chap 19
Hôm nay vừa đến trường đã nghe thấy tiếng xì xào bàn tán lên lớp còn ồn hơn. Ran và Shinichi hỏi mấy học sinh trong lớp thì họ nói.....
"Nghe nói 'chị đại' Lunar Hatdola đã nghỉ học rồi. Chà, vậy là từ nay cậu bớt khổ rồi nhỉ, Kudo.''-Một cậu nam sinh nói.
Cả hai đi về chỗ. Cánh cửa lớp mở ra khiến một lớp mấy chục ánh mắt đổ vào. Là Aoko và Kaito. Tỉ lệ họ đi chung với nhau là rất ít, gặp nhau ngoài cổng trường củng ít, gặp trước lớp còn ít hơn và chuyện vào cùng nhau là không thể nào. Vậy mà bây giờ còn cười nói rất vui vẻ và còn......tay trong tay. Cả hai đi về chỗ ngồi của mình mà bàn tay vẫn không buông.
"Aoko, cậu ngồi trước đi !"-Kaito kéo ghế.
"Ừm, Kaito cũng ngồi đi. Có cần Aoko mua nước cho Kaito không ?"-Đây là lần đầu tiên trong đời Shinichi nhìn thấy Aoko ăn nói nhẹ nhàng, nhất là với Kaito. Vậy mà giờ đây.......
"Ưm, không cần đâu, Aoko có mệt không nè ?"
"Aoko không mệt tí nào.....bla.....bla...bla......."
"Bla....bla....bla....."
"Bla......bla.....bla....."
Không thể tin được, ngày hôm nay sao lại lắm bất ngờ thế ? Cả hai người này đang nói chuyện với nhau tận 1 phút. Đã vậy còn dùng kiểu ăn nói sến sền sệt ấy nữa. Mấy chục người bỗng rùng mình, chắc tận thế sắp tới rồi đây !
"Đúng là không thể xem thường sức mạnh của tình yêu."-Shinichi công nhận.
"Nhưng không phải ai cũng 'mãnh liệt' như hai người này đâu !"-Ran thêm vào.
wa, không phải chứ ? Nói chuyện hơpj nhau như thế thì chắc có chuyện gì rồi đúng hôn ? Quay lại với cặp đôi Kaiao, suốt ngày hôm nay họ làm những hành động sến súa không chịu được làm có hai người nào đó phía sau thầm trách bản thân vì lỡ tác hợp cho hai người.
"Ran ơi, lát nữa cậu đi chơi không ?"-Aoko
"À, xin lỗi Aoko nhé tớ còn phải đi làm ở Lolita nên không đi được."
Một lời từ chối rất là thuyết phục. Nhưng mà khoan đã, Lunar đã nghỉ học rồi thì chắc cũng không ra Lolita đâu, mà nếu cô ta không đi thì rất có thể đàn em của cô ta cũng sẽ không đi và........chỉ còn lại 2 nhân viên trong quán thôi sao ? Nếu để chị Kazuha trông quán một mình thì tội chị ấy lắm nên dù sao thì cũng nên qua đó xem sao.
Ran chạy như bay đến Lolita. Quên mất rằng việc mình là nhân viên phải đi cửa sau thì Ran bay vào bằng cửa chính trong con mắt ngạc nhiên của mọi người. Thở hổn hển đi lại bàn thu ngân, chị Kazuha lo lắng hỏi :
"Ran, sao em chạy gấp thế ? Có chuyện gì à ?"
"Hộc hộc.....chị Kazuha.....quán.....hả ?"
Ran đứng hình khi thấy những nhân viên phục vụ có ở khắp mọi nơi.
"À, chuyện nhân viên thì không cần phải lo vì chị đã tuyển được người rồi. Còn hơi sớm nên em về nghỉ đi."
"À không sao, em sẽ làm thêm giờ dù sao thì ông bác của em cũng không có nhà, ở nhà thì buồn lắm."
Ran vào phòng thay đồ. Những nhân viên mới đều là những sinh viên đại học, họ vui tính và gần gũi vậy mà lúc đầu Ran cứ thấy lo lo sao ấy mà giờ đây cô đã rất thân với họ rồi. Ran đứng trực ở cửa, những khách hàng đi tới thì mở cửa và nói 'xin chào quý khách' như những quán thông thường. Đang mơ về khung cảnh bên ngoài thì cô thấy Shinichi ngang qua. Anh mỉm cười nhìn cô và cô cũng nở nụ cười đáp trả. Anh quay lưng lại và đi thì ở phía sau cô vẫy tay chào như một lời tạm biệt.
