Chap 1:Cuộc chiến sinh tử

- ĐOÀNG...
Tiếng súng chát chúa vang lên, kèm theo đó là một loạt tiếng nổ lách tách. Theo phản xạ, Shinichi nhảy chồm lên ôm choàng lấy Ran- cô bạn gái thanh mai trúc mã thân thiết của mình, và vật cô nằm xuống. Hai người đổ ập lên sàn xi măng đang lớp nhớp những mảng xăng vung vãi. Shinichi nhắm mắt lại, chờ đợi.

-ĐOÀNG! ĐOÀNG! ĐOÀNG!..........................................

Một loạt những phát súng nữa xé gió lao tới, vun vút. Tay Shinichi cứng lại, Ran vẫn đang ngất đi trong lòng cậu. "Thế là hết!"- Cậu lẩm bẩm. Và chờ đợi sự kết thúc đến với mình.

Nhưng một giây, rồi hai giây,...rồi một phút trôi qua...

Không có những cảm giác mà cậu đang chờ đợi. Cũng ko có tiếng súng nào nữa. Chỉ có một sự im lặng. Và một tiếng thét lanh lảnh chợt khiến cậu bừng tỉnh. Giọng của Hattori.

-Shihoooooooooo !!!

Hình ảnh đập vào mắt Shinichi khiến cậu như quỵ đi. Vòng tay ôm Ran cũng chợt buông thõng. Đôi mắt Shinichi mở to, kinh hoàng nhìn vào thân thể đẫm máu đang lịm đi trước mặt mình.

-Shiho!

Shinichi lắp bắp. Rồi như chợt vỡ oà.

-SHIHO!! SAO LẠI LÀM NHƯ VẬY??!!

Cậu gào lên, đặt vội Ran xuống và nhoài về phía cô gái đang nằm trong vũng máu. Shinichi xốc cô gái dậy, đôi tay run run dò tìm mạch đập nơi lồng ngực giấu sau chiếc áo đẫm màu đỏ tang tóc. Hattori vừa trờ đến bên, nắm lấy bàn tay buông thõng của cô.Mập đập yếu ớt, dường như chỉ chực chờ tàn lụi.

- Cô ấy còn sống, Shinichi.

- Sống...!?!..Còn sống...

Shinichi lắp bắp. Cậu ko còn bình tĩnh được nữa. Cô ấy đã ngã xuống ngay trước mặt cậu. Đầy máu. Thân thể đầy máu kia là vì cậu.

-Xe cấp cứu bên ngoài, nhanh lên, Shinichi.

Hattori gào lên.

- Tớ sẽ đưa Ran ra ngay. Cảnh sát đã đến rồi. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nhanh!

Shinichi bế Shiho bật dậy, và nhanh như tên bắn, cậu lao về phía ánh sáng cánh cửa, dường như là thứ duy nhất còn hiện diện lại trong mắt cậu lúc này.

Hattori đặt Ran lên lưng, trong khi thiếu uý Sato và đội cứu hộ đưa Gin ra ngoài trên chiếc cáng cứu thương. Phát súng của Sato đã chính xác, dù rằng nó đến hơi muộn màng.

Cảnh sát Tokyo nhanh chóng bao vây phong toả khu vực cảng Haido, đặc biệt là nhà kho số E054, nơi vừa xảy ra cuộc chạm trán cuối cùng của 2 thế lực Thiện-Ác. Chuỗi bóng đêm đeo bám họ dai dẳng suốt mấy năm qua, cuối cùng cũng chấm dứt.

***

Bệnh viện trung tâm Tokyo.

Phòng cấp cứu đặc biệt.

Đang phẩu thuật.

Một bóng nam gục người trên ghế. Gương mặt giấu vào đôi bàn tay rắn rỏi vẫn chưa kịp rửa vết máu khô. Bên cạnh cậu là tiến sĩ Agasa, và cậu bạn thân Hattori.

Được lệnh đặc biệt của FBI, khu vực phòng bệnh này tạm thời bị phong toả, chỉ có người được phép và có trách nhiệm mới được vào. Cảnh sát cũng được yêu cầu tạm thời ko hỏi cung hay làm phiền vì bất cứ lý do gì, cho đến khi cuộc phẫu thuật cho kết quả tốt nhất.

