Chap 88
Du Lợi bị Lộc Hàm dọa sợ không dám tới gần, thấy Từ Châu Huyền mở to mắt ra, lập tức hỏi một câu:
"Huyền Huyền, cậu thế nào rồi?"
Lộc Hàm nghe được âm thanh của Du Lợi, mới ý thức được Từ Châu Huyền đã mở mắt, ánh mắt anh mang theo mấy phần khẩn trương đánh giá Từ Châu Huyền một lúc, tin tưởng cô không có gì bất trắc, lúc này mới ngấm ngầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó lại nhanh chóng thu lại tâm tình của mình, như chưa hề có gì xảy ra, khuôn mặt khôi phục lại vẻ tỉnh táo và lạnh lùng.
Lộc Hàm thay đổi nhanh như thế khiến Từ Châu Huyền khẽ nhăn trán, lại tiếp tục nhìn chằm chằm anh, nhưng rốt cuộc cũng không thể tìm ra được nửa điểm lo lắng và kích động từ đáy mắt anh.
Môi cô khẽ mấp máy, mới quay đầu lại, lắc lắc đầu nhìn Du Lợi, nhẹ nhàng nói một câu:
"Mình không sao."
Nói xong, tầm mắt của cô lại lần nữa chuyển đến trên mặt Lộc Hàm, nhưng bây giờ chỉ thấy được vẻ lạnh lẽo không cảm xúc của anh.
Phảng phất lúc cô vừa mới mở to mắt, liền nhìn thấy được sự kích động ngập tràn khuôn mặt anh, hóa ra tất cả chỉ là ảo giác của cô.
"Thật sự không có chuyện gì chứ?" Lâm Duẫn Nhi nhịn không được hỏi một câu: "Có chỗ nào bị thương không? Thử đứng lên xem."
Từ Châu Huyền nghe thấy lời nói của Lâm Duẫn Nhi, mới ý thức được mình vẫn còn nằm trong ngực Lộc Hàm, mặt cô hơi đỏ lên, vội vàng đứng lên, sau đó giậm chân hai cái, rồi lại đi lại hai ba bước, mới mở miệng nói:
"Thật sự không sao."
"Tốt quá, vừa rồi thật là dọa chết người, ngã cao như vậy, có thể liệt nửa người cũng không chừng, may mà Lộc Hàm phản ứng nhanh nhẹn, chạy đến đỡ được cô." Lời nói này của Lâm Duẫn Nhi đưa ra, cô cũng theo đó thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô cũng bị một màn kia dọa sợ hãi.
Bấy giờ, Từ Châu Huyền mới nhìn Lộc Hàm, cô cắn cắn môi, nhỏ nhẹ mở miệng nói:
"Ông Lộc, vừa rồi thật cảm ơn ông."
Lộc Hàm không lên tiếng, chỉ đưa tay ra ấn xuống mặt đất, không biết có phải do anh ngồi lâu hay không, lúc đứng dậy, trán anh khẽ nhăn lại, tay dùng sức chống xuống, sau đó liền đứng thẳng người rất nhanh.
Đạo diễn vừa rồi bị Lộc Hàm quát đi chuẩn bị xe đến bệnh viện, lúc này vội vã chạy về, thở hồng hộc nói:
"Ông Lộc, xe đã chuẩn bị xong..."
Lời còn chưa nói hết, đã thấy Từ Châu Huyền nguyên vẹn cả người đứng trước mặt mình, bỗng chốc liền ngây ngẩn, lại nói:
"Cô Từ, cô không có chuyện gì chứ?"
Từ Châu Huyền lắc đầu.
Đạo diễn lại hỏi:
"Có muốn đi bệnh viện không?"
Từ Châu Huyền lại vội vàng lắc đầu: "Không cần, tôi không sao."
"Vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra để đảm bảo." Lâm Duẫn Nhi mở miệng nói: "Hơn nữa, trên trán cũng bị chảy máu, đừng để lại sẹo."
