chap 22

Thế rồi một mùa hoa phượng nữa cũng đã qua, khi cánh hoa phượng cuối cùng yếu ớt bị những cơn gió đầu thu thổi đi, ảm đạm rơi xuống nền đất. Vậy là mùa thu đã bắt đầu, là mùa của tình yêu, là nơi những cặp tình nhân sẽ cùng nhau hưởng thụ không khí ngọt ngào êm dịu. Giữa cái tiết trời se se lạnh ấy, có một đôi tình nhân đang bên nhau, con đường vắng, lá đã ngả màu vàng, chỉ còn nghe thấy tiếng bước chân họ bước đi cạnh nhau. Chàng thanh niên nắm chặc tay cô gái mong truyền cho cô chút hơi ấm, họ nhìn nhau, đỏ mặt rồi mỉm cười trông thật hạnh phúc.


Hôm nay là ngày cuối tuần, mọi thứ trôi qua lặng lẽ, cũng thật chậm rãi với Ran. Đã giữa trưa rồi nhưng cô có vẻ vẫn chưa muốn ra khỏi giường. Cô nhoài người ra hướng cửa sổ, tựa cằm lên thành lan can nhìn ngắm một đôi bạn trẻ đi ngang qua rồi đến những chiếc lá xanh mơn mởn đang ngả sang màu vàng. Thật nhẹ nhàng. Thật bình yên. Lâu lắm rồi cô mới được một ngày như vậy, bác Agasa đã đi du lịch cùng bạn, còn Lolita lại chưa mở cửa sau sự cố vừa rồi. Ran nhắm mắt. Những cơn gió nhẹ thổi qua làm mái tóc cô tung bay trong trời thu biếc. Ran vẫn chưa bước xuống giường. Cô vẫn cuộn tròn trong chiếc chăn bông ấm áp và đang mơ màng về những chiều thu đẹp...

tiếng tay nắm cửa vang lên, một tiếng động nhỏ quen thuộc mà cô đã nghe rất nhiều lần. Ai đó sắp vào. Ran vội nhảy lên giường giấu mình dưới chiếc chăn bông ấm áp.

Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, một bóng người bước vào. Anh ta nhìn cái chăn bông đang phồng lên, môi không dầu nụ cười nửa miệng. Anh khẽ kéo chiéc rèm ra, ánh nắng lọt vào, bóng người bé nhỏ hiện rõ trên gương mặt thanh tú của anh. Là Ran.

Ran có thể cảm nhận được người đó đang đến gần mình, anh lay hai vai cô.

"Này con sâu lười, em định ngủ đến khi nào nữa đây?"

A! Ra là Shinichi. Chắc hôm nay không thấy cô nên anh qua xem thử nhưng mà cô lại bận ôm cái giường rồi....

"..."

Không trả lời, vọng ra ngoài là tiếng ngáy khe khẽ. anh ngồi hẳn lên giường lay cô gái nhỏ :

"Ran à, mặt trời lên cao rồi đó."

"..."

Vẫn im lặng, tiếng ngáy lớn hơn như khẳng định với anh rằng cô đang ngủ. Lâu lâu mới có một ngày, dại gì mà ra khỏi giường theo anh sớm a~

Anh bật cười, còn người núp dưới tấm chăn thì nhíu mày khó hiểu. Sao anh lại cười? Có gì đáng cười chứ? Bộ con gái ngủ là không được ngáy hay sao? Cô cảm giác ai đó lật tấm chăn lên. Thân hình cô bây giờ nằm gọn trong tầm mắt anh. Không giấu được nữa rồi.

"Giỏi nhỉ! Dám lừa cả anh. Xem ra anh đã chiều hư em rồi, phải phạt em mới được..."

Shinichi vừa nói vừa bẹo má Ran. Câu nói của anh làm cô khó hiểu, chưa kịp thông thì cô đã thấy gương mặt của anh đang tiến sát lại gần mình. Đôi mắt xanh dương nhắm hờ, đôi môi hé ra một khe hở, anh định chiếm trọn lấy đôi môi anh đào bé nhỏ của cô. Ran cố hết sức đẩy anh ra, nhưng không được, anh ngày một thích thú, càng tiến sát hơn.

Nhưng không may cho Shinichi nhà ta, ngay cái khoảng khắc cao trào, hai người chỉ còn cách nhau một vài milimet thì Ran lấy lại được tỉnh táo. Cô nhanh chóng đưa ngón tay lên chặn lại. Shinichi mở đôi mắt ra, nhìn cô giận dỗi nhưng đáp lại anh chỉ là một cái mỉm cười đáng yêu.

