Chap 16

Chap này tôi lỡ tay nêm đường hơi nhiều :''»

_____________________

_ Jungyeon unnie, chị biết bọn chúng sao?

Nayeon thấy Tử Du đang khựng lại siết chặt chiếc điện thoại trong tay thì nhanh chân bước tới trước để hỏi rõ mọi chuyện. Cô biết Tử Du đang mất bình tĩnh và có thể bất chấp mọi thứ để tìm ra bọn người kia.


_ Chị biết. Nhưng chị nghĩ các em không nên tìm họ, chị sẽ tự giải quyết vì đó là chuyện riêng của chị. Thật sự xin lỗi và cảm ơn các em vì lúc đó đã ở lại giúp đỡ chị.

_ Tiền bối Yoo, em chỉ cần biết bọn người đó là ai.

Tử Du cố nén cơn tức giận nhẹ giọng lễ phép hỏi vị cựu hội trưởng. Thật sự lúc đó cô đã để ý bọn người kia không hề nương tay trước tụi cô nhưng luôn nhường một đòn trước cô chị họ Yoo này. Đúng là chuyện này là chuyện riêng của chị ấy. Vậy thì đã sao? Cô phải tìm ra bọn côn đồ đó. Những ai tổn hại đến Sana dù chỉ là vô ý thì cô cũng sẽ khiến kẻ đó phải trả lại gấp mười lần.

Mina nhìn Tử Du đang nắm chặt tay thành nắm đấm để có thể giữ bình tĩnh thì đành phải bước đến đứng cạnh đưa tay xoa vai đứa em thân thiết, nhỏ giọng khuyên nhủ:

_ Jungyeon unnie đã nói như thế thì em hãy bỏ qua đi Tử Du.

_ Bỏ qua? Không được. Nếu hôm nay là Nayeon unnie thì chị có bỏ qua được không?

_ Chị ...

Liếc mắt sang nhìn cô người yêu đang đứng cạnh, Mina im lặng trầm ngâm không đáp lời. Em ấy nói rất đúng, khi người mình yêu xảy ra chuyện thì chẳng ai có thể bình tĩnh mà bỏ qua như thế. Cô phải là người hiểu cảm giác đó hơn ai hết.

Ding

_ E hèm

Một vị bác sĩ nữ trung niên bước ra cùng y tá hắng giọng thu hút sự chú ý của các cô gái để phá tan bầu không khí đầy căng thẳng. Momo và Tử Du cùng lúc bước nhanh đến sốt ruột nghiêng người nhìn vào phòng bệnh rồi đồng thanh lễ phép hỏi:

_ Thưa bác sĩ, Sana thế nào rồi ạ?

_ Bệnh nhân chỉ là ngất tạm thời do một lực tác động bất ngờ. Cô bé sẽ sớm tỉnh lại thôi. Nếu các cháu vẫn chưa yên tâm thì ngày mai để cô bé làm thêm vài xét nghiệm nhỏ thì có thể xuất viện. Yoo nhỏ, con vẫn khỏe chứ?

Vị bác sĩ nở nụ cười hiền từ, nhẹ nhàng giải thích cùng trấn an hai cô gái trẻ rồi xoay sang bước đến chỗ Jungyeon đang đứng cách đó một khoảng.

_ Thưa cô, cháu vẫn khỏe.

_ Đây là bạn cháu sao? Đã xảy ra chuyện gì?

_ Quán của cháu đã xảy ra một chút rắc rối. Cảm ơn cô.

_ Cháu không định về nhà sao?

_...

_ Ta hiểu rồi, các cháu có thể vào thăm cô bé nhưng hãy nhớ giữ im lặng

Jungyeon im lặng không trả lời nhưng vị bác sĩ chỉ mỉm cười xoa đầu cô cháu gái của mình, sau đó để lại vài câu dặn dò rồi cùng y tá nhanh chóng rời khỏi.

Tử Du và Momo thở hắt ra nhẹ nhõm, cả hai không hẹn mà cùng chen nhau bước vào phòng bệnh của Sana nhưng Momo nhanh chân hơn ngồi vào chiếc ghế duy nhất đặt cạnh giường.

_ Ưm..Momo?

_ Cậu tỉnh rồi.

