Chap 68

Lúc đó, cô đã cho rằng, Lộc Hàm chính là thất bại duy nhất trong cuộc đời cô.

Thậm chí, cô đã muốn chấp nhận thất bại đó.

Mãi cho đến 4 năm trước, khi cô gặp mặt Lộc Hàm, anh lại thoải mái tán gẫu với cô vài câu.

Cô đã quen Lộc Hàm được vài năm, tuy rằng không thể nói hoàn toàn hiểu hết con người anh, nhưng cũng xem như biết rõ phần nào, cô chưa bao giờ thấy

Lộc Hàm có khi nào chủ động đi theo nói chuyện với một người con gái.

Khi đó cô còn cho rằng bản thân đã suy nghĩ quá nhiều, nhưng là, một lần, hai lần, ba lượt...... Đã bốn năm trôi qua, Lộc Hàm như cũ vẫn chủ động trò chuyện một hai câu với cô...... Sau đó cô mới mạnh dạn nảy sinh ý nghĩ cho rằng Lộc Hàm có ý tứ với mình.

Thẳng thắn mà nói, khi còn trẻ, sở dĩ muốn theo đuổi anh, là vì bị khuôn mặt kia hớp hồn đến điên đảo, cô đã gặp qua nhiều người con trai như vậy, lại chưa bao giờ thấy ai có khuôn mặt giống như anh, mới nhìn một lần đã khiến cho người đối diện phải cảm thán ở tận đáy lòng, cho nên mới điên cuồng theo đuổi anh, muốn anh trở thành bạn trai của mình.

Cảm xúc của cô lúc đó, giống như là đang thích thú một chiếc túi xách phiên bản giới hạn, chính là muốn lấy được nó, để đeo nó trên người, khiến người khác phải cảm thấy hâm mộ.

Cho nên, cô lúc ấy chỉ nghĩ đến việc nếu Lộc Hàm làm bạn trai của mình, chắc chắn đi cùng với anh ra ngoài sẽ cho cô không ít mặt mũi.

Vì vậy, khi cô nổi lên suy nghĩ có thể Lộc Hàm có ý tứ với mình thì thất bại kia dù đã buông xuống, lại bắt đầu thức tỉnh.

Huống chi, lúc này Lộc Hàm của bây giờ đã là Lộc Ảnh đế, là CEO của Hoàn Ảnh truyền thông, là người chồng quốc dân của tất cả phụ nữ.

Nhưng cô không bao giờ ngờ đến, tất cả đều do cô tự suy diễn, trước giờ Lộc Hàm vẫn không hề có ý gì với cô cả.

Liên tục hai lần đều bị anh từ chối không thương tiếc khiến cho Từ Mỹ Anh cô – người con gái từ khi còn nhỏ đến lúc lớn lên như bây giờ đều là thiên kim đại tiểu thư hô mưa gọi gió, không việc gì làm khó dễ được cô có điều không phục, cô thật sự rất không cam lòng.

Cô rất muốn biết, rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào, có thể làm cho Lộc Hàm kiên trì một mực chờ đợi suốt nhiều năm như thế.

Từ Mỹ Anh nhìn Lộc Hàm đang chuẩn bị xuống xe, kiềm chế không được thốt ra, hỏi một câu:

"Lộc Hàm, người phụ nữ mà anh thích rốt cuộc là ai?"

Lộc Hàm sau khi bày tỏ thái độ của mình, liền không có nửa điểm muốn cùng Từ Mỹ Anh dây dưa thêm nữa, anh vươn tay, vừa mới chuẩn bị đẩy cửa xe ra, kết quả lại nghe thấy câu hỏi đột ngột của Từ Mỹ Anh.

Động tác đẩy cửa của anh trong nháy mắt dừng lại, cả người vẫn duy trì tư thế cũ không hề nhúc nhích, ước chừng được vài giây, mới nhạt nhẽo buông một câu:

"Cô không xứng đáng biết cô ấy là ai!".

Sau đó, liền đẩy ra cửa xe, không chút do dự bước xuống xe, ung dung rời đi.

Từ Mỹ Anh ngồi ở trong xe, nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn bóng dáng Lộc Hàm càng lúc càng xa, cuối cùng hốc mắt không nhịn được đỏ lên.

-

Thang máy đi lên tầng cao nhất, mở cửa, Lộc Hàm từ bên trong đi ra.

