Chương 5 : Giọt nước mắt của diễn viên
Bảy năm trước tại trạm cuối cùng của tuyến llsan đi từ Goyang tới Seoul nơi những đứa trẻ lang thang trộm cắp hay tụ tập. Một cậu nhóc mười lăm tuổi đang nằm co ro một góc khi vừa bị những đứa trẻ khác đánh hội đồng vì tội cướp địa bàn của chúng. Người qua lại đều thờ ơ, với họ những người như thế có bị đánh chết cũng đáng.
Nari một cô bé mồ côi từ nhỏ, lớn lên trong cô nhi viện. Nhưng vì bị bắt nạt nhiều quá nên đã trốn khỏi đó, lấy đường hầm làm chỗ ngủ và trộm cắp làm nghề để sống qua ngày. Khi đang vật vờ ở ga tàu Nari đã nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng đánh nhau khi nãy. Đợi bọn chúng đi hết cô bé mới tiến lại gần cậu nhóc đang nằm bất động . Lấy chân khều khều xem thử chết chưa thì Nari giật mình khi nhận được ánh mắt như muốn giết người của cậu nhóc kia.
Đó là lần đầu tiên họ gặp nhau.
Yoon JeongHan và Nari đều là những đứa trẻ lang thang, lại ngang ngược và lì lợm giống nhau nên rất nhanh chóng trở thành một cặp đôi hoàn hảo. Từ Busan đến Degu, Ilsan, Mokpo rồi Seoul, khắp các trạm tàu địa ngầm hay xe bus, đâu đâu cũng có dấu chân của hai người. Ăn trộm vừa lừa đảo là hai công việc ý nghĩa nhất với họ. Vì phối hợp với nhau rất ăn ý nên số lần bị phát hiện chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Từ những ngày mới quen Nari đã tự nhận mình mang họ Yoon vì trong tiềm thức của cô bé chỉ là những tháng ngày sống khó khăn trong trại trẻ với cái tên Nari.
Ngược lại với Nari, JeongHan luôn cảm thấy phiền khi cô bé cứ đeo bám cậu suốt ngày. Nhưng vì muốn tạo cho mình một lí lịch thật hoàn hảo với cái tên Yoon JeongHan nên cậu đã chấp nhận để Nari bên cạnh. Sau bao lần chịu đói, chịu rét, chịu đau cùng nhau dần dần JeongHan cũng mở lòng và không còn cảm thấy chán ghét Nari.
Cậu luôn đeo cho mình lớp mặt nạ của một chú hề và tự cho rằng Nari chỉ là công cụ để che dấu thân phận. Một Yoon JeongHan bị thù hận che lấp hết những tháng ngày tuổi thơ, một Yoon JeongHan bị ác quỷ ăn mòn lí trí. Nhưng trong một góc khuất sâu thẳm nào đó, Yoon JeongHan với những cảm xúc không tên vẫn còn hiện diện.
Sau hai mươi phút khi Nari bị đưa đi, JeongHan quay trở lại và làm náo loạn khắp bar Manse để tìm cô. Một góc nhỏ trong Manse trở nên náo loạn và đã sảy ra ẩu đả. JeongHan cũng gọi là biết chút võ nghệ nên đã cố gắng đánh trả để thoát khỏi nơi đó và hướng thẳng đến cánh cửa dẫn xuống tầng hầm. Dù bị bảo vệ kìm hãm lại nhưng sự việc vẫn gây được sự chú ý của HoShi đang ngồi quan sát trên tầng hai. Vì SeungKwan cũng mới xuống đó chưa lâu nên HoShi lập tức đứng dậy đi theo.
JeongHan vừa chạy vừa gọi tên Nari và cố gắng mở từng phòng một để tìm. Rất nhanh sau đó, cánh cửa phòng 107 bật mở nhanh chóng bởi JeongHan khi nó không hề khóa. Hình ảnh Yoon Nari nằm dưới đất giữa căn phòng với cơ thể trần trụi và bên trên là Kim Joon đang điên cuồng cưỡng hiếp như một con thú hoang bị bỏ đói lâu ngày.Nari hai tay bị trói, đôi mắt trợn trừng, trên môi xuất hiện một màu đỏ tươi và gương mặt vẫn còn ẩn hiện những nét đau đớn tột cùng.
JeongHan đứng im bất động, từng giọt nước mắt mặn chát phủ lên đôi mắt thâm trầm một lớp sương mù dày đặc. Bảo vệ chạy theo kéo JeongHan ra và bắt đầu đánh cậu, từng cú đánh hung tợn dội thẳng lên người JeongHan nhưng cậu không đánh trả và cũng không cảm thấy đau. Nụ cười hiền lành của Nari hiện lên bao trùm lấy tâm trí cậu, từng chút từng chút một chạm vào nơi sâu thẳm nhất. JeongHan vẫn nghĩ mình là một diễn viên trong bộ phim do chính mình viết kịch bản , diễn đến chân thật nhất những đau đớn của một người anh trai khi mất em gái.
Trái tim JeongHan như bị bóp nghẹn. Sự việc trước mặt không nằm ngoài dự đoán của cậu nhưng sao lại cảm thấy đau thế này......
