[LONGFIC] Sống [Chap 2]
Chap 2
Tiffany đang thu xếp lại giấy tờ trên bàn làm việc của mình. Ngày hôm nay Tiffany đã chính thức bước một chân vào con đường thực hiện ước nguyện.
Thời gian qua Tiffany đã luôn cố gắng vì điều ấy, cô sẽ không bao giờ bỏ cuộc dù cô biết khả năng thành công chỉ là con số rất nhỏ.
“Cố lên! Nhất định mình sẽ làm được!”
=0=0=0=0=0=
Yoona rời nhà từ rất sớm, đã 3 năm kể từ khi cô rời khỏi nơi đây. Mọi thứ dường như thay đổi rất nhiều, từ con người đến cảnh vật. Rời khỏi nơi này để theo đuổi ước mơ của mình, trong 3 năm qua Yoona đã không ngừng phấn đấu và chứng tỏ cho ba cô thấy rằng cô thật sự là một họa sĩ tài ba.
Khi ở tuổi 17, Yoona đã ghi tên mình vào danh sách 100 họa sĩ trẻ tuổi tài năng nhất Luân Đôn. Nhiều tác phẩm của cô được trưng bài trong các triển lãm lớn được tổ chức ở Luân Đôn. Đã có không ít người hâm mộ tài năng của Yoona và mời cô ấy làm họa sĩ độc quyền cho họ với mức lương khổng lồ. Nhưng Yoona đã từ chối, điều mà cô muốn làm chính là chứng minh cho ba mình thấy cô chọn con đường trở thành một họa sĩ không phải là sai lầm và một điều nữa là nơi mà cô muốn định cự không phải là nơi này.
“Seoul ah! Cậu thay đổi nhiều thật đấy! Nhưng có điều cậu vẫn cho tớ cảm giác thân quen như thuở nào. Cái cảm giác mà 3 năm nay tớ chưa bao giờ cảm nhận được”
Khẽ mỉm cười với chính mình, có lẽ người ta nhìn vào chắc lại nghĩ Yoona thần kinh bất thường, nhưng không sao, điều đó làm cô thoải mái là được.
Mãi suy nghĩ và nhìn xung quanh mà tí nữa Yoona đã va phải một người, khi cảm nhận được phía trước mặt mình có ai đó, Yoona đã vội dừng lại và quay mặt sang, tình cờ người đó cũng quay mặt lại và hai ánh mắt chạm nhau.
Trong phút chốc Yoona nhìn sâu vào đôi mắt ấy
Buồn, tổn thương, tội lỗi... đôi mắt ấy!
Cô gái quay đầu sang hướng khác làm Yoona giật mình bối rối.
“Ah.... ừ.... xin lỗi vì tôi mãi mê nhìn cảnh vật nên tí nữa là va phải bạn rồi”
“Tôi cũng vậy thôi. Không có gì”
Cô gái trả lời rồi vội bước đi bỏ lại Yoona chưa kịp nói thêm điều gì
Cô ấy là họa sĩ sao?
Mình đang rảnh? Chỉ là mình tò mò muốn biết về cô ấy chút thôi, không phải mình nhiều chuyện! Đi theo cô ấy làm quen vì dù gì cũng là đồng nghiệp chắc không bị thưa vì tội theo dõi đâu nhỉ?
“OK. Let’s go”
=0=0=0=0=
Sweet and Bitter
“Chào bà chủ” – Tiếng nói phát ra từ phía sau khiến Sunny giật nảy người.
“Kim Taeyeon! Cậu làm mình đứng tim đấy!”
Sunny vừa vỗ nhè nhẹ vào tim mình vừa nhìn Taeyeon với ánh mắt bắn ra đạn
“Oh. Chỉ là chào hỏi thôi mà?” – Đôi mắt ngây thơ vô tội
“Chào hỏi kiểu cậu có ngày tớ chết không hay. Mà chết một cách lãng xẹt ấy chứ”
“Hơ...”
“Mà hôm nay cậu đến đây làm gì vậy?”
“Ơ...”
“Hơ hơ ơ ơ gì?”
“Hơ”
“Muốn ăn đập hả Kim Taeyeon?”
“Yah yah! Thứ nhất: tớ gọi cậu như mọi khi mà? Cậu lại đang suy nghĩ cái gì nữa hay sao mà giật mình?”
“Thứ hai: bình thường tới đây không được sao mà phải đợi có chuyện mới tới được?”
“Thứ nhất : ở đây là nhà bếp. Trừ tớ ra không ai vào nên tớ không đề phòng. Cậu gọi vậy ai mà không giật mình!?”
“Thứ hai: cậu biến mất cả tháng nay rồi hôm nay xuất hiện kêu tớ không thắc mắc? còn hỏi lại nữa hả? muốn ăn đập phải không?”
“Tại tháng nay tớ bận mà” – bỉu mỗi, chỉ chỉ ngón tay vào nhau.
Lần nào cũng vậy, mình luôn là người thua cuộc và con người kia thì cứ hung tợn đòi đánh mình.
“Cậu dừng cái kiểu bỉu môi đó đi (Có biết làm người khác mềm lòng không hả?)! vậy đến đây chơi thôi ah?”
“Ah. Tớ dẫn một người đến gặp cậu” – Gương mặt của Taeyeon trở nên cực kì nghiêm túc.
=0=0=0=0=
Jessica dừng chân trước bãi biển nhỏ, cô đã đi khá xa và khá lâu, mặc dù vậy Jessica vẫn không cảm thấy mỏi chân. Lý do cô dừng lại là vì cô muốn nhìn biển và một lý do nhỏ xíu mà Jessica định không để ý đến nhưng dù người khiếm thị vẫn cảm nhận được – có một con người cao cao ốm ốm đi theo cô từ nảy đến giờ và không ngừng đấm đấm, bóp bóp chân mình.
Jessica quay lại – người kia giả vờ quay nơi khác vươn tay hít thở không khí trong lành, nhưng thật ra là Jessica chỉ định quay lại để ngồi xuống thôi.
Jessica lấy dụng cụ vẽ tranh ra và ngồi nguệch ngoạc vài nét – con người kia ngó ngó rồi cũng lấy cuốn sổ vẽ tranh của mình ra và lại nhìn nhìn.
Khoảng cách dần dần thu hẹp, từ 50m còn 5m rồi cuối cùng là 50cm.
“Hi! Cậu cũng là họa sĩ ah?”
“Không. Vẽ thôi”
Cô nàng cao cao ấy gật gật ra chiều thấu hiểu và dần dần ngồi xuống cạnh người kia
“Thế cậu vẽ tranh gì? Cây và Hoa? Động vật? phong cảnh? Kiến trúc? Đời thường? Đơn sắc?...??”
“Trừu tượng”
Èo mai gót. Yoona lại 0đ trong việc đoán mò.
“Mình cũng rất thích thể loại đó. Nó khá thú vị. Qua những bức tranh người họa sĩ cũng có thể tìm cho mình bạn tri kỉ.”
Nụ cười thân thiện – nhưng ai kia không ngó đến.
Ố kề Ố kề. Việc đầu tiên mình cần làm chính là tìm hiểu về con người này!
=0=0=0=0=0=
Sweet and Bitter
“Đây là?” – Sunny hướng ánh nhìn thắc mắc về phía người ngồi đối diện cô, chờ câu trả lời từ phía người bên cạnh
“Cậu ấy là Tiffany. Người mà tớ từng nói với cậu.” – Taeyeon gợi nhớ cho Sunny, vì cô đã nói rất nhiều về Tiffany rồi nên cô không cần giới thiệu thêm.
Tiffany! Người từng nói?
“Ah. Ra cậu là Tiffany !!!! Rất vui được khi được gặp cậu”
Chợt nhớ ra những gì mà Taeyeon đã nói về cái tên ấy, Sunny nở nụ cười thân thiện bắt tay Tiffany.
Trong phút chốc Taeyeon phải chịu đựng 2 mắt cười giết người của hai cô gái đang ngồi cùng bàn với cô. Nó thật sự khiến người ta điêu đứng.
“Ah. Chào hỏi xong rồi. Vào vấn đề đi” – Taeyeon cắt ngang, cô chịu đựng vậy là đủ rồi.
“Cậu thật biết cách làm người mất hứng đấy Kim Taeyeon”
“Nè nè không cần phải gọi cả họ tên đầy đủ của người ta ra luôn chứ!”
“Thì sao?”
“Thì.... Không thích”
“Cứ gọi! Thì sao?”
“Thì....kệ cậu”
Taeyeon quay mặt đi chổ khác, không phải là cô sợ người kia đâu, chỉ là cô nhịn thôi.
Tiffany phì cười trước thái độ của Taeyeon, con người đó luôn nói người khác trẻ con trong khi bản thân mình thì không khác gì một đứa trẻ.
“Tiffany này! Cậu tự tin được bao nhiêu phần trăm? Cậu có hối hận không?”
Sunny nhìn Tiffany chờ đợi. Ánh mắt ấy đầy sự chờ mong và hi vọng.
“Tớ không biết bản thân mình chắc chắn được bao nhiêu phần trăm, nhưng tớ có thể khẳng định rằng tớ chưa bao giờ hối hận. 2 năm qua tớ đã luôn phấn đấu vì mục tiêu này và tớ sẽ không bao giờ bỏ cuộc trừ khi tớ không còn tồn tại trên đời này nữa”
Tiffany nở nụ cười ấm áp.
“Tớ tin vào cậu và đặt hi vọng vào cậu”
Sunny đáp trả
“Chúng ta sẽ làm được” – Taeyeon đưa tay ra trước mặt cả ba chờ đợi.
Hai người còn lại lần lượt đặt tay lên tay Taeyeon thể hiện sự thống nhất và quyết tâm vì mục tiêu duy nhất.
=0=0=0=0=
“Hey! Ngày mai chị vẫn ra đây chứ?”
Cô gái ấy vẫn tiếp tục bước đi
“Yah! Trả lời đi chứ”
Yoona đuổi theo nếu tay Jessica lại.
“Không biết”
“Vậy cho em số điện thoại đi!” – mắt nai xuất hiện.
Jessica nhìn Yoona rồi lấy viết chì viết lên tập giấy vẽ của Yoona số điện thoại của cô. Viết xong Jessica bỏ đi để lại con người kia cười ngố chưa từng thấy.
Sự thật là Jessica đã không để ý đến con người kia nhưng với tài năng “hỏi tới tấp” và khả năng “làm người khác phải chú ý” của Yoona đã khiến cho một Jessica vốn im lặng và thờ ơ với mọi thứ cũng phải lên tiếng và trả lời những câu hỏi của Yoona.
Có thể nói Yoona có khả năng làm cảnh sát, cô hỏi đầy đủ thông tin của Jessica. Như: tên gì? Bao nhiêu tuổi? sống ở đâu? Nhà có mấy người? Bạn bè Jessica đâu? Jessica vẽ tranh lâu chưa? Vân vân và vân vân.
Thật ra Yoona không thuộc type người nhiều chuyện và gặp ai cũng hành động vậy. Cô đi theo Jessica và cố gắng bắt chuyện với Jessica vì ánh mắt Jessica khiến cô bị thu hút và vì một lý do nhỏ là cô ấy cũng vẽ tranh. Xem như đó là một cái duyên và xem như cô có được 1 người bạn sau 3 năm trở về.
=0=0=0=0=
Hwang's house
“Em về rồi ah? Hôm nay đi đâu thế?”
Tiffany hỏi khi nhìn thấy Yoona bước vào nhà.
“Em đi dạo Seoul thôi. Hôm nay có vài điều thú vị”
Tiffany hướng ánh nhìn thắc mắc về phía Yoona khi nghe cô nói câu nói ấy
“Em gặp một người, một họa sĩ có đôi mắt.... hmmm.... khiến người khác nhìn vào phải suy nghĩ và rất muốn tìm hiểu”
“oh. Thế em có tìm hiểu không?”
“Có chứ. Yoona thiên tài của chị mà. Sau 5h đi theo và bắt chuyện em cũng biết được vài thông tin và tên của người đó” – Yoona nhướng nhướng mày cười tinh ranh
“Thế tên cô ấy là gì nào?”
Tiffany mỉm cười với cô em gái của mình, cái tính kiên nhẫn khi muồn làm gì đó của con bé vẫn vậy. Nhưng bỏ ra 5h để đi theo một người chỉ để hỏi thông tin người đó thì cô thật thắc mắc cô gái ấy là ai mà có sức hút với Yoona như vậy.
“Cô ấy tên là....
TBC....
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top