Chap 82

Cảnh này vốn không phải trọng điểm, đạo diễn muốn quay một lần là xong, cho nên để tránh tình trạng lúc nãy tái diễn, ông cố ý cho mọi người 10 phút điều chỉnh tâm trạng.

Thế nhưng, đối với Từ Châu Huyền mà nói, cảnh quay này không quan trọng thì càng muốn cho Kim Tiết Hiền quay không thuận lợi. Bởi vì chỉ bằng cách này mới gây khó khăn được cho cô ta.

Kim Tiết Hiền lăn lộn trong làng giải trí không ít, mặc dù vừa rồi luống cuống khiến cảnh quay NG, thì với 10 phút đạo diễn cho có lẽ cũng đủ để cô ta điều chỉnh tốt tâm trạng rồi.

Từ Châu Huyền khép mắt yên tĩnh suynghĩ một lúc, rồi cầm lấy chai nước, đi về phía Kim Tiết Hiền đang đứng một mình dưới gốc cây đại thụbình ổn tâm trạng.

"Uống nước đi." Từ Châu Huyền vặnm ở nắp chai, đưa tới trướcmặt Kim Tiết Hiền.

Kim Tiết Hiền không đưa tay ra nhận nước, mà quay đầu nhìn về phía Từ Châu Huyền. Từ Châu Huyền ân cần mỉm cười với cô. Thoạt nhìn trông như cô đang quan tâm Kim Tiết Hiền, nhưng lời nói ra liền đi thẳng vào vấn đề:

"Hình là cô chụp, Weibo là cô đăng?"

Sắc mặt Kim Tiết Hiền khẽ biến lạnh, Từ Châu Huyền lại càng cười thêm sáng loá:

"Vậy tôi thực sự còn phải cám ơn cô, đã cho tôi cơhội nổi tiếng khó có thể cầu như vậy."

Kim Tiết Hiền chợt siết tay thành nắm đấm. Cô nghĩ đến lát nữa còn phải quay, nên thuyết phục bản thân tạm thời không tính toán việc này với Từ Châu Huyền. Sau một hồi kiềm chế tự nhủ thầm mới ổn định được tâm tình, côta nở nụ cười cao quý quyến rũ với Từ Châu Huyền, vươn tay nhận lấy chai nước, nói:

"Cảm ơn."

Sau đó liền xoay người rời đi.

Từ Châu Huyền nếu đã đến tìm Kim Tiết Hiền, chính là muốn phá tâm trạng của cô ta, vì vậy lúc này làm sao cô có thể thả Kim Tiết Hiền rời đi dễ dàng thế?

Từ Châu Huyền nhanh chóng cất bước đi theo Kim Tiết Hiền, mắt nhìn thẳng con đường phía trước, trông như thể đang cùng Kim Tiết Hiền trở về trường quay, nhưng lại nhẹ nhàng thì thầm nói gì đó:

"Kim Tiết Hiền, cô luôn muốn làm khách quý cho tiết mục giải trí kia, nhưng bị cancel rồi ha?"

Kim Tiết Hiền hơi khựng lại, quay đầu nhìn về phía Từ Châu Huyền. Mặc dù cô ta không nói gì, nhưng vẻ mặt như đang hỏi Từ Châu Huyền: Làm sao cô biết?

Từ Châu Huyền vẫn hòa nhã cười với Kim Tiết Hiền, sau đó như chị em tốt, nâng tay thân thiết phủi chiếc lá rơi trên vai Kim Tiết Hiền, đôi môi mềm mại xinh đẹp hé mở:

"Vì khách quý chương trình giải trí đó đã đổi thành tôi rồi."

Từ Châu Huyền nói đến đây, càng ngây thơ cười với Kim Tiết Hiền rực rỡ hơn:

"Cô nghĩ không sai, tôi lại một lần nữa đoạt thông cáo của cô."

Kim Tiết Hiền nhìn Từ Châu Huyền, trong mắt tràn đầy thù hận, tựa như giây kế tiếp sẽ xông lên xé xác Từ Châu Huyền.

Từ Châu Huyền thì lại bình tĩnh nhìn quanh một chút:

"Xung quanh nhiều người đang nhìn, cô cần phải kiềm chế, đừng khiến người ta nhìn thấy chê cười."

Kim Tiết Hiền tức đến nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, cô ta siết chặt tay, ngực phập phồng lên xuống không ngừng.

Từ Châu Huyền rời bàn tay đặt trên vai Kim Tiết Hiền xuống, sau đó ưu nhã xoay người. Đi được hai bước, dường như bất chợt nhớ tới cái gì, cô quay đầu nói với Kim Tiết Hiền:

"A, đúng rồi, tôi quên nói cho cô, tôi cố ý đoạt vị trí khách mời chương trình văn nghệ mà cô muốn đó."

Kim Tiết Hiền điên tiết lên rất muốn cáu ngắt Từ Châu Huyền, hung hăng vứt cho cô hai cái bạt tai, nhưng xung quanh đang có người nhiều như vậy, cô ta chỉ có thể nín nhịn đến nội thương. Cuối cùng, Kim Tiết Hiền đành run bần bật mà trơ mắt đứng nhìn.

-

Lúc Từ Châu Huyền đưa nước cho Kim Tiết Hiền, Lâm Duẫn Nhi mới để ý tới hai người bọn họ.

Tuy nhìn từ xa, Từ Châu Huyền và Kim Tiết Hiền trông như bạn bè trò chuyện, nhưng Lâm Duẫn Nhi lại nhìn ra được giữa hai người sặc mùi súng đạn.

Lâm Duẫn Nhi nâng tay tựa cằm, ung dung quan sát xem kịch. Đến giữa chừng, cô sực nhớ Lộc Hàm hôm nay không có cảnh quay nên sẽ không đến phim trường. Chớp chớp mắt, cô bèn lấy di động gửi một dòng tin vắn cho Lộc Hàm:

"Lộc đại ảnh đế, tình yêu bé nhỏ của anh nảy sinh mâu thuẫn với Kim Tiết Hiền ở phim trường."

-

Buổi chiều, Lộc Hàm có cuộc họp qua webcam với các quản lý cấp cao của Truyền thông Hoàn Ảnh. Anh ngồi trước bàn đọc sách, nhìn một vòng người ngồi vây quanh bàn hội nghị trên màn hình, nghe bọn họ báo cáo công tác. Bất chợt màn hình chiếc điện thoại nằm cạnh máy vi tính lóe sáng. Anh liếc qua thì thấy tin nhắn Lâm Duẫn Nhi gửi. Nhìn kỹ hơn một lát, anh mới mạnh tay cầm điện thoại lên.

Động tác của Lộc Hàm truyền đến màn ảnh lớn trong phòng họp của Truyền thông Hoàn Ảnh thông qua camera máy tính, vị quản lý cấp cao đang thao thao bài báo cáo lập tức ngậm miệng.

Nhiều năm nay, trong khi họp, Lộc tổng chưa bao giờ có sự khác biệt nhỏ nào. Đây là lần đầu tiên...

Lúc mọi người đang hai mặt nhìn nhau, Lộc Hàm bất thình lình bật dậy, túm lấy chiếc áo khoác ở một bên, vừa gấp gáp nói với mấy người trên màn hình:

"Tôi có chút chuyện, cuộc họp hôm nay đến đây thôi."

Nói xong, cũng không chờ mọi người kịp phản ứng, liền nhấc tay đóng sập máy lại, cầm di động, đi ra khỏi phòng khách sạn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top