"Dừng tay."
Giọng SeungKwan vang lên có sự phẫn nộ chất chứa trong đó. Nhóc vừa chạy đi tìm chàng DJ đẹp trai kia nhưng không thấy cậu ta đâu. Lúc quay lại thì gặp cảnh ẩu đả ngay trước mắt. Với cuộc sống của SeungKwan sự việc này diễn ra như cơm bữa, hơn nữa người bị đánh kia chắc chắn là gây tội lỗi gì với người của CH17 mới bị xử. Nhưng khi nhìn vào kẻ đang nằm dưới đất với mái tóc bạch kim xõa xượi, đôi mắt như đang khóc lại như không, gương mặt chẳng có chút sợ hãi khi bị đánh mà vô hồn đến đáng thương, SeungKwan liền động lòng trắc ẩn và muốn cứu giúp.
Đám thuộc hạ dừng lại khi nhận ra SeungKwan. Nhưng nhóc không hề để ý đến bọn chúng mà ánh mắt như bị thôi miên dán chặt vào người đang nằm dưới đất. Lúc nhìn thoáng qua SeungKwan đã nghĩ là một cô gái nhưng ngay sau đó liền nhận ra không phải. Ngày hôm nay không biết lúc ra đường nhóc đã bước nhầm chân nào mà gặp toàn mĩ nam, thực đẹp đến khó tin vì cứ nghĩ lão đại và lão nhị là cực phẩm rồi.
SeungKwan không tự chủ được hành động của mình liền tiến đến đỡ JeongHan dậy. Ánh mắt JeongHan đau đớn nhìn nhóc như khẩn cầu làm nhóc bối rối và ngây ra đó.
"Có chuyện gì?"
Đến khi HoShi lên tiếng SeungKwan mới giật mình mà bỏ JeongHan ra. Nhưng ngay sau đó JeongHan lại lao vào đám bảo vệ đang đứng trước cửa phòng mà đấm đá.
"Dừng tay lại."
Một lần nữa HoShi quát lên. Hai tên đứng sau lưng cậu chạy lại giữ chặt JeongHan
"Thả tao ra. Khốn kiếp. CH17 toàn lũ khốn kiếp. Tao sẽ giết hết chúng mày, Gọi lão đại của chúng mày ra đây. Choi SeungCheol ra đây." JeongHan vừa vùng vẫy vừa mắng xối xả.
"Bốp"
HoShi ban một cái tát trời giáng xuống mặt JeongHan ngay khi cái tên Choi SeungCheol bật ra. HoShi tiến đến và cổ Jeonghan bị siết chặt. Nhưng ngay khi ánh mắt hai người chạm nhau, HoShi đã đông cứng lại.
"Mày có giỏi thì giết tao đi, lũ rác rưởi. Nếu không sau này người chết sẽ là mày." JeongHan gằn từng tiếng dù cổ họng đau rát, như bị kẹp một miếng sắt trong giây lát. Sự phẫn nộ này là thật và nỗi hận của cậu với CH17 cũng là thật nên tất cả những ai thấy cảnh này đều nghĩ rằng JeongHan không đóng kịch.
"HoShi bỏ ra. Có gì chúng ta hỏi rõ rồi xử sau."
SeungKwan tiến lên gỡ tay HoShi khi thấy cậu cứ đứng yên đó và nhìn chằm chằm vào người trước mặt. Dù nhóc biết động vào tên lão đại là tội chết, nhưng nhóc lại muốn cứu người này vì một điều gì đó mà ngay chính nhóc cũng không thể lí giải.
Ngay lúc đó cửa phòng 107 bật mở, Kim Joon bước ra trong trạng thái quần áo xộc xệch và vẫn trong trạng thái mơ hồ chưa tỉnh hẳn. SeungKwan đứng hình khi nhìn vào trong và nhóc cũng lờ mờ hiểu điều gì đang sảy ra ở đây.
"Nari à..." Tiếng gọi của JeongHan nhẹ đến nỗi chỉ riêng cậu mới nghe thấy, đôi chân nặng trĩu lê từng bước đến bên cạnh Nari. Cơ thể cô cứng đờ, máu và mùi của cơn dục tình vừa qua hòa trộn vào nhau tạo nên một mùi vị buồn nôn.
"Nari."
Tiếng JeongHan khàn đi cùng những giọt nước mắt đau đớn. Cậu lấy áo của mình che thân thể Nari rồi cứ thế ôm chặt. Hình ảnh cha mẹ cùng toàn bộ gia đình chìm trong sắc đỏ của máu lại hiện về. Cả không gian xung quanh như chìm vào tĩnh lặng, JeongHan không nghe thấy bất cứ âm thanh nào. Hoang hoải, đau đớn và nhức nhối cứ thế rạch từng vết vào trái tim vốn đã khô cằn của cậu. Hoảng loạn, JeongHan hoảng loạn thực sự. Cậu lao vào Kim Joon như một con hổ đói bị cướp mất mồi với đôi mắt đục ngầu. Một tên bảo vệ đứng bên cạnh Kim Joon thấy thế liền dơ chân đá một quyền làm JeongHan không kịp phòng bị mà dính đòn bay ra ngoài. Thân thể cậu mấy hôm vì suy nghĩ cho những kế hoạch mà không thể chợp mắt, lại bị đánh liên tục nên không còn chút sức lực nào. Khuôn mặt sợ hãi của Nari hiện lên trước mắt JeongHan rồi mờ dần, khoảng đen trải dài vô tận dần nhấn chìm mọi ý thức của cậu, trên khóe mắt vẫn đọng lại giọt nước mắt chưa kịp khô.
