Chap 97

Lộc Hàm từ từ dừng lại động tác đẩy cửa .

Giọng Từ Châu Huyền nhẹ nhàng nhưng cũng đủ để Lộc Hàm đứng ngoài cửa nghe được rõ ràng.

"Mối tình đầu của tôi không sôi động như của mọi người. Mối tình đầu của tôi là tình đơn phương, tôi thầm mến một nam sinh rất nhiều năm. Vì anh ấy, tôi chăm chỉ học tập để vào được ban một, rồi vì anh mà nghiêm túc phấn đấu để vào được trường cấp ba và đại học A."

"Nhìn không ra tiểu Từ vậy mà là trùm học nha."

"Đại học A, trường đại học hạng nhất đó hả? Sinh viên xuất sắc sao lại vào làng giải trí?"

Người người trong phòng VIP nhao nhao nghị luận về đề tài mối tình đầu của Từ Châu Huyền.

Lộc Hàm mấp máy môi, mệt mỏi tựa lưng vào tường.

Những năm đó, anh vì cô mà đã bỏ trống cả mặt sau bài kiểm tra toán để vào ban ba. Nhưng cô lại vì người khác mà thi vào ban nhất. Anh vì cô mà đi đến Hàng Châu xa lạ. Nhưng cô lại vì người khác mà nỗ lực phấn đấu thi vào đại học A.

Lộc Hàm đờ đẫn người. Anh chăm chăm nhìn đèn tường treo ở hành lang đối diện, ánh mắt nhuốm phần tự ti.

Người phục vụ đi ngang qua, thấy Lộc Hàm đứng bất động, không khỏi thân thiện lên tiếng hỏi thăm:

"Quý khách? Xin hỏi ngài có cần gì không?"

Lộc Hàm chuyển động con ngươi, lắc đầu với người nhân viên đang nở nụ cười, rồi từ tốn đứng thẳng người, rời khỏi nơi chói lóa ánh đèn vàng rực rỡ.

-

Mối tình đầu, đơn phương, tuổi trẻ, là khúc nhạc đẹp nhất trong lòng mỗi người. Khi con người ta đạt tới một độ tuổi nhất định, khi trò chuyện sẽ luôn có cảm xúc bất tận, lôi ra vô số chủ đề.

Dự kiến ban đầu kết thúc vào lúc mười một giờ, kết quả mọi người tám chuyện quá nhập tâm, thành ra buôn đến tận nửa đêm thì điện thoại của ai đó vang lên, mọi người mới hoảng hồn phát hiện đã trễ như thế, mới giải tán trong lưu luyến.

Từ Châu Huyền đã lường trước những buổi tụ tập thế này sẽ phải uống rượu, nên để cho Du Lợi lái xe đi trước. Từ Mỹ Anh và Phác Xán Liệt uống khá nhiều, cô tận tình đưa hai người lên xe của người đại diện của Phác Xán Liệt, nhìn xe rời đi rồi sau đó mới bắt chiếc taxi về Cẩm Tú Viên.

Má Trần không biết đêm nay Từ Châu Huyền sẽ về, nên đã chìm vào giấc ngủ. Từ Châu Huyền không đánh thức má Trần, nhẹ chân bước lên lầu, tắm rửa xong xuôi rồi leo lên giường, đang định tắt đèn thì lại nghe bên ngoài có tiếng xe, qua cửa sổ cũng lóe lên ánh đèn mờ nhạt.

Từ Châu Huyền chau mày, vén chăn bước xuống giường, chạy đến trước cửa sổ, nhìn qua liền thấy Lộc Hàm đã lái xe vào trong sân.

Xe không đi vào gara, mà dừng lại ở trước cửa nhà.

Lộc Hàm mở cửa xuống xe, bước đi không vững về phía cửa. Anh giơ tay định nhấn mật mã, nhưng ngón tay mới đưa lên phân nửa thì liền nhăn trán, hình như là không nhớ ra mật mã, sau đó đành ra sức nhấn chuông cửa.

Từ Châu Huyền nghe thấy tiếng chuông bất chợt vang lên, khẽ giật mình, sau đó xoay người chạy xuống lầu.

Má Trần bị đánh thức, ra mở cửa.Lộc Hàm áo quần nhăn nhúm bước vào nhà, ngay cả giày cũng không thèm thay, cứ thế mà đi lên lầu.

Má Trần cầm dép, đuổi theo sau Lộc Hàm, hô lên:

"Ông Lộc."

Từ Châu Huyền bước lên trước, nhận lấy dép từ trong tay má Trần, bảo bà đi nghỉ ngơi, rồi đi theo Lộc Hàm có chút lảo đảo lên lầu.

