[LONGFIC] Quỷ Hút Máu ... [Chap 2], YoonSic | PG | Update 31.12.2011

Au: Zoo

Pairing: Just YoonSic

Rating: PG

Disclaimer: ac thuộc về nhau nhá

Category: Humor, Romantic

Để chuộc tội thời gian qua lặn mất tăm mất tích, không lời báo cáo, nay Zoo viết cái fic này để mong bù đắp phần nào lỗi lầm. Mong là sẽ nhận được phản hồi “tiêu cực” )

Đặc biệt, tặng Táo, học trò bất đắc dĩ, người duy nhất biết sđt và share nỗi buồn xa nhà của ta.

Mọi người ú ù!!! Happy New Year!!!

Quỷ Hút Máu …

Chap 1

… Roạt … Phịch …

_ Rilakkuma! Ta đói!

_ ………………

_ Ya! Có nghe ta nói gì không? Ta đói!

_ Ya! Ngươi đói thì tự mà đi kiếm ăn, ta đâu có rảnh mà đi kiếm thức ăn cho ngươi chứ.

_ Thế ngươi cầm cái gì trong tay thế?

_ Chuột, ngươi ăn không?

* Nhăn mặt nhăn mũi, nhíu mày, hít hít ngửi ngửi *

_ Nhưng mà nó dơ quá sao ta ăn?

Rilakkuma xách con chuột đồng to ụ đi đến vòi nước, lật qua lật lại, tẩy qua tẩy lại làm con chuột ướt nhẹp rồi quẳng vào mặt cái tên cao cao ngồi ở sofa giữa phòng khách.

_ Xong rồi này, ăn đi!

_ Eo ơi! Vừa tanh vừa hôi lại chỉ có chút xíu máu như vầy mà người kêu ta ăn à! – Tên cao cao nhảy dựng lên kinh hãi, sẵn tiện né con chuột đang lao vun vút về phía mình.

_ Ya! Ngươi đó, ngươi là quỷ hút máu, ta chẳng qua là gấu mà thôi, đồ ăn của ta và ngươi khác nhau một trời một vực thế thì bảo ta kiếm đồ ăn cho ngươi làm sao ta kiếm. Tốt nhất thì hãy tự ra ngoài kiếm ăn đi. – Gấu Rilakkuma giận dữ nạt nộ, quát tháo, hét ỏm tỏi vào mặt tên quỷ hút máu năng lực có thừa mà lại lười thây vận động.

_ Ta hận ngươi!

Quỷ hút máu phán một câu đượm tính giận dỗi trẻ con rồi “rầm”, biến thành tia sét vút vào không trung.

---------------------------------------- o0o0o -------------------------------------------

Đêm giữa tháng, mặt trăng tròn vành vạnh như được quay bằng compa treo giữa bầu trời đầy ánh sao và không gợn chút mây. Gió thổi xào xạt hai hàng cây ven đường rụng lá, đêm trong mát đến lạ thường. Trong con hẻm nhỏ vắng tanh bóng người, giữa màn đêm tĩnh mịch chợt vọng lại tiếng chửi rủa và cười cợt ầm ĩ. Ba tên bợm nhậu lắc lư xiêu vẹo khoác vai nhau vừa đi vừa văng tục, vài con chó nghe động chui ra sủa váng cả một khu phố.

Mấy tên bợm nhậu đi đến giữa con hẻm, nghiêng ngả bước qua một cái bóng lay động không ngừng từ trên tường dài đổ xuống mặt đường. Đột nhiên, gai óc dựng đứng, ba tên cảm nhận một cái lạnh thấu xương ngấm vào da thịt, rất lạnh, lạnh muốn tê dại tứ chi và tâm phế. Cả ba tên đều không ai bảo ai đột ngột dừng lại, cùng nhìn nhau rồi ngẩng đầu nhìn lên bờ tường. Không hiểu sao, mặc dù đang là nửa đêm và mới mấy phút trước còn run cầm cập vì lạnh, nhưng giờ bọn chúng lại mồ hôi vã ra như tắm.

Người đứng trên bờ tường cũng đưa mắt nhìn xuống bọn chúng. Một dáng người thanh mảnh, cao ráo, toàn thân y phục đen tuyền cùng với mái tóc đen dài xõa tung, bay trong gió. Làn da trắng đến mức gần như không có chút huyết sắc làm nét lạnh lùng như băng như đá kia càng thêm đáng sợ, đôi mắt đỏ lấp lánh như ruby phát ra quang mang trong bóng tối. Càng nhìn càng thấy nội tâm xao động, quỷ khí thiên kiều bá mị trấn nhiếp nhân tâm.

Ba tên bợm nhậu lắp bắp không nói nên lời, chữ “quỷ” vừa thoát ra khỏi được yết hầu thì toàn thân đã mềm nhũn vô lực, đôi mắt trống rỗng không hồn, bước từng bước lặt lìa lặt lọi đến cạnh bờ tường, ngửa mặt chờ đợi. Con người đứng trên bờ tường tự nãy đến giờ mới khẽ cử động cơ miệng, vẽ lên mặt một nụ cười đầy tà ác, nhẹ nhàng bay xuống mặt đất. Hắn ta phất áo choàng, vẫy tay ra hiệu cho một tên bước lên trước rồi… Miệng hắn dần há rộng ra, để lộ hai chiếc nanh sắc bén và sáng bóng dưới ánh trăng, kề vào cổ con mồi và… cắn…

_ Óe! Tên khốn kiếp này, ngươi chẳng những nghiện rượu mà còn nghiện thuốc nữa, máu tanh thấy mồ sao ta ăn nổi.

* Máu không tanh thì chẳng biết cái quái gì trên đời con quỷ này cho là không tanh *

Vừa nói xong, quỷ hút máu ngay lập tức một chưởng đánh hắn ta văng vào bức tường, hộc máu qua đời vô cùng gọn lẹ. Phẩy tay lần hai chọn một tên mặt mũi sáng sủa, ra dáng trong sạch một chút lại gần, quỷ ta lại kề nanh vào cổ tên đó và định xin tí máu…

Bốp!!! Rầm!!!

_ Mẹ ơi! Cái tên này còn tệ hại hơn, dùng cả heroin nữa, chắc ta điên mất.

