòng thí nghiệm, lúc nào cũng mỉa mai châm biếm cậu rất đáng ghét,..vì..rất nhiều thứ ..nên cậu không bao giờ nghĩ cô lại dùng ánh mắt ấy nhìn cậu.
Đó là khi cô đưa cậu viên thuốc giải cuối cùng. Ánh mắt cô xa xôi và lặng lẽ. Như một sự tiếc nuối hay từ biệt.
Đó là khi cô và cậu vô tình gặp nhau trên đường đến trường đại học, lúc cậu đang đùa giỡn với Ran một cách khoái chí.
Đó là khi cậu nói sẽ giới thiệu cô với Ran như 1 cộng sự của cậu.
Những lúc ấy, ánh mắt Shiho tựa như hai mảnh hồ thu xanh biếc, mà đáy hồ lại lắng sâu trăm nghìn những điều bí ẩn. Đôi mắt cô nhìn cậu huyền hoặc và đau đớn, đến nỗi khiến cậu phải lặng thinh và bối rối không biết làm thế nào...
Để rồi hằng đêm, đôi mắt ấy đã theo cậu đi vào những giấc mơ...
Đến nỗi, mỗi khi nhìn vào đôi mắt trong veo hạnh phúc của Ran, trái tim cậu chợt run lên khi nhớ đến ánh mắt sâu hun hút đầy những u uất không lời của Shiho. Và cậu ước gì có thể thổi vào đôi mắt ấy những tia sáng hạnh phúc trong veo như của Ran vậy.
- Shinichi?
Shiho nhíu mày khi thấy cậu đột nhiên đứng lặng đi. Có thể nào..cậu ta biết...?
- Shinichi? - Cô bắt đầu gắt lên, với một chút xấu hổ.
- Tớ...
Những hình ảnh bị cắt ngang, Shinichi tỏ ra bối rối, và theo thói quen, cậu lại gãi đâù gãi tai với vẻ mặt rất ngốc nghếch buồn cười.
- Shinichi, tớ hỏi cậu một câu nhé?- Giọng Shiho chợt trở nên nghiêm chỉnh.
Shinichi thót tim. Ôi lạy chúa, không lẽ cô ấy đã nhận ra...
- Cậu chưa gội đầu bao lâu rồi vậy?!
- Khụ khụ...- Shinichi sặc lên một tiếng và ho sù sụ. Cô ấy..đúng là Shiho!- Bộ ngày nào gặp tớ mà ko mỉa mai 1 câu thì ko chịu đc hả, Shiho?
- Ờ- Shiho nhún vai, gọn lỏn.- Nhưng cậu hôi thật đấy- Cô tiếp tục, cố giữ trên gương mặt nét bình thản.
-Này...này...- Mặt Shinichi méo xệch, đúng là cô nàng tinh quái khó chịu. Dù rằng đúng là...khoảng 2 ngày nay cậu chưa kịp tắm, nhưng cũng vì cô chứ ai nữa mà chê với chả trách...
- Hôi như cú ấy, bà chằn lửa kia ko mắng à?
Mặt Shinichi chợt khựng lại. Và thay đổi thành một vẻ đăm chiêu xa xăm.
- Cô ấy...- Shinichi chợt quay lại nhìn cô, nhoẻn miệng cười buồn- Có thể mắng tớ tới chết luôn ấy chứ!
...Vì tớ chưa ghé thăm cô ấy bao giờ từ lúc cô ấy vào viện.
Vì tớ đã nổi cáu với cô ấy khi cô ấy vô tình cười hạnh phúc trên sự đau đớn của cậu...dù biết rằng Ran ko có ý gì khác, chỉ là ko biết thôi.
Vì tớ đã bỏ mặc cô ấy để ở bên cậu suốt cả ngày rồi....
-Thế thì, cậu hãy quay về với Ran đi...
Shiho cắn nhẹ môi dưới, quay đi.
Cô ko thể để Shinichi biết.
Cô phải trả Shinichi về cho Ran.