Sana lấy tay dụi dụi mắt làm quen với ánh sáng, vừa gượng ngồi dậy thì lập tức bị một cỗ hơi ấm đến từ Momo bao lấy. Đưa tay lên xoa lấy vùng lưng để xoa dịu cô bạn thân đang run rẩy, Sana giương mắt nhìn dáng người cao cao đang đứng nép ở phía góc phòng. Thấy tay trái của Tử Du đang được tay phải đỡ lấy, Sana nhíu chặt đôi mày hướng ánh mắt lo lắng về phía Tử Du liền nhận lại cái lắc đầu thay cho câu ''Tôi ổn'' cùng nụ cười trấn an.

_ Sana, em cảm thấy thế nào rồi?

_ Nayeon unnie, em thấy khỏe hơn rồi. Em có thể xuất viện ngay được không ạ?

_ Không được, em phải để bác sĩ khám thêm đã.

Nayeon chưa kịp đáp lời Sana thì Tử Du đã gấp gáp lên tiếng bác bỏ lời đề nghị kia. Thấy ánh mắt long lanh van nài đang chiếu tới, Tử Du chỉ có thể lạnh lùng khoanh tay quay mặt sang hướng khác để tránh đi. Cô tự biết mình dễ mềm lòng khi bảo bối làm nũng nhưng vì sức khỏe của Sana, hôm nay cô đành phải cứng rắn hơn.

Hờn dỗi bĩu môi khi thấy Tử Du cả nhìn cũng không thèm nhìn mình, Sana như đứa trẻ nằm phịch xuống giường trùm chăn kín mít.

Ba tiền bối đứng ở cửa bật cười lớn khi thấy hai đứa nhỏ quá đáng yêu, Nayeon nhìn phía góc phòng nơi đứa em thân thiết đang mấp máy môi muốn nói gì đó thì tinh nghịch lên tiếng:

_ Momo, em cũng chưa ăn tối phải không? Hay chúng ta xuống căn tin ăn chút gì đó nha.

_ Tiền bối Nayeon, em vẫn chưa thấy đói.

_ Momo đi ăn đi. Tớ đi cùng với cậu được không?

Sana đột ngột tung chăn ngồi bật dậy khi nhớ đến cô bạn thân vẫn chưa ăn tối. Cậu ấy chắc chắn là đã đói lắm rồi. Momo không thể thiếu thức ăn được đâu a ~

_ Sana vừa tỉnh mà, cậu nằm nghỉ thêm đi. Để tớ đi cùng mọi người là được rồi. Cậu ăn gì tớ mua về cho cậu.

_ Tớ đã ăn với Tử Du khi chiều rồi. Cậu đi đi.

_ Chu Tử Du, nhờ cô trông cậu ấy một tí.

Dù không muốn nhưng Momo đành phải để cô bạn thân lại cho Tử Du rồi chuẩn bị cùng hai tiền bối và chị chủ quán ra khỏi phòng để xuống căn tin giải quyết bữa tối. Nayeon nhanh chân bước đến nói nhỏ gì đó vào tai Sana, thấy tiểu hậu bối ngoan ngoãn gật gật đầu đồng ý thì mỉm cười bước ra không quên khép nhẹ cửa lại.

Cạch

Cửa vừa đóng, Sana liền lườm dáng người cao cao ở góc phòng rồi nằm xuống giường quay lưng về phía Tử Du. Không hiểu sao Sana cảm thấy rất khó chịu khi Tử Du quay mặt đi. Có lẽ cô đã quen với ánh mắt ấm áp của Chu Đáng Sợ luôn hướng về phía mình.

_ Sana

_ ...

Tử Du nhẹ giọng gọi nhưng chờ mãi không nghe người kia đáp lời thì mỉm cười bước đến ngồi nép ở một góc đầu giường, tay phải đưa lên nhẹ vuốt mái tóc đen óng.

_ Em đang giận tôi?

_ ...

_ Sana

_ ...

_ Oái Chu Đáng Sợ.

Sana giật mình ngồi bật dậy hét lên khi vừa mở mắt đã thấy Tử Du từ bao giờ đã ngồi xụp xuống cạnh giường, khuôn mặt xinh đẹp phóng đại đang gác lên giường chăm chú ngắm nhìn cô. Không phải khi nãy còn nghe giọng cậu ấy gọi tên cô ở phía đầu giường bên kia sao?

_ Ai thèm giận cậu?

_ Sana, em không sao rồi, thật tốt. Tôi thật sự đã rất sợ. Cái đồ ngốc này, ai cần em chạy đến đỡ cho tôi chứ?

Sana ngớ người khi đang nằm trọn trong vòng tay Tử Du. Cô đang giận cậu ấy cơ mà. Sao bây giờ lại chuyển sang bị trách ngược lại thế này?