"Cậu ấy là bạn trai em hả Ran ? Đẹp trai quá đi !"-Một chị nhân viên hỏi.
"Ơ không phải, không phải đâu ạ ! Chỉ là bạn thôi !"-Ran chối
"Nhưng mà hình như cậu ấy thích em đó Ran,nhìn cách cậu ta nhìn em là biết."
Ran ngơ ngác nhìn bà chị đứng ở bên cạnh.
"Chị.....là....."
"Ayano Hikashi. Chuyên gia tâm lí !"thêm một cái nhấc gọng kính trông thật oách.
Bốp !!
Một chị khác từ đằng sau cốc đầu bà chị Ayano.
"Cậu thôi ăn nói tào lao đi, gì mà chuyên gia tâm lí ? Cậu chỉ là một sinh viên đại học nghiện trinh thám và giỏi bịa chuyện thôi !"
"Hả ?"-Ran ngu ngơ
"Nhưng không phải là không có lí đâu, chuyện đó rất có thể là sự thật đấy."-Ayano cãi lại.
"Thôi đi cô nương. Ran à, xin lỗi em nhé. Cậu ấy hay vậy lắm đừng để tâm tới là được."
"À, dạ"
Ran gật đầu và ngay lúc đó bà chằn bạn bà Ayano kéo cô ta vào.
'Shinichi......thích mình sao ?'-suy nghĩ.
Reng.....-tiếng chuông vang lên như gọi Ran tĩnh dậy.
"Xin chào quý khách !"-Thêm một nụ cười làm xiêu lòng các chàng trai.
"Quý khách, quý khách !"-Ran gọi chàng thanh niên đang đứng đực ra trước cửa.
Hắn ta tầm hai mấy, nước da ngăm đen. Mái tóc dựng đứng nhuộm bên xanh bên đỏ lỗ tai thì đeo mấy chiếc khuyên. quần áo ăn mặc xộc sệt rách rưới vượt xa cái mô-đen quần jean rách thì cái này còn khiếp hơn có thể đem đi so sánh với giẻ lau nhà.Thêm cặp kính râm hẹp nữa à mà lạ nhỉ, trời xanh mây trắng có tí nắng nào đâu chắc là lạo ngươi dở hơi đây. Những hình xăm chi chít tên cánh tay nào là : love woman, quỷ satan rồi còn hello kitty và doraemon,.... nhìn thế nào cũng ra người không đàng hoàng.
Hắn ta vẫn không thôi nhìn Ran cho đến khi chị Ayano gọi hắn. Hắn ta ngồi xuống một bàn nằm trong góc, mắt vẫn tiếp tục dán vào Ran.
"Quý khách gọi gì ạ ?"-một nhân viên hỏi.
Hắn ta quay sang cô nhân viên.
"Gọi cô gái ngoài cửa vào cho tôi !"
Hắn ta nói như ra lệnh còn cô nhân viên thì chỉ biết làm theo.
"Quý khách cần gì ạ ?"-Ran hỏi.
Người này ngồi im lặng ra vẻ suy tư, bắt chéo chân còn tay thì khoanh trước ngực. Cái này người năm 2016 gọi là diễn sâu đấy nhưng ông anh này cần một bộ vest đi đã rồi diễn vẫn chưa muộn mà. Thấy Ran đi tới hắn ngước mặt lên kéo cô ngồi xuống ghế bên cạnh.
"Cô em tên gì ?"
"R...Ran Mori, thưa quý khách."
Hắn xoa cằm Ran rồi nói :
"Không cần gọi anh là quý khách. Tên anh là Shisuke và là.....bạn trai em !"
"xin lỗi quý khách, có lẽ anh nhầm tôi với ai rồi !"-Ran đứng dậy bỏ đi để lại hắn nở nụ cười nham hiểm.
Hôm sau, đúng giờ này hắn lại tới. Ran đang làm việc thì bị hắn kéo tới. Hắn kéo Ran ngồi trên đùi, lấy tay choàng qua eo cô.
"Lâu quá không gặp, tôi nhớ em quá đi à."
Hắn lấy tay nghịch lọng tóc rủ xuống trước mắt.
"Em uống gì ?''