Cậu ấy..ko thuộc về cô!
-Này, Shiho!
Giọng Shinichi cứng nhắc vang lên, một tay giữ cô lại, cố gắng thật nhẹ nhàng. Cậu ko muốn làm cô đau.
- Cậu...sẽ trở về với tớ chứ?
Shinichi nói khẽ, như một lời khẩn khoản.
-Về đâu cơ? - Shiho hỏi, giọng lạnh tanh.
- Về...- Shinichi ngớ người, uh, về đâu nhỉ...
Shiho muốn giằng tay ra, nhưng ko được. Đôi tay cậu ấy vừa cương quyết vừa mạnh mẽ. Cô bắt đầu cáu. Chết tiệt, người ta đã cố tránh rồi, mà cứ...
- Thả tớ ra, Shinichi.- Giọng cô có vẻ mất kiên nhẫn, nhưng đáp lại, giọng Shinicho còn tỏ vẻ mất kiên nhẫn hơn.
- Không.
- Này, tớ sẽ mách Ran.- Cô nhăn mặt, tay còn lại cố gắng nắm lấy từng ngón tay của Shinichi mà kéo ra. Nhưng vô ích.
- Cậu phải trở về với tớ, Shiho. - Lần này, Shinichi nói với giọng cứng rắn hơn- Tớ đã hứa bảo vệ cậu, tớ đã hứa luôn ở bên cạnh cậu, nhưng..tớ lại ko làm được, tớ..đã luôn khiến cậu bị đau...
Shiho dừng lại, đôi mắt cô vẫn chăm chăm nhìn vào bàn tay đang nắm chặt lấy tay cô. Dường như những ngón tay đang run rẩy.
-Shiho, hãy tha lỗi cho tớ....
Giọng Shinichi trầm xuống. Có gì đó nghẹn lại ngay cổ họng. Một cảm giác bất lực đớn đau quật vào tim cậu.
- Tớ..ko phải là tớ ko biết đâu, Shiho...
Cậu khẽ nâng cằm cô, lấy hết can đảm, nhìn sâu vào hai đáy hồ thu biêng biếc đang mở to vì kinh ngạc...và...băn khoăn...
-Tớ chỉ cố tỏ ra là ko biết, tớ chỉ giả vờ như ko biết thôi...Nhưng, tớ biết hết... Shiho, anh BIẾT tình cảm của em giành cho anh!
Shinichi thay đổi cách xưng hô, khiến Shiho choáng váng. Nhưng cô không ngã, vì tay anh vẫn giữ chặt cô. Lời nói của Shinichi như những dòng nước đổ vào sông băng, khiến cô đông cứng người lại. Đầu óc cô quay cuồng. Cậu ấy đã biết ư, từ lúc nào vậy?
- Anh xin lỗi, Shiho.- Giọng Shinichi đầy đau khổ, đầy bứt rứt- Anh...đáng lẽ anh phải luôn tỏ ra như là không biết, nhưng...em sẽ lắng nghe anh nói, chứ, Shiho?
Cô gật đầu theo phản xạ. Cô đang mụ mị hẳn đi với chuỗi câu hỏi tuần hoàn" Sao cậu ấy lại biết? Mình thể hiện lộ liễu lắm sao? Vậy...mấy người khác có biết ko, ôi Chúa ơi!". Lời nói của Shinichi vẫn đều đều rót vào tai cô bằng chất giọng khó khăn, giống như vừa nói vừa nuốt nước bọt suy nghĩ ấy!
- Anh...rất thích Ran...em biết đấy, cô ấy là người cùng lớn lên với anh, chia sẻ với anh nhiều kỷ niệm từ thời thơ ấu, và cô ấy cũng rất quý mến anh...
"Vâng, tôi biết chứ, cậu Shinichi", Shiho thầm nghĩ một cách đau đớn. Cô ước gì giật phăng cánh tay cậu ra để chạy hút vào bóng tối kia, để cậu mãi mãi ko tìm thấy cô, để cô ko phải nghe cái sự thật vốn dĩ cô đã biết từ lâu kia.