Từ Châu Huyền giơ tay lên, sờ soạng vết thương trên trán:
"Chỉ là bị rách một lớp da thôi, hai ngày nữa sẽ ổn, sẽ không để lại sẹo, thật sự không cần đến bệnh viện."
Đạo diễn không làm chủ được, chỉ có thể nhìn về phía Lộc Hàm, chờ ý kiến.
Lộc Hàm nhìn lướt qua chỗ bị thương của Từ Châu Huyền, trên trán có một vết máu lớn, giọng nói mang theo vài phần cự tuyệt mở miệng nói:
"Đến bệnh viện!"
"Thật sự không cần phiền toái như vậy..." Từ Châu Huyền còn chưa nói dứt lời, Lộc Hàm đã mở miệng lần nữa, giọng nói cứng rắn cắt đứt lời của cô: "Từ tiểu thư, cô ở trong đoàn làm phim gặp sự cố, bây giờ cô nói cô không sao, không cần đến bệnh viện, nếu lát nữa, cô đến bệnh viện kiểm tra được vấn đề gì dọa dẫm đoàn làm phim thì sao?"
Từ Châu Huyền mở miệng, muốn giải thích mình sẽ không, nhưng mà Lộc Hàm cũng chưa cho cô cơ hội nói chuyện, giành trước một bước tự mình mở lời nói:
"Còn nữa, cô đừng quên, cô là người ký hợp đồng với truyền thông Hoàn Ảnh của tôi, gặp tai nạn không đến bệnh viện, tôi không muốn sau này đồn đãi truyền ra ngoài là truyền thông Hoàn Ảnh ngược đãi nhân viên!"
Lộc Hàm vừa nói, vừa lấy chìa khóa xe trong tay đạo diễn, trực tiếp nắm lấy tay Từ Châu Huyền, bước về chiếc xe dừng cách đó không xa, chẳng qua mới đi hai bước, giống như bất chợt nhớ ra gì đó, dừng bước, quay đầu, tầm mắt lạnh lùng nhìn lướt qua đạo diễn, khiến đạo diễn bị dọa sợ, cả người run rẩy, giây kế tiếp, Lộc Hàm nâng chìa khóa trong tay lên, chỉ vào đoạn dây bị đứt của xích đu, giọng nói cương quyết:
"Trước khi tôi trở lại, tốt nhất ông nên giải thích rõ ràng cho tôi biết, tại sao sợi dây kia lại vô duyên vô cớ bị cắt đứt!"
Nói xong, Lộc Hàm lạnh lùng quay đầu, kéo tay Từ Châu Huyền, nghênh ngang đi.
-
Tốc độ lái xe của Lộc Hàm rất nhanh, dọc theo đường đi hai người cũng không nói chuyện với nhau, từ chỗ quay phim đến nội thành, ít nhất phải mất 2 tiếng đi xe, chẳng qua mới nửa tiếng, anh đã tới bệnh viện nhân dân.
Lộc Hàm đương nhiên sẽ không hỏi ý kiến Từ Châu Huyền, trực tiếp kéo cô đến phòng cứu cấp của bệnh viện, bấm số, sau đó ném một câu về phía bác sĩ:
"Kiểm tra tổng quát cho cô ấy!"
Cũng không nhìn lấy Từ Châu Huyền, liền sải chân cất bước, rời đi.
-
Thời gian kiểm tra tổng quát hơi lâu, Lộc Hàm đứng trong hành lang chờ có chút nhàm chán.
Anh thỉnh thoảng giơ tay lên, bấm từng đốt tay sau lưng, sau đó lại nhíu chặt mi tâm, cau mày, giống như đang ngầm chịu đựng điều gì.
Cuối cùng giống như không chịu đựng nổi, sờ lấy một hộp thuốc lá từ trong túi ra, muốn hút một điếu để tránh đi nhưng vừa mới chuẩn bị đốt thuốc thì thấy trên vách tường có mấy chữ to 'Cấm hút thuốc', sau đó buồn bực rút điếu thuốc trong miệng xuống nhét vào bao thuốc lá, bỏ vào trong túi lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top