"Không cần đâu, thưa quý khách. Tôi phải làm việc rồi."
Ran đứng dậy nhưng hắn kéo tay cô lại, nở nụ cười gian tà hắn nói :
"Có lẽ em chưa biết em là cô gái đầu tiên dám từ chối tôi đấy. Tôi không chắc ngày mai em có thể đi làm được hay không vì nếu em từ chối tôi thì cái quán này thế nào cũng thành một đống tro bụi."
Ran đưa cặp mắt kinh hoàng lên nhìn hắn còn hắn thì cười mãn nguyện. Nếu cô không làm theo ý hắn thì hắn sẽ quậy quán nước này hay sao ? Cô không thể để chuyện đó xảy ra được. Hắn kéo cô ngồi bên cạnh, cười nham nhở :
"Nghĩ xong rồi chứ ? Giờ thì ngồi đây và nói chuyện với tôi nhé.''
Ran như người mất hồn, bất giác gật đầu.
"Em có bạn trai chưa ?"
Ôi thôi rồi, lỡ như cô trả lời không thì thế nào hắn cũng "tiến cử" chính mình vào thì lúc đó cô chỉ có một con đường để sống sót là làm bạn gái hắn. Dù thế nào cũng không thể nói chuyện cô đang ế ra được.
"Có.....có rồi !"
Mặt hắn ta bỗng nhiên đổi sắc. Đứng bật đậy hắn ta trừng mắt nói :
"Thằng đó tên gì, nhà ở đâu ?"
Hắn cầm ly nước trên tay vung lên như muốn đập nát nó nhưng Ran nhanh tay giữ tay hắn lại bối rồi :
"Chưa....chưa có !"
Như chờ đợi câu nói này của coi hắn hay cười nham hiểm rồi ngồi xuống. Ngày nào cũng như vậy, hắn đều tới và tìm Ran. Sau khi hắn về Ran như sống lại thở dài :
"Chị Kazuha, nếu em chết rồi phiền chị hãy nói với ông bác ở nhà em rằng em yêu ông ấy rất nhiều. Kiếp này đứa cháu bất hiếu không trả được công ơn nuôi dưỡng của ông....hu hu hu !!"
Ran tựa vào lưng Kazuha khóc.
"Thôi nào Ran, đừng bi quan thế, em làm sao mà chết được !"
"Em tức chết !"-Ran nói điềm tĩnh rồi sau đó ỉu xìu tựa lưng vào Kazuha.
"Nhưng mà cứ để Ran như thế này mãi củng chẳng phải là cách !"- Ayano nói.
"Ừm, như vậy thì tôi cho Ran lắm."-một chị nhân viên khác đồng tình.
"Hay em nghỉ làm vài hôm đi Ran !"-Kazuha cho ý kiến, các nhân viên khác gật đầu.
"Không được ! Hắn sẽ phá banh cái quán này mất !"-Ran phản đối.
"Nhưng để em như thế này thì chị lo lắm, lỡ sau này tên đó còn làm chuyện gì khác nữa thì sao ?"-Ayano
"Em không biết, đợi đến lúc đí rồi tính em về đây !"
Nói rồi Ran đi thẳng về nhà.
Hôm sau vẫn như mọi hôm cứ gần đến giờ hắn tới là Ran lại muốn nằm ở nhà cho xong. Cánh cửa mở ra, Ran giật mình vì còn đến tận 5 phút cơ mà. Shinichi bước vào quán.
"Ê, thấy khách hàng vào mà không đón tiếp là sao ? Muốn bị đuổi lắm à ?"
"Híc, tôi đang mong bị đuổi đây !"
"Gì cơ ?"
"À, không có gì. Ế ? Tại sao hôm nay cậu đến đây ?"
Nhận ra điều này, sắc mặt Ran biến tấy 180 độ khiến người ta khó phân biệt được là sắc thái gì.
"Thì đi uống nước. Không được à ?"
Cô đẩy anh ngồi xuống một bàn tít ở cuối quán. Đưa cho cậu cái thực đơn một cách thô bạo.
"Cậu uống gì ?"
Shinichi lật cái thực đơn dò từng hàng một nhưng anh không biết rằng có ai đó đang rất sốt ruột.
"Cậu nhanh lên làm gì mà lâu thế ? Mọi hôm cậu gọi nhanh lắm mà ?"