-Cô ấy thật tốt...Cô ấy lo lắng cho anh, luôn nghĩ tới anh, dù anh teo nhỏ thành Conan, Ran vẫn quan tâm và luôn chờ đợi anh trở về...
-Mấy câu tình cảm kinh dị này cậu nên nói với cô ấy mới đúng, Shinichi- Shiho gắt lên
-Không, em đã hứa là lắng nghe mà...- Shinichi kiên nhẫn trước vẻ mặt khó coi của Shiho- Một chút thôi...
-...
- Anh..đã rất..rất thích cô ấy... Nên khi cô ấy gặp nguy hiểm, khi bọn chúng bắt cóc cô ấy...Anh đã ko nghe lời khuyên của em, tự mình đi cứu cô ấy..Anh liều lĩnh, vì anh e bọn chúng có thể giết Ran nếu có động tĩnh gì...
Shinichi ngừng lại, một tay siết chặt tay Shiho, tay kia vuốt nhẹ lên những sợi tóc đỏ nâu vướng trên mặt cô.
- Anh đã cứu được Ran, cô ấy ko sao, nhưng anh ko thể nào vui được...thậm chí, Shiho, thậm chí anh..anh đã từng nghĩ là giá như anh nghe lời em, chờ đợi sự tiếp ứng, hoặc báo cảnh sát...dù điều đó có thể gây bất lợi cho Ran, nhưng anh vẫn muốn..giá như...
Shinichi thở mạnh, tiếp tục một cách khó khăn.
- Phải, anh ko thể nào..vui, dù chỉ là một chút, dù Ran đã bình yên vô sự..nhưng đổi lại...
Người Shinichi khẽ run lên. Tay cậu siết chặt lại, khiến Shiho khẽ nhăn mặt, nhưng cố ko bật thành tiếng, sợ làm hỏng mạch cảm xúc của cậu.
Shinichi nuốt khan. Giọng cậu trầm hẳn.
- Anh ko bao giờ nghĩ, sẽ đánh đổi sự an toàn của Ran...hay của bản thân anh, bằng chính em, Shiho...- Shinichi bóp chặt tay cô một lần nữa. Và đột ngột, cậu ôm chầm lấy cô. Toàn thân cậu run lên từng hồi. Nhịp thở bắt đầu loạn đi. Shinichi nói trong đứt quãng, đau đớn và đầy ân hận.
- Anh không nghĩ em lại âm thầm đi theo anh...Anh càng ko nghĩ, em sẽ làm chuyện đó...- Vòng tay cậu siết mạnh hơn, mặc kệ những phản kháng bất lực của Shiho- Haibara mà anh quen ngày xưa, lúc nào cũng lo lắng sợ hãi khi đối diện với bọn chúng, luôn co mình lại hoặc chạy trốn khi phát hiện bọn chúng....Nên..anh ko bao giờ nghĩ rằng, em lại..đỡ giùm anh những viên đạn đó....
Một sự im lặng bao trùm lấy không gian. Shiho đơ người.
Đạn...?!
Những mảng hình ảnh rời rạc đột ngột bổ nhào vào đầu Shiho, khiến cô cảm giác đau buốt như kim châm.
Cô thấy- Gin- là Gin, đang chĩa súng vào...Shinichi...Đúng vậy...
Shiho nhìn thấy, và không suy nghĩ gì, cô lao ra chắn trước mặt anh, đúng lúc không gian vang lên tiếng ĐOÀNG chát chúa...
Cô thấy đau rát ở ngực trái...
Và thêm những tiếng đoàng đoàng khác...
Cái đau lan xuống bụng, thắt lưng....
Cái đau ấy nhanh chóng chạy dọc khắp cơ thể...và...cô.. ngã xuống trong tiếng hét lanh lảnh của ai đó...ai đó đang gọi tên cô...
