[LONGFIC] Oops...!!! [Chap 8-3], YulSic | PG-15

8th SHOT

PART 3:

Cổ tay trái của tôi đau nhức kinh khủng. Một thứ kim loại thô và lạnh làm cho nó đau nhói lên. Tôi cố nhúc nhích cánh tay nhưng mỗi khi cổ tay chạm vào đó thì lại đau điếng người. Đầu tôi đang quay mòng mòng và tầm nhìn thì mờ ảo, cả thính giác cũng không còn ổn nữa.

Một làn hơi ấm áp phả vào gáy tôi, thật đều và nhẹ, một nhịp tim đều đặn làm rung lên tấm lưng tôi. Một vòng tay quen thuộc đầy yêu thương vẫn quấn quanh người.

"Yul..." Tôi khẽ cựa nhẹ người, hòng đánh thức cậu... nhưng đối với tôi lúc này thì người cậu nặng cả tạ và bất di bất dịch như một ngọn núi đá vậy.

Thử đi thử lại nhiều cách nhưng vẫn không có tác dụng... Đúng lúc này thì một vật màu đen đập vào mắt tôi...

Cán con dao găm... Vừa ngay trong tầm tay. Đưa cánh tay tự do của mình và nắm lấy chuôi dao, rút thật nhẹ ra khỏi vỏ.

Không thể thấy được gương mặt của cậu, nhưng tôi đoán chắc rằng cậu vẫn đang say ngủ.

Phải ra tay thật sao...

Tôi tự hỏi chính mình... Cách duy nhất để đánh thức cậu khỏi giấc ngủ do thuốc mê chỉ có thể là một cơn đau thấu xương mà thôi...

Tôi vung cánh tay phải về phía sau và hướng mũi dao vào cánh tay cậu. Đột nhiên tôi cảm thấy vòng tay cậu siết chặt quanh người và con dao của tôi chạm phải một vật bằng kim loại khác. Một âm vang chát chúa.

"Em định làm thật à?" Giọng cậu vang lên, lại lạnh lùng. Thật tôi chẳng nắm bắt kịp tốc độ thay đổi tâm trạng của cậu nữa...

Nhân lúc cậu dùng tay trái đỡ dao, tôi lắc người nằm đối mặt với cậu. Nụ cười ngạo mạn trên gương mặt cậu làm tôi chỉ muốn chém cho vài nhát. Bằng một cái vung tay mạnh khác, tôi hất văng cái vỏ dao

Cậu cười gằn, giọng cười đáng sợ. Giật mạnh tay kéo cả người tôi ngồi thẳng dậy theo cậu.

Tôi thu con dao về thủ thế, nhưng lại sơ sẩy để cậu vật mình xuống giường. Lưỡi dao lạnh toát lướt dọc người tôi từ cổ xuống đến bụng nhưng tuyệt nhiên chẳng để lại vệt máu nào, cứ như cậu chỉ muốn xé rách cái áo trên người tôi vậy.

Nhắm thẳng cổ cậu và vung dao, một đòn cắt thằng xuống, nhưng lại là tiếng kim loại khó chịu vang lên. Phần lõm của con dao cậu đã khóa chặt lưỡi dao của tôi.

Lại khóa tôi vào vòng tay của cậu, nhưng may thay tôi lại kịp đưa lưỡi dao lên cổ cậu...

"Hòa nhé..." Cậu nói khi tôi cảm nhận được cái hơi lạnh của lưỡi dao trên cổ mình, ngay động mạch chủ... "bây giờ thì xem ai nhanh tay hơn..." cậu nói rồi cánh tay trái hơi nhích lên, làm động tác chuẩn bị chém xuống. Chưa kịp phản ứng gì thì tôi lại cảm thấy sống dao của cậu kẹp vào cổ tay mình, cố định tay tôi giữa con dao và tay cậu....

"Yul làm gì thế?" Cố giữ chặt tay mình để cậu không thể dùng con dao của tôi cắt cổ cậu.

"Ồ, em thức trước mà, dĩ nhiên em nắm quyền sinh sát rồi." Cậu mỉm cười và giọng bỡn cợt. Cậu quá mạnh, tôi không thể giữ tay mình được lâu hơn.

"Em không muốn hạ thủ!" Tôi gào lên và giật tay mình ra khỏi tay cậu. Một đường máu đỏ bắn thẳng vào mặt tôi, vị tanh khó chịu đến muốn nôn...

Cánh tay cậu buông thõng, vệt máu chảy dài trên mặt tôi khiến tôi muốn bệnh.

"Yul-ah..." Tôi liền quay sang nhìn cậu... Tấm drap trắng nhuốm đầy máu.

