Chap11: Sau cơn mưa thì mặt trời hửng nắng

Trước khi các rdrs thân thương đọc mà k thấy com =))) đọc chap mới của au, cho phép au nói vài chuyện:

1/ Ngay khoảng 12h34’hôm-nào-đó, tự nhiên k đăng nhập được vô wordpress nữa là thế quái nào O___o mà lúc mới lên thì cũng k vô được đúng acc rồi T^T ai đó chỉ tuôi đi T^T

2/ Đọc xong chắc mọi người để ý là Dăng Dô Tẹt khóc nhiều lắm nhở =))) Cũng vì mất đi trí nhớ với nhận thức của một người trưởng thành tạm thời nên hiện tại (trong fic) YYS của chúng ta mang ý thức của một đứa nhỏ 5-7 tuổi gì đấy, nên hễ không vừa lòng là cứ khóc rống lên =))) Tất nhiên là nội tâm thằng bé cũng phải bị tổn thương ít nhiều chứ chả phải ngắn hạn gì sất.

3/ Tình hình là fic thành cá mực cmnr -.- đen thui thùi lùi -.- Chap này hi vọng có HƯỜNG -.-

~

YoSeobie bé nhỏ của chúng ta khóc lóc tùm lum tà la cho đã rồi lườm nguýt cái tênYong Jun Heo nguyên một buổi chiều tự kỉ như thằng khùng mất vợ vì cái tội bơ thằng nhóc. Chuẩn cơm mẹ nấu rồi còn gì? Hết ngồi thở dài thở ngắn như ông già (YoSeob thề là cậu còn thấy cả khói O____o một phần cũng vì máy lạnh) lại lôi album hình ra coi, xong rồi thở dài tiếp. Chắc mua cái ống thở cho ổng luôn để thở cho sướng quá -_-.

Nhón chân  nhìn vào cuốn album lúc này đã bị quăng ra một xó nhà, YoSeob chỉ biết há hốc mồm, mắt trân trân ra trước cái con người mang họ tên là “Yong JunHyung” của năm đó. Đôi mắt nâu của anh vẫn mang thần thái ấm áp nhưng lại làm màu vô địch (không phải ai cũng thấy được đâu nha :v) như bây giờ, mái tóc vẫn kiểu màu nâu café nhạt được chải gọn đó*, đúng luôn cả ngũ quan dáng mặt và những thứ khác trông chỉ trẻ hơn chút đỉnh. Chỉ kì lạ một chỗ. Khi nhìn vào con người kia, một cảm giác thân thuộc và nhớ nhung da diết bỗng chảy điên cuồng trong từng giọt huyết quản của cậu. Tim cậu đột ngột đập mạnh, chẳng phải vì đẹp trai, mà là làn song xúc động như vồ vập và muốn cuốn trôi thân thể cậu như một con thú dữ. Vì anh giống người con trai ấy.

 Người con trai gắn bó với cậu từ nhỏ, vì thế nên có thể oánh cậu mọi lúc mọi nơi -.-

Người con trai luôn bất chấp đầu gấu và phụ huynh để bảo vệ cậu, vì chỉ có ổng mới có quyền cho cậu ăn đấm và xoa =))))

Người con trai sẵn sàng nhường cậu dù chỉ là cục kẹo nhỏ nhất, nhưng đằng nào cũng giành lại =))))

Người con trai đã ngoắc ngón tay với cậu, hứa rằng sẽ bảo vệ cậu mãi mãi…Ờ mãi mãi đấy, giờ ông biến đi chỗ nào rồi hả cha nội =))))) Thôi bỏ cái kiểu giả “ta đây ứ cần đi”, hiện tại YoSeob cũng đang nhớ ảnh lắm lắm lắm lắm luôn…

 *Tóc giống giống hồi thằng chả đóng Monstar đấy các bác ợ =)))))

~

Sau một hồi lật qua lật lại cái album để ngắm cái anh-xấu-trai-thích-làm-màu-nào-đấy, đột nhiên YoSeob cảm thấy cổ tay mình hơi đau nhức. Hóa ra lúc nãy lật mạnh tay quá, cái vòng tay đeo lỏng cũng di chuyển theo, vô tình cứa vài phát vào cổ tay trắng như Bạch Tuyết của cậu… Cũng chả có nghiêm trọng lắm đâu, chỉ là chảy máu vài dòng với máu đang rơi tỏng tỏng trên sàn nhà thôi, thế mà….

- Dăng Dô Xốp! Tay em làm sao vậy hả? – RẦM! Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, xuất hiện một ông tướng mà Xộp nhìn suốt đến phát chán =))) hai đồng tử giãn như bánh đa ngâm nước hết cỡ, miệng la làng chói lói còn tay thì giống như đang múa “Kìa con bướm vàng” ấy. Làm màu quá sinh lậm rồi hả anh =)))

- Chảy máu thôi mà, làm quái gì hyung xoắn quẩy lên như em mới uống nhầm coke thế? – YoSeob chu mỏ vô mặt tên Bò Bụ Bẫm Bị Bựa kia tỏ ý trêu chọc, toan định giơ tay lên mút để cầm máu.

