[LONGFIC][SNSD] Oops...!!! Chap 4.3
4th SHOT
PART 3:
Kwon Yuri là đồ ngốc, là đồ thiểu năng…
Tôi hận cậu ta, tại sao lại trốn bệnh viện chỉ với cái lí do là đi gây bất ngờ cho tôi chứ? Bỏ Yul ở lại đó là cũng đáng! Tốt nhất Yul hãy lết xác về khách sạn trước khi trời mưa đó, đồ ngốc!
Tôi hùng hổ là thế nhưng khi trời vừa đổ mưa mà vẫn chưa thấy cậu quay về thì tôi lại lo lắng không yên. Cuộn mình trên cái trường kỉ với quyển sách và cái chăn mỏng, đột nhiên tôi lại sợ sấm chớp vô cùng. Kể cũng vô lí thật, những lần trước trời mưa sấm giật đùng đùng mà tôi vẫn không cảm thấy gì, tại sao lúc này…
*ĐOÀNG*
AHH! Kwon Yuri, Yul ở đâu, về đây đi! Em sợ lắm!
Kéo cái chăn mỏng lên che lấy mặt mình, tôi cảm thấy nước mắt của tôi lại rơi xuống, không một lí do nào cả.
Cái đồ ngốc đó không biết rằng cậu ấy quan trọng như thế nào với tôi sao? Sao cứ luôn mạo hiểm cái mạng mình như thế chứ?
Tôi dần chìm vào giấc ngủ, đêm qua tôi và cậu vẫn còn tâm sự với nhau, tôi đã có thể yên tâm rằng không phải mình yêu cậu đơn phương, nhưng cậu thì lại chẳng biết quý trọng chính mình, cứ thích làm những trò mạo hiểm. Cậu có quan tâm gì tới cảm nhận của tôi chứ.
.
.
.
.
Đột nhiên tôi cảm thấy có một bàn tay lạnh buốt chạm vào mặt mình, giật mình tỉnh dậy, gương mặt của cậu đang hiện ra trước mắt tôi, mái tóc đen ướt sũng bết lại, gương mặt trắng bệch, nếu không muốn nói là tái xanh, đưa tay chạm lên gương mặt đó, da cậu lạnh quá.
“Yul…”
“Sao Yul lại ướt sũng thế này?”
“Nếu em trông thấy sao đêm thì em có còn giận Yul không?” Cậu dụi mắt rồi nắm lấy tay tôi, thổi nhẹ vào lòng bàn tay. Hơi thở của cậu nóng quá, cậu…
“Đi theo Yul” Cậu nắm lấy tay tôi rồi kéo tôi chạy đi như điên cuồng ra khỏi khách sạn. Tôi cảm nhận được bước chạy của cậu loạng choạng nhiều lần suýt té, bàn tay của cậu khẽ run khi nắm lấy tay tôi.
Taj Mahal?
Cậu đưa tôi vào bên trong cái lăng mộ sáng sủa nhất thế giới này.
“Ban đêm cũng vào được sao?”
“Đừng hỏi nhiều.” Tôi đã cảm thấy lạ từ lúc chiều khi vừa đến đây, không một bóng người, chỉ có cậu và tôi. Lúc này cũng thế. Cả bên trong Taj mahal rực rở ánh đuốc nhưng chẳng một ai canh gác cả.
Đi vòng quanh theo kiến trúc đối xứng, cậu đưa tôi đến căn phòng trung tâm của Taj Mahal, phòng an táng Hoàng đế Sha Jahal và thái cơ của người. Khác với các căn phòng khác, căn phòng này hoàn toàn không được đốt đuốc, mà nó sáng lên ánh sáng huyền ảo của mặt trăng và các vì sao.
Giọng cậu khản đặc vang lên, nghe cứ như cậu đang dốc hết hơi tàn của mình mà nói chuyện…
“Đây chính là bầu trời sao đẹp nhất trên thế giới, tuy rằng nó không phải là của tự nhiên, nhưng nó là minh chứng cho một mối tình.”
