Quy Linh 1 - Bỉ Quẻ - 4

4. Côn Luân

Giọng nói Lay vô cùng bình thản. Để tìm được kho báu đó, không phải chết cũng là bị điên, thử hỏi, nơi đó thật sự có điều gì. Có thể chính mắt anh ta đã nhìn thấy những điều khủng khiếp đó, nhưng giọng nói lại không có gì. Người này, rốt cục là như thế nào. Baekhyun hơi tiến người lên, hỏi.

"Nơi đó là ở đâu?".

"Bồn địa mà tôi đã từng nói với các người, Khắc Nhĩ Cáp."

"Nơi đó và nơi chúng tôi cần đến có liên quan gì với nhau không?".

Lay ngước nhìn JongIn, nói. "Không".

"Vậy thì chúng tôi không cần biết thêm về điều đó nữa. Anh chỉ cần theo đúng thỏa thuận đưa chúng tôi đến ốc đảo kia, trên đường đi đừng hòng giở trò."

Nói rồi cậu vẫy tay cho tất cả quay lại xe để xuất phát. Sehun có một chút tiếc nuối, có lẽ cậu ta muốn biết thêm thông tin về cái kho báu kia. Baekhyun lại luôn âm thầm quan sát Lay. Hắn ở lại lấy đầy bình nước lớn rồi mới theo ba người lên xe, lần này đến lượt JongIn lái. Hắn tựa người bên cửa xe, đưa mắt nhìn tất cả mọi người.

"Các người nếu không phải là vì kho báu thì là vì cái gì mà tìm đến đây?".

"Chúng tôi đi tìm người."

Sehun trả lời. Lay nghe thế bật cười, đôi mắt hơi cong lại, hai lúm đồng tiền sâu hoắm hiện lên.

"Đi tìm người mà mang theo chừng này vũ khí sao? Các người nghĩ tôi là kẻ ngốc chắc."

"Người bạn đó của chúng tôi bị bắt cóc. Chúng tôi đi tìm hắn, cũng là giải cứu hắn, không mang theo vũ khí thì đánh nhau với bọn người đó bằng gì, chẳng lẽ báo công an. Chúng tôi không tin chính quyền của các người, đến một vài phiến quân nhỏ bé cũng đấu đá nhiều năm như vậy thì không biết có năng lực gì."

Nghe Sehun nói vậy, Lay cũng cười lạnh một cái rồi lên tiếng.

"Các người thì có hơn gì. Một bán đảo bé xíu mà đánh nhau suốt mấy thập kỷ. Chó chê mèo lắm lông à."

Sehun như muốn lao người lên ăn thua đủ với hắn nhưng bị Baekhyun ở kế bên ngăn lại. Lay nhìn cảnh tượng đó, chỉ lừ mắt giễu cợt rồi đưa mắt nhìn ra bên ngoài biển cát mênh mông. Ở bên trong, JongIn đang lái xe đột nhiên lên tiếng.

"Anh mang theo những vũ khí gì?".

"Tôi còn phải báo cáo cho cậu sao?."

"Chúng tôi chỉ muốn biết, chúng tôi muốn đảm bảo an toàn cho bản thân. Vậy đi, chúng tôi sẽ nói cho anh biết chúng tôi mang theo gì."

Lay im lặng một chút rồi mới mở miệng nói. Chung quy lại anh ta mang không nhiều, chỉ một cây súng lục nhỏ cùng với một con dao găm, thêm vài bao đạn, đủ dùng khi khẩn cấp. Bên JongIn cũng nói cho anh biết những thứ bọn họ mang theo. Đôi mắt Sehun không hài lòng, cậu nhìn sang Baekhyun kiểu như tại sao phải nói cho anh ta biết. Nhưng Baekhyun chỉ ra hiệu im lặng rồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Đi được thêm một khúc nữa, bọn họ rời khỏi đường quốc lộ mà đi vào đường cát. Ở đây vốn không có đường, chỉ dựa vào kinh nghiệm của Lay mà đi. Hắn là người thường xuyên đi lại trong sa mạc, kinh nghiệm và khả năng định hướng hắn hơn bất kỳ ai.

Bây giờ là lập đông, sa mạc này lại là kiểu khí hậu sa mạc lạnh điển hình nên dù trên cao mặt trời chiếu rất chói chang nhưng bọn họ không cảm thấy có chút nóng nào. Thậm chí còn có chút se se. Tuy vậy, không khí rất khô. Trước đây, bọn họ từng đi đến sa mạc ở Ai Cập, ở đó tuy rất nóng nhưng không khô đến mức này. Khí hậu nơi này quả thật rất khác thường.