Lại thêm một tên nữa hộc máu treo vắt vẻo trên ngọn cây mà chết sau khi bị ngài quỷ hút máu nếm không vừa ý máu của mình. Thiết nghĩ hai tên kia đã thế, tên này là bạn hai tên kia chắc cũng chẳng khá khẩm hơn được gì, quỷ ta quyết định búng gãy cổ hắn ta để đi theo hai thằng bạn xấu số luôn thể.

Nếu có ai đó đi ngang qua, đủ can đảm đứng lại để nhìn cảnh này thì đúng là cười vỡ bụng chứ không đùa đâu à. Một con quỷ hút máu miệng còn chưa khô máu đang đứng nhảy loi choi như đứa trẻ lên ba giữa ba cái xác chết đầy máu, miệng không ngừng ca cẩm, than thân trách phận, oán thiên hận địa sao số mình dạo này xui xẻo.

_ Chậc, mà cũng không thể tự trách mình được. Nhân cách con người ngày một xuống cấp, thói hư tật xấu ngày một tăng, riết rồi làm máu nó ô nhiễm theo thì lấy đâu ra đồ ăn ngon mà ăn. Dạo này đến làm quỷ mà kiếm ăn cũng khó, haizzzzz!!!

Nếu như có ai hỏi rằng bây giờ là thời đại nào mà lại xuất hiện quỷ hút máu, thập niên 70 hay 80 gì đó có đúng không, cái thời mà người ta vẫn còn tin sái cổ vào bá tước ma cà rồng ấy? Xin kính cẩn thứa với quý vị rằng không, bởi vì thời điểm hiện tại là thế kỷ 21, chính xác là ngày cuối cùng của năm 2011, vài tiếng đồng hồ nữa sẽ chính thức bước sang năm 2012. Quỷ hút máu cũng đâu khác ma cà rồng là mấy, chúng cũng là loài bất tử mà, chỉ khác có một điều chúng không biến đổi con mồi thành quỷ hút máu như mình mà làm cho con mồi hoàn toàn mất hết trí nhớ hoặc chết, bằng cách thôi miên. Vì vậy, việc quỷ hút máu tồn tại ở Seoul thế kỷ 21 đầy hiện đại này đâu có gì là khó giải thích đúng không? Bằng chứng là mọi người vừa thấy một con quỷ hút máu quét dọn ba tên bợm nhậu vừa nãy đấy.

Mặc dù không nổi tiếng như ma cà rồng, nhưng quỷ hút máu cũng là loài đứng vào hàng ngũ hiện thân của sức mạnh bóng đêm như ma cà rồng. Quỷ hút máu thường có thân người mảnh khảnh và cao ráo, đặc biệt là mái tóc đen tuyền xõa dài bất kể nam hay nữ, đôi mắt đỏ lấp lánh như ruby rực sáng trong bóng đêm, làn da trắng và lạnh như đông đá. Chúng hoạt động về đêm, đặc biệt là những đêm trăng tròn giữa tháng, đó là thời điểm sức mạnh và linh lực của chúng phát huy đến cực điểm. Khi một con quỷ hút máu đến tuổi trưởng thành, chúng sẽ phải tự đi kiếm ăn nuôi sống bản thân và có trách nhiệm với tộc họ. Con quỷ hút máu vừa nãy, cũng là một con quỷ hút máu đã trưởng thành, chính xác là vừa trôi qua tuổi trưởng thành đúng 2 tuần. Ai đó hỏi tuổi trưởng thành của quỷ hút máu là bao nhiêu và chúng tính tuổi như thế nào? Ế? Cái này thì chẳng ai biết được, nhưng dựa vào hình dáng và gương mặt của chúng, cứ xem như là 22, 23 tuổi con người gì đó đi cũng được .

Yoong – là một con quỷ hút máu vừa trưởng thành được 2 tuần, đang phải vất vả đi kiếm ăn để tự nuôi sống cái thân quỷ của mình. Lúc trước khi đói, nếu không muốn tự đi kiếm ăn, nó có thể xin xỏ đồ ăn từ các chú và các bác, nhưng bây giờ thì không rồi. Các chú và các bác cứ gạt ngang và bảo nó phải tập đi săn mồi để làm yên ổn cái bụng của mình. Thế là nó phải tập tễnh bước ra bóng đêm, sử dụng đôi nanh sắc nhọn để kiếm mồi. Tuy là một con quỷ rất có tiềm năng và linh lực cực mạnh, nhưng vì không biết cách phát huy và sử dụng, cộng thêm cái tính kỳ quặc không con quỷ hút máu nào trong tộc có là đồ ăn không thơm không ngọt không ăn, * nói thẳng ra là kén cá chọn canh * nên năm lần bảy lượt Yoong bị bỏ đói.

Nghe ra thì ghê gớm lắm, oai phong lắm – quỷ hút máu – nhưng Yoong vốn dĩ vẫn là một đứa trẻ vừa mới trưởng thành như con người mà thôi. Yoong vẫn còn ham chơi ham ăn, thích tự do bay qua bay lại hù mấy tên bợm nhậu hay mấy tên thanh niên quậy phá một tận tè ra quần. Quỷ hút máu nhưng Yoong cũng tốt bụng lắm. Mấy lần bay đi kiếm ăn, nó cứu rất nhiều cô bé ban đêm đi về một mình bị bọn đầu gấu giở trò bẩn thỉu. Máu mấy tên đó nó không uống, nó giết quách luôn cho rảnh nợ. Còn mấy cô bé đó, qua cơn thôi miên, tỉnh lại thì ngơ ngác không nhớ nổi vừa mới lúc trước đã xảy ra chuyện gì, tại sao mình lại bình an. Nhưng mà dù sao đã yên lành rồi, qua thời gian, nên cũng chẳng mấy ai nhớ nữa. Yoong cũng chẳng để bụng chuyện này làm gì, vừa cứu được người vừa có trò tiêu khiển, một công đôi ba bốn cái lợi mà dại gì không làm.

Nhưng thiệt tình là dạo này kiếm ăn khó quá, đồ ăn thường xuyên bị nhiễm bẩn làm Yoong bao phen điêu đứng. Lần nó hút phải máu tên nghiện nặng làm mặt mày choáng váng như say thuốc, lần gặp tên chơi thuốc ho quá liều làm nó một phen rũ rượi, nằm liệt giường ba bốn ngày, nghĩ lại mà nó thấy còn cay cú lắm.

_ Đói bụng quá, hic!!! 