"Anh vô cớ hôn em thế có đáng bị phạt không? Cái đó là cưỡng hôn, cưỡng hôn đó nha~~~Shinichi! Anh thật xấu tính mà~~..."

Shinichi cười ma mãnh. Này này, không phải anh tin cô nói thật chứ?

Anh nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Ran, nhẹ hôn lên nó. Cô có hơi ngạc nhiên, đó chỉ là một câu nói đùa để trả đũa cho việc anh dám cưỡng hôn co thôi mà? Đến khi định thần lại thì cô đã nằm gọn trong vòng tay anh, nói đúng hơn là anh đang bế cô lên. Theo một phản xạ tự nhiên, cô ôm lấy cổ như sợ anh làm rơi mình. Sau đó cô kịch liệt vùng vẫy.

"Kudo Shinichi, anh đang làm cái gì vậy? Thả em ra mau! Em báo công an, bắt anh vô tù đó nghe chưa~!

Sau khi nhìn gương mặt kích động đầy dễ thương của cô đến chán anh mới nói:

"Em muốn phạt anh gì nào? Anh hôn em nhé hay..."

Chẳng biết cô nghĩ gì mà mặt lại đỏ ửng lên vùng vẫy dữ dội hơn

"Thả ra, thả ra, thả ra! Em méc cảnh sát, em méc các Fan nữ của anh là anh dám sàm sỡ em nha~~~đảm bảo mấy cổ bo xì anh luôn"

"..."

Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng bướng bỉnh của cô mà ai đó mắc cười không chịu được, Shinichi chỉ muốn ở đây nhìn dáng vẻ đáng yêu này của cô mà thôi, được ôm Ran trong vòng tay và được nhìn thấy cô cười. Buổi sáng hôm đó, bất kể trời nắng hay mưa, có một đôi bạn trẻ thích ghẹo nhau. Họ có một tình yêu ngọt ngào và lãn mạn.

* * * * *

Cơn gió chiều thu lùa qua người cô gái nhỏ. Mũi cô đỏ ửng vì lạnh còn hai bàn tay thì như tê dại. Cố chà hai bàn tay vào nhau để lấy chút hơi ấm. Từng hơi thở trở nên nặng dần, có khi còn thở ra sương nữa, khiến cô không còn lí trí mà chỉ biết đi theo người bên cạnh.

Shinichi nhìn cô gái nhỏ mà lòng cảm thấy lo âu. Chân anh dừng lại nắm chặt lấy tay cô kéo lại gần. Nhẹ nhàng và cẩn thận, trên cổ cô lúc này là chiếc khăn choàng của anh. Rất ấm áp. Ran hỏi anh có lạnh không. Đáp lại cô anh trả lời ngắn gọn, rằng mình vẫn ổn. Cô rụt cổ lại, hai bàn tay nắm lấy phần len màu đỏ sẫm của chiếc khăn trong lòng có một chút cảm xúc. Là yêu thương.

"Trời trở lạnh rồi mà ra đường chỉ mặc mỗi cái áo khoác mỏng tanh thế không sợ bị cảm lạnh à? Áo ấm của em đâu?"

Shinichi mắng cô, nghiêm mặt.

"Em không có! Ở chỗ em chỉ có một mùa nóng quanh năm nên em không có gì"

Cô trả lời tỉnh bơ, dường như cô không biết cái lạnh có thể gây hại đến sức khỏe của mình.

"Tuy em ở xứ nóng nhưng khi sang đây cũng nên phải chú ý giữ gìn sức khỏe biết chưa?"

Ran gật đầu e thẹn, nắm lấy bàn tay ấm áp của anh, cô mỉm cười hạnh phúc.

Anh quan tâm cô, dù chỉ qua một câu nói lạnh lùng

* * * * *

Chủ nhật tại trung tâm thương mại luôn là ngày đông khách nhất, mọi người ra vào tấp nập, tiếng nói cười rộn rã. Ran ngồi trong quán cà phê tay ôm cái ly giấy chứa đầy cà phê nóng hổi, bốc khói. Từng ngụm cà phê được Ran hút vào trong miệng. ấm, thơm và hơi đăng đắng nhưng cô lại rất thích, vị ngọt thanh của sữa lẫn với vị đắng cà phê hòa vào nhau, Ran thấy dễ chịu.

"Em thích cà phê à?"

Vừa nói Shinichi vừa đưa tay ra hộp khăn, lấy và lau đi chút bột cà phê còn vương lại trên khóe môi cô.