Sự việc diễn ra nhanh đến nỗi SeungKwan ở đó mà không kịp phản ứng. Bên ngoài căn phòng 107 trở nên hỗn loạn vì JeongHan nên không ai còn để mắt đến HoShi vẫn đang đứng bất động.
Ngoài trời gió vẫn thổi ngược đến cay lòng...
Ba chiếc Cadillac đen sang trọng nối đuôi nhau trên đường phố Busan thu hút bao ánh nhìn ngưỡng mộ. Dừng lại ngay trước cổng của Hong gia, hai tên thuộc hạ ở xe cuối bước xuống và chạy lên gặp người gác cổng. Ngay khi cái tên CH17 được nói ra bọn chúng đều tỏ ý sợ sệt và gọi đàm báo ngay cho lão đại của mình. Chỉ hai phút sau cổng mở, ba chiếc xe tiến thẳng vào giữa ngôi biệt thự.
Xe dừng lại đám thuộc hạ và MinGyu cùng DK xuống xe trước sau đó đứng dạt sang hai bên cúi người đợi SeungCheol bước ra. Người của Hong gia cũng mặc đồ đen từ đầu đến chân xếp thành hai hàng ngay ngắn đứng chờ ở đó trước. Tất cả mọi người ở đây mặt đều lạnh lùng vô cảm.
"Choi lão đại xin chào xin chào." Một chàng trai với thân hình cao ráo cùng dáng người nhỏ nhắn bước ra cúi thấp người khi thấy SeungCheol. Ở người này toát lên sự dịu dàng thanh thoát,nếu ai không biết khi nhìn vào sẽ không nghĩ anh là lão đại của Hong gia lừng lẫy trên đất Busan này.
"Chỉ là tiện đường ghé qua, không cần phải trang trọng thế này."
SeungCheol trả lời cho có lệ rồi bước thẳng vào sảnh chính của ngôi nhà. Hắn ngồi ở vị trí trung tâm, một bên là JoShua , một bên là MinGyu cùng DK. Cách bài trí trong biệt thự vừa tỏa ra không khí trang nhã, quý phái vừa ngông cuồng, mạnh mẽ đáng sợ. Hai phong cách trái ngược này không loại trừ lẫn nhau mà hòa hợp một các kỳ lạ.
"Dạo này công việc của cậu cũng tốt chứ?"
"Cảm ơn lão đại đã quan tâm. Nhờ sự giúp đỡ của CH17 nên mọi việc làm ăn của Hong gia đều thuận lợi."
JoShua trả lời với nụ cười luôn hiện trên môi. Cũng vì tính cách trang nhã lịch sự này mà Hong JiSoo rất được lòng các vị lão đại khác trong thế giới ngầm. Hong gia nổi danh ở Busan cách đây mười năm, dù làm ăn phi pháp nhưng lại rất biết cách ăn ở, chỉ ở Busan không mở rộng địa bàn ra những nơi khác và luôn phân chia lợi nhuận cho CH17 sau mỗi vụ làm ăn.
"Chuyến thăm đột ngột này không biết có gây ảnh hưởng gì đến công việc của Hong lão đại không?"
MinGyu vừa nói vừa nhìn thẳng vào JoShua nhưng sắc mặt anh không hề thay đổi, vẫn bình thản.
"Được đón tiếp Choi lão đại là vinh hạnh của tôi."
Câu chuyện vẫn tiếp diễn trong khung cảnh gượng ép qua những câu hỏi về việc làm ăn. Đến khi thấy thuộc hạ chạy vào báo điều gì đó với DK thì SeungCheol đột ngột đứng lên và cáo từ. Trước khi lên xe hắn quay lại bắt tay với JoShua và nói một câu với anh như một lời cảnh báo.
" JoShua. Cậu tốt nhất nên tiếp tục an phận."
Không để JoShua kịp phản ứng hắn quay lưng lên xe rồi ra hiệu cho xe rời khỏi Hong gia trở về Seoul.
"Lão đại. Người của chúng ta không tìm ra bất cứ dấu hiệu khả nghi nào ở Hong gia." DK báo lại tình hình sau khi xe ra đến ngoài cổng.
SeungCheol không nói gì, sắc mặt hắn trầm ngâm rồi dựa vào ghế nhắm hờ mắt. Trò chơi còn ở phía trước, hắn không hề nóng vội. Vị trí bá chủ thế giới ngầm trong vài năm qua chẳng hề thú vị, vì vậy nghĩ đến Bỉ ngạn hắn bắt đầu cảm thấy vui. Trò chơi này hắn nhất định sẽ chơi đến cùng.
-------------------
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top