Quỷ hút máu đứng giữa màn đêm, thở dài đầy cảm thán cho thế thái nhân tình ngày một tồi tệ liên lụy đến hắn ba bốn bữa đói chỉ được một bữa no. Nhìn quanh một lượt thêm một lúc nữa rồi “rầm” một tiếng, Yoong biến thành tia sét vút thẳng vào không trung, biến mất.

---------------------------------------------- o0o0o ------------------------------------------------

12h30’… Bệnh viện đa khoa Seoul …

Cộc … cộc … cộc …

_ Vào đi!

_ Bác sĩ Jung, có người cần gặp.

_ Hết giờ làm, miễn tiếp.

_ Thành thật xin lỗi rất nhiều, tôi biết bác sĩ Jung là người rất có nguyên tắc. Nhưng mà thật tình là tôi có chuyện rất gấp cần phiền đến tài phẫu thuật thiên bẩm của bác sĩ Jung.

Taecyeon – trung úy đội trọng phạm sở cảnh sát Seoul – với vẻ mặt thành khẩn đứng ngoài cửa phòng nói vọng vào. Bác sĩ Jung thở dài một tiếng, với tay lấy chiếc áo blu trắng vừa treo lên giá vài phút trước khoác vào, vẻ mặt lạnh băng không biểu cảm đi nhanh ra cửa. Taecyeon mỉm cười cùng cô y tá nối gót bước theo sau, đến phòng phẫu thuật.

Jessica Jung – bác sĩ trẻ nhất của khoa phẫu thuật bệnh viện đa khoa Seoul. 20 tuổi, trong khi rất nhiều bạn bè đồng trang lứa còn đang chật vật thực tập ở các phòng khoa bệnh viện thì Jessica, sinh viên xuất sắc nhất của khoa y Đại học Seoul đã nghiễm nhiên trở thành bác sĩ chính thức thuộc khoa phẫu thuật của bệnh viện. Ngay lần đầu tiên bước vào khoa phẫu thuật của bệnh viện Seoul, Jessica đã chứng tỏ mình là thiên tài trong lĩnh vực này. Một ca phẫu thuật cấy ghép tim khó nhằn được đưa vào bệnh viện với tình trạng bệnh nhân chỉ còn thoi thóp hơi tàn. Ekip bác sĩ sau khi khám lâm sàng đều lắc đầu bó chiếu, chỉ duy nhất Jessica – một thực tập sinh – lại kiên quyết phải phẫu thuật cho bằng được và chắc như đinh đóng cột rằng có thể cứu sống bệnh nhân ấy. Bác sĩ trong khoa trố mắt ngạc nhiên nhìn Jessica như người ngoài hành tinh rớt xuống, vẻ mặt nghi ngờ. Sau một hồi năn nỉ ỉ ôi người nhà bệnh nhân cùng với dàn bác sĩ trưởng, phó khoa, Jessica đã được cho phép thực hiện cuộc phẫu thuật đó. Cùng với một bác sĩ khác và hai y tá giúp việc, sau 7 tiếng đồng hồ ròng rã, Jessica đã thực hiện thành công ca cấy ghép, kéo bệnh nhân từ cõi chết trở về. Người nhà bệnh nhân gần như quỳ xuống mà lạy tạ Jessica, ekip bác sĩ như không tin vào mắt mình và danh tiếng bác sĩ phẫu thuật Jessica Jung nổi như cồn từ dạo ấy.

Jessica chính thức trở thành bác sĩ trẻ nhất và nổi tiếng nhất khoa phẫu thuật bệnh viện Seoul từ sau sự kiện lẫy lừng ấy. Ba năm làm việc trong bệnh viện, không ai có thể phủ nhận tài nghệ và năng lực của Jessica. Bệnh nhân nào được đôi tay khéo léo của cô phẫu thuật qua, thì dù Diêm Vương có muốn bắt họ đi, Jessica cũng nắm áo họ kéo lại. Cùng với tay nghề, nam nhân theo đuổi bác sĩ tài hoa xinh đẹp Jessica cũng tăng theo cấp số nhân. Với gương mặt trái xoan, đôi mắt to tròn long lanh cùng làn da trắng như tuyết đổ, đôi môi mỏng như cánh hoa anh đào và thân hình cực chuẩn, chẳng trách sao mà Jessica luôn được săn đón và nâng niu như báu vật.

Nghe đồn đâu là có một phú hào tuổi đã thất bát tuần nhập viện với ước muốn quãng đời ngắn ngủi còn lại yên yên bình bình mà sống cho qua cũng phải ngoi dậy tranh đua với đám trẻ vì mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành Jessica Jung. Tính tình lạnh lùng như băng giá, nàng tất nhiên chẳng để ai vào mắt, nhưng người ta đã có nhã ý tặng quà, lẽ nào nàng phật lòng không nhận. Chính vì thế mà nàng gây ra vô số hiểu lầm và đầy rẫy những cuộc thanh trừng đẫm máu. Nàng sống trong một căn hộ cao cấp trong khu chung cư cũng cấp cao nốt, bảo vệ tuần tra 24/24, đầy đủ mọi tiện nghi, giao thông thuận lợi, không khí trong lành, tài khoản không lúc nào dưới năm ba chục triệu, cuộc sống của nàng quả thật hết sức hoàn mỹ.

Thật ra không phải lúc nào nàng cũng băng lãnh khác thường, cũng có lúc nàng cho người ta cơ hội đấy chứ, nhiều nữa là đằng khác. Nàng đã thử hẹn hò qua với khá nhiều nam nhân được xem là tuấn mĩ và tài hoa, nhưng chẳng ai làm nàng vừa ý, hay nói đúng hơn là nàng làm người ta chán nản mà rút lui sạch sẽ.

Lần đầu tiên nàng thử hẹn hò với một bác sĩ trẻ cũng cùng bệnh viện, làm bên khoa nội thần kinh, tên Lee Dong Hae. Hai bạn trẻ qua lại được đôi ba tháng, đi ăn dăm bảy lần, xem phim một hai buổi rồi đột ngột đường ai nấy đi. Ai cũng mắng chửi tên bác sĩ kia ngu ngốc, có được người ngọc mà không biết giữ gìn, tên đó chỉ biết cười khổ. Người ngoài đâu ai hay sự tình thống thiết và thê lương. Hẹn đi ăn lúc thì nàng bận việc, * điều này hắn thông cảm được *, lúc thì nàng ngủ quên bỏ hẹn, lúc ăn được nửa chừng nàng có việc gấp phải đi. Đi dạo nàng không cho nắm tay, không được phép bước song song với nàng mà phải bước đằng sau nàng ba bước. Hỏi ra thì nàng bảo không đi như vậy sao bảo vệ nàng? Hắn ta rút lui sau 2 tháng 7 ngày thử việc, chỉ tự trách bản thân thấp hèn nhỏ bé không với tới được mỹ nhân.