Trên đường đi Lay nói nhiều về nơi này, chủ yếu là về những đoàn khách trước mà hắn đã dẫn. Như đã nói, bọn họ đến đây là để đào kho báu. Những người đó mang theo rất nhiều trang bị, có khi còn mang cả C4. Khi đó, Lay thường ngồi đợi ở trên, còn bọn họ thì đi xuống dưới. Lúc đi, có khi lên đến cả chục người, nhưng trở ra thì chỉ có một hai người. Người trở ra thì không mang theo bất cứ thứ gì, có hỏi thì cũng không nói gì, chỉ trầm mặc. Nhiều năm sau, có tin tức những người đó trở về không bao lâu thì phát điên, tự mình thắt cổ tự tử hoặc bị tống vào trại tâm thần. Nhưng không vì thế mà khiến người ta thôi thèm khát cái kho báu này. Bọn họ từng đoàn từng đoàn một đến tìm kho báu, sự việc kỳ lạ kia càng làm họ tin chắc rằng thứ ở trong đó vô cùng giá trị.

Phàm là con người, ai ai cũng bị lòng tham đeo đuổi. Con người từ thuở sơ khai không phải đã biết tìm được lửa sao, để tìm được lửa, bọn họ không biết đã hy sinh bao nhiêu. Có được lửa rồi, bọn họ lại tìm kiếm thứ khác hơn lửa. Thế là một thứ có thể tạo ra ánh sáng ra đời mà ngày nay con người gọi là bóng đèn. Những thứ đó không phải là từ lòng tham mới hình thành sao.Vậy nên trong phật pháp, "tham" mới được liệt vào một trong thất tình lục dục, và nó là cái điều khiển người ta mạnh mẽ vô cùng, vượt qua cả nỗi sợ quỷ thần.

Nhưng Lay là người dẫn đường, hắn biết rõ đường đến đó, lại không quan tâm đến nó. Ai ai cũng nghĩ hắn bị ngốc, chỉ là không ai hiểu được hắn. JongIn cười lạnh, vốn dĩ hắn không cần đến kho báu đó. Như việc một ngôi làng phát tán một tin đồn làng bên có vàng, tất cả đều sang làng bên để đào vàng. Nhưng làng họ với làng bên cách nhau một con sông, muốn sang làng bên phải đi thuyền. Có một người thanh niên bỏ tiền mua một con thuyền rồi nhận chèo thuyền cho họ sang làng bên đào vàng. Người ta hỏi hắn tại sao không đi đào vàng mà lại chở người khác sang đào vàng. Người thanh niên đó chỉ cười cười rồi nói: "Tôi chở người ta sang đào vàng, tiền người ta đưa tôi là vàng thật. Nhưng người ta đi đào vàng chưa chắc tìm ra vàng, nếu có thì chỉ là bụi vàng. Tôi ở đây chèo thuyền nhàn nhã, không phải mạo hiểm mà vẫn có tiền, vậy thì cớ sao phải liều mạng". Câu chuyện làng bên có vàng hay không, chỉ là một tin đồn, nhưng tiền người ta đưa cho hắn là tiền thật, không phải là những lời đồn đoán. Hắn vì thế mà trở nên giàu có. Lay cũng như vậy thôi, hắn căn bản không cần phải liều mình vì cái kho báu mà hắn không biết có thật hay không. Hắn ở trên sa mạc dẫn đường, kiếm chắc không tệ.

Có điều, rất có thể lời đồn vàng kia là do người thanh niên chèo thuyền tạo ra. Những câu chuyện kho báu kỳ bí này, không chừng là do Lay cố tình dựng ra. Thử hỏi một người chỉ là kẻ dẫn đường trên sa mạc, sao lại biết được cuộc sống sau khi trở ra của những người kia rõ ràng đến thế, vô cùng chi tiết. Không chừng là do hắn tạo ra. Nghĩ đên đây, một chút hứng thú về kho báu trong lòng JongIn cũng không còn nữa. Cậu tập trung lái xe.

Chiếc xe đi được ba tiếng, Lay lại đổi ca lái cho JongIn. Ở đây, chỉ có JongIn và Lay biết lái xe, hai người còn lại thì không biết gì nên chỉ có hai thay ca cho nhau. Xe đi được một chút thì Lay đột ngột tăng tốc. Bị bất ngờ, Sehun lên tiếng hỏi.

"Chuyện gì vậy?".

"Bão cát. Đang đến gần.".

Lay đáp gọn lỏn rồi tiếp tục tập trung lái xe. JongIn và Baekhyun lập tức xoay người xung quanh, phát hiện ra phía bắc có một vùng mịt mù. Mới nhìn thoáng qua thì thấy nó ở rất xa, nhưng chỉ một lúc đã thấy nó rất gần. JongIn quay người sang Lay, thấy cậu ta đang đạp mạnh chân ga. Đột nhiên có bão cát thế này, chắc là cậu ta không ngờ đến. Mấy năm gần đây thay đổi khí hậu, bão cát lại càng xuất hiện nhiều hơn, không thể dùng phương pháp đoán biết bình thường để đoán được nữa. Bây giờ, bọn họ chỉ còn có thể chạy trước khi bị vùi vào trong hàng trăm mét cát bay mịt mù. Bây giờ bọn họ đang chạy theo hướng ngược lại, có thể sẽ chệch khỏi hướng đi ban đầu. Nhưng họ không nghĩ nhiều như vậy nữa, chỉ mong có thể thoát ra khỏi cơn bão này là tốt rồi.