_ Tôi không chạy đến thì cậu bị người đó đánh rồi. Sao tôi có thể đứng nhìn được chứ?

_ Đồ ngốc.

_ Này. Tôi không có ngốc, không phải cậu đã cứu tôi rất nhiều lần rồi sao?

_ Ngốc.

Lại bị mắng không lí do thêm một lần nữa, Sana ủy khuất ngước lên chu môi rồi lại dụi mặt vào cổ Tử Du làm nũng. Được rồi, cô thừa nhận bản thân đã dần mê đắm hơi ấm và sự yêu chiều mà đồ đáng sợ này dành riêng cho cô rồi.

Tử Du đặt nhẹ cằm lên đỉnh đầu bảo bối trong lòng, tay vẫn một nhịp rồi lại thêm một nhịp nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng nhỏ bé kia.

_ Em có biết vì sao những lần đó tôi lại cứu em không?

_ Không biết.

Khẽ nhắm hờ đôi mắt yên tâm dựa vào Tử Du, Sana nhỏ giọng đáp lời. Dĩ nhiên cô thừa biết đáp án nhưng vẫn là muốn nghe chính miệng người kia nói ra.

_ Vì tôi yêu em. Yêu em nên luôn muốn che chở cho em.

_ Tử Du

_ Ừ?

_ Tôi xin lỗi ...

_ Minatozaki Sana, tôi chờ em. Đã từng chờ em và vẫn sẽ chờ em. Bao lâu cũng chờ.

Những giọt nước mắt chực chờ rơi được Sana giấu đi khi cô khẽ dụi mặt sâu vào lòng người đối diện hơn. ''Chờ'' ? Những chữ chờ này của Tử Du sao lại làm lòng cô khẽ nhói? Cô tin Tử Du nhưng khoảng thời gian kể từ ngày đầu cậu ấy và cô gặp nhau không phải quá ngắn sao? Cô biết mình có rung động. Nhưng cô sợ, cô không dám vội vàng khẳng định phần tình cảm chỉ vừa mới chớm nở.

_ Ướt áo tôi rồi. Em khóc gì chứ?

_ Tôi đâu có khóc..hức.

Tử Du bật cười, bàn tay khẽ nâng cằm người đang nhõng nhẻo lên, ôn nhu dùng ngón tay cái lau nhẹ giọt nước mặt đang lăn dài trên đôi má phúng phính. Thật là! Đã ngốc, Lắm mồm, đanh đá, hậu đậu lại nhọ, còn thêm cả mau nước mắt.

''Bảo bối a ~  sao kiểu gì tôi cũng thấy em rất đáng yêu thế này?''

_ Tử Du, hôm nay tôi không được ăn kem. Kem ở quán của Jungyeon unnie ngon lắm.

_ Ừ. Mai tôi sẽ dắt em đi ăn.

_ Tôi thật sự muốn ngắm đường phố về đêm nhưng cậu không cho tôi xuất viện.

_ ...

_ Chu Đáng Sợ ~

Tử Du im lặng trừng người trước mặt đang dùng chất giọng aegyo réo gọi mình. Cô chị họ Im kia rốt cuộc đã dạy bảo bối của cô cách phá hỏng không khí lãng mạn từ khi nào? Đang ôm ấp hạnh phúc thế này tự dưng lòng vòng một lúc lại chuyển sang chuyện xuất viện.

_ Em muốn ngắm thì lúc nào tôi cũng đưa em đi được nhưng không phải hôm nay. Ngoan ngoãn đi. Chỉ một hôm thôi mà.

_ Tôi ghét cậu.

_ Em nói em yêu tôi à?

_ Tôi nói tôi ghét cậu. Rất ghét cậu

_ Em yêu tôi. Rất yêu tôi?

Sana tức giận chồm tới định đấm vào người Tử Du cho đỡ cơn uất ức thì lại hậu đậu mất trớn nhào vào lòng người ta làm cả hai ngã nằm xuống giường. Và y như những cảnh trong phim, môi người nằm trên không xê một tấc mà áp hẳn lên môi người bên dưới. Mở to đôi mắt bất ngờ nhìn khuôn mặt người nằm dưới, Sana nhanh chóng ngồi bật dậy, đôi má phúng phính vì ngượng mà đỏ dần lên trong vô cùng đáng yêu.

_ Tôi nói em yêu tôi thì em không chịu nhận. Giờ em đè tôi ra mà hôn là ý gì đây?

_ Tôi không có. Yahh cậu thừa biết tôi chỉ là vô ý thôi mà.