Cô gật đầu, nhìn thứ chất lỏng sóng sánh trong ly giấy mà nói tiếp:

"Ở bên đó Shiho không cho em uống. Chị ấy nói uống nhiều không tốt lại còn nổi mụn, sẽ không đẹp."

Má cô phồng lên như uất ức lắm vậy. Bỗng cô nhớ đến câu hỏi mà cô muốn hỏi anh từ trước. Đôi mắt nhìn về mặt nước dao động, hỏi nhỏ :

"Shinichi, nếu em không xinh đẹp, liệu....anh có yêu em không ?"

Câu nói khiến Shinichi nhạc nhiên. Anh chưa từng gặp trường hợp nào như vậy cả.

"Em biết mà."

Ran thì thầm, tựa như gió thoảng, xoay mặt sang hướng khác tránh ánh mắt của anh. Hình như cô lại sắp khóc

Cô nghĩ thì ra anh cũng giống như những người con trai khác, chỉ coi trọng vẻ bên ngoài chứ không yêu con người của cô. Mới nghĩ đến đó thôi mà tim cô lại nhói lên, cô không muốn nghĩ nữa.

Bỗng có một hơi ấm quen thuộc lại đến với cô, bàn tay anh đang giữ lấy bên má đỏ ửng. Cô quay lại nhìn anh nhưng vô tình lại để rơi một giọt nước mắt xuống bàn tay anh. Anh mỉm cười nhìn cô trìu mến và dịu dàng. Không hiểu sao lúc này Ran lại chẳng muốn nhìn thấy mặt anh nữa, càng nhìn cô càng lại giận bản thân mình. Anh có thể chọn Lunar, cô ấy vừa xinh đẹp lại vừa giàu có. Đâu cần phải nói yêu một cô gái nhan sắc kém nổi bật, không khá giả lại còn bướng bỉnh khác người như cô chứ.

Nhìn qua ánh mắt của cô, anh biết cô đang nghĩ gì, anh thương cô rất nhiều. Đôi mắt xanh nhìn đôi mắt tím, đôi mắt tím lại nhìn về một nơi xa xăm, mang chút ưu tư buồn bã như giọt nước hồ thu trong vắt...

"Anh có nói không sao?"

Shinichi buồn bã, giọng nói lạc đi, lại mang chút bối rối.

"Anh không nói em cũng biết mà, vốn dĩ anh đâu có nghĩ đến tâm hồn em. Cái anh muốn chỉ là nhan sắc. Nếu như vậy anh chỉ làm em càng thêm đau chứ không cho em hạnh phúc. Em nghĩ anh nên tìm cô gái nào phù hợp với anh, để anh có thể hẹn hò."

Không hiểu sao chính miệng cô lại có thể phát ra những lời nói mà cô nghĩ sẽ không bao giờ nói ra, Tuy thấy đau lắm nhưng cô cũng không thể ích kỉ giữ anh lại cho mình được, thà là anh cứ đi trước khi tình cảm chưa sâu nặng đi, nếu không thì cả anh, và cô - đều bị tổn thương.

"Không!"

Đơn giản nhưng có nhiều ý nghĩa.

"Em biết mà, vốn dĩ anh chỉ yêu một người con gái vì nhan sắc của họ mà thôi..."

Giọng cô run run, những giọt nước mắt lại tuông ra chảy xuống hai má. Ran đưa tay định quẹt đi, nhưng Shinichi, đã nhìn thấy tất cả. Chẵng lẽ anh làm cô tổn thương rồi sao?

"Anh nói là anh sẽ không đi đâu, anh muốn ở bên em. Anh yêu tất cả những gì thuộc về em, về tấm lòng, về tính cách...và cả sự ương ngạnh bướng bỉnh của em, chứ không phải chỉ vẻ ngoài của em nên đừng tìm cách đuổi anh đi nữa, anh đau lòng lắm. Dù sau này có chuyện gì đi nữa, anh nhất định sẽ bên em. Anh yêu em, vì em là Ran. Chỉ vậy thôi.

Đôi mắt tím mở to tròn nhìn Shinichi, đôi mắt ấy hiện lên một chút bất ngờ, hạnh phúc nhỏ bé len lỏi trong tim. Điều...điều anh nói, là thật chứ?

Anh đứng dậy khỏi ghế và ngồi xuống bên cạnh cô. Thật nhẹ nhàng anh nói:

"Đừng khóc nữa, anh nhất định không để em phải cô đơn đâu."