"Ơ hay, đây là quyền của khách hàng mà ?"
Nói rồi quay lại với cái thực đơn. Ran nhìn đồng hồ, đã qua 2 phút.
"Cà phê đá !"
Câu nói này cất lên, Ran như bắt được vàng phi nhanh vào nhà bếp. 1 phút 29 giây sau cô lại xuất hiện tay cầm li cà phê.
"Đây, cà phê đá. Không cần phải trả tiền coi như tôi mời cậu."
"....."-Shinichi nhìn Ran đầy khó hiểu.
"Trời ơi, có cà phê rồi thì mau về đi. Nhanh lên !"
Chưa kịp phản ứng gì thì đã bị Ran đẩy đi. Vừa chuẩn bị ra đến cửa thì một người cao cao đi tới. Ran tưởng là gã gian hồ mọi hôm nên giục Shinichi đi bằng cửa sau cho nhân viên.
"Phù, vậy là vẫn kết thúc tốt đẹp."-Ran thở dài.
Quay trở lại cửa hàng. Tên gian hồ đã ngồi đấy từ bao giờ, Ran đi đến và ngồi chiếc ghế đối diện có lẽ như chuyện này bắt đầu quen với cô.
"Anh muốn uống gì ?"-Ran hỏi.
Tất nhiên anh ta vẫn gọi một loại nước như mọi ngày, cà phê.
"Ran, chủ nhật này em đi chơi với tôi nhé !"
Khỏi nói chắc ai cũng biết vẻ mặt kinh hoàng còn hơn tận thế của Ran lúc này. Dù nghe rõ từng chữ nhưng cô vẫn hỏi lại.
"S....sao cơ ?"
"Tôi muốn một buổi hẹn. 8h tối ở quán bar."
Ôi trời, cái quán bar thì thế nào chẳng có những thành phần không tốt đẹp. Lỡ như hắn chuốc say cô rồi làm gì thì chết. Cô vẫn chưa lấy chồng mà, thậm chí cò chưa có người yêu. Không thể để mối tình đầu của cô là hắn được. Tuyệt đối không được, phải từ chối.
"X....xin lỗi, tôi vẫn chưa đủ 18 tuổi."
"Nhưng có sao đâu, nói ngọt vài tiếng là cho vào à."
Cái gì đây ? Còn định dụ dỗ con người ta nữa chứ. Xin lỗi ông anh nhé tại chị nhà nhịn thôi, chỉ mà ra tay thì anh sẽ được tặng một suất vào viện ngay và luôn.
Đã vậy còn đưa bàn tay nồng mùi thuốc lá lên vuốt má Ran. Cái mùi nghe mà muốn quy tiên luôn à.
"Ran, người nhà gọi kiếm em kìa."
Kazuha đến đưa cho Ran một cái điện thoại.
"Alo...."
"Ran, là chị Ayano đây, bây giờ em phải nghe những gì mà chị nói. Chị sẽ báo là người nhà em có chuyện nên diễn cho giống vào nhân cơ hội đó thì chuồn đi rõ chưa ?"
"Dạ.....SAO CƠ ? Bác Agasa bị tai nạn giao thông ạ ? Vâng tôi lập tức tới liền."
Tắt máy, Ran quay sang hắn.
"Xin lỗi anh, tôi phải đi bây giờ."
Nói rồi Ran chạy đi. Phù, vậy là coi như né được chuyện hẹn hò không biết ngày mai có tránh được tiếp hay không ?
"Ran, ngày mai em đừng đi làm nữa."-chị Kazuha.
"Sao ạ ?"
"Ngày mai chị sẽ nói với hắn là em nghỉ vài ngày chăm sóc người nhà bị tai nạn nên em cứ đi đâu đó tránh chỗ này là được."
"Nhưng lỡ như...."
"Không sao đâu !"
Ran được dành hẳn ba ngày để nghỉ ngơi nhưng nói nghỉ ngơi chứ thật ra là nằm ở nhà nghỉ cách đối phó cái tên dở hơi đó. 3 ngày 3 đêm mất ăn mất ngủ mà chẳng nghỉ ra được gì. Dù sao thì cũng phải đối mặt với sự thật là đi chơi với hắn rồi tìm cách nói ra. Trời phật ơi, người ta mới có 17 tuổi xuân sao người cho khổ sớm thế? Đã mất gia đình rồi thêm chuyện của Lunar, giờ lại đến tên điên này. Ai đó làm ơn cứu cô với !