“Kết tinh của những tảng đá cẩm thạch trắng khổng lồ, ban ngày chúng sẽ hấp thu ánh sáng mặt trời và sẽ tỏa sáng vào ban đêm. Đây là căn phòng đặc biệt nhất của Taj Mahal… Trung tâm của quần thể kiến trúc này…”
Tôi cảm thấy được sức nặng của cậu đang dần dần dồn lên tôi, bàn tay của cậu run rẩy nắm lấy tay tôi, nó không phải lạnh như lúc nãy nữa, mà quá lạnh, lạnh như một xác chết.
“Yul…” Tôi đưa tay đỡ lấy cậu. Người cậu nóng như đang bị thiêu cháy.
“Đừng nói nữa, đồ ngốc, không lẽ Yul đã dầm mưa chỉ để khám phá ra điều này sao?” Tôi gần như lại bật khóc khi nghe cái tên ngốc này tiếp tục thều thào cho hết câu chuyện. Yul không nghe em nói gì sao?
“Nó là minh chứng cho mối tình của Hoàng đế Sha Jahal với thái cơ của người… Yul hi vọng, nó cũng là minh chứng cho tình yêu của Yul đối với em., Sica-ah…” Cậu ngã quỵ xuống ngay khi vừa kết thúc câu nói.
Đồ ngốc…
“Yul!!!!!” Tôi gào lên gọi cậu tỉnh dậy. Đồ ngốc!!! Tỏ tình thế này thì làm sao nghe được câu trả lời chứ?!!
.
.
.
.
.
Bị cảm nặng do không quen khí hậu, nhưng lại dầm mưa quá lâu dẫn đến bị viêm phổi.
Giỏi thật Kwon Yuri. Sao không chết luôn đi.
Nhìn cái đồ ngốc đó nằm với mấy sợi dây truyền dịch kia mà tôi rất giận mình, chỉ tại tôi bảo muốn ngắm sao đêm nên cậu mới phải đứng cả buổi trời dưới mưa mà suy nghĩ.
*Brr Brr*
“Krys?”
“Unnie, em nghe nói chị đã thất bại?”
“Chuyện đó không quan trọng nữa Krys, theo chị biết, nơi xảy ra vụ án đó, cũng là nơi mà Yuri gặp tai nạn. Chị muốn biết, ai đã phỗng tay trên của mình và làm Yuri bị thương.” Nhắc đến việc này thì tôi gần như phát điên lên. Tôi nhất định không để yên cho bất cứ tên nào dám đụng vào Yuri.
“Em sẽ điều tra, nhưng Yuri-unnie có sao không ạ?”
“Yuri..” Ngay lúc này thì cái đồ ngốc đó trở mình rên rỉ nhăn nhó mặt mày. “..chị sẽ gọi lại cho em sau.” Tôi nói rồi cúp vội máy.
“Sica?”
“Chịu dậy rồi sao? Đồ liều mạng?” Tôi không hiểu sao tự dưng mình lại độc mồm thế này với cậu.
“Yul xin lỗi…” Đồ ngốc, tôi đã mắng cậu là đồ ngốc lần thứ bao nhiêu rồi? Tôi không nhớ nữa, ngốc vẫn hoàn ngốc. Nếu ai có bảo tôi dùng 1 từ để miêu tả tính cách của Kwon Yuri thì tôi chỉ có một từ NGỐC để miêu tả thôi.
“Đừng lặp lại cái màn xin lỗi này nữa Yuri-ah. Yul đâu có lỗi…” Tôi lau đi những vệt mồ hôi trên trán cậu rồi đưa cho cậu li nước.
“Cám ơn em.” Bàn tay cậu run rẩy đón lấy li nước.