Lần thứ hai nàng quyết định tìm một anh chàng có công việc cũng bận rộn giống nàng, luật sư danh tiếng Seo Ji Suk. Lần nào hẹn nhau đi xem phim, nàng cũng vui vẻ nhận lời, rốt cục phim tháng hắn ta cũng đặt luôn vé mà lần nào cũng một mình lẻ bóng. Lần duy nhất được ngồi cạnh nàng thì nàng lại bàn công việc suốt qua điện thoại, được nửa phim thì nàng vội vã xách ví đi mất, bảo là bệnh viện có việc cần. Hắn méo mặt.

_ Suốt một tháng qua mua vé xem phim, rốt cục cũng chỉ có mình anh xem thôi à.

_ Từ đầu em đã nói công việc của em vốn phải như thế, nếu anh không chịu nổi thì em cũng đâu có ép. – Nàng tươi cười trả lời rồi rời khỏi rạp chiếu phim.

Mặc dù vậy nhưng anh chàng luật sư không nản chí anh hào, vẫn kiên quyết theo đuổi, anh không muốn bị sỉ vả là ngu ngốc giống như tên bác sĩ khoa nội thần kinh nào đó. Anh chọn một nhà hàng sang trọng, bao trọn cả đêm, trang hoàng lộng lẫy với hoa, nến và nhạc công, mời nàng đến dùng bữa tối. Hai bạn trao đổi bằng những câu chuyện khá thú vị trong công việc. Khi hắn hỏi tới chuyên môn công việc của nàng, nàng tươi cười điềm tĩnh đáp.

_ Cũng đâu có gì khác ngoài cấy ghép, cắt bỏ tim gan, nội tạng. Có một lần em tiếp nhận một ca tai nạn giao thông với tình trạng không được đẹp cho lắm. Mặt mũi bầm dập bê bết máu, xương chân xương tay gãy lặt lìa lặt lọi, đâm ra ngoài da. Tụi em phải khâu 108 mũi ở vùng hông, 76 mũi ở vùng mặt, nhét xương hắn vào thịt trở lại rồi khâu tiếp 93 mũi ở đùi, phải bắt thêm một con ốc kim loại ở vùng đầu hắn nữa. May mà tay nghề em cao nên hắn vẫn sống được tới giờ đấy, em có giỏi không?

Nàng cười như hoa như ngọc nhìn chăm chăm vào anh chàng luật sư mặt cắt không còn giọt máu, liên tục lấy khăn tay chậm mồ hôi trên trán. Nuốt nước bọt đánh ực một cái, hắn đã biết mỹ nhân này chỉ nên để ngắm nhìn và tôn thờ chứ không thể chạm vào được. Sau đó thì, ai mà chẳng biết, nàng say good bye hắn sau 3 tháng 10 ngày tình cảm “đậm sâu”.

Hiện tại thì nàng cũng đang có người theo đuổi đấy, nhưng có lẽ do không hợp khẩu vị nên tới giờ nàng vẫn chưa chấp nhận cho hắn cơ hội thử việc – trung úy Taecyeon, đội trưởng đội trọng phạm sở cảnh sát Seoul. Với quyết tâm làm đẹp lòng mỹ nhân, hắn chưa từng bỏ qua cơ hội nào lấy điểm trong mắt người đẹp. Lập biết bao nhiêu công lớn, phá biết bao nhiêu vụ án, được phái nữ cực kỳ hâm mộ nhưng hắn chỉ một lòng một dạ tôn thờ nữ bác sĩ Jessica Jung.

Làm phiền lòng người đẹp tất nhiên là việc hắn không hề muốn thử và cũng chưa từng nghĩ tới, nhưng đêm nay là một trường hợp ngoại lệ. Bây giờ là 4 giờ sáng và hắn cần tới tài phẫu thuật có một không hai của Jessica để tìm cho hắn chút manh mối về vụ thảm án vừa mới xảy ra cách đây bốn tiếng đồng hồ. Một nhân viên đô thị đi thu dọn rác vào buổi sáng đã phát hiện ba thi thể đầy máu, hai nằm trên mặt đường và một nằm vắt vẻo trên cây. Anh nhân viên đô thị đã kinh hãi đến mức ngồi bệt xuống đất, dựa vào tường thở một cách đầy khó khăn, mồ hôi lạnh đổ đầy sống lưng, mãi đến khi bình tĩnh lại vào ba mươi phút sau, anh ta mới run rẩy nhấc điện thoại nói từng từ khó khăn để báo án.

Taecyeon suýt nữa thì ói thốc ói tháo khi vừa đặt chân đến hiện trường, cảnh tượng trước mặt làm hắn thấy choáng váng và xây xẩm. Cũng may lúc đó là sáng sớm, ít người qua lại nên hình ảnh hết sức mất phong độ vừa rồi không ai thấy được. Ra lệnh cho cấp dưới thu thập chứng cứ và dọn dẹp hiện trường, hắn nhanh chóng cho người mang ba thi thể đến bệnh viện Seoul. Kết quả khám nghiệm tử thi của bên pháp y không làm hắn hài lòng và hắn quyết định nhờ đến tài phẫu thuật của Jessica.

------------------------------------------------- o0o0o ------------------------------------------------

Jessica đưa dao mổ cho cô y tá đứng bên cạnh, tháo bỏ khẩu trang cùng găng tay, cho hai tay vào túi áo blu, mắt vẫn không rời khỏi tử thi, chậm rãi nói.

_ Tình trạng nạn nhân không có gì khác so với báo cáo sơ bộ của pháp y mà anh vừa nói tôi nghe, nhưng có một điểm rất đặc biệt mà tôi vừa phát hiện sau khi quan sát não bộ nạn nhân.

_ Là gì thế?

_ Nạn nhân đã bị thôi miên.

_ Thôi miên?

_ Thôi miên là một dạng ức chế thần kinh của lớp vỏ não, đây là trạng thái ức chế từng phần, giống như khi ta đang ngủ nhưng vẫn tồn tại một tiềm thức nào đó ở vỏ não. Thôi miên sâu sẽ làm cho người bị thôi miên rơi vào trạng thái ngủ sâu, tuy nhiên vẫn còn một điểm thức trong vỏ não giúp người bị thôi miên nghe và thấy được hành động của người thôi miên để thực hiện theo nó.