Hôm nay vừa đến quán đã nhận ra điều chẳng lành. Lúc này chỉ muốn đâm đầu tự tử đi cho xong. Đúng giờ tên đó tới. Nhìn thấy hắn là Ran lại thấy ớn lạnh. Cô ngồi xuống ghế đối diện thì bị hắn kéo lại ngồi lên đùi.
Bàn tay hắn vuốt eo rồi bụng cô, nói :
"Mấy ngày nay không gặp, nhớ em quá !"
Ran đẩy bàn tay hắn ra, từ chối :
"Tôi xin lỗi, nhà tôi có chút việc."
"Thế em đã suy nghĩ đề nghị của tôi chưa ?"
Ran quay sang nhìn hắn.
"Hẹn hò !"
Ran im lặng, nhẹ lắc đầu.
Hắn tiếp tục di chuyện bàn tay xuống đùi cô, vuốt nhẹ rồi nắm lấy chân váy như cô lại đẩy tay hắn ra.
"Em sao thế ? Không được khỏe à ?"
Hắn ta giữ cằm cô còn tay kia thì liên tục sờ soạn.
"Không ! Tôi ổn."
"Sao lúc nào em cũng cư xử lạnh lùng với tôi thế ?"
Ran vẫn im lặng.
Một lần nữa, tên này lại giở trò biến thái, hắn lướt bàn tay bẩn thỉu trên cặp đùi trắng nõn của cô mặc cho cô đẩy tay hắn ra nhưng hắn vẫn cố giữ lấy. Bàn tay kia thì rời khỏi chiếc túi quần và di chuyển đến gương mặt xinh đẹp của cô. Hắn khẽ nói :
"Ngoan, đừng động đậy. Xong đêm nay em sẽ được tự do, tôi sẽ không đến đây nữa!"
Nghe được câu nói của hắn Ran như bừng tỉnh. Hắn nói xong hôm nay hắn sẽ không đến đây nữa sao ? Nhưng khoang, "xong đêm nay" mà hắn nói nghĩa là sao ? Chẳng lẽ vì cái tiệm này mà cô phải hi sinh thân mình à ? Cô phải chọn một trong hai quyết định một là số phận của cái quán này hai là số phận của cô. Cô có nên tiếc rẻ thân mình để cứu lấy tài sản của chị Kazuha không hay sử dụng nó để cứu thân mình ?
Mãi suy nghĩ coi không biết rằng môi hắn đang chạm vào má cô. Cái lưỡi đang liếm dần làn da căng mịn ấy. Đôi mắt cô bỗng đỏ lên, quả là cô không thể cam chịu cái kết như thế này được. Ôi, giá mà có một người nào đó đến giúp cô trong hoàn cảnh trớ trêu này.
Ran nhắm nghiền đôi mắt lại để giọt nước mắt lăn tự do trên má.
Bốp!!
Cô cảm thấy như có ai đó đang ôm mình. Mở đôi mắt ra, đồng tử có chút giao động nhìn người con trai trước mắt. Là Shinichi ! Cô lại quay sang nhìn gã biến thái đang ôm mặt nằm dài trên ghế. Là anh đã đánh hắn sao ? Anh đã làm....vì cô sao ?
Shinichi nhìn cô, kéo tay cô về đằng sau. Trừng mắt lên nhìn hắn đang ngồi dậy :
"Đây là lời cảnh cáo của tao với mày. Đây là bạn gái tao nếu mày còn động vào cô ấy thêm một lần nào nữa thì chuẩn bị chết đi"
Các nhân viên và khách hàng mở to mắt ra nhìn về phía nơi có cuộc đọ mắt diễn ra căng thẳng. Kết thúc lời cảnh cáo, Shinichi kéo tay Ran ra ngoài. Bàn tay anh nắm chặt lấy cổ tay cô như trút hết cơn giận vào.
Anh dẫn cô đến con hẻm nhỏ phía sau quán cà phê. Bàn tay anh lỏng dần rồi từ từ buông ra. Anh quay lưng lại nhìn cô, cô thì đang xoa xoa cái cổ tay. Anh nhận ra rằng mình đã làm cô đau liền đi đến chỗ cô :
"Không sao chứ ? Có làm cô đau không ?"
Anh nhẹ nhàng xoa lên cổ tay cô. Ran ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn anh.