Tiếng anh thì thào, mang một chút yêu thương. Đó là một lời hứa, mà chính xác hơn là một lời khẳng định.

Cô chạm vào bàn tay anh đang áp trên má mình, nước mắt không kìm được cứ tiếp tục chảy ra. Anh lấy sỹ tay kia siết chặt bàn tay cô và nói, giọng chắc chắn.

"Dù sau này có ra sao, cuộc sống em có thế như nào, dù em đẹp hay không anh vẫn yêu mình em, chỉ em mà thôi. Anh luôn muốn thấy Ran của anh cười, anh không muốn em phải khóc."

Ran cảm động. Hóa ra anh không giống như những người đàn ông khác. Những giọt nước mắt hạnh phúc vương lại nơi khoé mắt. Shinichi nhẹ nhàng lau đi, nhường lại gương mặt cho nụ cười của cô. Anh ôm cô vào lòng, siết nhẹ. Để đầu cô tựa vào vai mình và cô cũng như thế, vẫn ở yên đó va cảm nhận hơi ấm từ anh, rất đỗi bình yên và hạnh phúc.

* * * * *

Sau những hiểu lầm do Ran tự tưởng tượng ra thì cô vẫn là con mèo nhỏ của anh, mỗi ngày đều được anh chăm sóc yêu thương. Ran nắm bàn tay anh thật chặt như sợ anh vụt đi mất, anh cũng không ngại mà cũng giữ lấy tay cô.

Bỗng anh kéo cô lại một góc tường, đôi mắt sắc bén nhìn về phía khu vực đằng sau bức tường bên kia.

"Chuyện gì vậy?"

Ran thì thầm hỏi

Anh ra hiệu im lặng, chỉ nhanh về thứ khuất đằng sau góc tường. Ran tò mò nên cũng ló đầu qua xem.

"Aoko và Kaito? Sao bọn họ cũng ở đây?"

Ran ngạc nhiên khi nhìn thấy người đang 'được' Shinichi theo dõi.

Họ đang làm gì ở đây được nhỉ? À hay họ cũng đến đây? Im lặng một chút cả hai nghe được đoạn đối thoại của Kaito và Aoko.

"Vừa nãy anh mua gì mà lâu thế làm em chờ quá trời luôn...."

Ai đó nũng nịu.

"Anh xin lỗi, tại lúc nãy anh gặp Shinichi nên bọn anh đứng lại nói chút chuyện"

"Shinichi cậu ấy cũng tới đây à ? Cậu ấy đang ở đâu, có dẫn Ran đi cùng không?"

"Không, cậu ấy đi một mình thôi"

Kaito cười thầm.

Aoko : Tiếc quá nhỉ. Em muốn được gặp Ran.

"..."

"..."

"Anh thấy ở đây ngột ngạt quá, mình đi ra gian hàng kia nhé. Ở đó có nhiều đồ đẹp lắm đấy"

"Ừm"

Thế là hai người dắt nhau đi mà vẫn không biết rằng từ đây, mình chính thức bị theo dõi.

"Á à, tên Kaito chết bầm ấy tính lợi dụng ông để có cớ đi chơi với bạn gái cơ à? Để ông xem chú mày làm nên trò trống gì."

Shinichi cười ma mãnh liếc mắt về phía Kaito đang tung tăng đi phía trước.

"Vậy bây giờ mình làm gì tiếp theo hả Shinichi?

Một giọng nói khẽ khàng vang lên nhắc cho anh nhớ rằng bên anh còn có một cô gái nữa.

Shinichi xoa cằm một hồi, bắt đầu nghĩ ngợi

"Phục thù! Lần trước đến khúc hay thì lại bị lộ nên lần này chúng ta....xì xào xì xào...."

Khóe miệng cả hai cong lên như gần chạm đến hai tai, ánh mắt toát lên hai chữ "gian xảo". Những người đi qua họ nghĩ một là hai đứa trốn trại tâm thần còn hai là những đứa từ trong gánh xiếc nào đó mới ra.

Kế hoạch được dàn dựng hết sức "hoàn hảo" dưới bộ óc thiên tài của Kudo Shinichi và đôi mắt nhạy cảm của Mori Ran được đặt tên là: kế hoạch phục thù của ShinRan tìm ra bằng chứng hoàn hảo buộc tội Aoko và Kaito yêu mà không nói (Phù, dài khiếp)

Mà hình như ShinRan nhà ta cũng không nhớ rằng quan hệ giữa hai người họ cũng chưa nói với ai.