_ Manh mối cực kỳ quan trọng, nó sẽ giúp ích rất nhiều cho quá trình phá án. Cám ơn cô rất nhiều, bác sĩ Jung. Sau khi phá xong vụ án này tôi có thể…

_ Suzy, dọn dẹp phòng phẫu thuật rồi về.

_ Dạ!

Jessica bước ngang qua Taecyeon rồi đi nhanh về phòng của mình, không thèm đoái hoài đến ánh mắt đầy thiết tha cầu khẩn trộn lẫn thất vọng của hắn vì lời mời thất bại. Trong lòng của Jessica lúc này chỉ có duy nhất một nỗi hoài nghi to lớn.

_ Thật sự là hoàn hảo, quá hoàn hảo, là ai mà có thể thực hiện thuật thôi miên một cách hoàn hảo như vậy chứ. Vỏ não hoàn toàn bị ức chế, ngay cả điểm thức cũng chỉ vừa đủ để nạn nhân làm theo lời người thôi miên. Không ngờ trên đời vẫn còn người tài giỏi như thế. Tuy nhiên dùng thuật thôi miên để giết người thì không được hay cho lắm. Chưa bao giờ mình quan tâm đến công việc của tên cảnh sát ngu ngốc đó, nhưng hôm nay mình thật sự mong hắn ta có thể sớm bắt được hung thủ. Một người có kỹ thuật tuyệt vời như thế, không biết sẽ như thế nào nhỉ?

Vâng! Bác sĩ tài hoa xinh đẹp Jessica Jung thật sự rất mong mỏi nhìn thấy hung thủ đã giết chết ba người một cách vô cùng tàn bạo.

EC1

Chap 2

_ Oa… oa… oa! Rilakkuma! Ta lại đói nữa rồi.

Yoong tiểu quỷ vừa nhăn nhó vừa xoa xoa cái bụng lép kẹp đã mấy ngày không ăn, giãy dụa trên sofa ăn vạ với con gấu đang ngồi chễm chệ ăn pho mát trên bàn. Rilakkuma đưa đôi mắt thản nhiên liếc xéo qua Yoong một cái rồi tiếp tục ngồi ăn ngon lành.

_ Ngươi đói mặc ngươi, nói với ta làm gì.

_ Ya! Ăn trước mặt người đang đói là phạm phải tội ác không thể tha thứ.

_ Ngươi là quỷ chớ đâu phải là người.

_ Ngươi…

Yoong bực bội dậm chân dậm cẳng, đôi cánh đen tuyền kì vĩ đã xuất hiện trên lưng, mấy ngày không ăn đã làm Yoong tội nghiệp mất hơn một nửa linh lực, không thể giấu đôi cánh đi được nữa. Rilakkuma nhìn đôi mắt rưng rưng như sắp khóc của Yoong tiểu quỷ, thở dài một tiếng, buông một câu an ủi.

_ Này này, thôi mít ướt giùm ta cái. Ngươi khóc lóc với ta cũng có được tích sự gì, ta đâu có máu mà cho ngươi. Với lại, dù cho có, ngươi kén cá chọn canh quá chắc gì đã chịu ăn. Ngươi cứ ngồi lì trong nhà không ra ngoài thì lấy gì mà no. Ngươi là quỷ hút máu mà, ngươi biết bay biết lặn, biết thôi miên, tàng hình, lí do gì không dùng linh lực của mình ra mà đi kiếm ăn chứ.

_ Ta không phải là không muốn đi, nhưng mà có đi thì cũng chẳng kiếm được đồ ăn hợp khẩu vị. Ngươi thấy rồi đó, mấy lần trước vì đói quá cả thức ăn ô nhiễm ta cũng ráng mà nuốt, rốt cục ta bệnh mấy ngày liền làm người nhà ta lo gần chết. Hơn nữa linh lực của ta bây giờ giảm mất một nửa rồi, nhỡ mà có chuyện gì xui xẻo ta biết ứng phó sao đây? – Yoong tiểu quỷ vừa giãy bày tâm sự vừa mếu, lại chuẩn bị khóc tới nơi nữa rồi.

_ Haizzz! Ta thật sự bó toàn thân với ngươi luôn rồi đó. Từ lúc ta sinh ra tới giờ chưa từng nghe qua có con quỷ hút máu nào dị ứng với máu cả, cơ thể ngươi cũng ngộ thiệt mà.

_ Có điều trong dòng tộc đâu ai có thuật thôi miên hoàn hảo như ta đâu.

* Đã đói sắp chết tới nơi còn chảnh *

_ Ngươi chờ thêm một tí nữa cho trăng lên vừa tròn, linh lực phục hồi đáng kể ấy, thì bay đi kiếm đồ ăn đi. Kẻo không phải chờ qua một tháng nữa trăng mới tròn lần nữa, lúc đó ta không bảo đảm ngươi có thành cái xác khô không à nhe.

Yoong tiểu quỷ hếch mũi, khịt một cái, vẻ mặt không khỏi vênh vênh tự đắc.

_ Có ngươi chết khô thì có, loài của bọn ta bất tử mà.

Rilakkuma chán nản lắc đầu đủng đỉnh rời đi. Yoong nằm sấp xuống sofa, để đôi cánh chấp chới trên lưng, đánh một giấc chờ thời điểm trăng tròn.

---------------------------------------------------- o0o0o -----------------------------------------------------

_ Xong!

Jessica đặt con dao mổ vào mâm, nhanh chóng bước ra khỏi phòng phẫu thuật, vừa đi vừa gỡ khẩu trang và găng tay. Đẩy cửa đi vào phòng riêng, mệt mỏi ngả người lên chiếc ghế xoay, Jessica nhắm hờ mắt thư giãn sau một ngày làm việc đầy mệt mỏi, từ sáng tới giờ cô có đến 3 ca đại phẫu và bây giờ là 1h45’. Tuy nhiên, đối với Jessica, bây giờ vẫn còn khá sớm so với thời gian kết thúc công việc thường ngày của cô, từ 3 đến 4h sáng. Jessica treo chiếc áo blu trắng lên móc, chỉnh trang lại tóc tai và trang phục, quyết định về nhà để ngủ.