"Kudo Shinichi ! Cậu đang làm cái trò gì thế ? Sao lại cản trở công việc của tôi ?"
"Cô thôi đi ! Công việc gì mà khiến một cô gái phải rơi nước mắt thế hả ? Tôi hiểu tính cô, tôi cũng đoán ra được phần nào của câu chuyện nhưng làm ơn đi cái gì làm không được thì đừng có cô, tôi sẽ lo cho cô lắm đấy."
Cô im lặng nhìn anh, lát sau nở nụ cười khinh cô nói :
"Lo cho tôi ? Thế cậu có biết tại sao tôi phải đi làm không hả ?"
"......"
"Vì tôi muốn thoát ra khỏi căn nhà đó, càng sớm càng tốt."
"Căn nhà đó ? Chẳng lẽ là....."
"Là căn nhà có ông mập bá bệnh vô tính sự ấy !"
Anh nhíu mày khó hiểu, rốt cuộc thì cô đang nói về cái gì vậy ? Cô chưa bao giờ nói chuyện kiểu đó đặt biệt là về bác Agasa. Đây không phải Ran Mori mà anh biết hoặc là.....cô giả vờ.
"Tại sao cô phải ra khỏi đó, cô có thể nói sự thật không ? Chẳng phải là cô rất yêu quý ông ấy hay sao, dọn đi tức là cô cũng sẽ quên bạn bè nữa đúng chứ ? Trả lời tôi đi tại sao cô lại muốn như vậy !"
Ran im lặng, hàng loạt kí ức ùa về khiến những giọt nước mắt dần chảy ra. Cúi mặt xuống cô nói nhỏ nhưng đủ để anh nghe thấy:
"Mori Kogoro mất ngày xx tháng xx năm xxxx do bị ám sát, Kisaki Eri mất ngày zz tháng zz năm zzzz ung thư phổi, Mori Shiho mất ngày yy tháng yy năm yyyy do tai nạn giao thông....."
"Sao cơ ?"
"Mori Ran, tự sát !"
"Cô nói cái gì ? Cái gì mà tự sát ?"
"Cậu hiểu không ? Tất cả những người mà tôi yêu thương đều phải ra đi, trước mắt tôi. Tôi không muốn bác Agasa cũng như thế nên tôi sẽ bảo vệ ông ấy. Quên đi những kí ức của quá khứ và rồi sống một cuộc sống mà không ai quen tôi để bảo vệ mọi người."
"Ít nhất thì đi đến đó cũng phải có một người quen cô chứ ?"
Cô ngước lên nhìn anh.
"Tôi ! Dù cô có đi đâu thì tôi vẫn sẽ đi theo cô. Cô không thể chấm dứt được sự yêu quý của mọi người dành cho cô nên đừng phụ lòng của mọi người nữa."
"Cũng được thôi ! Tôi cũng đoán là cậu sẽ nói như thế nên tôi đã sắp sẵn phương án B, tự sát. Tôi chết rồi sẽ không còn ai xui xẻo như vậy nữa."
Cô nở nụ cười buồn, có lẽ như đó không phải là những lời mà cô muốn nói và nói những lời cay độc đấy trước mặt người cô yêu.
"Đừng đi, xin em đấy !"
"Và....cả cậu nữa, tôi không muốn thấy cậu bị như những người thân của tôi đâu!"
"Cả tôi ! Chẳng lẽ...."
"Phải, tôi thừa nhận rằng cậu cũng là người mà tôi yêu quý nhưng Kudo Shinichi à, vụ Hatdola cũng vậy vụ này cũng vậy liệu cậu có thể ngừng quan tâm đến tôi được không ?"-Giọng Ran lại run run lên.
"Vụ Hatdola cũng vậy vụ này cũng vậy, sao lúc nào em cũng che giấu hết vậy ? Sao không nói cho tôi ?"
"Chuyện của tôi hãy để tôi gải quyết. Đi đi trước khi tôi hoá đá cậu."
"Em sẽ quay lại đó và tiếp tục công việc đúng chứ ? Sẽ kiếm từng đồng lương ít ỏi mỗi tháng và sau đó đợi một ngày sẽ bỏ đi và để lại bức thư nói cảm ơn thôi đúng chứ ? Tôi biết em đang cố chịu đựng.
"Cậu...."
"Làm sao có thể để người con gái mình yêu bị đối xử như vậy được?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top