Tự hỏi vì sao trước đây khi giết người máu chảy nhiều gấp trăm lần thế này nhưng tôi vẫn cảm thấy bình thường... Nhưng tại sao khi trông thấy máu của cậu, tôi lại ghê tởm chính mình thế này...

"Yul-ahhh.." Tôi dùng súng bắn gãy còng, giải thoát cho tay của hai ta. Cậu đang nằm nhăn nhó trên giường, máu tuôn ra liên tục từ vết thương ở cổ. Mặt cậu tái xanh dần đi... "đừng làm em sợ..." Lục tìm cái điện thoại trong túi quần, tôi muốn gọi cấp cứu... Tay tôi chẳng thể xác định đúng vị trí của cái điện thoại. Tôi cứ làm lung tung cả lên...

Nước trong mắt tôi đã đầy đến cứ chảy ròng ròng trên má...

"Đ-Đừng..." Bàn tay cậu run rẩy giữ tay tôi lại. Giọng cậu yếu ớt... "K-không k-kịp đâu..."

"Đừng nói vậy, em sẽ gọi cấp cứu... Yul phải sống!" Giũ tay mình ra khỏi tay cậu. Tiếp tục lục tìm cái điện thoại một cách điên cuồng.

"V-vô ích thôi..." Hơi thở của cậu mỗi lúc một khó khăn... vẻ mặt cậu càng lúc càng xanh hơn. Người cậu hơi giật nhẹ và máu mỗi lúc một nhiều hơn...

"S-Si-ca-ah..." Tôi đã bỏ cuộc, đầu cậu đang ở trên đùi tôi và tôi không thể di chuyển được, máu đã thấm ướt cả đùi tôi rồi...

"Em đây..." Tôi nắm chặt tay cậu và nước mắt đang rơi đến không thể kìm lại được.

"Yul yêu em..." Giọng cậu yếu ớt, dường như sắp không thể thở được nữa.

"Đừng nói nữa mà..."

"Yul t-thật sự k-không m-uốn thực...hiện hợp...đồng này..." Tôi biết chứ, tôi biết!

"Em biết mà, Yul đừng nói nữa." Tôi ấn tay mình vào chỗ tay cậu đang áp lên cổ, ngăn không cho máu chảy ra nữa, nhưng tôi không thể.

"Y-ul, chỉ muốn...lợi..dụng...nó...đ-để gặp lại em..." Từng hơi thở gấp rút và đứt quãng, bàn tay cậu dưới tay tôi đang lạnh dần.

"Đừng mà Yul!" Tôi gào lên bắt cậu phải im lặng.

"Sica-ah, em đã giết được sát thủ Kwon Yuri, đừng giết người nữa..." những gì thoát ra từ miệng cậu, dường như chỉ còn là hơi thở. Khó khăn lắm tôi mới có thể nghe thấy được, len lỏi giữa những tiếng nấc của tôi.

"Em hứa! Yul! Đừng bỏ em, ở lại bên cạnh em đi. Em YÊU YUL!!!" Tôi gào lên, siết chặt người cậu. Người cậu thôi co giật và thả lỏng. Môi cậu mấp máy như định nói gì đó... Tôi không cho phép cậu nói nữa... Không được nói!

Áp chặt môi mình lên môi cậu, khô và lạnh... Cậu hôn tôi, thật nhẹ nhàng, cảm giác lưỡi cậu quét nhẹ lên môi tôi, tôi muốn cảm nhận một lần nữa nụ hôn của cậu, mãnh liệt và nồng nàn. Nụ hôn khiến tôi thề chết cũng phải giữ được của riêng tôi.

Em là của Yul... Và Yul cũng phải là của em!

Bàn tay đặt ở cổ của cậu chuyển dần lên mặt tôi, máu, tanh quá! Bàn tay cậu giữ chặt mặt tôi và kéo tôi xuống, nụ hôn sâu hơn và nồng nàn hơn. Ngón tay cậu vuốt nhẹ gò má tôi và xuống đến cổ tôi...

Quái!

Tôi rời khỏi nụ hôn và nhìn cậu với vẻ ngạc nhiên, cổ cậu bê bết máu, dính cả vào đùi tôi, drap giường, cổ áo và mặt cậu nhưng tuyệt nhiên không hề có một vết thương nào. Tôi cầm lấy bàn tay của cậu đang áp trên mặt mình, quả thật nó nhơm nhớp máu và rất tanh...

"Yul?"

Vẻ mặt cậu chuyển từ ngạc nhiên do tôi tự dưng dứt khỏi nụ hôn sang hiểu ra một điều gì đó rồi khóe miệng khẽ nhếch lên. Nụ cười ngạo nghễ quay lại với gương mặt cậu, chống tay ngồi dậy và cậu nối liền môi cậu với môi tôi.