_ Tôi làm sao biết em là vô ý hay cố ý?

Khẽ chớp chớp đôi mắt tỏ vẻ vô tội, Tử Du không nhịn được mà liền bật cười lớn khi thấy gương mặt Sana đang ủy khuất như chỉ cần cô nói thêm một câu nữa thì bảo bối trước mặt sẽ bùng nổ cơn giận mà đấm vào mặt cô ngay lập tức. Dù biết rõ là vô ý nhưng Tử Du vẫn muốn bá đạo với suy nghĩ Sana là chủ động hôn cô.

Định quay mặt đi làm lơ người đang cười gian thì bàn tay trái đang được băng bó của Tử Du thu hút tầm nhìn của Sana làm lòng cô dâng lên một nỗi xót xa. Dùng hai bàn tay nhỏ bé áp lên lớp băng gạc, Sana ngước lên nhìn Tử Du trách móc:

_ Chu Đáng Sợ. Cậu thường nói tôi ngốc nhưng tôi thấy cậu còn ngốc hơn. Tay đã như thế mà còn bế tôi.

_ Không ảnh hưởng. Nhưng em biết tôi bế em sao?

_ Tôi cảm nhận được nhưng lúc đó không thể mở mắt ra.

Tử Du mỉm cười hạnh phúc vòng tay phải qua ôm chặt Sana vào lòng. Cuối cùng thì bảo bối cũng đã lắng nghe được nhịp tim của cô, cảm nhận được hơi ấm từ cô rồi.

_ Tôi nghĩ ngày tôi đang chờ không còn xa nữa .

_ Cậu nói gì thế? Hiện tại cũng trễ rồi, ngày mai cậu nhớ khám lại nha. Được không?

_ Được, vậy em phải thực hiện một yêu cầu của tôi. Nhưng hiện tại tôi chưa nghĩ ra.

_ Gì chứ? Đó là tốt cho cậu mà. Với lại tôi cũng nghe lời cậu mà ở lại bệnh viện rồi còn gì.

Sana cong môi bất mãn phản đối, tay vẫn mân mê lớp băng gạc trắng bao quanh tay trái của Tử Du.

_ Vậy em cũng có thể ra một yêu cầu với tôi. Hôm ở trường em đã có một, bây giờ là hai. Em còn chưa hài lòng?

_ Ở trường? A, cậu còn nhớ sao?

_ Lời đã hứa với em thì sao tôi có thể quên?

Tử Du cong khóe môi lộ hai má lúm, môi hôn chụt vào trán tiểu bảo bối.

Dùng ngón tay chọt chọt vào một bên má lúm, Sana bất ngờ nâng người cắn nhẹ vào đó. Thật sự là mỗi khi đồ đáng sợ này cười, cô vẫn luôn cố kiềm chế để không làm thế này. Tin cô đi, hai má lúm xuất hiện những lúc cậu ấy cười rất là thu hút luôn đó. Chợt nhận ra bản thân vừa làm ra loại hành động rất kì lạ, Sana ngại ngùng định trốn đi nhưng khi thấy người đối diện đang bất động đến mắt cũng quên cả chớp thì bật cười lên tiếng trêu chọc:

_ Tiểu Chu a ~ Tiểu Chu, đỏ mặt rất đáng yêu a ~

_ Em...

Tử Du vừa ngượng vừa tức đến đỏ cả mặt khi hai bên má đang bị tay Sana giữ lấy lắc qua lắc lại. Chợt nhớ đến điều gì đó, Sana đột nhiên im lặng cắn nhẹ môi suy nghĩ, nét mặt trở nên nghiêm túc làm Tử Du nhướn mày khó hiểu.

_ Tôi nghĩ ra yêu cầu đầu tiên rồi. Cậu phải thực hiện đó.

_ Được.

_ Cậu không được tìm bọn người kia nữa. Quên chuyện hôm nay đi, nhaa ~

_ Không.

Gương mặt trở về nét lạnh lùng thường ngày ẩn thêm một tia căm giận, Tử Du gằn giọng từ chối. Chắc chắn là do Nayeon unnie nói rồi. Hừ, cô đã tự nói với lòng sẽ không bỏ qua cho bọn khốn đó.

Sana sững sờ trước nét mặt của người đối diện. Đây là lần đầu ở trước mặt cô Tử Du bộc lộ ra khía cạnh này. Bọn người kia thật sự rất đáng sợ, cô không muốn Chu Đáng Sợ ''của mình'' gặp chuyện đâu. Dù Nayeon unnie không lên tiếng thì cô vẫn sẽ ngăn cản cậu ấy.