Trợ lý ôm mấy tập văn kiện, đang chờ ở cửa phòng của anh, thấy anh đi tới, lập tức kính cẩn đi lên đón tiếp, nói:

"Ông Lộc, buổi trưa, phó tổng trong công ty, sai người đưa tới mấy tập văn kiện, nói là giấy tờ quan trọng, xin ông xem qua, nếu như không có vấn đề, nhanh chóng ký tên để đưa về công ty."

Lộc Hàm khẽ gật đầu, lấy ra thẻ phòng mở cửa, sau đó cởi áo khoác âu phục ra, đưa cho trợ lý, nhận lấy văn kiện từ trong tay trợ lý, trước đi tới sô pha rồi ngồi xuống, mở ra phê duyệt.

Văn kiện có 7, 8 phần, Lộc Hàm xem một lượt rồi ký tên xong thì sắc trời ngoài cửa sổ đã tối.

Lộc Hàm đưa văn kiện cho trợ lý, ý bảo hắn đem về công ty.

Trợ lý nhìn thấy bây giờ đã là 8 giờ tối, Lộc Hàm còn chưa ăn cơm tối, cho nên liền lên tiếng hỏi:

"Ông Lộc, có muốn tôi gọi thức ăn tối trong khách sạn giúp ông không?"

Có thể là vì phê duyệt giấy tờ hết buổi trưa nên mi tâm của Lộc Hàm hiện lên một tầng mệt mỏi nhàn nhạt, anh khoát tay áo về phía trợ lý, tỏ vẻ không cần.

Trợ lý biết điều ôm giấy tờ, thấp giọng nói một câu:

"Nếu ông Lộc không còn việc gì nữa, vậy tôi xin phép ra ngoài trước."

Lộc Hàm giơ tay lên, xoa mi tâm của mình rồi khẽ vuốt cằm.

Lúc trợ lý xoay người đi, Lộc Hàm đột nhiên mở mắt, mở miệng nói một câu:

"Cậu đến phòng của Từ tiểu thư tìm lý do lừa cô ấy đi lên một chuyến."

"Dạ." Trợ lý thấp giọng đáp lại, nhẹ nhàng mở cửa, đi ra khỏi phòng.

Phòng lớn như thế, trong nháy mắt chỉ còn lại một mình Lộc Hàm, anh tựa vào ghế sa lông, nhìn chăm chú bầu trời đầy sao, trong đầu vô tình nghĩ đến trong tiệm cơm nông thôn Từ Mỹ Anh đã nói những lời đó với Từ Châu Huyền.

Lúc Từ Mỹ Anh còn trẻ sau khi theo đuổi anh thất bại, bởi vì Từ Châu Huyền và Ngô Thế Huân, anh vẫn phải đối mặt với Từ Mỹ Anh, nhưng anh cố gắng để cho hai người không phát sinh quá nhiều sự tiếp xúc.

Cho đến hơn bốn năm trước, khi đó, đã khoảng gần bảy tháng anh không gặp Từ Châu Huyền, cũng không nghe được bất kỳ tin tức liên quan tới cô.

Một buổi chiều, nhóm Ngô Thế Huân ca hát ở Kim Bích Huy Hoàng, anh đến hơi muộn, khi đến nơi, chỗ ngồi đã gần hết, chỉ có một chỗ trống bên cạnh Từ Mỹ Anh, anh liền đi tới, ngồi xuống.

Mới đầu Từ Mỹ Anh không chủ động mở miệng nói chuyện với anh, anh cũng không muốn nói chuyện với cô, sau đó lúc mọi người chơi trò chơi, Từ Mỹ Anh rót rượu cho anh mới nói một câu với anh.

Nếu là trước kia, chắc chắn anh sẽ không trả lời, nhưng lần hiếm hoi này, anh lại nói chuyện với cô.

Hai người cứ tán gẫu qua lại như vậy, anh lơ đãng thuận thế hỏi một câu:

"Từ Châu Huyền đâu? Sao lại không tới?"

Từ Mỹ Anh không suy nghĩ nhiều, liền nói với anh:

"Huyền Huyền bị cảm, cơ thể không thoải mái, không muốn đi."

Anh rất bình tĩnh gật đầu một cái với Từ Mỹ Anh, nhìn có vẻ không quan tâm, nhưng tận đáy lòng lại đau lòng một trận.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top