Thời gian trôi qua, từng phút, từng giây như mũi dao xé toạc trái tim Shinichi. Tiếng súng vẫn văng vẳng bên tai. Sự im lặng chết chóc. Và thân hình đầy máu, loáng thoáng những sợi tóc màu nâu đỏ đặc biệt- gục ngã trước mặt cậu. Tiếng súng, hình ảnh, máu...tất cả đều khiến Shinichi như phát điên.

Lúc đó, cậu chỉ muốn bảo vệ Ran. Cậu chỉ lo bảo vệ Ran. Cậu không nghĩ Shiho đã đến. Không nghĩ cô ấy đã nấp ở đâu đó, và lao vào đỡ giúp cậu loạt đoạt oan nghiệt đó. Và...

Shinichi không đủ can đảm nghĩ tiếp. Đèn phòng vẫn sáng loang, và thời gian vẫn tích tắc từng giây.

Đáng lẽ, người nằm trong kia phải là mình.

Người trong đó vốn dĩ là mình.

Là mình.

Nhưng tại sao mình vẫn ngồi đây?

Shinichi Kudou, sao ngươi vẫn lành lặn nguyên vẹn ở đây, trong lúc cô ấy phải chịu đau đớn thế nào trong kia?

Cô ấy sẽ chết ư?

Đôi tay cậu run bần bật. Cậu nhớ đến lần trên chuyến bus tử thần, tay cô ấy cũng run như vậy. Khi đó, cô ấy đã nắm chặt tay cậu. Còn giờ, cậu sẽ nắm tay ai đây?

Không, không được phép mất bình tĩnh. Mình là Shinichi cơ mà.

Cậu tự nhủ là vậy, nhưng cũng chắc giúp ích gì hơn.

Hattori ngồi bên cạnh, im lặng. Một tay đặt khẽ lên vai cậu, vỗ về.

Ông tiến sĩ thì đi tới đi lui. Gương mặt sầu não.

Đèn phòng mổ vẫn sáng.

Lúc này là 4:15' sáng.

Đã 5 tiếng trôi qua....

Shinichi không còn cảm giác với thời gian nữa. Chỉ thấy xung quanh lúc này thật đáng sợ.

Và điều đáng sợ nhất vẫn im lặng đợi chờ trong căn phòng lạnh lẽo kia.

***

4:50' AM

Chiếc đèn báo hiệu vụt tắt, kèm theo một tiếng bíp nhẹ. Nhưng đủ để trái tim Shinichi như vọt khỏi lồng ngực.

Cậu bật dậy, cùng lúc với Hattori và ông tiến sĩ thì nhào tới bên cánh cửa khép kín.

Chờ đợi.

Tiếng bánh xe ken két trên nền sàn sáng loang. Tiếng lạo xạo. Và cửa phòng bật mở.

Hai bác sĩ đi đầu ra hiệu cho mọi người dạt qua bên, 6 y tá khác vội vã đẩy giường ra ngoài.
Shinichi định với theo, nhưng Hattori đã ngăn cậu lại. Cậu chỉ kịp thấy gương mặt trắng bệch của Shiho nằm thiêm thiếp trên đó.

-Bệnh nhân đang được đưa tới phòng hồi sức đặc biệt. Và, ai là thân nhân?

-Tôi- Shinichi phản ứng nhanh hơn cả ông bác tiến sĩ. Giọng cậu cũng át luôn giọng ông lão tội nghiệp.

Vị bác sĩ thứ ba, người đi ra sau cùng, có vẻ khó khăn về điều định nói. Ông nâng gọng kính lên một chút.

- Tôi biết những người được phép ở đây tất nhiên là những người đặc biệt với bệnh nhân. Nhưng, ai là người thân của cô ấy? Người thân, chứ ko phải đồng nghiệp hay bạn bè?

-Tôi...- Shinichi chợt cứng người. Cậu, là gì của cô ấy..?

- Tôi là ông của nó.

Tiến sĩ Agasa tiến lên một bước, vỗ nhẹ vào vai Shinichi. Hattori kéo cậu ra, nhưng Shinichi vẫn bướng bỉnh trụ lại.