* * * * *

Cái tính la cà vốn có của Aoko đã làm việc theo dõi trở của đôi bạn trở nên khó khăn. Nào là quán kem, quán trà sữa, hàng ăn vặt, cửa hàng bánh ngọt,.... Kaito với Aoko đi rất nhiều nơi bán đồ ăn thức uống. Chẳng hiểu sao với cái sức ăn như hạm ấy mà Aoko vẫn giữ nguyên cái vóc dáng vô cùng mảnh mai.

Sau khi la cà hết nữa ngày Aoko và Kaito quyết định điểm dừng chân cuối cùng là công viên Beika. Hoàn hôn dần lặn xuống để lại là màng đêm đen huyền bí và mặt trăng tròn sáng chói. Aoko tựa đầu vào bờ vai rắn chắc của Kaito, bàn vay nhỏ nhắn ấy chỉ lên mặt trăng:

"Mặt trăng hôm nay tròn quá anh nhỉ ?"

"Ừm, nó giống như mặt em vậy."

*Bốp !

"Không khí thật lãn mạn."

"À...ừ"-nhưng thực ra ben trong "lãng mạng cái nỗi gì ?"-khóc ròng vì bị Aoko thúc trúng vào mạng sườn.

Xếp hai bàn tay lại hình chữ V, Aiko đặt dưới tầm nhìn của mình. Mặt trăng như đang nằm gọn trong bàn tay cô, lập tức Kaito cũng cong hai bàn tay lại cùng với Aoko tạo thành hình trái tim xung quanh mặt trăng tròn, cả hai thật hạnh phúc.

"Lúc này tự nhiên em lại nhớ đến lúc anh tỏ tình với em, lúc đó anh là Kaitou Kid, thực sự rất đẹp trai."

"Tiếc quá nhỉ, anh để bộ đồ đó ở nhà rồi. Có thứ khác anh muốn tặng cho em."

Aoko quay sang nhìn, chờ đợi.

Kaito lấy trong túi ra một cái hộp nhỏ hình tim màu hồng. Mở ra bên trong là một sợi dây chuyền với mặt là một hình trái tim ở giữa là viên đá nhỏ màu trắng, nhìn giống như mặt trăng và đôi bàn tay của hai người vậy.

Vòng tay qua cổ Aoko, anh cẩn thận đeo vào.

"Anh mua nó từ khi nào ?"

"Bí mật"

"Nó đẹp quá !"

Aoko xuýt xoa thốt lên

"Ừm, nó đẹp....như em vậy."

Có một chút bất ngờ, cả hai nhìn nhau bẽn lẽn, gương mặt ửng hồng, họ tiến sát lại gần nhau hơn và đến khi đến đoạn gây cấn nhất thì...

"E hèm !"

Shinichi ra khỏi chỗ núp, hắng giọng khiến hai người nào đó giật mình.

Bắt gặp ánh mắt xảo quyệt của Shinichi và Ran, Aoko ngượng chín vội đẩy Kaito ra.

Tè ten tén ten, sau đây là chương trình hài kịch với sự góp mặt của hai diễn viên Ran Mori trong vai Kaito Kuroba và Shinichi Kudo trong vai Aoko Nakamori. Vâng, không để quý vị chờ lâu buổi diễn xin phép bắt đầu..

Shinichi : *tựa đầu vao vai Ran* Mặt trăng hôm nay tròn quá anh nhỉ ?-Giọng ẻo lả

Ran : Ừ - giọng ồm ồm

Shinichi : Thật lãng mạng, nó làm em nhớ đến hôm anh giả làm Kaitou Kid tỏ tình với em

Ran bún tay, lập tức bộ trang phục cô đang mặt được thay thế bằng bộ đồ của Kaitou Kid

Ran : Em thấy có đẹp không ?

Shinichi : Nhìn anh thật bảnh trai~

Ran : Anh có quà muốn tặng cho em đây !"

Bún tay thêm cái nữa lập tức trên bàn tay cô xuất hiện sợi dây chuyện hệt như cái của Aoko

Ran : Tặng em.

Shinichi : Nó đẹp quá !

Ran : Ừ, nó đẹp như em vậy ! - Nhìn Shinichi trìu mến

Shinichi : Kaito, ôi anh iu~~~

Ran : Aoko em~~

Cứ như vậy mặt họ tiến lại cần nhau, hai tay choàng qua cổ nhau và dừng lại cho đến khi hai người kia gọi tên mình.

"Shinichi, Ran !!!!!"

Kaito và Aiko hét lên, mặt ai cũng đỏ như quả cà chua chín.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top