Chiếc xe lao với tốc độ không tưởng. Nếu nhìn bọn họ từ trên xuống, nhìn rất giống một con bọ nhỏ chạy lướt trên mặt cát mênh mông, phía sau có một trận cuồng phong thịnh nộ đuổi theo. Nhận thấy cát xung quanh đang bị ảnh hưởng mà bay lên mịt mù, cả đám vội vàng đeo chiếc khăn lên bịt phần mũi và miệng, nhìn không khác gì mấy tên hắc y nhân trong truyện kiếm hiệp Trung Quốc.

Cơn cuồng phong rốt cục cũng đến rồi, bọn họ căn bản không có cách nào địch lại tự nhiên. Đột nhiên, Lay đánh lái rất mạnh, đi ngang cơn cuồng phong. Bọn họ có cảm giác như chiếc xe chỉ một chút nữa thôi có thể bị gió lật rồi kéo quăng đi như một con bọ nhỏ ngáng đường nó. Lay không dừng lại mà tiếp tục lao đi.

Bỗng chốc cơn cuồng phong dừng lại. Bão cát đã đi qua rồi sao. Hình như không phải, khi định thần lại, bọn họ mới nhìn quanh. Đây là một hang núi rất lớn, vừa đủ cho một chiếc xe jeep đi vào. Bên ngoài, cát vẫn thổi mạnh. Cả bốn người co rúm lại trên xe.

"Ở đây khá an toàn, chúng ta đợi ở đây chờ bão tan rồi tiếp tục đi."

Lay nói rồi mới thả lỏng tay, ngả cả người ra phía sau, nhắm khẽ mắt định thần. Baekhyun lấy mấy chai nước ra đưa cho mỗi người một chai. JongIn mang một ít lương khô ra ăn, nhân lúc này nghỉ ngơi một chút. Vừa ăn, cậu vừa hỏi Lay.

"Anh gặp bão cát như thế này nhiều lần chưa?"

"Tất nhiên là gặp, nhưng không nhiều lắm. Hầu hết tôi dựa vào kinh nghiệm đoán có bão hay không rồi mới dẫn người đi. Đây là lần đầu tiên đoán sai, mấy người cũng thật xui xẻo. Đây cũng là lần đầu tiên gặp cơn bão lớn như thế này."

"Cơn bão này bao lâu sẽ kết thúc."

"Không biết. Có thể là suốt đêm, đến sáng mai rồi khởi hành."

Sehun nghe thế liền thở dài một cái. Bọn họ nếu không có bão cát, trước đêm nay thể nào cũng đã đến được thảo nguyên đó, có thể ở nhờ trong lán trại của dân địa phương, ít nhất không vật vờ như thế này. Bọn ngồi trên xe một hồi lâu, Sehun chán quá liền mở cửa xe đi ra. Miễn là không ra khỏi hang là được, cậu cần vận động một chút để thư giãn gân cốt. JongIn và Baekhyun mặc kệ cậu, hai người tụm lại với nhau bàn bạc. Lay thì chỉ có ngủ thôi.

Đột nhiên Sehun hét lên. Cả ba giật mình ngồi dậy. Sehun đang gọi họ xuống, lại gần chỗ cậu ta đứng. JongIn mở cửa rồi bước đến chỗ Sehun. Cậu ta chỉ chỉ một vật gì đó với JongIn khiến cậu phải ngồi xổm xuống để xem xét. Gương mặt cậu biến sắc rồi cậu đứng lên, gọi Lay và Baekhyun xuống. Hai người kia thấy thế cũng vội mở cửa xe chạy ra. Đến nơi thì thấy trên tay JongIn đang cầm một thứ.

"Đây là cái gì?"

Lay hỏi nhưng chỉ nhìn thấy gương mặt Baekhyun đông cứng. Thấy cậu ta không thể trả lời, JongIn mới lên tiếng.

"Đây là vòng tay của Chanyeol, bạn chúng tôi, người mà chúng tôi đang đi tìm."

Lay hơi ngẩn người nhìn chiếc vòng tay. Nó không có điều gì đặc biệt trừ một cái hạt nhỏ được đính trên đó có đề huy hiệu lạ. Bây giờ để ý lại, hắn mới phát hiện tất cả ba người bọn họ, ai cũng có mang một cái y như vậy trên tay.

"Chiếc vòng này là dấu hiệu của đội khảo cổ Đại học KyungHee của chúng tôi."

Sehun lên tiếng giải thích. Đột nhiên Baekhyun ngước lên, nhìn Lay hỏi:

"Đây là đâu vậy?"

Lay nhìn quanh một lượt rồi lôi la bàn từ trong túi ra, nhìn kỹ rồi mới nói.

"Nếu tôi đoán không lầm, đây là núi Côn Luân. Cách nơi chúng ta cần đến hai trăm dặm."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top