“Sao Yul lại nghĩ ra được việc khúc xạ ánh sáng trong Taj Mahal thế?” Tôi nhìn vào đôi mắt đen tuyền trong vắt của cậu, đôi mắt đượm vẻ mệt mỏi nhưng vẫn tinh lanh và đôi phần lạnh lùng. Không hiểu sao một người ấm áp và đôi khi hâm dở như thế lại có được cái ánh mắt lạnh lùng quyết đoán có thể giết người được như thế. Tôi luôn tự tin rằng mình lạnh lùng, nhưng so với cậu, tôi nghĩ, chắc chẳng được bao phần.
“Một người bạn đã kể lại cho Yul nghe về chuyện đó, và Yul cũng vô tình trông thấy nó phát ra ánh sáng lờ mờ dìu dịu dưới trời mưa nên mới nghĩ ra đấy thôi.” Cậu ấy nói rồi lại gập người ho đến đỏ cả mặt còn thở dốc nữa.
“Đừng cố nói chuyện để rồi lại ho sặc sụa như thế chứ?” Tôi vuốt nhẹ lên lưng Yuri, nhưng khi vừa chạm vào thân nhiệt của cậu làm tôi phải giật mình, người cậu nóng như một tảng nham thạch vậy.
“Người Yul nóng lắm à?” Cậu nói khó khăn trong khi với tay lấy chai nước trên bàn.
“Biết thế sao còn liều mạng?” Tôi đánh nhẹ vào vai cậu rồi lấy chai nước đổ ra li.
“Vì em làm gì chẳng được? Mà em thích ngắm sao à? Yul chưa từng nghe em nói.” Yuri đưa tay đón lấy li nước và ực một hơi hết cạn.
“Babo Babo Babo!!! Em nói thế mà cũng tin, bộ não kinh doanh thiên tài của Yul chỉ để làm việc kinh doanh thôi sao?” Tôi phải đánh cho cái đồ ngốc này tỉnh lại mới được.
“Đau, đau đau đấy baby.” Cậu ấy rít lên vì đau và co người lại, lúc này tôi mới chú ý rằng, Yuri dù thế nào cũng cố chìu ý tôi.
Và bây giờ tôi mới nhớ về những gì đêm qua đồ ngốc đó nói…
Minh chứng cho tình yêu của Yul dành cho em…
Tình yêu ư?
“Sau này đừng như thế nữa…” Tôi vuốt nhẹ lên sống mũi đó, viền tay mình quanh khuôn mặt đó. Người cậu ấy bỏng rát, mái tóc rũ xuống khiến tôi phải đau lòng.
“Sẽ không.” Đến lúc này tôi mới trông thấy nụ cười của cậu. Tuy thấm vẻ mệt mỏi nhưng vẫn rất tươi, tôi mới phát hiện ra rằng, cậu có một khả năng đặc biệt, chỉ cần cậu mỉm cười tôi cũng sẽ làm theo cậu…
Kwon Yuri, em yêu Yul, yêu Yul vì cái vẻ hâm đơ dở người, vì cái lãng mạn không đúng lúc và cả sự lạnh lùng quá đáng nữa.
Trước đây tôi đã từng nghĩ có bao giờ mình sẽ yêu con người này không, tôi từng trả lời rằng không, rồi sau 1 vài tuần chung sống thì câu trả lời là có thể, để rồi cách đây 3 tuần thì câu trả lời lại là sẽ, và chỉ mới 3 ngày gần đây thôi, câu trả lời đó là.
Tôi đã yêu Kwon Yuri, yêu vô điều kiện.
Chỉ đơn giản là yêu thôi, tôi có cần những lí do đó không?
-----
Sau 2 ngày nằm ì trong phòng bệnh, ra vào chỉ có cái sân sau và căn phòng trắng toát nồng nặc mùi thuốc, vị giác đắng nghét vì uống thuốc và khứu giác cũng nghẹt cứng vì nghẹt mũi, cuộc sống của tôi trở nên đơn điệu một cách buồn chán. Nếu không phải Jessica luôn ở bên cạnh tôi thì chắc tôi cũng hóa đá mà chết rồi.