- Con bé là cháu gái tôi,...

Ông ngưng lại, nhưng nhìn nét mặt Shinichi, ông biết, cậu cũng rất quan tâm tình hình cô ấy.

-Và đây là cháu trai của tôi. Anh họ của nó.

Gương mặt Shinichi giãn ra một chút, trong lúc vị bác sĩ khẽ nhíu mày nhìn chàng trai áo quần xốc xếch, be bét máu me đang đứng trước mặt.

- Vậy, ai sẽ là người muốn nghe tin của bệnh nhân, vì đó sẽ là người trực tiếp chăm sóc cô ấy. Chỉ 1 người thôi.

-Tôi.

Shinichi, lại một lần nữa, gần như gào lên. Giọng cậu tỏ rõ sự kích động, khiến vị bác sĩ già cũng giật mình.

Ông Agasa lắc đầu trước cái nhìn khó hiểu của Hattori. Nhưng rồi, ông cũng lùi về sau, mệt mỏi rũ người lên băng ghế. Shinichi theo bác sĩ vào căn phòng nhỏ cách đó không xa.

Cánh cửa khép lại.

Vị bác sĩ thả tập hồ sơ xuống, bắt đầu mở máy tính lên.

-Tình trạng cô ấy thế nào rồi? Ông mau nói đi chứ

Shinichi cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng lúc này thì dường như ko kềm chế được. Thậm chí chẳng đợi mời ngồi, cậu đã lao thẳng đến bàn làm việc của ông, hai tay choài mạnh lên bàn.

Vị bác sĩ- Hatsashi, ngước nhìn cậu bằng đôi mắt thông cảm.

- Tôi sẽ nói với cậu, nhưng cậu phải xem trước đã.

Màn hình bật sáng. Căn phòng đột ngột chìm trong bóng tối. Chỉ còn tiếng rè rè của máy chiếu đang hoạt động.

Bác sĩ Hatsashi chỉ tay vào những tấm phim phóng to.

- Tổng cộng 12 viên đạn, và...

Ngừng lại một chút để nhìn vào ánh mắt sững sờ của chàng trai trẻ, ông rậm rãi nói tiếp.

- 4 trong 12 viên đạn trực tiếp làm tổn thương đến gan, thận, thậm chí một viên đã xuyên thủng phổi gây xuất huyết nghiêm trọng trong khoang bụng, một viên cách tim chỉ 2,1 milimet.

Shinichi có cảm giác như ai đó vừa bắn vào tim mình một phát bằng đại bác hay xe tăng gì đó.Đôi chân cậu chỉ chực khuỵ xuống.

- Cô ấy đã tắt thở trong một thời gian- đủ để oxy ko lên đến não, và gây ảnh hưởng đến hệ thống hoạt động vận chuyển máu của não.

-Cô ấy..sống chứ..? - Khó khăn lắm, cậu mới thốt ra đưcợ 4 chữ một cách đứt quãng.

-Cái này...- gương mặt ông trầm xuống một cách đáng sợ- thật khó nói...

Không gian chìm trong im lặng. Bóng tối dần loang trong đôi mắt Shinichi. Một màu đen tuyệt vọng.

- Chúng tôi đã cố gắng hết sức. Nhưng cô ấy, cầm cự đến bây giờ đã là một kỳ tích. Mất máu quá nhiều, tổn thương quá nghiêm trọng, thậm chí tim, não cô ấy cũng ngưng hoạt động trong một thời gian ngắn...

-Cô ấy...sẽ sống?...Phải ko? - Vẫn là những chữ rời rạc, khó khăn lắm mới ghép được thành câu.

Vị bác sĩ lắc đầu. Nhưng rồi, ông bắt gặp ánh mắt tuyệt vọng, nhưng khẩn khoản, như van xin ông một chút ánh sáng nhỏ nhoi. Thứ ánh sáng có thể làm nên điều kỳ diệu.

Ông thở dài.

- Có thể cô ấy sẽ sống, nếu qua được đêm nay...không, nếu qua được 24h, thì có khả năng sẽ sống, nhưng...

Shinichi im lặng nhìn ông, chờ đợi. Đôi mày khẽ giãn ra, và đôi môi mấp máy nhưng không nói được thành lờii.