_ Cậu không giữ lời.

_ Trừ chuyện này ra.

_ Đây là yêu cầu của tôi. Cậu không muốn thì thôi.

''Nước mắt, nước mắt mau rơi ra đi nào''

Dùng lại chiêu cũ, Sana mếu máo úp mặt vào tay gắng nặn ra vài giọt nước mắt đáng thương.

_ Được rồi. Tôi chấp nhận.

Tử Du thở dài đưa tay đầu hàng. Ai mà chẳng biết đồ ngốc này đang giả vờ nhưng mà thôi đi, đã là bảo bối thì cô phải cưng chiều là điều đương nhiên. Cô sẽ nghĩ ra cách không cần nhúng tay vào mà vẫn tìm được bọn người đó.

_ Cậu hứa rồi đó.

_ Ừ.

_ Vậy tôi còn một yêu cầu nha, cậu cũng có một. Chúng ta hòa nhau rồi.

Ánh mắt Tử Du ngập tràn yêu thương, khóe môi trong vô thức cong lên nụ cười đầy cưng chiều nhìn bảo bối đang tự lẩm bẩm luyên thuyên gì đó một mình.

''Là tôi tự nguyện chờ đợi em, Minatozaki Sana''

__________________________________

Căn tin bệnh viện T

_ Jungyeon unnie, chị thật sự không cần đến sự giúp đỡ sao?

Bốn cô gái cùng ngồi ở một bàn trống trong căn tin, Mina lễ phép hỏi thăm cô chị đang chậm rãi ăn phần cơm nóng hổi do nhân viên căn tin vừa mới mang ra.

Jungyeon nở nụ cười thân thiện quen thuộc, tay khẽ dừng động tác rồi nhìn Mina đáp lời:

_ Nói đúng hơn thì đây là vấn đề của gia đình chị. Các em có thể giúp chị khuyên đứa nhỏ kia được không?

_ Em ấy sẽ không nhúng tay vào đâu. Jungyeon unnie yên tâm.

Nayeon cười tinh nghịch. Chắc chắn Sana sẽ khuyên được Tử Du thôi, cũng may là cô nhanh trí nói lại với tiểu hậu bối trước khi ra khỏi phòng.

_ Sao em biết?

_ Chắc chắn là vậy mà, tin em đi.

Nayeon nựng má người yêu rồi trả lời, xong cô quay sang Momo hỏi:

_ Em định ở lại với Sana sao?

_ Nae tiền bối

Momo nhanh chóng đáp lời nhưng chợt nhớ đến ngày mai vẫn còn phải đến trường thì liền nhíu mày. Mina đoán được cô hậu bối vừa vào trường không lâu đang nghĩ gì thì mỉm cười ôn nhu đề nghị:

_ Thật ra tụi chị vẫn có thể cho em nghỉ ngày mai nhưng chị nghĩ chắc hôm nay Tử Du cũng phải ở lại để mai khám lại cổ tay trái, để em ấy ở lại với Sana cũng tiện hơn. Cả ngày nay em vừa học rồi lại làm thêm đã rất mệt rồi, em nên về nghỉ ngơi đi.

Momo im lặng ngẫm nghĩ rồi miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Cô rất muốn từ chối nhưng lời của hội trưởng Myoui thật sự không có điểm nào sai. Dù sao cô vừa vào trường không lâu hẳn là ngày mai cô vẫn nên đi học. Còn việc Chu Tử Du cũng ở lại để khám gì đó thì cô cũng không quản được. Đành vậy

_ Nae tiền bối. Ăn xong em dặn dò Sana vài câu rồi về, em có thể nhờ các tiền bối đưa em đến nhà trọ được không ạ?

To be continued

Tôi đã tổng hợp các màn nhọ của Hạ từ đầu đến giờ =)))
_ Ngày đầu đến trường thì đi muộn.
_ Làm rơi điện thoại của Tử Du
_ Bị Chu Đáng Sợ bắt làm osin
_ Lần đầu xuống căn tin thì bóng bay vào mặt
_ Cứu Minjoongie mém bị xe tông
_ Được Momo cõng thì té dập mông
_ Đi ăn kem thì quán bị côn đồ quậy.

Tôi thấy mình thật có lỗi quá đi =))) Nhưng Hạ đã có Chu Đáng Sợ gánh hết rồi nên tính ra vẫn rất may mắn đấy chứ =))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top