- Anh đã phát điên lên được khi nhìn thấy em...như thế, em biết ko...Anh tự nguyền rủa mình, hàng trăm lần, tại sao ko nghe lời em...Anh ước gì những viên đạn ấy ghim vào anh...anh ước người nằm trong căn phòng lạnh lẽo đó là anh...
Shinichi cố gắng để giữ giọng nói bình ổn nhất mà tần số tai con người còn nghe được, nhưng giọng cậu đã lạc hẳn đi.
- Anh là Shinichi Kudou, nhưng lúc đó, anh hình như đã quên đi cái tên này. Anh ước mình là Conan, vì ít ra nếu là Conan, anh sẽ ko khiến em bị đau nhiều như vậy... Anh..lúc đó ko còn biết làm gì cả, chỉ có thể ở bên giường, nắm tay em, và gọi tên em..Anh đã gọi rất nhiều lần, nhưng em vẫn ko mở mắt...Anh rất sợ, Shiho...
Shiho lặng đi trong tiếng nói của Shinichi. Chầm chậm, cô đưa tay lên..níu nhẹ lên bờ lưng đang run rẩy kia. Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên làn da nhợt nhạt, thấm qua tấm áo sơ mi trắng đã lem luốc của cậu.
- Anh đã từng sợ mất Ran vào tay bác sỹ Araide, cũng từng sợ mất Ran khi cô ấy rơi vào tay bọn chúng...Nhưng chưa bao giờ cảm giác sợ nó lại lớn đến mức khiến anh như gục ngã....Shiho, anh rất sợ... Đây là lần đầu tiên, anh thấm thía nỗi sợ hãi nếu phải mất đi một người...
" Đây...chỉ là một giấc mơ..một giấc mơ ngọt ngào..." Shiho siết chặt hơn vòng tay một chút, và cô cảm nhận được lồng ngực bên kia có một con tim đang đập loạn nhịp.
- Shiho, anh biết...Ran hiểu anh đủ để biết anh thích màu gì, thần tượng ai, thích ăn món bánh nào hoặc món quà nào sẽ khiến anh vui nhất... Cô ấy...là một người bạn gái rất tuyệt, rất hoàn hảo....vì cô ấy luôn biết anh muốn cái gì...
Shinichi đẩy nhẹ cô ra, nhưng vẫn giữ chặt cô trong vòng tay của mình. Anh nhìn thấy đôi mắt cô đang lấp lánh những giọt thuỷ tinh trong suốt.
- Nhưng...em..em là người duy nhất có thể gợi ý cho anh những lời giải hóc búa... là người duy nhất lắng nghe những vụ án của anh và đưa ra lời khuyên xuất sắc...Em..rất thông minh, thông minh đủ để ko cần biết anh thích món gì, quyển sách nào, nhưng luôn đưa anh chính xác mọi thứ anh cần. Em hiểu anh, ko phải qua thời gian 18 năm cùng lớn lên bên nhau, mà qua suy nghĩ, qua nụ cười hay một cái nhếch môi...
Shinichi đưa tay, khẽ lau nhẹ những giọt thuỷ tinh lonh lanh chờ chực rơi trên mi mắt cô, và đặt lên bờ mi ấy một nụ hôn rất dịu dàng...
- Ran luôn ở bên anh trong lúc anh hạnh phúc và vui vẻ nhất...Và người ko bao giờ rời khỏi anh lúc anh trong tình trạng nguy hiểm nhất, gian nan nhất, lại là em...Và...anh cần em, Shiho, nên hãy trở về bên anh, đc ko?...
Trong màn đêm thăm thẳm, chợt bừng lên một tia sáng nhỏ nhoi... Tia sáng ấm áp từ đáy mắt cô gái vốn đã quen sống trong cô độc lạnh lẽo... Ngón tay cái khẽ miết nhẹ lên đôi má mịn màng, Shinichi khẽ khàng đặt lên bờ môi cô một hơi thở nóng ấm chầm chậm....
***
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top