Trở lại phòng ngủ, Lộc Hàm trực tiếp nằm ngửa trên giường, Từ Châu Huyền mang dép lê đi qua, đặt dưới chân anh, thấp giọng nói:

"Đổi giày đi."

Lộc Hàm không phản ứng, chỉ trợn tròn mắt, nhìn chùm đèn thủy tinh trên trần nhà.

Từ Châu Huyền đứng cạnh chốc lát, lại lên tiếng nhắc nhở lần nữa, Lộc Hàm vẫn như cũ không có phản ứng, chỉ nhắm mắt lại, Từ Châu Huyền động đậy môi, nhìn chân anh đang mang giày da, sau đó liền ngồi xổm xuống, vươn tay cởi giày giúp anh, lại dùng sức cởi tất của anh ra.

Lúc cởi giày cho anh, Từ Châu Huyền hơi do dự một chút, rồi mới túm lấy tất của anh lột ra, sau đó xỏ dép lê vào chân anh, ngẩng đầu, vừa mới chuẩn bị đứng lên, lại nhìn đến Lộc Hàm, không biết đã ngồi dậy từ bao giờ, đang nhìn chằm chằm cô.

Từ Châu Huyền đứng dậy, dừng động tác lại, vô thức rũ mi mắt xuống, nhẹ giọng nói:

"Đi tắm rửa đi, cho thoải mái một chút..."

Lộc Hàm ngồi ở bên giường, không động đậy.

Từ Châu Huyền cắn môi dưới, đứng lên, còn nói:

"Tôi đi chuẩn bị nước tắm cho anh."

Nói xong, liền xoay người, đi về phía phòng tắm.

Chỉ là cô đi chưa được hai bước, đột nhiên cổ tay liền bị Lộc Hàm bắt lại, cả người bị ngã mạnh xuống giường, sau đó người đàn ông xoay người, đặt cô dưới thân, căn bản không cho cô phản ứng và kháng cự gì hết, hung hăng ngậm chặt môi của cô.

Anh dùng lực hôn môi của cô, có chút hung ác, lại có chút nặng nề, như là cắn xé, giống như muốn nuốt cô vào bụng.

Anh hôn cô một lúc lâu, sau đó mới buông cô ra, thở hổn hển, ánh mắt thâm thúy, nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, lại cúi đầu, ngậm chặt môi của cô.

Lúc này đây, anh hôn cô nhịp nhàng mạnh yếu đều đặn, không còn hung dữ như vừa rồi, ngược lại còn có vài phần dịu dàng, hôn môi cô, môi của anh cũng theo người cô một đường đi xuống, điên cuồng và nóng bỏng cắn vào cổ của cô. Sau đó hôn đến vành tai mẫn cảm của cô, cả người lại đột nhiên dừng lại, trực tiếp đặt cả thân mình trên người cô, cũng không buồn nhúc nhích.

Lộc Hàm đột nhiên dừng lại, khiến cho Từ Châu Huyền có chút hoảng hốt, cô vừa mới chuẩn bị quay đầu, lúc liếc mắt nhìn anh, lại nghe được âm thanh truyền đến bên tai, anh cúi đầu nặng nề hỏi:

"Vì sao không phải là anh?"

Từ Châu Huyền nhăn trán, mày hơi nhếch lên, cô không hiểu rốt cuộc anh muốn nói gì.

Nhưng mà, lúc anh nói hết câu kia, vẫn không có động đậy gì cả.

Mặc dù anh không mập, nhưng thân hình lại cao lớn, vẫn có chút nặng, ép Từ Châu Huyền đến có khó chịu, nhịn không được nhúc nhích người, kết quả anh lại vươn tay ra, nắm lấy bả vai của cô, hung hăng giam cầm cô vào trong ngực mình, không cho cô động đậy dù chỉ một chút, lại một lần nữa nói một câu lộn xộn không rõ đầu đuôi:

"Vì sao không phải là anh?"

Theo câu hỏi của anh rơi xuống, Từ Châu Huyền cũng cảm thấy trên cổ mình hơi ướt át, là nước mắt của Lộc Hàm.

Cả người cô giống như bị điểm huyệt, hoàn toàn trở nên cứng ngắc.

Lộc Hàm hung hăng nuốt nước miếng, hung hăng chôn đầu vào hõm cổ của cô, tay lại càng nắm chặt hai bả vai của cô, cả người anh run rẩy, giọng nói cũng run rẩy:

"Vì sao không phải là anh? Vì sao người em yêu không phải là anh?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top