Hít một hơi thật sâu không khí trong lành của đêm khuya thanh vắng, Jessica nhẹ mỉm cười dạo bước trên con đường quen thuộc về nhà. Tất nhiên là nàng có xe riêng, xe xịn hẳn hoi nữa là khác, nhưng nàng đã quyết định gửi nó lại bệnh viện để đi bộ về nhà ngay khi bắt gặp ánh trăng tròn vành vạnh cộng với làn gió mát hiu hiu trong khuôn viên bệnh viện.

Cũng đã lâu lắm rồi, kể từ khi chính thức trở thành bác sĩ, Jessica không có nhiều giây phút thanh thản đi dạo dưới trời đêm và suy nghĩ vu vơ một số chuyện. Trong khi nhà nhà người người đã chìm trong giấc ngủ ngon không mộng mị lúc hai giờ sáng thì đối với nàng bây giờ vẫn còn sớm lắm, không tận hưởng một chút thì biết bao giờ nàng mới có được cơ hội này lần thứ hai.

Nàng nghĩ về nhiều việc lắm nhé. Tiếng cười như chuông bạc ngân lên giữa đêm khuya thanh tĩnh khi nhớ đến hai tên “bạn trai” lúc trước. Nàng cứ nửa đùa nửa thật thế hỏi ai không điên mới lạ. Vốn dĩ nàng cũng định nghiêm túc trong tình yêu đó chứ, nhưng mấy tên chán phèo ấy lại không cho nàng cơ hội. Thôi thì độc thân cũng tốt, ít ràng buộc, không nhớ nhung, không vướng bận, cứ như con bé Suzy với bạn trai nó thì có ngày nàng rầu mà chết, mới cãi nhau ỏm tỏi, khóc lóc sướt mướt đấy lại huề, thật không hiểu nổi. Cũng có lần vu vơ nàng cất tiếng hỏi con bé tình yêu là gì và tại sao lại yêu? Con bé với đôi mắt long lanh mơ màng, hai má ửng hồng giảng giải cho nàng một tràng về tình yêu chân chính. Nó nói nhiều quá đến mức nàng không tài nào nhớ nổi hết, chỉ nhớ đại khái, “unnie chưa yêu ai nên chưa biết tình yêu nó kỳ diệu lắm đấy. Khi yêu con người ta có thể vui, buồn, hờn giận, hỉ nộ ái ố vô thường không rõ lý do. Có thể ngồi hàng giờ mài mò nấu một món ăn, đan một cái khăn len cho người mình yêu…”, vân vân và mây mây… Thế rồi nàng hỏi làm sao để biết được rằng mình đang yêu? Con bé lại tuôn ra một tràng, “khi đứng trước người ấy, unnie sẽ thấy tim đập loạn nhịp như trống trận trong lồng ngực, thần kinh căng thẳng, hai má nóng bừng, không biết nói gì cho phải, chỉ cần người đó nói một câu yêu thương cũng đủ làm unnie vui vẻ cả ngày. Đột nhiên unnie biết nhớ nhung, biết mơ mộng, biết ghen tuông… và hàng triệu cảm giác khác mà unnie chưa từng trải qua. Nói chung là rất vi diệu, unnie hãy thử yêu ai đó đi thì sẽ hiểu cảm giác mà em nói thôi.” Nàng đã bĩu môi nói với con bé rằng nàng cũng đã từng yêu đấy chứ. Nó tròn mắt nhìn nàng phán, “cái đó unnie cũng gọi là yêu được à?”.

_ Thế thì như thế nào mới gọi là yêu nhỉ? – Jessica chợt bật cười tự mình thốt ra câu hỏi.

Nàng rẽ vào con hẻm đầy ánh trăng, con đường vòng dài gấp đôi để về nhà nàng, xem ra nàng muốn đi dạo đến phát rồ rồi. Nhưng thật không may, đó giờ toàn nghe người ta muốn về nhà sớm rẽ đường tắt đi mà gặp nạn, trường hợp nàng ngược lại cũng gặp nạn là sao?

Bốn tên to con lực lưỡng, mặt mũi ba trợn, hình xăm đầy người và mùi rượu nồng nặc ngược hướng nàng đi tới, chửi thề ầm ĩ. Gương mặt băng giá của nàng chợt thoáng chút lo lắng, nàng quay đầu trở lại, bước thật nhanh ra khỏi hẻm, đêm trăng thanh mát của nàng chính thức bị phá đám kể từ đây. Một tên có vẻ tỉnh táo nhất trong số bốn tên nhanh chóng phát hiện ra nàng đang cắm cúi bước thật nhanh, hắn chủ động tách ra khỏi ba tên còn lại chạy về phía nàng.

_ Cô em, đi đâu mà vội thế?

Jessica quay lại hất bàn tay đang nắm chặt khuỷu tay mình và lùi lại càng xa càng tốt. Hắn ta đứng như trời trồng nhìn như thôi miên vào Jessica. Jessica vốn đã xinh đẹp, dưới ánh trăng nàng càng trở nên xinh đẹp vạn phần, thêm nữa trong mắt mấy tên say thì nàng đã chính thức biến thành nữ thần sắc đẹp Aphrodite mất rồi. Jessica thấy hắn nắm lấy khuỷu tay mình rồi đứng chết trân không phản ứng thì vội vã chạy đi.

_ Hey, người đẹp, làm bạn anh điêu đứng rồi muốn chạy là sao hả?

Jessica khựng lại, ba tên kia thấy tên này đột nhiên hành động kỳ quặc, mới đầu còn chưa hiểu đầu cua tai nheo gì, nhưng khi nhìn kỹ lại thì bọn chúng lập tức hiểu lý do. Ba tên nhìn nhau cười đầy ngụ ý rồi lập tức chạy đến, chặn Jessica lại khi đồng bọn của chúng hồn phách còn đang lưu lạc trên mây. Tên này đến tận bây giờ mới chợt bừng tỉnh, nhìn chằm chằm vào Jessica như muốn lột y phục của cô bằng ánh mắt, nuốt nước bọt cái ực vẻ thèm khát. Jessica cực kỳ khó chịu và không thể nói là cô không hoảng sợ. Cô chỉ có thân gái một mình trong khi bốn tên kia đều to con lực lưỡng, như trâu như bò ấy, lại thêm nửa đêm nửa hôm không người cầu cứu, có hét lên, chờ đến khi có người chạy ra cứu thì coi như cô xong mất rồi. Jessica đứng trong vòng vây của bốn con thú hoang thèm mồi, run rẩy và sợ sệt, vẻ lạnh lùng băng giá thường ngày đã tiêu tán đâu mất hết 3/4.