"Yul...tại sao?" Tôi cố nói giữa những nụ hôn, những gì tôi nhận được chỉ là khóe miệng cậu khẽ nhếch lên và nụ hôn được đẩy sâu hơn, bàn tay cậu lạnh hơn.

Đột nhiên cậu ngã xuống giường và tôi phát hiện rằng cổ tay của cậu có một vết rạch sâu, máu tuôn ra từ đó chứ không phải từ cổ cậu.

"Yul gạt em?" Tôi quát lên và xô cậu ra khỏi người mình. Nhưng lúc này cậu như một con gấu bông vậy, mềm oặt và rũ rượi. Dù bị đẩy thô bạo thế nào cậu cũng vẫn mỉm cười, bàn tay còn lại thì ôm chặt cái cổ tay máu đang tuôn ra xối xả.

"Nếu em muốn Yul chết thật thì cứ đi ra khỏi phòng, em sẽ mang tội giết người đấy. Còn không thì giúp Yul băng bó lại đi." Cậu nói, mặt nhăn nhó nhưng miệng vẫn mỉm cười hài lòng.

.

.

.

Sau một hồi đùa giỡn đã đời với Jessica, tôi mới phát hiện rằng mình bị mất máu trầm trọng, đến đứng cũng không vững. Đang hôn thì lại ngã lăn ra do thiếu oxi lên não...

Jessica vừa cằn nhằn vừa băng bó tay tôi lại. Ngắm nhìn cô ấy thế này là điều duy nhất tôi mong muốn. Im lặng, không sóng gió.

Nếu như là trước đây thì chắc hẳn chúng tôi cũng chẳng thoải mái được thế này vì ai cũng canh cánh trong lòng nỗi lo bại lộ thân phận. Còn bây giờ thì hoàn toàn có thể cởi mở với nhau. Nhưng lúc này thì lại không biết nói gì.

Tôi đưa cánh tay lành lặn vén những sợi tóc bết máu dính trên mặt cô ấy.

"Em nên đi tắm đi..." đến bây giờ tôi mới chú ý rằng đùi, áo, tóc, mặt và cả tay cô ấy đều dính đầy máu của tôi.

"Em phải phạt Yul." Ánh mắt cô ấy lóe lên tia nguy hiểm. Và tôi nuốt khan khi biết rằng mình vừa đùa với một người không nên đùa...

Đặt hộp cứu thương xuống đất. Em bò dần đến gần tôi, ánh mắt em cực kì nguy hiểm, như muốn xé nát người tôi ra.

Cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, tôi ngồi thẳng dậy, và đẩy em nằm xuống bên dưới mình.

"Tại sao Yul lại làm được như vậy?"

"Máu là máu thật, và quả thật Yul mất máu nên mặt mới xanh đi, và về biểu hiện thì... Em hãy thử giết người theo cách đó xem, dần dần cũng biết thôi và giả lại chỉ là... kĩ năng." Tôi nhếch mép và hôn nhẹ lên môi em.

"Quả thật rất giống..." em hôn lại tôi và kéo tôi vào nụ hôn sâu hơn...

Nguy! Nếu cứ hôn thế này chắc chắn mình sẽ đuối sức trước. Tôi luồn tay ra sau gáy em và nhấn mạnh vào chỗ hành tủy.

Bị đau, em cắn mạnh vào môi tôi, lại là máu... Tôi liếm lấy máu trên môi mình và đưa lưỡi vào sâu trong miệng em, để em nếm mùi hậu quả do em gây ra...

"Yul nghĩ lại rồi..." Tôi đưa tay lột cái áo đã bị rạch một đường dài và chẳng thể che đậy bao nhiêu phần cơ thể của em... "Em không cần đi tắm nữa.. Yul muốn tự nếm máu của mình..." Và tôi làm điều tương tự với cái quần short trên người em. Không có sự phản đối... Tôi dời môi mình khỏi môi em, đến những vệt máu mà lúc nãy tôi để lại...

Mút thật mạnh lên cổ em để lau sạch những dấu tay đầy máu bằng môi và lưỡi của mình, em bật ra những tiếng rên thỏa mãn mỗi khi tôi làm việc đó. Ghìm chặt hai tay em trên giường khi tôi làm điều tương tự với vai em rồi xuống một tí nữa, tôi tiến dần đến bụng và rốn em...

Vuốt ve nhẹ eo em và hông, hai cánh tay đã được trả tự do của em luồn sâu vào tóc tôi và làm nó rối bù lên khi tôi đang lau sạch những vết máu ở hai đùi em...

Người em căng cứng và lưng ưỡn cong, những tiếng rên liên tục phát ra khi tôi làm cho em thỏa mãn...

Hoàn thành công cuộc lau đi vết máu trên người em, cảm nhận được em đã thật sự thả lỏng cả người, tôi quay lại với môi em, vẫn còn vương máu từ môi tôi trên đó...

"Đúng là Bloody Valentine, chỉ mới trưa mà Yul đã gần chết vì mất máu đây..." Vừa thở như bị cấm thở suốt mấy ngày liền, tôi vừa nói. Vẫn đặt hờ môi mình trên môi em, em vẫn lưu luyến những nụ hôn...

"Là do ai chứ?" Giọng em giận dỗi nhưng vòng tay thì không như thế, em vòng tay quanh người tôi, kéo tôi nằm xuống và dụi đầu vào hõm cổ tôi, lớp áo trên người tôi đã thấm ướt mồ hôi của mình bây giờ lại chuyển sang màu đỏ của máu và ướt hơn do tóc em "Những gì lúc nãy Yul nói có thật không?"

"Nói gì?"

"Lúc nãy... Yul không muốn giết em?" Tôi cảm thấy tay em đang luồng vào trong áo mình và vòng quanh eo tôi.

"Em giả ngốc hay ngốc thật vậy?" Tôi khó chịu hỏi lại.

"Yul có yêu em không?" Câu hỏi ngớ ngẩn nhất tôi được nghe từ miệng em chính là câu này. Không khỏi bật cười...

"Không!" Tôi đáp và hôn em, nồng nàn gấp nhiều lần lúc nãy, mãnh liệt nhất có thể và chân thành hơn tất cả. "Trả lời Yul xem, Yul có yêu em không?"

Một nụ cười hài lòng nở ra trên môi em. Nhưng nó lại nhanh chóng trở thành một cái nhếch môi, và tôi lại cảm thấy mùi nguy hiểm đâu đây.

"Yul có yêu Fany không?" Đúng là rất nguy hiểm, nhưng tôi đành phải cười sằng sặc lên như điên như dại.

"Yêu chứ, Yul yêu Fany, rất yêu! Yêu như Yul yêu Yoong vậy... Cậu ấy là người bạn thân nhất của Yul, người hiểu Yul nhất... cả em cũng không bằng cậu ấy..."

"Em muốn được Yul yêu như thế... Em muốn trở thành người bạn thân nhất của Yul và hiểu Yul nhất..." lại giận dỗi...

.

.

.

Sau một giấc ngủ thì em lại quay về phòng mình, để lại mỗi một mẩu giấy bảo tôi tắm rửa sạch sẽ và nghỉ ngơi, còn em thì bận một việc gì đó nên không thể ở cạnh tôi đêm nay.

"Nếu em có việc thì Yul đi dự tiệc đây..." Nói là làm, tôi tắm rửa và thay đồ, mặc lên người bộ quần áo vừa mua hôm qua, đeo găng tay vào để che đi vết thương ở tay.

Kẽ mắt màu đen và đeo cái mặt nạ đính lông vũ đen và tím vào, lúc này thì tôi đã hòa vào màn đêm đen kịn của đêm Valentine một cách hoàn hảo rồi... Dùng keo xịt màu tạo vài line tóc màu tím.

Hoàn hảo.

Chơi bời một tí ở casino của khách sạn và sau đó đi dạo quanh thành phố cũng chẳng quá đáng...

Đêm nay tôi sẽ đột nhập phòng em qua đường ban công...

.

.

.

Xô nhẹ cánh cửa dẫn vào casino, tôi choáng ngợp với vẻ vương giả của nơi này. Giống như 'Palace Of Joys' nơi mà tôi gặp em, nó có kiến trúc của một cung điện la mã thời xưa với những cô gái phục vụ mặc chiton và những anh chàng bồi bàn thì mặc tunic đeo những cặp cánh trắng trên lưng, tóc uốn xoăn như thần cupid.

Ngồi vào một bàn poker, và một cô gái mang đậm nét đẹp Tây Âu trong bộ váy đen đến ngồi xuống bên cạnh tôi, một tay cô ta vòng quanh cổ tôi, mái tóc xoăn nhẹ màu nâu đỏ xõa xuống, trên mặt cô ta là cái mặt nạ màu vàng ánh kim viền lông vũ đen.

Những ván bài liên tục khiến cho tiền đổ liên tục vào túi tôi, những li rượu tequila được rót đều vào li. Nhưng sao tôi không cảm thấy say.

Cho đến khi một bóng người trong bộ váy dài màu đỏ Bordeaux, và cái mặt nạ bạc lông vũ xám bạc ngồi xuống đối diện...

Và tôi say nhan sắc của cô ta... cả mùi nước hoa nồng nàn...

Mùi hương của cô gái đó...

Mái tóc màu vàng cam và đôi môi đỏ mọng màu cam bóng quyến rũ, vị ngọt ngào toát lên cả khi tôi chưa nếm thử...

Tôi muốn nếm thử đôi môi đó...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top