Ấy thế mà cái tên Yong Bụng Mỡ kia nào có thèm để cậu tự trị đâu. Ngay cái khoảng khắc mà đôi môi nhỏ nhắn của cậu Tẹt chuẩn bị tiếp xúc với cái tay thì đột nhiên một cái “mỏ” khác chen vào giữa, thay cậu làm nhiệm vụ của mình. YoSeob sốc đến mức chả nói nổi tiếng nào, ngoại trừ tim đập kinh dị như một luồng điện mấy tỉ volt chạy vọt qua với cái mồm há hốc như chào đón ruồi bay vô =))) Hóa ra hyung già này cũng biết cách làm con cái người ta đau tim cơ đấy ~

- Hy…hyung làm cái gì vậy hả?

- Sát thương cho chú chứ còn gì hở? Are you lé?

- Lé lé lé cái bíp nhà hyung! Tự nhiên vô duyên vô có mút tay con người ta >.< có phải kẹo bòn bon cho hyung nhai đâu hả? *giẫm đạp*

- Chú mà tự mút chắc gặm tay như cún nó gặm xương luôn đấy, với lại nãy ăn vụng tokbokki của hyung mày xong có thèm rửa miệng đâu *lấy khăn giấy lau khóe miệng YoSeob*

- … *tự động ngưng giẫm đạp*

- … *lau tiếp chả thèm để ý cái thím kia đang nhìn mình bằng con mắt kì thị vô đối*

- Em có phải con nít đâu chứ -_- hyung làm như….

- Em nhỏ tuổi hơn hyung =))) sao, ngồi yên chứ?

- Vầng (ノಠ益ಠ)ノ

Đừng có nhìn cái emo mà hiểu lầm nhen, ngoài mặt YoSeob chỉ thể hiện cái kiểu khó ưa thế thôi chứ trong bụng thì lâng lâng như mới ném nó lên thiên đường chín tầng mây cộng thêm vài cái cánh thiên thần đấy =))))

~

- Sâng Gi ới ~~~~ Sâng Gi à ~~~~~~ - Giọng ai đó eo éo  vang ầm ĩ cái điện thoái kéo HyunSeung ra khỏi dư vị của cái ngày xám xịt hôm qua. Chuẩn rồi còn gì, cái hôm đó rõ rang là NHỌ NHỌ NHỌ NHỌ NHỌ NHỌ xn luôn….(ノಠ益ಠ)ノ(ノಠ益ಠ)ノ(ノಠ益ಠ)ノ

- Alo, hừ, lại là ông tướng nữa hả Đu Bông? – Jang HyunSeung ngái ngủ vớ lấy cái điện thoại đang réo inh ỏi trên đầu giường. Lần sau cấm tiệt để loa ngoài nữa! Thế này làm sao mà ngủ cho yên đây… - Mới có 8 giờ sang mà làm như nhà ông cháy hổng bằng vậy đó…

- Hà hà… lần nào cũng được nghe cái giọng dễ thương thế này, thích quá nha *cười dâm-ing* =))) Thôi nào ông tướng, hôm nay may mắn lắm mới trúng cái vé thưởng đi công viên du lịch giải trí cho ông đấy! – DooJoon vừa nói vừa tranh thủ khoác cái áo lạnh lên người. Tự nhiên bữa nay nhiệt độ trở chứng giảm đột ngột như thả cục nước đá xuống ấy, lạnh kinh!

- Ông thì lúc nào chả trúng thưởng? Có nhớ cái tàu mắc dịch (Đu: mắc dịch cái giề (ノಠ益ಠ)ノ) không, chẳng phải hàng trúng thưởng còn gì? – HyunSeung bĩu môi trêu ghẹo. Cậu cũng ngạc nhiên với bản thân mình lắm chứ, HyunSeung bình thường vốn đâu có tinh nghịch như vầy!

- Ừ thì trúng thưởng đi, nhưng là hàng xịn không hà *cười dâm lần hai-ing* 5 phút nữa “anh iu” qua đón “em iu”, liệu mà sửa soạn quần áo cho đàng hoàng đê, tuôi tới mà còn áo ba lỗ quần đùi là chụp up lên Instagram đó ha ha ha ~~~ - Cười đã đời xong thì bác trưởng thôn nhà ta cúp máy cái rụp luôn, không để cho Seunggie nhà chúng ta phản hồi tiếng nào…

Đu Bông này anh muốn chết rồi đấy phỏng?

Chưa có ai mà ra lệnh được cho Jang HyunSeung này bao giờ đâu đó nha!

5 phút sau, đúng như hẹn thì DooJoon đã xuất hiện lù lù trước cửa nhà Jang Công Túa đáng eo. Vốn như mọi khi, bác Lịt già nhìn thấy “em iu” của mình thì trái tim nổ đầy mắt: Mái tóc bạch kim của cậu bồng bềnh trong nắng, áo khoacas đen điểm xuyết bằng ren trắng tạo nên một ấn tượng dễ thương – khác hẳn với cái tên JHS suốt ngày cau có với anh. Còn HyunHyun nhà chúng ta lại sốc tận óc với bộ dạng thoải mái nhưng đẹp trai siêu cấp của Đu Bông đáng ghét. Thật đáng ganh tị mà! Tại sao ổng lại có thể thaoir mái mà cười suốt như thế chứ?

- Lên xe đạp thôi, HyunSeunggie!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top