_ Các người tiến thêm một bước nữa thì tôi sẽ la lên đó.

_ Hahaha, tụi anh sợ quá đi người đẹp. Hay để tụi anh kêu giùm em nhé. Hey! Có ai không? Cứu với!!!

Jessica co người lại khi chúng dần thu hẹp vòng vây. Hết cách rồi, đành liều một phen vậy. Jessica đưa tay vào túi xách, móc con iphone trắng của mình ra, nhanh như cắt dùng hết sức bình sinh ném thẳng vào mặt một tên. Tên đó đau đớn ôm mặt loạng choạng lùi lại, ba tên kia bị giật mình đôi chút, nhân cơ hội đó, Jessica vội vã tìm đường chạy thoát thân. Nhưng đời đâu có cái gì dễ dàng đến thế, hình như ông trời muốn trêu đùa cuộc sống hoàn mỹ của Jessica thì phải, nên để một tên nhanh tay nắm được vạt áo cô, kéo cô giật ngược lại. Jessica loạng choạng ngã vào vòng tay của tên trâu bò ấy, hắn ta cất tiếng cười lớn, đầy hả hê và dâm đãng. Jessica càng vùng vẫy cố thoát thân, tên trâu bò ấy càng siết chặt vòng tay. Hắn bắt đầu đưa tay sờ soạng và định giở trò đồi bại…

_ Thằng chó! Cô ấy là của tao! Tao nhìn thấy cô ấy trước. Biết điều thì đưa đây cho tao, tao ăn xong còn thừa tao còn có thể chừa cho mấy khúc xương.

_ Mày tưởng mày là cha tao hả? Người trong tay tao tao muốn làm gì thì làm.

_ Vậy thì xùm bao quyết định đi. Thằng nào thắng cho hưởng trước.

_ Vui thế! Cho ta chơi với!

Cả bốn tên đang cự cãi om sòm trời đất tranh giành một cô gái đột nhiên im bặt, ngẩng đầu nhìn lên mái nhà vàng rực ánh trăng. Thân ảnh cao ráo với áo choàng đen, mái tóc xõa dài và đôi mắt đỏ như ruby phát sáng từ từ hạ người bay xuống mặt đất. Như bao nhiêu lần xuất hiện trước đây, Yoong tiểu quỷ luôn làm không khí xung quanh lạnh như địa ngục, ánh mắt sáng rực xoáy vào người đối phương. Thuật thôi miên ngàn năm có một được thi triển, bốn tên trâu bò đột nhiên buông lỏng hai tay, giải phóng Jessica, ánh mắt trống rỗng vô hồn bước về phía trước. Yoong tiểu quỷ nở một nụ cười toe toét như ánh nắng ban mai, đi vòng vòng quanh bốn “đĩa đồ ăn” như đang thẩm định chất lượng. Hít hít ngửi ngửi suốt một buổi trời, Yoong nhà ta mới quyết định chộp một tên trông có vẻ ngon ăn nhất, nhe nanh kề miệng vào cổ hắn xin chút máu. Cắn vào, nhắm mắt và tận hưởng…

_ Óe! Chết tiệt! – Yoong gào to muốn bể khu phố, đá văng tên đó qua khỏi bờ tường, thổ huyết, chết.

Vâng! Cứ ngỡ cái số bạn Yoong đem nay trúng mánh, no nê một bữa cho bõ những ngày đói khát quắt queo, ai ngờ…

_ Haizzz! Nếu ta mà đi kiếm ăn ban ngày được thì đã không đụng phải mấy cái thứ đồ ăn ô nhiễm bọn bây rồi. Vốn biết tụi bây chẳng tốt lành gì rồi mà sao ta còn hi vọng chi vậy trời. Ông định tuyệt đường sống của tui hả? – Yoong, một tay chỉ thiên, một tay chỉ địa, gào rú và chửi bới um sùm.

_ Nhảy xuống sông tự tử hết cho ta đi, bọn máu bẩn.

Theo mệnh lệnh của Yoong, ba tên trâu bò còn lại lững thững bước ra dòng sông mênh mông sóng nước, lần lượt nhảy xuống và không còn thấy ngoi lên nữa. Yoong nhà ta đứng thở phì phò, hì hục, quạt quạt cho trôi cục tức xuống cổ họng. Sau một hồi quát tháo, Yoong lấy lại bình tĩnh, hít một hơi thật sâu, một mùi hương ngọt ngào đầy mê hoặc xộc vào khứu giác, đánh động mọi giác quan. Yoong từ từ quay đầu nhìn lại, nãy giờ vô tình quên mất, vẫn còn một “đĩa đồ ăn” ở đây cơ mà. Yoong tiểu quỷ nhanh chóng đi xung quanh cô gái đang đứng bất động nãy giờ, hít hít ngửi ngửi nhiệt tình.

_ Oa! Thơm quá! Hehe, xem ra tối nay cũng có thu hoạch, không uổng công ta gom hết hơi tàn lực kiệt bay đến đây. Chắc sau này ta còn phải ghé ngang bệnh viện kiếm ăn dài dài. “Đồ ăn” yêu dấu, lần đầu tiên trong đời ta tìm được món ngon hảo hạng giống như ngươi vậy đó nhe. Bây giờ ta đang rất đói, coi như trả ơn ta vừa nãy đã cứu ngươi, cho ta xin tí máu nhe. Ta bảo đảm sẽ không làm ngươi đau đâu, cũng không để lại sẹo, ta biết con gái các ngươi là chúa coi trọng sắc đẹp mà, qua một đêm, ngày mai sẽ quên hết thôi.

Yoong tiểu quỷ cười hề hề đầy khoái chí bước ra trước mặt “đồ ăn”, một tay nâng sau đầu, một tay ôm vào gáy, đôi mắt phát ra ánh đỏ rực rỡ, nhe đôi nanh sáng bóng của mình ra, từ từ cúi xuống, chạm vào vùng cổ trắng ngần của “đĩa đồ ăn”…

_ Ngươi định làm gì?

_ Óe! – Yoong tiểu quỷ hết hồn hết vía nhảy lùi lại ba bước, trợn tròn mắt nhìn “đĩa đồ ăn” trước mặt, ánh mắt vô cùng trân trối, miệng lắp bắp không nói nên lời… - Ngươi… Trời ơi! Rilakkuma! “Đồ ăn” của ta… “đồ ăn” của ta biết nói chuyện kìa!