-..Nhưng tôi không khẳng định, cô ấy có thể tỉnh lại không....Còn tuỳ thuộc vào sự may mắn nữa....

***

Cánh cửa đóng lại phía sau lưng, Shinichi vẫn như một người mất hồn. Dù Hattori đã lay tay cậu, và dù cậu có nghe giọng bác Agasa giục giã, nhưng vậu ko biết, ko hiểu họ đang nói gì, hay muốn gì.

Đầu óc Shinichi trống rỗng. Chỉ duy nhất một câu còn tồn tại. Lời bác sĩ vừa nói lúc nãy.

"Có thể vài tháng, vài năm, hoặc...mãi mãi...dù sống, nhưng cô ấy, có thể, mãi mãi ko tỉnh lại được nữa..."

Đôi chân Shinichi cứ xiêu vẹo từng bước. Cậu chẳng biết nên làm gì, nên nghĩ gì lúc này. Tất cả kiến thức uyên bác của cậu bỗng chốc như làn sương bốc hơi đâu mất.

Chỉ còn lại một bộ não rỗng không.

-Shinichi?..!

Một giọng nữ trong trẻo vang đến bên tai cậu. Shinichi ngẩng lên.

-Ran..!?

Đôi mắt u ám chợt ánh lên tia sáng nhỏ nhoi, nhưng rồi lại mau chóng vụt tắt, khi lướt qua vết thương nhẹ trên mặt cô. Chỉ là một xước bên má phải, lúc cậu ôm cô té xuống nền đất.

Ran nhẹ nhàng ngồi cạnh cậu. Cầm đôi tay cậu, đôi mắt cô rưng rưng.

-Cậu không sao....

Shinichi nhìn cô. Tay cậu lướt nhẹ lên vét trầy trên mặt cô.

-Đau không...?

Cô mỉm cười, áp tay cậu vào mặt mình.

-Ngốc, tớ yếu đuối thế sao. Chỉ là vết thương nhỏ thôi.

Shinichi, vẫn như hút hồn vào vết thương ấy.

- Rất đau, đúng không...- Tay cậu chạm nhẹ vào đường chỉ mảnh khảnh đo đỏ trên mặt cô.

-Tớ đã bảo là không sao mà. Cậu xem, tớ rất khoẻ.- Ran nắm chặt tay cậu.

Shinichi vẫn im lặng, đôi mắt mơ hồ rất xa xăm.

- Cậu không sao là tốt rồi, Shinichi.

Shinichi cứng người. Đột như, có thứ gì đó vỡ tan trong lòng cậu.

Và bằng một hành động chính cậu cũng không ngờ đến, là cậu hất tay Ran ra, sau đó bật dậy. Nhìn cô chằm chằm trong lúc cô vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì.

-Tốt? - Cậu gằn giọng. Và rồi bật cười, giọng cười thê lương đến mức khiến Ran sợ đến hốt hoảng.

- Cô ấy...- cậu chỉ tay về khúc ngoặc cuối hành lang- 12 phát đạn, cả người đầy máu, 6 tiếng phẫu thuật, và...có thể sẽ chết bất cứ lúc nào... Vậy mà cậu bảo tốt ư?

Ran mở to mắt nhìn theo tay Shinichi. Nhưng chỉ là khúc ngoặc cuối hành lang.

-Ai cơ?- Giọng Ran run run.

- Cô ấy...- Shinichi quay lại nhìn Ran- là vì tớ...vì tớ...có thể sẽ không tỉnh lại nữa...mãi mãi..

-Cái gì??

Cả ba giọng cùng hét lên. Hattori lùi về sau, dựa vào vách.

-Không...

Ông tiến sĩ lắc mạnh hai vai của Shinichi, gần như quát vào mặt:

-Bác sĩ đã nói gì, thế nào là ko tỉnh lại nữa, nói mau Shin-kun.

Shinichi gập người trên ghế, tay luồn qua mớ tóc rối bù, cơ hồ như muốn xới tung cái đầu lên.

- Là tại tôi, tất cả là lỗi của tôi...

....Ngoài trời, tuyết bắt đầu rơi....

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #fanfiction