Nhưng có như thế tôi mới phát hiện rằng, những khi bên nhau, thật sự tôi và Jessica chẳng có mấy chuyện để nói với nhau. Kể cả những chuyện đơn giản nhất của vợ chồng chúng tôi cũng không có để nói với nhau. Thế nhưng tôi lại không thể thiếu cô ấy, tôi cần cô ấy. Và có lẽ tôi đã yêu cô ấy ngay từ những ngày đầu thử thách của lão bà bà.
Nhưng càng yêu tôi lại càng sợ đánh mất Jessica. Tôi sợ một ngày nào đó cô ấy sẽ trở thành người buộc tội tôi trước vành móng ngựa. Tôi sợ rằng khi biết được bí mật đằng sau cơ ngơi đồ sộ của tôi, cô ấy sẽ rời xa tôi, mãi mãi. Tôi sẽ đánh mất người mà mình yêu thương nhất.
Tôi sợ niềm yêu công lí trong Jessica sẽ làm hại đến bạn bè mình, nhưng tôi cũng sợ bạn bè tôi vì bảo vệ tôi sẽ làm hại Jessica.
Càng yêu nhiều thì càng lo sợ nhiều…
Chỉ mới vài ngày trước đây tôi còn cảm ơn những vị thần, những bức phù điêu nữ thần tình yêu và thần Eros trong Palace of Joys, nơi mà tôi và em gặp nhau, vì đã đưa em vào cuộc đời tôi. Nhưng lúc này tôi lại cảm thấy lo sợ về điều đó. Có phải là sai lầm khi mà tôi đã để cho em dễ dàng quyến rũ mình, có phải sai lầm khi tôi đã không đề nghị chia tay ngay sau đó, có phải sai lầm khi tôi luôn cố gắng bảo vệ em, và tôi có sai lầm không…khi mà tôi lại yêu em đến thế này?
“Yul…” Em vòng tay quanh cổ tôi và vuốt lên mái tóc rối bù vì gió của tôi.
“Chỉ còn 2 ngày ở đây, em muốn đi Agra fort.” Em nở nụ cười buồn. Sao trông em lại buồn như thế?
“Được, chiều nay chúng ta sẽ đến đó. Agra fort chỉ đẹp lúc hoàng hôn…” Tôi hôn lên trán em, giữ yên ở tư thế đó, tôi để không khí quanh mình ngợp mùi hương từ tóc em.
“Yul lạ lắm…”
“Đúng, Yul cũng thấy thế.” Tôi cố gắng mỉm cười để làm yên lòng em. “Agra fort là nơi duy nhất còn lại trong chuyện tình của Sha Jahal nhỉ?” Bước đến sau lưng em và tựa cằm lên bờ vai gầy tôi để mặc cho gió thổi tung mái tóc của em, phất vào mặt vào mắt tôi. Tôi chỉ muốn ở gần em như thế này, càng lâu càng tốt.
“Nơi kết thúc cuộc đời của ngài.” Tôi lầm bầm, cảm nhận được bàn tay em trên mặt mình, em vuốt nhẹ dọc theo sống mũi tôi và đường môi.
“Dạo này em thích làm như thế nhỉ?” Tôi khẽ nhếch khóe miệng khi ngón tay em đưa đến môi dưới, liếm nhẹ lên đầu ngón tay em.
“Ưm…” Em gật đầu nhẹ.
*ding dong* Tiếng chuông phòng vang lên.
“Có lẽ là bữa sáng.” Tôi đặt một nụ hôn lên đầu vai trần của em rồi cùng nhau đi trở vào phòng.
Dường như từ ngày sang đây, tôi có thói quen đứng trên ban công này và nhìn cuộc sống của người dân Ấn Độ, nhìn sự chuyển dời của Mặt trời và cả dòng chảy của con sông nữa… Tôi chỉ cảm thấy bình yên khi có em trong vòng tay và đứng như thế…
--------------------
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top