Yoong tiểu quỷ đang rơi vào tình trạng vô cùng hoảng loạn, lần đầu tiên tìm được đồ ăn ngon đến vậy mà xảy ra biến cố là sao hả trời?

_ Tại sao ta lại không nói chuyện được. Ngươi là ai và đang định làm cái gì thế hả?

Jessica khoanh tay, nheo mắt nhìn con người *nàng chưa nhận ra tên kia là quỷ* cao cao với trang phục kỳ quặc và đôi mắt phát sáng đứng trước mặt, đang nhìn mình trân trối. Mọi việc đến quá đột ngột và quá kỳ lạ làm nàng nhất thời đứng sững tại đó mà quan sát thôi, chứ nàng có đông đá hay hóa tượng đâu mà tên kia muốn làm gì thì làm. Ừ thì nàng cũng biết ơn lắm, đang lúc dầu sôi lửa bỏng, hoa chuẩn bị bị vùi dập trước gió thì tên này nhảy ra, anh hùng cứu mỹ nhân. Woa! Thật sự là nàng cảm động biết bao nhiêu mà nói, chưa kịp báo đáp tạ ơn thì hành động kỳ cục kẹo của ân nhân với đám trâu bò kia khiến nàng phải ngậm miệng lại mà quan sát.

Dưng ở đâu xuất hiện hết sức là hoành tráng lệ nhe, cứu người ta xong bỏ mặc người ta đứng trơ ra ở đó luôn. Còn bọn trâu bò nữa, bốn tên tự nhiên như kẻ mất hồn, đôi mắt trống rỗng, mặc tình cho tên cao kia sai khiến là thế nào? Hình như Jessica thấy tên cao kia cắn và hút máu một trong bốn tên đó, nhưng mà sao không thấy bọn chúng kêu la, cũng chẳng thấy máu hay dấu răng là sao? Mà phải công nhận tên cao kia thật sự rất mạnh, chỉ cần đá nhẹ một cước cái tên nặng mấy trăm cân kia văng qua bờ tường chết mất rồi. Không hiểu sao tên cao kia đứng quát tháo một hồi, ba tên trâu bò còn lại tự động nhảy xuống sông tự tử hết luôn. Chưa kịp tiêu hóa hết hàng loạt sự kiện kỳ quái trước mặt mình, Jessica thấy ân nhân tiến lại gần mình, hít hít ngửi ngửi nhiệt tình. Sau đó, giống mấy tên kia, định dùng nanh cắn nàng nữa chứ. Đến lúc này nàng bắt buộc phải lên tiếng thôi, quá sức chịu đựng của nàng rồi, dù là ân nhân của nàng thì với hành động khiếm nhã này nàng cũng không nể mặt được nữa đâu.

Cả Yoong tiểu quỷ và bác sĩ Jessica Jung mỗi người đều mang trong người một nỗi hoài nghi to lớn. Điều mà bác sĩ Jessica Jung thắc mắc nãy giờ chắc ai cũng hiểu rồi, còn điều Yoong tiểu quỷ nhà ta thắc mắc thì to lớn hơn nhiều. Nó thật sự không hiểu sao cô nàng xinh đẹp, à mà không, đối với Yoong nhà ta thì phải là “đĩa đồ ăn thơm ngon” trước mặt lại có thể trả lời nó, lẽ nào cô nàng không dính thuật thôi miên hoàn hảo của nó? Đâu tự dưng nãy giờ đứng im ru đột ngột lên tiếng làm người ta sợ gần chết, chưa kịp chấm mút được gì hết trơn hết trọi, lại đói nữa rồi. Nếu để dòng tộc biết việc này hẳn phải xách tai nó lôi trở lại lớp thôi miên của tộc học thêm dăm ba tháng nữa. Tai hại hơn là nếu để con gấu chết tiệt ở nhà biết chắc nó phải cười ba ngày ba đêm không nghỉ. Đi săn bao nhiêu ngày qua, đây là lần đầu tiên nó mất mặt tới zị.

Thật ra không phải tại vì thuật thôi miên của Yoong yếu kém, mà là do Yoong đã gặp phải người trong triệu triệu người mới có một người mà dòng tộc nói đến, không bị ảnh hưởng bởi thuật thôi miên của quỷ hút máu. Những người này có một loại linh lực đặc biệt mà chính họ cũng không phát hiện ra cho đến khi gặp được một nửa chứa loại linh lực có thể kích thích tiềm năng trong cơ thể phát huy. Chỉ cần hai loại linh lực này hợp lại với nhau, họ sẽ trở thành thiên hạ vô địch. Thường thì quỷ hút máu sẽ là bên biết trước việc này, vì vậy trong những lần đi săn mồi, họ vẫn bỏ ra chút thời gian tìm kiếm xung quanh xem có may mắn gặp được người như vậy hay không. Yoong tiểu quỷ nhà ta vô tư vô lự, chẳng có chủ tâm tìm kiếm, đối với Yoong, linh lực hiện giờ của nó đã đủ làm cho nó hài lòng lắm rồi. Cho nên mỗi lần đi săn mồi, Yoong chủ yếu tìm thức ăn ngon lấp cho đầy cái dạ dày không đáy của mình thôi, chẳng nghĩ tới việc gì khác. Thế mà lại hay, đồng loại mỏi mắt tìm như điên chẳng thấy, Yoong nhà ta khỏi kiếm cũng có.

Búng tay cái chóc, Yoong tiểu quỷ sau một hồi hoảng loạn, sau đó bình tĩnh, sau đó suy nghĩ và sau đó nghiệm ra chân lý, cười tươi như bông bước đến gần Jessica. Đưa mặt lại cực gần, Yoong lướt đôi môi lạnh ngắt lên xuống làn da trắng mịn màng trên má Jessica, thì thầm từng tiếng một.

_ “Đồ ăn”, nhớ cho rõ đây, tôi là Yoong, quỷ hút máu. Hôm nay cô may mắn, tôi không hút máu cô. Nhưng mà đừng tưởng như vậy là xong, cô cố gắng chăm sóc mình cho tốt, lần sau trở lại, sẽ không dễ dàng như vầy đâu.

Tiểu quỷ sau khi phán xong, biến thành tia sét, vút vào không trung, biến mất. Jessica đứng im như tượng, khẽ đưa tay chạm nhẹ vào má mình, nơi đôi môi lạnh giá kia vừa tiếp xúc…

_ Quỷ hút máu…!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: