[LONGFIC] Oops...!!! [Chap 6-2], YulSic | PG

6th SHOT

PART 2:

Căn phòng của tôi lúc nào cũng tràn ngập hơi men, lúc nào cũng vương vãi những mảnh thủy tinh vỡ, hàng chục vỏ chai rỗng lăn lông lốc trên sàn, và lúc nào cũng có tôi, ngồi một mình trước màn hình laptop, vây quanh bởi hàng đống giấy tờ không lúc nào vơi đi. Đã hơn 1 tuần tôi sống như thế này.

Tôi vừa làm việc vừa uống rượu, khi nào mệt thì ngủ, chỉ có ngủ như thế tôi mới không nghĩ đến em, nhưng đây vẫn chưa phải cách tối ưu. Mỗi khi tỉnh dậy tôi lại nhớ đến em, để rồi lại vùi đầu vào công việc để tìm quên.

Công việc chồng chất, những li rượu mạnh, nó không đủ làm cho tôi quên đi em. Hình bóng em vẫn luôn ám ảnh tâm trí tôi. Nụ cười ngọt ngào của em, đôi mắt nâu sâu thẳm cả mùi hương đầy ma mị của em nữa…

Thứ thuốc độc chí tử dành cho tôi chính là em, không giết tôi ngay khi vừa uống vào, nhưng em giết tôi một cách dần dà, chết dần chết mòn. Tôi mòn mỏi sống trong sự đau khổ, tôi tìm quên qua những cơn nghiện khác.

Những thứ hiện tại tôi đang dùng cho việc đó vẫn chưa đủ. Tôi cần nhiều hơn, mạnh hơn và có sức gây nghiện cao hơn, mặc dù tôi biết rằng chẳng có thứ gì có thể mang được ma lực quyến rũ như em cả.

Jessica thật ra em có sức mạnh gì mà khiến cho tôi sống chết vì em?

“Unnie, đây là hợp đồng mới.” Yoong bước vào, nhóc ấy thoáng hoảng hốt trước bộ dạng của tôi lúc này.

“Được rồi. Để trên bàn.”

Làm theo lời tôi, Yoong đóng cánh cửa lại và quay ra khỏi phòng.

Đúng, vẫn còn một thứ tôi có thể nghiện.

Mùi máu!

Vứt bỏ đống công việc bề bộn, tôi đi vào phòng tắm và làm cho bản thân mình tỉnh táo hơn. Mặc trên người bộ quần áo mới sạch sẽ, dùng cặp kính đen che đi đôi mắt thâm quần và đầy sát khí. Tôi cầm chi tiết bản hợp đồng lên và xem.

Tiền công quá ít, nhưng tôi cần vụ làm ăn này, tôi cần nó để làm tôi nhớ lại cảm giác được giết người, nhắc nhở trí óc tôi về hương vị của máu. Để làm phai nhạt đi hình bóng em.

Tôi từ bỏ thói quen xử lí từ xa đối với các mục tiêu rắc rối, tôi muốn trông thấy vẻ kinh hoàng trên mặt chúng, tôi muốn ngửi thấy mùi máu của chúng.

Bây giờ tôi không phải một sát thủ làm việc vì tiền nữa, mà là vì sự ham thích, mùi máu, sự kinh hoàng, tiếng la hét thất thanh và cảm giác hả hê khi trốn thoát thành công, trêu ngươi bọn cớm vô dụng.

Không còn là phong cách giết người nhanh gọn nữa, mà tôi muốn có một đống bày bừa như một bãi chiến trường thật sự..

Xác người chất đống và cả máu chảy lênh láng.

Ai bảo rằng kiếm không thể trở thành vũ khí lợi hại cho sát thủ thời nay?

Nó là thứ nguy hiểm nhất và là món mà tôi thích dùng nhất.

Lau sạch vệt máu trên lưỡi kiếm, thu nó trở về hình dạng ban đầu. Mở lại camera an ninh. Tôi rời khỏi đó.

.

.

.

Quay về phòng mình, căn phòng đã được dọn dẹp gọn gàng, giấy tờ cũng được sắp xếp ngay ngắn.

Chắc chắn là Tiffany đã làm việc này.

Tôi đã không đi ngang qua phòng khách, nhưng theo tiếng động bên ngoài thì chắc chắn là Soo Young, Tiffany và Hyo Yeon đang ở bên ngoài.

Một cái phong bì màu vàng cát đập vào mắt tôi, nó nằm tách biệt với đống hồ sơ bìa đen và bìa hồng trên bàn.

Xé bỏ niêm phong, những thứ bên trong làm cho máu điên của tôi lại dâng lên.

Bức ảnh Jessica và tôi được chụp ở sân bay hôm từ Ấn Độ trở về và một loạt những bức hình khác của tôi và Jessica được gửi đến, cùng với những bài phỏng vấn được in ngay ngắn. Tôi cầm theo cái phong bì đi ra khỏi phòng, băng ngang qua phòng khách, mặc kệ sự hiện diện của 3 người bạn mình. Tôi băng băng lướt đi và tiến đến cánh cửa gỗ dày.

“Yul!” Tiffany chạy đến gọi tôi lại. “Cậu đi đâu thế? Đã tối rồi mà?”

“Không liên quan đến cậu, nếu đã tối rồi sao cậu không về đi? Sao lại ở nhà tôi?” Đúng là cơn giận đã làm mờ lí trí của tôi. Tại sao tôi lại nặng lời với Tiffany thế này?

“Kwon Yuri? Cậu điên rồi à? Tiffany đã làm gì đắc tội với cậu mà cậu lại to tiếng với cậu ấy?” Soo Young chạy đến túm cổ áo tôi, ép sát tôi vào bức tường sau lưng.

“Buông tôi ra Choi Soo Young.” Tôi gằn từng tiếng. Cố hết sức kiên nhẫn để không đánh lại tên cao kều này.

“Đồ khốn! Tỉnh lại đi, đã ai làm gì cậu chưa mà lại nổi điên như thế? Jessica đã làm cậu mờ mắt rồi à?” Tôi mặc kệ cậu ta nói bất cứ thứ gì, nhưng đụng đến Jessica thì không được.

Buông cái phong bì trên tay, tôi đấm thẳng vào mặt tên cao kều đó.

“Tôi cấm cậu nhắc đến Jessica như thế, cô ấy chẳng làm gì tôi cả.”

“Có đấy, Jessica đã làm mày điên rồi.” Và thế là cậu ta lao đến húc mạnh vào người tôi, cả 2 cùng té vào cái tủ kính, những mảnh kính vỡ đâm vào lưng và vai tôi, đau. Đau lắm, nhưng vẫn không bằng việc Soo Young nhắc đến vết thương trong lòng tôi. Tôi cần đau hơn.

“Soo! Đừng chấp cậu ấy!”

Đúng vậy, đau cũng là một thứ gây nghiện. Tôi Cần nó!

“Dừng lại đi.”

Mặc cho những vết thương hở miệng trên lưng chảy máu ròng ròng và đau nhức. Tôi đẩy Soo Young dậy, đạp cậu ta vào cái tủ kính bên cạnh, không đủ để cái tủ đó vỡ. Tôi nhắm vào chỗ bên cạnh mặt cậu ta mà đấm vào.

Tấm kính vỡ, máu loang lên những vệt kính. Màu máu đỏ tươi, máu của tôi.

Hấp dẫn thật.

Soo Young đá một cú vào bụng tôi, đúng thế, nữa đi Soo. Tiếp tục giả vờ như đánh cậu ta, nhưng mục tiêu của tôi là tấm kính nát như tương kia. Những mảnh thủy tinh vụn cạ vào da thịt, những vệt đứt rách tươm máu nham nhở.

“KWON YURI! CHOI SOO YOUNG! ĐỦ RỒI!!!” Tiếng hét của Tiffany vang lên ngay khi Soo Young vừa đá vào hông tôi. Ngã xuống đất.

Vẫn chưa đủ.

Nắm lấy mảnh gương vỡ trong tay. Ấn thật sâu vào lòng bàn tay mình… Đúng thế, tôi cần cảm giác đau nhói này…

Cố gượng dậy và nhìn, Tiffany đang cầm trên tay cái phong bì, và cậu ấy đã xem những thứ trong đó.

“Đừng đánh cậu ấy nữa Soo..” Giọng Tiffany vang lên khẩn thiết. Hyo Yeon cũng cố gắng kéo Soo Young đi… Chỉ còn lại tôi và Fany…

“Yul…” Tiffany đến gần tôi, tôi sợ sẽ làm tổn thương người bạn tốt này của mình, một lần nữa. Bỏ đi vào phòng. Tôi khóa cửa lại.

Ngắm nhìn bàn tay đẫm máu và những vết thương chi chít trên người. Ngắm nhìn bản thân trong gương.

Giống một võ sĩ vừa hoàn thành trận đấu của mình, nhưng là một kẻ thua cuộc.

*Cạch* Bằng một cách nào đó Tiffany có được chìa khóa phòng tôi và cậu ấy đi vào cùng với cái hộp cứu thương.

“Yul… Đừng đẩy tớ đi, tớ biết cậu đang phải chịu đựng những gì. Để tớ băng các vết thương lại cho cậu rồi tớ sẽ đi…” Không đâu Miyoung-ah, tớ hoàn toàn không muốn đẩy người bạn như cậu đi, tớ chỉ sợ tớ sẽ làm hại cậu thôi.

Cậu ấy cẩn thận gắp từng mảnh thủy tinh vụn ra khỏi các vết thương của tôi. Tôi không cảm thấy đau, ngược lại còn thấy thích cảm giác đau nhói khi rút bỏ một cái gì đó nặng nề ra khỏi người mình như thế này. Nhưng Tiffany có vẻ như đang đau giùm tôi, cậu ấy khẽ nhăn mặt mỗi khi gắp một mảnh thủy tinh ra, rồi cẩn thận quan sát biểu hiện của tôi sau đó lại tiếp tục.

Từng vết thương một trên người tôi được chăm sóc cẩn thận, tỉ mỉ. Tiffany cố gắng không làm tôi đau, nhưng cậu ấy đâu biết rằng đây là cảm giác mà tôi cần nhất..

“Trông cậu giống xác ướp quá Yul.” Tiffany đùa.

“Ở đây với tớ đi Miyoung…” Tôi mở lời..

“Cậu hãy nghỉ ngơi đi…” Cậu ấy khẽ cười rồi quay đi dọn dẹp đống bừa bộn đầy máu của tôi trên sàn nhà.

“Tớ lạnh lắm, ở lại với tớ đi…” Tôi kéo Tiffany vào lòng và ôm chặt lấy cậu ấy. Đúng, tôi cần hơi ấm của một người bạn, sự quan tâm chăm sóc và cả sự ân cần thấu hiểu tôi nữa.

Tiffany có đủ những điều đó, và quan trọng hơn hết, cậu ấy luôn sẵn sàng làm mọi việc cho tôi, vì tôi.

“Tớ sẽ ở lại, nếu cậu hứa rằng sẽ không uống rượu.” Cậu ấy trả lời.

“Được, tớ hứa… Tớ xin lỗi…” Nhớ đến chuyện phát điên lúc nãy.

“Xin lỗi gì cơ?”

“Chuyện lúc nãy, ở phòng khách…”

“Không sao đâu, cậu nên thay đồ rồi đi ngủ đi.” Cậu ấy sờ lên chỗ bầm ở khóe miệng tôi. Tôi thích cảm giác này, không phải cảm giác Fany chạm vào tôi, mà là cái đau khi cậu ấy chạm vào vết thương. “Soo nặng tay quá.”

“Tạm biệt.” Tôi lầm bầm, đứng dậy mở cửa cho Tiffany.

“Nhớ ngủ đấy và đừng làm chuyện điên rồ gì đấy.”

“Được rồi, mẫu hậu.” Tôi đóng sầm cánh cửa lại và tiếp tục bước vào guồng quay quen thuộc cùng với đống thú vui gây nghiện này.

Tại sao tôi cố gắng hết sức, với mọi thứ vẫn không đủ để làm phai đi hình bóng em trong trí óc tôi? Tại sao!

Đống công việc vơi dần, chai rượu đã cạn khô… Mùi máu từ những vết thương của chính mình đã nhạt dần, cả cảm giác đau cũng không còn. Và hình bóng em, nụ cười của em lại quay về, tôi cần nhiều rượu hơn, tôi cần nó để chuốc cho tôi say đến không còn biết gì nữa, tôi cần giấc ngủ! Tôi cần sự mù mờ của giấc ngủ.

Tôi cần những thứ giúp cho bộ não của tôi không hoạt động nữa. Chỉ có thế, tôi mới không nghĩ về em nữa.

Mọi thứ trong tầm mắt tôi dần trở nên lờ mờ, hình ảnh không còn rõ nét, và nó cứ mờ dần đi cũng như bộ não của tôi dần mụ mẫm theo từng li rượu cạn đi. Tôi sắp đạt được điều mình mong muốn…

.

.

.

.

“Unnie, chị không nghĩ rằng chúng ta nên ở lại Hàn Quốc sao?”

“Không, Soo Jung-ah. Với khả năng của Yoona, con bé có thể tìm ra chúng ta bất cứ lúc nào. Đó không phải là điều mà chị mong muốn.” Tôi dứt ánh mắt mình khỏi thành phố Seoul náo nhiệt, nhìn cô em gái xinh đẹp của mình. Càng ở gần Krystal, tôi càng cảm thấy em ấy giống với Yuri.

“Quả thật Yoona-unnie rất giỏi. Có thể nói khả năng của chị ấy vượt xa em. Nhưng tại sao chị phải bỏ đi? Chị có thể hủy hợp đồng mà?”

“Em không hiểu đâu Soo Jung. Hợp đồng này không đơn giản là muốn chị giết Yuri, nó không yêu cầu chị giết Chủ tịch K. Kwon Yuri, mà là giết Kwon Yuri với thân phận sát thủ.” Cảm giác bất an lại một lần nữa khiến cho tôi phải đau đầu. Tôi không thể tiếp tục ở trong nước, vì chắc chắn một điều…

“Nhưng sao không phải là nước nào khác mà là Trung Quốc?”

“Đất chật người đông, chúng ta có thể lẫn trốn dễ dàng.”

Hành khách đến Bắc Kinh trên chuyến bay KJI-324 hãy đến cổng số 22.

“Dù sao chúng ta cũng có thể kết hợp đi du lịch.”

Tôi đã rất khó khăn để quyết định sẽ rời khỏi Hàn Quốc, bỏ lại Yuri ở đây, Đối với tôi, cậu là điều tốt đẹp nhất đã đến trong cuộc sống này. Một người luôn chiều chuộng tôi và yêu thương tôi. Một người cho tôi biết được hương vị của tình yêu và làm lụi tàn đi bản năng sát thủ vốn có trong người.

Ngày biết được cậu là một sát thủ ngang hàng với tôi, tôi đã cảm thấy không an toàn. Vì một ngày nào đó thì hai người cũng sẽ phải bắn giết nhau theo một cái hợp đồng chết tiệt nào đó từ cái nơi giao hợp đồng cho chúng tôi.

Viêc này càng rõ ràng hơn theo mục đích của bọn họ khi mà các nhiệm vụ của tôi và Yuri trong dạo gần đây luôn trùng với nhau và cùng một mục tiêu, không những thế mà cả thời gian lẫn địa điểm đều trùng khớp với nhau. Rõ ràng là muốn tôi và Yuri thanh toán lẫn nhau.

Bước vào bên trong chiếc máy bay, lần gần đây nhất tôi đi máy bay là đi cùng với Yuri, tôi cảm thấy thoải mái khi mà mình luôn có cái gối da người như cậu ấy để dựa, và cái gối đó luôn sẵn sàng kiêm luôn nhiệm vụ cái mền cho tôi nếu như tôi lạnh.

Nhưng chính tôi chọn cách rời xa con người đó, người luôn yêu thương tôi.

Biết sao được khi mà đây dường như là cách duy nhất?

Nhưng…

Thật sự tôi có muốn làm thế này không?

---

Cơn buồn ngủ dần chiếm lấy cơ thể tôi, mi mắt tôi gần như bị dán chặt lại vào nhau… Tôi sẽ ngủ.. Nếu…

*Xoảng*

Cái li chết tiệt rơi khỏi tay tôi,

Cúi xuống nhặt những mảnh vỡ lên… tôi lại làm rơi chai rượu… Chất cồn đổ vào vết thương trên tay… Đau, rát… Cảm giác này đánh thức mọi giác quan trong tôi, cơn buồn ngủ nhanh chóng bị đẩy lui, nhưng thị lực của tôi thì chẳng khá hơn tí nào…

Đầu hàng vì không thể nhìn rõ, tôi đứng dậy dự định đi vào phòng tắm nhưng không tài nào đứng vững được. Tôi loạng choạng…

“Yuri-ah!” Một đôi bàn tay đỡ lấy tôi. Tôi nheo mắt cố nhìn xem người đó là ai…

Mái tóc nâu…

Chiều cao này…

Là em sao? Sica?

Tìm đến bờ môi đó, tôi cố tìm lấy cảm giác quen thuộc, tôi cần tìm mùi hương của em, vị ngọt của đôi môi em. Nhưng vì sao tôi chỉ toàn cảm nhận được vị đắng, cay và nồng của rượu thế này?

Đôi môi kia hôn lại tôi, yếu ớt nhưng tôi cảm nhận được tình yêu trong đó…

Bàn tay tôi cố xé rách chiếc áo trên người em…

“Yuri-ah!” Tiếng em thét lớn, không quen thuộc như trong tiềm thức… Không giống giọng của em…

Chiếc áo trên người em bị rách một mảng lớn, tôi tìm đến bờ vai gầy nhưng không phải, khứu giác của tôi tuy đã bị hơi men làm cho lệch đi nhưng đây không phải mùi hương của em, hoàn toàn không phải…

Không lẽ thị giác đã đánh lừa tôi?

Tôi cố gắng làm rõ những thứ trong tầm mắt mình…

Gương mặt em dần rõ hơn…

Tiffany?

“Fany?”

Cậu ấy đang cắn chặt môi mình để không bật khóc, đôi mắt cậu ấy đã đẫm nước…

“Tớ… Tớ xin lỗi…” Tôi rời khỏi người cậu ấy… “Tớ xin lỗi…” Tôi bỏ chạy khỏi căn nhà của chính mình, tôi phải đi khỏi nơi này.

Tôi đã làm cái quái gì thế này? Tôi đã làm gì bạn thân của mình đây?

Kwon Yuri! Mày điên rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #yulsic